Song Vi Tuong Lai Cua chinh Toi!!!

Thông tin cá nhân

123@ Trai Cô Đơn!!!
Họ tên: Bùi Duy Thường
Nghề nghiệp: Sinh Viên
Sinh nhật: 15 Tháng 1 - 1984
Nơi ở: Thuận Châu ~Sơn La
Yahoo: neuluctruocemdungden_0000  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Thà Yêu Em Trong Đau Khổ Còn Hơn Cả Đời Này Anh Hok Biết Về Em!!!

(♥ Góc Thơ ♥)

Giá Vàng

Thời tiết

Tỷ giá

Những câu nói hay về tình yêu!
                          Những câu nói hay về tình yêu
Jangnhut
03/01/2007, 10:23
Sau đây là những câu nói hay nhất, ngọt ngào nhất về tình yêu của những người nổi tiếng.

- "Anh yêu em không phải vì em là ai mà là anh là ai khi anh bên cạnh em" - Roy Croft

- "Trong giấc mơ và tình yêu, không có điều gì là không thể" - Janos Arnay

- "Không có liều thuốc nào cho tình yêu ngoại trừ việc yêu nhiều hơn nữa" - Henry David Thoreau

- "Tình yêu là chìa khoá quan trọng để mở những cánh cửa hạnh phúc" - Oliver Wendell Holmes

- "Khi tình yêu cất lời, nó là tiếng nói của chúa trời làm cho thiên đường mơ mộng trong những giai diệu" - William Shakespeare

- "Tình yêu không có lý do và mạnh hơn cả cái chết" - Thomas Mann

- "...Tình yêu, tình yêu, tình yêu, đó là linh hồn của cảm hứng" - Mozart

- "Tuổi tác không bảo vệ được bạn khỏi tình yêu nhưng tình yêu có thể bảo vệ bạn khỏi tuổi tác" - Nữ diễn viên người Pháp Jeanne Moreau

- "Bạn chỉ là một con người nhỏ nhoi trên trái đất nhung với một người, bạn có thể là cả thế giới. Chỉ có một từ có thể giải phóng chúng ta khỏi nỗi đau khôn cùng: đó là tình yêu" - Sophocles

- "Yêu một người nào đó là nhìn thấy một điều kỳ diệu vô hình" - Francois Mauriac

- "Tình yêu là món quà lớn nhất của mỗi người" - Jean Anouilh

- "Yêu có nghĩa là cả hai cùng trở nên ngu ngốc" - Paul Valery

- "Một người mắc lỗi lầm, đó là cuộc sống nhưng không bao giờ được mắc lỗi trong tình yêu" - Romain Rolland

5 điều chàng không nên thổ lộ!
1. Kể về những yêu đương trong quá khứ

Những mối quan hệ yêu đương với cô này cô khác hay mức độ yêu đương nông sâu hay đậm đà với một ai đó bạn cũng đừng bao giờ dại mà hé lộ và thổ lộ với nàng.

Lúc đầu nàng sẽ nghe bạn kể một cách chăm chú và tất nhiên không bao giờ có thể quên bất cứ một chi tiết nhỏ nào. Rất có thể nàng sẽ không bao giờ là kẻ tiểu nhân khi ghen với quá khứ xa xôi của bạn nhưng nàng sẽ nhắc lại những câu chuyện tình này ở bất cứ đâu và với ai.

2. Buôn chuyện xấu của nàng

Nàng ghét cay ghét đắng khi bạn muốn những chuyện xấu của nàng với một người thứ ba. Bạn có muốn nàng chiều chuộng và yêu thương hết lòng, đừng bao giờ thổ lộ điều này với người khác nhé. Bởi vì nếu đối tượng bạn kể vô tình nhắc lại điều này với nàng,nàng sẽ thấy rất xấu hổ và ngại ngùng.

3. Không nhắc lại những lỗi lầm của mình

Chuyện gì đã qua thì hãy để cho nó qua và không một ai là không mắc phải những lỗi lầm. Nếu đã được nàng sẵn sàng tha thứ thì bạn hãy để chuyện đó ngủ yên. Nhắc lại lỗi lầm khiến mọi người đều cảm thấy nặng nề. Và biết đâu vì quá căng thẳng nàng hoặc chính bản thân bạn sẽ lại tức giận mà một lần nữa lại chìm đắm vào sự chì chiết đay nghiến nhau.

4. Sợ mất nàng

Nàng của bạn là một người vô cùng dễ mến và đáng yêu. Chính vì thế đây là điều mà bạn luôn sợ hãi khi có quá nhiều đối tượng khác suốt ngày chỉ chờ bạn bước đi hoặc chờ trái tim nàng bị dao động. Tuy nhiên bạn đừng bao giờ thổ lộ cho nàng biết điều đó bởi vì nàng sẽ cho rằng bạn là người yếu đuối và không tự tin.

5. Lo lắng về công việc và tương lai

Hãy lặng lẽ hành động vì công việc và tương lai của 2 người. Bạn hãy chỉ nói cho nàng biết những điều có thể và những điều không cần thiết thì bạn không cần phải bộc bạch hết với nàng vì những lo lắng bất an của bạn sẽ khiến nàng phải đau đầu. Và lẽ dĩ nhiên sau những san sẻ nàng cũng không mấy đánh giá cao bạn.

bức thư tình không bao giờ được gửi
global love translations international sun amour langues Liebe Sprachen
Ngày ...
Em có biết rằng tim anh cũng tan nát khi nhớ đến những kỷ niệm giữa chúng mình không em? Em trách anh lạnh lùng, tàn nhẫn khi anh ra đi mà không nói một lời nào. Nhưng em có biết rằng cái kẻ tàn nhẫn ấy từng đêm cũng khóc thầm vì mất em. Cũng đau đớn xé lòng trước mỗi lời em nói, em có biết không? Anh đã yêu em nhiều như thế nào, có lẽ em còn chưa kịp hiểu hết. Em nỡ vội vàng đập vỡ tất cả, vội vàng kết tội anh, vội vàng rũ bỏ tình yêu chúng ta như rũ bỏ một sai lầm không đáng có, để mặc anh đứng chết lặng một mình với những tội danh anh chẳng phạm bao giờ. Anh không thể thanh minh cho chính mình. Anh không trách em đâu, em vẫn là cô bé nông nổi, ngông cuồng và nóng nảy của anh. Anh vẫn biết thế, nhưng anh buồn. Anh buồn lắm, em có biết không? Anh có cảm giác tất cả đã tuột khỏi tay mình, vỡ tan tành thành trăm ngàn mảnh vụn. Những mảnh vụn cứa vào con tim anh buốt nhức, xót xa. Anh đứng nhìn chúng rơi vụn mà không thể cứu vãn. Làm sao cứu vãn được nữa em, anh đã kiệt quệ rồi. Anh đã vắt kiệt niềm tin và yêu thương cho tình yêu của chúng mình, để đến một ngày tất cả niềm tin, yêu thương trong anh bị em dằn hắt, giờ đây anh không còn đủ sức để chống đỡ lại cơn giông bão này nữa.

Em, vì sao em không giữ tình yêu khi nó nằm trong tay? Vì sao chẳng nuôi dưỡng, vun trồng nó khi nó vẫn còn sống hả em? Vì sao em cứ muốn phá ngang mỗi lần nóng giận? Em có biết rằng vết thương dù có nhức nhối đến đâu nhưng khi lặp đi lặp lại nhiều lần nó cũng trở nên trơ lỳ, không còn cảm giác nữa. Em có biết rằng sau nhiều lần gồng mình lên để chống đỡ lại những vết thương mà em gây ra, lòng anh cũng đã héo khô cảm xúc rồi. Anh tiếc cho một thời tươi đẹp giữa chúng mình, anh vật vạ đi tìm về ký ức. Ngày đầu tiên em đến giữa hồn anh. Người con gái duyên dáng có trái tim ấm nồng đã khiến anh say mê. Khi ấy anh đã ngỡ mình chinh phục được cả thế giới khi được em đáp lại tình yêu của anh. Em đã mang đến cho anh biết bao là hạnh phúc và anh những tưởng tình yêu của chúng ta sẽ đẹp mãi không tàn. Anh những tưởng định mệnh sẽ gắn bó chúng ta mãi mãi. Anh đau xót lắm em ạ. Có lẽ nào đó lại là kết cục cho một tình yêu thánh thiện như tình yêu của hai chúng mình hả em?

 
Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh !





Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh !Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình.

Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.

Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần.

Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ...

Dew đã bước vào cuộc đời tôi.

Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.

Dew nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình.

Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể.

Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc.

Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thư giãn.

Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.

Lúc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.

Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.

Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn.

Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng.

Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”.

Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew.

Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói.

Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.

Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.

Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.

Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?”. Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”.

“Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.

Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty.

Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng.

Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe". Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần.

Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn.

Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”.

Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.

Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.

Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.

Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi".

Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”.

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Dew, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em”.

Dew như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty. Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”.

 

> Trả lời nhanh
Bình luận của bạn sẽ được đăng sau khi chủ blog kiểm duyệt và chấp nhận
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31




Tik Tik Tak

Truyện cười

Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Blog chưa có danh mục nào.

Tìm kiếm:
     

Hãy yêu anh em nhé!

                                Hãy yêu anh em nhé!  

Để mỗi buổi sáng thức dậy căn phòng xung quanh như rộng thêm ra.

Bầu trời qua khung cửa sổ cũng như cao hơn và những cơn gió như hát lên một giai điệu nhẹ nhàng khiến lòng em tươi mát.

Hãy yêu anh em nhé.
Để mỗi khi anh cầm phone là chuông điện thoại nhà em lại đổ dồn. Để những gì em trải qua cả ngày tóm gọn lại chỉ trong 5 phút. Bỏ đi những nỗi buồn, giận dỗi, lo toan và giữ lại hết thảy những niềm hạnh phúc, sự vui vẻ.

Hãy yêu anh em nhé.
Để cho anh cảm giác con tim như nhảy ra khỏi lồng ngực khi đến chỗ hẹn sớm trước 5 phút. Chỉ 5 phút thôi để anh biết rằng thật may mắn khi anh còn có thể đến sớm và 5 phút cũng đủ để anh hiểu anh mong em đến thế nào.

Hãy yêu anh em nhé.
Để khi bàn tay em đang run lên vì lo sợ, thì ít ra, cũng còn một bàn tay khác sẽ run lên cùng với em.

Hãy yêu anh em nhé.
Để khi em chợt thấy lạnh, sẽ có một cái gì đó ấm áp rực lên trong con người em khi nghĩ đến anh. Những người bất hạnh nhất trên đời khi lạnh chỉ có thể mặc áo mà thôi, đúng không em?

Hãy yêu anh em nhé.
Để mỗi khi em giận dỗi, sẽ có một người làm đủ mọi trò trẻ con em thích, khiến em mỉm cười.

Hãy yêu anh em nhé.
Để trái tim không còn phải có những lần thắt lại. Để tình cảm thực sự là liều thuốc quý xoa dịu mọi đắng cay nhọc nhằn trong cuộc sống.

Hãy yêu anh em nhé.
Để không bao giờ phải ướt một mình dưới một cơn mưa bất chợt.

Hãy yêu anh em nhé.
Để mỗi khi đọc bất cứ một thể loại trắc nghiệm tình cảm nào, người em nghĩ đến đầu tiên cũng là anh.

Hãy yêu anh em nhé.
Để mỗi khi muốn buông xuôi mọi thứ anh chỉ cần nhắm mắt lại, nghĩ đến em, và lại có thêm sức mạnh bước lên phía trước.

Hãy yêu anh em nhé.
Để những khi đôi tay anh dang rộng ra chờ đón em thì cũng là lúc con tim anh đang mong chờ vòng tay của em ôm chặt.

Hãy yêu anh em nhé.
Để từng chiếc lá trên cây, từng vì sao trên trời sẽ hóa thành những nốt nhạc hòa vào bài ca của chúng ta.

Hãy yêu anh em nhé.
Để đơn giản thấy rằng ít ra trong cuộc sống này vẫn còn màu hồng, vẫn còn vô số niềm vui và hạnh phúc.

Hãy yêu anh em nhé.
Để người em nghĩ tới sau khi đọc hết những dòng trên kia là anh.

Một lần nữa thôi.
Hãy yêu anh em nhé.


Mong một lần được nói yêu em!

                             Mong một lần được nói yêu em!


Ngày ấy đi bên em mà lòng tôi quặn thắt. Tôi, em và hắn là những người bạn thân thiết, cả ba đứa như những mắc xích không thể rời nhau.

Thế rồi, em và hắn yêu nhau, một mối tình thật trong sáng và đáng yêu! Còn tôi chỉ biết lặng nhìn em và hắn bên nhau. Hắn vô tư kể về em thật nhiều, kể về tình yêu của em dành cho hắn, kể những lúc em bên hắn vui đùa mà không biết lòng tôi nặng trĩu, tôi cố cười mà trái tim tan nát. Em cũng không biết tôi đã yêu em.

Mỗi lần em khóc khi giận hắn là mỗi lần em tìm đến tôi và tôi có dịp gần em hơn. Tôi cố không muốn xoa dịu nỗi đau của em vì chính nó sẽ làm tôi đau hơn ai hết. Nhưng trái tim tôi lại không cho phép tôi để em phải khóc vì hắn nữa. Tôi cố gắng hòa giải để em có thể vui trở lại, để rồi một mình tôi bước đi trên con đường thênh thang, vắng lặng.

Thế rồi ngày buồn nhất đã đến với em. Em và hắn chia tay. Và cũng chính ngày đó em tìm đến tôi như tìm đến một người bạn thân của em từ lâu lắm. Lại thêm một lần nhìn em khóc, lại một lần trái tim tôi như muốn vỡ tung theo những giọt nước mắt lăn dài trên má của em. Tôi hứa với em là tôi sẽ bắt hắn quay về với em, nhưng tôi đã không thể. Tôi cũng nhận ra dường như em cũng không muốn thế và lòng tôi cũng chắng muốn hắn quay về với em. Tôi đã quá tàn nhẫn với em chăng? Ngày qua ngày, đi bên em, nhìn em cố cười để che giấu nỗi buồn của mình mà lòng tôi bối rối. Tôi tự hỏi mình sẽ làm gì cho em và cho chính tôi nữa?

Hai năm đã trôi qua, tôi vẫn ở bên em, vẫn yêu em như thế. Em giờ đây đã khác xưa nhiều, cứng cỏi hơn và không còn khóc mỗi khi buồn nữa. Tôi nhìn vào mắt em, nhìn thấy những tia hy vọng tràn ngập, tôi vui lắm! Em giờ đây cũng quan tâm đến tôi nhiều hơn trước.

Có lần tôi đùa hỏi em nếu tôi có người yêu em có buồn không? Em không trả lời và lặng nhìn nơi khác. Để rồi một ngày em bảo tôi cũng nên có người yêu đi chứ! Tôi thật sự bất ngờ và muốn nói với em, vâng tôi đã có người yêu, có từ lâu lắm, người đó chính là em. Sao tôi không đủ can đảm để nói lên điều này nhỉ? Dù chỉ một lần, tôi thật sự muốn nói: "Tôi đã yêu em, tôi đang yêu em và tôi sẽ mãi mãi yêu em".


Tinh Yeu Anh va Em
___♥♥♥______♥♥♥___
__♥_____♥_♥_____♥_
__♥______♥______♥__
___♥___..: I :..___♥__
_____♥________♥____
_______♥___♥_______
_________♥_________
____♥♥♥_____♥♥♥___
__♥_____♥_♥_____♥_
__♥______♥______♥__
___♥__ .love.gif.___♥__
_____♥_______♥_____
_______♥___♥_______
_________♥_________
____♥♥♥_____♥♥♥___
__♥_____♥_♥_____♥_
__♥______♥______ ♥_
___♥___.:y0u:.___♥__
_____♥_______♥_____
_______♥___♥_______
_________♥_________
____♥♥♥_____♥♥♥___
__♥_____♥_♥_____♥_
__♥______♥______ ♥_
___♥___.:Forever:.___♥__
_____♥_______♥_____
_______♥___♥_______
_________♥_________

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - VnVista.com