My friends

 
"Tiến sĩ Carr, có phải cô đó không? Có thực sự là cô đó không? ". Từ chỗ tôi đang đứng trong tiệm sách, tôi quay đầu lại và nhìn thấy một chàng trai tóc màu nâu nhạt, rắn rỏi, dễ nhìn, cao khoảng một mét tám mươi. đang tươi cười gọi tôi:"Tiến sĩ carr, là em đây mà, Gibby đây". Nhìn gần hơn một chút, và tôi biết tôi sẽ nhận ra đôi mắt đó ở bất cứ nơi nào: đôi mắt màu xanh da trời trong suốt, nghiêm nghị và mạnh mẽ. Đúng thật là Gibby của tôi rồi! Gibby cúi xuống ôm chầm lấy tôi, cô hiệu trưởng tiểu học của cậu ngày nào. Gibby làm tôi nhớ về một cậu bé nhút nhát, hơi quá cân, được chuyển về trường tôi năm cậu học lớp năm.

Đó là một cậu bé im lặng và khép kín. Cũng như những học sinh khác khi mới chuyển trường, Gibby đã có một khoảng thời gian khó khăn trong những tháng đầu. Vài đức con trai thường hay trêu chọc Gibby về sự thiếu năng động của cậu trong giờ học thể thao. Gibby thiếu khả năng phàn đoán và thường không theo kịp chúng bạn. Cậu bé hay bị vấp ngã vì tuột dây giày. Điều đó xảy ra thường xuyên đến nỗi mọi người chẳng lây làm gì lạ. " Em nên cột chặt dây giày lại" - Tôi luôn nhắc nhở cậu bé mỗi khi tựa cửa nhìn lũ trẻ chuẩn bị bước vào một trò chơi mới. " Vâng thưa cô, tiên sĩ Carr!" Gibby thường trả lời tôi theo cách trịnh trọng như vậy. Tôi thây cứ mỗi lần chia phe, cậu bé Gibby luôn bị các bạn bỏ lại một mình. Chẳng ai đếm xỉa đến cậu ấy cả. Gibby tội nghiệp đứng buồn xo, im lặng, rồi như chợt nhớ đến lời dặn của tôi, cậu liếc xuống nhìn đôi giày...

Có lần tôi đi ra sân nói: Tại sao Cô chẳng bao giờ được chọn phe cả?! Cô có thể tham gia được không? Lũ trẻ ngạc nhiên vô cùng, cả nam lẫn nữ cùng phá lên cười, và trả lời: Được rồi tiến sĩ Carr, đến lượt cô đấy! Tôi gọi tên vài đứa, và đến lượt đứa thứ 5 hay thứ 6 gì đó, tôi gọi Gibby và thêm vài đức trẻ khác - Những đứa ít khi nào được bạn bè gọi chung vào một đội. Đội của tôi có thể là dội không chơi thật xuât sắc lắm, nhưng chắc chắn là đội chơi hăng say, quyết đoán và đoàn kết nhất.

Vào khoảng mùa xuân, tôi tổ chức những buồi chạy bộ cho tất cả các cô cậu học trò nào muốn " làm gọn lại những cơ bắp lỏng lẻo" sau kỳ nghĩ đông lười vận động. Các cô học trò nữ rất hăng hái tham gia chương trình này. vài cậu con trai cũng đăng ký cho thêm phần xôm tụ, Gibby là một trong số đó. Chúng tôi bắt đầu đi bộ xung quanh sân trường lớn. Tôi dẫn đầu cả nhóm và Gibby dần tụt lại phía sau.Xem ra cậu ta bị hụt hơi nên thở dốc. Lại nữa, dây giày thỉnh thoảng còn bị tuột nên trông Gibby luống cuống đến tội nghiệp. Khi cả nhóm đi được một vòng, chúng tôi đã vượt qua Gibby. Tôi gọi cậu và động viên: tốt lắm Gibby, cô gắng lên, em sẽ theo được mà! Nhưng kìa, em nên cột chặt dây giày lại! - Vâng thưa cô, tiên sĩ Carr! cậu bé trả lời, thở hổn hển, nhưng cố giữ khuôn mặt tươi vui. Sau một tháng, Gibby giảm được vài cân và không còn thở dốc nhiều nữa. Cậu bé vẫn còn bị vấp ngã vì dây giày nhưng đã theo kịp nhóm dễ dàng hơn. Vào khoảng tuần thứ 5, số học trò nam tham gia chạy bộ đã tăng lên bằng với số học trò nữ. Tôi không tin là đột nhiên lũ con trai lại quan tân đến sức khỏae và dáng vóc của mình, mà có lẽ vì các cậu không muốn bị lép vế trườc các " yểu điệu thục nữ" đấy thôi!

Chúng tôi tăng thêm giờ và chuyển địa điểm tập vào sân vận động. Gibby luôn luôn có mặt ở đó, đứng ở cuối hàng, vươn vai, cúi người, nâng tạ, đá cao.. luôn nghiêm túc, gibby không bao giờ bỏ nữa chừng và viên lý do để trốn tránh. Cậu luôn cố gắng hơn người khác và sự kiên trì đó khiến tôi khâm phục. Gibby dần tự tin hẳn lên và cười nói nhiều hơn. Cậu ta không còn là " tên lính mới" và đã bắt đầu có vài người bạn thân. Và bây giờ, sau ngần ấy năm trời, chúng tôi lại gặp nhau torng hoàn cảnh này. gibby bé nhỏ của tôi ngày nào đã cao vượt hẳn tôi.

- Em đang làm gì ở đây thế, Gibby? Cô nghe nói là em đã dọn đi Georgia rồi mà?

- Vâng thưa cô, em đang ở Atlanta, em đang làm giám đốc chi nhánh của một công ty thiết lập phần mềm. Em đang trong kỳ nghĩ về thăm mẹ của em.

- Tốt đấy, trông em thật khỏe mạnh và hạnh phúc đấy, Gibby.

- Vâng, em đang rất hạnh phúc, tiến sĩ Carr ạ. Em vẫn hay nghĩ về cô. Cô có biết không, hồi đó việc chuyển trường và sinh sống ở một thành phố mới đã gây cho em rất nhiều khó khăn. Nhưng cô luôn tốt với em.

- Cảm ơn em, nhưng cô cũng có làm gì đáng kể đâu nào?

-không phải đâu, cô ạ. Cô đã làm cho em rất nhiều, cô luôn tươi cười, cô khiến cho em thấy vui và muốn đến trường. Gibby nói tiếp - Em không bao giờ quên cai lớp tập thể dục của cô. Cô thật sự đã làm cho chúng em thích vận động và xích lại gần nhau... Và cậu cưởi thật tươi, hỏi tôi: Nhưng tiến sĩ Carr này, Cô biết em nhớ cô nhất về điều gì không?

- Cô không biết đâu Gibby.

-ồ! cậu ta trả lời và nhìn thẳng vào mắt tôi - Đó là mồi khi cô chọn phe, cô không bao giờ chọn em cuồi cùng cả!

-Đương nhiên là không rồi Gibby, em là một tong những người chơi quyết liệt nhất mà, phải không?

Chúng tôi ôm nhau một lần nữa. Trong xúx động cậu ta nói:- Em đã lập gia đình rồi, tiến sỉ Carr.Cô ấy rất dễ thương và luôn vui cười- về điểm này thì cô ấy rất giồng cô. Và điều tốt nhất của cô ấy là, trong tất cả những ngưởi mà cô ấy lựa chọn, cô ấy đã chọn em. Cô ấy đã chọn em đầu tiên.

Tôi thấy măt mình nhòa đi. Tôi cúi xuống để tránh cái nhìn của cậu ấy và tự trấn tỉnh lại. Và lúc đó tôi nhìn thấy đôi giày của Gibby " Này, cột chặt dây giày lại" tôi thì thầm và lau nườc mắt. - Vâng thưa cô, tiến sĩ Carr. Cậu trả lời rồi nhoẻn miệng cười. nụ cười đáng yêu của cậu bé ngày nào.

 

> Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Nước Mắt Tương Phùng
Nước Mắt Tương Phùng

Trình Bài : Lương Bích Hữu
( Cửu long tranh bá )

Ngàn kiếp ...vang danh trời đất ...
Núi non cao cùng ta bay đến ...chân trời
Biển kia ... qua bao hiểm nguy
Cho đời sau bình yên thù đau tan biến ..
Dù có sóng gió bủa vây
Dù có tan thân vì ai
Lòng ta vẫn... bên người luôn sát vai ... vượt gió ..
Rồi đến lúc sẽ bình yên
Rôi đến lúc ta gặp nhau
Ngẹn ngào sao … khi giọt nước mắt rơi
Đến trong giây phút tương phùng … ngàn đời …
Hô ...Ha...Hô....Ha ...Hô....Ha...

Ngàn kiếp ...vang danh trời đất ...
Núi non cao cùng ta bay đến ...chân trời
Biển kia ... qua bao hiểm nguy
Cho đời sau bình yên thù đau tan biến ..
Dù có sóng gió bủa vây
Dù có tan thân vì ai
Lòng ta vẫn... bên người luôn sát vai ... vượt gió ..
Rồi đến lúc sẽ bình yên
Rôi đến lúc ta gặp nhau
Ngẹn ngào sao … khi giọt nước mắt rơi
Đến trong giây phút tương phùng … ngàn đời …
Dù có sóng gió bủa vây
Dù có tan thân vì ai
Lòng ta vẫn... bên người luôn sát vai ... vượt gió ..
Rồi đến lúc sẽ bình yên
Rôi đến lúc ta gặp nhau
Ngẹn ngào sao … khi giọt nước mắt rơi
Đến trong giây phút tương phùng … ngàn đời …

Tuổi thơ diệu kỳ
Tuổi Thơ Diệu Kì

Bạn muốn nghe nhạc ư : Click here

Xưa khi ta bé thơ cùng với nhau ngắm sao trên trời ,
Sao lung linh sáng tươi tựa giấc mơ trong tim ta đó .
Trao bao nhiêu thiết tha nguyện nhớ nhau dẫu xa phương trời .
Bay đi xây ước mơ bạn dấu yêu nhớ nhau nhiều hơn .

Ta cùng bước đi trên con đường mình đã chọn dù chông gai lòng luôn hướng đến nhau.
Cho ngày sẽ trôi qua êm đềm trên con đường trải đầy hoa tình bạn.

Mai đây khi nắng lên ta nắm tay bước trên đường dài,
Đi qua khó khăn đời sẽ luôn như ta mơ ước.
Con tim không đổi thay cuộc sống ôi biết bao diệu kỳ!
Bay đi trong ánh dương dìu dắt nhau đến nơi thần tiên.

Ta cùng bước đi trên con đường mình đã chọn dù chông gai lòng luôn hướng đến nhau.
Cho ngày sẽ trôi qua êm đềm trên con đường trải đầy hoa tình bạn.
Ngày lại trôi mau chỉ còn lại chúng ta,
Hãy dìu nhau vượt qua giông tố.....

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31


Bình luận mới

Tik Tik Tak

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com