Welcome to Minh Quân's Blog
Thực đơn người xem
Bình luận mới
anhsaobuon trong
my love
anhsaobuon trong nghe nhạc nha các bạn anhsaobuon trong Đãi người yêu......... anhsaobuon trong Gửi người tôi yêu! anhsaobuon trong khi nữ sinh viên...... Guest trong my love Truyện cười
Tin nhanh
ÂM NHẠC
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: CHAT- CHIT
Góc ảnh bạn bè-Người thân
|
If the hero never comes to you Nếu như người đàn ông mà em mơ ước ko tới trong cuộc đời của em If you need someone (when) you're feeling blue Nếu như em cần ai đó và em cảm thấy lạnh lẽo If you're away from love and you're alone Nếu như em đang đợi chờ tình yêu nhưng em vẫn còn cô độc If you call your friends and nobody's home Nếu như em gọi cho bạn bè mà chẳng ai nhấc máy... You can run away but you can't hide Em có thể ra đi nhưng em ko thể trốn tránh tất cả Through a storm and through a lonely night Khỏi cơn bão lòng và đêm dài cô đơn Then I show you there's a destiny Anh sẽ chỉ cho em thấy rằng đó là định mệnh The best things in life Những điều tốt đẹp nhất trên đời They're free Đều không mất tiền mua... [Chorus:] Nhưng nếu như em muốn khóc Cry on my shoulder Hãy khóc trên vai anh! If you need someone who cares for you Em cần 1 người - 1 người thật sự quan tâm đến em If you're feeling sad, your heart gets colder Nếu như em cảm thấy buồn và thấy trái tim mình dần trở nên băng giá Yes I show you what real love can do Thì anh sẽ cho em thấy điều tuyệt vời mà tình yêu có thể làm được! If your sky is grey oh let me know Nếu như một ngày bầu trời trở nên u ám và anh ko thể biết There's a place in heaven where we'll go Bởi anh biết 1 thiên đường mà chúng ta sẽ đến If heaven is a million years away Dù thiên đường ấy cách có xa ngàn dặm Oh just call me and I make your day Thì chỉ cần em gọi, anh sẽ lập tức mang nó đến bên em When the nights are getting cold and blue Khi màn đêm trở nên lạnh lẽo và cô đơn When the days are getting hard for you Khi ngày dài trở nên nóng bức đối với em I will always stay here by your side Thì anh sẽ vẫn luôn ở bên em I promise you I'll never hide Anh sẽ không bao giờ trốn chạy, anh hứa ... [Repeat chorus]
Và như vậy mình lại không thể làm gì được cả. Con mỗi ngày mỗi lớn trong mình, nếu cứ như thế này thì mình không thể giấu nổi ai nữa. Lúc đó thì sao nhỉ? Mọi người sẽ nhìn mình như thế nào? Làm sao mình dám đi làm chứ? Nếu không đi làm thì không thể được mình còn bố mẹ già mà. Mình là trụ cột gia đình đâu thể như thế. Gia đình mình lại là gia đình gia giáo, nếu chỉ vì mình thì bố mẹ sao sống đây? Đâu là lối thoát cho mình đây? Mhiều khi mình chỉ muốn chết thôi nhưng mình lại không thể làm điều bất hiếu với bố mẹ được. Để sống là một người tốt trên thế giới này sao khó thế? Mình chưa làm điều gì xấu bao giờ sao mình lại nhận được sự bất công của cuộc sống nhỉ? Nhưng suy nghĩ lại tại mình thôi, tại mình nhẹ dạ thôi. Nhưng đâu ai biết chữ ngờ để tránh kia chứ? *** Rời Hà Nội tôi bước chân vào đất Sài Gòn cùng gia đình. Tới một miền đất mới, bạn bè mới và môi trường mới tôi nhận thấy mình thật lẻ loi và cô đơn. Dù rằng tôi luôn có gia đinh bên cạnh, nhưng quanh tôi không có bạn bè. Có lẽ do tôi khó quen với tính cách của con người miền nam chăng? Hay do môi trường làm việc đầy cạnh tranh mà tôi khó có những người bạn để có thể tâm sự hay đi chơi rông dài như trước đây? Thế rồi tôi gặp anh trong ca đoàn nhà thờ khi tôi là thành viên mới. Anh nhỏ hơn tôi 3 tuổi nhưng anh luôn theo sát bên tôi, thuyết phục tôi tình yêu đâu tính đến tuổi tác. Tôi cũng không hiểu sao mình yêu anh? Khi mơ ước của một người mới rời khỏi trường đại học như tôi là người yêu phải hơn mình nhiều thứ. Còn anh thì không có gì hơn tôi cả về trình độ hay ngoại hình, nhưng cái hơn đó là tình yêu chân thật anh dành cho tôi mà tôi cảm nhận được. Anh yêu tôi thật lòng và tôi chấp nhận tình yêu ấy. Chúng tôi hạnh phúc bên nhau được gần hai năm nhưng gia đình tôi ngay từ khi bắt đầu đã không chấp nhận anh. Càng ngăn cản thì tình yêu của chúng tôi càng mãnh liệt hơn. Tôi chấp nhận mọi thứ và trao cho anh tất cả những gì quý giá nhất những tưởng rằng tình yêu ấy sẽ đơm hoa kết trái. Nhưng rồi một ngày chúng tôi cũng chia tay sau hai năm yêu nhau. Tôi và anh cùng dằn vặt thật nhiều, tôi đã hận anh thật nhiều. Khi chia tay nhau mỗi chúng tôi cũng tìm cho mình một tình yêu khác. Có người yêu mới nhưng anh vẫn thường nhắn cho tôi những lời yêu thương. Còn tôi cố chấp nhận một người con trai khác nhưng khi bên họ tôi luôn suy nghĩ tới anh. Tới lời anh thường nói và những viêc anh hay làm khi chúng tôi bên nhau. Tôi nhận thấy mình còn yêu anh và không thể lừa dối người khác nên tôi đã dời xa người ấy. Và sau hai năm chia tay nhau chúng tôi "gương vỡ lại lành" tình yêu lúc này càng nồng thắm hơn. Con người không ai biết được chữ ngờ và tôi cũng vậy. Khi chúng tôi quay lại với nhau chưa đầy một tháng thì tôi phát hiện ra anh vẫn còn quan hệ với người bạn gái đó. Tôi chủ động chia tay vi tôi không thể chấp nhận đươc chuyện như vậy, anh đã lừa dối tôi. Anh xin tôi thời gian để chia tay với người con gái đó nhưng tôi không thể tha thứ cho anh, tôi quyết định sẽ chia tay anh sẽ không có anh trong cuộc đời tôi nữa. dù yêu anh biết mấy nhưng tôi không thể chấp nhận. Nhưng cuộc sống thật trớ trêu. Đúng lúc đó tôi lại phát hiện ra mình có thai với anh. Tôi thật sự đau đớn, tôi không biết mình phải làm gì bây giờ? Phải làm sao đây? Tôi thấy sợ. Cảm giác lo sợ vây lấy tôi và tôi không thể làm được gì. Suy nghĩ được gì. Tôi chỉ còn biết gọi điện cho anh và nói sự thật ấy. Anh nói vậy chúng mình hãy quay lại với nhau và tổ chức đám cưới. Vì con tôi chấp nhận, nhưng sau một tháng tôi phát hiện ra anh chưa chia tay với người con gái ấy. Còn anh thì không một lời xin lỗi và nói hay chúng mình chia tay đi! Và giờ thì tôi phải làm sao? Đâu sẽ là lối đi cho tôi? Tôi không thể bỏ con mình cũng không đủ can đảm đối diện với gia đinh và xã hội khi sinh con và nuôi con 1 mình. Hay tôi sẽ níu giữ a lại để cho con có một người cha? (Theo Ngoisaoblog)
Thế là hết ta xa nhau xĩnh viễn
Xem tiếp » Có những ước mơ sẽ vẫn chỉ là ước mơ dù cho ta có nỗ lực đến đâu nhưng nhờ có nó, ta mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày. anhNokia - Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có mãi chờ đợi, bởi người hứa đã không còn nhớ nhưng nhờ có nó ta biết hy vọng và mong chờ. - Có những ước hẹn cũng sẽ... Xem tiếp » pe' Evi! Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, hai tháng, à không, chính xác là 2 tháng và 17 ngày. Nhanh em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh . Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh, nhìn vào mắt em, anh hiểu, mình đã ko còn là của nhau. Ai đó từng nói, tình yêu chỉ cần một lý do là yêu. Nhưng chia tay thì bao nhiều lý do cho đủ. Ngày mình yêu nhau cũng thế. Anh luôn lúng túng mỗi khi em hỏi: "Vì sao anh lại yêu em ?". Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì anh không biết yêu em vì cái gì, chỉ đơn giản là từ buổi chiều hôm đầu tiên gặp nhau, anh biết mình phải yêu em. Như định mệnh vậy. Nó rơi xuống đột ngột đến nỗi anh không nhận ra. Ừ nhỉ, chiều hôm ấy. Anh và em học cùng một trường đại học. Ngày nào anh cũng gặp em, vì chúng ta lại học cùng dãy. Em là nhóc năm 1, anh là lão làng năm 4. Già quá em nhỉ, thế nhưng em lại xưng tên với anh, anh cũng không nói gì và xưng lại với em. Anh vẫn không thể quên nét ngạc nhiên đến buồn cười khi em phát hiện ra anh... già hơn em. Trông em lúc ấy như cô nhóc phát hiện ra một chỗ trốn bí mật vậy. Để đến lúc đi ngủ, giây phút em phát hiện ra sự thật... kinh khủng ấy vẫn còn theo anh trong giấc mơ. Mình bắt đầu yêu nhau như thế em nhỉ, bình thường như bao cặp đôi khác, như bao tình yêu khác. Nhớ buổi hẹn đầu tiên, anh hồi hộp đến nỗi phải lôi thằng bạn thân theo, nó cứ cằn nhằn suốt thôi. Em cũng dẫn theo nhỏ bạn. Buổi tối ấy em nói liến thoắng, em sôi nổi mà không hề ngại ngùng như những cô gái anh gặp trước đây, thẹn thùng một cách giả tạo. Em không thế, em tự nhiên như thể chúng ta đã quen nhau lâu rồi vậy. Anh yêu cái khoảnh khắc ấy biết nhường nào. Anh đã tự cốc đầu mình rằng sao đến giờ mình mới gặp cô bé đáng yêu này được nhỉ. Mà có lẽ cũng tại ông trời, em nhỉ? Em mang đến một cái gì đó rất khác với anh trước đây. Trước đây của anh chỉ là cái vòng lẩn quẩn học, rồi chán thì đi cà phê với lũ bạn, lâu lâu anh em tụ họp lại lai rai. Hết! Nhiều khi anh thấy chán nản, muốn làm một cái gì đó khác bình thường. Nhưng làm gì bây giờ? Em trẻ con làm anh nhiều khi phát bực, em nhạy cảm nên toàn lo vẩn vơ. Em yếu đuối như một cô bé con vậy. Bên em, anh muốn mình thật mạnh mẽ, thật nhiều tình yêu thương để khoả lấp đi những lo lắng, những nghi ngại trong em. Nhưng... bao nhiêu cho đủ ? Nhớ có lần em muốn mình phải làm cái gì đó thật lãng mạn. Thế là hai đứa gửi xe, đi dạo bộ. Đang đi, bỗng em reo lên: "Tối nay có trăng kìa anh!" Bất giác anh nhìn lên, ừ nhỉ, có trăng, sáng thật. Rồi nhìn sang em, vẫn còn vui sướng vì cái sự phát hiện ra trăng của mình, như thể trên đời này chỉ mình em thấy trăng thôi. Em là thế, ngộ nghĩnh, có thể vui vì một điều gì đó rất bình thường. Nhiều khi đến kỳ lạ. Cứ thế em cuốn anh theo, một cách tự nhiên, anh nhận ra rằng mình càng yêu em hơn. Nhưng ngu ngốc thay, anh không nhận ra rằng em cũng thế. Rồi cái ôm đầu tiên. Em nói em rất thích được ôm từ phía sau, vì nó làm em cảm thấy ấm áp và được che chở thật an toàn. Khi anh ôm em, em giật mình. Và rồi em ngoan ngoãn, bình yên trong vòng tay anh. Khi ấy anh cảm thấy mình thật hạnh phúc. Và khi ấy anh mới biết yêu và được yêu thật kỳ diệu... Em luôn hỏi: "Vì sao anh luôn ấm mà em lại lạnh thế?" Có lẽ vì mình yêu nhau khi mùa đông. Tay em lúc nào cũng lạnh. Anh đều phải ấp trong tay mình nó mới ấm lại được. Mỗi lần như thế em thích lắm. Em luôn nũng nịu than lạnh để được ấp trong tay anh. Tình yêu thật ấm áp! Em không biết uống cà phê, thế là mỗi lần mình đi uống nước, anh lại tập cho em uống. Anh đút từng muỗng, em nhăn mặt như con nít uống thuốc vậy, nhìn rất đáng yêu. Anh không biết rằng em chịu tập uống nó vì anh, vì anh rất thích uống cà phê, vì em muốn được cùng anh thưởng thức vị nồng và ấm sực của nó khi mùa đông về. Cho đến lúc này anh vẫn không nhận ra là em cũng rất yêu anh. Anh không nhận ra... Nên anh đã để em ra đi... Hôm ấy, em bảo anh không đánh mất em, anh chỉ để em ra đi thôi. Em mệt mỏi! Cũng đúng thôi, vì anh không có lòng tin vào tình yêu này, anh đã trở nên yếu đuối từ lúc nào cũng không rõ nữa... Ngày mình chia tay Tình cờ thay, hôm nay, anh lại gặp em ở một quán cà phê mới mở. Anh mới nhớ ra rằng ngày trước em có sở thích khám phá những quán nước mới và thích đi một mình. Anh không hiểu vì một mình thì buồn lắm, em chỉ cười vì chính em cũng không hiểu được cái sở thích kỳ quặc ấy của mình. Em vẫn thế, vẫn mái tóc đen dài để tự nhiên, vẫn cái áo cổ lọ màu cam chói chang mà em bảo mùa đông u ám nên phải mặc những màu tươi như thế, nhưng anh hiểu còn một lý do nữa là vì em sợ nỗi buồn, sợ sự cô độc... Nhưng hôm nay, cô nhóc vẫn mảnh khảnh, bên chiếc bàn nhỏ bé, trên mặt vẫn còn vương vài giọt mưa. Bất giác anh muốn đến lau cho em, nhưng sựng lại, ừ nhỉ, đâu có được, mình đã để em đi rồi mà. Em đã không là của mình nữa rồi. Em đang lơ đãng nhìn đi đâu đó, không phát hiện ra anh. Phải suy nghĩ một hồi lâu, anh quyết định sẽ đến chào em, cái cảm giác là những người xa lạ làm anh thấy khó chịu. Vừa dợm bước, anh đã thấy em đứng lên, mỉm cười rất tươi, nụ cười dành cho một ai đó sắp bước vào. Một chàng trai. Sao lại như thế? Hai người trò chuyện rất vui vẻ, người ấy đưa tay lau những giọt nước trên mặt em, em đưa đôi tay nhỏ bé chỉnh cổ áo cho người ấy, những cử chỉ trìu mến dành cho một người khác. Không phải anh! Phải rồi. Mình chia tay nhau rồi mà! Rồi hai người đứng dậy, hình như phải đi đâu đó. Bất giác, anh muốn chạy đến và níu tay em lại, bất giác anh thấy mình bất lực, ngu ngốc như cái thằng mà mấy tháng trước đã để em ra đi... Và bất giác, em quay về phía anh, chính xác là nhìn vào mắt anh, em thoáng cười, nụ cười nhẹ đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh hiểu và nhận ra nụ cười đó. Em đi rồi, ngồi một mình trong quán, lại bất giác, anh tự hỏi: "Không biết em đã uống cà phê được chưa?" Và bất giác anh lấy điện thoại, vào danh bạ, tìm đến tên em. Nhưng đâu mất rồi nhỉ? Phải rồi, mình đã chia tay! ElizCua Có những lúc em trở thành một cô gái cứng đầu chỉ để đấu tranh cho một quan điểm mà em nghĩ rằng nó đúng, vì vậy nên đã có người nói em là học trò của N.H.L., Đ.P.D. và là bạn của ông C.T.H. Không phải em là một học giả, cũng không phải em là nhà tâm lý, cũng chẳng phải em là bà tiến sĩ mà vì em hơi lý sự thôi. Nhưng ba người em vừa kể trên họ không phải là người lý sự đâu nhé. Nhưng mong anh hiểu rằng em không phải luôn luôn cứng đầu, có những lúc em là một con mèo ngoan, biết nghe lời nếu như anh là người cứng cỏi và là bờ vai vững chãi của em. Chắc anh sẽ biết là em thường tỏ ra mạnh mẽ, đôi khi có phần kiêu ngạo nhưng em thật sự bối rối và nhỏ bé khi đứng trước anh. Và anh đừng nói điều này cho ai biết nhé mà hãy trở thành một cây tùng to lớn để che chở cho em. Anh là ai? Anh giàu có hay nghèo khổ? Tất cả đều không quan trọng. Anh là ai không quan trọng, việc anh làm sẽ định nghĩa được con người anh. àh nói tới đây em mới nhớ, em là một cô gái tham công tiếc việc vì vậy chắc anh sẽ không phiền nếu như có một ngày phải đợi em ở công ty tới 8 giờ tối mà em vẫn chưa chịu về? Em sẽ yêu thương anh thật nhiều vì anh xứng đáng được như vậy mà. Và anh cũng hứa là yêu thương em đến suốt cuộc đời nhé. Em mong rằng anh sẽ chân thành với em bởi vì em sợ bị lạc mất niềm tin lắm và em cũng hứa sẽ chân thành với anh. Anh có thấy rằng em đòi hỏi anh quá nhiều không? Chưa hết đâu anh ạ, còn nữa này: 1. Anh sẽ giàu có hơn Bill Gate? Đọc đến đây chắc anh sợ rồi phải không? Nhưng không sao đâu anh đọc tiếp thì sẽ thấy: 1. Vì anh sẽ giàu thời gian hơn ông ấy anh sẽ dành thời gian cho em nhiều hơn đúng không? Em đang đi tìm anh đấy vì vậy anh hãy đứng yên đó, nếu nhìn thấy em nhớ gọi nhé, đừng để lạc mất nhau. Và anh nhớ rằng tên em là elizCua Có những lúc trên đường đời tấp nập Chắc ai cũng công nhận rằng cuộc sống không thể thiếu tình yêu. Phải không nhỉ? Cá nói: Anh không nhìn thấy nước mắt của tôi, vì tôi sống trong nước. Nước nói: Tôi có thể cảm nhận được nước mắt của chị; vì chị ở trong trái tim tôi! Hãy tin rằng luôn có một ai đó dành riêng cho mình, và tiếp tục cuộc hành trình... |
Bài viết cuối
(♥ Góc Thơ ♥)
Tik Tik Tak
Truyện Cười
Anh xin thề Những tâm sự bạn trẻ
Tuyên Ngôn Sinh Viên
---------------------->Tuyên Ngôn Sinh Viên<------------------------ THƠ TÌNH
(**)Lời Than Thở Của Tình Yêu!!!!!!!!!!!
(**) Tình yêu là thế đấy các bạn,đắng cay đâu chỉ đến với riêng ai,đôi khi nhờ thế Ta mới nhận ra chân lí tình yêu,hạnh phúc nào mà không đổi bằng nước mắt.Hãy yêu và cảm nhận. Cuộc sống đã ban cho các bạn tất cả những gì tốt đẹp nhất đừng cố trốn chạy dù đó Là thiên đường hay địa ngục.Không có sự hoàn hảo tuyệt đối trong mỗi con người mà có chăng Cũng chỉ trong mắt người đối diện.Đời là thế...trớ trêu...và bi thảm. Hỡi thế gian Tình là gì mà sao tui khổ thế này......Nhưng hãy cứ yêu,yêu một cách chân thành rồi bạn Sẽ nhận được những gì xứng đáng nhất,đời sẽ không bất công với bất cứ ai..........(**) (**) Bạn hãy chọn một người mà muốn những thứ tốt nhất đến với bạn và sẵn sàng để sự Vui vẻ của bạn trên hết mọi thứ, trên cả sự vui vẻ của chính mình. Bạn hãy Chọn người mà bạn có thể cùng tâm sự, chia sẻ niềm vui với nỗi buồn, sẵn sàng ôm bạn vào lòng khi cần thiết và hoàn toàn hiểu rõ tất cả về bạn và những Gì bạn muốn. Bạn hãy chọn người mà chịu bỏ hết tất cả thời gian quý báu của Họ để đến với bạn và không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì ngoại trừ được Nghe lời nói dịu dàng của bạn và làm một nơi nương tựa tốt nhất khi bạn cần đến ! (**) !
|
Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - VnVista.com |