Anh!
Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau,
Mà là yêu người khác.
Anh sẽ nắm tay một người con gái
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác...
Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng...
Nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh...
Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm, về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình, về hạnh phúc bền lâu.
Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa...
Em nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?
Buồn lắm phải không anh? Em đã đọc và không còn định nghĩa được mình có buồn không... nhưng tất cả chỉ là khi đọc bất cứ bài thơ tình nào buồn hay vui em cũng đều nghĩ đầu tiên về anh, có lẽ đó là thói quen, là cái gì đó sâu thẳm từ tâm hồn em không hiểu được. Mà cũng đơn giản bởi anh là người tập cho em cách yêu thơ một cách tự nhiên đến nỗi em không biết mình yêu thơ từ lúc nào (nhất là những bài thơ anh cho em biết đến) em mới thấy anh ảnh hưởng đến cuộc sống của em nhiều như thế nào, em yêu những bài thơ anh thích, em thích những bài hát anh thường nghe, anh nói đến... những gì anh bảo anh không thích, em thay đổi, những gì anh quan tâm em cố công tìm hiểu, anh đang ở bất kì đâu, làm việc gì, như thế nào em tìm hiểu bằng tất cả những gì mình có thể, những điều người ta chỉ làm với người mình yêu... Thật ngốc nghếch phải không anh? Dù rằng từ lúc quen biết đến nay chưa bao giờ anh thật sự là người yêu của em cho đúng nghĩa, dù rằng em đã có một người bên cạnh để yêu thương... có lẽ đó là một thói quen từ thửa thiếu thời, cũng có lẽ là sự ích kỉ của bản thân em khi hướng về điều mình không thể có được. Em không hiểu nổi mình. Tại sao em có thể làm tổn thương những cái đáng ra em phải nâng niu?
Thời gian rồi không biết sẽ thay đổi được gì nhưng những lúc gặp anh luôn mang đến những suy nghĩ, rất nhiều, cho cả hai... em không biết thỉnh thoảng mình gặp nhau như vậy có phải là điều tốt đẹp, dù gặp anh em thấy vui và cảm xúc so với 6-7 năm về trước không mấy thay đổi... nhưng chúng ta đã khác, khác rất nhiều, hết lần này đến lần khác mọi thứ đều thay đổi quá nhanh để mình không thể đến được với nhau, em luôn trách mình, em luôn "giá như..." liệu em có đủ dũng cảm để làm anh đau thêm nữa. Trước những lần mình có thể gặp nhau em luôn luôn đứng giữa những lựa chọn, có hay không nên gặp anh... mỗi lần gặp nhau em đều thấy trong mắt anh điều gì đó làm tim em đau. Em sợ và em do dự, mình có làm anh đau thêm nữa? Mình có làm đúng? Nhưng kết quả lần nào cũng vậy, sự lựa chọn luôn là gặp lại anh dù cho em biết như vậy là đau đớn cho cả hai. Em luôn nghĩ anh cũng vậy mỗi lần đến gặp em và thấy chúng mình thật ngốc...
Hôm nay anh làm em lo lắng nhiều, nếu gặp em làm anh đau như vậy thì việc mình gặp nhau có lẽ không nên. Lí trí em luôn nhắc nhở đừng làm anh bận tâm nhiều như vậy và từ hôm nay em sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để anh không phải nghĩ về em nhiều như anh đã từng. Em chỉ muốn anh biết rằng anh là một phần rất lớn trong cuộc sống của em kể từ ngày anh xuất hiện bên cạnh em vì vậy anh không thể bảo em lờ anh đi và quên anh... đó là điều không thể. Mình sống hai cuộc sống khác nhau và em sẽ hạnh phúc khi anh hạnh phúc, anh sẽ hạnh phúc khi anh có được một người thật sự thuộc về anh, chứ không như em, anh nhé. Em biết sau này khi tìm được người đó anh vẫn sẽ có em đâu đó trong tim mình, khi em biết điều đó em sẽ hạnh phúc trọn vẹn bên người em yêu, nên anh cũng đừng cố quên em - không nên làm điều mình biết là không thể. Mình vẫn có thể hạnh phúc khi dung hòa được quá khứ - hiện tại và tương lai, em hi vọng mình sẽ là một quá khứ thật đẹp của anh.
Em sẽ sống thật tốt và thật vui, em mong anh cũng như vậy, được nghe những dự định tương lai của anh em rất vui, anh thật cố gắng anh nhé, người như anh sẽ đạt được những gì mình muốn thôi. Anh tập trung vào những dự định của mình, đừng quan tâm em vì bên em đã có người thay anh chăm sóc em rất tốt. Em sẽ cố gắng không làm anh đau thêm nữa, em tập dần sẽ quen thôi... Một người có người yêu như em mà nghĩ đến anh nhiều sẽ không tốt phải không? Anh sẽ không thương một người con gái không tốt như vậy phải không anh!
Anh phải cố gắng tự chăm sóc mình, cố gắng vì những dự định của mình và phải thật hạnh phúc nhé anh...!
***
Tâm sự hơi buồn quá bạn nhỉ, cuốc sống chúng ta hãy còn dài. hãy vui lên và đón nhận ánh nắng mới từ ngày mai nhé.
tớ rất muốn cậu ak! nhưng nếu bạn là tớ thì tớ nghĩ sẽ như thế thôi.. rất buồn
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com