Bản in của bài viết

Click vào đây để xem bài viết này ở định dạng ban đầu

phamhang136's Blog

Nắng vô tư

Một phút giây bỗng hoá đá ngàn năm
Tớ chết lặng trong tim mình nhỏ bé
Ấy lạnh lùng bước đi như thể
Chiếc lá vàng bay theo gió xa xôi

Tự nhủ mình - ngốc thêm lần nữa thôi
Chẳng thể cầm lòng trước nụ cười của ấy
Phút yếu mềm nghe trái tim run rẩy
Tớ ngập ngừng... không dám gọi tên

Một nụ cười như quá đỗi thân quen
Trăng dịu dàng cũng muôn phần bỡ ngỡ
Ánh đèn khuya hắt hiu nghiêng đổ...
Soi một vùng thương nhớ trong veo...


VnVista I-Shine
© http://vnvista.com