Khải Nguyên  - Biển và Em

34 Trang « < 31 32 33 34 >

   Trong: Thơ
 
THU BUỒN

Chiều thu vàng mong manh
Nỗi nhớ em chông chênh
Giọt buồn cà phê đắng
Cơn gió hoang trao cành

Nao nao lòng sóng nước
Vô định chiều đơn côi
Phiêu diêu hồn lẻ bóng
Tái tê tôi một mình

Ngóng đợi, ngóng đợi ai
Cho mùa thu tê tái
Thu qua rồi đông lại
Vẫn ngả nghiêng một đời

Nỗi buồn, nỗi buồn ơi
Tim tím trời thương nhớ
Bước chân ai vô cớ
Dẫm nát lòng đơn côi

Níu áo người chút thôi
Cho thời gian ngừng lại
Cho em đừng xa ngái
Để hồn tôi chơi vơi...

   Trong: Thơ
 
DÒNG SÔNG VÀ HOA LỘC VỪNG

Con sông là em tuổi mười tám
Phổng phao lớn rồi trắng nõn đôi cánh tay
Hoa lộc vừng rắc xuống khoảng sông này
Thảm nhung đỏ trải dài dòng sông nhớ

Lộc vừng ơi, cháy khát khao như lửa
Cho đôi lứa mình mơ ngày cưới trao duyên
Hoa lộc vừng rơi rụng để lộc biếc trinh nguyên
Trái sẽ đậu vin cành tay em hái

Lộc vừng ơi, ta thấy em trẻ lại
Sông mãi êm đềm... sông chảy mãi khôn nguôi.

   Trong: Thơ
 
BÌNH YÊN

Em của anh ơi!
Hãy ngả đầu vào ngực anh mà khóc
Để vơi bớt nỗi đau
Một thời nếm trải
Hãy để anh lau khô dòng nước mắt
Để em của anh rạng rỡ nụ cười

Em của anh ơi!
Hãy để anh ôm trọn trong vòng tay
Ủ ấm em, giữa mùa đông giá
Đã qua rồi những tháng ngày vất vả
Ấm lên rồi
đó em...

Bàn tay em năm ngón thon mềm
Vết sẹo đã lành, kỷ niệm xưa còn đó
Cho anh hôn
lên đó
nghe em?

Em là con chim non, chớ đậu cành mềm
Hãy đậu lên vai anh... bé bỏng
Của em
nơi ấy
bình yên.

   Trong: Thơ
 
HOA CỎ MAY

Anh thương lắm một loài hoa cỏ dại
Nhỏ nhoi một mình, heo hắt bụi đường xa
Sao em cứ dùng dằng, vương vấn bước người qua?
Chạm vào chân ai, níu vào ai... hôm ấy...

Để quân tử dằn lòng như vậy
Nhặt mảnh tình rơi, vùng vẫy khỏi tay mình
Sao em không lặng thầm, giả bộ làm thinh?
Đừng bươn bải và cả tin như thế

Để sau lưng ai, em sẽ là không thể
Bước theo cùng, day dứt lắm người ơi !
Bụi đường cứ bay và năm tháng cứ trôi
Khắc khoải đam mê, rơi rụng thời con gái

Anh - lữ khách qua đây, thầm ái ngại
Thương lắm một loài hoa cỏ dại... xót xa...!

   Trong: Thơ
 
THƯƠNG LẮM, MÙA ĐÔNG

Ai cũng mong xuân về hoa nở
Ai cũng mơ mùa hạ nắng lên
Ai cũng ước ao thu đến dịu dàng
Chỉ mình anh thương mùa đông buốt giá

Em gần đấy mà như xa quá !
Cho đông về xơ xác bước chân qua
Gói nỗi niềm thương nhớ ở trong ta
Nghe sương lạnh, gió lùa qua song cửa

Anh chẳng thể níu kéo em được nữa !
Vì mùa đông heo may đến muộn màng
Em - mùa xuân, nơi ấy đã sang
Anh - rét đậm, nơi đây sao vời vợi...

Ai ngóng ai, trong lòng mong đợi
Một mùa đông thương lắm, một mùa đông...!

   Trong: Thơ
 
SAO BIỂN KHÔNG MỘT LẦN XOA DỊU NỖI ĐAU

Mỗi khi thật buồn...
Anh lại ước một mình được ra trước biển
Được thả hồn mơn man cùng với sóng
Được nghe gió thét gào tự sâu thẳm trái tim anh

Được gạt đi... một lúc thôi... để xóa đi rất nhanh
Xoa dịu nỗi đau đang làm con tim anh tan nát
Xin ngưng lại trong anh - chút mặn mòi, biển khát
Cho anh nhẹ nâng - nhành hoa tím đến nhường kia!

Hoa muống biển chân tình...
Câu chuyện ấy chợt hiện ra
Chuyện ngày xưa... chuyện tình làm anh thương quá!
Cô muống chân tình... chàng biển mãi vời xa

Nàng cứ ngóng chờ, thao thức đợi người ta
Nhưng chàng biển đi hoài không trở lại
Khắc khoải đợi trông nàng chẳng mong hóa đá
Xin nguyện làm bông muống biển rung rinh

Cho mãi ngàn đời tình yêu ấy lung linh
Ngơ ngẩn tình ai, ngơ ngẩn đời con gái!

Để sáng nay,
Thêm một lần - anh nâng nhành hoa dại
Tưởng biển xóa nhòa... lại òa vỡ trái tim đau!

   Trong: Văn
 
CÂY BÀNG TRƯỚC NGÕ

Trước ngõ nhà tôi có một cây bàng, thân cây tôi ôm không xuể, cành lá sum suê, mùa hè bóng cây chùm mát căn phòng tôi ở trên tầng hai. Mẹ tôi bảo, tuổi cây bàng bằng tuổi tôi đấy. Mẹ nói đúng.

Tôi thương lắm cây bàng vào mùa thu, thật trớ trêu vì đấy là mùa tôi yêu nhất trong năm, mùa tôi sinh ra và mùa tôi có em... Mùa thu, tôi thích nhìn ngắm những chiếc lá bàng vật vã đổi màu. Phải rồi, có sự thay đổi nào mà không vật vã cơ chứ! Như người đàn bà khi "vượt cạn", như mẹ tôi khi sinh ra tôi - những cơn đau co thắt, giằng xé như dứt ruột dứt gan, đầm đìa mồ hôi, vật vã chịu đựng đến nửa ngày trời, để khi tôi chào đời bằng tiếng khóc, mà cũng đã xong đâu... dây nhau cuốn cổ ba vòng, gỡ mãi... tôi mới ra đời trọn vẹn.

Cây bàng trước ngõ chứng kiến tuổi thơ tôi. Cái tuổi lên ba, đôi bàn tay nhỏ xíu của tôi chỉ có thể cầm nắm được một trái bàng thôi, rồi đến tuổi được cắp sách đến trường, tôi kéo lũ bạn đến nhà, con trai thì trèo lên cây rung cành, hái quả, đám con gái thì ầm ĩ tranh nhau nhặt những trái bàng xếp lại một đống để chơi đồ hàng... Và, đến tuổi biết yêu, hơn một lần cây bàng hiểu tâm trạng đợi chờ của người ấy... khi đợi tôi...

Tôi yêu cây bàng, chẳng phải chỉ vì căn phòng tôi luôn mát vì được nó toả bóng, hơn thế - loài cây này bốn mùa thay lá: Xanh um khi mùa hè đến, vàng ươm mỗi độ thu về, trụi cành khi mùa đông qua và nảy lộc khi mùa xuân quay trở lại. Năm nào cũng thế, vào cuối hè lá bàng cứ bớt xanh đi một chút, một chút... đến một hôm tôi giật mình, thảng thốt, thấy toàn thân cây bàng phủ một màu đỏ ối... đỏ rực lên rồi dần dần ngả sang màu tím ngắt... Chao ôi, thế là đã thu rồi đấy! Cây bàng thân yêu của tôi lại vật vã sang thu. Chỉ ít hôm nữa thôi, thu sẽ gọi heo may về, trời se se lạnh...

Tôi yêu lắm cây bàng trước ngõ và thầm cảm ơn loài cây đó, vì nhờ nó mà tôi cảm nhận được không gian và thời gian. Tôi thêm yêu cây bàng - thứ cây mà mỗi độ thu về, tôi lại được lắng nghe, được ngâm tẩm đến tận cùng nỗi vật vã của những chiếc lá bàng đổi màu trong gió mùa thu...

   Trong: Văn
 
Núi

Trước mắt anh, trập trùng núi và núi. Những ngọn núi xanh rì, vươn lên trời cao chất ngất. Những ngọn núi đá sắc lạnh, găm lên trời, xé toạc cả không trung. Núi khiến cho những áng mây buổi sớm dẫu có phiêu lãng đến đâu cũng phải khiêm nhường, vu vơ, quẩn quanh trong im lặng bên núi.

Núi mẹ, núi con. Núi đứng, núi ngồi. Cả những núi dường như mệt quá rồi, đang nằm im nghỉ...

Anh như kẻ lang thang mong được làm lữ khách nơi miền sơn cước. Anh như kẻ muốn ở ẩn mong tìm nơi thinh lặng để ước muốn được bình yên, thèm được bình yên - dẫu chỉ một giờ, một ngày trọn vẹn nơi phố núi này thôi, em ạ.

Hôm nay, anh chợt nhận ra, biển và núi giống nhau đến thế! Trên cao, mặt đất như dềnh lên, trời như sà xuống thấp để tìm nhau. Cũng như biển, vươn những ngọn sóng, những đợt thủy triều như những cánh tay cố với lấy bầu trời. Chẳng phụ tình, trời sà xuống ôm ngang lưng biển...

Điệp trùng đồi, điệp trùng núi gối lưng nhau, tựa vào vai nhau để làm nên những sóng núi nhấp nhô. Mây ôm ấp núi, khiến cho núi như sừng sững hơn, uy nghiêm hơn, vững vàng hơn. Gió sớm trong lành phả vào ngực anh mát lạnh, khiến anh rùng mình cảm nhận mùa đông đến sớm với nơi này.

Ở biển, anh nhớ em. Lên rừng, anh nhớ biển. Còn em, em không cho anh được nhớ. Em bắt anh phải quên. Phải tìm quên trong thinh lặng của đất, của trời, của núi, của mây, của nhịp đập con tim anh nơi ngực trái.

Núi sừng sững, uy nghiêm, sắc lạnh. Biển đầy sóng và gió! Sóng cứ ào ạt xô bờ khi bình minh lên! Sóng dềnh lên làm ngực biển tràn căng khi hoàng hôn xuống! Đêm về, biển mệt nhoài, thăm thẳm... ôm chứa những yên ả hay bão giông?

Còn anh! Anh mãi là chính anh thôi, em ạ.

   Trong: Thơ
 
HOA MUỐNG BIỂN

Thiếu phụ ngóng chồng
Nỗi đau hóa đá - vọng phu.

Em ngóng đợi anh
Nỗi buồn hóa thành hoa muống biển.

Bông hoa trắng xinh xinh
Nhụy hoa buồn tim tím
Rưng rức mắt người
Rưng rức trái tim đau...

Sao em không hóa thành hòn đá ngóng trông nhau
Bền vững, thủy chung, trầm mặc trông ra phía biển
Em lại hóa thành loài hoa rau muống
Cứ mãi bồng bềnh... làm khổ suốt đời nhau

Dưới cái nắng ban trưa - lá héo, hoa úa màu
Cứ dại khờ, oằn mình, vật vã dưới chân ai - trên cát
Anh hiểu được em - nỗi buồn kia tan nát
Người ấy không về... mê mải cuối trời xa...

Suốt một đời, sao em chẳng nhận ra
Hóa kiếp thân em - nỗi buồn xưa còn đó
Lữ khách ơi, đừng một lần giẫm lên loài hoa nhỏ
Để cô muống chân tình tan nát... cõi lòng đau.

   Trong: Thơ
 
Biển - Em

Hàng cây xanh vươn ngọn ra sông
Sông mải miết cứ chảy ra phía biển
Anh hướng về em mỗi ngày thương mến
Em chớ buồn, anh luôn ngóng mùa biển êm

Như con thuyền mong nước thuỷ triều lên
Để dập dềnh, mơn man cùng con sóng
Anh hiểu lắm nỗi lòng em trông ngóng
Ước một ngày anh đứng trước biển cùng em

Cho một lần em thanh thản bên anh
Và khi ấy, thuyền buông lơi dào dạt
Để mặc sóng cứ xô thuyền, khao khát
Cho khung trời yêu... rạng một đêm hoa (!?)

34 Trang « < 31 32 33 34 > 
Thông tin cá nhân

Khai nguyen
Họ tên: Khải Nguyên
Sinh nhật: 24 Tháng 8 - 1979
Nơi ở: Hà Nội ơi - một trái tim hồng!
Yahoo: Dungtruocbienvaem  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
144 bông hồng: "Yêu anh, yêu cả ngày lẫn đêm" - Em yêu, mỗi ngày... anh xin nhận từ em - 144 bông hồng đỏ ấy!

Bạn bè
doan huong
doan huong
hoahướngdương
hoahướngdương
congiodem2002
congiodem2002
 
Xem tất cả

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31



Bình luận mới
^^ trong Dê đen và dê trắng
Guest_tigon15_* trong Tháng Ba
Guest trong Nhớ
Khai nguyen trong Gốc đa sẽ là Hà Nội
Guest trong Gốc đa sẽ là Hà Nội
K.Phương trong Viên ngọc trai
lãng quên trong Gốc đa sẽ là Hà Nội
Guest_Khải Nguyên_* trong Phiên chợ vùng cao
Guest trong Phiên chợ vùng cao
Guest trong Nước mắt anh chảy ngược vào trong

(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Truyện cười

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com