Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

Mai Phong Trang

CÁNH CHIM BẠT GIÓ 27_____Tác giả: QUỲNH DAO

Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem các trang trước
Trang 27

Chàng cười đắc thắng:
- Em chưa giết người cũng chưa làm điều gì xấu, sao em cứ khăng khăng cho mình là thành phần bất hảo hoài thế?
Tôi vẫn chưa khuất phục:
- Nhưng còn nhiều cô gái khác danh giá xứng đáng hơn em chẳng hạn như Diệp Bội Tần, Vương Ánh Tuyết...
Chàng phá ra cười:
- Phương Kỳ! Em khác người thật nhưng vẫn giống các cô gái khác ở điểm ghen bóng ghen gió.
Tôi xịu mặt:
- Ai bảo là ghen bóng ghen gió? Em có bằng chứng hẳn hoi!
Nói xong tôi mới biết mình lỡ lời, bịt miệng không kịp, chàng đã thích thú:
- Coi kìa! Nếu em không yêu thì ghen làm gì? Lại còn có cả bằng chứng nữa, không ngờ anh lại bị dò xét nghiêm ngặt đến thế...
Thích thú cái nỗi gì không biết, tôi nguýt chàng:
- Nhờ vậy em mới biết anh là con người lưu manh!
Chàng vẫn cười:
- Đừng nói khích anh nữa! Anh lưu manh ở chỗ nào đâu!
Tôi hét:
- Anh sắp đính hôn với Ánh Tuyết mà còn nói yêu tôi, như vậy không lưu manh thì còn gì nữa?
Chàng nhìn tôi như khi nghe tin có người từ kim tinh rớt xuống địa cầu:
- Đính hôn với Ánh Tuyết? Ai nói với em?
- Chẳng cần ai nói cả, không có sự thật nào che dấu dưới ánh sáng mặt trời!
- Sự thật anh muốn biết kẻ nào phao cái tin vịt ấy để nện cho nó một trận, nó đã làm cho anh khổ sở bao nhiêu lần. Vì nó mà em đóng kịch băng giá với anh phải không?
Tôi bán tín bán nghi:
- Anh xác nhận chứ?
- Ừ! Anh xác nhận là có dự tính đính hôn với một cô bé ngốc nghếch tên gọi Phương Kỳ chứ chẳng có Ánh Tuyết nào cả!
Tôi vụt đu cổ chàng:
- Anh nói thật không? Anh không đính hôn với Ánh Tuyết chứ?
Khiết Anh vít đầu tôi xuống:
- Nhiều lúc anh thấy em khờ khạo và dễ tin người quá chừng! Lần sau không được vậy nữa nghe chưa?
- Nhưng... nhưng anh không gạt em chứ?
Chàng bực bội hét lên:
- Chắc em phải chờ anh hôn em, em mới chịu im không hỏi anh nữa chứ gì?
Tôi lấy tay che miệng:
- Anh cứ dọa em hoài!
Băng giá đã tan, tôi tắm hồn trong nắng ấm. Chàng không đính hôn với Ánh Tuyết! Chàng yêu tôi! Thế là quá đủ! Khiết Anh hất hàm:
- Bây giờ em nói ba tiếng “không bao giờ” cho anh nghe coi! Nghe nặng như búa tạ.
Tôi cười xòa, kiễng chân lên hôn cằm chàng:
- Đừng giận em nữa nghe anh! Em yêu anh!
Chàng ép tôi vào ngực xúc động:
- Cưng nói nữa đi!
- Thôi đủ rồi! Một lần thôi, anh không nghe ráng chịu!
Khiết Anh vuốt từ mái tóc xuống lưng tôi, chàng lẩm bẩm:
- Anh hạnh phúc muốn chết được! Phương Kỳ! Phương Kỳ!
Vâng! Tôi cũng thế. Khiết Anh! Khiết Anh! Em yêu anh như ly sữa ngọt. Đứng ôm nhau như vậy chẳng biết bao lâu, chàng đột nhiên lên tiếng:
- Kiến bò bụng em chưa? Xuống lầu rửa mặt rồi đi ăn sáng nhé!
Xúng xính trong chiếc áo ngủ rộng rinh, tôi nắm tay chàng nhảy xuống thang lầu. Gian phòng ăn thật khoáng đãng, bàn trải khăn kẻ ô lát chả màu chocolate, một bình hoa nhài trắng dễ thương. Bữa ăn sáng dọn ra theo kiểu Tây Phương, có bánh mì, bơ lạt, bánh croissant, mứt dâu tây, mấy khoanh jambon, một tách café cho chàng. Một người đàn bà bước vào với nét mặt thuần lương, chất phác. Tôi khều Khiết Anh:
- Ai vậy?
- Bà Lâm, quản gia kiêm đầu bếp của anh! Chiếc áo em đang mặc là của bà ấy đó!
- Hèn chi nó rộng dữ thần.
Bà Lâm niềm nở cất tiếng vấn an tôi. Tôi chân thành cám ơn bà đã lo cho tôi đêm qua. Dọn bữa ăn xong bà Lâm rút lui, tôi nói vào tai chàng:
- Bà ấy muốn để tụi mình tự do, bà Lâm dễ thương ghê! Giống anh y hệt!
Chàng đẩy bánh và mứt đến trước mặt tôi, ra lệnh:
- Ăn hết chỗ này nghe không?
- Nhiều quá!
- Bộ em tưởng gầy đẹp lắm sao? Ráng ăn hết đi nhé!
Tôi không ăn hết, đẩy chiếc đĩa ra. Khiết Anh lắc đầu nhìn tôi như bực dọc. Chàng cầm chiếc bánh định đút vào miệng tôi, tôi bặm môi, chàng hạ giọng:
- Vì anh mà em ăn thêm một chút được không?
Tôi cười đưa tay giữ miếng bánh:
- Em đã nói không ăn là không ăn mà.
Giằng co một lúc chúng tôi cùng cười quên cả ăn uống, chợt thấy trên mu bàn tay chàng có một vết đỏ thật sâu. Tôi hoảng sợ:
- Tay anh bị gì kìa?
- Không biết con chó nào đã cắn anh?
Quả nhiên là vết cắn, tôi ngẩn ra:
- Em cắn anh hôm qua phải không?
- Đó là hình thức tự vệ chính đáng, anh không giận chút nào đâu!
Tôi thương chàng quá. Nâng bàn tay chàng lên áp môi vào chỗ cắn. Khiết Anh xoay tay đỡ lấy cằm tôi:
- Biết anh đang nghĩ gì không? Anh muốn hôn em một cái!
Mặt tôi nóng lên:
- Thôi đi!
Chàng hôn phớt qua môi tôi, đoạn cười nói:
- Môi em ngọt quá.
Tôi dấu mặt đi:
- Tại em mới ăn mứt xong đó!
- Không phải vị ngọt của mứt!
Tôi hét:
- Thôi! Đừng phân tích kỳ cục nữa!
Chàng cười giòn:
- Anh vừa mới khám phá ra, em rất hay mắc cở! Thú vị thật.
Chúng tôi đang cười đùa thì có tiếng đằng hắng, bà Lâm bước vào:
- Thưa cậu có cô Vương đến!
Ánh Tuyết thực tế đã tìm đến rồi. Khiết Anh nghiêm giọng:
- Bà mời cô ấy ngồi chờ ở phòng khách, tôi ra ngay!
Tôi xô ghế đứng dậy:
- Nhà không có ai hết sao anh?
Chàng cũng đứng lên theo:
- Anh còn mẹ và một cô em gái đang sống ở Nữu Ước. Hiện thời nhà không có ai.
Tôi do dự nhìn chàng:
- Anh nghĩ em có nên ra gặp Ánh Tuyết không?
- Phương Kỳ! Từ giờ em nên tâm niệm một điều: Em đã chính thức là người yêu của anh, không phải e sợ bất cứ một cô gái nào nữa!
Thật thế ư? Tôi không còn phải sợ Ánh Tuyết nữa ư? Nắm tay chàng bước ra phòng khách. Ánh Tuyết với chiếc mi-ni jupe màu đỏ đang ngồi bắt chéo chân ở sa-lông. Thấy tôi trong chiếc áo kỳ dị, mắt nàng long lên:
- Chào Khiết Anh! Hân hạnh gặp lại Phương Kỳ! Sao? Bồ khỏi chưa?
Tôi ngồi xuống ghế:
- Cám ơn Ánh Tuyết! Tôi vẫn bình thường.
Ánh Tuyết tấn công luôn:
- Vậy mà hôm qua bạn làm loạn cả một vũ trường, chơi nổi thật!
Khiết Anh vi đỡ lời:
- Chuyện đã qua không nên nhắc lại. Thật ra Phương Kỳ không phải loại gái hiển sinh. Việc đó cũng chỉ là bất đắc dĩ. à! Ánh Tuyết đến sớm chắc có chuyện gì?
Ánh Tuyết đứng dậy, nàng đến bên buffet chống tay hơi ngả người nhìn Khiết Anh, dáng điệu tự nhiên như người nhà.
- Hôm qua anh có mời em lại nhà dùng điểm tâm rồi đi chơi, em đến trễ vì sợ anh dậy mun, không ngờ anh lại thức sớm. Chắc tối qua anh có một giấc ngủ ngon!
Khiết Anh ngẩn người ra, chàng cười cầu hòa:
- Xin lỗi Ánh Tuyết nhé! Ngủ ngon quá đến quên cả hẹn.
Mắt nàng sắc như nước:
- Có lẽ đã gặp giấc mộng đẹp?
Khiết Anh liếc nhìn tôi:
- Đẹp tuyệt vời! Ánh Tuyết ngồi chơi anh lấy coca cho nhé!
Nàng phác một cử chỉ ngăn lại:
- Không cần! Em đến đây có việc, có lẽ phải về sớm, không nán lại được.
- Việc gì thế?
- Việc của Phương Kỳ!
- Của tôi à? - Tôi ngạc nhiên - Có chuyện gì không Ánh Tuyết?
- Hồi sáng này bà dì của Phương Kỳ đến nhà Bội Tần, người nhà Bội Tần chỉ lại đằng tôi. Cha và dì Kỳ đang quýnh lên ở nhà cứ sợ Kỳ đâm đầu vào xe, hay nhảy xuống sông tự tử mất rồi. Nếu cha Kỳ biết con gái mình đang ngồi yên ổn ở nơi này chắc ông chẳng còn lo một tí. Dì của Kỳ nhờ tôi nếu gặp Kỳ thì nhắn về dùm.


Xin chọn danh mục VĂN HỌC để xem trang 28

VnVista I-Shine
© http://vnvista.com