Pham Ngoc Thuy

   Trong: Diary
 
dạo này đọc 1 số thứ, xem 1 số thứ, nghĩ 1 số thứ, mới thấy là con người càng lớn/già lại càng hay hoài niệm và muốn quay trở về tuổi thơ - thường là êm đềm. Thật ra hồi bé hay bị bố mẹ đánh mắng, cái gì cũng bị kiểm soát thì chả nghĩ là êm đềm đâu, nhg mà khi lớn lên rồi, ko còn được bố mẹ bao bọc nữa mới thấy mệt mỏi, thế là lại thèm trở về ngày bé. Tớ cũng thèm được bé lại user posted image

tớ mới phát hiện ra tại sao tớ yêu cấp 2 hơn cấp 3. bởi vì cấp 2 tớ ko còn bé tí như cấp 1 (tớ chả có tí ấn tượng gì về hồi cấp 1 cả), nhg cũng ko lớn hẳn - như cấp 3. Tớ nhớ cô GDCD hồi cấp 2 có nói rằng "cấp 2 là quãng thời gian đẹp nhất của đời người" - và điều này có lẽ đúng với tớ (cô giáo cấp 3 cũng bảo bọn tớ là cấp 3 là đẹp nhất 71.gif - mỗi tội ko đúng với tớ lắm). Ngày xưa thì tớ cứ nghĩ là bọn cấp 3 ko chơi hợp được, hay là thế này thế kia, nên tớ mới ko thích. Nhg bây giờ tớ mới nghĩ thật ra là do chính tớ thay đổi thôi. Cấp 2 tớ ngây thơ (hết lớp 6 chưa biết "thích" là gì nhớ 5.gif ), hết lòng với mọi người, hết lòng cố gắng hoà nhập, và hết lòng để bị ảnh hưởng và ảnh hưởng đến ng` khác. Chính vì mở lòng như thế nên tớ có nhiều bạn và tớ cũng yêu quý mọi người nữa. Có lẽ lí do nữa là cấp 2 hầu hết đều giống tớ cả, ko bon chen gì mấy nên dễ dàng đến với nhau. Cấp 3, tớ lớn hơn, tớ đã va chạm nhiều hơn 1 ít, nên tớ bớt tin người đi, và khép bớt lòng lại. Tớ có cái "tôi" to hơn 1 ít, cho nên đứa nào tớ ko thích thì tớ lơ luôn, chả cố gắng hòa nhập như hồi cấp 2 để mà hiểu người ta hơn. Và cũng như cấp 2, một phần lí do là nhiều người cũng thay đổi giống tớ nên lớp tớ mới có thời chia bè phái nhiều đến thế.

Có lẽ tớ luôn yêu và trân trọng cấp 2 hơn cấp 3 là vì như thế, tuy mỗi người mỗi khác, nhg với tớ thì đấy là lí do. Bạn bè tớ thân thiết cũng chủ yếu từ cấp 2, trong số những người tớ đưa link blog này có 6 người từ cấp 2, 1 người từ cấp 1, và 3 người từ cấp 3. Thế là cả cấp 1 và cấp 3 cộng lại không bằng cấp 2. user posted image


user posted image

tuổi thơ mỗi người mỗi khác, và ko phải ai cũng có 1 tuổi thơ hoàn hảo, thế nên khi phán xét 1 con người cũng nên nhìn lại những gì người ta đã trải qua để mà thông cảm. tớ nói về chuyện tuổi thơ trước hết là vì tớ đang phải viết về phim Citizen Kane, nó có đụng chạm chủ đề này 1 chút. Nhân vật chính trong phim là 1 người giàu có, tài giỏi, nổi tiếng, phát hành một lúc mấy tờ báo lớn. Thế nhưng về cuối đời thì ko 1 người bạn, vợ cũng bỏ mà đi, sống 1 mình ở trong toà lâu đài lớn với gia nhân và hàng trăm món đồ quý giá. Lí do là vì ông này là người self-centered, luôn khao khát được yêu, nhg lại ko thực sự yêu ai hơn bản thân mình. Có lẽ nhiều người nghĩ là như thế cũng là đáng đời. Ừ, đáng đời thật, nhg mà có lẽ cũng nên nhìn lại tuổi thơ của ông ấy để mà có 1 cái nhìn rộng lượng hơn.

dạo này đang rộ lên vụ thảm sát ở ĐH Virginia Tech. Vụ đấy quá kinh khủng, quá dã man, tớ cứ nghĩ là bây giờ tớ đang đi lại trên campus và 1 thằng nó đi lên bên cạnh và dí súng vào người thì cũng rùng mình. Nhưng mà có lẽ cũng nên nghĩ xem là nó lớn lên như thế nào, gặp gỡ những ai, được nuôi dạy thế nào để nên nông nỗi như thế. Tớ cũng chẳng biết nó lớn lên như thế nào đâu, và cũng thấy hành động của nó là ko thể chấp nhận được, chỉ là tớ nghĩ bên cạnh phần dã man và phần điên khùng của nó, thì có lẽ nó cũng có phần bất hạnh nữa.

user posted image

nói những chuyện này căng thẳng quá, thôi mọi ng` đọc cái này để "giải toả" nhớ Smilie

QUOTE
Chuyện kể rằng, ban đầu, đoàn làm phim Titanic định quay ở VN, và đây mới chính thức là kịch bản đầu tiên mà chắc ít người biết tới.........



Đêm. Đại dương đen ngòm. Bầu trời đầy sao. Trên chòi cao, người hoa
tiêu của tàu Titanic chăm chú nhìn về phía trước. Bỗng anh hốt hoảng:

- Có một núi băng phía trước tàu khoảng 10 km.

Tin đó lập tức được gửi tới phòng hoa tiêu trưởng. Ông này đang bận dự
lễ cắt băng khánh thành câu lạc bộ bida trên tàu. Nhận được tin, ông
lắc đầu:

- Phải mang ra Phường xác nhận xem núi băng đó thuộc về ai thì tôi mới có hướng giải quyết.

Một bức điện cấp tốc được gửi về Phường xin xác nhận ngay, nhưng cô văn
thư giữ con dấu lại nghỉ vì nhà có đám giỗ, còn Chủ tịch phường thì
hiện đang đi nghỉ mát theo lời mời của Ban quản lý dự án giải phóng mặt
bằng.

- Núi băng còn cách tàu 5 km - Hoa tiêu lại báo xuống.

Tin được chuyển ngay xuống thuyền phó. Ông ta vội vã triệu tập một cuộc
hội thảo với chủ đề "Băng trôi - Thực trạng và giải pháp". Giấy mời hội
thảo đề 3AM, nhưng 4AM vẫn chưa đủ số đại biểu vì các vị vẫn chưa rõ là
có được nhận tiền ăn sáng hay không. Đồng thời nhân viên cũng báo cáo
lại là một số đại biểu đang mải chơi tú Strip nên không thèm nhận giấy
mời. Cuối cùng thì buổi hội thảo cũng vẫn được tổ chức lúc 4.30AM sau
khi Chủ tọa tuyên bố sẽ có tiệc đứng sau buổi họp. Các tham luận đều
không đưa ra hướng cụ thể gì, chỉ nhấn mạnh là cần phối hợp giải quyết
nhịp nhàng và đây là trách nhiệm của tất cả các ban ngành. Cuối buổi,
Chủ tọa kết luận dõng dạc:

- Cuộc họp hôm nay chúng ta đã được nghe nhiều ý kiến phát biểu có giá
trị cao về cả lý thuyết lẫn thực tế. Các ý kiến đã chỉ ra được tầm nguy
hiểm của hiện tượng băng trôi và đưa ra một số giải pháp giải quyết.
Các giải pháp tuy còn nhiều tính chất "trừu tượng" và đôi chỗ mâu thuẫn
với nhau, nhưng thật khó để có thể kết luận ý kiến nào đúng, ý kiến nào
sai. Đây chính là tiền đề để chúng tôi sẽ tiếp tục tổ chức một buổi Hội
thảo nữa vào ngày này năm sau. Xin cám ơn quý vị và mời quý vị dùng
tiệc. (Vỗ tay rần rần...)

- Băng còn cách tàu 100m - hoa tiêu hét lên.

Tin này đến tai thuyền trưởng. Ông vội vã ra lệnh:

- Lái tàu, lùi lại.

- Dạ báo cáo anh, em chưa học lái tàu đi lùi ạ.

- Thế sao bảo có bằng lái tàu thủy???

- Dạ, thú thiệt là bằng này em... "mua" ạ.

- Hả???


... RẦM!!!...

Sườn tàu va vào núi băng. Nước ào ào chảy vào các phòng.

Trên giường ngủ, diễn viên nam chính do Leonardo DiCaprio thủ vai thức dậy trước tiên. Anh lay những người xung quanh:

- Dậy mau lên, nước ngập.

Mọi người ngái ngủ ngó xuống rồi càu nhàu:

- Mưa thì nước ngập, có chi đâu.

- Nhưng mà ngập đến đầu gối rồi!

- Bực quá, khu phố tôi ở mỗi khi mưa dù là mưa nhỏ mà đều ngập đến bụng cơ, thế này nhằm nhò gì - Rồi họ ngủ tiếp.


Hốt hoảng, DiCaprio rút điện thoại di động gọi cho diễn viên nữ Kate
Winslet để báo tin. Trong máy vang lên một giọng ngọt ngào: "Thuê báo
quí khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng hoặc tắt máy, xin vui
lòng liên lạc lại sau. The number you've called...".

Kêu trời vì thất vọng, DiCapio chạy ào lên phòng người yêu, kéo cô chạy lên bong.


Đôi tình nhân dìu nhau lên những bậc thang chật hẹp. Lúc này trong tàu đã nhốn nháo vô cùng.

Dòng người đang xô đẩy bỗng chựng lại.

- Kẹt xe.

DiCaprio cáu:

- Trong tàu thuỷ làm sau kẹt xe được?

Bà con giải thích:

- Được. Xe nhập lậu mấy ông thuỷ thủ giấu kỹ, bây giờ nước ngập ai cũng lôi ra nên kẹt cứng rồi.

Đôi uyên ương lao tới chỗ để xuồng cấp cứu. Còn rất nhiều chỗ trống.
Hai người định nhảy xuống xuồng thì một nhân viên chặn lại:

- Yêu cầu anh chị mua vé.

- Chúng tôi mua vé tàu rồi mà? - Winslet kêu to.

- Vé tàu khác, vé xuồng khác - Anh nhân viên giải thích - Y như ở công viên, vé vào cửa đâu kèm vé trò chơi!

DiCaprio đành thò tay vào túi, rút ra tờ 100 USD. Người bán vé cầm lấy,
điện thoại vào đất liền hỏi tỉ giá chính thức. Cô trực tổng đài cho
biết là 8 giờ sáng mới có giá mới, còn nếu tính theo giá hôm qua thì DiCaprio bị thiệt 2 chục ngàn. Đang giằng co thì có một bà béo chạy lại
đon đả:

- Anh giai để em đổi theo giá ngoài, vừa nhanh vừa cao hơn.

Tính ra theo cái "giá ngoài" đó thì DiCaprio chỉ bị thiệt có 18 ngàn mà thôi.

Đúng lúc nguy cấp thì điện tắt phụt. Thiên hạ la rầm trời đất. Thuyền
trưởng chạy tới quay điện thoại hỏi lý do. Suốt tiếng đồng hồ máy bên
kia cứ bận liên tục, cuối cùng thuyền trưởng phải cử thuyền phó xuống
tận nơi thì được thông báo:

- Một con chuột chạy lụt mắc kẹt ở đường dây và đã bị nướng chín vàng khiến đường dây chập mạch. Phải tìm ngay một con mèo.


Lúc này mối nguy hiểm đã cận kề. Tàu Titanic kêu răng rắc như răng bà
lão và gãy làm đôi. Tất cả tranh nhau xuống xuồng và tranh nhau phao
cấp cứu. Lượng phao ít hơn lượng người nên đôi tình nhân chỉ được có
một chiếc. Họ cứ nhường nhau, nước mắt đầm đìa rất cảm động. Âm nhạc
nổi lên tha thiết. Hơn một ngàn rưởi hành khách sắp chết đuối vì thiếu
phao. Tàu sắp chìm sâu xuống đại dương...


Bỗng nhiên thuyền trưởng vụt nhớ lại kỳ thi tốt nghiệp THPT của mình.
Ông cởi chiếc phao trên thân, đưa vào máy Photocopy nhanh chóng in ra
hàng ngàn chiếc. Thế là hành khách ai cũng có đủ, thậm chí một người
được dăm bảy loại phao. Một điều lạ là trên các loại phao này lại ghi
chi chít những công thức toán học, các bài văn mẫu. Nhưng lúc nước sôi
lửa bỏng thế này, có phao là tốt rồi nên cũng không ai để ý mà đều ôm
phao nhảy ào xuống biển.

Titanic chìm xuống. Tất cả mọi người đều nổi lên. Pháo bông bắn rực
trời. Trên nền trời đêm hiện lên dòng chữ: Tỷ lệ "nổi" đạt 100%. Caprio
và Winslet ôm nhau hôn thắm thiết!


Thế là bộ phim kết thúc cực kỳ có hậu




« Các bài cũ hơn · Pham Ngoc Thuy · Các bài mới hơn »

Bình luận

Guest
Apr 19 2007, 09:09 PM
Bình luận #1


Unregistered









Thuy loi dau ra cai chuyen Titanic nay the 24.gif
Quote Post
opal258
Apr 20 2007, 04:23 AM
Bình luận #2


Thực tập viên
Group Icon

Nhóm: Members
Bài viết: 2
Nhập: 28-April 06
Thành viên: 3,742



ah mới gặp ông đạo diễn Titanic, ông ấy hỏi Thủy từ nước nào đến, Thủy bảo là VN, thế là ông ấy mới bảo là lúc đầu ông ấy định quay phim ở VN cơ, rồi còn đưa kịch bản cho Thủy xem nữa, nên Thủy mới có để post lên cho mọi ng` 71.gif


--------------------
user posted image

chồng người áo gấm xông hương
chồng em áo rách em thương.... chồng người =))


user posted image
User is offlineProfile CardPM
Quote Post
Hiền
Apr 21 2007, 02:36 PM
Bình luận #3


Unregistered









thế mà tao cứ tưởng mày viết cơ Thủy ạ....
đọc mà thấy sặc sụa mùi con Thủy quá...
há há há 26.gif 26.gif 26.gif
Quote Post

 

> Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Thông tin cá nhân

opal258
Họ tên: Phạm Ngọc Thủy
Sinh nhật: : 25 Tháng 8
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn

Status Message
thèm phở quá Smilie chết mất Smilie


*Hãy mơ những gì bạn muốn mơ , tới đâu bạn muốn tới , trở thành những gì bạn muốn , bởi bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn muốn .

*I was not born a businesswoman, but I was born to study Business and become a businesswoman !!!




....xxxx....My "Pet"....xxxx....
mọi người nhớ cho "em" tớ ăn cá nhé 4.gif di chuột vào chữ more ở góc phải phía dưới rồi click vào con cá Smilie



ăn như lợn thế hả em 24.gif
em là chim cánh cụt cơ mà 10.gif


CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30

Clock





Hà Nội:




Truyện cười

•¤• Dictionary •¤•




Thời tiết

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2024   VnVista.com