Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

Mai Phong Trang

CÁNH CHIM BẠT GIÓ 25_____Tác giả: QUỲNH DAO

Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem các trang trước
Trang 25

Gã thanh niên cũng chạy lạch bạch tới, hắn sừng sộ lên:
- Mấy người định giỡn mặt với tôi đó hả?
Khiết Anh hất hàm, mắt chàng quắc lên:
- Anh là gì của cô gái này?
Gã con trai bất giác chùn lại, hắn ấp úng:
- Tôi... tôi không biết cô ta là ai cả! Cô ta đòi đi theo tôi... thật ra... tôi chưa hề...
Khiết Anh lạnh như tiền:
- Nếu vậy anh đi chỗ khác thì hơn!
Gã con trai vội lảng đi. Khiết Anh giữ lấy đôi vai của tôi trong hai tay rắn rỏi, chàng lay tôi:
- Phương Kỳ! Tại sao em đòi đi theo hắn?
Tôi mấp máy môi:
- Vì hắn cho tôi tiền.
- Em cần tiền đến thế sao? Sao ngu quá vậy?
Tôi thoát vội khỏi tay chàng, vì Ánh Tuyết đã chậm rãi bước đến, Khiết Anh quay sang Ánh Tuyết:
- Ánh Tuyết, xin lỗi em, em cứ ở lại khiêu vũ với các bạn, anh phải đưa Phương Kỳ về nhà!
Ánh Tuyết cười thật đại lượng:
- Ồ, em không buồn anh chút nào đâu! Nhưng không biết Phương Kỳ có bằng lòng cho anh đưa về không?
Tôi cười cay đắng:
- Các vị cứ tiếp tục khiêu vũ, tôi cũng có việc riêng của tôi, không dám làm phiền hai người mất vui!
Khiết Anh chặn bước tôi:
- Dù em không muốn tôi cũng phải đưa em về, không thể để em lang thang thế này được!
Chàng kéo tôi ra cửa, tôi cố trì lại mà không xong. Không biết đây là lần thứ mấy Khiết Anh dùng sức mạnh để bắt ép tôi phải đi theo chàng, tôi vừa kháng cự vừa la lên:
- Tôi không đi về nhà cũng không đi theo anh đâu!
- Không đi theo tôi chắc em đi với gã kia!
- Đi với hắn cũng có sao đâu vì hắn cho tôi tiền mà!
Khiết Anh đẩy tôi vào trong xe, chàng sang số thật mạnh, chiếc xe chồm lên làm tôi ngã chúi, chàng lầm lì:
- Hắn cho em bao nhiêu tiền? Nói đi, tôi sẽ cho em gấp mười lần số tiền đó miễn là em chịu đi suốt đêm nay với tôi!
Tôi đau khổ đến ứa nước mắt:
- Anh định trả tiền cho tôi sao?
- Được không? Tiền của tôi với hắn có gì khác nhau không? Cũng là những mảnh giấy hôi hám cả mà!
Nhưng tôi lại đang cần những mảnh giấy đó, cơn say quyện chặt ý nghĩ, tôi điên dại gật đầu:
- Nếu anh cho tôi tiền, tôi sẽ đi với anh!
- Đến bất cứ nơi đâu chứ?
- Vâng! Nơi nào cũng được!
Chàng tàn nhẫn:
- Cả khách sạn và phòng ngủ nữa chứ?
Đến địa ngục tôi cũng chẳng cần, tôi lại gật đầu:
- Nếu anh thấy thích!
Khiết Anh đột nhiên thắng lại trước ngọn đèn đường, chàng cười mỉa mai:
- Bất ngờ quá! Người con gái mà tôi tưởng không thể nào chiếm được, lại có thể mua dễ dàng bằng vài tờ giấy bạc, quả là vinh hạnh cho đồng tiền, vậy mà tôi cứ ngỡ em là một tảng băng trong sạch, té ra cũng chỉ là một thứ nước sông đông lạnh chứa đầy bụi bặm!
Chàng ngạo nghễ rút tiền ném lên nệm xe:
- Đó! Cầm lấy đi! Cần nữa không?
Cơn sốt quay tròn trong óc, tôi chầm chậm cầm lấy mớ giấy bạc như trẻ con nắm giữ món đồ chơi xinh đẹp. Khiết Anh ngạo mạn nói:
- Bây giờ em đã có tiền, đến phiên tôi có quyền làm chủ thân thể em chứ?
Chàng vòng tay ôm gọn tôi, chậm rãi nâng khuôn mặt tôi lên, chàng cúi xuống hôn từ từ vào môi tôi. Tôi như bị đốt cháy. Chàng là một ngọn lửa tàn ác và vô tình. Khiết Anh tàn nhẫn kéo dài nụ hôn thật lâu. Chàng ngẩn lên nhìn tôi dò xét. Tôi vẫn im lìm như cái xác không hồn nhưng trong lòng là cả một biển động. Liếc nhanh thấy bàn tay tôi vẫn giữ chặt nắm tiền, Khiết Anh cười nửa miệng:
- Cần phải cảm ơn những tờ giấy này, nhờ nó mà tôi có toàn quyền hôn em mà không sợ bị tát tai!
Câu nói của chàng đã làm cái ly thống khổ trong lòng tôi tràn ra. Vo tờ giấy bạc ném mạnh vào mặt chàng, tôi xô cửa xe chạy xuống nhưng cũng không thoát khỏi tay Khiết Anh:
- Phương Kỳ!
Tôi lảo đảo, đầu óc xoay tròn như những vòng lửa:
- Bỏ ra cho tôi đi! Anh nhục mạ tôi thế chưa đủ sao? Tôi không cần tiền nữa! Buông tôi ra!
Khiết Anh vẫn giữ chặt:
- Phương Kỳ! Kỳ ơi!
Chiếc áo sơ mi bị tuột tung nút trên, tôi run rẩy đưa tay gài lại nhưng nhanh như chớp Khiết Anh đã thấy được những vết thương tóe máu trên làn da trắng ngần. Chàng tái mặt:
- Em sao vậy Phương Kỳ?
Tôi òa khóc như trẻ con, vừa khóc vừa nói:
- Chẳng làm sao hết, tôi là đứa con gái hư thân mất nết, tôi sống bằng bùn lầy lâu rồi, ai cũng có quyền hành hạ tôi hết! Anh cũng định hành hạ tôi nữa sao?
Khiết Anh đẩy tôi vào trong xe trở lại, tôi vùng vẫy, những vết thương bị động đau nhói làm tôi nhăn mặt rên lên. Khiết Anh lặng lẽ mở nút áo tôi kéo rộng ra, những đường lằn ngang dọc rướm máu, có chỗ tuột da đỏ lòm làm Khiết Anh trợn mắt kêu thất thanh:
- Ai đánh em thế này Phương Kỳ?
Tôi khóc sướt mướt:
- Cha tôi đó! Cha đánh tôi thật đau, dì Hoa lại đòi nợ, tôi phải đi kiếm tiền trả nợ chứ! Ai cũng tàn nhẫn với tôi hết, cả loài người này đều độc ác!
Khiết Anh cắn chặt răng:
- Anh thật khốn nạn! Em cứ để như thế vầy chạy đi sao? Tại sao cha em lại đánh đập dã man như thế? Ông ta không còn lương tri nữa à?
- Lương tri? Thiếu lương tri con người cũng có chết đâu?
Cơn đau làm tôi vật vã oằn oại. Khiết Anh khép áo lại cho tôi, chàng mở máy xe phóng đi. Tôi hết còn nhận ra gì, con đường bên ngoài tối om.
- Anh đưa tôi đi đâu đây? Sao đêm tối quá vậy? Qua Phi Châu phải không?
Mặc cho tôi lải nhải chàng cứ phóng như bay. Đầu óc tôi lắc lư y như con lật đật, tôi đưa cả hai tay giữ lại nhưng thật lạ nó vẫn quay ngất ngây:
- Anh đã bao giờ thấy trái đất quay chưa? Từ bé tôi vẫn sống trên trái đất mà vẫn ngỡ nó là một bãi cát phẳng lặng, hôm nay tôi mới cảm thấy trái đất thực sự quay. Anh đã từng có cảm giác như vậy chưa?
Khiết Anh thở dài:


Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem trang 26

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com