hoangphihong83's Blog

Thông tin cá nhân

hoangphihong83
Họ tên: Nguyễn Hồ Phương
Nghề nghiệp: Cử nhân điện tự động
Sinh nhật: 28 Tháng 11 - 1983
Nơi ở: Tuy hoà, phú yên
Yahoo: hoangphihong83  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn



CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31


Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
     


Tìm kiếm:
     

(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Truyện cười

Các bài viết vào Saturday 29th April 2006

 
Có một người đàn ông bị tai nạn giao thông. Vụ tai nạn quá khủng khiếp đã làm ông mất cả hai chân và cánh tay trái. Thậm chí bàn tay phải của ông cũng chỉ còn ngón cái và ngón trỏ. Nhưng ông vẫn còn sở hữu một trí não minh mẫn và một tâm hồn rộng mở.

Suốt những ngày nằm viện, ông rất cô đơn vì ông không còn người thân hay họ hàng. Không ai đến thăm. Không điện thoại, không thư từ. Ông như bị tách khỏi thế giới.

Rồi vượt qua thất vọng, ông nảy ra một ý định: Nếu ông đã mong nhận được một lá thư đến thế, và một lá thư có thể đem lại niềm vui đến thế thì tại sao ông lại không viết những lá thư để đem lại niềm vui cho người khác? Ông vẫn có thể viết bằng hai ngón tay của bàn tay phải dù rất khó khăn. Nhưng ông biết viết thư cho ai bây giờ? Có ai đang rất mong nhận được thư và ai có thể được động viên bởi những lá thư của ông? Ông nghĩ tới những tù nhân. Họ cũng cô đơn và cần sự giúp đỡ.

Đầu tiên, ông viết thư tới một tổ chức xã hội, đề nghị chuyển những lá thư của ông vào trong tù. Họ trả lời rằng những lá thư của ông sẽ không được trả lời đâu, vì theo điều luật của bang, tù nhân không được viết thư gửi ra ngoài. Nhưng ông vẫn quyết định thực hiện việc giao tiếp một chiều này.

Ông viết mỗi tuần hai lá thư. Việc này lấy của ông rất nhiều sức khỏe, nhưng ông đặt cả tâm hồn ông vào những lá thư, tất cả kinh nghiệm của cuộc sống, cả niềm tin và hy vọng. Rất nhiều lần ông muốn ngừng viết, vì không bao giờ ông biết những lá thư của ông có ích cho ai hay không. Nhưng vì việc viết thư đã thành thói quen nên ông vẫn tiếp tục viết.

Rồi đến một ngày kia ông, cuối cùng ông cũng nhận được một bức thư. Thư được viết bằng loại giấy nhà tù, do chính người quản giáo viết. Bức thư viết rất ngắn, chính xác là chỉ có vài dòng như sau:

"Xin ông hãy viết thư trên loại giấy tốt nhất ông có thể có được. Vì những lá thư của ông được chuyền từ phòng giam này sang phòng giam khác, từ tay tù nhân này sang tù nhân khác đến mức giấy đã bị rách cả. Xin cảm ơn ông."


Cuộc đời là thế. Có thể bạn nghĩ những gì bạn làm sẽ chẳng có ý nghĩ gì, nhưng thật ra nó có thể mang đến niềm vui cho những người nhận được nó. Hãy làm những gì mà bạn có thể làm cho mọi người bạn nhé. Khi chúng ta cho đi cũng là lúc chúng ta nhận được. Hãy tin như thế !
Một điều thiện không bao giờ là không nên làm và không bao giò bị hạn chế bởi cách thức mà bạn thực hiện điều đó. Hãy luôn tâm niệm rằng ở đâu đó trên thế giới này vẫn có người cần đến bạn, khi đó bạn sẽ cảm nhận được rằng cuộc sống đẹp biết bao!
Cuộc sống có lúc không như ý muốn của chúng ta. Có lúc chúng ta tưởng như mình là mình vô dụng nhưng bạn đừng vội chán nản, hãy làm một việc mà bạn cho là có ý nghĩa đi rồi sẽ thấy cuộc đời này còn đẹp biết bao bạn ạ!!!!
Có đôi lúc con người của chúng ta vì những lợi ích trước mắt nên thường có tính tham lam. Ai cũng nghĩ rằng mình cho ra bao nhiêu thì phải nhận lại bấy nhiêu. Nhưng thực ra, bạn có rằng chỉ cần một chút tấm lòng của mình mà người khác sẽ rất hạnh phúc không ? Bởi vì cuộc sống không lúc nào bình lặng cả, sẽ có lúc bạn gặp khó khăn và cần sự giúp đỡ của người khác, vì vậy chúng ta hãy nên mở rộng tấm lòng để giúp đỡ mọi người xung quanh .
Người đàn ông ấy không chỉ mang lại niền an ủi cho những tù nhân mà còn tìm cho mình niềm hạnh phúc đích thực.Điều đó xuất phát từ lòng nhân hậu và sự chân thành.Thật tốt đẹp biết bao khi mọi người đều sống vì nhau.
Người đàn ông ấy không những mang lại nguồn động viên cho những người tù mà còn tìm thấy nguồn hạnh phúc đích thực cho chính mình.Chính lòng nhân ái và sự cảm thông sẽ giúp con người vượt qua những cơn sóng gió.
Bạn đã đọc những dòng này và bạn đã khóc?Có thể bạn cũng chẳng hiểu tại sao mình lại đã có thể sống vô tâm như thế qua bao nhiêu ngày như thế. Bạn nhận ra rằng nếu như bạn có cảm giác bị bỏ rơi thì có thể ngay lúc đó cũng có những người có cùng chung cản giác với bạn, và nếu một ngày bạn nghĩ rằng chẵng ai cần đến bạn nữa thì hãy nhìn xung quanh, có thể bạn là cả một niềm an ủi,là cả thề giới đối với ai đó.Và trên tất cả,bạn hãy biết mở rộng lòng mình vì trong đó có bao nhiêu điều tốt đẹp mà bạn chưa từng biết.
Theo xi trum

 

> Trả lời nhanh
Bình luận của bạn sẽ được đăng sau khi chủ blog kiểm duyệt và chấp nhận
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com