Nghe một chút hòa tấu “Kiss the rain” mà thấy lòng xốn xang, trầm bỗng lạ thường. Mỗi lần nghe bài này hắn đều có những cảm giác khó tả và thiêng liêng len lỏi vào từng ngõ ngách trong tâm hồn hắn. “If you feel you can’t wait til moring …” dòng chữ lướt ngang trong bài nhạc khiến hắn chững lại dòng suy nghĩ. Không thể để ngày mai những gì có thể làm hôm nay; không thể để ngày mai những gì mình có thể đạt được ngay giờ phút này; không thể có cảm giác này vào một ngày mai nào đó và đó lý do giờ này hắn đang ngồi đây gõ máy … Vui nhiều, buồn ít thôi … uh, hắn mang lại được niềm vui cho khá nhiều người trong quãng thời gian ngắn ngủi “quê hương gặp lại”. Vừa đạp đất Dakmil là đã thấy phê rồi. Hương vị quê hương có cái gì khó tả khiến hắn cú nhún vai lên xuống, đá chân qua lại, hít vào thở ra liên tục và miệng cười vu vơ. Có lẽ đã lâu quá rồi … Buôn Hồ vẫy gọi khi hắn chỉ kịp chào Ba Mẹ một tiếng và phóng xe thêm 100km nữa để kịp dự đám cưới thằng bạn. Bảy năm rồi chưa gặp, vậy mà chỉ cần gọi điện nói 1 tiếng, gặp nhau lại quây quần ôm vai thắm thiết như từ lâu giờ vẫn thân nhau vậy. “Tình bạn khó tìm nhưng dễ giữ”, giờ hắn thấy thấm thấm thía câu này của cha ông. 23 tuổi, quá sớm cho nó, quá trẻ để làm chồng và càng hơn nữa nếu làm cha vào độ tuổi này (không biết có uẩn khúc gì không hehe ?). Nhưng cuộc sống, chả biết trước được, phải chăng chỉ có thời gian mới biết câu trả lời chính xác. Hắn dành nguyên buổi tối đầu tiên cho gia đình, quây quần nói chuyện và thưởng thức món cháo gà ông anh đãi cả nhà. Ăn thì chả bao nhiều nhưng quan trọng trong đó chứa đựng tình cảm mà anh chị dành cho hắn. Nằm sát bên Mẹ, nhưng hai tâm hồn như đang phiêu lạc ở hai thế giới với những suy nghĩ khác nhau, lạc lõng nó lên lầu ngủ một mình. Mẹ buồn, vì một lý do, khá lạ với người khác, nhưng hắn biết trước như vậy … Hôm nay, lịch biểu cúa nó cũng khá dày. Một chầu café cho đám bạn, một chút thời gian cho tụi nó với những câu chuyện phiếm cười té nước mắt và một vòng Thổ Hoàng thăm bà con lối xóm. Cố gắng để hoàn thành kế hoạch đặt ra và đã thành công. Giờ này hắn ngồi đây, review lại và thấy hay hay: Cuộc sống !?! người ta sống vì ai? Vì cái gì? Đâu là mục đích? Đâu là hạnh phúc đích thực? … mỗi người một vẻ. Hạnh phúc ? mơ hồ, dễ ngộ nhận …mong manh và dễ vỡ nhưng đó là cùng đích của mỗi đời người. |
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Bình luận mới
Cafe trong
Hãy để em yêu anh lần nữa!
loni195 trong Yes I can ! Huỳnh thị mộng lành trong Tìm tên mình trên Google Trần Nhật quang trong Tìm tên mình trên Google Guest_huyen_* trong Chuyện về một loài chim vô danh Guest trong Chuyện về một loài chim vô danh 2 trong Luận về "giao thông" jun_dat trong Lạnh! MU trong Anh tôi, Guest_KOP_* trong MU vs KOP Truyện cười
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: THƠ TỰ BIÊN
SAO 13*
Sao buồn? sao ngẩn? sao ngơ? Sao như chiếc lá bơ vơ giữa dòng. Sao mưa rơi mãi trong lòng? Sao mây che khuất trời trong tâm hồn. Sao tôi cứ mãi bồn chồn? Sao nào thoáng xẹt đưa buồn mênh mang. Sao tôi mãi nghĩ miên man? Sao yêu? sao nhớ? sao mà ... tại sao? Nồng nàn
NỒNG NÀN
Ta dặn người: hãy cố lãng quên nhau Nhưng thật lạ tâm hồn ta hoài nhớ. Tình yêu thực phải đâu là cơn gió Mãi vút lên cao vào khoảng hư không. Em dặn rằng: thôi cứ để dòng sông Cuốn trôi hết đừng mong một bến đợi. Nhưng tình anh như mặt trời chói lọi Sưởi ấm em bằng lửa cháy nồng nàn. Ta nhủ thầm: thôi cứ để thời gian Gặm nhấm dần vết thương lòng quá khứ. Nhưng tình anh vẫn ngày dài thương nhớ Cảm xúc xưa đè nặng khoảng tâm tư. Rồi có lúc trên đường đời tấp nập Ta vô tình lại thoảng lướt qua nhau. Ánh mắt nhìn, bước chân lơ đãng quá Cảm xúc dâng trào hoá những bài thơ. Đêm nhớ. Q.Huy Suy nghĩ --- Số phận
- Hãy chú ý đến suy nghĩ của bạn; chúng sẽ trở thành lời nói.
- Hãy chú ý đến lời nói của bạn; chúng sẽ trở thành hành động. - Hãy chú ý đến hành động của bạn; chúng sẽ trở thành thói quen. - Hãy chú ý đến thói quen của bạn; chúng sẽ trở thành tính cách. - Hãy chú ý đến tính cách của bạn; chúng sẽ trở thành số phận của bạn! |
Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2024 VnVista.com |