Xưa kia ở tuốt trên trời Ngọc Hoàng Thượng Đế thảnh thơi thấy buồn Sai bắt một con chuồn chuồn Xịt vô 10 lít nước tương đem hầm Bỏ vô một kí ớt bằm Chanh chua 6 trái, me dầm 7 tô Nước mắt cá sấu 8 tô Dịu dàng chút xíu, 8 tô dữ chằn Nêm thêm 9 chú lăng quăng Mít khô, mít ướt, cằn nhằn, ghen tuông Hai trăm (gr) nhõng nhẽo giận hờn Mụn cám, mụn bọc, mụn cơm, mụn đề Ngọc Hoàng hứng chí ....hề hề "Con này hoàn tất khỏi chê chỗ nào " Sai Thiên Lôi lấy bột nhào Bắc Đẩu canh lửa, Nam Tào quạt than Bỗng nhiên một tiếng nổ vang Thế rồi "con ấy" nhẹ nhàng bay ra Bèn đặt tên là "EVA" Còn gọi "con gái" hay là "Cô em"
Bạn sẽ khá bất ngờ khi biết nước có tác dụng thế nào đối với sức khỏe và sắc đẹp của mình
1. Nước nóng
Giữ ẩm cơ thể và kích thích máu tuần hoàn tốt hơn.
Tắm bằng nước nóng giúp bạn loại bỏ chất nhờn trên da.
Sau khi tắm nước nóng, giấc ngủ sẽ tìm đến với bạn rất nhanh và dễ chịu.
2. Nước lạnh
Mang lại cho bạn sự sảng khoái, nhất là vào mùa hè.
Tắm nước lạnh tốt cho da khô, nhất là khi bạn pha thêm vào nước một ít glycerin.
3. Hơi nước nóng
Giúp kích thích sự bài tiết của da, chữa trị chứng béo phì.
Phần lớn nguyên nhân sinh mụn trên da là do lỗ chân lông bị tắc nghẽn, thiếu bài tiết. Xông mặt bằng hơi nước nóng sẽ giúp cho da "đả thông" các lỗ chân lông.
Trị mệt mỏi: Cho vài giọt dầu gió vào chậu nước thật nóng rồi xông trong vòng vài phút.
Xông da mặt bằng nước nóng trước khi thoa bất kỳ một sản phẩm dưỡng da nào đều có lợi. Khi ấy, lỗ chân lông đang giãn nở sẽ thẩm thấu rất tốt các loại dưỡng chất cho da.
4. Nước biển hoặc nước muối
Có lợi cho những ai mặc chứng béo phì, thừa mỡ dưới da. Ngoài ra, nước biển còn giúp da bài tiết tốt.
Bạn bè? Mình có khá nhiều nhưng mình chưa bao giờ cảm nhận được cái gọi là tình bạn đích thực.Mình chơi với 1 đám bạn gồm 5 đứa,đã 8 năm nay rồi,như vậy có thể gọi là bạn thân chứ nhỉ.Nhưng tại sao mình chưa bao giờ có thể thổ lộ hết tâm sự cho 1 ai đó,không phải mình ích kỉ mà vì mình cảm thấy tụi nó không cảm nhận được những đau buồn hay vui sướng... của mình.Mình thường xuyên nghe thấy những câu nói không thật lòng của tụi nó,cốt chỉ để mình vui lòng.Mình không thích như vậy.Mình là người thẳng thắn,có gì cứ nói thật lòng mình đi mà.Mỗi khi nghe tụi nó nói,tôi biết mình đang phải nghe những lời sáo rỗng và thầm nghĩ rằng : làm ơn nói thật đi mà,tui đang đau lòng vì bạn thân của mình đang lừa sối mình đó.Cú như vậy, mỗi khi có chuyện buồn,tôi không biết tâm sự với ai cả,bạn bè tôi dần dần thay đổi tất cả,tụi nó càng lúc càng đáng sợ.Tôi rất nhạy cảm và dị ứng với những lời nói ko thật lòng.Tôi thật sự thất vọng về những người bạn gọi là thân của tôi.Thế giới này ko còn có tình bạn chân thành hay sao? Tại sao cứ phải tính toán với nhau như vậy? Cảm giác bị bạn bè của mình lợi dụng thật đáng sợ....
@ Khi gặp con gái đi bộ và ................kêu con gái nhảy lên xe
@ Hồn nhin chơi bắn bi với tụi trẻ con hãng xóm mà ko để ý tới sự xuất hiện của con gái
@ Khi con trai dùng keo bọt hoặc vuốt gel trông hand cực
@ Khi đi ăn chè , kem , trà sữa...........con trai chủ động rút ví và.................(tui thích nhứt mẫu boy nì .....ga lăng mừ!Ai chả thích!)(chỗ nì có thể khen pé K nhà ta đó!hì....)
@Khi mỗi ngày trọng đại boy đều tặng con gái quà( kể cả ngày 27/7) <--không biết là ngày gì hết ..
@khi con trai giận lên
@ khi con trai gọi mình chỉ muốn nói 1 câu chúc em ngủ ngon và i love you
@ khi tặng hoa cho phụ nữ
@ khi con trai hát tặng mình một bài hát có ý nghĩa và thật lãng mạng[/spolier]
Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé nhỏ luôn mong muốn tìm kiếm được cho mình một cuộc sống vẹn toàn. Một hôm, cô cầu xin Thượng Đế ban cho cô mọi thứ cô ao ước.
Thế là Thượng Đế xuất hiện và bảo với cô bé rằng: "Con hãy đi theo con đường lộng gió phía trước, ở đó có hàng trăm triệu hòn đá nhỏ. Ta cho con kỳ hạn là 365 ngày để nhặt một hòn đá lớn nhất mà con có thể tìm thấy. Hòn đá càng to thì ta càng ban cho con nhiều hơn. Điều kiện đặt ra là khi con đi qua rồi thì không được quyền quay lại. Vì vậy, hãy suy nghĩ thật cẩn thận trước khi con chọn hòn đá cho mình".
Cô bé cảm thấy thât sung sướng và bắt đầu bước vào hành trình của mình trên con đường lộng gió để tìm kiếm "hạnh phúc lớn nhất" cho cuộc đời cô. Tuy nhiên, mỗi khi bắt gặp một hòn đá to dọc lối đi, cô lại do dự và tự nhủ với lòng mình "chắc hòn đá kế tiếp sẽ to hơn nhiều". Nhiều ngày, nhiều tuần và nhiều tháng trôi qua rồi cô cũng đi gần hết con đường và chợt nhận ra rằng cô đang không còn đủ thời gian và cơ hội để chọn những hòn đá to. Vì vậy cô đành phải nhặt vội vàng một hòn đá nhỏ ven đường.
Cuộc sống cũng y như vậy. Chúng ta luôn tìm kiếm một người bạn đời hoàn hảo, một công việc hoàn hảo, một căn nhà hoàn hảo, một chiếc xe hoàn hảo... và không bao giờ nhận ra được rằng ta đang bỏ phí biết bao thời gian và cơ hội.
Không bao giờ có cái gọi là "hết sức đúng lúc" để nói một cách chính xác những gì bạn muốn bày tỏ vào chính xác một thời điểm nào đó với chính xác môt người nào đó, hay làm một cách chính xác một công việc mà bạn muốn làm trong đời. Vậy thì, sao bạn lại không sống "cho hôm nay" và tận hưởng mỗi phút giây bạn có được trên cõi đời này.
Nắng Sài Gòn hôm nay vàng quá. Vàng đến nỗi có cảm giác nếu có một cánh đồng hoa hướng dương ở đây thì không biết hoa sẽ vàng hơn hay nắng sẽ vàng hơn.
Mùa này chắc cánh đồng hoa ở Hà Nội đang rực rỡ lắm, dù Hà Nội không có nắng như nơi đây. Hướng dương ơi, biết không, giờ tôi rất nhớ một người, người ấy cũng yêu hướng dương giống như tôi, làm sao để tôi tìm thấy người ấy ..... làm sao để nói với người ấy tôi đang nhớ đến thế nào?
Tôi xa người đã nhiều tháng rồi, ngỡ rằng tôi đã quên những gì người nói với tôi, quên những lúc chỉ mỉm cười khi nghĩ đến người. Giờ khi tôi sắp trở về, khi tôi lại nghe tiếng người nói, tôi lại thấy mình như đóa hướng dương ủ rũ khi đêm về.
Người ta thường nói về hoa hướng dương với hai ý nghĩa khác nhau, một thì nói rằng, hoa hướng dương là sự giàu có giả tạo, và một thì nói nó tượng trưng cho sự chờ đợi và luôn dõi theo một ai đó. Ngày trước tôi luôn nói với người tôi chỉ tin nghĩa thứ 2, nhưng giờ đây người biết không, tôi lại nghĩ, nếu tôi là một đóa hướng dương, thì những gì tôi có đều là ảo ảnh, dễ có và cũng dễ mất. Và tôi, cũng sẽ mãi ngóng trông một người như loài hoa kia luôn cố vươn về phía ánh nắng để rồi bị tàn úa bởi chính thứ nó yêu thương.
Người có biết tôi ao ước được đi bên người dù chỉ một lần, ước giữa những con phố lạnh Hà Nội, tôi được đặt tay tôi trong tay người, và đôi khi tôi còn ước đôi tay người ôm chặt tôi trong lòng, để tôi nghe nhịp đập con tim người đang dành riêng cho tôi mà thôi.
Tôi biết tôi không thể trách người vì tôi là người ra đi. Chẳng phải có một nhạc sĩ đã viết :
Còn lại gì để nhung nhớ khi người quay bước đi Còn lại gì để luyến tiếc khi đa xa nhau rồi Giờ chỉ còn là nước mắt ôi tình yêu đã xa Những ân tình theo gió bay xa thật xa....
nhưng sao tôi vẫn thấy giận người khi biết giờ người đã hạnh phúc bên người khác, sao tôi vẫn thấy lòng mình tràn ngập sự ghen tỵ khi thấy người con gái khác trong tâm trí người.
Nhiều khi, muốn người nhớ lại những lời hứa với hoa hướng dương khi nào, trách thời gian khiến người lãng quên, nhưng.... tất cả giờ chỉ còn là quá khứ với người, nhắc lại cũng chẳng thay đổi được gì. Vậy mà tôi .....
Dù biết thế sao vẫn yêu anh Dù cho anh đã quên mất câu thề Và dù anh đang vui bên tình mới kia Dù lòng em chẳng được nghe lời hạnh phúc....
Hướng dương ơi, chỉ muốn nói yêu người rất nhiều dù người đã xa, dù người đã quên. Bởi tôi biết, mùa hướng dương sẽ không bao giờ phai tàn, và không bao giờ quay lưng về phía mặt trời... [spoile]
Có bao giờ bạn để ý thấy rằng khi cuộc sống của bạn ngày càng bận rộn hơn thì nó lại càng trở nên trống rỗng hơn không? Mỗi buổi sáng thứ hai nhìn vào lịch làm việc của mình, nào là các cuộc họp kín mít, các thời hạn cuối cùng phải hoàn thành, những dự án trong tuần, vân vân và vân vân, tôi nhớ là mình đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần: “Liệu tất cả những thứ này có ý nghĩa gì?”.
Dạo gần đây, mỗi khi tự chất vấn mình như vậy, tôi lại nghĩ đến bà nội. Nội của tôi học vấn không cao, nhưng bà rất giỏi việc bếp núc, hơn nữa, lại có óc hài hước tuyệt vời. Những ai đã từng gặp chắc chắn đều nghĩ lẽ ra bà phải được sinh ra vào 01 tháng 04 – tức ngày Cá Tháng Tư – ngày của những trò đùa quỷ quái và những tiếng cười rộn rã – và rằng chắc bà dành cả đời để chọc cười tất cả mọi người.
Đối với trẻ con, bà chính là hiện thân của thế giới tuổi thơ. Mỗi một hoạt động đối với bà đều trở thành một sự kiện, một dịp đặc biệt nào đó để tổ chức hội họp, hay một lý do gì đó để vui cười. Nhìn lại, tôi chợt nhận ra mọi chuyện thời bấy giờ thật khác và hoàn cảnh xã hội cũng rất khác biệt. Gia đình, niềm vui, thức ăn đóng vai trò vô cùng quan trọng.
Những bữa ăn hằng ngày chính là niềm vui của bà – là dịp để bà có thể trổ tài nấu nướng, nêm nếm và thưởng thức những món ăn của mình. Với những bữa điểm tâm nóng, bà buộc mọi người phải cùng nhau quây quần. Bà bắt đầu chuẩn bị bữa cơm trưa từ mười giờ sáng mỗi ngày, với những món súp do chính tay bà nấu vẫn đang sôi sùng sục, rồi sau đó bà lên kế hoạch chuẩn bị cho bữa ăn tối từ lúc ba giờ rưỡi chiều. Cả cuộc đời bà tôi là tìm cách làm thỏa mãn nhu cầu cơ bản nhất của gia đình.
Dừng lại một chút để lấy những món ăn chế biến sẵn mà tôi đã mua cho bữa cơm tối nay ra, tâm trí tôi lại lan man quay về căn bếp của bà ngày xưa – chiếc bàn ăn cũ bằng gỗ sồi, những chiếc kệ bếp đơn giản,… những nồi súp ăn không bao giờ hết, những món thịt hầm và nước xốt thịt lúc nào cũng đang sôi ở trên bếp,… những khăn trải bàn vấy bẩn nhưng đầy tình yêu thương sau mỗi bữa cơm. Thật kỳ lạ, nghĩ mà giật mình. Tôi nay đã ngoài 40 vậy mà cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa tự nấu cho mình một nồi súp hay một nồi thịt hầm nào cả.
Trong chốc lát, những chiếc hộp giấy đựng thức ăn trên bàn bỗng gợi lên một hình ảnh quen quen. Tôi có cảm giác như mình còn đang cất giữ trong nhà một di sản quý giá.
Ngày hôm sau, tôi lục lọi khắp gác mái để tìm chiếc hộp các-tông mà tôi đã cất đi từ lâu. Cách đây hai mươi lăm năm, bà nội đã cho tôi chiếc hộp đó khi bà rời xa trang trại cổ xưa này. Tôi ngờ ngợ nhớ lại lúc mình được phân chia “tài sản” khi chỉ mới ở độ tuổi thiếu niên. Mỗi đứa cháu gái đều nhận được một chiếc ví đầm nhỏ. Chiếc ví của tôi được trang trí bằng ngọc sáng lấp lánh, từ thời những năm 1920. Tôi còn nhớ tôi đã đeo nó tại buổi lễ tốt nghiệp. Tuy nhiên, ở cái tuổi mới lớn bướng bỉnh đó, tôi chẳng thèm đụng đến bất cứ thứ gì khác ngoài chiếc ví tuyệt đẹp. Tất cả vẫn ở nguyên trong chiếc hộp dán kín, nằm lấp ở một nơi nào đó trên gác mái.
Chẳng khó khăn mấy để tìm ra chiếc hộp, thậm chí việc mở nó ra còn dễ dàng hơn. Sợi dây buộc quá cũ nên đã mục nát. Tháo bung hộp giấy ra, tôi thấy bà quấn một vài món đồ trong chiếc khăn ăn bằng vải lanh cũ để ở phía bên trên – một chiếc bình đựng bơ và mấy cái hũ, còn ở phía bên dưới là một trong những cái nồi nấu súp cũ của bà. Bà đã dùng dây buộc cho nắp nồi dính vào nồi, tôi đã tháo sợi dây ra và bỏ cái nắp sang một bên.
Trong nồi có một bức thư, do chính tay bà đã viết:
Barbara yêu dấu của bà,
Bà biết rồi một ngày nào đó cháu cũng sẽ tìm thấy chiếc hộp này. Khi đọc được bức thư này, cháu hãy luôn nhớ rằng bà yêu cháu biết bao nhiêu, vì đến lúc đó bà đã không còn ở bên cạnh cháu nữa và sẽ không thể nói ra điều này. Cháu thì lúc nào cũng quá bướng bỉnh, quá nhanh nhẹn và cũng lớn quá nhanh nữa. Bà thường ao ước rằng cháu của bà vẫn mãi là cô cháu gái bé bỏng của bà. Khi cháu thôi không còn sống vội vã, bà muốn cháu hãy lấy chiếc nồi nấu súp cũ kỹ của bà nội ra và làm ấm nhà bếp của mình lên. Bà gửi kèm theo đây cho cháu công thức nấu món súp mà cháu vẫn yêu thích, món súp mà bà đã từng nấu cho cháu ăn khi cháu còn nhỏ. Cháu hãy luôn ghi nhớ một điều rằng bà yêu cháu mãi mãi.
Bà nội của cháu.
Tôi ngồi đó, đọc đi đọc lại những dòng chữ của bà suốt cả buổi sáng, cảm thấy có lỗi vì đã không hiểu rõ bà khi bà vẫn còn ở bên cạnh. Bà mới chính là gia tài quý báu của cháu, tôi tự nhủ, sao mình lại không hề nhìn vào bên trong chiếc nồi này lúc bà vẫn còn sống chứ!
Thế là buổi hôm đó, chiếc cặp của tôi vẫn khóa kín, máy trả lời tự động liên tục nhấp nháy và những thảm họa ngoài kia vẫn còn đó, chưa có hướng giải quyết. Tôi còn bận nấu một nồi súp cho riêng mình. [/spoierl]