Bạch Mã Sóng Đôi

3 Trang < 1 2 3

   Trong: nhật ký
 
"Cám ơn đời mỗi sáng mai thức dậy
                                                    Ta có một ngày nữa để yêu thương"
Cám ơn đời ư? Cũng phải cám ơn cưứ nhỉ? Bởi nếu cuộc sống không sinh ra mình thì mình biết đâu được cái gì. Tâm trạng mình bây giờ khó hiểu lắm. Mình muốn nói thật nhiều nhưng lại nghẹn ứ ở cổ. Mình chẳng những thất vọng êề bản thân mà còn thất vọng về tất cả. Mình không những không tạo ra được điều gì mới mà còn chẳng giữ lại và phát triển thêm những điều cũ được. Mình đã êể mất quá nhiều rồi.
 Tại sao cuộc đời cứ phải sắp đặt và qui định những điều như vậy? Mình đã làm sai nhiều quá ư? Mình đã bỏ ngoài tai quá nhiều ư? Hay là mình đã tự mình thoát li mọi người để đến với những cõi diệu vợi nào khác nữa? Mình tin là chưa đến nỗi ấy đâu! Mình HẬN tất cả. HẬN THÙ là điều đáng sỉ nhục nhưng ai cấm được mình hận bao giờ......................................................................................

   Trong: nhật ký
 

 Hôm nay mình đã về nhà rồi. Chiều qua không đến nhà thầy Tuấn mà lên thẳng ô tô về luôn. Cũng được...
 Sáng đi học, mình không ngờ là mình lại trở nên thế này. Tình yêu? Sự thương hại? Niềm khát khao? Sự đòi hỏi?... Mình có phải là kẻ đòi hỏi quá nhiều? Mình có phải là người tự đề cao bản thân lên quá đáng? Mình chẳng biết nữa, nhưng mình có đáng bị đối xử như vậy?
 Rồi sẽ có nhiều người thắc mắc tại sao ngày mai mình không đi chơi với nhóm. Mình đi để làm gì khi suốt ngày mình đã ở Đức lập? Mình đi để làm gì khi cứ hễ có dịp gì là mọi người lại đi đây đi đó chứ không ai bàn đến chỗ mình ở xem sao? Nhà mình xa? Ừ thì xa, nhưng nếu là bạn bè thì sẽ không ngại xa xôi đâu, trong khi họ vẫn đến Đức Lập bình thường cơ mà? Ở trong nhóm này thử hỏi có mấy lần người ta chịu đến nhà mình một cách tự nguyện. Thật ra, trong mắt họ nhà mình là một thế giới tách biệt, nó không nằm trong danh sách những điểm dừng chân hay điểm đến của ai cả. Mình không thể bao giờ cũng đi đến nhà ngườ khác trong khi chẳng ai thèm đến nhà mình!!
 Học xong, Tú Anh còn đưa cho mình mấy mảnh giấy mà TA và G viết cho nhau. Mình thật sự không ngờ... Hóa ra G chưa bao giờ hiểu mình cả. Hóa ra G không cần mình. Hóa ra G đã thực sự chán ngấy mình cùng tình yêu thật 100% của mình... G bảo mình đòi hỏi quá nhiều ư? Mình đòi hỏi đấy, nhưng mình cũng có cầu mong G gia ân đáp ứng tất cả đâu! G bảo mình chỉ quan tâm đến việc xem G thể hiện thế nào chứ không hề coi trọng chuyện hỏi xem G học tập thế nào ư? Thế này thì quả thật mình thất vọng quá. Lẽ nào chưa bao giờ mình hỏi han hay khích lệ, động viên G chuyện học. Nếu vậy mình đã chẳng tốn thời gian viết cho G những dòng thật thà đến thế! Nếu vậy mình đã chẳng mất công tốn tiền gọi điện cho cô để hỏi thăm về chuyện học hành và thi cử của G! Và nếu vậy mình cũng chẳng thừa hơi liên lạc với mọi người để biết tin tức về G như mấy bữa nay! Ai bảo rằng mình không hỏi? Chỉ là số lượng câu hỏi khá ít vì mình không muốn G nghĩ rằng mình đang "dạy đời" hay lên giọng "ta đây" giỏi ra mà nói với G đó thôi. G bảo G nhiều lúc chán, muốn chia tay mình ư? Tại sao G không nói thăngr với mình ấy? Mình đâu có ép buộc G phải tỏ lòng thương hại đối với mình bao giờ? Chẳng nhẽ trong mắt G mình hoàn toàn không có một điểm gì đáng để yêu, đáng để tôn trọng vậy sao? Mình chưa bao giờ cảm thấy thất vọng nặng nề như thế này cả. Mình đã không hiểu ai nhưng có lẽ cũng chẳng ai hiểu mình. Xin đừng nói với mình rằng tất cả những gì mình nhận được của mọi người từ trước đến nay chỉ toàn là giả dối. Mình không cần, mình không cần sự giả dối của con tim đâu. Mình chỉ cần mọi người thành tâm khi đến với mình thôi. Tự nhiên mình thấy sợ...
 Mình phải làm sao bây giờ? Quả thật mình chưa nghĩ đến những tình huống oái oăm như thế. Mình phải làm sao?... Rốt cuộc tình yêu, tình bạn là như thế nào đây?...


   Trong: nhật ký
 

Smilie Chán quá đi mất. Từ bao giờ mà mình đến lớp cứ ngáp như nghiện thế này không biết. Hi hữu lắm mới có một ngày mình đi đủ cả buổi học, vậy mà chả học tiết nào cả, chỉ ngồi nghe như sư ngồi thiền vậy. Có gì mà học đâu: Toán luyện tập, Văn trả bài viết, Sinh không học, Sử không biết mà học, Anh thì ngồi chơi xơi nước lâu rồi (?!). Thế là buồn ngủ, là mệt nhọc cứ thi nhau đến làm quen Smilie.
 Lúc trưa bực bọn kia quá, Đội tuyển chỉ có 9 đứa mà cũng không thống nhất được chuyện đi thầy. Đứa nào cũng bỏ phiếu chiều đi, làm tội Thơm và Thuỷ Tiên chiều không đi được (tập văn nghệ), và cũng làm tội mình chiều có têể không êề được. Bực quá đi mất.
 Lúc tối gọi điện mình tự nhiên thấy chán quá. Mình chán mọi người ở nhà. Có thể họ sẽ không hiểu được lí do nhưng mình khẳng định là họ làm như têế mình không thích tí nào. Mình cảm thấy bị động chạm. Mìng mà thế này thì chỉ có mình tự tách lập thôi, nhưng mình không thể nghĩ khá được, ai bảo những điều mình nghĩ là không chính đáng đâu. mà chắc cũng chẳng ai quan tâm tới mình nghĩ gì đâu. thôi, thời gian sẽ giúp mình điọnh hướng được suy nghĩ và nhận ra sự đúng sai của bản thân.
 Có thể chiều nay mình đã về rồi, và mình hi vọng là mình sẽ có nững ngày cuối tuần thoải mái và không phải suy nghĩ. Mình biết những điều mình nghĩ sẽ chẳng có ai thừa hơi mà đồng tình hay đồng cảm cả mà. Đành chịu vậy. Smilie.
 Ngày  mai thứ bảy, Quang Vinh, Tấn Minh rồi cả Giang còi, ... một đoàn nghệ sĩ nổi tiếng của Tp Hồ Chí Minh sẽ về đây biểu diễn, nhưng một vé 30.000 cơ, tiền đâu mà xem. Hơi tiếc đây. Mà cũng chẳng có gì để tiếc cả, xem cũng vậy mà không xem cũng thế thôi mà.
 Thôi, mình phải về chuẩn bị đi học đây. Chào tất cả.
Smilie Smilie Smilie Smilie Smilie Smilie Smilie Smilie Smilie Smilie Smilie Smilie Smilie Smilie Smilie Smilie Smilie 


   Trong: nhật ký
 

-------------------------------------------------------------------------------------
______________________I_LOVE_YOU____________________ 
Hôm nay mình học một tiết Anh (tiết hai). Đến lớp học mới biết cô Lài còn thú vị hơn Smilie. Lớp thì ngồi không biết gì, thầy chửi lại còn vỗ tay nữa chứ, bó tay luôn.
 Chiều qua đi học nghe thông tin chưa chính thưc từ miệng bọn kia là không tuyển thẳng cho học sinh đậu giải ba quốc gia trở lên. Nghĩ gì bây giờ? Trong khi bọn ấy đang ôm mộng tuyển thẳng thì mình lại còn đang ôm mộng vào được đội tuyển (?!). Mình hơi buồn và tự ti cho bản thân.
 Thế là hôm qua thầy đã trả một bài viết rồi. "Bài viết khá" cơ đấy. Nhưng mà là khá theo kiểu chưa đạt cho lắm. Dẫu sao mình cũng tự hào vì thầy đã khen mình có đoạn mở bài hay và"mong các em học tập". Thế là mình cũng tạo được dấu ấn ban đầu từ cái mở bài thầy đọc cho cả lớp nghe rồi...
 Đi học ở đây mình cứ muốn tạo được một cái gì đó để mọi người khỏi phải nhìn mình bằng con mắt coi thường, hay coi là bình thường nhưng có lẽ mong ước đó quá xa vời chăng? Dẫu sao mình cũng thua kém họ về tất cả! Mình đang tự ti đó ư? Chết thật! Mọi người đã dặn mình không được tự ti về bản thân cơ mà! Mình cũng chẳng biết sao nữa.
 Cũng như Lê Ni, mình rất mong nhanh đến cuối tuần. Vì cuối tuần mình sẽ về nhà và gặp mọi người, được cười đùa vui vẻ và xả láng, khỏi phải e dè điều gì. Nhanh thật, mới đó mà đã hơn một tuần không gặp mọi người rồi, mới đó mà đã 22 ngày kể từ khi mình vào đây học. Liệu mình có được vào đội tuyển chính thức không nhỉ. Thật sự mình rất lo. Mà lo nhưng lại không cố gắng. Lo như thế cũng chẳng giải quyết được việc gì. Lạy Trời Phật phù hộ độ trì cho con. A Di Đà..
-------------------------------------------------------------------------------------
______________________Great_Duty______________________
-------------------------------------------------------------------------------------
 


   Trong: nhật ký
 

 Thứ Hai là ngày đầu tuần. Hôm nay thứ hai, hy vọng là mình sẽ có một tuần học vui vẻ và hiệu quả. Chúc mọi người thành công trong tuần mới.
 Lúc tối trường chuyên tổ chức
câu lạc bộ Văn - Sử - Địa, mình chỉ xem đựoc có một tí nhưng xem thễ cũng đủ biết sự khác biệt của trường chuyên và trường thường. Nhìn phong cách trả lời và sự tự tin trong kiến thức của họ đủ biết họ giỏi rồi Smilie. Cả ngày chủ nhật trường lại còn tổ chức biểu diễn văn nghệ nữa chứ. Ai cũng đi nhưng mình thì không. Tại sao ư? Tại vì mình không thể vui vẻ được khi bên cạnh mình không có bạn bè và nhất là người mình yêu thương. Ở trong niềm vui mình lại càng nhớ đến G mà thôi.
 Mà công nhận là mình nhớ G thật. Chắc mọi người sẽ khó chịu khi lúc nào mình cũng nhắc đến G nhưng mà thật sự là như vậy. Mình không thể lừa dối lòng mình. Xuân Quỳnh có đôi câu thơ:

                     
 "Nỗi khát vọng tình yêu
                         Bồi hồi trong ngực trẻ"

Và mình vẫn còn trẻ chán, vậy thì ai cấm được mình nhớ mong và khắc khoải được đây?
 Chiều nay lớp tổ chức toạ đàm chào mừng ngày 20/11. Nhanh thật, vậy mà đã đến 20/11 rồi - 20/11 cuối cùng của thời học sinh mình lại không tham gia được. Hơi tiếc nhưng vẫn phải vượt qua thôi. Dù sao mình cũng tin rằng chiều nay là một chiều vui vẻ của mọi người.
 
                    Smilie       BEST WISHES FOR YOU .   Smilie


3 Trang < 1 2 3 
Thông tin cá nhân

bachmasongdoi
Họ tên: Trần Đại Nghĩa
Nghề nghiệp: Student
Sinh nhật: 6 Tháng 7 - 1989
Nơi ở: Ân Phú, Vũ Quang, Hà Tĩnh
Yahoo: nghia_yeu_gai  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Hãy biết chứng tỏ mình, chứng tỏ bản lĩnh của mình và biết SỐNG, biết YÊU

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31



Bình luận mới

Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
     


Tìm kiếm:
     

(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Truyện cười

Thời tiết

Giá Vàng

Tỷ giá

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com