ANHKE8074 - LÀO CAI


(♥ Góc Thơ ♥)

Truyện cười

Blog bạn bè
Tam Quốc Ngoại Truyện (Phần 5)

Tập 12 :
Lại nói về Cặp bài trùng Hứa Chử, Điển Vi
Một hôm Hứa Chử nói...



Tam Quốc Ngoại Truyện (Phần 4)

Tập 10 :
Lại nói về Trương Phi
Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân đều là 3 danh...



Tam Quốc Ngoại Truyện (Phần 3)
Tập 6 :
Lại nói về Hoa Đà..
Tương truyền lúc Khổng Minh biết mình không...



Tam Quốc Ngoại Truyện (Phần 2)
Tập 4:
Lại nói đến Lữ BỐ, Trương Liêu cùng chư tướng bị Tào Tháo bắt...


Tam Quốc Ngoại Truyện
Tập 1 :

Lại nói về Điển Vi...

Điển Vi là dũng tướng của Tào Tháo, ngoài...






Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
     


Tìm kiếm:
     

Giới thiệu các trang WEB hay
Trang giải trí tổng hợp http://diendanlaocai.com

Trước Khi Lấy Vợ

Lấy vợ nên kiêng lấy vợ non
Ra đường ai biết cháu hay con
Nhí nha nhí nhảnh đòi vàng bạc
Bán cả bàn thờ sắm phấn son

Lấy vợ xin anh lấy vợ non
Tóc thề mườn mượt xõa eo thon
Mắt sáng, môi hồng, da tươi thắm
Đỡ tiền mua sắm những phấn son.


Lấy vợ nên kiêng lấy vợ già
Ra đường ai biết chị hay bà
Sanh hai ba lượt mình teo nhếch
Má hóp, xương lòi, ốm như ma

Lấy vợ xin anh lấy vợ già
Ra đường em biết chuyện gần xa
Lỡ anh đi lạc thì em nhắc
Cũng tốt cho anh đó thôi mà.


Lấy vợ nên kiêng lấy vợ lùn
Chồng cao vợ thấp khó đi chung
Giữa đường vợ muốn bàn câu chuyện
Chồng phải quỳ bên tiếp chuyện cùng.

Lấy vợ xin anh lấy vợ lùn
Áo quần em mặc, vải hay thun
Người cao một bộ, em hai bộ
Tiết kiệm cho anh gấp bội phần.


Lấy vợ nên kiêng lấy vợ cao
Tay chân lẵng khoẵng, tướng quều quào
Rủi khi đau bụng đi cầu cá
Lớ ngớ quều quào, lọt xuống ao.

Lấy vợ xin anh lấy vợ cao
Chúng mình đùm bọc lẫn cho nhau
Cây trái anh thèm, em tay với
Đỡ mất công anh bắc thang trèo.


Lấy vợ nên kiêng lấy vợ ù
Đêm nằm ôm vợ, ngỡ ôm lu
Rủi khi bà mớ đè lên bụng
Dẹp xác ông chồng khóc hu hu.

Lấy vợ xin anh lấy vợ ù
Tay em đầy đặn, tối em ru
Kê đầu anh ngủ "êm hơn gối"
Mộng đẹp, hiên ngoài gió vi vu.


Lấy vợ nên kiêng lấy vợ ròm
Người toàn xương xẩu, làm sao ôm?
Thuốc tàu, thuốc bắc, cao hổ cốt
Uống cả trăm ly vẫn ốm nhom

Lấy vợ xin anh lấy vợ ròm
Bỡi vì vừa đủ"một người" ôm
Đỡ tiền ăn vặt, đỡ tiền cơm.
Nuôi em còn dễ hơn nuôi kiến


Lấy vợ nên kiêng lấy vợ ghen
Áo quần khi xé rách teng beng
Rủi hôm cao hứng chồng về trễ
Bể chén, bể ly, bể cái đèn.

Lấy vợ xin anh lấy vợ ghen
Vì anh, em gác cửa cài then
Vì anh, em mới làm như thế
Nên đành phải thức trắng đêm đen.


Lấy vợ nên kiêng vợ sún răng
Giận con lè lưỡi tựa bà chằng
Tiệc tùng rủi gặp bò xào giấm
Mắc nghẹn có ngày té ngã lăn.

Lấy vợ xin lấy vợ sún răng
Đỡ tiền nha sĩ, ngại sâu ăn
Sáng, trưa, chiều, tối em ăn cháo
Khỏi phải mua bàn chải đánh răng.


Lấy vợ nên kiêng lấy vợ hô
Hàm răng lởm chởm nói bô bô
Rủi khi bả giận ôm chồng cắn
Đổ máu phu quân chạy thấy mồ.

Lấy vợ xin anh lấy vợ hô
Lỡ sau mà có gặp côn đồ
Em cười, chúng tưởng Chung Vô Diệm
Hồn xiêu phách lạc cõi hư vô.



Lấy vợ nên kiêng lấy vợ giàu
Ra đường thiên hạ bảo trèo cao
Về nhà bị vợ đì giặt áo
Mất mặt trượng phu đấng anh hào.

Lấy vợ xin anh lấy vợ giàu
Mặc người thiên hạ bảo gì nhau
Chúng mình có phận nên duyên nợ
Anh đừng nghi kỵ dạ em đau.


Lấy vợ nên kiêng lấy vợ nghèo
Ông bà cha mẹ khó ăn theo
Cày sáng cày khuya mà vẫn nợ
Tội đàn con nhỏ đói leo nheo.

Bởi nghèo "chung thủy" mới đi theo
Sáng chiều em phụ lo cơm áo
Anh sẽ vì em thấy tự hào.


Lấy vợ nên kiêng vợ ngáy to
Đêm nào đi ngủ cũng khò khò
Tội đức lang quân nằm kế cạnh
Mất ngủ lâu ngày chắc phát ho.

Lấy vợ xin lấy vợ ngáy to
Lỡ bề ăn trộm nó hăm ho
Đêm khuya thanh tịnh em ngay ngáy
Trộm tưởng thiên lôi chạy cao giò.


KHI YÊU TA BẮT ĐẦU NÓI DỐI

             Thầy văn học đọc cho chúng tôi nghe câu phương ngôn
"Khi yêu người ta bắt đầu nói dối"
Có đúng thế không hỡi bạn bè cùng tuổi?

Lứa tuổi bắt đầu yêu.

Sáng nay em gửi gắm gì qua ánh mắt nhìn
Mà khiến anh đêm về khó ngủ
Ở gần thôi mà sao vẫn nhớ
Ngày ngắn vô cùng - không đủ để nhìn nhau

Ðừng ai hiểu lầm ai muốn làm cao
Dù đôi lúc ngó lơ sang chỗ khác
Thì ra, thầy bảo mà đúng thật
Khi biết yêu trước tiên mình tự dối mình

Rồi nếu lỡ bạn bè nhắc đúng một cái tên
Tự dưng em quá chừng xấu hổ
Má đỏ bừng và không cười nói nữa
Có ai hỏi: "Hắn đấy à ?"
vội đáp: "còn lâu!"

Và anh thì có khác gì đâu
Cũng bối rối rồi vội vàng phủ nhận
Ai lại dám tỏ bày niềm xúc động
Nên bất ngờ phải nói "Có" thành "Không"

Bài hát anh hát cho cả lớp nghe chung
Sao ánh mắt cứ nghiêng về một phía ?
Tự dưng em không dám lên lớp trễ
Chỉ sợ anh chê : con bé ấy lười !

Tự dưng em vui hơn và anh càng thấy yêu đời
Anh đi dạo thường xuyên hơn ngang căn phòng em ở
Em cũng chợt thích ngồi bên cửa sổ
Chỉ cần một cái nhìn là hai đứa sẽ ngủ ngon

Nhưng bạn bè ơi,
đừng tìm hiểu gì hơn
Em sẽ bảo em chỉ ngồi hóng gió
Anh sẽ giải thích rằng anh đi ngang căn phòng đó
như đi ngang bao căn phòng khác của trường

Khi biết yêu ai cũng ngỡ mình vẫn bình thường
Dù thật sự có rất nhiều thay đổi
Mà thay đổi trước tiên là bắt đầu nói dối
Nhưng là sự nói dối vụng về trẻ nít rất dễ thương
Và dĩ nhiên là đáng được khoan dung
Hãy tha thứ cho những người vì bắt đầu yêu nên bắt đầu nói dối

(ST)


Định nghĩa Chết

Chết có phải là Tử hay không ?????

Già chết gọi là LÃO TỬ
Cha chết gọi là PHỤ TỬ
Mẹ chết gọi là MẪU TỬ
Chồng chết gọi là PHU TỬ
Vợ chết gọi là THÊ TỬ
Em chết gọi là ĐỆ TỬ
Con trai chết gọi là NAM TỬ
Con gái chết gọi là NỮ TỬ
Thầy giáo chết gọi là SƯ TỬ
Học trò chết gọi là SĨ TỬ
Lính chết gọi là QUÂN TỬ
Người trong hoàng tộc chết gọi là HOÀNG TỬ
Kẻ quý phái chết gọi là QUÍ TỬ
Người chết vì lạnh và thiếu mặc gọi là HÀN MẶC TỬ
Nhiều người chết cùng lúc gọi là ĐỒNG TỬ
Bị chấy rận cắn chết gọi là CHÍ TỬ
Bị điện giật chết gọi là ĐIỆN TỬ
Bị té ngựa chết gọi là MÃ TỬ
Bị đánh bầm dập mà chết gọi là NHỪ TỬ
Bị kẻ thù chặt ra nhiều khúc mà chết gọi là THÁI TỬ
Bị Thiên lôi đả chết gọi là THIÊN TỬ
Chết vì yêu thì gọi là ÁI TỬ
Chết vì bị phong hàn thì gọi là CẢM TỬ
Chết vì tò mò thì gọi là THÁM TỬ
Chết mà không tìm ra xác gọi là BẤT TỬ
Chết sau khi mọi việc đã hoàn tất gọi là CHU TỬ
Chết trong khi đang thi hành công vụ gọi là CÔNG TỬ
Chết vì đập đầu vô của gọi là CỦA TỬ
Chết đuối dưới sông gọi là GIANG TỬ
Chết một cách lãng xẹt gọi là LÃNG TỬ
Chết một cách từ từ nhẹ nhàng gọi là NƯƠNG TỬ
Chết vật vã dữ dội gọi là ĐỘNG TỬ
Chết mà thân thể còn nguyên vẹn gọi là NGUYÊN TỬ
Chết mà thân thể rữa nát gọi là PHÂN TỬ
Chết một cách chậm chạp từng phần gọi là PHẦN TỬ
Chết để bảo vệ Phật pháp gọi là PHẬT TỬ
Chết trong rừng gọi là LÂM TỬ
Chết trong nhà thờ gọi là THÁNH TỬ
Chết trong trang viên, nông trại gọi là TRANG TỬ
Chết trong chùa gọi là TỰ TỬ
Ngồi đọc báo mà chết gọi là BÁO TỬ
Do cứu người khác mà chết gọi là CỨU TỬ
Ăn ỏ hiền lành mà chết gọi là HẢO HÀI TỬ
Hiếu thảo mà chết gọi là HIẾU TỬ
Người to lớn mà chết gọi là KHỔNG TỬ
Không ốm đau mà chết gọi là MẠNH TỬ
Nô đùa nghịch ngợm mà chết gọi là NGHỊCH TỬ
Khó đẻ mà chết gọi là SANH TỬ
Hy sinh chịu chết thay cho người khác gọi là THẾ TỬ
Ra trận mà chết đầu tiên gọi là TIỀN TỬ
Uống nước Yến mà đau Bung chêt gọi là TIỂU YẾN TỬ


Đàn ông
Đàn Ông Giống Như ...



*Đàn ông giống như :

trẻ sơ sinh- ban đầu thì rất đáng yêu, nhưng để yêu thì rất mệt

*Đàn ông giống như :

cafê- loại ngon nhất thường rất đặc và có thể khiến bạn mất ngũ cả đêm


*Đàn ông giống như :

máy tính- tính toán rất nhanh nhủnh bộ nhớ bao giờ cũng thiếu


*Đàn ông giống như :

tủ đá- cho đầy bia vào và bạn có thể tha hoặc lôi đi bất cứ lúc nào


*Đàn ông giống như :

thanh chocolate- ngọt mềm nhưng có thể là nguyên nhân khiến bạn to bụng


*Đàn ông giống như :

điều khiển tv - đơn giản, dể xữ dụng và thường nằm ở đâu đó wanh TV



*Đàn ông giống như :

film truyền hình dài tập - xem cũng thú vị, nhưng đừng dại ma tin


*Đàn ông giống như :

những chiếc gối- loại tốt nhất cũng có lúc mềm và bẹp đi


*Đàn ông giống như :

lốp xe cũ- khi lốp này mòn thì cần phải dự trữ 1 cái lốp mới để sẳn sàng thay thế


*Đàn ông giống như :

giấy gói nilon- rẻ có thể nhìn thấy wwa và luôn dính sát vào


*Đàn ông giống như :

lời thầy bói- hầu như chẳng bao giờ đúng


*Đàn ông giống như :

khăn trải bàng ăn- chỉ xuất hiện khi có đồ ăn trên bàn


*Đàn ông giống như :

mâscara- thấy có đàn bà là chảy (chạy)


*Đàn ông giống như :

mũ bảo hiểm - chỉ có ích khi xảy ra tai nạn, còn bt thì trông sao thô kệch


*Đàn ông giống như :

bãi đậu xe- chỗ tốt bao giờ cũng đã bị người khác đạu trước


*Đàn ông giống như :

tài khoản ngân hàng- ko có tiền bên trong thì cũng không co lãi suốt



*Đàn ông giống như :

cái váy ngắn- ko để ý là no co hớt lên phía trên


*Đàn ông giống như :

wả chuối- càng già thì càng nẫu


*Đàn ông giống như :

ngày nghỉ- chăng bao giờ đũ dzài


*Đàn ông giống như :

xi măng- cần 1 thời gian mới cưng lại


*Đàn ông giống như :

bão tuyết- bạn ko biết bao giờ nó đến và nó sê ở lại bao lâu

Đàn Ông Thích Gì ?
 
Dưới đây là 10 điều người đàn ông mong đợi khi tìm kiếm hạnh phúc. Bạn có thể nhận ra những điều kể ra dưới đây không chỉ đơn thuần là có một khuôn mặt đẹp và thân hình tuyệt mỹ.

1/Sức hấp dẫn: Sức hấp dẫn là yếu tố thu hút sự chú ý và chinh phục được trái tim của ta, đôi khi nó còn vượt hơn cả yếu tố khuôn mặt và thân hình đẹp. Và nếu người phụ nữ biết cách phát huy lợi thế này của mình, người đàn ông dễ dàng bị khuất phục.

2/Một thân hình đẹp: Chúng ta ngại nói về đều này, thế nhưng khi ta đi dạo trên phố cùng bạn gái, nhiều người trong chúng ta đều muốn cho những người xung quanh thấy cả. Ðây là điều cần biết về nòi giống, mà chất lượng của nó luôn được nhắc đến trước tiên là hình vóc con người. Ðây chính là yếu tố thứ hai.

3/ Một khuôn mặt khả ái: Bạn nhận ra rằng bạn mong mỏi được nhìn ngắm khuôn mặt của một người con gái bất kể ngày đêm trong suốt quãng đời còn lại của mình, điều này có nghĩa là bạn đã thật sự yêu rồi đấy. Hãy nhớ rằng, cái đẹp nằm trong mắt người ngắm nó, và chỉ thật sự đẹp khi có cả vẻ đẹp tâm hồn nữa.

4/Tính chân thật và lòng tin cậy: Sau một ngày căng thẳng, chúng ta cần một người nào đó để giãi bày tâm sự. Một mối quan hệ tình cảm bền vững nhất khi nó được xây dựng trên lòng tin cậy, sự ngay thẳng và chân thật. Nếu làm khác đi cũng giống như ta xây nhà trên cát vậy.

5/Sự tôn trọng: Ít nhất điều mà người đàn ông không trông đợi là người phụ nữ không tin tưởng, đối xử và xem ta như một tên ngốc. Ðối với đàn ông, không có gì sai khi cho rằng chúng ta tự đắc và dễ bị tổn thương khi bị phê phán. Thế nhưng cũng phải thừa nhận rằng, lời phê phán có tính xây dựng của người hiểu ta nhất có thể giúp ta trở thành người đàn ông, người cha, người yêu hoàn hảo hơn. Lần sau, khi người bạn yêu nói chuyện gì đó với bạn, hãy lắng nghe và tiếp nhận vì bạn là đàn ông mà.

6/ Óc hài hước: Ðây chính là điểm mà bất kỳ người đàn ông nào cũng ưu tiên cả. Chúng ta làm việc nặng nhọc, chịu nhiều áp lực và ta cần một người phụ nữ sẵn sàng mỉm cười khi cuộc sống gặp khó khăn và làm ta cười khi công việc thất bại. Nào các bạn trẻ, bây giờ tôi muốn biết khi người phụ nữ khiến ta mỉm cười và ta làm họ cười thì điểm nào thú vị hơn. Có được khả năng làm phụ nữ cười thì xoa dịu cái tôi của ta, nhưng nở được nụ cười trên môi lại là một liều thuốc bổ nhất mà ta có thể tìm được đấy.

Phụ nữ luôn xếp óc hài hước là nét tiêu biểu mà họ thích nhất ở phái nam. Một người phụ nữ mà phải khó khăn mới có thể mỉm cười và vui vẻ sẽ là cái gai trong mắt bạn cho đến ngày bạn lìa đời, và tôi nói thật, ngày bạn bị phán quyết sẽ đến sớm hơn ngày của cô ấy đấy.

7/ Trí thông minh và tính quyết đoán: Hầu hết cánh đàn ông không thích một người phụ nữ quá thông minh, bởi vì họ khó mà chinh phục và thuần hóa được người như thế. Tuy nhiên, nếu người phụ nữ biết xử sự tinh tế, khéo léo thì đây là một "lực hấp dẫn" đáng kể đối với quý ông.

8/ Hoài bão và nghị lực: Với người phụ nữ có hai phẩm chất trên, người đàn ông có thể an tâm về con thuyền gia đình luôn đủ sức vượt qua sóng gió cuộc đời, để cập bến hạnh phúc.

9/ Một trái tim vàng: Nếu bạn sẽ phải đương đầu với những rắc rối với áp lực mạnh, tuýp phụ nữ với trái tim vàng sẽ giúp đỡ bạn, cho bạn tình thương, lòng tin, sự ấm áp và bạn cần tác động để có được tối đa. Phải chắc chắn rằng bạn có thể đền đáp được lòng tốt này, bởi vì mọi việc rồi có thể sẽ kết thúc và rồi cô ấy sẽ ra đi.

10/Tình yêu: Vượt lên tất cả, điều mà người đàn ông thật sự cần hơn cả vẫn là tình yêu. Ðiều này trở thành nguồn năng lượng vô biên để người đàn ông trở nên mạnh mẽ, yêu đời, cống hiến và chăm lo hạnh phúc gia đình. ...
   Trong: Tổng hợp
 

Tôi đành quay xe lại. Tự nhủ, thôi hôm nay là sinh nhật cô ta, chiều cô nàng một lần. Tại căn bản là tôi cũng chưa bao giờ bắt buộc được cô nàng cái gì.

Đỗ xe tại bãi xe, tôi định đi về phía nhà cô, Hạ Âu gọi tôi lại.

"- Ơ, thế không phải là quay lại gặp mẹ em?"

"- Không phải. Bây giờ em muốn đòi anh món quà sinh nhật thứ hai." – Cô ấy chớp mắt nói, như kiểu những cô học trò.

Tôi nhíu mày, giọng ỉu xuống: "- Nào, nói đi."

Đáp án làm tôi ngạc nhiên: Muốn ăn chè tôm lạnh(*) với tôi.

"- Em muốn anh mời em ăn món tôm lạnh." – Cô ấy nói xong, cười rất ranh mãnh, ánh mắt có vẻ trêu chọc, cô ta nhất định phải thấy rõ tôi đang bất mãn cực độ.

Tôm lạnh, nếu tôi nhớ không nhầm, chỉ một đồng một bát.

Tôi nhìn cô, cái cô gái này luôn làm tôi luống cuống không biết phải làm gì, đứng giữa làm gió nhẹ đầu mùa hạ, cười như một bông bồ công anh thanh nhã đang tan ra trong bao la.

"- Tôi không nghe nhầm chứ? Em bảo ăn cái gì?"

"- Đi theo em!" - Rồi cô ấy kéo tay tôi chạy nhanh như thể bay.

Năm đó tôi 29 tuổi, tôi dường như đang yêu lần đầu tiên trong cơn gió thắm.

(* Tôm lạnh: bột gạo chế biến như nấu bún ở Việt Nam, ép bột gạo chín qua một cái vá thủng xuống thau nước lạnh, để tạo ra những giọt bột đầu to đuôi vắt nhỏ như hình con tôm, sau đó ăn với nước đường thơm, một kiểu chè ăn vặt có xuất xứ từ Vân Nam, Trung Quốc như ảnh kèm)

Cô ấy đi trước, thỉnh thoảng ngoái lại: “Nhanh nào, anh già rồi à?”, và mở to mắt cười hào hứng. Lần đầu tiên cái cười không còn dè dặt. Ngày trước Hạ Âu không hay cười, hoặc cũng chỉ mỉm miệng với cái nhìn lặng lẽ.Tôi vui, để cô nắm tay kéo đi, bạn có thể tưởng tượng tôi ở trong vùng hương khi gió nhẹ thổi qua mái tóc cô dập dờn, mùi hương thiếu nữ làm Hạ Âu như biến thành cô con gái út của Biển.

Ngày nhỏ đọc truyện cổ tích, Biển có mười hai cô con gái, mà cô út đẹp nhất lương thiện nhất.

Chạy một chặp, Hạ Âu dừng ở một gánh quà ven đường. Cả “quán” chỉ một chiếc dù to che nắng và một chiếc bàn tứ giác, tấm biển “chè tôm lạnh năm hào” viết tay đã tróc sơn. Trước mặt, một dãy nhà cấp bốn, trẻ em phụ nữ thong thả trong ánh nắng hè, hiếu kỳ nhìn chúng tôi, hai người ăn mặc trang trọng đi ăn món quà quê.

Tôi cảm giác mình bị điên.

Hạ Âu rất vui sướng, cô lảnh lót gọi chủ quán, kêu hai phần chè.

"- Hạ Âu , cô phải không?" – Bà bán hàng trạc 50, mặt đầy tàn nhang thân thiện.

"- Dạ con, bác Trương! Con mang bạn đến ăn chè của bác!"

Bà bán chè để ý tôi, cái nhìn hàm súc y như của mẹ Hạ Âu. Nhìn đến nỗi tôi sắp đỏ mặt. Mồ hôi tôi nhỏ giọt. Sơ mi trắng này, vét này, đứng cao và thẳng bên dưới cái dù che nắng của bà, và không biết để tay chân vào đâu.

"- Ngồi đi, chàng trai!" – Bà thân thiện mời, cười như hướng dương giữa núi.

Tôi nhìn Hạ Âu đang tìm ghế, tôi muốn ngồi gần cô.

Bà chủ bưng hai tô chè to đại tướng.

Tôi chả muốn ăn, húp ít nước rồi bỏ bát qua bên.

Hạ Âu bắt đầu ăn, một miếng một, tốc độ nhanh, loáng đã nhìn thấy đáy bát. Sau đó, cô ấy cười và nói, cháu muốn nữa.

Tôi không nhận ra Hạ Âu mới đêm trước ở bar Yêu Lục, uống Chivas với một vẻ yêu kiều nhã nhặn.

Chân mỏi rồi, bỏ dép khỏi chân, cô ấy khoả đôi gót trần trắng nõn, kéo váy lên cao lộ cặp đùi bắt mắt xinh đẹp. Cô như con thuỷ yêu trong núi sâu rừng cao, chả cần điểm trang chả cần tốn công quyến rũ đã đầy mê hoặc.

Cô thấy tôi nhìn, lè lưỡi cười:

"- Anh làm sao cứ nhìn em? Mắt tròn chưa kìa, trông thật ngố!"

Tôi không biết trả lời sao. Cô ấy lại bắt đầu ăn, tiếng ăn đáng yêu.

"- Bác Trương, món chè nhà bác sao ngon ghê! Cháu muốn thêm một bát!"

"- Ha ha, ngon phải không? Thế thì cháu chăm đến nhé, bao nhiêu năm không gặp cháu. Thế mẹ cháu khoẻ không?"

"- Dạ, mẹ cháu vẫn thế."

Sau đó cô ấy lại bắt đầu ăn.

"- Em à, có vẻ hồi trước em hay đến đây." – Tôi không nhịn được phải hỏi.

"- Vâng, anh nhìn ngôi nhà thứ ba bên trái, em lớn lên ở đấy. Em lớn bằng chè tôm lạnh của bác Trương. Hi hi" – Cô ấy nói , nhìn bà chủ quán cười. Cúi xuống lại ăn.

Ngon thật thế ư? Sao tôi cảm thấy…tôi nghĩ đến hình vẽ một thứ côn trùng trong toa lét. Càng nghĩ càng không dám ăn.

"- Nhà em trước ở đây à?" – Nơi đây nhiều cây xanh, thực ra vẫn là khu người nghèo.

" - Vâng ạ, em ở đây. Mười năm, à thế thì quán chè này có lịch sử hơn mười năm rồi." – Cô ấy nói chậm rãi, tôi tưởng tượng theo lời cô, một thiếu nữ xinh đẹp lớn lên từ xóm nhỏ.

Nghe cô ấy nhắc hồi ức là một sự dịu nhẹ, còn ngon hơn món chè tôm lạnh, ít ra tôi cảm thấy thế.

"- Sau đó?"

"- Sau đó mẹ em đeo được một người đàn ông lắm tiền, rồi sau đó mẹ con em giàu theo, dọn vào khu biệt thự hoa viên cao cấp nhất trong thành phố…. Có điều từ đó em không còn có dịp ăn món chè này của bác Trương." – Bát chè này cô lại ăn hết rồi, nhìn tôi hỏi "– Sao anh không ăn?"

"- Vừa ăn no xong, không muốn ăn thêm."

"- Thế để em giải quyết hộ anh."

Tôi chưa kịp phản ứng, bát chè vẽ hoa lam đã bị kéo về phía trước mặt Hạ Âu, và cô húp liền.

"- Em thèm thì cứ gọi thêm vài bát nữa là được chứ việc gì…" - Tôi phàn nàn.

"- Lỗ chết, bác Trương chả lấy tiền mình đâu."

Ngẫm ra cũng đúng.

Hạ Âu lại bắt đầu nhìn tôi kể:

"- Hồi nhỏ, nhà em nghèo cực, em không có bố, mẹ nuôi em đến năm 10 tuổi. Còn nhớ mỗi lần em tan học, đều phải ăn một bát chè tôm lạnh. Hồi đó mẹ em mang cái bát to nhất trong nhà đi mua cũng không đủ cho em ăn no." - Hạ Âu nói nhiều nhất từ khi quen tôi. "- Kể ra chè ở đây mùi vị không thay đổi, vẫn mát mát thanh thanh, vừa mềm vừa dai."

Tôi nhìn Hạ Âu. Cô ấy ăn chè như một kiểu hưởng thụ, tôi không thể tin được đây là cô gái bao của tôi.

Thì không phải Hạ Âu chỉ là…sao?

Tôi nhìn ngược hướng Hạ Âu, mới thấy hai bên đường toàn nhà cấp bốn, đường chỉ rộng 5 mét, còn có cả đường lát đá, có một đứa bé cởi truồng mập mạp nhìn chúng tôi. Tôi nhìn nó, nó sợ hãi chạy mất.

Bát cuối cùng này Hạ Âu ăn rất chậm, có lẽ mất nửa tiếng. Tôi biết cô ấy lưu luyến.

Tôi muốn hỏi cô, vì sao không chuyên tâm học cho thật giỏi lại đi làm cái nghề này, mà chả biết hỏi thế nào.

"- Mẹ em… có lẽ chả sống được đến năm sau!" - Tiếng nói từ bên trời xa xăm vọng tới.

Vốn chúng tôi đều im lặng, bác Trương chạy vào nhà có tí việc, chỉ có hai đứa tôi ngồi lại. Cô ấy thốt lên một câu, như sóng dội tới, tôi bất ngờ.

Nói xong, cô ấy ngước mắt nhìn trời.

Còn nhớ ngày tôi bé, khi khóc đều nhìn lên trời, như thế, nước mắt sẽ không lăn ra.

"- Vì sao?" - Giọng tôi run run. Vì tôi ko thể nghĩ, một bà mẹ trẻ như mẹ cô, sẽ chết. Mà tôi cũng đã vô tình dung nạp bà mẹ đáng yêu đó vào thế giới quanh tôi.

"- Năm ngoái mẹ em đã chẩn đoán bị ung thư tử cung."

"- Mẹ em biết không?"

"- Hic, đáng cười là chuyện này do mẹ em tự nói ra cho em biết. Khi đó mẹ em còn an ủi em đừng khóc."

Tôi không dám nhìn Hạ Âu, tôi sợ nhìn thấy giọt lệ long lanh.

"- Em chưa từng khóc trước mặt mẹ em vì chuyện này. Vì mẹ sẽ đau đớn lắm…. Bân, anh làm sao thế? Em có khóc đâu, sao anh tránh mắt em nhìn?" – Cô ấy bỗng cười trách nhẹ tôi.

"- Ơ, anh đâu có!" – Tôi gượng gạo đáp, giấu sự xót xa cho cô.

"- Ờ, thế anh thử nói xem… anh nghĩ gì về…đĩ?" – Cô ấy chuyển đề tài, nhưng rõ ràng cái tiếng cuối cùng kia nói ra với vẻ khó khăn.

"- Không tôn trọng, cũng không khinh rẻ." – Tôi thật thà đáp.

"- Thế anh thử đoán, mẹ em làm nghề gì?" – Cô ấy hỏi, đáy mắt ánh lên vẻ lo sợ, mạnh mẽ, trầm tĩnh, nhưng hơi đáng thương hại.

Tôi thốt nhiên hiểu ra, lắp bắp, không thật chắc chắn:

"- Mẹ em à, bác …."

"- Ha ha, đoán ra rồi à, mẹ em làm đĩ!" Tôi thiếu điều muốn đập vỡ tan cái bát trước mặt!

Chữ Tôi, chữ Mẹ, chữ Đĩ – tôi không thích nó nối liền với nhau, cũng không thích nó thốt ra nhẹ nhàng thế từ miệng Hạ Âu.

"- Nhưng anh cũng thấy rồi đấy, nếu em không nói cho anh biết, anh không bao giờ đoán được. Vâng, bà làm đĩ, hàng trăm người đàn ông bao rồi, nhưng bà cũng là mẹ em. Thì như hôm nay anh thấy, mẹ em cười rất đẹp và mẹ em rất nhân từ, bởi vì bà rất hãnh diện khi con gái kiếm được người tình tốt, bà gọi em là baby… Cho dù bà làm gái. Em đã thề, từ nhỏ đến lớn, từ khi em hiểu nghề của mẹ, em không hề khinh thường mẹ. Bởi mẹ hy sinh là vì em."

Khi nghe nói mẹ Hạ Âu là đĩ, tôi bất ngờ, nhưng khi nghe những lời gan ruột của một cô gái bao, tôi sững sờ. Tôi như rơi vào thế giới của đĩ với khẩu hiệu: “Tuy là đĩ, nhưng là người”.

Tôi im lặng, Hạ Âu cũng không nói nữa, giữ lại bí mật giai lệ trong nụ cười. Cô lại bắt đầu tiếp tục ăn chè. Ăn cho đến khi không còn một miếng thừa, như thể cất giấu tất cả những gì tốt đẹp nhất của thời thơ bé vào sâu thẳm trong cô.


Cô ấy đi trước, thỉnh thoảng ngoái lại: “Nhanh nào, anh già rồi à?”, và mở to mắt cười hào hứng. Lần đầu tiên cái cười không còn dè dặt. Ngày trước Hạ Âu không hay cười, hoặc cũng chỉ mỉm miệng với cái nhìn lặng lẽ.Tôi vui, để cô nắm tay kéo đi, bạn có thể tưởng tượng tôi ở trong vùng hương khi gió nhẹ thổi qua mái tóc cô dập dờn, mùi hương thiếu nữ làm Hạ Âu như biến thành cô con gái út của Biển.

Ngày nhỏ đọc truyện cổ tích, Biển có mười hai cô con gái, mà cô út đẹp nhất lương thiện nhất.

Chạy một chặp, Hạ Âu dừng ở một gánh quà ven đường. Cả “quán” chỉ một chiếc dù to che nắng và một chiếc bàn tứ giác, tấm biển “chè tôm lạnh năm hào” viết tay đã tróc sơn. Trước mặt, một dãy nhà cấp bốn, trẻ em phụ nữ thong thả trong ánh nắng hè, hiếu kỳ nhìn chúng tôi, hai người ăn mặc trang trọng đi ăn món quà quê.

Tôi cảm giác mình bị điên.

Hạ Âu rất vui sướng, cô lảnh lót gọi chủ quán, kêu hai phần chè.

"- Hạ Âu , cô phải không?" – Bà bán hàng trạc 50, mặt đầy tàn nhang thân thiện.

"- Dạ con, bác Trương! Con mang bạn đến ăn chè của bác!"

Bà bán chè để ý tôi, cái nhìn hàm súc y như của mẹ Hạ Âu. Nhìn đến nỗi tôi sắp đỏ mặt. Mồ hôi tôi nhỏ giọt. Sơ mi trắng này, vét này, đứng cao và thẳng bên dưới cái dù che nắng của bà, và không biết để tay chân vào đâu.

"- Ngồi đi, chàng trai!" – Bà thân thiện mời, cười như hướng dương giữa núi.

Tôi nhìn Hạ Âu đang tìm ghế, tôi muốn ngồi gần cô.

Bà chủ bưng hai tô chè to đại tướng.

Tôi chả muốn ăn, húp ít nước rồi bỏ bát qua bên.

Hạ Âu bắt đầu ăn, một miếng một, tốc độ nhanh, loáng đã nhìn thấy đáy bát. Sau đó, cô ấy cười và nói, cháu muốn nữa.

Tôi không nhận ra Hạ Âu mới đêm trước ở bar Yêu Lục, uống Chivas với một vẻ yêu kiều nhã nhặn.

Chân mỏi rồi, bỏ dép khỏi chân, cô ấy khoả đôi gót trần trắng nõn, kéo váy lên cao lộ cặp đùi bắt mắt xinh đẹp. Cô như con thuỷ yêu trong núi sâu rừng cao, chả cần điểm trang chả cần tốn công quyến rũ đã đầy mê hoặc.

Cô thấy tôi nhìn, lè lưỡi cười:

"- Anh làm sao cứ nhìn em? Mắt tròn chưa kìa, trông thật ngố!"

Tôi không biết trả lời sao. Cô ấy lại bắt đầu ăn, tiếng ăn đáng yêu.

"- Bác Trương, món chè nhà bác sao ngon ghê! Cháu muốn thêm một bát!"

"- Ha ha, ngon phải không? Thế thì cháu chăm đến nhé, bao nhiêu năm không gặp cháu. Thế mẹ cháu khoẻ không?"

"- Dạ, mẹ cháu vẫn thế."

Sau đó cô ấy lại bắt đầu ăn.

"- Em à, có vẻ hồi trước em hay đến đây." – Tôi không nhịn được phải hỏi.

"- Vâng, anh nhìn ngôi nhà thứ ba bên trái, em lớn lên ở đấy. Em lớn bằng chè tôm lạnh của bác Trương. Hi hi" – Cô ấy nói , nhìn bà chủ quán cười. Cúi xuống lại ăn.

Ngon thật thế ư? Sao tôi cảm thấy…tôi nghĩ đến hình vẽ một thứ côn trùng trong toa lét. Càng nghĩ càng không dám ăn.

"- Nhà em trước ở đây à?" – Nơi đây nhiều cây xanh, thực ra vẫn là khu người nghèo.

" - Vâng ạ, em ở đây. Mười năm, à thế thì quán chè này có lịch sử hơn mười năm rồi." – Cô ấy nói chậm rãi, tôi tưởng tượng theo lời cô, một thiếu nữ xinh đẹp lớn lên từ xóm nhỏ.

Nghe cô ấy nhắc hồi ức là một sự dịu nhẹ, còn ngon hơn món chè tôm lạnh, ít ra tôi cảm thấy thế.

"- Sau đó?"

"- Sau đó mẹ em đeo được một người đàn ông lắm tiền, rồi sau đó mẹ con em giàu theo, dọn vào khu biệt thự hoa viên cao cấp nhất trong thành phố…. Có điều từ đó em không còn có dịp ăn món chè này của bác Trương." – Bát chè này cô lại ăn hết rồi, nhìn tôi hỏi "– Sao anh không ăn?"

"- Vừa ăn no xong, không muốn ăn thêm."

"- Thế để em giải quyết hộ anh."

Tôi chưa kịp phản ứng, bát chè vẽ hoa lam đã bị kéo về phía trước mặt Hạ Âu, và cô húp liền.

"- Em thèm thì cứ gọi thêm vài bát nữa là được chứ việc gì…" - Tôi phàn nàn.

"- Lỗ chết, bác Trương chả lấy tiền mình đâu."

Ngẫm ra cũng đúng.

Hạ Âu lại bắt đầu nhìn tôi kể:

"- Hồi nhỏ, nhà em nghèo cực, em không có bố, mẹ nuôi em đến năm 10 tuổi. Còn nhớ mỗi lần em tan học, đều phải ăn một bát chè tôm lạnh. Hồi đó mẹ em mang cái bát to nhất trong nhà đi mua cũng không đủ cho em ăn no." - Hạ Âu nói nhiều nhất từ khi quen tôi. "- Kể ra chè ở đây mùi vị không thay đổi, vẫn mát mát thanh thanh, vừa mềm vừa dai."

Tôi nhìn Hạ Âu. Cô ấy ăn chè như một kiểu hưởng thụ, tôi không thể tin được đây là cô gái bao của tôi.

Thì không phải Hạ Âu chỉ là…sao?

Tôi nhìn ngược hướng Hạ Âu, mới thấy hai bên đường toàn nhà cấp bốn, đường chỉ rộng 5 mét, còn có cả đường lát đá, có một đứa bé cởi truồng mập mạp nhìn chúng tôi. Tôi nhìn nó, nó sợ hãi chạy mất.

Bát cuối cùng này Hạ Âu ăn rất chậm, có lẽ mất nửa tiếng. Tôi biết cô ấy lưu luyến.

Tôi muốn hỏi cô, vì sao không chuyên tâm học cho thật giỏi lại đi làm cái nghề này, mà chả biết hỏi thế nào.

"- Mẹ em… có lẽ chả sống được đến năm sau!" - Tiếng nói từ bên trời xa xăm vọng tới.

Vốn chúng tôi đều im lặng, bác Trương chạy vào nhà có tí việc, chỉ có hai đứa tôi ngồi lại. Cô ấy thốt lên một câu, như sóng dội tới, tôi bất ngờ.

Nói xong, cô ấy ngước mắt nhìn trời.

Còn nhớ ngày tôi bé, khi khóc đều nhìn lên trời, như thế, nước mắt sẽ không lăn ra.

"- Vì sao?" - Giọng tôi run run. Vì tôi ko thể nghĩ, một bà mẹ trẻ như mẹ cô, sẽ chết. Mà tôi cũng đã vô tình dung nạp bà mẹ đáng yêu đó vào thế giới quanh tôi.

"- Năm ngoái mẹ em đã chẩn đoán bị ung thư tử cung."

"- Mẹ em biết không?"

"- Hic, đáng cười là chuyện này do mẹ em tự nói ra cho em biết. Khi đó mẹ em còn an ủi em đừng khóc."

Tôi không dám nhìn Hạ Âu, tôi sợ nhìn thấy giọt lệ long lanh.

"- Em chưa từng khóc trước mặt mẹ em vì chuyện này. Vì mẹ sẽ đau đớn lắm…. Bân, anh làm sao thế? Em có khóc đâu, sao anh tránh mắt em nhìn?" – Cô ấy bỗng cười trách nhẹ tôi.

"- Ơ, anh đâu có!" – Tôi gượng gạo đáp, giấu sự xót xa cho cô.

"- Ờ, thế anh thử nói xem… anh nghĩ gì về…đĩ?" – Cô ấy chuyển đề tài, nhưng rõ ràng cái tiếng cuối cùng kia nói ra với vẻ khó khăn.

"- Không tôn trọng, cũng không khinh rẻ." – Tôi thật thà đáp.

"- Thế anh thử đoán, mẹ em làm nghề gì?" – Cô ấy hỏi, đáy mắt ánh lên vẻ lo sợ, mạnh mẽ, trầm tĩnh, nhưng hơi đáng thương hại.

Tôi thốt nhiên hiểu ra, lắp bắp, không thật chắc chắn:

"- Mẹ em à, bác …."

"- Ha ha, đoán ra rồi à, mẹ em làm đĩ!" Tôi thiếu điều muốn đập vỡ tan cái bát trước mặt!

Chữ Tôi, chữ Mẹ, chữ Đĩ – tôi không thích nó nối liền với nhau, cũng không thích nó thốt ra nhẹ nhàng thế từ miệng Hạ Âu.

"- Nhưng anh cũng thấy rồi đấy, nếu em không nói cho anh biết, anh không bao giờ đoán được. Vâng, bà làm đĩ, hàng trăm người đàn ông bao rồi, nhưng bà cũng là mẹ em. Thì như hôm nay anh thấy, mẹ em cười rất đẹp và mẹ em rất nhân từ, bởi vì bà rất hãnh diện khi con gái kiếm được người tình tốt, bà gọi em là baby… Cho dù bà làm gái. Em đã thề, từ nhỏ đến lớn, từ khi em hiểu nghề của mẹ, em không hề khinh thường mẹ. Bởi mẹ hy sinh là vì em."

Khi nghe nói mẹ Hạ Âu là đĩ, tôi bất ngờ, nhưng khi nghe những lời gan ruột của một cô gái bao, tôi sững sờ. Tôi như rơi vào thế giới của đĩ với khẩu hiệu: “Tuy là đĩ, nhưng là người”.

Tôi im lặng, Hạ Âu cũng không nói nữa, giữ lại bí mật giai lệ trong nụ cười. Cô lại bắt đầu tiếp tục ăn chè. Ăn cho đến khi không còn một miếng thừa, như thể cất giấu tất cả những gì tốt đẹp nhất của thời thơ bé vào sâu thẳm trong cô.


Tôi thật sự bị kích động khi bật hỏi câu này, giọng nói gằn cao. Hạ Âu đang thu dọn bàn, cô ấy lại mặc tấm váy trắng ấy, như một u hồn mê hoặc đang phiêu diêu trong phòng khách, mặt mang một nỗi điềm nhiên lạnh lùng. Nghe tôi bất chợt cao giọng hỏi, cô ấy sững lại, rồi đi vào bếp. Tôi đã đến cực điểm giận dữ, tôi nghĩ đến người phụ nữ đáng thương hại mà tôi và Hạ Âu đang cùng gọi là mẹ, bà ấy đã vắt kiệt tinh lực để làm một vòm trời sạch che chắn cho con gái, tôi thậm chí hiểu ra vì sao bà vô cùng thích thú con gái mình mặc những bộ đồ bình dân giản dị, vì bà không muốn đứa con gái bị lây bất kỳ một ảnh hưởng nào của bà. Giờ bà mãn nguyện rồi, thấy con trưởng thành rồi, sắp được gả rồi, mọi giấc mơ đẹp nhất đời bà sắp thành sự thật rồi, bà vui như chú Anh Vũ lông lấp lánh ánh sáng rồi, miệng sẽ luôn lẩm nhẩm về tương lai hạnh phúc của Hạ Âu rồi.

Nhưng bà càng vui mừng tôi càng thấy thương xót, Hạ Âu chỉ là nhân ngãi của tôi thôi, bỏ tiền ra bao gái mà thôi. Mới đầu khi tôi thấy cô ta dùng ánh mắt để thành thật ngưỡng mộ tôi, tôi rất ăn năn, nhưng giờ đây tôi nhìn thấy Hạ Âu sa ngã không lý do, tất cả những khó chịu trút cả lên cô ta.

"- Cô phải nói tôi nghe! Cô nghĩ cô thanh cao làm sao ư?" – Tôi đuổi theo cô ta vào tận bếp, kích động nói, nhìn cô ta đổ rác một cách nhã nhặn, dường như làm việc nhà theo kiểu chơi dương cầm đầy nghệ thuật, mặt cô phủ lớp không khí bình lặng.

"- Cô câm à? Cô trả lời cho tôi biết!"

"- Thế anh thích em nói cái gì nào?" – Cô chậm rãi ngước lên nhìn tôi – "Anh đã đi thăm mẹ em rồi còn gì!"

Tôi nghĩ tôi sắp phát điên rồi, có vẻ như bà đĩ kia mới là mẹ tôi, giờ tôi bắt một người khác phải quý mến bà ta vậy. Tôi nói Hạ Âu cô thật vô lương tâm! Mẹ cô ấy, bà ấy định chờ cô tốt nghiệp rồi kết hôn với tôi, cô biết không!

Đúng, gần đây mỗi lần tôi đi thăm mẹ Hạ Âu đều vui sướng nhắc chuyện tốt nghiệp rồi kết hôn, đính hôn có thể bỏ qua. Bà là một phụ nữ mẫn cảm, bà luôn hỏi tôi, phải các con cũng định cưới rồi, đúng không, hay con không định cưới Hạ Âu nhà mẹ? Hay con sợ tai tiếng về thân thế của mẹ?

Đôi tay Hạ Âu chựng lại một giây, khi nghe hai chữ kết hôn, nhưng dường như ngay lập tức, cô lại bắt đầu trở nên bận rộn, rồi cô đi lau bàn. Khi cô lách qua tôi, tôi nghe thấy một âm thanh tuy đã cố giữ bình tĩnh song đã không thể che giấu nỗi tuyệt vọng:

"- Chả lẽ anh không biết, mẹ em chết đến nơi rồi!"

Tôi bình tĩnh lại, quan sát cô, mặt trắng xanh thân thể gầy gò. Lúc này đôi mắt trống rỗng vô hồn của cô, tôi biết, nó có chứa một nỗi yêu mẹ sâu sắc hơn bất kỳ trái tim người con nào. Có điều tôi không hiểu ra.

"- Thế.. sao cô vẫn làm… nghề này?" – Tôi lẩm bẩm – "Cô đã có thể có cả tuổi trẻ sạch sẽ cơ mà."

Hạ Âu bất động, cô đột ngột đi về phía tôi, tôi nhìn thấy con ngươi cô, nước đang chảy nhè nhẹ trong đó.

"- Bân, em cảm ơn anh đã đến với mẹ em. Thật lòng, cảm động không thể nói ra, cho mẹ em như thêm một người con trai. Nên anh cũng không nên khổ sở vì địa vị “con rể hờ” như thế!"

Thì ra cô nàng nhìn rõ cả tâm lý tôi rồi.

"- Tôi chỉ nghĩ, sao em lại không nghe lời mẹ, thế thôi."

"- Chuyện dài lắm, càng biết nhiều càng đau đớn. Có lẽ không biết thì hơn. Mà có biết rồi, thì cũng chả làm gì được." - Hạ Âu não nề.

Tôi không dám hỏi thêm, tôi không dám nhẫn tâm.

Đã thu rồi, tôi giống hệt một người đàn ông sắp kết hôn, bận rộn và sống ngăn nắp, mỗi sáng dậy sớm đi làm, đúng giờ về nhà, đúng giờ ăn cơm, cơm bốn món một canh, đúng bốn ngày đi thăm mẹ Hạ Âu một lần. Tôi cũng không còn muốn đi phân tích quan hệ của tôi với Hạ Âu nữa. Cũng không đi để ý rằng tôi đã dành cho cô niềm thương lớn hơn cả một nỗi xót xa. Tôi có cớ, đó là bà mẹ sắp chết.

Nhưng tôi cũng gầy đi mỗi ngày, tôi bị cuốn vào một lời nói dối ngọt ngào, lương thiện nhưng khủng khiếp. Tôi lừa đảo từng giây từng phút. Tôi không thể phân biệt câu nào giả dối câu nào thật lòng.

Tôi rất ít khi làm tình, tôi không muốn nhắc người con gái tốt và đẹp sống bên tôi về thân phận của cô nữa.

Mỗi đêm khi được tôi ôm ấp vào lòng, cô đều ngước lên nhìn tôi với ánh mắt ấm áp, dùng giọng nói rất phụ nữ, đầy thiên tính làm mẹ bảo tôi: “Ngủ đi nào, đừng nghĩ ngợi nhiều! Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp!”

Khi tôi ngủ, tôi ngủ rất ngon lành.

Chuyện giao dịch giữa tôi và Hạ Âu, chỉ có Đại Bản biết!

Khi tôi nói cho Đại Bản biết về tình trạng hiện tại của chúng tôi, anh ta đã kinh ngạc há hốc mồm, bảo, mày bị rơi vào bẫy của đĩ rồi!

Nhưng sau đó, khi nhìn bộ dạng tôi quá đau khổ, rồi biết rõ sự tình, Đại Bản lại dùng lý trí để khuyên tôi, đĩ thì đã làm sao, đĩ cũng là người, cũng có những chuyện bi thảm, ai mà chả muốn sống sung sướng, được một người đàn ông yêu dấu?

Rồi Đại Bản nói một câu, tôi cho là câu chính xác nhất đời của anh ta: “Mày thôi đừng tìm cớ nữa, tao thấy cái cớ vĩ đại nhất của mày là mày đã yêu một con đĩ!”

Tôi kinh ngạc nhìn Đại Bản, thằng bạn nối khố tính nhố nhăng này làm sao lại nhìn thấu gan ruột tôi thế.

"- Chậc chậc, bản phủ cự tuyệt mọi loại sùng bái mù quáng, đừng có nhìn tao như nhìn phật sống thế. Mày đi mà soi gương đi, thằng cu điên, xem mày bị dày vò đến mức độ nào? Ai mà chả nhìn thấy mày yêu con đĩ ấy, mà lại yêu say đắm mới chết người chứ!"

Tôi? Yêu Hạ Âu? Mà lại còn say đắm?

" - Chú em yêu nó thì cũng có làm sao, vì Người Mày Yêu là một người Mày Có Thể Yêu mà!"

Tôi bị kích động suốt vài ngày trời, Hạ Âu cũng thấy sự bất thường của tôi, cô nói, chả có việc gì, sao anh cứ bồn chồn thế.

Tôi nhìn cô, Hạ Âu đáng thương và hiền lành của tôi, cô ấy đẹp đến mức tôi muốn ngắm. Vì sao không thể cưới đĩ? Mà cô điếm đó là người phụ nữ bạn yêu. Tôi chao đảo, tôi thường lặng lẽ - vào những lúc cô đang lúi húi làm việc nhà – ôm siết lấy cô trong một cái ôm mạnh mẽ.

"- Hạ Âu!" – Tôi chỉ thốt lên tên cô giữa những cái ôm ghì thao thiết

"- Híc, sao người đã sắp 30, lại giống trẻ con thế nhỉ." – Cô mắng nhẹ.

"- Em chả nghe thấy người ta nói sao, những người đàn ông càng chững chạc, trước mặt người phụ nữ họ yêu, càng giống trẻ con."

Đấy là câu đầu tiên tôi tỏ tình với cô ấy. Tôi đến giờ vẫn còn ghi nhớ, vẻ hạnh phúc và nghi hoặc lẫn kinh ngạc trong đôi con ngươi của Hạ Âu. Giây phút đó tôi đã từng nghĩ, anh xin tình nguyện được cưới em, cho dù trước đây anh chưa hề nghĩ tới. Nhưng anh sẽ bằng lòng cưới một con đĩ, nếu là em.

Từ đó, tôi như người yêu trong mối tình đầu, mỗi ngày là một niềm vui vô bờ. Tôi không giấu giếm tình yêu, cái mà tôi đã từng cố tình giấu giếm.

Mỗi lần ôm hạ Âu, nhìn cô ấy thở khe khẽ trong vòng tay tôi, là một nỗi xúc động thật thà chưa từng có trong đời.

Khi tôi buông mình trong ái tình, tôi yêu chiều Hạ Âu tới mức tôi không nhận ra tôi, đau mỗi lúc cô vấp, trách cái giường sắt ký túc quá lạnh mỗi giấc trưa của cô. Bởi cái giường sắt ký túc đè lên lưng cô một vệt xanh. Tôi trách cô không biết chăm sóc bản thân, và trách trường đại học quá khắc khổ.

Hạ Âu cười tôi trẻ con.

Cho đến giờ ngồi lại, đó là thời gian hạnh phúc nhất đời tôi, thứ hạnh phúc mà đến giờ còn ám ảnh, đau xót!


Hạ Âu bước ra khỏi cổng trường, kinh ngạc thấy tôi, vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên:

"- Sao anh lại đến đây?"

"- Đến đón bạn gái tan học, không được sao?"

Tôi bước đến, mở cánh cửa xe cho cô, như một gentlement chính hiệu.

Tan lớp, sinh viên nhiều như đàn ong vỡ tổ, Hạ Âu nhanh chóng trở thành tiêu điểm. Cô không giấu nổi vẻ tự hào. Tôi cũng vui.

"-Thực ra là anh định vào xem cái giường sắt trong ký túc của em là loại rách nát gì."

Giọng tôi nghiêm túc nhưng mắt cười.

Làm sao mà không giận cái giường ngủ trưa ở ký túc của cô được, làm cho lưng và eo con gái nhà người ta bầm tím. Chỗ bầm tím rất rộng, lại sẫm màu, tôi nhìn thật lòng đau đớn. Tôi vẫn thường thấy Hạ Âu lén lấy rượu nóng chườm những vết bầm tím trên eo và lưng ở nhà. Mỗi lần tôi đòi giúp, cô đều vội nói, tay anh mạnh lắm, sợ em càng đau hơn. Vì thế sau tôi cũng không hỏi thêm.

"- Mình đi thăm mẹ em đi!" - Cô chợt đề nghị, tôi cũng vui vẻ ừ.

Đi qua một cửa tiệm bách hoá, tôi dừng xe bảo phải đi toa-lét. Thấy dáng tôi có vẻ buồn đi lắm rồi, cô bảo, anh cứ tạm tìm toa-lét của tiệm XX đi, cô ấy nói cô ấy sẽ chờ tôi trên xe.

Mười phút sau tôi đi ra. Trong túi áo tôi đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương.

Mở cửa xe, lòng vui sáng như bầu trời Hy Lạp. Khi ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa xe, tôi nhìn Hạ Âu bên tôi, nét mặt hạnh phúc của cô cũng sáng ngời. Có lẽ vì niềm vui trong tim, tôi luôn thấy chiếc hộp vuông nho nhỏ trong túi áo cựa quậy.

Trái tim phiêu đãng ba chục năm của tôi giờ sẽ quy thuộc trong một phút. Tôi sẽ, trong bữa tối, mang cho Hạ Âu một lời thề sáng lóng lánh, cho cô một niềm tin rực rỡ.

Và cũng sẽ mang cho tôi, một người vợ xinh đẹp.

"-Sao anh cứ cười mãi thế?" - Hạ Âu hỏi.

Tôi cuống, vì tôi không biết cách che dấu tâm sự khéo như cô, tất cả đã hiện lên trên nét mặt tôi. Hạ Âu nhìn thấy tôi cười ngượng nghịu.

"- Hơ, có gì đâu" - Để không làm cô nghi ngờ, tôi nói thêm - "Anh đã trở thành Tổng đại lý toàn khu vực Tây Nam."

Hàm ý của tôi là: "Chồng em tiền đồ rộng mở"

Hạ Âu im lặng, cô không thích hỏi về công việc của tôi, tôi cũng không thích để cô lo nghĩ về công việc của tôi. Mặt cô hướng về cửa sổ xe, cho đến lúc xuống xe. Chúng tôi đã sống cùng nhau hai năm rồi, thế mà tôi vẫn không cách gì hoàn toàn nắm giữ trái tim, suy nghĩ của cô, vui đấy, muộn sầu đấy.

Mẹ cô và cô lại nồng nhiệt thân mật một lúc, rồi mẹ cô đi vào bếp.

Lòng tôi bắt đầu bấn loạn, tôi chẳng biết nên mở miệng thế nào để cầu hôn.

Đột ngột, một tiếng rơi ầm trong bếp, tiếng bát vỡ nhọn hoắt. Tiếng một vật đổ xuống.

Tôi và Hạ Âu cùng lúc nhảy bổ vào bếp. Mẹ cô ngã trên sàn, đã ngất đi.

"- Mẹ, mẹ!" - Hạ Âu hoảng hốt chạy tới, vội vã tìm cách nâng đầu mẹ dậy.

"- Để yên, có lẽ não tụ máu rồi!" - Tôi biết tôi buộc phải bình tĩnh hơn Hạ Âu, bởi trường hợp này khả năng tử vong cao.

"- Em mau đi gọi xe cấp cứu!" - Cô vội vã chạy ra, mặt lộ vẻ khủng khiếp

Lúc đó thật ra tôi cũng hoảng. Tôi nhẩm đi nhẩm lại trong lòng, Hà Niệm Bân, bình tĩnh, Hạ Âu lại chạy tới, tôi cẩn trọng để người mẹ nằm gọn lại, để đầu mẹ quay qua 1 bên để bà dễ thở. Sau đó nới lỏng áo khoác của bà, rồi mở cửa sổ. Tôi kêu Hạ Âu mang khăn lạnh tới.

Bỗng dưng, tôi nhìn thấy eo mẹ Hạ Âu, một đám bầm tím y hệt như của Hạ Âu, giống y hệt. Tôi lặng đi, quên mất tôi đang định làm gì.

" - Bây giờ làm gì, làm gì đây?" Hạ Âu nhìn tôi cầu cứu, giọng run rẩy, cô tưởng như tôi là cọng cỏ cứu mạng, tôi nhìn thấy những nước mắt cô đang tuôn hoảng loạn, chúng nhắc nhở tôi, thời gian đã gấp lắm rồi.

" - Đặt khăn lạnh lên trán mẹ!" - Tôi ra lệnh.

Sau 5 phút, đã nghe thấy tiếng thở phì phò của bà, tôi cũng bắt đầu trở nên tuyệt vọng, tôi nhớ đến hoàn cảnh mẹ tôi ngã tụ máu não 6 năm trước. Sau khi thở phì phò, chỉ vài giây sau bà tắt thở. Tôi cần phải làm mọi cách để cứu bà mẹ đáng thương này. Nhưng những vết thâm xanh mà tôi nhìn thấy làm đầu óc tôi hỗn loạn.

Tôi gượng giữ tinh thần, kêu Hạ Âu mang khăn tới.

"- Khô hay ướt?" – Cô cuống quýt.

"- Sư bố cô ngu như lợn! Ướt thì làm được gì, tất nhiên là khăn khô!" – Tôi bực mình vì sự vụng về của cô đến cực độ, to giọng chửi cô. Hạ Âu chựng lại một giây rồi lao vào buồng.

"- Nhanh lên, Tiên sư cô cô còn ngồi trang điểm à?" – Không nhịn được tôi lại chửi.

Tiếp lấy chiếc khăn run rẩy của Hạ Âu, tôi vội vạch miệng mẹ cô ra, lưỡi bà đã bắt đầu rũ xuống, tôi vội vã dùng khăn bọc lưỡi, nhè nhẹ kéo ra ngoài.

Chiếc xe cứu thương chết tiệt đến sau 10 phút. Sau đó Hạ Âu khóc mếu đi theo xe tới bệnh viện. 10 phút nữa, tin dữ đến, mẹ cô đã đi rồi.

Tôi ngồi phủ phục trên đất mất một lúc.

Tôi nghĩ tới người mẹ chết vì tràn máu não, rồi lại nghĩ đến mẹ Hạ Âu, những trùng điệp nhau.

"- Mẹ!" - Tôi thốt nhiên đau vô cùng, những người tôi thương!

Trong óc tôi hiện lên những cảnh tượng ngày tôi thơ ấu.

Hồi đó nhà có ba anh em, tôi là út. Mẹ thương tôi nhất, khi nấu cơm thường kéo tôi ngồi bên, thức ăn chín tôi thích nhón vài miếng ăn trước, mẹ lấy tay phát nhẹ vào đầu tôi, mắng, đồ mèo ăn vụng.

Tay mẹ nhẹ lắm, mẹ mắng vẫn cười.

Tôi lại nghĩ đến mẹ Hạ Âu, vẫn thường gắp miếng ngon nhất cho tôi, nghiêm giọng bắt tôi ăn hết.

Giọng nghiêm mà nồng hậu yêu thương.

Nỗi đau lớn lao khiến tôi quên phắt chiếc nhẫn kim cương, và vết bầm tím trên eo lưng kia.

Vài ngày sau tôi mới gặp Hạ Âu ở cổng trường, cô tiều tuỵ như ngọn lúa héo. Khi nhìn tôi, mắt cô mới có chút thần, tuy vẫn trống rỗng.

"- Hạ Âu…" - Tôi gọi khẽ, nỗi thương xót như tảng đá lăn từ đỉnh xuống vực sâu, tôi sắp không gánh nổi rồi.

Cầm tay cô, lặng yên.


Mất đi người mẹ, Hạ Âu bắt đầu rất tiêu cực, mọi chuyện giữ lại trong lòng, nỗi đau đớn cũng giữ lại trong lòng. Cô còn ít lời hơn trước, thường một mình ngồi đờ đẫn, hoặc trốn kín trong phòng ngủ, viết gì đó.

Tôi lo cho cô, nhưng tôi không trách gì. Nhẫn kim cương cất trong ngăn kéo. Tôi đã chưa thể trao cho cô, tôi chờ cô bình tâm.

Hạ Âu rất sợ mất tôi, trước, cô có mẹ, giờ, tôi là chỗ dựa duy nhất. Mỗi tối cô không còn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve tôi, mà như con mèo nhỏ náu kín trong lòng tôi, đôi tay gấp gáp ôm chặt eo tôi. Thật lâu rồi mới ngủ thiếp đi.

Đã hết hai năm thời hạn làm gái bao cho tôi! Tôi giờ đây không còn phát lương hàng tháng cho Hạ Âu nữa, ngược lại, đưa tất cả thẻ tín dụng và tài khoản, tiền bạc cho cô giữ. Chúng tôi đã sống như một đôi vợ chồng thực sự. Tôi chưa từng nghĩ rồi ái tình của tôi sẽ vỡ tan ra làm sao, tôi cứ tận hưởng cuộc sống yên bình hạnh phúc này.

Có thể nói, tôi vì được đủ đầy mà vui sướng.

Một ngày, cũng không rõ vì sao, cô đột nhiên vui lên, mặt hồng nhuận, đôi lúc hóng ngoài cửa sổ, cười ngọt ngào và thầm kín. Tôi không rõ đã xảy ra điều gì, nhưng tôi vui mừng vì cô đã hồi sinh.

"- Cười cái gì hả ngốc?" - Hỏi cô, tôi vô tình đã lây nỗi vui kia.

"- Em chả nói cho anh biết!" Nói rồi, cô quay người chạy mất. Tôi lâu lắm mới có tâm trạng thoải mái.

Dục vọng cuồng lên như sóng cả, khi tôi thấy cô kiều diễm và nhí nhảnh lắc lư đôi mông nhỏ chạy mất.

Tôi như con mãnh thú trong mắt chỉ còn con mồi, ôm cô lại, bước dài về phía buồng ngủ, rồi sau đó chả xót xa gì vứt cô thật mạnh như một đồ vật lên giường, tôi chồm tới.

"- A! Không! Cút ngay!" – Cô dãy dụa.

Suýt nữa tôi tưởng mình nghe nhầm, vì sự phản kháng đầy mãnh liệt của cô trước đây chưa bao giờ có. Tôi ngừng lại, nhìn cô, trong đầu vô tình bắt đầu nghĩ loạn xạ - trước đây cô làm nghề gì.

"- Đừng, anh nhẹ một chút có được không?" – Cô ấy nói, vô cùng hấp dẫn trong bộ quần áo xốc xếch, đôi mắt hỗn loạn tia nhìn như thuỷ yêu làm tôi mê mệt. Nhìn thấy Hạ Âu trong lúc khêu gợi và giận dữ, một thằng đàn ông như tôi đã mất cả mọi suy nghĩ và quy tắc.

Tôi lại chồm lên, xé quần áo cô.

"- Anh Bân, anh Bân, đừng! Trời ạ, anh đừng làm đau con!" – Cô hét lên.

Tôi sững lại, bàn tay để trên bầu vú Hạ Âu, quên vò..

"- Cái gì? Con mình à?" - Hỏi lại.

"- Dạ!" - Mặt Hạ Âu đỏ dần, như đoá hồng.

"- Của chúng mình à?" - Lại hỏi lại, nghi ngờ.

"- Dạ!"

Tôi có lẽ 3 phút liền không nói năng gì, cứ thế nhìn xuống cô ấy. Người con gái đôi mắt long lanh trong tay tôi, đã làm mẹ rồi. Tay tôi trượt xuống bụng cô ấy, vuốt ve nhè nhẹ, ở đây có một sinh mệnh nhỏ bé! Đó là đứa con của tôi.

Mẹ kiếp, mình có con rồi này!

Rồi tôi bắt đầu cuồng lên ôm bổng Hạ Âu, nhấc bổng cô lên, làm cô lại kêu thét - "Kìa, cẩn thận còn em bé nữa!"

Tôi lại đặt cô xuống nhẹ nhàng, vui sướng vô bờ bến. Tôi chạy như điên ra phòng khách, chạy vào nhà bếp, rồi lại chạy trở ra, mồm hét váng lên - "Tôi có con rồi, ha ha, con ơi, bố mày là thiên tài đấy nhé!"

"- Khiếp quá, anh điên rồi à!" - Hạ Âu cười, mặt tràn trề vui.

"- Hạ Âu, Hạ Âu! Em phải nói cho con biết, bố nó là một thiên tài!" - Tôi lại hưng phấn chạy tới ấp lấy gương mặt cô hôn như điên.

Hạ Âu lúng búng cười, cười rồi hỏi: - "Sao lại thiên tài?"

"- Vì bố nó làm cho mẹ nó có em bé!" - Tôi hào sảng nói - "Không phải thiên tài sao?"

Cô ấy cười rạng rỡ.

Tối hôm đó tôi đã đi mua ngay bỉm và bình sữa, mua thêm cả tá quần áo trẻ sơ sinh và giày vải, rồi ôm đống đồ dùng bé xíu xinh xẻo ấy nhủ thầm - "Quỷ con, mày nhất định phải đẹp trai và thông minh như bố đây này!"

Ngày thứ hai, tôi kéo Hạ Âu đi ra phố mua cái giường trẻ con thật đẹp.

"- Còn lâu mới đẻ!" - Hạ Âu bảo.

"- Em thì biết cái gì, chả lẽ đẻ ra con lại ngủ với chúng mình à? Anh không cho phép ai đến giành mất Hạ Âu của anh, con cũng không được!"

"- Em thấy có vẻ anh bị điên thì phải!" - Cô nói, cười êm ái.

Cuộc sống sau này sẽ thật ấm áp và tươi sáng. Còn phải nghĩ tên cho con này, còn phải mua sách cho con này, rồi còn phải học cách trở thành một ông bố!

Hạ Âu có lần nhắc, có lẽ em trước khi lo sinh con thì nên lo tốt nghiệp, nhưng bị tôi mắng.

Phải biết tôi đã dùng toàn bộ thân thể và tâm hồn tôi để đón đợi đứa con yêu dấu này.

Đứa con đầu lòng của tôi và Hạ Âu.

Sau Hạ Âu không nói gì nữa, cô vốn không thích nhiều lời, chỉ cười mỉm và tận hưởng hạnh phúc làm mẹ.

Hạ Âu trên giường, nằm trong lòng tôi, nhè nhẹ nói về những tâm trạng của người làm mẹ.

"- Giá mẹ em còn sống, trở thành bà ngoại, tốt biết bao!" - Cô thầm thì.

Mẹ cô? Trong óc tôi phiêu dạt lại những hình ảnh trước lúc bà mất, vết bầm tím trên eo. Nhưng chỉ thoảng qua như mây dạt thôi, bởi Hạ Âu trong lòng tôi ngủ, vết bầm trên eo cô vì cái giường ký túc cũng đã tan đi dần.

"- Đừng nghĩ nhiều em ạ, mẹ em sẽ nhìn thấy chúng ta từ trên trời."

Tôi không thể tưởng tượng cuộc sống có thể tràn đầy ý nghĩa như thế này, nhiều đến mức, tôi không kịp nếm trải hết. Công việc cũng nhiều thành tựu, tôi không có gì ưu phiền.

"- Hạ Âu!" - Tôi ôm cô, gọi tên cô nồng nàn.

"- Dạ!" - Cô đáp khẽ.

"- Anh yêu em và con!"

"- Em cũng thế!"

"- Em là của anh phải không?"

"- Vâng, em chỉ là của anh!"

Những âm thanh ấy êm đềm mãi mãi trong trái tim tôi.

Tôi định, vào ngày lễ Tình nhân tới, sẽ đeo vào tay Hạ Âu chiếc nhẫn cầu hôn, rồi cô ấy sẽ là người yêu thương duy nhất của đời tôi.

Nhưng khi đó, tôi không bao giờ nghĩ, sau này tôi sẽ gọi vợ yêu bằng tên người khác. Và chiếc nhẫn cầu hôn như lời thề yêu thương ấy, Hạ Âu suốt đời không còn cơ hội đeo.


 

 Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Thông tin cá nhân

anhke8074
Họ tên: Nguyen Anh
Nghề nghiệp: Đâm thuê, chém thuê, đưa khách ra sông
Sinh nhật: : 4 Tháng 6 - 2004
Nơi ở: Địa Ngục
Yahoo: anhke8074  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Tôi yêu thích tất cả các màu sắc và yêu tất cả các thiếu nữ đẹp

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31




Ơ clock kìa

Tâm sự riêng
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đã đợi từ lâu...

Kiếm việc

Vào một đêm trăng thanh gió mát. Hiếm hơn nữa là đêm ấy có trăng khi toàn thành phố... mất điện, mất điện thì mới thấy ánh trăng, thấy ánh trăng lung linh lại sinh ra sự... lãng mạn.

Vợ chồng trẻ nọ nằm trên giường nhìn trăng và cùng thủ thỉ về... chuyện ấy.

Anh chồng trêu vợ:

- Em chưa biết đó, ở Mỹ mỗi lần nam nữ quan hệ, chàng trai bao giờ cũng được cô gái boa 1 trăm đô.

- Liên quan gì đến anh?

- Có thể anh sẽ bay ngay sang Mỹ... “kiếm việc”!

Cô vợ cười rũ:

- Nếu anh sang thì em cũng phải sang theo.

Anh chồng lấy làm ngạc nhiên:

- Thế em sang bên đó làm gì?

- Không làm gì cả.

- ?

- Em sang đó chỉ để xem: Anh sống thế nào với 2 trăm đô trong một tháng!


20 điều tôi thích bạn!

01. Bạn đã chỉ cho tôi biết ý nghĩa thật sự của tình bạn .
02. Bạn luôn luôn nói những điều mà tôi muốn nghe
03. Bạn không bao giờ bỏ rơi tôi .
04. Sự chân thật tuyệt đối của bạn đã giúp cho ngọn lửa tình bạn cháy mãi .
05. Tình cảm của bạn làm tôi xúc động và cảm xúc tuyệt vời ấy sẽ có mãi .
06. Khi ở bên bạn ,tôi mới thật sự là tôi .
07. Tôi có thể nói với bạn bất cứ điều gì và bạn sẽ không chê cười .
08. Mỗi khi nghĩ đến bạn ,trong tôi lại đầy ắp những cảm xúc thật tuyệt với.
09. Bạn đã làm cho tôi cảm nhận được những điều mà tôi chưa bao giờ cảm nhận trước đó .
10. Mỗi khi tôi nhìn bạn ,tôi lại thấy mình hồi hộp lạ thường .
11. Bạn luôn là chủ đề trong những giấc mơ của tôi .
12. Bạn có khả năng hài hước tuyệt vời .
13. Bạn luôn có những ý tưởng lãng mạn thật thú vị .
14. Bạn làm những điều tốt đẹp cho tôi hơn là tôi đáng được nhận.
15. Khi bạn và tôi cùng nhau ,chúng ta có thể làm được điều kì diệu .
16. Bạn và tôi thật "hợp rơ"
17. Bạn luôn có ý nghĩa trong cuộc sống của tôi.
18. Bạn đơn giản và bình dị .
19. Bạn là người đã mở cửa trái tim tôi .
20. Và dĩ nhiên tôi mến bạn vì bạn là người hiểu biết và thông minh .


Download Story

Tuyển tập Truyện ngắn Hội Nhà Văn VN 1

http://www.box.net/shared/csfdmy3ezc

 

Tuyển tập Truyện ngắn Hội Nhà Văn VN 2

http://www.box.net/shared/nzjdljz6xj

 

Tuyển tập Truyện ngắn Hội Nhà Văn VN 3

 

Tuyển tập Truyện ngắn Hội Nhà Văn VN 4

http://www.box.net/shared/lgeygvoj5f

 

Tuyển tập Truyện ngắn Hội Nhà Văn VN 5

http://www.box.net/shared/k93pjkie7a

 

Tuyển tập Truyện ngắn Hội Nhà Văn VN 6

http://www.box.net/shared/ld6td3llzg

 

Tuyển tập Truyện ngắn Hội Nhà Văn VN 7

http://www.box.net/shared/2rbhbrcy46

 

Tuyển tập Truyện ngắn Hội Nhà Văn VN 8

http://www.box.net/shared/gp4n5f2526

 

Tuyển tập Truyện ngắn Hội Nhà Văn VN 9

http://www.box.net/shared/qpspzj8fy8

 

Tuyển tập Truyện ngắn Hội Nhà Văn VN 10

http://www.box.net/shared/nt77u995ob

 

Tuyển tập Truyện ngắn Hội Nhà Văn VN 11

http://www.box.net/shared/1mmgqqtpcy

 

Tuyển tập Truyện ngắn Hội Nhà Văn VN 12

http://www.box.net/shared/ta7ou9eirz

 

Tuyển tập Truyện ngắn Hội Nhà Văn VN 13

http://www.box.net/shared/lu360ez9yr

 

Tuyển tập Truyện ngắn Hội Nhà Văn VN 14

http://www.box.net/shared/ohk7gaiqpz

 

Tuyển tập Truyện ngắn Hội Nhà Văn VN 15

http://www.box.net/shared/jjtjds1igb

 

Tuyển tập Truyện ngắn Hội Nhà Văn VN 16

http://www.box.net/shared/y3ryzo9n61


Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025 VnVista.com