Ngày bình thường
Tôi
hai mươi mốt tuổi, học kiến trúc, thích nghe rock, chơi game online, ít
nói và không có điểm gì nổi trội. “Đôi khi mày nhạy cảm đến sến ốm” –
Đăng, thằng bạn thân tôi, nói thêm.
Dung là bạn gái của Đăng.
Đăng đã đi du học Sing. Nó không bày trò “ký thác người yêu cho thằng
bạn thân”, không phải vì sợ kết cục như trên phim và truyện: thằng bạn
thân cùng cô bạn gái nắm tay nhau đi về phía mặt trời, mà chỉ đơn giản
cả ba chúng tôi xem đó là một trò ngớ ngẩn. Càng ngày người ta càng tự
tin về những gì mình có. Hay càng ngày cách người ta suy nghĩ về tình
cảm hời hợt thấy rõ?
Đăng đi. Tôi và Dung hầu như không giữ liên
lạc dù sống khá gần chỗ nhau. Vài ba lần gặp nhau online, hỏi nhau có
nhận mail của Đăng không, rồi thôi. Cho đến một ngày, Đăng gọi tôi,
bảo: “Từ nay mày giúp tao để mắt đến Dung. Dạo này...”, “Dạo này làm
sao?” - tôi ngắt lời nó. “Không! Chẳng có chuyện gì, nhưng mày sẽ giúp
tao như thế chứ?” - Đăng gằn giọng. Tôi toan từ chối, rồi bỗng nhiên
nghe cổ họng mình ậm ừ. Đăng thở nhẹ: “Ừ, vậy nhé, nhờ mày!”.
Tôi
gọi cho Dung: “Lâu quá không gặp, dạo này Dung thế nào?”. Nghe giọng cô
ấy run lên rồi lanh canh như tiếng thìa khuấy trong lòng ly rỗng ở đầu
dây bên kia: “Tôi không ổn chút nào, Nguyên ạ!”.
Tôi ngẩn
người siết cục điện thoại đến nóng bỏng và ướt nhẹp mồ hôi trong tay,
không biết nói gì. Một cảm giác xót xa òa đến. Tôi thường ngẩn ra khi
cảm nhận được sự cô độc và trống rỗng. Như lúc thấy một mầm cây bé mọc
ra từ khe nứt của bức tường, một con chim sẻ lượn qua lại trong vùng
trời nhỏ bé, tù túng... Nó trực tiếp đụng chạm đến những vấn đề của
riêng tôi.
Nổi gió
Chúng tôi gặp nhau ở quán cà
phê Văn. Quán nằm ở trên đồi cao, đứng từ trên gác gỗ nhìn xuống có thể
thấy thành phố với những mái nhà loang lổ như một kẻ bị lở lói trên
đỉnh đầu, không lộng lẫy đẹp đẽ như khi người ta nhìn trực diện. Dung
gầy đi và xanh, xõa tóc ra nên trông rất già, vạt áo sơmi khoác còn cẩu
thả dính một vệt acrylic. Nó như vết xước mang màu của bầu trời chiều
giấu nặng mưa.
Dung đặt balô chứa đầy cọ xuống bộ salon cũ
trên gác gỗ, lùa tay vào mái tóc bù xù khẽ giải thích: “Xin lỗi, tôi
vừa ở xưởng vẽ về”. Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn Dung quẳng gói Dunhill
lên bàn sau khi rút một điếu, điềm nhiên châm lửa đốt. Nhìn cô ấy nhả
khói điệu nghệ, tôi thần người, không thể tìm lại từ con người đó cô
gái rụt rè, yếu ớt thường đứng sau lưng Đăng ngày nào.
Dung
thôi nhìn xuống thành phố, đưa mắt sang tôi: “Hôm ấy tôi nói linh tinh
thôi. Đừng để ý! Đăng nhờ Nguyên gặp tôi sao?”. Tôi không trả lời:
“Dung hút thuốc thế này lâu chưa?”. “Từ dạo Giáng sinh. Đi một mình
ngoài phố nhà thờ, trời lạnh, nó giúp tôi bình tĩnh và ngừng rủa Đăng
giờ này anh đang ở đâu vậy” - Dung đáp điềm nhiên. Tôi miết thành salon
gỗ đến bỏng rát bàn tay. Tiếng Dung cười khành khạch: “Gì vậy? Thất
vọng? Hay thương hại tôi?!”.
“Khi nào muốn có ai đó cùng đi cà
phê, cứ gọi tôi, như một người bạn!”- Tôi tần ngần khi dắt xe giúp
Dung. Cô ấy khẽ bảo: “Ok! Nguyên này, đừng kể với Đăng tôi đang trong
tình trạng hiện giờ, được chứ?”. “Được” - tôi liếm môi, gật đầu. Dung
đỡ lấy chiếc xe ga nặng nề, cái dáng mảnh khảnh xiêu đi. Nụ cười khó
hiểu chưa kịp tan trong mắt tôi, cô gái biến mất. Chiếc xe để lại một
làn bụi rát.
Mây đen
Tôi van lạy bản thân
mình hãy thất hứa với Dung, phải nói cho Đăng nghe tất cả. Đăng cần
phải biết người cần được nó chở che đang hoang mang, mệt mỏi dường nào.
Nhưng tôi không làm được. Lời hứa với Dung cứ quay cuồng trong óc,
không cho phép tôi mở lời. Vả lại nếu vậy, ở xa Đăng sẽ lo lắng và dày
vò kinh khủng. Tôi quyết định gặp Dung lần nữa.
Dung không
tươi tỉnh hơn, nếu không muốn nói là suy sụp thêm. Cô gái vẫn hút
thuốc, rất nhiều. Đang ngồi, bỗng Dung đặt điếu thuốc gác ngang tách cà
phê, từ từ tiến về phía bể nước bé xíu ở bancông căn gác gỗ. Cô ngồi mê
mẩn ngắm những vạt bèo tấm xanh non trong đó. Chợt lúc ấy, tôi như thấy
lại Dung yếu đuối, rụt rè của Đăng ngày trước. Điếu thuốc vẫn cháy, rơi
tàn và đầu lọc xuống tách cà phê, tắt ngúm.
Cô gái quay lại bàn,
đôi mắt vụt tối. Dung thản nhiên kể chuyện tên sếp không đứng đắn nơi
cô đang làm thêm, nhưng đó là một công ty lớn và nhiều cơ hội cho sau
này khi ra trường nên cô không thể nghỉ việc, rồi những áp lực ở trường
đại học, cuộc sống một mình không người thân... giọng lạnh tanh. Tuyệt
nhiên không hề nhắc đến Đăng.
Tôi suy đoán, có lẽ gặp nhiều
vấn đề, Đăng lại không bên cạnh cùng giải quyết, Dung rơi vào trạng
trái khủng hoảng như vậy. Cũng tự hỏi tại sao tôi và Dung không thân
nhưng cô gái lại thổ lộ chuyện đó. Rồi nhận ra, không, cái cách của
Dung chỉ bình thản như nói một câu chuyện phiếm cho qua cữ cà phê mà
thôi.
Tôi quen ông chủ quán, xin vớt một ít bèo tấm bỏ vào bịch
nilông mang về. “Tặng Dung này!”. Dung nhìn tôi, hơi ngạc nhiên rồi mỉm
cười, nhận lấy. Bàn tay lạnh toát của cô gái khẽ chạm vào tay tôi khiến
như có một dòng điện chạy dọc sống lưng, tê dại.
Tối ấy, tôi
nhận ra mình đã nghĩ về bạn gái của thằng bạn thân quá nhiều. Tôi tự
trừng phạt mình bằng cách rời PC, leo ra cửa sổ ngồi trên nóc nhà bên
cạnh và ngẫm nghĩ. Đáng lẽ đã có thể đưa ra một quyết định gì đó nếu
Dung không nhắn tin “Cảm ơn Nguyên, về mọi điều!”.
Chúng tôi gặp nhau thêm nhiều lần sau đó, chẳng nói nhiều. Chỉ là ngồi và có người đối diện, vậy thôi.
Hồng thủy
Bầu
trời thành phố xám xịt và quay quắt như trong cơn hồng thủy. Mưa lao
đầu vào cửa kính như một tên điên. Tôi bỗng nhiên nghĩ đến Dung, cô gái
tội nghiệp của thằng bạn thân tội nghiệp. Cả hai đều bất lực trước
những điều đang đến. Cảm giác tội lỗi khiến tôi tránh Đăng. Nó không
biết tôi đang invi, cứ gửi mãi những dòng offline: “Mày thế nào? Dung
sao rồi?”.
Những lúc như vậy, tôi ngồi lặng. Tôi thương cô gái
ngồi lạnh lùng, cô độc hút thuốc, nhả khói trong những chiều cùng nhau
cà phê trên gác gỗ. Đó rõ ràng có phải là cô gái của Đăng ngày nào đâu.
Giá họ đừng là một...
Chuông điện thoại vang lên gấp gáp đến
ngột ngạt. Dung gọi. Tôi hớt hải nhấc máy. Giọng cô ướt nhòe: “Nguyên!
Đến đây! Làm ơn...”.
Tôi lao ra khỏi nhà. Cô gái đứng ở trạm xe
buýt dưới cơn mưa tầm tã, nước mưa bết vào người, đôi mắt thất thần,
những cây cọ từ balô chưa kịp kéo khóa rơi vung vãi xuống hè, xấp hình
họa nhòe nhoẹt ướt thòi ra từ clipboard buông thõng trên tay. Hốt hoảng
nhận ra trong tay kia của cô gái nắm chặt một cái gì đó. Tôi run lẩy
bẩy, miệng lảm nhảm gọi tên Đăng như thằng ngớ ngẩn, cuối cùng cũng gỡ
được khỏi tay Dung một mảnh thủy tinh vỡ. Bàn tay gầy guộc và lạnh toát
chằng chịt vết cắt, máu hòa với mưa thành một thứ nước màu hồng loãng
tuếch.
Tôi nói như hụt hơi: “Đăng nó biết cô như thế này thì
nó quay quắt đến chết mất!”. Nghe tên Đăng, cô gái bỗng gục vào vai tôi
òa khóc. Tôi vô thức ôm chặt lấy Dung, len lén chùi giọt nước đang rỉ
ra trên khóe mắt mình, nóng bỏng. Cây sao to ở gần trạm xe buýt oằn
mình trong cơn mưa tầm tã.
Tạnh
Tôi đưa Dung về
từ bệnh viện. Bàn tay trái của cô gái quấn băng trắng toát trông rờn
rợn. Dung ở căn phòng cũ kỹ trên tầng năm của một chung cư, một mình.
Phòng hơi tối, cửa sổ gỗ cũ kỹ đóng kín mít, một vài tờ phác thảo bay
vung vãi từ xấp giấy chất ngồn ngộn trên nóc tủ gây cảm giác buồn bã và
chán nản. Ở nơi để PC có một cốc gốm lớn chưa kịp rửa, đáy còn đọng cặn
cà phê đặc sánh và rất nhiều tàn thuốc, khung ảnh chụp Dung và Đăng
trong đêm Giáng sinh năm ngoái bị vùi dưới những cuốn sách đồ họa khổng
lồ.
Cô mời tôi ngồi, dùng một tay để pha trà mặc kệ tôi ngăn
lại, mái tóc khô vểnh lên và cái dáng mảnh khảnh in lên nền sáng mờ mờ
trông giống một con sẻ gầy tội nghiệp. Tôi phát hiện vạt bèo tấm lần
trước được thả vào cái ly thủy tinh đặt trên kệ sách, chết trong trạng
thái biến màu nhợt nhạt vì thiếu nắng.
Dung ngồi co ro, châm
thuốc và nhả khói. Tôi khó nhọc: “Mọi việc sẽ lại ổn, phải không?”. Cô
cúi mặt: “Đáng ra tôi nên nghe lời Nguyên sớm hơn... Tôi sẽ nghỉ việc ở
đó, Nguyên ạ!”. Tôi mỉm cười nhẹ nhõm. Cô gái khẩy tàn thuốc ra sàn dù
chiếc gạt tàn thủy tinh để trước mặt, nói nhỏ: “Phải, hai mươi tuổi,
thật ngớ ngẩn khi phải chịu đựng những thứ quá giới hạn chỉ vì theo
đuổi tham vọng của mình”.
Tôi hít sâu mùi khói trong căn phòng
chật: “Hãy chăm sóc cho mình và thông cảm cho Đăng! Nó luôn trăn trở về
cô. Cô có hiểu cảm giác bất lực khi không thể làm gì cho người mình yêu
thương không?”. Dung dụi điếu thuốc vào cạnh bàn, ho khan.
...Tôi
hẹn Đăng trên mạng. Sau nhiều cố gắng, cuối cùng tôi cũng thú nhận được
rằng mình yêu Dung. Nín thở chờ đợi Đăng disconnect đột ngột, hay gõ
lại “Mày đùa đấy à?”. Phải, cho dù mọi điều tồi tệ xảy đến, tôi tự hứa
với mình không được che giấu một điều gì, và sau đó, sẽ mãi mãi biến
mất khỏi mối quan hệ phức tạp ấy.
Nhưng không, Đăng chậm rãi:
“Tao hiểu. Mày thì tốt hơn tao, Nguyên à! Tao mong mày và Dung vui!”.
Tôi lập cập: “Mày... mày sao thế?”. Dòng chữ hiện ra trên monitor làm
tôi choáng váng: “Tao và Dung nói chia tay khá lâu rồi, từ khi tao nhờ
mày để mắt chăm sóc cô ấy. Có quá nhiều vấn đề và không được chia sẻ
khiến cả hai đều mệt nhoài. Rất may là cô ấy không quá bị ảnh hưởng vì
điều đó...”.
Cầu vồng bình yên
Mưa. Trời
liên tục trút xuống thành phố những cơn mưa lớn. Tôi chạy đến khu chung
cư cũ với túi nilông đựng bèo tấm trong tay, sải chân nhảy một lúc hai
ba bậc thang rồi dừng lại, đứng rất lâu trước cửa nhà cô gái, nước mưa
từ mặt, từ áo nhỏ long tong. Đến khi đủ can đảm, tôi gõ nhẹ cửa.
Dung
xuất hiện, mặt đỏ phừng và yếu ớt, bàn tay chưa tháo băng, tròn mắt
nhìn tôi ngạc nhiên. Chưa kịp hỏi gì tôi, cô gái bỗng lảo đảo, phải bấu
chặt vào cạnh tường. “Cô sao thế?” - tôi hốt hoảng. “Tôi ngây ngấy sốt
từ hôm đó. Có lẽ do những vết cắt và mưa. Đừng bận tâm, tôi ổn mà!” -
Dung gượng cười. Tôi cắn môi, đứng lặng. Cô gái mở rộng cánh cửa.
“Xin
lỗi Dung, tôi không hề biết...”. “Chẳng sao, trong suy nghĩ của Đăng,
tôi vẫn ổn và vững vàng. Thế là đủ!”. Tôi cúi đầu. Cô bật cười: “Nguyên
đừng như thế. Dạo trước có nhiều chuyện xảy ra, tôi sốc mạnh, làm phiền
Nguyên nhiều. Gần đây rảnh rỗi, thử sắp xếp lại mọi thứ trong đầu, thấy
nó cũng không quá rối rắm như mình vẫn tưởng”.
Tạnh mưa. Cô gái
đứng dậy mở toang cửa sổ, cánh cửa ngỡ như không bao giờ được chạm đến:
“Nguyên, xem này!”. Ánh nắng sau mưa tràn vào phòng. Tôi chớp chớp mắt
để thích ứng với luồng sáng mạnh đột ngột, nhận ra ngoài ô cửa là một
tổ chim bồ câu. Có lẽ nó thuộc về ai đó ở khu nhà bên cạnh. Hai con
chim trắng toát rụt rè thò cổ ra xem trời đã thật sự tạnh chưa. Rồi
vững tin, chúng cùng nhau tung cánh lên bầu trời đầy nắng.
Dung
đưa cho tôi hai chiếc gạt tàn thủy tinh lớn, sạch bóng. Có vẻ gần đây
cô ấy thôi hút thuốc. Tôi vớt đám bèo tấm vừa mang đến thả vào đấy, đặt
nó lên bệ cửa sổ. “Ở đây chúng sống tốt! Dung sẽ mở cửa sổ thường xuyên
chứ?”. Cô gái mỉm cười.
Trên những nóc nhà lở lói của thành
phố mọc lên cầu vồng sau mưa. Dung đặt bàn tay quấn băng trắng lên mép
cửa sổ, hơi vươn người về phía trước: “Tôi đang nghĩ giá được chạm vào
những tia cầu vồng ấy! Còn Nguyên?”. Tôi thì thầm: “Đây là định nghĩa
về “bình yên” hoàn hảo nhất mà tôi từng biết!”. Cô gái quay sang nhìn
tôi lạ lùng rồi bật cười, tiếng cười nhẹ nhõm. Hơi thở của người đang
sốt nóng bỏng ập vào má.
Chúng tôi yên lặng đứng cạnh nhau bên
ô cửa cũ kỹ ấy, thật lâu. Cầu vồng sau mưa bình yên lạ kỳ. Tôi toan nói
một điều gì đó nhưng kềm lại được. Rồi mọi thứ cần đến sẽ đến, như vòng
tay siết chặt cô gái và giọt nước mắt nóng bỏng của gã tôi dưới cơn mưa
hôm nào, tự nhiên, lặng lẽ, chân thành...
VnVista I-Shine
© http://vnvista.com