Khải Nguyên  - Biển và Em

2 Trang < 1 2

   Trong: Văn
 
THÁNG BA...

Tháng ba rồi em, cơn mưa chẳng ngưng tạnh. Thương ai lao mình trong mưa, rét run vì lạnh. Thương nàng Bân đan áo mãi, chưa xong!

Tháng ba rồi em, mình xa nhau từ ấy. Nỗi nhớ, niềm đau như vết thương cứ trở trời lại sưng tấy, mãi thôi!

Tháng ba rồi em, anh ngồi một mình trong phòng vắng. Những nỗi niềm sâu lắng, đa mang. Thời gian với anh là những vội vàng... Viết cho em, cho anh, cho SG, và cho Hà Nội... chưa đủ!

Tháng ba ơi, tháng ba để anh cúi đầu thôi, không nói câu - xin tha thứ. Chờ đợi một ngày... khoác áo, ra đi!

Biết em, im lặng thôi, không nói câu gì... Trừng phạt anh, bấy nhiêu, hay nhiều hơn... hình như chưa đủ.

Cũng thế, mà thôi!

Tháng ba buồn, tháng ba nhớ, tháng ba ơi!

   Trong: Văn
 
ĐÊM TÂN HÔN Ở BIỂN

Biển về đêm... mênh mông... đằm sâu... và, vô tận. Đêm tân hôn của hai đứa mình sẽ là một đêm trọn vẹn ở biển, với biển, nghe em! Đừng sợ, có anh rồi! Hai đứa sẽ cùng nhổ neo, căng buồm ra khơi... ra thật xa bờ, em nhé!

Biển về đêm, cồn cào, da diết... Một vùng trời, một vùng nước, một không gian đầy ắp yêu đương... Biển về đêm, sóng cứ xô thuyền, cứ đẩy thuyền, em nhỉ? Hãy ngả đầu vào ngực anh đi em! Biển đấy! Ngực biển đấy! Em sẽ thấy biển đầy vững vàng, yêu tin. Con tim nơi ngực trái anh đang đập những nhịp đập rộn ràng... biển thở em ạ, có gì đâu, em?!

Đêm nay, mình có nhau trọn vẹn, đủ đầy. Con thuyền theo sóng dềnh lên, những vì sao níu trời sà xuống thấp để rớt xuống lung linh, huyền ảo...

Em, hãy ngắm sao trời qua bờ vai anh. Trời gần lắm, gần đến mức... em chỉ đưa tay ra là có thể với được sao trời. Biển cũng gần kề bên anh, anh chỉ đưa tay qua mạn thuyền là có thể vớt được những giọt nước mắt biển mặn mòi, nham nháp...

Anh đã thấy sao trời trong đôi mắt em... anh đã thấy khuôn mặt anh trong đó... ! Đêm tân hôn... hai đứa như say, như ngất ngây với trời mây và biển biếc... Đêm tân hôn, chỉ có sóng vỗ nhẹ mạn thuyền... khiến hai đứa cứ chòng chành trong nhau, trong tình yêu thánh thiện...

Em! Sóng cứ dềnh lên từng đợt, từng đợt để xô ngã hai ta, xô ngã cái ranh giới mỏng tang giữa trời với biển. Xô ngã anh vào em... Đêm tân hôn mình tan biến trong nhau như mối giao hoà thiêng liêng của biển với trời như ngàn đời vẫn thế...

Từng đợt sóng ngầm mạnh mẽ và dữ dội... khiến biển như ấm lên, nóng lên... rồi chầm chậm... chầm chậm... lan xa... lan xa... biển trời như tan biến trong nhau... tan biến vào nhau...

Em! Hình như... biển mệt nhoài... con thuyền cứ buông lơi. Thôi, kệ nhé! Anh nghiêng mình nằm xuống bên em. Hãy gối đầu lên tay anh... cánh tay trần và bờ vai anh nồng nàn cho em đấy!

Hãy ngủ đi em... ngủ đi em...!

   Trong: Văn
 
CÂY BÀNG TRƯỚC NGÕ

Trước ngõ nhà tôi có một cây bàng, thân cây tôi ôm không xuể, cành lá sum suê, mùa hè bóng cây chùm mát căn phòng tôi ở trên tầng hai. Mẹ tôi bảo, tuổi cây bàng bằng tuổi tôi đấy. Mẹ nói đúng.

Tôi thương lắm cây bàng vào mùa thu, thật trớ trêu vì đấy là mùa tôi yêu nhất trong năm, mùa tôi sinh ra và mùa tôi có em... Mùa thu, tôi thích nhìn ngắm những chiếc lá bàng vật vã đổi màu. Phải rồi, có sự thay đổi nào mà không vật vã cơ chứ! Như người đàn bà khi "vượt cạn", như mẹ tôi khi sinh ra tôi - những cơn đau co thắt, giằng xé như dứt ruột dứt gan, đầm đìa mồ hôi, vật vã chịu đựng đến nửa ngày trời, để khi tôi chào đời bằng tiếng khóc, mà cũng đã xong đâu... dây nhau cuốn cổ ba vòng, gỡ mãi... tôi mới ra đời trọn vẹn.

Cây bàng trước ngõ chứng kiến tuổi thơ tôi. Cái tuổi lên ba, đôi bàn tay nhỏ xíu của tôi chỉ có thể cầm nắm được một trái bàng thôi, rồi đến tuổi được cắp sách đến trường, tôi kéo lũ bạn đến nhà, con trai thì trèo lên cây rung cành, hái quả, đám con gái thì ầm ĩ tranh nhau nhặt những trái bàng xếp lại một đống để chơi đồ hàng... Và, đến tuổi biết yêu, hơn một lần cây bàng hiểu tâm trạng đợi chờ của người ấy... khi đợi tôi...

Tôi yêu cây bàng, chẳng phải chỉ vì căn phòng tôi luôn mát vì được nó toả bóng, hơn thế - loài cây này bốn mùa thay lá: Xanh um khi mùa hè đến, vàng ươm mỗi độ thu về, trụi cành khi mùa đông qua và nảy lộc khi mùa xuân quay trở lại. Năm nào cũng thế, vào cuối hè lá bàng cứ bớt xanh đi một chút, một chút... đến một hôm tôi giật mình, thảng thốt, thấy toàn thân cây bàng phủ một màu đỏ ối... đỏ rực lên rồi dần dần ngả sang màu tím ngắt... Chao ôi, thế là đã thu rồi đấy! Cây bàng thân yêu của tôi lại vật vã sang thu. Chỉ ít hôm nữa thôi, thu sẽ gọi heo may về, trời se se lạnh...

Tôi yêu lắm cây bàng trước ngõ và thầm cảm ơn loài cây đó, vì nhờ nó mà tôi cảm nhận được không gian và thời gian. Tôi thêm yêu cây bàng - thứ cây mà mỗi độ thu về, tôi lại được lắng nghe, được ngâm tẩm đến tận cùng nỗi vật vã của những chiếc lá bàng đổi màu trong gió mùa thu...

   Trong: Văn
 
Núi

Trước mắt anh, trập trùng núi và núi. Những ngọn núi xanh rì, vươn lên trời cao chất ngất. Những ngọn núi đá sắc lạnh, găm lên trời, xé toạc cả không trung. Núi khiến cho những áng mây buổi sớm dẫu có phiêu lãng đến đâu cũng phải khiêm nhường, vu vơ, quẩn quanh trong im lặng bên núi.

Núi mẹ, núi con. Núi đứng, núi ngồi. Cả những núi dường như mệt quá rồi, đang nằm im nghỉ...

Anh như kẻ lang thang mong được làm lữ khách nơi miền sơn cước. Anh như kẻ muốn ở ẩn mong tìm nơi thinh lặng để ước muốn được bình yên, thèm được bình yên - dẫu chỉ một giờ, một ngày trọn vẹn nơi phố núi này thôi, em ạ.

Hôm nay, anh chợt nhận ra, biển và núi giống nhau đến thế! Trên cao, mặt đất như dềnh lên, trời như sà xuống thấp để tìm nhau. Cũng như biển, vươn những ngọn sóng, những đợt thủy triều như những cánh tay cố với lấy bầu trời. Chẳng phụ tình, trời sà xuống ôm ngang lưng biển...

Điệp trùng đồi, điệp trùng núi gối lưng nhau, tựa vào vai nhau để làm nên những sóng núi nhấp nhô. Mây ôm ấp núi, khiến cho núi như sừng sững hơn, uy nghiêm hơn, vững vàng hơn. Gió sớm trong lành phả vào ngực anh mát lạnh, khiến anh rùng mình cảm nhận mùa đông đến sớm với nơi này.

Ở biển, anh nhớ em. Lên rừng, anh nhớ biển. Còn em, em không cho anh được nhớ. Em bắt anh phải quên. Phải tìm quên trong thinh lặng của đất, của trời, của núi, của mây, của nhịp đập con tim anh nơi ngực trái.

Núi sừng sững, uy nghiêm, sắc lạnh. Biển đầy sóng và gió! Sóng cứ ào ạt xô bờ khi bình minh lên! Sóng dềnh lên làm ngực biển tràn căng khi hoàng hôn xuống! Đêm về, biển mệt nhoài, thăm thẳm... ôm chứa những yên ả hay bão giông?

Còn anh! Anh mãi là chính anh thôi, em ạ.

2 Trang < 1 2 
Thông tin cá nhân

Khai nguyen
Họ tên: Khải Nguyên
Sinh nhật: 24 Tháng 8 - 1979
Nơi ở: Hà Nội ơi - một trái tim hồng!
Yahoo: Dungtruocbienvaem  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
144 bông hồng: "Yêu anh, yêu cả ngày lẫn đêm" - Em yêu, mỗi ngày... anh xin nhận từ em - 144 bông hồng đỏ ấy!

Bạn bè
doan huong
doan huong
hoahướngdương
hoahướngdương
congiodem2002
congiodem2002
 
Xem tất cả

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31



Bình luận mới
^^ trong Dê đen và dê trắng
Guest_tigon15_* trong Tháng Ba
Guest trong Nhớ
Khai nguyen trong Gốc đa sẽ là Hà Nội
Guest trong Gốc đa sẽ là Hà Nội
K.Phương trong Viên ngọc trai
lãng quên trong Gốc đa sẽ là Hà Nội
Guest_Khải Nguyên_* trong Phiên chợ vùng cao
Guest trong Phiên chợ vùng cao
Guest trong Nước mắt anh chảy ngược vào trong

(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Truyện cười

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com