Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

Mai Phong Trang

CÁNH CHIM BẠT GIÓ 17_____Tác giả: QUỲNH DAO

Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem các trang trước
Trang 17

- Tại sao thái độ của em tiền hậu bất nhất quá vậy Phương Kỳ? Anh có làm gì lỗi với em không? Đêm Giáng Sinh tìm em muốn đỏ mắt mà không thấy, em đã về mất rồi! Đợi em mấy ngày liền thì em lại nghỉ học, đến chừng gặp được em thì em lại lạnh lùng như vậy nghĩa là sao?
Tôi lấy ống tay áo quẹt nước mắt:
- Chẳng có nghĩa làm sao hết. Đáng lẽ anh không nên chờ tôi, không nên bắt tôi phải lên xe như thế này.
- Để em đi xe Liêu Đông phải không? Ngay hôm khiêu vũ anh đã biết em thích hắn rồi mà!
Tôi nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng chút nào trước thái độ ghen ẩu của chàng. Chiếc xe phóng vun vút, con lộ Hòa Bình Đông đã hiện ra, Khiết Anh cho xe quẹo theo hướng tôi vẫn đi.
- Hôm nay anh sẽ khám phá ra nhà em.
Hình ảnh Thương Chương hiện lên, cha sẽ tiếp chàng như thế đó. Tôi không muốn nhìn Khiết Anh bị cha đánh nên ngang đường U-Khiến-Quốc vội la lên:
- Nhà tôi ở trong này, dừng lại.
Xe vừa ngừng, tôi đã nhảy xuống nhanh như chú sóc nhỏ, ôm vở chào Khiết Anh tôi nói:
- Cảm ơn lòng hảo tâm của anh đã đưa tôi về nhà, nhà tôi ở lầu ba và mong anh đừng tìm lên đó làm gì.
Khiết Anh còn nghi ngờ nhìn lên tòa nhà quét hắc ín đen kịt. Tôi đã nhanh chân bước vào chung cư, len lỏi qua các hành lang chật chội và tối om, tôi đã tìm được cửa sau chuồn ra đường Kiến Xương dông thẳng ra. Sau khi tin chắc đã đánh lạc hướng được Uông Khiết Anh, tôi dông thẳng về nhà.
Cha và dì với lão Hứa Kim đang tụ họp quanh bàn, mọi người bàn bạc rất tâm đắc. Thấy tôi cha vui vẻ gọi:
- Kỳ à, ông Hứa đây đang mời cha làm việc cùng, nếu buôn bán phát tài, cha sẽ sắm quần áo đẹp cho con, con có thích không?
Nếu lúc trước, tôi đã rớt nước mắt cảm động. Bây giờ thì không. Đi ngang qua mặt cha về phòng riêng tôi dửng dưng:
- Dạ, có cũng được mà không cũng được. Chẳng sao, vì con có được phép đi đâu đâu.
Liệng mấy cuốn vở lên bàn, tôi cầm tấm ảnh của mẹ lên hôn nhẹ. Hiền như thế này mà cũng bị cha giết, buồn thật.
Cha có lẽ đã tưởng làm cho gã tình nhân của tôi hú vía nên không khe khắt với tôi nữa. Tuy vậy đôi lúc ông cũng nhìn tôi dò hỏi:
- Phương Kỳ, tối hôm đó cha có nói gì nhảm nhí không? Bây giờ cha cứ say bậy quá, từ giờ trở đi cha sẽ bớt nhậu để lo cho con.
Tôi khấn thầm: Giả dối! Giả dối tất cả. Những gì cha nói cha quên mẹ của tôi rồi sao? Phải chi tôi quên được như cha để cho đời bớt khổ nhưng trời xanh không bao giờ đãi ngộ tôi.
Ở nhà đã bị chửi thì ở lớp lại gặp chuyện khổ tâm. Bội Tần tỏ vẻ giận hờn làm tôi phát khóc. Nguyên nhân là vì Uông Khiết Anh, Tần lạnh lùng bảo tôi:
- Phương Kỳ, giữa mày và Khiết Anh có chuyện gì mà mày dấu tao? Hò hẹn tới lui, Khiết Anh chờ mày chứ đâu phải chờ Ánh Tuyết. Mày đã rõ mối tình của tao, tao mong mày và tao với Ánh Tuyết không phải trở thành ba địch thủ để lập thành tam quốc chiến.
Tôi cố nén lòng nhìn Tần:
- Bội Tần, bao giờ tao cũng ủng hộ mày chứ không bao giờ giành giực Khiết Anh với mày đâu, chúng ta là bạn thân, tao mong rằng không phải vì một thằng con trai mà xích mích lẫn nhay nghe Tần.
- Nếu mày làm được như vậy thì còn gì bằng.
Ánh Tuyết cũng không bỏ quên tôi:
- Phương Kỳ, quyền ưu tiên bao giờ cũng giành cho người đi trước, lấn lối dành chỗ không phải là hành động của kẻ có học, khó coi lắm đấy nhé!
Đồng thời trong trường lại vang lên nguồn tin tôi đang bắt bồ với Liêu Đông. Có tiếng ai nữa ngoài Chu Uyển Uyển? Tôi không còn chút an vui nào, cứ luôn luôn căng thẳng như chú nhím tua tủa gai chỉ chờ tự vệ trong khi Khiết Anh nhất quyết chờ đón tôi. Tôi cứ phải moi óc tìm cách trốn tránh sự truy nã của chàng.
Ba bốn ngày liền chàng không gặp được rồi nổi giận. Chàng nhờ Bội Tần nhắn lại là sẽ không làm phiền tôi nữa. Quả nhiên hai hôm sau không thấy bóng chiếc xe màu xanh hy vọng đâu cả. Tôi đã đắc thắng rồi! Nhưng sao chỉ thấy nôn nao muốn đi tìm chỗ khóc thế này?
Chiều hôm nay trời mùa đông có nắng nhẹ, vài đám mây xám giăng ngang đâu đó, tôi lại lủi thủi về một mình. Vừa leo lên chiếc xe buýt, một linh tính khiến tôi đảo mắt nhìn quanh: Uông Khiết Anh!
Chàng đứng giữa đám hành khách, áo khoác kéo cao cổ, điếu thuốc lá trễ trên môi. Có lẽ chàng đã bỏ xe hơi ở nhà để theo dõi tôi. Tôi run lên, chắc phen này khó mà thoát khỏi tay chàng. Chiếc xe không đông khách lắm, tôi len lỏi nhưng vẫn không tránh được cặp mắt bén nhạy của Khiết Anh.
Sau cùng tôi quyết định chờ đến trạm xe buýt cuối cùng. Chỗ đó có người đông đảo qua lại, tôi sẽ đón xe ngược lên trước khi chàng phát giác.
Đài chiến sĩ Viên Sơn đã hiện ra im lìm trong sương mù, xe vừa vào trạm, tôi xô vạt mọi người nhảy xuống. Uông Khiết Anh cũng lạnh lùng nhảy theo, không đón kịp xe khác tôi đành chạy như bay về phía đài chiến sĩ, lao thoăn thoắt lên những bậc thang chỗ khách hay lên để chụp hình, tôi hy vọng có thể lẩn tránh được chàng.
Khiết Anh vẫn bám sát sau lưng. Vừa chạy vừa dáo dác ngó lại. Phút chốc tôi đã đến nơi, xui xẻo cho tôi hôm nay không có ai lên đây cả, chỉ có mình tôi chơ vơ với những thân cột đá lạnh tròn và thẳng vút sừng sững. Khiết Anh đuổi tới nơi, tôi hoảng hồn núp sau một thân cột tròn. Chàng nhận ra ngay xông lại, tôi vội chuyển sang cây cột khác rồi cột khác nữa. Đầu óc tôi nóng bừng như thể hồi bé chơi bịt mắt bắt dê. Khiết Anh cũng tinh khôn không kém, chàng dồn sát tôi vào chân tường với nụ cười chiến thắng:
- Sao cô nhỏ...? Tôi phải trừng trị cô mới được.
Khung cảnh vắng vẻ và gã con trai đầy đe dọa. Tôi run rẩy với ý nghĩ: Khiết Anh dám ôm đại tôi lắm.
Xô chàng thật mạnh tôi phóng mình về phía cầu thanh, nhảy xuống hai bậc. Đôi chân cuống quýt thế nào tôi lại bị ngã ngồi quay ngang xuống bậc thang. Chân bị trẹo đi đau đớn, mấy cuốn vở bay xuống chân tường. Tôi ngồi nhăn nhó quên cả chạy trốn. Khiết Anh đã đứng trước mặt, chàng chống nạnh nhìn tôi phì cười:
- Thôi, đừng chơi trò cút bắt với anh nữa, em lớn rồi đâu còn là con nít nữa đâu.
Tôi bậm môi cúi xuống, Khiết Anh khom người tháo giày cho tôi, tôi la lên:
- Anh làm gì vậy?
- Bác sĩ, coi chừng em bị bong gân đó.
- Kệ tôi, tôi không mướn anh đụng đến tôi.
- Phương Kỳ!
Khiết Anh nhìn tôi thần sắc chàng lộ vẻ phiền muộn. Tôi gầm mặt lấy tay xoa xoa mắt cá:
- Chỉ đau một chút tí, chưa đến nỗi bong gân.
Bỗng nhiên bàn tay rám nắng của Khiết Anh chụp lấy tay tôi cùng giọng nói hằn học:
- Phương Kỳ, nhiều lúc anh muốn đánh em quá.


Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem trang 18

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com