Ý nghĩa các loại hoa hồng
![]() ![]() Tik Tik Tak
Blog bạn bè
![]() Đừng cố che giấu những giọt nước mắt. Hãy khóc để là chính... ![]() Khi Cô Đơn
Khi cô đơn bạn sẽ thấy mình tuy có nhiều... Sáng hôm nay khi đến công ty . Vẫn như mọi ngày vẫn cafe - rồi ngồi nói... ![]()
Em ! ![]() Sáng nay trời lạnh quá - cái lạnh đâm sâu vào tim , buốt giá cả tâm... ...ẤY ƠI...
¯`·.º-:¦::..:: ẤY BIẾT KHÔNG ::..::-:¦:-º.·´¯)
...Không biết bao nhiêu lần tớ nhìn lên bầu trời đầy sao để ước nguyện......Tớ ước rằng chúng ta sẽ mãi ở bên nhau......Tớ ước rằng tới sẽ mãi là người lau những giọt nước mắt lãn trên má của Ấy, sẽ luôn là người để Ấy chia sẽ niềm vui nổi buồn......Và Ấy õi điều ước quan trọng nhất là gì Ấy có biết không? Tớ ước rằng Ấy sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế gian để Tớ là người hạnh phúc sau Ấy. ...ẤY ƠI... Giá như những lúc ngồi cùng Ấy thời gian cứ kéo dài mãi. Giá như Tớ có thể bước vào tâm hồn của Ấy. Giá nhý Tớ có thể ghi nhớ một cách rỏ ràng hình ảnh Ấy trong tâm trí. Giá như Tớ có thể mõ về Ấy hằng đêm. Giá như Tớ biết Ấy nghĩ gì về Tớ. Giá như mà có Ấy ở đây! Giá như Ấy là con mắt phải, Tớ là con mắt trái thì mình sẽ mãi mãi ở bên nhau, chẳng có con mắt thứ 3 nào cả. Giá như thế gian là một buổi hoàng hôn, Ấy là mặt trời và Tớ là biển rộng. Giá như Tớ chẳng bao giờ phải hoài nghi về câu chuyện cổ tích, hoàng tử lấy vợ, công chúa lấy chồng, sẽ chỉ có những đứa trẻ thôi dắt tay nhau qua cánh đồng cỏ nội. Giá như chúng ta hiểu nhiều hõn những ðiều chúng ta biết: rằng mọi dòng sông đều đổ ra biển nhưng không phải sông nào cũng sâu, cạn nhý nhau. ...VÀ ẤY ÕI... Giá mà Tớ có thể biến mọi cảm xúc thành lời. Giá mà Tớ có thể gửi những yêu thương vào gió. Giá như thương yêu không bao giờ phải là ngọn cỏ để vô tình bị dẫm nát dưới chân qua. Giá như thế gian chỉ có một ngôi nhà để chúng ta có chung ô của sổ, chung cửa đi và chung một mái nhà. Giá như mà Ấy biết những điều giản đõn chẳng thể nói thành lời. Giá nhý mà tớ chẳng bao giờ phải ngần ngại mỗi khi nhìn sâu vào đôi mắt Ấy, không phải đắn đo điều gì đó vô tình. Giá nhý Tớ hiểu được điều giản đõn sau những tiếng thở dài, sau ánh mắt, nụ cười, sau cái nhìn xa xôi, sau những nét trầm tý trên gương mặt Ấy và mỗi khi nghĩ về tớ...Giá nhý Ấy đừng bao giờ nghĩ rằng Thi sĩ biết làm thõ...bởi vì thế mà họ mõ rất giỏi...Giá nhý Ấy đừng bao giờ nghĩ rằng Nhà vãn biết viết truyện...bởi vì thế mà họ bịa rất tài...Tớ có thể là Thi sĩ, là Nhà vãn hay một Người viết kịch, tớ có thể tô màu lên những điều nhợt nhạt của cuộc sống nhưng dường như trái tim Tớ lại là ðiều mà chẳng bao giờ Tớ có thể viết hết thành lời. Ðõn giản vậy thôi....! ...TỚ YÊU ẤY...! ......Và giá như có một sự đọc ngược trở lại để đừng bao giờ có một dấu "chấm" sau tất cả những ðiều được viết ra từ những nỗi niềm vô hạn ! Dù sao đi nữa, tớ vẫn lun iu ấy....
SMS đẳng cấp
"Đố em noh ssiW nghĩa là gì? Chỉ cần xoay ngược lại điện thoại, em sẽ biết ngay. a nhớ e!" "Thông báo: thời tiết đếm nay rất lạnh! số máy 090******x gửi tặng 1 chút ấm áp cho người đang đọc tin nhắn này!" "Trời hôm nay mưa , bỗng nhiên nhớ đến 1 ng , ko biết ng đó có nhớ đến mình ko nhỉ" "Bé biết anh ngồi đâu để nhắn tin cho bé ko? gần ngọn cây đấy, trên đây dưới đất ko có sóng. Vì anh nhớ bé rất rất nhiều". "Lo học đi, h còn lôi điện thoại ra đọc tin nhắn à" ( tin nhắn dành cho các pé đang thi) "Dậy đi bé ơi, oánh răng, rửa mặt rồi còn đi thi, anh đã dọn đường rồi, ko sợ tắc đường nữa đâu" Rủ pé đi ăn tối : "Xin nữ thí chủ cho bần tăng tý cơm tối" "Theo thông tin từ trung tâm khí tượng thủy văn, sáng mai trời vẫn tiếp tục mưa và lạnh, nhắn số điện thoại này sáng đi làm nhớ mặc ấm và mang áo mưa. Còn bây giờ: Chúc em ngủ ngon" "Ngủ ngoan nhé, ko được đạp chăn ra đâu, lạnh lắm đấy! Anh ngủ đây" "Nếu có bản án dành cho anh vì đã yêu em thì anh xin đứng trước toà và nhận bản án chung thân được bên em suốt đời..." "Nếu vẫn còn buồn trong lòng, hãy gọi đến số 09....... Đó là số tổng đài 1080 của riêng em đấy." "Mặt Trăng là vệ tinh của Trái Đất, còn em là vệ tinh của cuộc đời anh" "Kể từ khi mặt phẳng trái tim anh bị đường vuông góc từ ánh mắt em hạ vào, anh không thể xác định nổi bán kính để vẽ vòng tròn tình cảm của mình nữa" "Trên Trái Đất có 8.000.000.000 người. Và anh không hiểu vì sao anh chỉ nhắn tin cho mỗi mình em. Có lẽ vì 7.999.999.999 người còn lại không thể thay thế được em" "Châu Âu ngủ, Châu Á cũng đang ngủ, Châu Mỹ đang tối dần, chỉ có đôi mắt đẹp nhất trên thế giới này đang đọc tin nhắn của anh" "Lúc em chào đời, trời đã mưa. Đó là trời khóc vì tiếc rằng đã để mất một thiên thần tuyệt vời như em" "Mọi người dạy cho anh biết rằng một giờ có 60 phút, một phút có 60 giây, nhưng không ai dạy anh rằng một giây thiếu em là một giây bất tận, một phút vắng em là một phút vĩnh hằng" "Làm sao em có thể bắt trời không mưa khi trên trời dày đặc mây đen? Làm sao em có thể bắt lá vàng không rụng khi mùa thu đã tới? Làm sao em có thể bắt anh không yêu em khi em có trên đời này?" "Anh chỉ ước một thảo nguyên đầy chó. Một nông trường bát ngát lá mơ xanh. Một dãy Trường Sơn trồng đầy sả ớt. Một dòng sông chứa đầy rượu Jonny. Ðể nơi ấy tháng ngày anh tu luyện. Xa bụi trần và quên lãng bóng hình em ........" "Buồn cười cực em à, anh vừa mơ thấy em rủ anh đi chơi vườn hoa rồi sau đó ... hun anh! Anh hỏi là em thích anh à, thì em gật đầu! Sau đó chúng mình đi chơi tiếp vui lắm! Này, mơ thôi đấy, không có vấn đề gì đâu! He he!" Nếu bất chợt emnhận ra rằng mình đang trong 1 căn fòng tối, nhìn thấy máu và sự ẩm ướt ở khắp mọi nơi. Đừng lo em ạ, emđang ở một nơi rất an toàn - trái tim anh Trên thiên đường có 10 thiên thần: 5 thiên thần đang chơi đùa, 4 thiên thần đang nói chuyện và 1 thiên thần đang đọc tin nhắn này... Thầy Toán dạy anh 1 giờ = 60 phút, 1 phút = 60 giây, nhưng thầy chẳng nói với anh 1 giây không có em lại bằng tới 100 năm. Nhớ em! "Nếu anh ở dưới địa ngục và em ở trên thiên đường. Anh sẽ ngước nhìn và hân hoan cùng em. Nhưng nếu anh ở trên thiên đường và em ở dưới địa ngục, anh sẽ cầu Trời gửi anh xuống bởi anh biết rằng thiên đường sẽ ko phải là thiên đường nếu thiếu em! Anh đã đánh rơi một giọt nước mắt vào biển khơi, và khi một ai đó tìm thấy nó thì đó là lúc anh ngừng yêu em Anh có chữ “I”, anh có chữ “L”, anh có chữ “O”, anh có chữ “V”, anh có chữ “E”, và hãy cho anh biết làm thế nào để anh có “U” Mỗi ngày, khi Chúa mở cánh cửa thiên đường, Ngài nhìn anh và hỏi: ”Điều ước hôm nay của con là gì?!”. Anh trả lời: Xin Người hãy bảo vệ người đang đọc tin nhắn này! Một ngày nào đó khi anh chết đi hoặc đi đâu đó thật xa, anh sẽ viết tên em lên tất cả những vì sao, để người người có thể ngước lên nhìn và hiểu rằng em có nghĩa với anh nhường nào. Nếu giọt nước là những nụ hôn, anh sẽ trao em biển cả Nếu lá là những ôm ấp vuốt ve, anh sẽ tặng em cả rừng cây Nếu đêm dài là tình yêu, anh muốn gửi em cả trời sao lấp lánh Nhưng trái tim anh không thể dành tặng em được vì nơi đó đã thuộc về em Anh viết tên em trên cát nhưng sóng biển cuốn trôi đi, anh viết tên em trên bầu trời nhưng gió thổi bay mất, nên anh viết tên em trong trái tim anh nơi mà nó sẽ ở mãi … Anh mời em một chuyến du lịch đặc biệt: Hướng đi - các vì sao. Người lái - tình yêu. Phương tiện giao thông - trái tim. Hành khách - em và anh. Vé không được trả lại bởi anh đã mua bằng 3.000 cái hôn Anh đã chuyển 2.000 giấc mơ và 1.000 ý nghĩ ngọt ngào vào tài khoản trong trái tim em. Những khi không có thời gian dành cho anh, em hãy lấy chúng từ tài khoản. Tin gửi lúc nửa đêm: "Tự nhiên anh nghĩ em đang lạnh và buồn vì phải ngủ một mình, đang sắp mơ những giấc mơ hãi hùng... Vì thế anh quyết định nhắn tin để đánh thức em...". Giáng sinh năm nào chúa cũng xuống trần gian, pé bit để làm rì hem?để tìm thiên thần xinh đẹp nhất của ổng bị lạc xuống đây, nhg mòa a hem cho ổng bít thiên thần của ổng đang đọc tn này đâu, lỡ ổng mang pé về thì Search Engine Optimization!?!? "Có đôi khi lý trí anh bảo con tim anh, thoy hok iu hok zận hờn hok nhớ..., nhưng trái tim anh vốn là tên quái gỡ, cứ cồn cào tha thiết gọi tên em.!" "Em ạ! Anh nhờ bưu điện gửi đến em một món quà. Đó là nỗi nhớ anh dành cho em lúc này. Nhưng thật tiếc họ đã từ chối. Họ bảo nó quá lớn không thể gửi được. Um, anh phải làm sao đây?" "Thuê bao quý khách đang dùng hiện đang bị 1 thuê bao khác để ý. Đề nghị quý khách chú ý." Em đã ngủ chưa , nếu mơ thấy ác mộng thì anh là con quỷ trong ác mộng đó , còn nếu ko ngủ được , hãy gọi cho anh nhé , đừng ngại gì cả, anh tắt máy rồi. Có 1 lần Chúa hiện lên và hỏi anh "Nếu phải chọ giữa 1 người yêu hoàn hảo và $1000000000, con sẽ chọn gì?""anh trả lời anh chọn $1000000000, vì anh đã có em là người yêu hoàn hảo , cần thêm làm gì ? " Nếu e thích đi chơi, a sẽ đi cùng e...nếu e vui, a sẽ cười cùng em...nếu e khóc, a sẽ khóc cùng em...còn e ko ngủ đc thì a chịu thôi...vì a ko thể ngủ cùng em ... ^ ^" Em có rảnh rỗi không? Có, sao hả anh? Vậy để anh nhắn tin cho em xoá ... "You can fall from the sky, you can fall from a tree, but the best way to fall is in love with me" " ............................" Chỉ cần thế là cả 2 đều hiểu rồi đúng ko? "Nếu sắc đẹp là 1 tội ác. Em xứng đáng bị tử hình" "Xin chào bạn. Đây là tổng đài tin nhắn . Ấn phím 1 để có 1 lời khen. Phím 2 cho một lời chúc tốt đẹp. Phím 3 cho 1 nụ hôn. Phím 4 cho 1 cuộc hẹn. Nếu muốn tất cả hãy bấm số của tôi" Gửi người tôi yêu !
http://www.maiyeuhan.co.cc |
Các bài viết vào Friday 8th January 2010
Jan 8 2010, 10:08 AM
Bởi: chjp_online70
Một bé trai 9 tuổi ở bang Colorado, Mỹ, vừa cho xuất bản cuốn sách có tựa đề "Làm thế nào để bắt chuyện với các bạn gái". ![]() Ảnh minh họa: Corbis.
Cuốn sách của bé Alec Greven bắt đầu từ một bài viết ở lớp. Tác phẩm này nhanh chóng bán được 5 USD trong hội chợ sách của trường và thu hút sự chú ý của mọi người.
Jan 8 2010, 09:58 AM
Bởi: chjp_online70
Nào ai ngờ một trong những “cậu ấm” của công tử Bạc Liêu - nức tiếng một thời về sự giàu có và phong lưu, đang vật lộn kiếm sống bằng nghề xe ôm ngay tại TPHCM. Gần 10 năm nay, vị hậu duệ ấy sống lang bạt trong những căn phòng trọ đi thuê.
![]() Ông Trần Trinh Đức với công việc hàng ngày chạy xe ôm. (Ảnh: Hoài Lương).
Ở tuổi xế chiều, điều mong mỏi lớn nhất của “cậu ấm” ấy - ông Trần Trinh Đức, là có được một căn nhà để thờ phụng tổ tiên trên chính mảnh đất quê hương. Thời huy hoàng của “cậu ấm” Liên lạc mãi, chúng tôi mới tranh thủ gặp được ông Đức lúc ông nghỉ trưa tại phòng trọ trong một con hẻm trên đường Nguyễn Văn Đậu (Q. Bình Thạnh, TPHCM). Lục lại ký ức về quá khứ phong lưu, ông Đức kể, cha ông - ông Trần Trinh Huy (thường được gọi là “công tử Bạc Liêu”, “Hắc công tử”) có đến 4 vợ chính thức. Mẹ ông, bà Nguyễn Thị Hai là vợ thứ 2, trước ông Đức bà còn sinh được 2 người con là Trần Thị Thảo và Trần Trinh Nhơn. Cha ông còn nhiều người con khác, là: Hiếu, Hoàn, Toàn, Trinh, Nữ. Tất cả đều sống tứ tán, người ở nước ngoài, người ở TPHCM, Vũng Tàu… ![]() Công tử Bạc Liêu - người một thời nổi tiếng với các giai thoại "đốt tiền", tiêu tiền như nước. (Ảnh: Huỳnh Hải) Ngồi kể chuyện với chúng tôi, ông Đức trầm tư nhắc lại một thời huy hoàng xưa. Quê quán, gia tộc và tài sản gia đình phần lớn ở Bạc Liêu, nên cha ông thường đưa ông về thăm và có thời gian khá lâu ông sống tại chính Dinh thự của gia đình (nay là Khách sạn Công tử Bạc Liêu). Còn ở Sài Gòn, ông sống tại biệt thự tại số 117 Nguyễn Du, về sau chuyển qua ở biệt thự trên đường Nhất Linh (nay là đường Nguyễn Huy Tưởng, Q.Gò Vấp). Ông Đức không rõ cha ông có máy bay từ khi nào nhưng mỗi lúc anh em ông về quê hay đi chơi đều được đưa đón trên chiếc Ford - Mercury vốn dành cho giới thượng lưu trên thế giới thời đó.
Ông Đức bảo rằng, không biết có phải ảnh hưởng tính phong lưu của cha hay không nên tính ông cũng rất ham vui. Thời ấy, không chỗ vui chơi nào ở Sài Gòn ông không biết và tối nào ông cũng đi nhảy đầm. Năm 1973, cha ông mất, gia đình bắt đầu gặp nhiều khó khăn. Sau Giải phóng, anh em trong nhà thống nhất bán căn nhà ở đường Nhất Linh và chia mỗi người một phần. Riêng ông thì chuyển về nhà vợ ở đường Huỳnh Tịnh Của (Q.3) và sống bằng nghề buôn bán. Tha phương chạy ăn từng bữa Sau khi được kế thừa một phần tài sản của cha, cuộc sống gia đình ông Đức cũng rất khá giả, có thời gian còn mở cả nhà hàng. Nhưng rồi đứa con gái duy nhất của ông sa vào bài bạc và mắc nợ. Tất cả tài sản trong nhà đều lần lượt “đội nón ra đi” nhưng vẫn không đủ trả hết các món nợ. Cô con gái cũng đâm ra ngớ ngẩn và mắc tâm thần phân liệt phải chạy thuốc mỗi ngày. Năm 1998, trừ đứa con trai lớn, gia đình còn lại 3 người phải dắt díu sang tận Campuchia để lánh nợ. Ở đất khách, ông làm đủ nghề để kiếm sống, nhưng lâu nhất là bán giày da cũ. “Mỗi ngày tôi thu mua giày cũ về tân trang lại bán ở chợ Nam Vang (Phnom Penh), ban đầu còn tạm được nhưng về sau không sống nổi và một phần nhớ quê nên 2 năm sau lại túm đùm kéo nhau về lại Sài Gòn”, ông Đức kể. Cũng từ đây, gia đình ông bắt đầu chuỗi ngày sống cảnh nhà thuê. Căn phòng trọ hiện nay là địa điểm cả nhà ông thuê lâu nhất. Sa cơ lỡ vận, cùng đường, ông quay ra hành nghề xe ôm, thường đứng đón khách ngay tại ngã tư Pasteur - Điện Biên Phủ hơn 6 năm nay. Bước vào tuổi 61, nhưng ông là lao động chính nuôi 3 miệng ăn với thu nhập mỗi ngày khoảng 80-100 nghìn đồng. Căn phòng nhỏ chứa 4 người nhà ông (ông Đức, vợ, mẹ vợ và con gái) ở lúc trước giá thuê 800 nghìn/tháng thì giờ đây cũng tăng lên 1 triệu đồng. Ông ngao ngán: “Ngoài tiền điện nước, tiền ăn còn thêm tiền thuốc thang, nhiều lúc tính không khéo cũng thiếu trước hụt sau”. Ông còn người con trai, cũng không nghề nghiệp ổn định nhưng ở trọ riêng. Ông Đức bảo: “Giờ chạy xe của tôi từ 5 giờ sáng đến 12 giờ trưa, rồi từ 3 giờ chiều đến tận 12 giờ khuya. Mải chạy ăn không có cả thời gian thăm con, dù biết nó trọ cũng đâu gần đây”.
Khi hỏi về những anh em cùng cha với ông, ông Đức lắc đầu: “Cũng không rõ nữa vì mỗi người mỗi nơi”. Anh em ông thuộc nhiều dòng mẹ nên cũng không thuận hòa lắm, còn đến giỗ thì mỗi người cúng riêng. Chỉ mong có chốn thờ tự cha mẹ Ông Đức ngậm ngùi: “Sống cảnh nhà thuê chật hẹp, muốn một chỗ để thờ phụng, nhang khói mẹ cha cũng không có. Hiện di ảnh cha và mẹ tôi đành gửi trong chùa ở đường Huỳnh Văn Bánh, nhiều lúc tranh thủ cũng chỉ vào thắp nén nhang xong lại về”. Ông bảo, nhiều lúc muốn về quê hương Bạc Liêu nhưng bận kiếm sống rồi ít tiền nên nhiều năm nay ông chưa về được. ![]() Dinh thự Công tử Bạc Liêu bây giờ là Nhà hàng - Khách sạn do Tỉnh ủy Bạc Liêu quản lý. (Ảnh: Huỳnh Hải) Ông Đức cũng tâm sự rằng, người càng lớn tuổi càng muốn gần gũi quê hương vì không đâu bằng sống êm đềm nơi quê cha đất tổ. Lần về quê gần đây nhất của ông là hồi đầu tháng 12 này để nộp đơn xin cấp nhà. Trông cảnh cũ, lòng ông thêm thôi thúc ước muốn được trở về quê sinh sống, thờ phụng tổ tiên. Khi hỏi về quyết định xin cấp nhà của ông, ông Đức cho biết ý định đó có từ lâu rồi, nhưng ông không có thời gian và cũng không biết thủ tục giấy tờ. “May là mấy tháng trước có người khách biết chuyện, tận tình hướng dẫn thủ tục đơn từ nên giờ mới thực hiện được nguyện vọng đó”, ông Đức nói. Được biết, họ hàng của ông Trần Trinh Đức hiện ở Bạc Liêu vẫn còn nhiều người. Ông Phan Kim Khánh (cháu của Công tử Bạc Liêu, em con cô cậu với ông Đức) cho biết: “Khi ông Đức về và có ý gặp các cơ quan ban ngành tỉnh để gởi đơn xin nhà, tôi cũng đã nhiệt tình hướng dẫn ông Đức đến những nơi liên quan. Riêng tôi, rất ủng hộ và rất vui mừng nếu ông Đức chuyển về Bạc Liêu để ở và thực hiện việc thờ phụng ông bà”. Trao đổi với PV Dân trí, ông Phạm Hoàng Bê - Phó Chủ tịch UBND tỉnh Bạc Liêu cho biết: “UBND tỉnh đã nhận được đơn xin cấp nhà của ông Trần Trinh Đức. Chúng tôi đang họp bàn các cơ quan, ban ngành tỉnh để xem xét. Trước mắt, cần xác minh thực tế đời sống của ông Đức thế nào. Dù không thuộc diện cấp nhà nhưng là đối tượng gặp khó khăn cũng sẽ được tạo điều kiện sao cho hợp tình hợp lý”. Còn bà Võ Kim Cương, Giám đốc Nhà hàng - Khách sạn Công tử Bạc Liêu bày tỏ sẽ sẵn sàn giúp đỡ việc ông Đức xin nhà. Ông Đức còn nói muốn xin vào Nhà hàng - Khách sạn Công tử Bạc Liêu để làm hướng dẫn viên vì ông có biết tiếng Anh. Nếu thực sự ông muốn vào làm thì bà sẽ hỏi ý kiến Tỉnh ủy vì Nhà hàng - Khách sạn này thuộc Tỉnh ủy quản lý rồi mới quyết định được.
Jan 8 2010, 09:56 AM
Bởi: chjp_online70
Trong một lần xem chương trình “Ai là triệu phú”, trinh sát Cục C16 tình cờ phát hiện thấy người chơi tên Lê Thị Cơ (đã giành được phần thưởng là 10 triệu đồng) rất giống với người đang bị truy nã.
![]() Trưa 15/12, các trinh sát ập vào một nhà trọ tại khu phố 6, phường Phước Long A, bắt gọn Lê Thị Hồng, người bị lệnh truy nã đã 11 năm. Hồng bị phát hiện trên chương trình "Ai là triệu phú" dưới cái tên Lê Thị Cơ. Hồng, 40 tuổi, quê ở Cầu Tiên, Thịnh Liệt, Thanh Trì, Hà Nội. Năm 1993, mặc cho chồng và gia đình can ngăn, Hồng vẫn quyết tâm đi bán đề cho một số chủ đề ở Hà Nội.
Hằng ngày Hồng giao dịch thu nhận hàng trăm triệu tiền đề của cả các con đề và chủ đề của nhiều đường dây đề. Nhiều con đề hết tiền chơi, Hồng dụ bán thiếu cho họ rồi lấy tiền của các dây đề khác đắp đổi trả cho khách thắng đề.
Sau hai năm đề đóm, số tiền nợ của Hồng đã lên đến bạc tỷ. Cuối cùng, dưới sức ép của các chủ nợ, Hồng ẵm con chạy vào Đồng Nai để trốn nợ. Ngày 23/1/1996, Công an Hà Nội ra lệnh truy nã Hồng trên toàn quốc và tổ chức truy bắt. Song Hồng "lặn" khá sâu nên việc truy bắt không đạt kết quả.
Hơn 11 năm sau, trong một lần xem chương trình "Ai là triệu phú" phát trên sóng VTV3 tối 31/7, trinh sát tình cờ phát hiện thấy người tham gia chương trình tên Lê Thị Cơ rất giống với Hồng.
C16, Bộ Công an đã liên hệ với ban tổ chức chương trình "Ai là triệu phú" và thu thập tài liệu, điều tra mẫu vân tay và xác định Hồng và Cơ là một.
Hồng bị bắt trưa 15/12. Tại trụ sở Công an phường Phước Long, quận 9, TPHCM, Hồng khai nhận toàn bộ việc thay tên đổi họ cũng như hành trình lẩn trốn. Trả lời câu hỏi tại sao đang bị truy nã mà dám lên truyền hình, Hồng "ngây thơ": "Em nghĩ sau nhiều năm, công an đã quên em rồi. Vậy mà… em vẫn bị bắt!
Jan 8 2010, 09:51 AM
Bởi: chjp_online70
Cặm cụi tìm phế liệu trong các sọt rác tại lô B1, ấp 3, xã An Phú (huyện Thuận An - Bình Dương), chị Thảnh hết hồn khi thấy xác một bé trai khoảng 3kg còn đỏ hỏn, trên thân thể và cuống rốn vẫn còn vết máu.
Tin từ UBND xã An Phú ngày 5/3 cho hay, ngay sau khi nhận được tin báo, chính quyền địa phương đã đến hiện trường, khám nghiệm và đưa bé đi an táng. Theo nhận định ban đầu của một số người chứng kiến, có thể mẹ bé sau khi sinh vì một lý do nào đó không nuôi đã đem ra bỏ tại đây, nghĩ rằng có thể ai đó thấy và nuôi cháu nhưng không ngờ khi được phát hiện thì đã quá muộn. Thương cho số phận của bé, nhiều người dân xung quanh đã mang quần áo trẻ em đến mặc cho bé, trước khi đưa em đi an táng. Theo cơ quan chức năng, cháu bé mới tử vong trước khi được phát hiện vài giờ đồng hồ.
Jan 8 2010, 09:49 AM
Bởi: chjp_online70
Thấy bạn cùng làm bị điện cao thế hút, Tiến không ngần ngại nhảy vào kéo bạn ra. Không may, cậu bé 17 tuổi lại trở thành nạn nhân bị bỏng điện và phải cắt bỏ đi hai tay và gần nửa chân trái. Sinh ra trong một gia đình nghèo ở thôn 7, xã Đại Nghĩa, Đoan Hùng, Phú Thọ, Nguyễn Văn Tiến đã phải nghỉ khi vừa học xong lớp 10 dù năm nào cũng học lực khá. Tiến về Hà Nội học làm thợ nhôm kính. Làm được vài tháng, đợt gần Tết Nguyên đán vừa rồi, Tiến cùng bạn lắp nhôm kính cho khách hàng ở quận Thanh Xuân. Do sơ sảy, người bạn đã bị luồng điện cao thế hút. Thấy người bạn treo lơ lửng giữa không trung cách mặt đất chừng 2m, Tiến liền lao vào kéo mạnh. Bạn thoát nạn, còn cậu bé bị dòng điện cao thế giáng vào người và ngã lăn từ mái nhà xuống đất. Tiến được đưa đi cấp cứu trong tình trạng sốc bỏng nặng, toàn bộ mạch máu, da cơ, xương tay, một phần chân trái… hoại tử. Vào Viện Bỏng trung ương, các bác sĩ Khoa bỏng người lớn đã hội chẩn và kết luận: “Phải cắt bỏ khẩn cấp hai cánh tay và cẳng chân trái nếu không vết thương sẽ hóa mủ hấp thụ ngược vào máu làm bệnh nhân nhiễm độc dẫn tới tử vong”.
Nghe tin con bị nạn, người mẹ tất tả từ quê xuống Hà Nội. Vay tạm được một số tiền cùng với việc bán tống tháo vài thứ đồ, bà Nguyễn Thị Tình bắt xe về thủ đô. “Lúc đầu tôi không thể hình dung con mình bị nạn nặng, chỉ biết cháu bị bỏng và đưa đi cấp cứu”, bà Tình rơm rớm nước mắt kể. Nhìn thấy con, quanh người bọc kín vải trắng, gương mặt đau đớn, đôi mắt nhắm nghiền, lòng bà quặn đau. Ngày hôm sau là 23 tháng chạp, chồng bà làm nghề thợ xây từ khá xa mới về cùng vợ chăm sóc con. Khi nghe các bác sĩ thông báo phải phẫu thuật cắt bỏ các bộ phận bị hoại tử để cứu tính mạng của con, hai ông bà như rụng rời, đứt từng khúc ruột. Bà Tình vẫn chưa hết bàng hoàng nói: “Làm mẹ, sinh cháu lành lặn giờ hàng ngày nhìn thấy con thiếu thốn tay chân, tôi vừa đau vừa hạnh phúc về con”. Ông Nguyễn Đức Ngọc cũng chung cảm giác với vợ. Chiều qua, cậu bé đã khá hơn sau 5 lần phẫu thuật. Hai cánh tay đã lên da non ở chỗ bị cắt cụt. Phần cẳng chân bị cắt ngay chỗ bọng chân chưa lành hẳn, vẫn nhìn thấy xương nhô ra. Bà Tình đang thay áo cho con. Chỉ hơn một tháng trong Viện, người phụ nữ mới 51 tuổi tóc bạc trắng gần hết cả đầu vì nhiều đêm khóc thương con. Bà ngồi lặng lẽ dùng chiếc bông gạc thấm máu rỉ ra từ nách của con. Sinh ba người con đều là trai nhưng hai anh của Tiến cũng sớm nghỉ học và theo bố đi làm thợ xây. Năm ngoái, con trai cả làm trên Tuyên Quang bị tai nạn lao động, chưa lành vết mổ, giờ lại đến đứa con út. Ở nhà, nhiều năm nay, bà nội của Tiến cũng bị liệt, ăn nằm một chỗ. “Cháu nói với tôi, gia đình khó khăn nên muốn đi làm, trước là để học nghề, sau là tự nuôi sống bản thân, rồi sẽ giúp đỡ bố mẹ khi về già”, bà Tình vừa kể vừa lấy vạt áo thấm nước mắt.
Tiến ngồi lặng lẽ trên giường bệnh, đọc báo. Em lấy chiếc chân phải còn lại lật từng trang báo trông khá thành thạo. Cậu thiếu niên có đôi mắt hiền lành, chất phác. So với trước khi bị nạn, giờ người em tong teo, nặng hơn 30 kg. Em kể, lúc bạn bị nạn, không hề đắn đo, suy nghĩ, chỉ biết cứu người. Nhưng cậu bé cũng không giấu nổi xót xa: “Khi tỉnh dậy sau nhiều lần phẫu thuật, thấy chân tay không còn, em buồn lắm và khóc nhiều”. Ông Ngọc, khắc khổ, cố nén xúc động đứng một góc, đang cầm cuốn sổ nhỏ nhẩm tính số tiền vay của người thân, họ hàng, bà con lối xóm. Từ hôm con vào Viện, dù được miễn giảm khá nhiều các chi phí, nhưng tiền thuốc thang cũng ngót nghét hơn 30 triệu đồng, chưa biết kiếm thế nào để trả nợ trong thời gian tới. Điều lo lắng nhất hiện giờ của vợ chồng bà Tình, con trai phải tập tự lập vì cuộc đời Tiến còn dài. Ngay bản thân Tiến cũng biết: “Bố mẹ em cũng yếu rồi, em không nhờ mãi được hai người. Em chỉ mong mình sẽ đi lại được và có thể tự lo cho bản thân”. Cậu bé cần một chiếc chân giả và tay giả để phát triển cân đối. ![]()
Cậu thiếu niên mơ ước có được bộ chân tay giả để tự lo được cho bản thân khi mà bố mẹ không còn giúp được.
Bác sĩ Đỗ Lương Tuấn, chủ nhiệm khoa Bỏng, cho biết, trong thời gian tới sẽ chuyển Tiến sang phòng phục hồi chức năng. Theo bác sĩ Tuấn, phần cẳng chân cụt còn lại của bệnh nhân hiện co về phía sau. Tiến phải tập luyện để cho phần đó thẳng ra, kheo chân co giãn mới có cơ hội lắp chân giả sau này. Hai hôm trước, các bác sĩ ở khoa đã thử kéo phần cụt ở chân ra được hơn 120 độ. Công tác khá lâu trong Viện song trường hợp của Tiến khiến bác sĩ Tuấn cũng cảm động, chia sẻ: “Tiến còn ít tuổi nhưng khá bản lĩnh trong những lần phẫu thuật liên tiếp. Cậu bé khá sốc, khóc nhiều nhưng rồi cũng tạm qua cơn khủng hoảng tinh thần”. Theo ông Tuấn, thời gian tới, cậu bé sẽ cần trước nhất một chiếc chân giả để giữ thăng bằng cho cơ thể. Các bác sĩ trong khoa cũng đã khuyên bố mẹ bệnh nhân mua một bộ chân tay giả loại cơ năng, có thể cầm nắm được. Bà Tình tâm sự, kế hoạch đó thật xa với với gia đìnhbởi món tiền vay trong thời gian con nằm viện chưa biết trả ra sao, huống hồ… vài chục triệu nữa cho phần chân tay giả. Quý độc giả có thể đến hai địa chỉ sau để góp phần giúp đỡ cho em Tiến: Nguyễn Văn Tiến, tầng 6, Khoa Bỏng người lớn, Viện Bỏng Quốc Gia (gần Viện 103), xã Tân Triều, Thanh Trì, Hà Nội
Nguyễn Thị Tinh (mẹ em Tiến), thôn 7, xã Đại Nghĩa, huyện Đoan Hùng, Phú Thọ. |