YES, I CAN !
Nếu lục lại trong trí nhớ, tìm về những người mang tên “Quân”, có lẽ tôi cũng đếm được cả trên 5 người. Có cả cháu, có cả bạn mới, có cả bạn thuở niên thiếu …. Nhưng một điều tôi chắc rằng với “Quân Mập”, tôi luôn dành cho nó một tình cảm đặc biệt nhất. Biết Quân vì cùng bước đi trên một con đường; biết Quân vì con người Quân đặc biệt “mập”, dễ xương và ôm cực kỳ đã; Thân với Quân vi con người Quân rất thật, cho đi mà không mong nhận lại, sống hết mình vì anh em; Thân với Quân vì hai đứa hay chia sẻ với nhau những buồn vui trong cuộc sống; Nhớ về Quân như những đêm khuya “trốn” ra ngoài làm vài chai bia và cùng bị viêm màng túi khi trở về; Nhớ Quân về những buổi café chuyện trò, về những khi nói thẳng với Quân “không được làm cái này, không được làm thế kia” mà hai đứa vẫn tìm được tiếng nói chung. Quen, chơi vui, thân và rất thân … Nếu ví tình cảm con người có những cung bậc, những nấc thang thì tôi và Quân đang tiến gần đến những cung bậc, những nấc thang cuối cùng. Ngày Mập vào SG chữa bệnh, tôi vẫn không nghĩ gì xa xôi vì thấy với “big body” của nó, bệnh là cũng bình thường. Nhưng khi thấy nó hạ sơn ngày càng nhiều tôi cũng thấy nghi nghi. Học ở Đà Lạt, sắp cán đích mà lại muốn bỏ cuộc. Bây giờ tôi cũng chưa hiểu rõ lắm, nhưng có thể có những suy nghĩ khác về Mập so với lúc nó nói với tôi quyết định đó. Tôi đã cản được nó, song không hiểu hết những gì Mập đang phải suy nghĩ, phải đối mặt. Nghe tin Mập hạ sơn, tôi lại lò cò chạy qua và dành cả buổi tối cho nó. Mập cười thật tươi, miệng nói không ngừng, hầu như không hề suy tư về một điều gì trong cuộc sống… hơi lạ … nhưng thấy vui cho nó. - “Cuộc đời mày không biết buồn là gì hả Mập ?”. Tôi hỏi nó đầy nghi vấn. - “Buồn làm gì hả mày, lo lắng làm gì thêm mệt”. Nụ cười vẫn trên môi khi trả lời cho tôi. Tôi đã xem nhiều clip về những mảnh đời bất hạnh, về những con người dám vượt lên số phận, về những vận đông viên Paragame “tật mà không phế”. Tôi như không tin vào những điều kỳ diệu như vậy, về một người cụt hai tay vẫn có thể đánh “Hotel California” bằng chân với cây đàn Guitar, về cậu bé cụt tay cụt chân vẫn có thể sinh hoạt bình thường … và còn nhiều, nhiều nữa … tất cả như một phép mầu. Mập nói với tôi Mập bị bệnh, bệnh nặng lắm, một căn bệnh quái ác mà nó không tha cho những ai đã lỡ dại “yêu nó”. “Ung thư” ??? cái tên nghe thật quái, thật nghiệt ngã. Tôi không muốn tin, không muốn nhìn những dòng chữ Mập viết … nhưng cũng đủ cảm giác để nhận ra hình như Mập không đùa giỡn. - “chi toi cho Ba Me tao thoi”, “dau kg chiu duoc, mun nam tay 1 ai do nam that chat, mot lan chich thuoc xong moi thay minh dang nam tay vao tha`nh giuong BV” …
Yes, I can ! Nắm chặt bàn tay và hét thật to điều đó nghe mày. Cuộc đời luôn có những phép mầu, và mày hãy tin mày sẽ đón nhận được phép màu đó. Cuộc sống ? nó không phải là đường đua mà các vận động viên luôn cố gắng hết mình để về tới đích đầu tiên, mà cuộc sống là những chặng đường. Những chặng đường khi kết thúc thì sẽ có những giây phút nghỉ ngơi, thư giãn; kết thúc một chặng đường nên dành thời gian nghẫm lại những gì đã qua. Những chặng đường tiếp tục mãi cho tới khi ta không còn trên thế gian này nữa. Và tao biết những chặng đường in dấu chân mày đều mang lại cho người khác niềm vui, hạnh phúc, bình an … bởi tao cũng đang cảm nhận được điều đó khi có một thằng bạn như mày. Rán lên “Yes, you can !”.
|
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Bình luận mới
Cafe trong
Hãy để em yêu anh lần nữa!
loni195 trong Yes I can ! Huỳnh thị mộng lành trong Tìm tên mình trên Google Trần Nhật quang trong Tìm tên mình trên Google Guest_huyen_* trong Chuyện về một loài chim vô danh Guest trong Chuyện về một loài chim vô danh 2 trong Luận về "giao thông" jun_dat trong Lạnh! MU trong Anh tôi, Guest_KOP_* trong MU vs KOP Truyện cười
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: THƠ TỰ BIÊN
SAO 13*
Sao buồn? sao ngẩn? sao ngơ? Sao như chiếc lá bơ vơ giữa dòng. Sao mưa rơi mãi trong lòng? Sao mây che khuất trời trong tâm hồn. Sao tôi cứ mãi bồn chồn? Sao nào thoáng xẹt đưa buồn mênh mang. Sao tôi mãi nghĩ miên man? Sao yêu? sao nhớ? sao mà ... tại sao? Nồng nàn
NỒNG NÀN
Ta dặn người: hãy cố lãng quên nhau Nhưng thật lạ tâm hồn ta hoài nhớ. Tình yêu thực phải đâu là cơn gió Mãi vút lên cao vào khoảng hư không. Em dặn rằng: thôi cứ để dòng sông Cuốn trôi hết đừng mong một bến đợi. Nhưng tình anh như mặt trời chói lọi Sưởi ấm em bằng lửa cháy nồng nàn. Ta nhủ thầm: thôi cứ để thời gian Gặm nhấm dần vết thương lòng quá khứ. Nhưng tình anh vẫn ngày dài thương nhớ Cảm xúc xưa đè nặng khoảng tâm tư. Rồi có lúc trên đường đời tấp nập Ta vô tình lại thoảng lướt qua nhau. Ánh mắt nhìn, bước chân lơ đãng quá Cảm xúc dâng trào hoá những bài thơ. Đêm nhớ. Q.Huy Suy nghĩ --- Số phận
- Hãy chú ý đến suy nghĩ của bạn; chúng sẽ trở thành lời nói.
![]() - Hãy chú ý đến lời nói của bạn; chúng sẽ trở thành hành động. ![]() - Hãy chú ý đến hành động của bạn; chúng sẽ trở thành thói quen. ![]() - Hãy chú ý đến thói quen của bạn; chúng sẽ trở thành tính cách. ![]() - Hãy chú ý đến tính cách của bạn; chúng sẽ trở thành số phận của bạn! ![]() ![]() |
![]() |
Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025 VnVista.com |
Bình luận
Unregistered