El Boni

9 Trang « < 3 4 5 6 7 > » 

 
Tại PMU 18, Dũng “tổng” đã dựng lên một ê kíp làm việc khá bài bản với các quan hệ chằng chịt từ những người “không rõ” lý lịch đến người thân những quan chức cấp cao.

Nhìn vào PMU 18, ai cũng thấy để “chạm” được vào “lô cốt” PMU 18 và Dũng “tổng” là việc làm không dễ.

Trong cất nhắc, sắp xếp cán bộ nhà nước thì điều đầu tiên là dựa vào năng lực. Chúng tôi không hề đánh giá thấp một số người có năng lực thực sự tại PMU 18 được nắm giữ một số chức vụ quan trọng. Song, việc một Ban QLDA có nhiều “thành phần 5C”- (con cháu các cụ cả) thì lại là một điều không nên!

Một kỹ sư không mấy giỏi giang như Bùi Tiến Dũng (vì Dũng đã từng bị đúp khi học ĐH GTVT) nhưng lại được nguyên Thứ trưởng Nguyễn Việt Tiến tiến cử giữ chức Tổng GĐ.

Hàm ân này - mà đúng hơn là mối quan hệ qua lại này - đã được cả hai vun đắp từ những ngày cùng làm việc tại Vụ Kế hoạch-đầu tư (Bộ GTVT) cho đến khi cùng vào trại. Sự lựa chọn đó theo ông Tiến là không hề “ân hận”.

Cặp bài trùng Tiến- Dũng đã phối hợp ăn ý trong nhiều năm liền. Và nếu không có sự cố PMU 18, cả Tiến và Dũng sẽ cùng ung dung... tiến trên con đường hoạn lộ.

Khi làm lãnh đạo PMU 18, Dũng đã kịp cất nhắc em trai Bùi Huy Kiểm giữ chức Phó phòng BID 5. Một em trai khác của Dũng “tổng” cũng được nhận vào làm cán bộ phòng BID 1.

Với Thứ trưởng Nguyễn Việt Tiến, PMU 18 như một “nhà trẻ gia đình”. Chỉ tính riêng gia đình ông Nguyễn Ngọc Long (cháu ông Tiến) đã có đến 3 cán bộ làm việc tại PMU 18. Anh trai ông Long là Nguyễn Ngọc Thạch đã từng giữ chức Phó TGĐ PMU 18 (phụ trách phía Nam).

Để mở đường cho ông Long lên chức Phó TGĐ PMU 18 và cũng là tạo bàn đạp để ông Thạch lên nắm chức TGĐ Ban QLDA đường thủy: Năm 2005 ông Thạch được lưu chuyển làm Phó TGĐ Ban QLDA đường thuỷ và ông Long lên nắm chức phó TGĐ PMU 18. Hiện bà Nguyễn Thị Thoa, em gái ông Long, cũng giữ chức Phó phòng BID 2.

Ông Nguyễn Sào Nam, chú của ông Long hiện giữ trọng trách Trưởng phòng Kỹ thuật. Cá nhân ông Tiến cũng kịp “gài” con gái là Nguyễn Bích Liên làm Chánh văn phòng tư vấn dự án Giao thông nông thôn.

Em bên vợ của ông Tiến cũng giữ chức vụ Chánh văn phòng tư vấn dự án cầu trên QL 1. Hiện cả hai người này đã xin nghỉ.

Đối với Phạm Tiến Dũng (Dũng “con”), một “đệ tử ruột” của Dũng “tổng” và Thứ trưởng Tiến cũng đã được cất nhắc rất nhanh từ Phó lên Trưởng phòng BID 6 rồi Trưởng phòng Kế hoạch và dự kiến lên Phó TGĐ PMU 18 vào đầu năm 2006. Khi Dũng “con” chuyển từ phòng BID 6 lên phòng Kế hoạch thì vợ Dũng là Lê Thanh Hòa được “luân chuyển” về làm Phó phòng BID 6.

Nói đến PMU 18, người ta không thể không nhắc đến con trai nguyên Bộ trưởng Bộ GTVT Lê Ngọc Hoàn là Lê Anh Tuấn. Ông Tuấn về PMU 18 được 4 năm thì được cất nhắc lên vị trí Phó TGĐ.

Tại PMU 18, người ta còn rất ngạc nhiên khi bà Nguyễn Thu Hiền (sinh năm 1975) dù chỉ có bằng Trung cấp Tài chính (về sau có học tại chức ĐH Tài chính) đã được bổ nhiệm chức Phó phòng kế toán năm 2005.

Tuy nhiên những băn khoăn này đã được giải toả sau đó: Bà Hiền là vợ Nguyễn Văn Tùng, công tác tại Ban Tổ chức TW. Hơn thế ông Tùng là em ông Nguyễn Văn Lâm, Phó Chủ nhiệm VPCP. Dư luận cho rằng Dũng “tổng” bổ nhiệm bà Hiền là để “trả ơn” ông Lâm?

Theo thông tin chúng tôi nắm được thì tại PMU 18 có rất nhiều cán bộ được nhận vào làm nhờ sự “gửi gắm” của một số VIP đang công tác ở một số cơ quan trung ương… Con ông Đoàn Mạnh Giao – Chủ nhiệm VPCP - cũng từng làm việc tại PMU 18.

Nói đến công tác cán bộ tại PMU 18 người ta thấy nực cười. Sau vụ gây lộn tại phố Nguyễn Du (năm 1996), ông Nguyễn Việt Tiến và một số cán bộ PMU 18 được tha. Mới đây, khi C 14 xem xét lại vụ việc, cơ quan CA không tìm thấy hồ sơ vụ này do thất lạc.

Người làm “thất lạc” hồ sơ sau đó có một người em được ông Tiến nhận vào làm việc tại PMU 18 và hiện đang giữ chức đội trưởng đội xe.

Hiện PMU 18 có khoảng 240 cán bộ trong đó trên 50 cán bộ “chủ chốt” (phó, trưởng phòng). Tại văn phòng Ban cũng có đến 70 cán bộ, nhân viên trong đó gần 30 người là lái xe. Theo đánh giá của một số cán bộ tâm huyết của PMU18 thì có đến 40% cán bộ chủ chốt được bổ nhiệm theo kiểu “đền ơn, đáp nghĩa” và không làm việc hiệu quả.

Rõ ràng việc sử dụng con người của ông Nguyễn Việt Tiến và sau đó là Bùi Tiến Dũng như một mũi tên trúng hai đích: Thứ nhất, Dũng “tổng” có quan hệ với nhiều lãnh đạo cao cấp, khiến công việc của PMU 18 được suôn sẻ. PMU 18 ngày càng nâng cao thanh thế. Hàng loạt các dự án lớn được “dồn” về PMU 18.

Trong 10 năm qua, PMU 18 đã được quản lý trên 32.000 tỷ đồng và trở thành siêu ban. Thứ hai, với sự hiện diện của nhiều người thân của một số lãnh đạo, Dũng “tổng” đã khoác lên PMU 18 một chiếc “áo giáp”.

Chiếc “áo giáp” đó lại được dát bằng hàng ngàn tỷ đồng nên càng trở nên long lanh trong con mắt nhiều người.


 
Tối 18/4, tại bến xe nội thành Đà Lạt, Đội phó cảnh sát 113 ngang nhiên đánh một tài xế tắc xi vô cớ khiến anh này bị rách đầu, toàn thân bầm tím, khó thở... Nạn nhân là anh Nguyễn Quốc Ánh, sinh năm 1979, lái xe số 52 hãng tắc xi Mai Linh Đà Lạt.

Lời tường trình của nạn nhân

Chiều 19/4 anh Ánh kể lại sự việc như sau:

Lúc 23h10 đêm 18/4, Ánh dừng xe vào quán Anh Sơn (trong bến xe nội thành) uống sữa đậu nành cùng 4 đồng nghiệp (đều là tài xế tắc xi Mai Linh). Ánh đang gọi sữa thì có một thanh niên mặc thường phục ngồi ăn uống cạnh đó nói lớn: “Mời Mai Linh qua uống một ly”.

Vì không quen biết nên anh Ánh không quan tâm. Bỗng nhiên người thanh niên lại gần chỉ vào mặt Ánh và nói: “Tao mời thằng kia (tài xế Long) cháu ông H., chứ tao không mời mày. Mày nói gì?”. Ánh đứng dậy trả lời: “Tôi đâu nói gì anh mà anh chỉ vào mặt tôi?”. Người thanh niên đó lập tức đánh anh Ánh tới tấp vào ngực và lưng. Những người trong quán tới can ngăn, nhưng đều bị người thanh niên ấy đánh trả.

Ngay lúc đó xe cảnh sát 113 chở theo 4 cảnh sát đến. Trái với suy nghĩ của anh Ánh, các chiến sĩ 113 không hề can ngăn người thanh niên mà còn “hỗ trợ” người này hành hung anh Ánh, giẫm đạp lên người, dùng giày đá toác đầu anh.

Sau đó số cảnh sát này kiểm tra giấy tờ tùy thân và buộc anh Ánh phải xin lỗi người thanh niên đã đánh mình. Anh Ánh cảm thấy mình không có lỗi nên không xin lỗi liền bị một cảnh sát hù dọa: “Mày muốn xin lỗi hay sáng mai lên công an gặp tao”. Vì quá lo sợ, trong khi máu ra nhiều, anh Ánh đành xin lỗi người thanh niên vô cớ đánh mình để được đồng nghiệp chở đi bệnh viện cấp cứu.

Những người trong quán cho biết người thanh niên mặc thường phục ấy tên là Hải, đội phó cảnh sát 113. Trước khi Ánh được đồng nghiệp đưa đi bệnh viện, Hải còn đe dọa: “Mày muốn tiếp tục chạy xe hay muốn mất 10 triệu đồng, mày gặp tao mặc thường phục thì mày chỉ có chết!”.

Các đồng nghiệp của anh Ánh như Dương Nguyễn Quốc Phong (lái xe 78), Lê Bá Long (lái xe 60), Tán Văn Sự (lái xe 30) đều khẳng định anh Ánh không hề gây sự, xích mích gì với anh Hải, chỉ hơi lớn giọng khi bị Hải chỉ mặt gây sự. Anh Phong vào can ngăn cũng bị Hải đánh trả.

Bà Nguyễn Thị Ngọc Phượng (ngụ tại 36B ấp Ánh Sáng, Đà Lạt) cho biết, khi chứng kiến vụ việc, bà có ý gọi người đưa anh Ánh đi bệnh viện thì bị Hải phản ứng: "Bà kia biết cái gì mà xía vô chuyện người ta, bà đi khỏi đây ngay".

Tại bệnh viên, anh Ánh phải khâu 4 mũi, toàn thân mình bị thâm tím, khó thở và đang phải tiếp tục điều trị.

Lãnh đạo Phòng PC13 nói gì?

Ngày 20/4, chúng tôi đến Phòng Cảnh sát quản lý hành chính về trật tự xã hội (PC13, Công an Lâm Đồng) để tìm hiệu sự việc. Trung úy Nguyễn Văn Thương (Đội phó CS113) chỉ huy trực đêm 18/4 cho biế: Đêm đó phòng chỉ huy nhận được tin báo ở bến xe nội thành có ẩu đả, ngay lập tức anh Thương cùng với 3 đồng nghiệp Lê Văn Thăng, Trương Hoài Nam và Cao Hữu Suốt (lái xe) đến ngay hiện trường.

Đội công tác chứng kiến anh Lê Thanh Hải (Đội phó CS 113) đánh anh Ánh và đã can ngăn, 4 người trong đội công tác không tham gia đánh anh Ánh. Lúc đó ông Thương yêu cầu anh Hải và anh Ánh đến trụ sở Công an phường 1 lập biên bản nhưng cả 2 đều không muốn. Anh Ánh xin lỗi anh Hải để được bỏ qua (!?). Cùng lúc nhận được tin báo ở ngã ba Cẩm Đô có trộm cướp nên đội công tác phải đến giải quyết.

Cùng ngày, Trung Tá Phạm Văn Tải (Phó Phòng PC13) xác nhận việc Trung úy Lê Thanh Hải đánh anh Ánh là có thật. Hôm đó không phải ca trực của Hải, Hải mặc thường phục đi chơi cùng một số bạn học (Hải đang học ĐH Luật tại chức).

Ông Tải cho biết sáng 19/4, lãnh đạo Công ty Mai Linh Đà Lạt có đến trình báo sự việc. Theo chỉ đạo của Ban giám đốc Công an tỉnh thì từ ngày 20/4 tạm không phân công tác anh Hải để viết tường trình và kiểm điểm. Mặt khác Phòng đang điều tra tìm hiểu sự việc, nhưng nếu vô cớ mà đánh người thì sẽ bị xử lý tùy theo mức độ vi phạm.

Chiều 20/4, ông Vũ Thành Nam (Đội trưởng 113) và Lê Thanh Hải chủ động giải trình sự việc. Anh Hải thừa nhận vì thiếu kiềm chế nên đã đánh anh Ánh, hứa sẽ xin lỗi anh Ánh và gia đình, đồng thời bồi thường viện phí cho nạn nhân.


 
Bức ảnh chụp Thủ tướng Angela Merkel khi bà thay đồ tắm được đăng trên một tờ báo Anh, hồi đầu tuần. Sự kiện này đang gây ra phản ứng dữ dội từ phía chính phủ và làng báo của Đức.

Tờ báo lá cải The Sun cho in hình ảnh gây tranh cãi về bà Merkel, khi nhà lãnh đạo 51 tuổi này đang nghỉ lễ Phục sinh cùng phu quân trên đảo Ischia của Italy.

Bức ảnh được chụp từ phía sau đúng lúc bà thay quần áo tắm cùng hàng tít lớn "Tôi là bà lớn ở Bumdestag", một lối chơi chữ ám chỉ Bundestag (Quốc hội Đức).

Phát ngôn viên của nữ thủ tướng là Thomas Steg kịch liệt phản đối tờ báo Anh và cho rằng họ đang mắc bệnh tò mò một cách bệnh hoạn. Ông khẳng định thủ tướng Đức hoàn toàn có quyền được hưởng và tôn trọng những giây phút riêng tư.

"Đây chắc chắn không phải là cử chỉ lịch sự truyền thống của người Anh", Thomas Steg mỉa mai. Tuy nhiên, ông loại bỏ khả năng sẽ đâm đơn kiện The Sun về bức ảnh nêu trên.

Nhưng một bộ phận trong làng báo Đức đã sôi lên trước việc làm của các đồng nghiệp bên xứ sở sương mù. Bild, vốn được coi là tờ báo Đức "cá mè một lứa" với The Sun đã cho in lại bài báo cùng bức ảnh và lu loa: "Người Anh đang nhạo báng thủ tướng của chúng ta. Không hiểu lòng căm ghét này đến từ đâu nhỉ".

Bild còn thề độc rằng người Đức sẽ báo thù tại World Cup vào mùa hè tới và đá cho đội tuyển Anh "thảm bại tơi tả".

Nhật báo Berliner Zeitung thì mát mẻ: "Bài báo và bức ảnh trên chỉ chứng tỏ một điều rằng bà thủ tướng có một cái mông, mà về mặt thông tin có lẽ là rất mới mẻ đối với độc giả của The Sun. Người Anh vốn có tiếng xấu về sự hiểu biết rất kém của họ về nước Đức kể từ sau năm 1945 mà".


 
Về sự giàu có của ông vua trong vương quốc Microsoft này thì đã có quá nhiều lời bàn tán. Có kẻ rỗi rãi còn mày mò đặt một bộ đồng hồ để tính những đồng dollar liên tục sinh sôi nảy nở trong gia tài của ông ta.

Câu hỏi và cũng là ước mơ vươn tới sự giàu có ấy có lẽ không phải chỉ của riêng một vài người. Thế nhưng, một người bình thường như tôi sẽ mất gấp đôi số thời gian loài người thông minh tồn tại trên trái đất để làm ra một số tiền bằng Bill Gates kiếm được trong 40 năm.

Bí quyết 1: Chọn dòng tộc cho cẩn thận

“Có ba cách để làm ra tiền. Bạn có thể thừa hưởng nó. Bạn có thể cưới nó. Bạn có thể ăn trộm nó” - tục ngữ của người Ý.

William Henry Gates III (tên cúng cơm của ngài Bill Gates) đã có một sự lựa chọn hoàn hảo vào ngày 28/10/1955, đêm ông ta cất tiếng khóc chào đời. Ông ta đã chọn được người cụ cho mình là ngài J.W.Maxwell. Maxwell trước đó nửa thế kỷ đã thành lập Ngân hàng quốc gia thành phố Seattle (1906). Con trai của ngài Maxwell, James Willard Maxwell cũng là một chủ ngân hàng tài giỏi và đã để lại một quỹ tiền triệu dollar cho cậu cháu William (Bill) Henry Gates III.

Trong một vài bài học tiếp theo, bạn sẽ hiểu tại sao triệu phú của chúng ta có thể mạo hiểm trong kinh doanh. Đơn giản vì nếu có lụn bại và ngã xuống vực thì dưới đáy vực vẫn có nhiều triệu dollar làm đệm đỡ cho cậu bé yêu quý của dòng tộc không bị trày xước.

Bí quyết 2: Chọn bố mẹ cho cẩn thận

“Người trẻ tuổi hỏi một ông già giàu có làm thế nào ông ấy kiếm được nhiều tiền. Ông già chậm rãi kể: năm 1932, khi ta đang ở tột cùng của thất bại, ta mang 1 xu mua một quả táo. Ta mất cả ngày hôm đó để lau bóng quả táo đến tận cuối ngày, ta bán quả táo lấy 10 xu. Sáng hôm sau, ta mang 10 xu đi mua hai quả táo to. Ta ngồi lau bóng nó đến cuối buổi chiều thì bán được 20 xu. Cứ thế, một tháng trời ròng rã trôi qua và ta kiếm được 2 dollar cho mình. Thế rồi bỗng nhiên bố vợ ta mất và để lại cho ta 2 triệu dollar.”

Bố mẹ của Bill Gates, ông William Henry Gates, Jr. và bà Mary Maxwell, làm những công việc liên quan đến tài chính ở Seattle. Bill Gates, Jr. là một luật sư xuất chúng còn Mary Maxwell là thành viên ban giám đốc Ngân hàng First Interstate và Pacific Northwest Bell.

Cũng nhờ vào túi tiền căng ních của bố mẹ, Bill không bị đẩy vào những trường công lụp xụp mà được cho học ở trường tư Lakeside, trường xịn nhất Seattle với số tiền phải nộp mỗi khóa học không dưới 5.000 dollar (năm 1967). Trong khi đó, bạn chỉ phải đóng 1.760 dollar mỗi năm nếu học ở đại học danh giá Havard.

Học ở đây, cậu bé Bill có dịp được kết thân với những cậu ấm danh giá như anh em nhà McCaw, những người sau này kiếm được 11,5 tỷ dollar của AT&T chỉ qua vụ giấy phép kinh doanh ĐTDĐ năm 1994. Khi những đứa trẻ này hứng chí chơi máy tính, ngay lập tức mẹ chúng vung 3.000 dollar để mua bộ máy tinh DEC PDP-10. Lúc đó, những chiếc máy tương tự cũng đang được dùng ở phòng nghiên cứu khoa học đại học Stanford và MIT.

Bí quyết 3: Thuê và Mua các thành quả nghiên cứu

Những cái đầu kinh tế học thông thái, cổ lỗ (và thường là kẻ thua cuộc) luôn nhấn mạnh rằng các doanh nghiệp lớn, thống lĩnh thị trường cần chi nhiều tiền vào việc nghiên cứu khoa học. Hơn ai hết, chính những “con cá lớn” này sẽ được hưởng lợi từ những thành quả nghiên cứu đó.

Nhưng nếu bạn muốn giàu nhanh như Bill Gates thì bạn phải thuộc nằm lòng điều này: hãy chờ cho các công ty thấp cổ bé họng có được vài thành quả hay ho nào đó rồi mua luôn các công ty ấy. Ngày trước thì luật chống độc quyền còn trói chân các con cá lớn, không cho chúng ngoác mồm nuốt những con cá nhỏ. Chuyện đó xưa rồi. Ngay khi các sản phẩm của Microsoft có nguy cơ bị đe dọa bởi các chương trình chạy trên nền mạng, lập tức Bill đã vung tay mua WebTV và Hotmail.

Còn một cách nữa cũng khá hiệu quả: Mua Đúng Người. Vài người tham gia viết nên hệ điều hành Microsoft Windows vốn đã có những bản sơ yếu lý lịch gồm những dòng như: đã từng làm việc cho Xerox PARC chẳng hạn. Thế là Xerox trả tiền cho các nghiên cứu khoa học và phát triển nhân lực, Microsoft trả tiền để hưởng sự phát triển của những nghiên cứu ấy.

Bí quyết 4: Hãy để người khác làm việc chuyên môn

Nếu bạn là một kỹ sư máy tính giỏi, chắc chắn bạn sẽ phật lòng nếu ai đó khuyên bạn đừng tự tay lập trình phần mềm của mình. Tuy nhiên, hãy nghĩ lại một chút. Cả một đống các chuyên viên Ấn Độ và các nước đang phát triển, đang mày mò ngày đêm để học lập trình Java. Chẳng lẽ bạn muốn họ thất nghiệp? Nếu sản phẩm của các công ty lớn như Microsoft, Oracle, SAP và Sun là do chính họ làm ra thì có đến một nửa số nhân công công nghệ thông tin thế giới đang thất nghiệp.

Quan trọng hơn, bạn không thể làm giàu khi chỉ biết lập trình và lập trình. Thời gian đó dành để viết các ngôn ngữ SQL và HTML của riêng bạn nhằm quảng bá cho công nghệ của mình. Nhường mấy cái việc lẻ tẻ đó lại cho những người có nhiều thời gian hơn. Dành nhiều thời gian vào việc đếm tiền ấy.

Bill Gates làm việc thẩm định lại các phần mềm chứ không làm việc viết phần mềm. Nếu thực sự bạn muốn trở thành một kỹ sư công nghệ thông tin giỏi, hãy tìm đọc những cuốn sách khác. Đừng đọc bài viết này, vì nó chỉ dạy bạn cách làm giàu thôi.

Bí quyết 5: Đào tạo giám đốc điều hành

Quả là khốn khổ khi phải vận hành một công ty có trên 50 người. Hầu hết thời gian trong ngày, vị giám đốc đó phải lẩm bẩm một mình, ngáp ngủ trong những buổi họp, đọc hết văn bản này đến văn bản khác để dò tìm những lỗi ngớ ngẩn mà chính mình không lường hết được sự nghiêm trọng của nó. Những hăm hở vì được trực tiếp ra lệnh cho mọi người dần dần sẽ thế chỗ cho sự mệt mỏi.

Thế nhưng hầu hết mọi người đều say mê cái ghế giám đốc điều hành chán ngán đó, trừ Bill Gates. Ông ta thuê Steve Ballmer từ năm 1980 để rồi 20 năm sau trao quyền giám đốc điều hành về tay anh ta.

Các lĩnh vực khác có thể chỉ cần bạn biết cách chi tiền là đã có thể ngồi vào ghế giám đốc. Công nghệ IT thì không như vậy. Để kiếm tiền trong lĩnh vực này, bạn buộc phải thành thạo một chuyên môn nào đó. Khó hơn nữa, bạn phải luôn giải quyết được các vấn đề phát sinh trong phạm vi chuyên môn ấy. Hãng Adobe là một ví dụ, hai đồng sáng lập là tiến sỹ nghiên cứu của Xerox PARC.

Còn một cách nữa là tìm kiếm những nhân sự xuất sắc từ bên ngoài về làm quản lý, thường là từ những công ty quan liêu một tí. Lý do là nhờ có những ách kìm kẹp từ trước nên khi được “thả” ra những môi trường năng động hơn, những cá nhân này có thể làm việc điều hành rất hiệu quả.

Bí quyết 6: Mục tiêu là lợi nhuận

Làm thế nào để kiếm tiền trong nghành công nghiệp phần mềm? Không gì dễ bằng trả lời câu này. Bước cần thiết đầu tiên là tạo ra cái gì đó có thể mang lại lợi ích cho người dùng hoặc các công ty trung gian. Sau khi đã có cái đó rồi thì có vô vàn cách để kiếm tiền. Bạn có thể hạn chế người dùng lại bằng cách thu phí. Hay có thể cứ bày ra cho thiên hạ ngắm nghía rồi tính tiền đào tạo sử dụng, dịch vụ đi kèm, hỗ trợ kỹ thuật hay bán các tiện ích đi kèm. Nhưng nếu sản phẩm của bạn không trở thành một phần của hệ thống thông tin chung thì bạn sẽ thua ngay lập tức. Kể cả tốn đống tiền quảng cáo cũng vứt đi hết.

Nếu bạn là người có tính sáng tạo và thông minh thì nghành công nghệ thông tin là một cái bánh béo bở. Nếu bạn lỗ vốn, sẽ có vô vàn lý do để đổ thừa.

Bí quyết 7: Cứ để những nhà đầu tư mạo hiểm chiếm lĩnh cổ phần...

...nhưng đừng để họ chi phối công ty bạn. Tập đoàn Microsoft mang cổ phần của mình ra bán vào những phút cuối cùng. Họ không cần hay bắt buộc phải tiêu tiền của những nhà đầu tư mạo hiểm. Họ cần ảnh hưởng uy tín tài chính của những người này để bán cổ phiếu được đắt hơn. Trong khi đó lại sẽ có thêm một khoản kha khá để tái đầu tư.

Bí quyết 8: Tự tin không phải việc cần ưu tiên

Nhã nhặn, lịch sự, bảnh bao và tự tin là thứ tuyệt vời. Ai cũng có thể làm việc đó trong công ty mình. Đến một ngày tất cả những điều đó đều chẳng nghĩa lý gì với những đối thủ cạnh tranh bộc trực, thậm chí nếu cần thiết có thể tranh luận một cách thô lỗ với nhau. Những người làm công việc kỹ thuật, nhất là những chàng trai cô gái mới ra trường đều cho rằng tất cả những gì mình làm ra đều hoàn hảo. Với những người làm về công nghệ thông tin, cách tốt nhất là phải chỉ ra những khiếm khuyết của họ một cách thẳng thắn.

Mỗi lần phải gặp Bill hay những người trong ban giám đốc thì đúng như đi vào địa ngục. Những lời chê bai dè bỉu của những vị chóp bu này luôn khiến các đối tác chán nản đến tuyệt vọng. Nhiều người khác đã hoặc đang làm ở tập đoàn này cũng kể những câu chuyện tương tự với báo giới.

Nguyên tắc chung của những người giàu là không được ve vuốt nhân viên. Họ không bao giờ muốn công ty trở thành một ngôi nhà ấm áp cho các nhân viên không mang lại lợi ích công việc.

Thay lời kết

Triết gia Socrates hỏi Cephalus, một người đàn ông giàu có “Ông coi điều gì là thứ tuyệt vời nhất sự giàu có mang lại?”. Trả lời “Điều tuyệt vời nhất giàu có mang lại, tôi không nói với tất cả mọi người, chỉ nói với những người tốt thôi, là dù cố ý hay vô tình, anh ta không bao giờ có cơ hội nói dối hay lừa gạt ai.”


   Trong: Giải trí
 
Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, trong một gia đình nọ, có hai người con gái cùng cha khác mẹ.




Tấm là con của bà vợ cả, Cám là con của bà vợ lẽ. Người cha mất rồi, mẹ Tấm cũng mất, nên Tấm phải ở cùng với dì ghẻ là mẹ của Cám.

- Tấmmmm!!!!!!!!! Tao đã cấm mày xào nấm với dấm rồi cơ maaaaaaaaà. Đầu mày có bị ấm không? Cẩn thận tao cho vài đấm.

- Tấmmmm!!!!!!!!! Mày hâm à, mày câm à. Sao mày đâm thủng cái mâm???

Hàng ngày, những lời đay nghiến, chửi bới Tấm xảy ra như cơm bữa, cho dù gì ghẻ đã đôi lần bị phê bình trước tổ dân phố vì vi phạm nếp sống văn minh gia đình văn hoá. Tấm làm gì cũng bị bà mắng, trong khi Cám cũng đâm thủng mâm lúc chơi đùa với Tấm thì lại được mẹ khen là văn võ song toàn.

Một ngày nọ, dì ghẻ bỗng thèm ăn tép xào khế. Bà liền gọi hai cô đến và rằng: “Hai con! Hai con hãy ra ngoài ao tắm rửa giặt giũ cho sạch, cho thơm. Nhân tiện lúc đi ngang qua đồng bắt cho mẹ ít tép. Đứa nào bắt được nhiều tép về đây thì ta thưởng cho yếm đỏ, tôm thì càng tốt” .

Hai cô vâng lời mẹ và chạy đi. Tấm chăm lam, chăm làm. Cô nhảy ào xuống đồng. Một tay cô mò từng con tép, bắt từng con tôm bỏ vào giỏ. Còn tay kia bứt từng con đỉa đang bám chặt vào đùi, nhìn trước ngó sau rồi vứt mạnh về phía Cám đang say giấc trên bờ.

Chẳng mấy chốc, giỏ tép đã đầy kín. Tấm cất tiếng gọi Cám đi về. Tỉnh dậy, Cám bỗng thấy hoảng sợ vô cùng khi nhìn thấy giỏ của mình trống rỗng. Như thế này thì mẹ sẽ đánh mất. Vừa mới hôm qua thôi, Cám còn chứng kiến cảnh mẹ mình đấm lia lịa vào mõm con chó becgie vì nó trót xơi trộm của bà củ khoai lang. Con chó dữ tợn là thế mà phải bỏ chạy, để lại bốn chiếc răng cửa ở bãi chiến trường. Nhớ đến cảnh đó, Cám bất giác đưa tay che lấy miệng mình...

Về đến nhà, dì ghẻ đon đả ra đón Cám và thưởng cho Cám cái yếm đỏ. Còn Tấm, cô khóc tấm tức rồi lủi thủi ra chiếc giếng sau nhà. Cô thấy cuộc đời sau lắm trái ngang. Cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức để bắt đầy giỏ tôm tép mang về cho mẹ ghẻ, vậy mà lúc lên bờ, cô đã cả tin khi nghe Cám nói: “Chị Tấm ơi chị Tấm. Đầu chị lấm chị ngụp cho sâu kẻo về mẹ mắng”. Rồi lừa lúc Tấm quay đi, Cám đã tráo bỏ giỏ rỗng của mình lấy giỏ đầy của Tấm rồi phi trâu một mạch về lĩnh yếm mới, bỏ lại đằng sau vài viên gạch do Tấm ném với theo.

“Thôi thì của đi thay người”, Tấm tặc lưỡi. Sau đó cô nhẹ nhàng thả con cá Bống trong giỏ xuống giếng. Con cá Bống này là của một người đàn ông lạ mặt tặng cho. Lúc ở ngoài đồng tép, đang nằm đập thùm thụp hai tay xuống đất vì uất ức, bất chợt ngẩng lên, Tấm bỗng thấy ông ta từ đâu xuất hiện. Ông tự giới thiệu mình là Bụt. Tấm nhớ rõ lắm vì cái tên này lần đầu tiên cô thấy có trên đời. Lúc đầu cô đã nghĩ thầm "Tên gì mà xấu tệ, sao không giới thiệu tên Việt hay Hảo đi cho đẹp???". Tuy nhiên, cô đã trở nên có cảm tình khi nghe ông nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao con khóc?”. Sau khi nghe Tấm kể lại mọi chuyện, ông Bụt mới cho Tấm con cá Bống này và dặn, mỗi khi cho Bống ăn cơm, hãy nhớ gọi: “Bống ơi Bống! Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.” Dặn xong, ông bỏ chạy vì bị con chó becgie mà Tấm mang theo nhe bộ hàm thiếu bốn chiếc răng cửa ra dọa.

Kể từ ngày đó, mỗi lần sau bữa ăn, Tấm đều lén trút một bát cơm nóng hổi vào trong yếm và nhảy tưng tưng ra ngoài giếng để cho Bống.





Những lúc như vậy, Tấm phải vừa nhảy vừa huýt gió để dì ghẻ và Cám khỏi nghi ngờ về hành động của mình. Tuy nhiên, hành động đó của Tấm đã không qua được con mắt tinh đời của dì ghẻ.

“Không điên! Không dở hơi! Không thần kinh! Vậy mà vừa ăn no xong lại nhảy chồm chồm như phải bỏng” – Dì ghẻ nghĩ thầm. “Rõ ràng là khuất tất rồi đây”.

Rồi mụ sai Cám rình Tấm mọi lúc, mọi nơi; ghi lại mọi diễn biến, việc làm thường ngày của Tấm. Cám ghi được tất, không bỏ sót bất kỳ một hành động nào, kể cả những câu chửi thầm Tấm dành cho hai mẹ con Cám mỗi khi nàng tủi phận. Và rồi Cám phát hiện ra chiếc giếng, nơi Tấm thường nhảy tưng tưng đến mỗi khi ăn cơm xong. Ngay sau đó, Cám về thưa với mẹ. Dì ghẻ uất lắm. Bà nghĩ Tấm mang cơm cho giai...

Ngay sáng hôm sau, lúc con gà còn chưa kịp cất tiếng gáy vì chiều hôm trước bị Cám đá vào cổ họng trong lúc tập võ, dì ghẻ đã gọi Tấm dậy: “Con ơi con ơi. Đi chăn trâu phải chăn đồng xa. Chớ chăn đồng gần, làng bắt mất trâu”. Tấm ức lắm. Nàng vừa làu bàu, vừa mắt nhắm mắt mở nhảy lên lưng trâu. Làm sao mà không tức cho được, khi mới hai rưỡi sáng đã bị đánh thức, trong khi lịch ngủ thường ngày của nàng chỉ được bắt đầu vào lúc hai giờ mười lăm.

Tấm vừa đi khuất, dì ghẻ và Cám vội chạy lại gần chiếc giếng. Từ đằng xa, hai mẹ con thi nhau nhặt gạch ném rào rào về phía đó. Chẳng biết họ đã ném bao nhiêu viên, chỉ biết rằng chiều hôm đó cả làng phải nghe chửi vì nhà hàng xóm bên cạnh tưởng mất trộm nguyên liệu.

Tối đến, như thường ngày, Tấm lại mang cơm ra cho Bống ăn...

“Bống ơi Bống! Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.” Người ta nghe Tấm gọi mãi, gọi mãi. Và rồi tiếng Tấm rú vang khi chỉ thấy một cục máu nổi lên mặt nước. Tấm oà khóc. Kẻ nào đã hãm hại Bống? Kẻ nào đã đang tâm làm việc này? Và thế là tối hôm đó, lần thứ hai trong ngày, cả làng lại một lần nữa phải nghe chửi.

Bụt lại hiện lên và hỏi: “Vì sao con chửi?”. Sau khi nghe Tấm kể lại sự tình, Bụt mới bảo Tấm tìm xương Bống về cho vào bốn cái lọ và chôn vào bốn góc giường nơi Tấm nằm. Nghe lời Bụt, Tấm quay về nhà tìm xương Bống. Tìm mãi mà không thấy, Tấm lại khóc. Khóc mãi thì có một tiếng nói the thé vang lên “Cục ta cục tác, cho ta nắm thóc ta bới xương cho”. Ngẩng đầu lên, Tấm nhận ra con gà trống ngày nào, nay chất giọng đã hoàn toàn thay đổi vì di chứng của lần bị Cám đá vào cổ. Tấm ném thóc cho gà. Gà bới một lúc thì tìm thấy xương. Tấm nhặt lấy bỏ vào lọ và đem chôn dưới bốn chân giường nơi mình nằm...

Ít lâu sau, nhà vua mở hội. Mọi người dân trong kinh thành đều được mời tới dự bữa tiệc do vua chiêu đãi. Mẹ con Cám nghe tin dậy từ sáng sớm, chuẩn bị những bộ váy đẹp nhất, những đôi hài đẹp nhất, và đặc biệt là bỏ qua thói quen ăn sáng hàng ngày. Tấm cũng muốn đi lắm. Gì thì gì, ăn uống free, không đi cũng phí. Nhưng dì ghẻ lại không đồng ý. Bà nghĩ ra kế. Ban đầu, bà lấy một lon sữa ông Thọ tính phục vụ kế hoạch. Nhưng thấy không ăn thua, bà kiếm một hộp sữa Cô gái Hà Lan loại 3kg, xúc đầy thóc, đầy gạo, sau đó đem đổ tất vào thùng và bảo Cám quay cho chúng trộn lẫn. Sau đó bà bắt Tấm nhặt thóc gạo riêng ra, xong thì mới cho đi hội. Tấm uất lắm. Cô muốn bóp cổ Cám cho hả giận. Nhưng khi thấy Cám đang nằm thở phì phò vì chóng mặt, lòng nhân từ đã khiến Tấm gạt phắt tư tưởng tội lỗi...

Mẹ con Cám đi rồi, Tấm bắt tay ngay vào công việc. Nhưng nhặt mãi, nhặt mãi mà vẫn không hết, Tấm lại khóc.






Bụt hiện lên và hỏi: “Làm sao con khóc?”, và rồi khi biết rõ câu chuyện, Bụt mới cười mà rằng: “Xời, tưởng gì, chuyện nhỏ. Ta sẽ cho chim của ta đến giúp con”.

Ngay lập tức, chim của Bụt bay đến, sà vào thùng thóc. Tấm thích chí lắm. Có trong mơ cô cũng chẳng hình dung ra nổi, Bụt cho chim nhặt thóc giúp mình. Tiện thể, Tấm bê cả thùng hạt dẻ, nhờ chim bóc vỏ hộ...

Trong chốc lát, mọi việc đã xong xuôi. Tấm hớn hở vì sắp được đi trảy hội. Nhưng khi nhìn mình trong gương, Tấm lại khóc. Bộ váy yếm duy nhất dì ghẻ cho cô mặc từ ngày này qua ngày khác, từ mùa đông sang mùa hè, giờ chẳng khác gì bikini hai mảnh. Và đôi guốc cao gót, giờ trông y hệt đôi guốc mộc. Tấm khóc to lắm. Một phần vì cô tủi, và phần nhiều cốt để cho Bụt nghe thấy.

Và Bụt đã nghe thấy thật. Làm Bụt như làm dâu trăm họ, thấy có tiếng khóc ở đâu là phải xuất hiện nơi đó, trừ nhà hộ sinh. Bụt đến chỗ Tấm, và cố gắng cất giọng ngọt ngào: "Lại chuyện gì nữa đây???". Sau khi nghe Tấm kể lể sự tình, Bụt mới bảo Tấm: "Con đào những cái lọ đã chôn ngày trước lên, thì muốn quần áo đẹp thế nào cũng có, toàn Versace không hà". Nói xong, Bụt biến mất luôn. Kể từ đó, không ai còn thấy Bụt nữa xuất hiện lần nào nữa trên giang hồ và nghe đâu, ông đã nằng nặc xin chuyển công tác...

Nghe lời Bụt, Tấm đào tung cả ngôi nhà vì chẳng nhớ lần trước đã chôn lọ ở đâu. Cuối cùng, cô cũng đã tìm thấy chúng. Nào thì áo, nào thì quần, nào thì giày, và còn cả một con ngựa.

Tấm đóng bộ gọn gàng, nhảy lên lưng ngựa và phi thẳng đến nơi trảy hội. Lúc đi ngang qua cầu, táy máy thế nào, Tấm rơi một chiếc giày xuống hồ trúng ngay đầu vị vua trẻ đang ngồi câu cá ở dưới đó. Vua liền ngóc đầu lên chửi với theo "Mẹ đứa nào ném giầy vào đầu ông" . Tấm sợ rằng sẽ đến muộn giờ trẩy hội nên Tấm mặc kệ và không quên vứt lại câu chửi thề về phía vị Vua trẻ đó "Sư cha đứa nào chửi bà", nhảy lên lưng ngựa và tiếp tục thúc ngựa phi nước đại.

Đến nơi, đúng lúc nhà vua đang mở cuộc thi kén vợ. Ai ướm vừa chiếc giày mà vua mang ra, người đó sẽ là vợ của vua. Điều lệ cực kỳ đơn giản, dễ chơi, dễ trúng thưởng nên ai cũng muốn thử vận may, trong đó có cả mẹ con nhà Cám. Vậy mà lạ thay, chẳng ai ướm vừa. Người ít nhất cũng rộng ngót một size. Tấm len lỏi chen vào. Cô nhận ngay ra giày của mình. Làm sao mà không nhận ra chiếc giày quá khổ. Tấm ngạc nhiên lắm. Trong khi đó nhà Vua thầm nghĩ "Ông mà bắt được mày thì mày biết tay ông". Tấm bèn xin ướm thử và vừa khít. Nàng trở thành vợ của nhà vua từ đó. Chẳng ai biết được vị vua trẻ đó đang toan tính điều gì chỉ thấy chàng ta nhếch mép cười mỉm trông vẻ rất gian xảo.

Tấm và vua kẻ tám lạng người nửa cân, hai người suốt ngày cãi nhau chí chóe chẳng ai chịu nhường ai, nhà vua ra sức hành hạ tấm thân ngọc ngà của tấm, nào là làm bia cho vua tập bắn, nào là làm bao cát cho vua tập oánh quyền... Tấm cũng chẳng vừa, Tấm bắt ruồi muỗi bỏ vào mồm vua lúc vua ngủ gật.... Chính vì thế mà cả hai người rất tâm đầu ý hợp, nhà vua thật sự rất sung sướng khi đã tìm được một ý trung nhân theo mong muốn của mình.

Thấm thoắt đã đến ngày giỗ bố, Tấm xin phép vua cho nàng trở về nhà. Vừa đến nơi, Tấm đã bị dì ghẻ bắt trèo cau hái quả. Nàng bực mình lắm. Dù gì thì cũng đường đường là chánh cung hoàng hậu, vậy mà phải trèo cây cau. Nhưng rồi nghĩ đến nghĩa vụ làm con, nàng làu bàu vài câu rồi nghe theo lời của mẹ ghẻ, trèo lên cây và không quên cắp nách đôi giày đã đi vào lịch sử.

Lại nói về mẹ con Cám, khi thấy Tấm đã ở chót vót trên ngọn cây, cả hai liền cầm rìu chạy ra mà mắm môi mắm lợi chặt gốc. Cây đổ ụp xuống ao khiến Tấm rơi xuống nước. Cho chắc ăn, mẹ con Cám gí điện xuống nước cho Tấm chết hẳn. Báo hại mấy trai làng đang tắm cách đó không xa cũng bị một phen điện giật. Thấy Tấm đã chết hẳn, Cám mới lấy quần áo của Tấm và mặc vào người rồi đi thẳng vào cung.

Tấm chết đi hoá thành chim vàng anh. Nàng muốn bay vào cung lắm. Nàng muốn được nhìn thấy nhà vua hàng ngày. Nhưng nàng không dám. Không chỉ riêng nàng, tất cả loài chim trong vùng chỉ nghe đến tên nhà vua là đều bay mất dép. Chả là nhà vua đang tập bắn chim. Con vật xấu số nhất bị vua bắn chết mới chỉ cách đây mấy ngày bằng cả một băng AK. Nàng chỉ dám đến bên vua mỗi khi đêm về và hót cho vua nghe những điệu nhạc mà chính nàng cũng không thể hót lại được lần thứ hai. Thấy con chim lạ cứ quấn quít bên mình, một hôm vua hỏi: “Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh chui vào ống quần”. Nghe vậy, vàng anh bay vào ngay, và suýt chết ngạt trong đó...

Từ ngày có vàng anh, nhà vua quên cả Cám mỗi khi đêm về khiến Cám tức lắm. Nó bèn sai quân lính bắt chim, vặt sạch lông vứt ra vườn. Từ đám lông ấy mọc ra hai cây soan đào. Vua thấy đẹp, bỏ chơi chim chuyển sang chơi cây. Cám tức mình lại sai chặt sạch cây trong vườn và lấy gỗ đóng thành khung cửi. Niềm vui chẳng trọn vẹn. Hôm sau suýt nữa thì Cám bị truy tố vì tội lâm tặc.

Khung cửi hàng ngày phát ra tiếng kêu: “Kẽo cà kẽo kẹt, lấy tranh chồng chị, chị khoét mắt cho”. Điên tiết, Cám đốt thành tro và đem rải ra đường. Từ đám tro ấy lại mọc lên cây thị, và chỉ có duy nhất một quả...

Lại nói về nhà vua. Từ ngày Cám về cung, nhà vua cảm thấy có điều gì lạ lạ. Vua sinh buồn phiền, ngày ngày dạo chơi khắp nơi cho khuây khoả. Một hôm, khát nước, vua đi qua quán của bà già nọ. Vua kêu hai cốc trà đá. Bà cụ mời vua miếng trầu. Thấy miếng trầu ngon sao giống của hoàng hậu têm ngày trước, nhà vua mới gặng hỏi, đồng thời xin bà miếng nữa...

Thì ra một lần bà lão đi ngang qua cây thị, thấy có quả thị ngon, bà mới nói: “Thị ơi thị rụng bị bà, bà để bà ăn chứ bà không ngửi”. Gọi mãi, gọi mãi mà thị không rơi, bà mới dùng dép ném. Thấy quả thị đẹp, bà lão mang về nhà để ngắm hàng ngày. Nhưng kỳ lạ làm sao, từ ngày có thị, mỗi lần bà lão đi ra khỏi nhà, khi quay về, nhà cửa lại gọn gàng sạch sẽ, cơm nước đầy đủ. Bà ngạc nhiên lắm. Bà kể cho mọi người nghe, và sau đó phải giấu biệt thị vì ai cũng muốn mượn. Rồi một ngày bà giả vờ đi ra khỏi nhà rồi sau đó quay lại, bà thấy trong quả thị có một người con gái nết na, xinh đẹp bước ra. Bà mừng lắm, chạy vội lại xé tan vỏ thị. Từ đó Tấm ở lại với bà lão.

Khi vua hỏi, bà mới gọi Tấm ra. Hai vợ chồng nhận ra nhau, mừng mừng tủi tủi. Sau đó vua đưa Tấm về cung lại làm hoàng hậu.

Gặp Tấm, thấy nàng xinh đẹp hơn xưa, Cám mới hỏi: “Chị Tấm ơi, chị làm thế nào mà đẹp thế?”. Tấm mới sai đào một cái hố sâu, bảo Cám đứng dưới để Tấm giội nước sôi xuống. Cám vui lắm. Vậy là nó lại sắp được đẹp như Tấm rồi. Cám cười rạng rỡ và không quên dặn Tấm phải đun nước thật sôi giội cho sướng...

Cám chết, Tấm băm vằm xác Cám làm nghìn mảnh, nấu mắm rồi sai quân lính đóng chum dán nhãn Phú Quốc đem biếu dì ghẻ. Dì ghẻ đang ăn khen ngon, bỗng có con quạ đến kêu rằng: “Ngon gì mà ngon, mẹ ăn thịt con có còn xin miếng”. Dì ghẻ giật mình, nhìn xuống đáy chum thấy đầu của Cám. Mụ kêu to ba tiếng rồi lăn đùng ra chết. Tấm cũng suýt bị truy tố vì tội giết người cũng may mắn là có ô dù to nâng đỡ nên mới thoát nạn... Từ đó Tấm suốt ngày ở trong cung chẳng dám đi đâu sợ dân chúng chửi bới chê cười bởi chí ít gì thì Tấm cũng là đương kim hoàng hậu mà.

Hết


9 Trang « < 3 4 5 6 7 > »  
Thông tin cá nhân

el_boni
Sinh nhật: 8 Tháng 12 - 1982
Yahoo: thang0812  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31



(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Truyện cười

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com