Godau Tayninh info pages

Thông tin cá nhân

godauinfo
Họ tên: Vo van Khanh
Nghề nghiệp: Kỹ sư
Sinh nhật: 7 Tháng 8 - 1979
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn



Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
     


Tìm kiếm:
     

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31

Tik Tik Tak

Truyện cười

Blog bạn bè
Nghe nhạc online

Chào các bạn đến với MUSIC ONLINE PAGES
Giới thiệu Ca sỹ Hồ Ngọc...



Người nổi tiếng

Ít ai có thể ngờ chất giọng khàn khàn của Phương Thanh lại gây dấu ấn...



Gửi bà thân yêu

Gửi bà thân yêu ở một nơi xa lắm
Rằm tháng Bảy âm lịch, dân gian...



Một hoàn cảnh hai cuộc đời

Conmatdo


(nghethuatsong.biz) - Hai đứa trẻ nọ có một người cha tối ngày say...



Nhắn với em

Nhắn với em, người tán tỉnh chồng chị 16:23 | 25/09/2008

Em đã có người...




Giới thiệu

Chúng tôi xin chân thành gởi đến các bạn những thông tin các lĩnh vực về văn hóa xã hội cũng như tham khảo tài kiệu coóliên quan đến học tập Những kinh nghiệm về cuộc sôốg cũng như về khoa học nhất là về nghề nghiệp việc làm cũng như trao đổi những thông tin có liên quan đến công việC Bên cạnh chúng tôi cũng cố găng xây dưựg các trang giải trí nhằm phục vụ bạn đọc một caáh có hiệu quả Chúng tôi cũng chân thành cám ơn nhưữg ngươờ bạn giúp đở chúng tôi hòan chỉnh thiêế kế trang nầy


 

Gửi bà thân yêu ở một nơi xa lắm
Rằm tháng Bảy âm lịch, dân gian thường gọi Lễ Vu Lan, là dịp để người con thể hiện lòng hiếu thảo với mẹ, cho dù, sự hiếu thảo có đầy đặn bao nhiêu cũng không thể đáp đền nổi suối nguồn - lòng mẹ. Nhưng Lễ Vu Lan năm nay, Thư Hà Nội xin gửi bông hồng trắng - một lá thư tràn đầy tình thương yêu của người cháu, tới người bà "ở một nơi xa lắm", cũng là gửi tới tất cả những người bà đã khuất núi. Bởi bà, cũng chính là người mẹ lớn...

Sự tích ngày rằm tháng Bảy

Cứ mỗi mùa hè, cháu lại nhớ bà nhiều lắm. Cháu nhớ những ngày nghỉ về quê được bà đun nước lá hương nhu, lá sả với cỏ mần trầu để gội đầu. Bà bảo con gái quý nhất là mái tóc đen và dài, chỉ có gội nước lá mới giữ được mái tóc mượt mà và lại thơm tự nhiên.

Năm cháu 3 tuổi, mẹ sinh em, bố lại đi làm cả ngày. Bà lặn lội đi hơn 100km lên đón cháu về ở với bà. Bà vất vả, ngày ngày đi chợ rồi lại cặm cụi việc đồng áng, cháu theo sau bà, ai cũng bảo nhìn tội lắm.

 

Nhưng chỉ có cháu mới biết, được đi theo bà thật vui biết bao! Mỗi ngày đi chợ về bà đều mua quà cho cháu, khi thì cái kẹo bông, khi thì gói bỏng, lúc thì mấy thứ quả nhà quê… Bà nhìn cháu ăn ngon lành mà cười hạnh phúc.

Cháu nhớ khu vườn nhà mình với những cây quất xanh màu lá, với những bông hoa chanh nhỏ li ti và cả cây trứng gà to che bóng mát cho mái nhà cổ kính. Những chùm tim tím lục bình nở lặng lẽ trên mặt ao, bóng cây trứng cá cũng la đà thỉnh thoảng lại rụng một trái chín đỏ mọng xuống nước…

Cháu nhớ bà, nhớ hình ảnh của bà mỗi trưa đi cào thóc giữa sân nắng vàng, nhớ dáng bà cặm cụi lượm lặt từng ngọn rau dền, rau rệu nấu canh cho cháu vì đấy là thứ rau mà cháu thích ăn nhất. Những ngày mưa, bà nấu cơm trong cái khói của rơm ẩm, đôi mắt bà cay cay vì khói bếp, cháu cứ chạy vào bà lại đẩy cháu ra.
Những ngày hoa trứng gà nở và rụng trắng gốc, cháu chỉ chơi loanh quanh ở đó, nhặt những bông hoa nhỏ xíu tròn trịa kết thành vòng cổ. Bà ngồi trên hiên nhà lặng lẽ nhìn cháu với đôi mắt như mỉm cười… Cháu đã quàng chiếc vòng cổ tự kết và tưởng tượng mình là nàng công chúa xinh đẹp trong chuyện cổ tích mà mỗi tối đi ngủ bà kể cháu nghe. Tuổi thơ của cháu được lấp đầy bằng thế giới yên bình của bà.

Nhưng mỗi ngày cháu lớn lên, tóc bà lại thêm sợi bạc. Cháu trở về thành phố, bận rộn với học hành, chỉ được về thăm bà vào dịp nghỉ Tết và những ngày hè ngắn ngủi. Các cô các chú cũng ra ở riêng, mỗi người đều lo toan cho cuộc sống của mình.

Chỉ còn bà sống lặng lẽ trong ngôi nhà với vườn cây xanh mướt. Lần nào về, cháu cũng thấy ánh mắt bà rạng ngời niềm vui hạnh phúc. Bà đã mong ngóng biết bao sự trở về của những đứa cháu thân yêu.

Từ ngày bố cháu mất, bà sống lặng lẽ và dường như thương cháu hơn các anh chị khác. Năm nào về với bà cháu cũng đi dọc ven tường nhà tìm hái những bông hoa trên dàn hoa đậu biếc và đặt lên bàn thờ của bố. Bà giữ lại chiếc cối xay mà ngày xưa bố cháu hay xay đỗ cho bà nấu chè mỗi trưa hè oi ả. Nó nằm ở một góc cạnh bếp, cũng lặng lẽ như chính cuộc đời bà.

Bà khóc, bà ôm cháu vào lòng và vuốt mái tóc bắt đầu xơ vì các loại hóa mĩ phẩm hiện đại. Cháu muốn bà lên ở nhà cháu, nhưng bà không muốn xa ngôi nhà đã gắn bó với mình biết bao năm ấy. Bà sống trong những tháng ngày dài, buồn bã và trống vắng. Chiếc gậy của bà gõ lạch cạch xuông nền sân gạch gợi lại trong cháu những tháng ngày tuổi thơ êm đềm, kỳ diệu đã như là xa lắm…

Cháu thi đại học. Ngày nhận giấy báo trúng tuyển cũng là ngày cháu nhận được điện thoại của cô báo tin bà ốm. Cháu đã khóc suốt chặng đường về. Cháu chỉ cầu mong sao bà nhanh khỏe để lại có thể đun nước lá cho cháu gội đầu.

Từ bến xe về nhà, trời bỗng đổ mưa rào rào. Từng giọt nước rơi trên chiếc ô mỏng manh. Khu vườn khẽ lay động dưới mưa. Buồn bã. Có chiếc lá vàng rơi trên làn nước đọng dưới sân, nằm xuống im lìm.

Bà đã không đợi được ngày cháu về khoe với bà giấy báo trúng tuyển đại học. Bà đã đi với bố về một nơi nào đó thật xa, mãi mãi không bao giờ còn có thể ôm cháu vào lòng nữa.


Quê hương. Ảnh: Theo www.hanoicorner.com
Mùa hè năm nay cháu lại về thăm bà với khu vườn. Cháu lặng lẽ đứng trước hàng quất xanh và dưới gốc cây trứng gà đổ bóng dài theo chiều nắng. Từng cơn gió khẽ thổi xao xác trên những cánh đồng phía xa xa.

Khu vườn không có bàn tay bà chăm sóc trở nên um tùm rậm rạp hơn, mái nhà cổ kính cũng không còn thơm mùi khói rơm cay cay sống mũi như ngày xưa nữa. Bà đã để lại cho tuổi thơ của cháu một thế giới thật hạnh phúc với tình yêu thương vô bờ bến. Và giờ đây bà cũng đã được yên bình.

Mùa hè năm nay, cháu lại về thăm bà. Thắp một nén nhang, cháu ngồi kể cho bà chuyện ở trường ở lớp. Mùi hương trầm thơm và làn khói khẽ cay cay hai bên khóe mắt. Cháu lại như thấy hình bóng của bà, giống như chiếc lá vàng gầy guộc rụng xuống, nằm im lìm như vẫn hoài nhớ về màu xanh viên mãn của cuộc đời đã qua.

Hoàng Anh

Ý kiến đóng góp và bài vở gửi cho Thư Hà Nội xin liên hệ với địa chỉ: [email protected] hoặc [email protected]

Ho ten: Truong Pham Xuan
Dia chi: Horbat, Tasmani, Australia
Email: [email protected]
Noi dung: Đọc những dòng bạn viết về bà, tôi thực sự quá xúc động. Cảm xúc trào dâng mạnh mẽ trong trí óc tôi lúc này. Là một người con xa xứ đã lâu, tôi hiểu và rất cảm thông với tác giả. Dường như tâm tư của bạn trong bài viết này đã thay tôi nói lên tất cả. Cảm ơn bạn, cảm ơn đất nước Việt Nam đã sinh ra những người bà, người mẹ tuyệt vời. Tôi yêu đất nước Việt Nam.

Ho ten: Quoc Hung
Dia chi: Hà Nội
Email: [email protected]
Nội dung: Đọc bài viết của bạn tôi đã khóc. Bài viết rất hay và xúc động, nó gợi nhớ cho tôi về ký ức ngọt ngào, những ngày được sống bên bà tôi.

Ho ten: Do Kiem Hoang
Email: [email protected]
Noi dung: Tôi cũng là một người sống xa quê hương. Đọc những dòng của bạn viết về bà, tôi cảm thấy mình như đang được ở quê và nhìn thấy hình ảnh bà ngồi trước thềm chải mái tóc bạc phơ, được bà vỗ về, hỏi han. Tôi thực sự cảm động. Cảm ơn bạn.

Ho ten: Phạm Quốc Đạt
Email: [email protected]">[email protected]
Noi dung: Chị biết không, đôi lúc em cũng mong muốn có một người bà để được yêu thương. Bà em mất sớm, kí ức duy nhất về bà là qua nhưng câu chuyện kể. Nhưng thật sự em hết sức cảm động với câu chuyện của chị.

Ho ten: Anh Thanh
Dia chi: Nghệ An
Email: [email protected]
Noi dung: Rằm tháng Bảy âm lịch, dân gian thường gọi Lễ Vu Lan, là dịp để người con thể hiện lòng hiếu thảo với mẹ, cho dù, sự hiếu thảo có đầy đặn bao nhiêu cũng không thể đáp đền nổi suối nguồn - lòng mẹ. Nhưng Lễ Vu Lan năm nay, tôi được đọc những dòng viết về bà, thật cảm động. Cảm ơn bạn nhiều khi viết về người bà đáng kính.

Ho ten: Sông Lam
Dia chi: Việt Nam
Email: [email protected]
Tieu de: Bà tôi
Noi dung: Lễ Vu Lan - ngày thuần tuý của văn hóa Á Đông mà tôi nghĩ "The Mother’s day" hoặc "The Father’s day" của Tây phương không so sánh cùng được. Tôi có suy nghĩ và ước nguyện của riêng mình. Mọi người dành tâm tư, tình cảm của mình cho cha, mẹ, còn tôi, tôi lại nghĩ về bà. Phần lớn tuổi thơ của tôi trong vòng tay của bà. Những bài thơ, điệu ví quê hương đi vào tiềm thức của tôi qua lời ru của bà, những cách tính nhẩm "phi toán học" hay "Tam thiên tự" cũng là "cô giáo Bà" giảng giải cho tôi (mặc dù bố, mẹ tôi đều là nhà giáo). Lúc này đây, tôi nhớ những lời tâm sự của Nguyễn Vĩnh Tiến khi anh giới thiệu về lý do anh viết bài hát "Bà tôi", thực ra thì tôi chỉ thích bài hát này sau khi nghe anh tâm sự về tình cảm của anh dành cho bà. Từ bé tôi đã quen với việc sống xa bố mẹ, và ông bà đã là bố mẹ thứ hai, là thầy giáo đầu tiên của tôi ngoài vai trò mặc định là ông, bà. Bà luôn dành cho chúng tôi những gì tốt đẹp nhất. Tôi tự thấy mình hơi lạnh lùng, nhưng mỗi khi nghĩ về với bà tôi lại nhòe nước mắt . Khi mà trời mưa tầm tã, đường đất đỏ trơn lầy, gió thốc vạt áo mưa cũ rách của bà nhưng bà luôn có mặt trước khi tôi tan học với tấm áo mưa lành lặn được dành để quàng cho tôi... Lễ Vu Lan tôi không đi đến chùa, tôi cũng không cài bông hoa nào lên ngực áo, tôi chỉ muốn dành thời gian suy tưởng về bà. Cảm ơn bạn Hoàng Anh. Bạn đã mang những hình ảnh của bà về lại với tôi.

Ho ten: Trần Tuấn Đắc
Dia chi: Bệnh viện Bạch Mai
Email: [email protected]
Noi dung: Xin cảm tác giả có bài viết hiếm hoi và xúc động. Xin cảm ơn VietNamNet đã có chuyên mục này nhân Rằm tháng bảy, để dâng lên "Những người mẹ lớn" một bông hồng trắng. Riêng tôi, mượn một câu thơ Tố Hữu để tưởng nhớ bà và mẹ thân yêu: "Đốt nén hương thơm mát dạ người". Mỗi lần về quê, bà còn sống, ngay cả khi tuổi tôi 30-40, tôi luôn thích nghe bà kể chuyện, vì tôi biết rằng sẽ có lúc vĩnh viễn không có những giây phút như vậy. Thơ của ta viết về những người bà quá hiếm hoi và nghèo nàn. Vài chục năm qua, hình như duy nhất tôi chỉ thấy có bài "Bếp lửa" và "Đôi dòng tiễn đưa bà nội" của Bằng Việt viết về bà nội, tập thơ đã nổi tiếng. Viết những vần thơ như thế, tôi nghĩ Bằng Việt là nhà thơ giàu tình cảm nhất. Thơ hay về bà nội hiếm hoi tới mức tôi cũng chỉ còn nhớ được 2 câu mà không nhớ tên tác giả: "Quả sấu rơi bà cho /Cháu cầm rơi nước mắt". Năm ấy bà ốm, tôi về quê thăm lần cuối, bà có dặn trước khi tôi trở lại đơn vị, bà muốn gặp lại, nhưng tôi đã quên. Không biết rằng đó là lần gặp bà lần cuối cùng. Và một lần nữa tôi lại nhớ đến câu thơ Bằng Việt: "Tôi trở lại những ngõ quen xưa/ Mỗi ngõ nhỏ giấu một lời tâm sự/ Tôi trở lại những lối mòn quá khứ/ Có tâm tình ta mắc nợ cha ông". Cuối cùng, xin gửi tới bà nội và mẹ bông hồng trắng và gửi bà nén hương tưởng niềm với vô vàn tình thương nhớ tri ân. Một lần nữa cảm ơn VietNamNet và mong có nhiều trang viết hơn nữa về những người mẹ lớn.

Ho ten: Nguyen Hai Yen
Email: [email protected]
Noi dung: Mình đã khóc khi đọc bài viết của bạn. Mình rất nhớ bà của mình. Những kỉ niệm về bà như sống dậy trước mắt mình. Lần trước mình về bà đang ốm nặng, mình rất muốn ở bên cạnh để chăm sóc bà, nhưng hoàn cảnh không cho phép, vì mình phải đi học. Hôm nay mình không thể về bên bà được. Cuối tuần này mình sẽ về thăm bà. Nhân ngày lễ Vu Lan năm nay, mình muốn gửi đến bà, bố mẹ mình cùng tất cả những người bà, bố mẹ trên thế giới này lời chúc sức khoẻ, những lời yêu thương nhất, mong bà, bố mẹ hãy luôn khỏe để sống cùng con cháu. Bà ơi, cháu yêu bà nhiều lắm!

Ho ten: Le Anh Dung
Dia chi: Hà Nội
Email: [email protected]
Noi dung: Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm. Con chưa bao giờ nói điều này với mẹ vì xấu hổ, nhưng con luôn gọi mẹ trong mỗi giấc mơ hay thậm chí trong những khi vô thức. Con luôn sợ khi nghĩ đến có một ngày mẹ xa rời con cháu. Giữ gìn sức khỏe mẹ nhé!


 

> Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025 VnVista.com