Lớp 6A5

 
Trong cái mớ hỗn tạp mà tôi gọi là "kho tưởng niệm thời học sinh" của mình, những năm tháng cấp 1 và cấp 3 là ấn tượng hơn cả, nhưng đã nói là bài tổng kết thì phải viết cho có lớp lang trật tự, cẩn thận và trung thực từ nhỏ đến lớn luôn. Và khi bắt đầu viết, tôi phải ngạc nhiên không hiểu sao tôi vẫn còn nhớ rõ tên từng giáo viên đã dạy qua mình như thế!!!

Tôi còn giữ một tấm hình chụp tập thể lớp "chồi" của mình. Những khuôn mặt ngây thơ trong sáng, những nụ cười mở rộng vô tư. Mỗi lần xem lại, tôi cứ thắc mắc mãi một điều : "Sao hồi bé, mỏ mình chu dzữ thần ta?". Tôi còn khám phá một điều thú vị, rằng có 3 bạn trong ấy sau này học chung trường cấp 1 với tôi, 2 bạn khác thì chung trường cấp 2 và một bạn nữ cách đây 5 năm tôi vô tình gặp lại, chỉ thấy quen quen và mĩm cười chào đại mà không nhớ nổi đó là bạn học của mình thời... mẫu giáo. Nghĩ đến thấy vui lạ.

Cô C., người chăm chúng tôi năm ấy hiện vẫn chưa chuyển chỗ ở. Ngày trước thi thoảng tôi vẫn gặp cô, mỗi khi về thăm xóm cũ, nhưng cô cháu không nhận nhau. Tôi biết cô sống tốt như một nữ tu, nên tôi thấy mến cô nhưng đó không phải là cái nhìn của một đứa học trò trước cô giáo của mình. Không, cô C. chưa từng dạy cho tôi bài học nào cả.

Năm lớp 1 _ cô O.

Cô O. là một người rất đẹp. Tôi còn nhớ rõ cô có 1 khuôn mặt trái xoan, nước da trắng nõn và 1 mái tóc dài ngang lưng đen mượt. Nhưng tôi không thích cô. Ngày xưa, cô hay cầm thước gõ vào đầu đốt ngón tay tôi vì tội cầm bút bằng tay trái. Tôi không thích đi học nên vì việc ấy tôi càng không muốn đến lớp. Nhớ hồi đó, ngày nào đám bạn cũng phải qua dzụ dzỗ tôi tới trường chung cho... dzui.

Năm lớp 2 _ cô Y.

Cô Y. là người mà tôi đã mang ơn. Năm đó tôi bị nổi mề đay. Nghỉ học suốt 1 tuần, uống đủ loại thuốc tây mà tôi vẫn không khỏi bệnh. Khi hay tin, cô đến tận nhà trao cho tôi 3 lọ thuốc bắc, tôi dùng có 3 ngày thì hết hẳn. Rồi sau đó, mỗi ngày tôi sang nhà cô để được kèm phần kiến thức tôi bị thiếu hụt. Ngày ấy, cả trường đều biết tôi là học trò cưng của cô. Cô thương tôi, tôi thấy. Riêng tôi, nghĩ về cô, chỉ là một nỗi nhớ miên man ngọt ngào mà thôi.

Năm lớp 3 _ thầy H.

Thầy H. là người mẫu tôi chọn để vẽ nên hình ảnh về một giáo viên lý tưởng. Tôi không nhớ rõ ngày xưa còn bé, tôi nghĩ sao về thầy, chỉ nhớ nó rất ấn tượng. Có lẽ một phần vì thầy đứng lớp dạy chúng tôi độ hơn 1 tháng, thời gian quá ngắn để hiểu rõ cảm nhận của mình, vì vậy mà phương pháp giảng dạy mới mẻ của thầy tạo sự bất ngờ đến khó quên và tình cảm nồng nàn của thầy khiến tôi nhớ mãi.

Cũng năm lớp 3, thay thế cho sự ra đi của thầy H. là sự xuất hiện của cô T.

Tôi xem cô là sát thủ trường học. Cô mang lại một không khí chết chóc, sợ hãi bao trùm lên tất cả đám học sinh chúng tôi. Với suy nghĩ đơn giản thời ấy, có thể gọi đó là quãng thời gian sống trong địa ngục. Năm đó, tôi là đứa học sinh duy nhất đứng ra làm nhân chứng cho một lá đơn kiện cô tội ngược đãi học sinh. Dĩ nhiên bên nguyên đơn thua kiện. Nhỏ bạn tôi, người mà ba má nó đã viết đơn thì ngay lập tức ung dung nghỉ học để ở nhà đi chơi. Riêng tôi thì ở lại... chịu trận. Đó là năm học duy nhất tôi bị phê hạnh kiểm trung bình trong Học Bạ. Nhưng dù cô muốn trù dập tôi cỡ nào thì vẫn không đủ sức để triệt tiêu tôi, cùng lắm chỉ làm được vài chuyện tôi không xem trọng là bao thôi. Nói thật lòng, tôi căm thù cô. Căm thù cho đến cái ngày của 8 năm sau đó, tôi nghe được tin cô bị tước bằng Sư phạm vì có phụ huynh gửi đơn kiện lên đến Quận, tự nhiên tôi thấy thương hại cô. Ờ thì, cứ coi như khoảng thời gian đó là một vết lem trong đời học sinh của tôi vậy.

Năm lớp 4 _ cô V.

Đó là người mà tôi yêu mến bằng tất cả tấm lòng. Là người đã thắp sáng ước mơ trong tôi. Và là người giáo viên duy nhất tôi ôm hun trong đám cưới của mình.

Năm lớp 5 _ cô S.

Cô là người cuối cùng khiến tôi nổi máu nóng lên và quyết định dồn sức mình làm một việc mà người khác khinh thường không nghĩ tôi có khả năng hoàn thành. Năm ấy là năm đầu tiên nảy sinh kỳ thi ... tốt nghiệp tiểu học. Những ngày học thêm cuối năm, với cái roi lăm le trong tay, cô làm tôi phát rét chẳng học hành gì được. Hôm trước kỳ thi, cô nhắn nhủ (đe doạ nhiều hơn) rằng 3 học trò cưng của cô thì phải nằm trong top ten của trường, còn đám hậu đậu chúng tôi chỉ cần không rớt lộp bộp thôi chứ cô chẳng trông mong gì hơn. Những việc cô làm trong suốt năm học cộng với câu nói ấy đã khiến tôi tức giận. Tôi bước vào phòng thi trong tư thế của một người lính đi đánh trận (nghe hơi hình tượng quá, nhưng thật sự lúc đó tôi cảm tưởng mình như đang chiến đấu vậy). Tôi đậu thủ khoa trường. Ngày lấy phiếu điểm, thấy tôi, cô kêu lại (hình như định khoe khoang với các giáo viên đứng kế bên), tôi chỉ gật đầu chào rồi lủi thẳng về nhà. Tôi cười suốt ngày hôm đó, chưa bao giờ thấy lòng hả hê đến vậy. Sau này, khi có dịp biết về cuộc sống của cô, hiểu được tâm huyết và nỗi lòng của cô, tôi không thấy ghét cô như ngày xưa nữa, chỉ giận, ừ, tôi vẫn không thể thương cô được.

Năm lớp 6 _ không ấn tượng ai hết.

Năm lớp 7 _ cô giáo dạy Sinh, người đã mang đến cho tôi một tư tưởng mới. "Sống như con gái. Hành động như con gái. Nhưng biết quyết định như con trai". Tôi đã làm theo và chưa bao giờ thấy hối tiếc.

Năm lớp 8.

Cô giáo dạy Sử, người đã mang đến cho tôi niềm tự hào được là 1 người Việt Nam.

Cô H., giáo viên chủ nhiệm, người khiến tôi day dứt mãi đến giờ. Bao năm trôi qua rồi, cô vẫn nhớ từng gương mặt mốc của 45 đứa học trò lớp 8A1 thuở nào. Nhỏ bạn tôi, một trong số ít đứa còn về thăm cô mỗi năm nhân ngày Hiến Chương Nhà Giáo kể rằng, cô vẫn nhắc chúng tôi, thậm chí vẫn nhớ tên và có thể miêu tả được bộ dạng của từng người. Không biết sao cô nặng lòng với chúng tôi đến vậy? Không biết sao cô yêu chúng tôi nhiều như thế? Hy vọng một ngày không xa, tôi có thể tự tin về đứng trước mặt cô khẳng định một câu: "Con đã thành đạt rồi cô ơi.", để chứng minh cho lời tiên đoán của cô ngày trước. Ừ, sẽ có một ngày ...

Năm lớp 9.

Cô giáo dạy Hoá, người tôi nhận định là giáo viên tâm huyết thực sự với nghề nghiệp. Ban đầu cô từ chối không chịu đứng lớp dạy chúng tôi bởi vì cái lớp A9 lẹt đẹt kia cần sự hướng dẫn của cô hơn. Chưa có giáo viên nào la mắng chúng tôi thậm tệ như cô vậy. Cô coi chúng tôi là một lũ vẹt thông minh nhưng đầu óc thì không có sức sống, quá quan tâm đến điểm số mà chẳng màng xem chất lượng kiến thức mình tiếp thu thế nào.

Từ những lời cô nói, tôi thấy thích tập thể A9, cái lớp bị coi là con ghẻ của trường với toàn thành phần cá biệt. Tôi đã ước sao mình có được một tập thể như vậy. Và tôi đã toại nguyện.

Năm lớp 10.

Mới đầu năm, chân ướt chân ráo, lơ ngơ láo ngáo, tôi đã viết 1 tờ đơn (có thu thập chữ ký đàng hoàng) gửi lên BGH để xin đổi giáo viên dạy Văn. Đương nhiên việc ấy không thành công. Tôi học được một điều: châu chấu không thể đá xe. Dù việc làm của tôi là đúng, người ta biết, người ta cũng không thừa nhận. Tôi chợt thấy mình cần phải lớn, không hẳn là trưởng thành mà phải cứng cáp hơn để đối đầu với họ. Thế là tôi nhìn thầy cô của mình với ánh mắt của một người có thư thế đứng ngang hàng.

Cô giáo dạy Văn ghét tôi ra mặt, phải nói là thù hận luôn á. May mắn là tôi vẫn sống sót trôi qua năm học đó một cách an toàn.

Năm lớp 11.

Cô giáo dạy Văn là người đã khuyến khích lòng yêu thích văn chương của tôi. Cô là người duy nhất chấp nhận phong cách viết văn không giống khuôn mẫu và không giống ai của học sinh. Cô cho phép chúng tôi mở sách vở nghiên cứu khi làm bài kiểm tra, thậm chí là được phép đem về nhà làm luôn. Đó là lần duy nhất tôi thức trắng đêm ngồi hoàn thành bài phân tích một đoạn thơ dài 5 tờ giấy đôi của mình. Kết quả tôi nhận được quả thật rất nức lòng, cô sửa từng lỗi chính tả, chỉnh ý câu, đánh dấu phần phát triển ý hay... Nói chung, tôi biết cô đã đọc rất kỹ bài làm của tôi, chứ không đơn thuần lướt qua, cho điểm và phê một câu "Văn tốt. Ý hay". Mỗi khi nhắc lại năm lớp 11, cả lớp tôi đều gọi tên cô. Cô không phải là giáo viên mà chúng tôi yêu mến, nhưng là người chúng tôi luôn nhớ đến. Nếu vô tình một ngày gặp cô đi trên đường, chúng tôi sẽ lên tiếng chào chứ không lủi mất dạng hay làm lơ đi thẳng như đã làm với vài giáo viên khác.

Năm lớp 12. Một năm sóng gió.

Năm học mở đầu bằng một sự kiện ly kỳ. Trong hai tháng hè, với 10 lần họp hồi đồng giáo viên thì lớp tôi đã có 5 lần đổi giáo viên chủ nhiệm. Không ai chịu nhận trách nhiệm, người này đùn đẩy người kia với đủ mọi lý do. Thời gian học hè, chúng tôi được cập nhật thông tin mỗi tuần và hồi ấy ai cũng háo hức, dám chừng nhà trường cho lớp tôi tự quản lý cũng nên. Ngày 25 tháng 8, chúng tôi phải vào trường nhận lớp mà đến 20 tháng 8, chức giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi vẫn còn bỏ trống.

Ngày 24, thầy T. đưa đầu chịu trận. Cả lớp biết tin, ai ai cũng hồi hộp nôn nóng xem vị anh hùng kia là ai, ghê gớm cỡ nào. Chưa đến ngày khai giảng, chưa đứng lớp dạy chúng tôi một ngày nhưng chỉ qua 3 hôm học quân sự, tất cả lũ chúng tôi đã "tâm phục khẩu phục" thầy. Và chúng tôi âu yếm gọi thầy tiếng "bố" thân thương. Chúng tôi đã yêu thầy như yêu người cha thứ hai của mình.

Sự đời thật khó ngờ.

"Bố" dạy chúng tôi hơn 1 tháng thì đổ bệnh, không thể đứng lớp được nữa. Có thể 1 mình "bố" không đủ sức kìm cương 47 con ngựa chứng, dù quả thật "bố" đã nối 1 sợi dây liên kết chúng tôi lại với nhau. Nhắc về "bố" chúng tôi không thấy sự kính trọng mà là một tình cảm thân thương, yêu quý chân thành.

Cô A., người nặng nợ với lớp tôi năm lớp 10 thay thế cho sự ra đi của "bố". Đúng là cô thù chúng tôi thật nên cô coi lớp tôi như 1 gánh nặng không thể trút bỏ. Ngày biết tin "bố" không còn chủ nhiệm, tôi xuống phòng hiệu trưởng khóc lóc năn nỉ (1 hành động hiếm hoi vượt tầm kiểm soát ), cô A. biết chuyện đã bĩu môi cho rằng tình cảm của tôi dành cho thầy không thể đơn giản là tình thầy trò. Từ lâu tôi không nghĩ đến chuyện khinh thường một ai nhưng lúc nghe câu nói ấy, tôi tự cho phép mình khinh thường cô.

Suốt một năm học sau đó, những việc cô làm, những điều cô nói đã cho tôi một cảm giác rằng, tôi có thể tiếp tục khinh thường cô mà không hề cảm thấy tội lỗi.

Năm lớp 12 còn có thầy Toán, thầy Lý, cô Hoá, cô Anh, thầy Sử là những người đã đến với lớp tôi bằng cả một tấm lòng. Những người đã nhìn thấy ở chúng tôi những trái tim tuổi trẻ, tuy bốc đồng mà đáng quý. Sau này mỗi khi gặp lại, tôi vẫn kêu thầy kêu cô nhưng không phải với một thái độ kính trọng mà là mối thiện cảm dành cho những người lớn tuổi hơn mình.

 

> Trả lời nhanh
Bình luận của bạn sẽ được đăng sau khi chủ blog kiểm duyệt và chấp nhận
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Thông tin cá nhân

Yêutinhheo
Họ tên: Bùi Minh Thuỷ
Nghề nghiệp: Học sinh
Sinh nhật: : 9 Tháng 9 - 1995
Nơi ở: Trung tâm của vương quốc heo đất
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Bạn hãy nhớ bạn là con người và đừng tự làm mình hèn hạ

Bạn bè
hong_ngoc123
hong_ngoc123
babiimeo
babiimeo
nh0c_i3u
nh0c_i3u
le_phi47
le_phi47
BeShOcK_01
BeShOcK_01
candy_hp
candy_hp
ngoisaobang_vy
ngoisaobang_vy
1USD
1USD
lũ_quỷ_của_chúa
lũ_quỷ_của_chúa
lolem_hepho596
lolem_hepho596
Xem tất cả


9 ân đức của Cha Mẹ
-Sinh: người Mẹ phải khó nhọc cưu mang hơn chín tháng, chịu sự đau đớn trong lúc đẩy thai nhi ra khỏi lòng mẹ

user posted image


-Cúc: Nuôi dưỡng, nâng đỡ, chăm nom, săn sóc hài nhi cả vật chất lẫn tinh thần. Tình cảm rất tự nhiên nhưng gắn bó ân cần, nên khi Cha Mẹ nhìn con thêm hân hoan vui vẻ, bé nhìn Cha Mẹ càng mừng rỡ cười tươi.

-Súc: Cho bú mớm, lo sữa nước cháo cơm, chuẩn bị áo xống ấm lạnh theo thời tiết mỗi mùa; trông cho con lần hồi biết cử động, điều hòa và nên vóc nên hình cân đối xinh đẹp.

-Dục: Dạy dỗ con thơ động chân cất bước linh hoạt tự nhiên; biết chào kính người lớn, vui với bạn đồng hàng; tập con từ câu nói tiếng cười hồn nhiên vui vẻ. Khi trẻ lớn khôn thì khuyên răng dạy dỗ con chăm ngoan, để tiến bước trên đường đời.

"Dạy con từ thuở còn thơ,
Mong con lanh lợi, mẹ cha yên lòng"

-: Âu yếm, nâng niu, vuốt ve, bế ẵm ... để con trẻ vào đời trong tình cảm trìu mến thân thương .

-Cố: Chăm nom, thương nhớ, đoái hoài, cố cập con trẻ từ tấm bé đến khi không lớn, lúc ở gần cũng như lúc đi xa :

"Con đi đường xa cách
Cha Mẹ bóng theo hình
Ngày đêm không ngơi nghỉ
Sớm tối dạ nào khuây"

-Phúc: Giữ gìn, đùm bọc, che gió, chắn mưa, nhường khô, nằm ướt, hay Cha Me quên mình chống đỡ những bạo lực bất cứ từ đầu đến, để bảo vệ cho con.

-Phục: theo khả năng và tâm tính của trẻ mà uốn nắn, dạy dỗ, tìm phương pháp hướng dẫn trẻ vươn lên hợp tình đời lẽ đạo, tránh cho con bị lôi cuốn bởi tiền tài ảo vọng, vật chất và thị hiếu bên ngoài.

-Trưởng: Lo lắng tận tình, đầu tư hợp lý, cho con học tập để chuẩn bị dấn thân với đời; cố vấn cho con nên vợ thành chồng xứng hợp với gia phong, thế đạo. Dù không cố chấp vấn đề "môn đăng hộ đối", nhưng vợ chồng so le về tuổi tác, trình độ, sức khỏe và khả năng thu hoạch tiền tài... cũng thiếu đi phần nào hạnh phúc lứa đôi, mà tuổi trẻ thường vì tiếng sét ái tình, làm lu mờ lý trí, khi tỉnh ngộ xem như chén nước đã đổ, khó mà lấy lại đủ!

Sổ lịch

♥ Hãy nhớ rằng ...♥
- Có ai đó rất tự hào về bạn .
- Có ai đó đang nghĩ đến bạn
- Có ai đó quan tâm đến bạn
- Có ai đó rất nhớ bạn


- Có ai đó muốn nói chuyện với bạn
- Có ai đó muốn ở cạnh bạn
- Có ai đó luôn mong sự bình yên cho bạn


- Có ai đó luôn biết ơn mọi sự cổ vũ của bạn
- Có ai đó muốn nắm tay bạn
- Có ai đó luôn muốn bạn hạnh phúc


- Có ai đó muốn tặng quà cho bạn
- Có ai đó thán phục sự mạnh mẽ của bạn
- Có ai đó muốn bảo vệ bạn


- Có ai đó yêu thương bạn vì chính bạn là bạn
- Có ai đó rất vui khi bạn là bạn của họ
- Có ai đó muốn bạn biết rằng họ sẵng sàng ở bên bạn


- Có ai đó muốn làm mọi điều dành cho bạn
- Có ai đó muốn chia sẻ cùng bạn
- Có ai đó vẫn tha thiết với cuộc sống chỉ bởi vì bạn


- Có ai đó luôn cần sự động viên của bạn
- Có ai đó cần niềm tin ở bạn
- Có ai đó vẫn tin tưởng ở bạn
- Có ai đó thích một bản nhạc nhắc họ về bạn


(..::| Yêu là gì? |::..)
Phải chăng là khi tim bạn đập nhanh, lòng bạn tay bạn ướt đẫm mồ hôi, giọng nói bạn phải chạy theo mới có thể bắt kịp với nhịp đập trái tim nơi lồng ngực?
Đó chưa phải là yêu… Chỉ là THÍCH

Phải chăng là bạn không thể giữ cho mắt và tay bạn rời khỏi họ?
Đó chưa phải là yêu… Chỉ là SỰ THÈM MUỐN

Phải chăng là bạn luôn hãnh diện và háo hức muốn khoe họ với mọi người vì họ rất tuyệt?
Đó chưa phải là yêu… Chỉ là MAY MẮN

Phải chăng là bạn cần họ vì bạn biết họ đang có mặt bên cạnh bạn?
Đó chưa phải là yêu… Bạn cảm thấy như thế, bởi vì bạn đang CÔ ĐƠN

Phải chăng là bạn ở bên cạnh họ vì đó là điều họ muốn?
Đó chưa phải là tình yêu… Chỉ là LÒNG TRUNG THÀNH

Phải chăng là bạn ở bên họ vì vẻ bề ngòai của họ làm cho tim bạn đập nhanh hơn một nhịp?
Đó chưa phải là yêu… Chỉ là SỰ MÊ MUỘI

Phải chăng là bạn tha thứ mọi lỗi lầm của họ vì bạn quan tâm họ?
Đó không phải là yêu… Đó là TÌNH BẠN

Phải chăng là khi bạn nói với họ rằng họ là người duy nhất bạn nghĩ tới?
Bạn không yêu họ rồi vì… bạn đã NÓI DỐI

Phải chăng là bạn cho họ những thứ bạn thích vì lợi ích của họ?
Đó chưa phải là tình yêu… Chỉ là LÒNG THẢO



Thế nhưng…


user posted image


Khi tim bạn vỡ vụn và đau nhói những lúc họ buồn...
Đó mới là YÊU

Khi những người khác dù có thu hút bạn, nhưng bạn vẫn ở lại bên cạnh họ một cách không hối hận…
Đó mới là YÊU

Bạn chấp nhận lỗi lầm của họ vì bạn biết đó là một phần tính cách của họ…
Đó mới là YÊU

Khi bạn khóc vì những nỗi đau của họ, dù là nhiều lúc đối với những nỗi đau đó, họ còn cứng cỏi hơn cả bạn nữa…
Đó mới là YÊU

Khi bạn cảm thấy như ánh mắt của họ nhìn thấu tim bạn, chạm vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc đến đau lòng…
Đó mới là YÊU

Phải chăng bạn bằng lòng đưa trái tim, cuộc đời, sự sống cho họ chứ?
Nếu có thì đó là YÊU



user posted imageTình yêu có muôn vàn điều kỳ diệu và trong muôn vàn điều kỳ diệu có tình yêu

« CHỈ CÓ TÌNH YÊU »
user posted image


Ngày mới đã bước sang được 2 tiếng rồi, trời vẫn mưa rả rích
Anh với em lại gặp nhau nơi ngã tư xưa
Em nói với anh rằng em còn phân vân quá
Rằng em chẳng thể quyết định được điều gì
Vậy có phải là em muốn anh quyết định hộ lòng em


Nhưng chỉ có tình yêu mới cho ta biết rõ
Nên thử lại 1 lần hay quay bước ra đi
Nhưng anh vẫn tin vào một ngày mai tươi sáng của đôi mình
Vì thế anh sẽ cố gắng với những gì anh có thể
Và ngày đêm nguyện cầu trái tim em sẽ có khi rộng mở
Nhưng anh chẳng thể cho em hiểu hết lòng anh
Đó là điều chỉ tình yêu làm được


Trong vòng tay em cùng ngắm buổi rạng đông
Mặt kề nhau mà như thể cách xa ngàn vạn dặm
Chân lý này anh đã gắng hết mình cho em hiểu
Rằng tình yêu có thể vượt lên trên tất cả mọi nỗi đau
Nếu ta có niềm tin, nếu ta rộng mở tấm lòng


Nhưng chỉ có tình yêu mới cho ta biết rõ
Nên thử lại 1 lần hay quay bước ra đi
Nhưng anh vẫn tin vào một ngày mai tươi sáng của đôi mình
Vì thế anh sẽ cố gắng với những gì anh có thể
Và ngày đêm nguyện cầu trái tim em sẽ có khi rộng mở
Nhưng anh chẳng thể cho em hiểu hết lòng anh
Đó là điều chỉ tình yêu làm được


Và anh biết nếu anh có thể tìm được đủ ngôn từ
Để đến được nơi sâu thẳm trong trái tim em
Ngọn lửa giấc mơ của chúng ta sẽ lại được nhen lên
Và sẽ không để chúng ta phải nói lời chia tay mãi mãi


Nhưng chỉ có tình yêu mới cho ta biết rõ
Nên thử lại 1 lần hay quay bước ra đi
Nhưng anh vẫn tin vào một ngày mai tươi sáng của đôi mình
Vì thế anh sẽ cố gắng với những gì anh có thể
Và ngày đêm nguyện cầu trái tim em sẽ có khi rộng mở
Nhưng anh chẳng thể cho em hiểu hết lòng anh
Đó là điều chỉ tình yêu làm được
Đó là điều chỉ tình yêu làm được

»Điều Kì Diệu Mang Tên Tình Yêu«
user posted image


♥ Nếu ta yêu một người mà người ấy không yêu lại mình, hãy cứ dịu dàng với bản thân vì ta đã không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ vì tình yêu đã không chọn chỗ dừng chân nơi trái tim người ấy mà thôi.

♥ Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu ngừơi ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận để không gây đau khổ. Cách ta cư xử với tình yêu chính là cách ta cư xử với chính mình, mọi con tim đều có cùng cảm nhận về nỗi đau và niềm hạnh phúc ngay cả khi cách sống và con đường chúng ta đi có khác nhau.

♥ Nếu ta yêu một người và họ cũng yêu ta , nhưng rồi tỉnh yêu lại ra đi, thì cũng đừng nên níu kéo hay đỗ lỗi mà hãy để nó ra đi. Mọi lý do đều có ý nghĩa riêng của nó và rồi ta sẽ hiểu. Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu. Mà là tình yêu chọn lựa ta. Tất cả những gì mà chúng ta thật sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kì diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó nhưng rồi hãy dang rộng tay và để cho nó ra đi một khi tình yêu đã muốn thế. Hãy mang tình yêu đến cho những người đã làm sống lại tình yêu trong ta, mang đến cho những ai thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có thể làm được.Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu , đó là – tình yêu là một món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi . Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong trái tim mình .Mãi mãi tình yêu là một điều bí mật. Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến ngự trị trong ta dù chỉ một khoảnh khắc của cuộc đời mình

(¯`Tình Yêu Là Sự Tôn Kính´¯)
- Tình yêu là sự tôn kính , là đìều đầu tiên để nhân loại trở lên tốt đẹp .
- Tình yêu là vô giá : Không bán không yêu không mặc cả .Muốn được yêu phải đem đời trả giá .
- Trái tim cảm nhận được những gì đẹp nhất mà con người không thể nhìn thấy hay chạm tới được .
- Ai yêu mãnh liệt người đó sẽ tin vào điều không thể .
- Tình yêu đẹp nhất cũng cần có nước mắt .
- Sự giận dỗi trong tình yêu cũng như muối , không nên cho quá nhiều .
- Sự lừa dối của tình yêu ghê sợ hơn tất cả !
- Tình yêu như những đốm lửa , nó đốt cháy đến tận xương tuỷ và toả sáng đến tận trời xanh .
- Lời dèm pha , đó là những mũi tên có lửa .
- Hình ảnh của người yêu không thể già đi.Vì mỗi giây phút là giờ nó sinh ra .
- Tình yêu có thể hoá túp lều tranh thành lâu đài vàng .
- Ghen tuông làm đảo lộn và đầu độc những gì tốt đẹp nhất trong tình yêu .
- Hạnh phúc nằm ngay trong nhà mình , không nên đi tìm trong vườn ngưởi khác .
- Bất cứ số phận nào cũng tìm thấy trong tình yêu một chỗ dựa .
- Tình yêu mà không có sự tôn trọng thì không thể tiến xa được , bay xa được .
- Không có gì dịu dàng và cứng rắn như trái tim .
- Người ta xét đoán theo vẻ bề ngoài hơn là thực chất .Ai cũng có mắt nhưng ít người có khả năng nhìn thấu suốt .
- Người phụ nữ chỉ tin lời tỏ tình khi nói lên khẽ khàng và giản dị .
- Cần phải gặp một quỉ xứ để hiểu lấy một thiên thần .
- Hãy yêu bằng một tình yêu lãng mạn nhưng đừng quên bước hụt hẫng muôn thủa khi trở về với thực tế .
- Tình yêu như dòng sông cuộn chảy , không có chỗ cho kẻ ngược dòng . Vẻ đẹp đánh vào mắt nhưng phẩm giá chinh phục tâm hồn .
- Không có gì cao quí và đáng kính hơn lòng chung thuỷ.

Ngày xa anh …
user posted image


Ngày xa anh…

Ngày xa anh… Em nghe tim mình say mèm vì uống quá nhiều nỗi nhớ… Những nỗi nhớ mang tên "Không Dịu Êm".

Ngày xa anh… Em học được cách tận hưởng cái cảm giác chờ đợi.

Ngày xa anh… Ngày qua nhanh hơn em tưởng. Sáng nhớ anh. Chiều nhớ anh. Tối nhớ anh. Rồi lại bắt đầu một ngày mới nhớ anh. Thật lạ lùng, với em ngày không dài như người ta vẫn thường cảm thấy khi xa người mình yêu. Có lẽ, khi có một điều gì đó để đợi chờ, ngày sẽ ngắn hơn và thú vị hơn. Hay có lẽ, anh đã làm tâm trí em phải bận rộn suốt ngày nên mới thấy thời gian bay nhanh như thế.

Ngày xa anh… Nghĩ về anh dường như đã trở thành thói quen của em mất rồi. Và sự thật, ngày nào em cũng phát hiện ra cùng một điều như nhau, đó là, không khi nào em ngừng nghĩ về anh. Em như một chiếc tủ mà khi mở ra tất cả các ngăn đều chứa đầy hình ảnh của anh trong đó.

Ngày xa anh… Em khám phá ra những giá trị của Internet, của Yahoo, của Mobiphone mà trước đây em chưa hề nghĩ mình sẽ quan tâm nhiều đến như vậy. Và em thầm biết ơn tất cả hơn bao giờ hết.

Ngày xa anh… Em nhận ra một điều, không phải lúc nào những ký tự được gõ trên bàn phím cũng đều là những thứ vô hồn, vô cảm. Thật đấy! Em nghe thấy giọng nói của anh. Ánh nhìn ấm áp sau đôi kính cận. Cái nụ cười ngọt ngào pha chút lém lỉnh. Cái hếch mũi khó chịu. Cái đầu đinh ngô ngố trông yêu không chịu được… Và anh. Em ngắm anh qua những ký tự tưởng chừng như không có linh hồn ấy.

Ngày xa anh… Em biết thế nào là cái cảm giác bất ngờ đến hạnh phúc, cứ mỗi khi xuất hiện dòng thông báo từ Yahoo "You have 1 new mail message", cho dù đã là cái mail thứ 300 rồi.

Ngày xa anh… Mail, em không thể sống thiếu mail. Mail em thích và em thích mail. Em học được cách thổi vào những bức mail linh hồn em, nụ cười em, và cả nhịp đập tim em nữa.

Ngày xa anh… Em thưởng cho mình cái cảm giác sung sướng, cứ mỗi khi thêm vào được một điều mới mẻ trong chuỗi những phát hiện của em về anh, tựa như một đứa trẻ lần đầu tiên khám phá ra một điều gì đó rất thú vị.

Ngày xa anh… Em học được cách tận hưởng và biết ơn mọi khoảnh khắc em được đón nhận mỗi ngày. Cuộc đời này không hoàn toàn màu hồng nhưng nó thật đáng yêu. Mỗi một ngày với em là một món quà quí giá, và khi mở nó ra, em thấy anh trong đó!

Ngày xa anh… Tự nhiên thích ngắm máy bay trên bầu trời xa kia. Thấy thân quen ngỡ như anh đang ngồi trên đó.

Ngày xa anh… Em hay xách xe lòng vòng xuống phố. Thèm cái cảm giác bất chợt bắt gặp anh, như những ngày trước.

Ngày xa anh… Thấy yêu những mảng màu đêm tĩnh lặng huyền bí. Yêu ánh trăng. Tưởng tượng anh cũng đang nhìn lên trăng như em... Một cảm giác thật khó tả!

Ngày xa anh… Có lẽ trên trái đất này, chỉ mỗi em, cảm nhận được cái "sức nóng" của những buổi đêm ngày đông… Tựa hồ như có ngàn ngọn lửa đang thiêu đốt trong em… Em nhớ anh!

Ngày xa anh… Em yêu nhiều và viết cũng nhiều. Viết cho anh. Viết cho em. Viết về những gì có tim anh - tim em trong đó. Những lá thư chưa bao giờ gửi. Những câu thơ. Những điều ước xếp trong ngôi sao và cánh hạc.

Ngày xa anh… Em cảm giác như trái đất này vô cùng nhỏ bé, mọi nơi trên thế giới đều rất gần nhau. Như thể nước Đức sát biên giới với Việt Nam vậy.

Ngày xa anh… Em thậm chí còn không tin nổi là mình đã trở thành một "crazy fan" của đất nước ấy, con người ấy, đội bóng ấy. Như thể một du khách trung thành nhất, dù chưa bao giờ đặt chân đến đó.

Ngày xa anh… Em phát hiện ra một điều hết sức thú vị, rằng anh và em, mình có thể kéo dài thời gian của một ngày thêm 6 tiếng nữa. Vì mình lệch nhau 6 múi giờ mà. Chẳng phải khi em bước sang 0 giờ 1 phút thì anh vẫn còn đang dùng bữa tối lúc 6 giờ sao?

Ngày xa anh… Em đặc biệt thích cái câu hát "Như chưa từng có những phút lìa xa… Những con đường anh đi rồi cũng sẽ đưa anh về bên em…". Cái bài hát "Chân tình" mà anh đã hát tặng em ngày ấy. Anh nhớ không?

Ngày xa anh… Em đỏ cả mặt mỗi khi nghe ai đó hát bài "Mong anh về". Như một kẻ bị "đánh trúng tim đen". Như thể bài hát ấy viết cho riêng em.

Ngày xa anh… Anh đang ở đâu? – Không phải Đức, không phải Việt Nam, cũng không phải một nơi nào khác… Mà, anh đang ở đây, ngay trong tim em!


- Hà Nội những ngày xa anh, 2006 -

Sắc màu
Trắng trinh nguyên, ngây thơ và mơ mộng.

Tôi yêu màu trắng. Yêu sắc áo học trò ngây thơ, tinh khiết. Yêu sắc mây trời dệt mộng những chuyện thần tiên.

Xanh dịu dàng, hy vọng ở tương lai.

Tôi yêu màu xanh. Yêu biển cả mênh mông sâu thẳm. Yêu bầu trời bao la vời vợi.

Vàng kiêu sa vẻ quý phái trang đài.

Tôi yêu màu vàng. Yêu trời chiều nhàn nhạt nắng. Yêu lá úa trong rừng khô xào xạt.

Đỏ hoạt động, hăng say và cương quyết.

Tôi yêu màu đỏ. Yêu cánh phượng gọi hè về rực rỡ. Yêu lá trạng nguyên sưởi ấm đêm đông.

Tím khiêm nhường hay mơ mộng luyến tiếc.

Tôi yêu màu tím. Yêu hoa sao nhái mỏng manh trong gió núi. Yêu dòng mực nghiêng nghiêng nét chữ học trò.

Hồng trẻ trung nét tươi thắm thương yêu.

Tôi yêu màu hồng. Yêu hoa kiếm ấm nồng dòng máu đỏ. Yêu màu áo cô đẹp quá dịu dàng.

Lục thăng trầm trong yên tĩnh cô liêu.

Tôi yêu màu xanh. Yêu hàng cây nghiêng mình soi bóng nước. Yêu thảm cỏ mượt mà thăm thắm nhà ai.

Nâu ẩn dật và phụng thờ lý tưởng.

Tôi yêu màu nâu. Yêu ánh mắt xoe tròn con trẻ. Yêu chiếc áo bạc màu ngoại ấm ủ ngày xưa...

Nhạc nền

                          


t8m
 

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com