thuyền và biển



(♥ Góc Thơ ♥)

Truyện cười

Thời tiết

Tin nhanh

 
BÍ MẬT CỦA CHIẾC HỘP NHỎ MÀU ĐEN Theo tôi, điều khó khăn nhất mà một người phải làm là gom góp thu dọn đồ đạc của người thân yêu sau khi người ấy vừa qua đời. Đối với tôi, vốn dĩ mồ côi mẹ từ lúc lên 5, thì cha tôi vừa là người cha cũng lại vừa là người mẹ. Do vậy, khi cha tôi nằm xuống vì chứng ung thư xương vào tuổi 75, thì tôi đâm ra ngã lòng tuyệt vọng thật sự ! Nhiều lúc tôi vẫn mong ông sống mãi trên cõi đời này. Thế nhưng giờ đây tôi phải đối mặt với những kỷ vật của ông còn lưu lại... Khi còn nhỏ, một ngày nọ, tôi nghe cha sai người chị cả của tôi vào phòng ông để lấy một ít tiền từ một chiếc hộp màu đen. Tôi cứ thắc mắc mãi, tại sao tôi lại không được phép nhìn vào trong chiếc hộp ấy xem nó dựng cái gì mà có vẻ bí mật thế ? Có lẽ vì tôi còn là một đứa bé, hay vì chị tôi có một vài đặc quyền mà tôi không có được ? Năm tháng qua mau, tôi càng lớn lên thì cha tôi càng già yếu. Mái tóc ông bạc đi, khuôn mặt nhăn nheo và tấm thân bắt đầu gập lại. Tuy nhiên, nụ cười tươi vẫn cứ luôn đọng lại trong đôi mắt của ông, và nó sẽ còn đó cho đến khi ông trút hơi thở cuối cùng... Khi dọn dẹp và lôi ra mọi thứ trong phòng ông, thật sự là tôi không còn nhớ đến chiếc hộp màu đen. Các thứ trong ngăn kéo đều đã được lấy đi, đồ đạc cũng được dọn bớt, căn phòng giờ đây trống vắng làm sao. Bạn sẽ biết sống như thế nào khi không còn người mà bạn yêu thương nhiều nhất, con người mà dù bạn đã lớn khôn vẫn sẽ mãi mãi rất cần thiết cho cuộc đời của bạn ? Khi mở đến chiếc tủ sau cùng, mắt tôi bỗng chạm phải chiếc hộp màu đen. Đó là một chiếc hộp dẹt bình thường bằng kim loại bọc da, các cạnh hộp đã rách và mòn đi rất nhiều. Nhẹ nhàng mở ra, tôi lần đầu tiên được nhìn thấy mọi thứ bên trong. Những gì tôi tìm được ở đây đã kéo tôi trở ngược về quãng đời thơ ấu, gặp lại người mẹ với bao kỷ niệm buồn vui. Bên trong hộp chính là tất cả những gì thiêng liêng mà người cha thân yêu của tôi đã gìn giữ: Tờ hôn thú với chữ ký của mẹ, một tấm ảnh đẹp nhất của mẹ trong chiếc váy dài màu vàng mà cha thích nhất, một tấm ảnh chụp tôi lúc lên 6 với những lời đề tặng nguệch ngoạc của một đứa trẻ “Tặng ba và mẹ của con”, ngoài ra còn rất nhiều tấm thiệp. Đó là những tấm thiệp của năm tháng đã qua, mỗi tấm đều có ghi chú của tôi ở bên trong để cho cha biết tôi yêu thương cha như thế nào. Hóa ra, tôi đã có mặt ở bên trong chiếc hộp màu đen, mẹ tôi cũng thế ! Không có tiền, không một loại giấy tờ quan trọng nào, chỉ có những món đồ tưởng chừng là vô giá trí nhưng lại có ý nghĩa biết bao ! Tôi hình dung ra cha tôi đã nhiều lần lặng lẽ lôi chiếc hộp ra nhìn ngắm mọi thứ, ông đã mỉm cười và nói thầm một mình. Tôi nghĩ rằng cha đã thường làm như thế nhiều lần lắm trong bao nhiêu năm qua, vì mọi thứ đều cũ kỹ sờn rách... Giờ đây chiếc hộp đã thuộc về tôi. Khi tôi nhắm mắt xuôi tay, nó sẽ lại thuộc về các con tôi. Và ở bên trong, chúng cũng sẽ tìm thấy những gì thân thương nhất của tôi. Chúng sẽ có được một gia tài lớn ở bên trong chiếc hộp nhỏ màu đen, đó là tình yêu và niềm tin của tôi. Tôi tin chúng sẽ nhận ra rằng điều quan trọng thật sự và duy nhất trong cuộc đời này chính là tình yêu mà chúng ta dành cho nhau... Theo tôi, điều khó khăn nhất mà một người phải làm là gom góp thu dọn đồ đạc của người thân yêu sau khi người ấy vừa qua đời. Đối với tôi, vốn dĩ mồ côi mẹ từ lúc lên 5, thì cha tôi vừa là người cha cũng lại vừa là người mẹ. Do vậy, khi cha tôi nằm xuống vì chứng ung thư xương vào tuổi 75, thì tôi đâm ra ngã lòng tuyệt vọng thật sự ! Nhiều lúc tôi vẫn mong ông sống mãi trên cõi đời này. Thế nhưng giờ đây tôi phải đối mặt với những kỷ vật của ông còn lưu lại...Khi còn nhỏ, một ngày nọ, tôi nghe cha sai người chị cả của tôi vào phòng ông để lấy một ít tiền từ một chiếc hộp màu đen. Tôi cứ thắc mắc mãi, tại sao tôi lại không được phép nhìn vào trong chiếc hộp ấy xem nó dựng cái gì mà có vẻ bí mật thế ? Có lẽ vì tôi còn là một đứa bé, hay vì chị tôi có một vài đặc quyền mà tôi không có được ?Năm tháng qua mau, tôi càng lớn lên thì cha tôi càng già yếu. Mái tóc ông bạc đi, khuôn mặt nhăn nheo và tấm thân bắt đầu gập lại. Tuy nhiên, nụ cười tươi vẫn cứ luôn đọng lại trong đôi mắt của ông, và nó sẽ còn đó cho đến khi ông trút hơi thở cuối cùng... Khi dọn dẹp và lôi ra mọi thứ trong phòng ông, thật sự là tôi không còn nhớ đến chiếc hộp màu đen. Các thứ trong ngăn kéo đều đã được lấy đi, đồ đạc cũng được dọn bớt, căn phòng giờ đây trống vắng làm sao. Bạn sẽ biết sống như thế nào khi không còn người mà bạn yêu thương nhiều nhất, con người mà dù bạn đã lớn khôn vẫn sẽ mãi mãi rất cần thiết cho cuộc đời của bạn ?Khi mở đến chiếc tủ sau cùng, mắt tôi bỗng chạm phải chiếc hộp màu đen. Đó là một chiếc hộp dẹt bình thường bằng kim loại bọc da, các cạnh hộp đã rách và mòn đi rất nhiều. Nhẹ nhàng mở ra, tôi lần đầu tiên được nhìn thấy mọi thứ bên trong. Những gì tôi tìm được ở đây đã kéo tôi trở ngược về quãng đời thơ ấu, gặp lại người mẹ với bao kỷ niệm buồn vui.Bên trong hộp chính là tất cả những gì thiêng liêng mà người cha thân yêu của tôi đã gìn giữ: Tờ hôn thú với chữ ký của mẹ, một tấm ảnh đẹp nhất của mẹ trong chiếc váy dài màu vàng mà cha thích nhất, một tấm ảnh chụp tôi lúc lên 6 với những lời đề tặng nguệch ngoạc của một đứa trẻ “Tặng ba và mẹ của con”, ngoài ra còn rất nhiều tấm thiệp. Đó là những tấm thiệp của năm tháng đã qua, mỗi tấm đều có ghi chú của tôi ở bên trong để cho cha biết tôi yêu thương cha như thế nào.Hóa ra, tôi đã có mặt ở bên trong chiếc hộp màu đen, mẹ tôi cũng thế ! Không có tiền, không một loại giấy tờ quan trọng nào, chỉ có những món đồ tưởng chừng là vô giá trí nhưng lại có ý nghĩa biết bao ! Tôi hình dung ra cha tôi đã nhiều lần lặng lẽ lôi chiếc hộp ra nhìn ngắm mọi thứ, ông đã mỉm cười và nói thầm một mình. Tôi nghĩ rằng cha đã thường làm như thế nhiều lần lắm trong bao nhiêu năm qua, vì mọi thứ đều cũ kỹ sờn rách...Giờ đây chiếc hộp đã thuộc về tôi. Khi tôi nhắm mắt xuôi tay, nó sẽ lại thuộc về các con tôi. Và ở bên trong, chúng cũng sẽ tìm thấy những gì thân thương nhất của tôi. Chúng sẽ có được một gia tài lớn ở bên trong chiếc hộp nhỏ màu đen, đó là tình yêu và niềm tin của tôi. Tôi tin chúng sẽ nhận ra rằng điều quan trọng thật sự và duy nhất trong cuộc đời này chính là tình yêu mà chúng ta dành cho nhau... thành luân (buonvitinh)



 

> Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Thông tin cá nhân

buonvitinh
Họ tên: nguyễn thành luân
Nghề nghiệp: mua tiềng khóc bán nụ cười
Sinh nhật: : 26 Tháng 6 - 1976
Nơi ở: trần gian là tạm thời
Yahoo: buonvitinh_1976  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Người ta yêu không phải vì người đó là ai, mà vì người đó khiến mình cảm thấy như thế nào.

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31


Tik Tik Tak

Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Blog chưa có danh mục nào.

Tìm kiếm:
     

Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Blog chưa có danh mục nào.

Tìm kiếm:
     

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2024   VnVista.com