Tại sao một ngày có đến 24 giờ, ba buổi khác nhau mà chúng ta lại luôn vội vã? Tại sao không thong thả làm từng việc một? Tại sao thế?
White Rose
Thomas Friedman viết trong cuốn Thế giới phẳng về cách con người luôn chia về làm hai nửa ngày-đêm này, đang làm việc cùng nhau. Đó là khi nhân viên ở đông bán cầu trở về nhà cùng người thân, những nhân viên ở tây bán cầu sẽ nhận lấy công việc còn dang dở. Vậy là bạn có thể ngủ yên dưới mái nhà mình, còn công việc vẫn tiếp tục con đường của nó.
Cuộc sống hối hả thế, đang cần chúng ta đến thế, làm sao không hối hả, vội vã được?
Nhưng đôi khi... ta lại có những giây phút tĩnh lặng, xao lòng bởi những bài hát xưa cũ... Đã ngẩn ngơ khi nghe lại một bài hát xưa cũ của nhà Moffatts:
Nếu cuộc sống quá ngắn ngủi đến vậy,
Cuộc sống vội vã như vậy mà ta luôn cảm thấy chưa đủ, luôn cảm thấy thiếu... Khi mất đi một người thân, ta hiểu thế nào là thiếu, là không đủ... trong yêu thương. Và do mãi thiếu thốn nên chúng ta vội vã yêu thương để gắng bù đắp thật nhiều vào lỗ hổng đó, bởi cuộc sống này quá ngắn ngủi để bày tỏ hết lòng mình, dù chỉ với một người....
Cuộc sống chẳng hề đợi chúng ta, giữa những kế hoạch bộn bề, những ý định dở dang, những mong ước chưa thành, nó vẫn đòi hỏi chúng ta nhiều điều một lúc. Vừa vì tình yêu, vừa sự nghiệp. Vừa cho mọi người, vừa cho riêng mình...
Mỗi người đều gắng tìm cho mình một niềm vui, một lẽ sống có ý nghĩa, những điều khiến họ cảm thấy được hạnh phúc. Có thể đó là một bức tranh phối màu cuộc sống thật đẹp mắt, nhưng không phải ai cũng có những bức phối màu của riêng mình tuyệt đẹp và hợp logic đến thế... Một người bạn của mình cho rằng màu xanh nước biển luôn phù hợp với màu trắng, còn màu đen và trắng thì không bao giờ hợp với nhau. Bởi đơn giản đen không thể là trắng, ngay cả trong đời sống thường nhật và trong hội họa thì hai mảng màu đó là hai màu đối lập, để diễn tả sự không tương ứng và khác biệt cũng là đen, trắng.
Có hàng trăm nghìn người thích hai màu này... mình thì thiên vị màu trắng hơn một chút... Mình không thích có một bảng màu quá tuyệt vời và quá hợp với logic trong khi nó không phù hợp và không làm cho mình cảm thấy bình yên, dù nó có thể coi là bình thường. Người ta luôn gắng đạt đến sự hoàn mỹ, luôn muốn bức tranh hôm nay của mình đẹp hơn hôm qua và bức tranh ngày mai sẽ còn đẹp hơn... đó chính bởi vì người ta không bao giờ cảm thấy hạnh phúc là đủ. Ta chợt nhớ một câu thơ của Xuân Diệu: "Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ..."
Có thể bức tranh của ai đó sẽ bình thường với những màu xanh bên cạnh màu trắng cùng sự bình yên, bình thường với một mùa đông uống một cốc trà gừng thật ấm, màu hạ với những ly nước đá, mùa thu với những chiếc lá vàng lãng đãng, mùa xuân với những bông hoa thật hiền... Nhưng ai đó, vẫn thích uống nước đá vào mùa đông, vẫn thích đắp chăn vào mùa hè... chỉ để hiểu rằng cần thiết và quan trọng biết mấy cái sự ấm áp trong giá lạnh, cần biết mấy một làn gió mát cho những ngột ngạt... để thấy rằng cuộc sống này cũng cần những mảng màu đối lập nằm cạnh nhau, mà màu này không thể thiếu và không thể ý nghĩa nếu chúng tách rời nhau... Đôi khi sự không logic lại trở thành những điều phù hợp và cần thiết với một vài ai đó...
Mình cũng luôn muốn vẽ thêm vào bức tranh của mình những màu "phù hợp"... một bảng màu hình trái tim thật lớn, được trang trí bằng những gam màu thật ấm áp...
Là màu xanh của đại dương cho tình yêu chở che bình yên và rộng lớn...
Những gam màu của những ngày nắng cho đến ngày mưa, từ những ngày gió lào cát trắng đến những ngày bão nổi... của những xuân-hạ-thu-đông, của những khoảng khắc, của những cái nắm tay thật chặt, của những giây phút lành nguyên. Những gam màu của những ngày xa phút gần, của cả những giọt nước mắt, những gam màu của yêu thương. |
Dust in the wind
Sinh ra và lớn lên ở HN,tuổi thơ của tôi gắn liền với hàng me,với cây sấu già cuối phố,cả cây bàng thật to chúng tôi vẫn thường trốn ra ném quả vào mỗi trưa hè.Dường như trong ký ức của tôi HN vẫn không thay đổi.Vẫn cây sấu già,hàng me và cây bàng cuối phố...chỉ có tụi trẻ con ngày nào giờ đã lớn . Tôi nhớ mỗi khi vào đông,gánh ngô nướng thơm nức đầu ngõ thu hút lũ trẻ chúng tôi nhất.Dành tiền mua vài bắp ,chia nhau ăn thấy vui và tình cảm biết bao.Đến tận bây giờ chúng tôi vẫn thường nhắc với nhau về tuổi thơ,về những kỷ niệm...Không ai nói với ai,nhưng trong lòng chúng tôi ai cũng có một tình yêu HN của riêng mình. Tôi yêu HN,yêu mùa đông HN thật lạnh nhưng cũng thật ngọt ngào.Yêu hương hoa sữa thơm nồng ngai ngái quyện trong gió lạnh mùa đông.Yêu những đóa hoa,những cành đào phong nụ e ấp trong gió. Dù có đi xa đến đâu chăng nữa ,tôi vẫn luôn nhớ về HN,nhớ mùa đông HN.Với tôi ,mùa đông dẫu có lạnh giá bao nhiêu thì lòng người vẫn luôn ấm áp. Ai đó nói rằng:nguyện ước khi sinh ra một lần nữa mong được trở thành cây.Còn tôi:nếu được sinh ra môt lần nữa tôi ước mình là một cơn gió mùa đông ấm áp với trái tim biết yêu thương.Một cơn gió mùa đông HN Bạn hãy lắng nghe Bản tình ca mùa đông đang vang lên,bạn sẽ hiểu vì sao tôi lại yêu mùa đông như vậy. Love
Nothing gona changer My love for you.
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: Bình luận mới
Pisces_vnvista trong
Gửi người chưa quen
Pisces_vnvista trong Đặt tên cho tháng năm.... [N][H][A][T] trong Đặt tên cho tháng năm.... catlee trong Gửi người chưa quen Pisces_vnvista trong Gửi người chưa quen tieu_luc_xa trong Gửi người chưa quen Pisces_vnvista trong Haizz tieu_luc_xa trong Haizz Pisces_vnvista trong Haizz tieu_luc_xa trong Haizz Thực đơn người xem
(♥ Góc Thơ ♥)
Truyện cười
Bạn bè
Tình yêu muôn mầu
Lý do em yêu anh
Pisces
Pisces ( Song Ngư ) 19/2 - 20/3
Biểu tượng của Song ngư là cách điệu của hai con cá. Truyền thuyết cung này có từ thới Sumer, nhưng câu chuyện được biết đến nhiều nhất có từ thời Hy Lạp . Aphrodite và người con trai Eros đã bị con quái vật Typhon rượt đuổi. Họ thoát chết trong gang tấc khi nhảy xuống nước và biến thành cá. Người tuổi Song Ngư thường trốn mình trong biển cả của trí tưởng tượng. Lúc mới yêu
Blog bạn bè
Bạn có bao giờ làm thế không?
Bạn có bao giờ gối đầu bằng chiếc gối của một người bạn gái... Giả sử??? Trong một ngày mưa lất phất của tháng 7 khi bạn không rời khỏi nhà để kiếm... Mù quáng????? Bấy lâu chìm đắm trong yêu thương, trong giận hờn, trong tiếng cười và... Đoạn kết buồn. Thả tôi ở đọan xe buýt gần nhà cô ấy phóng vút như bay đến công ty vì đã... Chuyện của tôi Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi nhỉ ? Có lẽ quá quen, đã quen nên không còn có... |
Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2024 VnVista.com |