KHÁT VỌNG
Nhạc : Thuận Yến Thơ : Đoàn Thị Lam Luyến Gởi tình yêu vào đất Được hoa trái đầy cành Gởi lên trời cao rộng Sẽ được ngọn sao xanh Em trao cả cho anh Một tình yêu nồng cháy Như một cánh buồm xinh Hiến mình ra biển rộng Em đã gởi cho anh Cả con tim dào dạt Anh lại trả cho em Nỗi buồn đau tan nát Em muốn ôm cả đất Em muốn ôm cả trời Mà sao anh ơi, mà sao anh ơi Không ôm nổi trái tim một con người http://nhacso.net/Music/Song/Tru-Tinh/2005...05/11/05F5FA6D/ Em! Anh biết mà. Anh hiểu mà. Anh biết, anh hiểu em yêu và thương anh nhiều hơn như thế. Yêu và thương anh nhiều lắm, nhiều lắm, đúng không em? Em đã yêu và đã dâng hiến cho anh tất cả... cả trời đầy nắng và gió, cả đêm về đầy trăng sao, cả mặt đất đầy hoa thơm và trái ngọt, cả những trắng trong của đời người con gái, cả sự hi sinh của người đàn bà muốn làm vợ anh để rồi hai đứa... Em! Anh hiểu và tin... và thương em nhiều, nhiều nữa. Anh cũng thương anh, thương tình yêu trong anh mỗi ngày một lớn. Nó như nước sông ra ngoài biển rộng, như khát vọng muôn đời biển cứ mãi dềnh lên để vươn tới trời cao... Em nữa! Cánh buồm em của biển anh ơi! Khát khao, bỏng cháy lắm, phải không em?! Mình mãi là thuyền và biển em yêu nhé! Để hai đứa chẳng thể xa nhau, để hai đứa không thể tách rời. Biển cần có thuyền để biển biết lòng biển mênh mông. Thuyền cần có biển để biết mình đi đâu về đâu, em nhỉ? Em! Tiếng hát Thanh Lam da diết quá! Khứa vào tim anh rỉ máu... Anh biết, anh chẳng thể làm được gì hơn thế! Hai đứa cứ khát vọng, cứ gửi cho nhau ngàn thương trăm mến, cứ gửi cho nhau tình yêu và nỗi nhớ... để nhận về từ nhau... CƠN KHÁT. CHẢY ĐI SÔNG ƠI !
I/. Ơi con sông hiền hoà, chở đầy nước ngọt phù sa Ơi con sông thiết tha, ấp ôm bến bờ xứ sở Sông mấy ngàn năm tuổi, miệt mài chảy mãi khôn nguôi Chuyện bao đời sông biết cả, mà sao vẫn trẻ mãi không già Vào ĐK: Chảy đi sông ơi, chảy đi sông ơi! Ơi con sông trôi suốt muôn đời Hãy cho ta gửi lời thương nhớ Nhắn giùm ta về nơi góc biển, rằng phía đầu nguồn ta vẫn ngóng trông Chảy đi sông ơi, chảy đi sông ơi! Ơi con sông tiếng hát muôn đời Hãy cho ta gửi lời cay đắng Nhắn về ai ở nơi góc biển, rằng nỗi muộn sầu đang ngày đêm chan chứa (hết ĐK) Ơ....hơ...ơ... II/. Ơi con sông hiền hoà, dịu dàng an ủi lòng ta Ôi con sông thiết tha, chứa chan chung tình sâu nặng Sông vỗ về đôi bờ, thì thầm ngày tháng khôn nguôi Sông hiến mình tất cả, đời sông không hề tiếc vơi đầy Vào ĐK =>.... Đoạn kết: Này đây những chiếc lá - ta thả trôi sông Hãy mang đi nỗi lòng ta xuôi theo dòng Này đây những chiếc lá - những nụ hôn ta Hãy mang đi mang về nơi xa ấy Sông ơi, chảy đi... kìa... sông ơi! http://nhacso.net/Music/Song/Tru%2DTinh/2006/03/05F60B9E/ Vẫn là tiếng hát Ngọc Tân, sao tôi yêu giọng ca này đến thế! Chảy đi sông ơi! => Không có ca khúc da diết này của Phó Đức Phương, không có giọng ca truyền cảm của Ngọc Tân, sông vẫn chảy kia mà! Vậy thì, điều gì làm tôi yêu đến như thế? Dòng sông chính là thời gian, dòng sông chính là tình yêu, dòng sông chính là cuộc sống, ôm chứa tất thảy những nỗi buồn, niềm vui, những kỷ niệm, những ước vọng, những điều đã nói, những điều chưa nói và cả những điều muốn nói... Dòng sông chở đầy nước ngọt phù sa.... chuyện bao đời sông biết cả, mà sao vẫn chảy mãi không già! Dòng sông dịu dàng an ủi lòng ta... sông hiến mình tất cả, đời sông không hề tiếc vơi đầy! Ca từ sâu sắc, chất giọng truyền cảm làm tôi thêm yêu những dòng sông nơi tôi đã đi qua, thèm được ùa vào lòng nước của con sông quê, thèm được cảm giác của đôi bàn tay mình dịu mát khi vốc nước sông lên để chắt lọc và cảm nhận những hạt phù sa... Ví thử cuộc sống này sẽ ra sao, nếu không có những dòng sông, ví thử tất cả những dòng sông đều ngưng chảy nhỉ (?!) Không, không thể! Thời gian vẫn trôi, tình yêu vẫn mãi mãi trường tồn. Sông mãi chảy như thế! ................ Chảy đi kìa, sông ơi! Những khi thật buồn, anh lại muốn nhiều lần được nghe ca khúc này: Ơi con sông hiền hoà, chở đầy nước ngọt phù sa Ơi con sông thiết tha, ấp ôm bến bờ xứ sở Sông mấy ngàn năm tuổi, miệt mài chảy mãi khôn nguôi Chuyện bao đời sông biết cả, mà sao vẫn trẻ mãi không già Lời ca mượt mà, sâu lắng, nhẹ nhàng mà da diết quá em! Nỗi buồn trong anh chợt như tan ra, chảy đi và ruổi trôi theo dòng nước... Em yêu của anh! Sao em không là dòng sông ấy để mang ngọt ngào đến cho anh khi mà anh cảm thấy bất lực, thấy mệt mỏi trước cuộc sống! Hơn hết là khi muốn buông xuôi tất cả! Sao em không là con sông ấy, để làm tan biến đi những nỗi buồn, những niềm đau? Tại sao em? Tại sao? Em có thể mà, đúng không??? Ơi con sông hiền hoà, dịu dàng an ủi lòng ta Ôi con sông thiết tha, chứa chan chung tình sâu nặng Sông vỗ về đôi bờ, thì thầm ngày tháng khôn nguôi Sông hiến mình tất cả, đời sông không hề tiếc vơi đầy... Em! Hãy mãi là dòng sông xanh ấy, nghe em! Để em của anh luôn ở bên anh những khi anh cần em nhất! Dịu dàng, an ủi, vỗ về anh như dòng sông quê em, quê anh chung tình, sâu nặng! Để hai đứa sẽ hòa vào nhau trong hạnh phúc, trong đam mê. Cho mọi nỗi buồn tan biến đi... Chỉ còn lại trong trẻo tiếng cười của em, trong veo dòng nước... Và, hạnh phúc cứ thế, cứ thế dâng trào! Những thanh âm đẹp đến vô cùng...
Giờ này, có lẽ Lễ tang "Tài tử Ngọc Bảo" đã được cử hành tại Nhà tang lễ Phùng Hưng. Tôi ngồi đây để viết cho "Tài tử" những dòng tâm sự. Có là "một nén nhang" hay không, thì xin "Tài tử" lượng thứ mà nhận cho. Bởi với "Tài tử", tôi là bậc cháu, chắt. Trước thần tượng của mình, nhẹ nhàng hơn là trước nhân vật mình ngưỡng mộ, có lẽ chỉ biết thưởng thức và cảm nhận những gì từ họ, trong họ... mà thôi! Tôi yêu "Tài tử" bởi Ngọc Bảo là một "Tài tử", cái danh chẳng ai có được. Và, cái tên Ngọc Bảo chẳng thể thiếu đi được hai chữ ấy! Tôi yêu "Tài tử Ngọc Bảo", bởi "Ngọc Bảo đa tình", "Ngọc Bảo quyến rũ", "Ngọc Bảo sang trọng" đến lung linh trong cách thể hiện, luyến láy, gợi cảm, trẻ trung trong từng ca từ, nốt nhạc của những ca khúc trữ tình. Giọng ca cứ gieo vào lòng người, đi vào tim người như giọt mưa, như hạt mưa cứ thấm dần vào đất... Tôi đã dự không ít những đêm diễn của "Tài tử" trên sân khấu Hà Nội, tôi đã xem cũng không ít những chương trình ca nhạc của Ông, có Ông trên VTV. Khi Ông hát, tất cả như im lặng để cảm nhận những sâu lắng trong thanh âm, trong âm nhạc. Và, khi Ông ngưng rồi... thường một lúc sau hội trường, phòng thu mới vỡ òa tiếng vỗ tay tán thưởng. Mái đầu đã bạc trắng, khuôn mặt hằn những nếp nhăn của thời gian. Ánh mắt đa tình, sáng long lanh, cái miệng cũng đa tình như thế, hơn thế...! Dáng người đẹp và... vẫn giữ chất "thư sinh" đầy quyến rũ của một "tài tử"... Tôi đã mến Ông, đã yêu Ông không chỉ những gì tôi đã viết, đang viết... mà còn đây nữa... 82 tuổi Ông vẫn hát. "Chú chim rừng" ấy vẫn hát trong trẻo, khỏe khoắn lắm! Vẫn giót vào tai, vào tim khán thính giả và... tôi - Những thanh âm đẹp đến vô cùng! - Hà Nội, 12h ngày 7/5/2006 - Hãy thưởng thức và cảm nhận hình ảnh và giọng ca của tài tử NGỌC BẢO, qua clip "Đêm đông" http://nhacso.net/Music/Song/Tien%2DChien/...05/12/05F60099/ |
Bạn bè
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Bình luận mới
^^ trong
Dê đen và dê trắng
Guest_tigon15_* trong Tháng Ba Guest trong Nhớ Khai nguyen trong Gốc đa sẽ là Hà Nội Guest trong Gốc đa sẽ là Hà Nội K.Phương trong Viên ngọc trai lãng quên trong Gốc đa sẽ là Hà Nội Guest_Khải Nguyên_* trong Phiên chợ vùng cao Guest trong Phiên chợ vùng cao Guest trong Nước mắt anh chảy ngược vào trong (♥ Góc Thơ ♥)
Tik Tik Tak
Truyện cười
|