Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem các trang trước
Trang 23
Cha phanh ngực áo, mặt ông đỏ như tôm luộc chín:
- Sợi dây chuyền đó không phải của bà, nó là của vợ tôi, tôi đã mang trả cho Hiển Vân rồi! Bà đừng hòng kiếm ra! Ha! Ha! Ha!...
Người đàn bà cũng giậm chân bành bạch:
- Được rồi! Được rồi! Nhờ mấy ông bắt thằng cha già này cho tôi, tôi chịu hết nổi rồi!
Hai người cảnh sát rút chiếc xích đen xì, một người cười hề hề:
- Nhớ nhà tù rồi hả Phương Nhất Gia? Loại rác rưởi này cần phải quét hết mới sạch xã hội.
- Khoan đã! - Gã Hứa Kim xăm xăm bước tới, hắn mò mẫm túi áo veste tìm cái bóp căng phồng - Sợi dây đó đáng giá bao nhiêu? Tôi sẽ bồi hoàn cho bà, bà đừng có cớ bắt lôi thôi.
Trước sự hào hiệp đó người đàn bà cũng ngạc nhiên, bà ta dịu xuống:
- Nếu ông trả tôi thì thiệt tình tôi cũng mong dàn xếp ổn thỏa chứ bắt ông này chẳng có lợi lộc gì cho tôi cả.
Cha lại múa máy tay chân cười sằng sặc:
- Anh đã trả nợ xong rồi, em nhắm mắt yên chưa Hiển Vân?
Đứng trước một quang cảnh như một tấn tuồng loạn óc đó tôi không còn chịu được, chạy vào phòng như kẻ cuồng tín. Mọi tình cảm đều đã tiêu tan, tôi không khóc nổi nữa, nước mắt đã kết thành những phiến băng giá buốt tim. Cha tôi, ông đã đánh mất hết phẩm giá, tôi nhục nhã vì có người cha như thế! Dì Hoa vô thẩy một tờ giấy trước mặt tôi nhăn nhó:
- Giấy nhận nợ đây, cô ráng mà trả cho Hứa Kim, tôi chẳng ăn nhập gì vào đây cả.
Trả nợ? Tôi lấy gì trả nợ cho lão già mắt híp đó? Như con tê giác loạn rừng tôi cầm tờ giấy xông ra tìm cha. Nhà đã vắng, chỉ còn mình cha ngồi gục mặt ở ghế đẩu với một tay bóp đầu. Ông đã có vẻ tỉnh hơn, tôi bước tới trước mặt cha cười gằn:
- Con không ngờ có một người cha đáng kính như thế này!
Cha ngóc đầu lên, đôi mắt màu xám đục ngầu:
- Mày nói gì? Lập lại tao nghe coi!
Tôi bất kể gì nữa, nói một hơi:
- Cha là một người cha vô trách nhiệm với con, một người chồng bất lương, độc ác hơn thú trên rừng. Cha đã giết mẹ tôi một cách oan ức, mẹ tôi có tội tình gì đâu chứ? Sao hồi đó cha không giết tôi luôn cho xong? Thà chết phứt từ nhỏ để khỏi nhục như thế này!
Mắt cha lóe lên tia chớp, ông cười bực:
- Mày dám nói như thế với cha mày hả đồ mất dạy?
- Thực sự có ai dạy bảo gì tôi đâu? Tôi không biết giết người, tôi chẳng biết đánh bài, có phải vì thế tôi là đứa mất dạy không? Không chịu noi gương giáo huấn của cha và dì...
Chát! Ông vừa tát cho tôi một cái, cha hung tợn:
- Chắc tao phải giết mày quá! Tao không thể chịu được một đứa con ngổ ngáo bất trị như mày.
Tôi càng hét to thêm:
- Cha có giỏi thì giết đi, cha là tay sát nhân chuyên nghiệp kia mà. Tôi không sợ đâu, xuống âm ti gặp mẹ tôi càng sung sướng hơn là phải sống trên cõi đời này với cha!
Cha như đám cháy được chế thêm dầu:
- Câm ngay! Không được nhắc đến mẹ mày trước mặt tao!
- Chính cha mới không đáng nhắc đến mẹ!
Lại lãnh thêm một cái tát bỏng rát, cha xòe rộng bàn tay gân guốc:
- Con khốn nạn! Mày muốn chết tao cho mày chết!
Cha lừ đừ tiến đến bên vách, giật lấy cái thắt lưng da có cái khóa đồng to tướng. Bộ mặt hung tợn của ông như người đồ tể. Bản năng tự vệ hoảng sợ trong lúc tôi thúc hối: chạy đi, chạy nhanh lên Kỳ, cha sắp đập mi chết! Nhưng một tiếng gọi khác đối nghịch lại: cứ để cho cha đánh, ta sẽ chết như mẹ, ta còn có ai trên đời này nữa mà yêu thương!
Cha vung cao tay đánh xuống: Vút! Làn roi xé gió vụt vào vai tôi bật máu. Tôi quặn mình la lên một tiếng nhưng rồi lại trân mình đứng yên đỡ... Vút... Vút... Vút..., da thịt xé ra đau rát, máu từ từ rịn chảy thấm ướt chiếc áo màu đỏ của tôi, cha như con thú điên nhằm người tôi quất như mưa. Tôi đưa tay bịt kín mặt, run bần bật như chú thỏ lột da:
- Trời ơi! Đau quá! Đau quá! Cha đánh chết con thật sao?
Cha quăng dây nịt xuống chửi rủa:
- Đồ mất nết! Đồ lăng loàn!
Hình như đây là mấy câu quen thuộc của cha, tôi thỏng tay xuống nhìn cha. Giông tố vừa đi qua, tôi chẳng còn biết gì nữa cả.
- Cha nói sao? Ai là đồ lăng loàn?
Cha chỉ mặt tôi:
- Mày! Thứ con gái hư hỏng, nay thằng này mai thằng khác, tao đã cấm rồi mà còn trốn nhà đi chơi với trai.
Nửa người đau nhói buốt, tôi cười dài:
- Cha tưởng tôi nhiều bồ lắm à! Cho cha hay không ai thèm lấy tôi đâu, tôi còn ra gì khi có một gia đình tồi tệ như thế này!
Dì Hoa cười hiểm xen vào:
- Cô nói sao? Gia đình này không xứng đáng với cô? Cho cô đi học riết rồi cô nhiễm cái tư tưởng thượng lưu trí thức. Cô lên mặt cầu cao khinh rẻ chúng tôi là hạng nhơ bẩn, thấp kém! Nhưng cô ơi! Nếu không nhờ thứ dơ bẩn này lấy tiền đâu cho cô ăn rồi đi học? Đã sống bám mà còn chưa biết thân! Đừng rẻ rúng đồng tiền khi còn chưa kiếm được xu nào, đồ phách lối rởm!
Tôi tối mặt:
- Vâng! Bà nói không sai, con người ai cũng phải sống bằng cơm áo. Cơm áo của tôi từ đâu mà ra? Từ những số tiền ăn cướp của cha, từ những món tiền kiếm trong sòng bạc, từ những lão già dại gái nhưng sự thật phơi bày trần trụi trước mắt ai cũng chẳng hơn gì ai. Đứa con gái vô dụng sống nhờ trong tội lỗi!
Dì Hoa đay nghiến:
- Cô có biết cho cô ăn học tốn kém thế nào không? Áo quần, sách vở này nọ, đã vậy không một tiếng cảm ơn lại còn bị chửi. Đúng là đồ vong ân bội nghĩa.
Tôi ngắt lời:
- Dì khỏi phải kể công, tôi sẽ kiếm tiền trả cho dì!
- Ngữ này làm gì kiếm nổi tiền. Thứ vô tích sự!
- Dì chờ đó, tôi sẽ mang tiền về cho dì xem!
Cha gầm lên:
- Mày đi đâu đó Kỳ?
Băng mình chạy ra cửa, tôi không thèm trả lời, ước gì tôi được chết ngay lúc này.
Không rõ tôi đã lọt được vào cái thế giới ma quái này bằng cách nào? Ngồi thu mình trong chiếc ghế nệm bọc da đỏ chói, tôi tì tay vào cằm ngó khuôn mặt gã con trai đối diện, đèn trong vũ trường xoay chuyển không ngớt, màu sắc di chuyển, thay đổi liên tục: xanh, tím, vàng... tôi tức cười lên tiếng:
- Mặt anh đổi màu như chú tắc kè.
Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem trang 24
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com