bắt đầu thế nào nhỉ
.....Nhớ không, cậu đã nắm tay tớ tất cả… 4 lần rồi đấy nhé.
Chị Hai bảo tớ thật là… ngốc xít, ai lại đi… đếm những cái nắm tay bao giờ. Nhưng tớ lại nghĩ rằng, người ta luôn muốn ghi nhớ một cách chính xác nhất những khoảnh khắc yêu thương. Bởi vậy mà, tớ đếm những cái nắm tay cùng cậu. Dù đôi lần, đó chỉ là những cái chạm tay… Nhẹ… Rất nhẹ mà thôi.
Lớp 11, chúng mình được ngồi chung một bàn, ngay sát cạnh nhau. Hồi ấy tớ vẫn… giả vờ ghét cậu nhất lớp, thế là cứ “chành chọe” với cậu mãi thôi. Tớ luôn đề ra những “luật” rất… oái oăm: Quên trực nhật bị thước…vụt vào tay, “lấn chiếm”… ngăn bàn, ghế của người khác cũng… vụt vào tay. Và hầu như ngày nào, tớ cũng sung sướng vì được… đánh cậu (ai bảo cứ “quên” mà ngồi sát sang chỗ tớ làm gì).
Thế rồi hôm ấy, xe tớ bị hỏng giữa đường. Dắt bộ gần nửa tiếng đồng hồ giữa trưa nắng chang chang, tớ mệt muốn xỉu. Đó lại cũng đúng là cái hôm bàn mình trực nhật lớp, và cậu phải làm tất cả một mình. “Ấm ức” bao lâu nay như được “giải tỏa”, cậu cầm ngay lấy cái thước, cười hì hì rồi… vụt vào tay tớ
. Mặc dù thừa biết rằng cậu đã cố gắng thật nhẹ, thật nhẹ thôi, nhưng tớ vẫn… khóc um lên ngon lành. Tại tớ tủi thân vì cậu… nhỏ nhen, chẳng quan tâm đến tớ đang mệt, còn cậu thì cuống lên, tưởng tớ… đau. Cậu… cầm lấy tay tớ, cuống quýt “phồng mồm trợn má” thổi phù phù, xoa lấy xoa để, hỏi đi hỏi lại: “Có đau không?”, “Có đau không?”. Lòng tớ dịu lại, ấm áp vô cùng. Tớ… giả vờ đau thêm… 2 hôm nữa, để được nhìn thấy khuôn mặt “ăn năn hối cải” của cậu
, để được cậu qua đèo đi học (đau tay mà), để được cậu “chuộc lỗi” bằng ly trà sữa ngọt lịm…(he he)
Tớ đã rất… ghen tị, khi một bàn tay khác cầm lấy tay cậu. Tớ nghĩ rằng bàn tay kia đã “cướp” mất cậu rồi, và tớ ôm lấy gối khóc suốt một đêm.
Tớ thấy tự ti vì mình chẳng được như người ta, chẳng xinh đẹp, chẳng học giỏi, chẳng làm lớp trưởng, và chẳng dám nắm lấy tay cậu, nói ra tình cảm người ta dành cho cậu trong ngày chia tay của lớp mình… Và tớ đã “mặt lạnh” với cậu suốt một tuần liền, mặc cho cậu buồn, mặc cho lòng tớ khó chịu, không yên…
Chỉ đến khi, cậu hẹn tớ ở lại sau giờ tan học, ấp úng: “Tớ…tớ… Người tớ thích không phải là lớp trưởng…”, tớ mới nhận ra rằng mình “đáng ghét” thế nào, khiến cậu buồn và phải suy nghĩ mãi…
+ “Tớ… Tớ…”
Ngốc ạ, cần gì phải nói ra, phải khó khăn như thế. Cầm lấy tay tớ đi nào. Một cái nắm tay cũng đủ để nói lên tất cả yêu thương rồi mà....................
huhuhuhu...........câu chuyện lãng mạng quá sắp khóc rùi nè hix hix ........
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com