Các bài viết vào Wednesday 12th March 2008
Chuyến xe buýt vẫn chạy như mọi ngày!
Một người bạn bước lên trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Cậu bạn là con trai của Hỏa thần. Đôi Tay nhăn nheo, gương mặt nhăn nheo không còn nhận ra đâu là mũi là mắt, là tai nếu trong tiềm thức của tôi không tự mặc định vốn nó nằm ở đó! Tôi mỉm cười với bạn ấy. Tất nhiên, bạn ấy cũng tặng tôi một nụ cười! Một cô bạn trạc tuổi chúng tôi bước lên xe. Định ngồi vào ghế của cậu bạn, chợt có gì đó, cô bạn lùi lại, ngồi vào ghế cùng tôi. Tôi hiểu. Cậu bạn kia cũng hiểu cô bạn nghĩ gì. Nhưng gương mặt cậu vẫn ko tỏ ra điều buồn bã. Hay gương mặt kia đã bị tàn phá mất rồi, cảm xúc không thể lộ ra trên từng đường cơ bị teo tóp này? Tôi vướng chút buồn. Tôi định lên ngồi với câu bạn, hỏi vài dăm câu xã giao. Rồi lại thôi. Một cô bạn khác ngồi ghế đối diện hỏi cậu bạn: "Bạn cũng từ Suối Tiên zề hả?" Tiếng ừ rất khẽ trên khuôn mặt được bắt lấy niềm vui. Ừ! Ít ra có ai đó làm quen trước! "Hình như cũng học Sư phạm kỹ thuật. Thấy quen quen. Cùng trường đó nha!" Cậu bạn vừa nói điều gì tôi ko rõ (nói nhỏ quá) vừa đưa cái tay nhăn nheo lên "gãi lại" mớ tóc. Ừ! Mắc cỡ. Con trai mà. Ko mắc cỡ trước một cô bạn vui tính lại khá xinh như thế thì...có mà điên! Tôi cười thầm, vì thấy vui. Chà! Nắng lên rồi. Hơi nóng và bức, nhưng nắng tươi xinh thật! Chiếc di động mở sang bài Song's from a secret garden, có gì đó cay cay nơi đôi mắt. Tôi thấy mình xấu xí, dù may mắn hơi cậu bạn kia nhiều. Và cậu bạn con trai của Hỏa thần biết ko, bạn có làm sao thì người ta vẫn nghĩ bạn là một đứa con trai thực thụ. Chà! Còn tôi, phải cố gắng thôi! Hơi ganh tị với bạn một chút đấy! Con trai của Hỏa thần ạ! Ko hiểu sao lúc ấy, tôi lại moi cái di động ra chớp cho bạn một pô. Tất nhiên bạn ko thấy rồi. Thấy hơi áy náy vì với nhiều người sẽ tự nghĩ rằng mình đang bị xúc phạm. Nhưng bạn ko thế đâu. Vì mình ko có ý coi thường gì bạn. Thông cảm nhé! À! Này bạn, nếu lần sau gặp lại, chắc chắn tôi sẽ ngồi và nói thật nhiều với bạn!
|
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: Hành trình của tôi
Có những con đường rất dài mà chúng ta biết mình không bao giờ đến đích. Có những lối đi mà ta không thể biết trước mình sẽ đi tới đâu, thậm chí là đi để làm gì? Cũng không biết nữa! Cuộc đời như những con đường dài vô tận, quẩn quanh và không có đích đến. Chợt hỏi mình đi để làm gì bây giờ? Đi để trở lại! Cảm ơn Mỹ Tâm đã cho tôi câu trả lời ấy. Sẽ có ngày ta trở lại mà. Vì đâu có chuyến đi nào là đến đích. Cái đích của chuyến đi chính là sự trở về! Rồi một ngày vui... Ngày gió trở về. Ngày những yêu thương trở về. Và tôi cũng thế, tôi đang trở lại... Bài viết cuối
Bình luận mới
Lê Thanh Thu Hà trong
Bói: qua màu sắc, đoán tính cách...
Guest trong Khi "gái gọi" là sinh viên! Guest_trinh_* trong Fan Mỹ Tâm- tại sao không? Guest trong Ca sĩ Minh Hằng kiện nhà thơ Chế Lan Viên cogaikhoihai244 trong Ca sĩ Minh Hằng kiện nhà thơ Chế Lan Viên Mai Thị Huệ trong Fan Mỹ Tâm- tại sao không? bui thi ngoc trong Bói: qua màu sắc, đoán tính cách... Guest trong Bi Rain 360 [hot] tunglogak trong Khi "gái gọi" là sinh viên! Huỳnh Vân trong Fan Mỹ Tâm- tại sao không? Thực đơn người xem
Tik Tik Tak
Fukameiki news
Album vol6 "Trở về"- Mỹ Tâm
Tiện ích blog
----Xem truyền hình trực tuyến---- Ý kiến
Nhắn nhủ nè
Quảng cáo
|
Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2024 VnVista.com |
Bình luận
Unregistered