TP - Đầu óc tôi lúc nào cũng chỉ có hình ảnh bạn trai. Mà lạ lắm, tôi
nghĩ hết người này đến người khác. Hình như ai tôi cũng thích. Cứ có
con trai rủ đi chơi là tôi thích và đi ngay...
Trong cuộc đời mỗi người, có lẽ ai cũng được hưởng
thụ những niềm vui hay những đau khổ, khắc sâu trong tâm trí không bao
giờ phai mờ. Tôi đã đau những nỗi đau như thế.
Tôi cứ băn khoăn mãi, có nên kể ra trên diễn đàn hay
không. Suy nghĩ mãi, tôi quyết định kể chuyện này để bày tỏ nỗi lòng
mình, hy vọng mình sẽ dễ chịu hơn.
Tôi là đứa con gái dậy thì sớm. Mười ba tuổi tôi đã có
bạn trai. Chính vì vậy mà tôi chểnh mảng học hành. Khi lên lớp sáu, tôi
hoàn toàn không thể học hành gì được nữa. Suốt ngày rủ bạn đi chơi, hát
karaoke, đàn đúm. Khi nhà trường thông báo cho ba má tôi việc tôi chểnh
mảng học hành thì đã muộn. Tôi không thể trở lại trường học được nữa…
Đầu óc tôi lúc nào cũng chỉ có hình ảnh bạn trai. Mà
lạ lắm, tôi nghĩ hết người này đến người khác. Hình như ai tôi cũng
thích. Cứ có con trai rủ đi chơi là tôi thích và đi ngay. Có đứa bằng
tuổi tôi, có đứa lớn hơn vài tuổi; thậm chí có người lớn hơn tôi đến
vài chục tuổi tôi cũng thích.
Biết tính khí bất thường của tôi, ba mẹ cấm tiệt không
cho tôi ra khỏi nhà. Bị nhốt trong nhà tôi càng nghĩ nhiều hơn đến con
trai. Tôi bốc máy điện thoại gọi cho hết người này đến người kia. Có
cuộc gọi đến gần một tiếng đồng hồ.
Cuối tháng nhìn hóa đơn tiền điện má tôi hốt hoảng vì
cước phí lên đến gần một triệu đồng. Ba tôi tức điên lên, vớ cây chổi
lông gà, trở đầu cán quất liên hồi vào người tôi, cho đến khi cán chổi
nát te tua, ông mới vứt nó vào xó nhà thở dốc.
Lạ thay, tôi không khóc. Tôi cứ trơ ra như thách đố.
Ông tức tối nói trong hơi thở dốc: “Tao sẽ xích chân mày lại”. Có lẽ do
má tôi phản đối nên tôi chưa bị xích nhưng máy điện thoại thì bị khóa
lại vì ba má tôi đã rút kinh nghiệm.
Gần một tuần sau má tôi động viên: “Nếu con không muốn
học nữa thì má xin cho con đi làm. Con mới chưa đầy 14 tuổi sợ người ta
không nhận trẻ con vào làm việc nhưng má có người bạn có cơ sở dệt
khăn, công việc cũng nhẹ nhàng, má xin cho con đến đó làm cho khuây
khỏa”.
Tôi chẳng có chút ham thích gì đi làm cả nhưng nếu đi
làm tức là tôi được ra ngoài, được tự do, được giải thoát. Tôi đồng ý
ngay. Hôm sau, khi đã dặn dò đủ thứ má tôi chở tôi đến cơ sở dệt khăn.
Chủ cơ sở là người đàn ông cùng học phổ thông với má
tôi ngày trước. Má tôi dặn ông là không được cho tôi ra ngoài, hết giờ
làm má tôi sẽ đến chở về. Ông bảo má tôi cứ yên tâm đi, đã vào đây làm
thì chẳng còn thời gian đi đâu nữa. Ngày đầu tiên đi làm, tôi chưa được
giao việc gì cụ thể, chỉ sắp xếp những đống khăn, đống sợi, thu dọn cái
này cái kia, làm quen với những máy dệt, máy quay, máy sấy…
Ông chủ đã cẩn thận giao việc quản lý tôi cho một
thanh niên chừng ngoài 20 tuổi. Anh có dáng người nhỏ thó, quê kệch.
Tôi đoán anh ta có lẽ là dân tỉnh lẻ. Nhưng bù lại anh làm việc rất
chăm chỉ, tính tình hiền lành ngay thật.
Tôi để ý trong một ngày anh không hề nặng lời với ai
câu nào. Nhận xét đầu tiên của tôi về anh là: “Cha này được”. Những
ngày sau đó, tôi làm việc dưới sự hướng dẫn chỉ bảo của anh và tôi đã
thích anh lúc nào không biết.
Lần này có lẽ không phải chỉ có thích, mà tôi đã yêu
anh thì phải. Lúc nào tôi cũng muốn ở bên anh. Đêm về nhà ngủ, chỉ mong
cho trời mau sáng, đi làm để được nhìn thấy anh. Má tôi thấy tôi có vẻ
ham đi làm, bà tưởng tôi đã thích công việc, bà mừng lắm. Ai có ngờ đâu
tôi chỉ thích anh, chứ đâu có thích công việc.
Cuối tuần, má tôi có công việc đột xuất, nên không đón
tôi được, tôi mừng rỡ nói “Con tự đi xe ôm về được má đừng lo”. Chiều
hôm ấy, hết giờ làm, tôi chủ động mời anh đi chơi, anh đồng ý. Chúng
tôi đi ăn tối rồi đi dạo công viên Đầm Sen. Đi bên anh tôi quên mất
việc đã hứa với má về đúng giờ. Quá chín giờ tối rồi mà chúng tôi không
muốn chia tay chút nào mặc dù biết rằng ngày mai chúng tôi lại sẽ gặp
nhau.
Hôm ấy về trễ, tôi đã phải nói dối má là phải ở lại để
học thêm một số việc.Có lẽ bà không tin lắm, nhưng vì đang vui, nên má
tôi cũng không vặn vẹo gì nhiều. Nhưng đúng là mọi chuyện đều không thể
giấu mãi được.
Tôi lại là đứa con gái mới lớn, lại chẳng biết giữ gìn
gì nên chỉ tuần thứ hai là mọi người trong cơ sở đều biết quan hệ của
hai chúng tôi. Ông chủ gọi điện nói mọi chuyện cho má tôi biết và đương
nhiên là bà bắt tôi về ngay, với hy vọng là sẽ cắt đứt được mối tình
của chúng tôi.
Ngay ngày hôm sau tôi đã tìm cách trốn đi với anh. Chúng tôi như muốn
lao vào nhau và chính tôi chứ không phải anh đã chủ động đề nghị đưa
nhau vào nhà trọ...
Ở đó tôi đã trao cái quí giá nhất của người con gái cho anh. Chúng tôi ở với nhau một đêm, mặc cho ba mẹ tôi tìm kiếm khắp nơi.
Sáng hôm sau, tôi ung dung về nhà, mà lòng không hề
cảm thấy lo lắng, mất mát điều gì. Tôi chỉ biết chắc rằng sẽ bị ba cho
một trận đòn nên thân. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng trận đòn
này.
Tôi dự định là sẽ nói hết với ba má và xin ba má cho
chúng tôi cưới nhau (tôi cũng chẳng biết bao nhiêu tuổi mới được thành
vợ chồng).
Vượt qua cả dự đoán của tôi. Sau khi đánh tôi tan nát
thêm một cái chổi lông gà nữa, ba tôi bỏ đi ra khỏi nhà. Khi đó, má tôi
liền quì trước mặt tôi: “Má xin con, má lạy con, hãy tỉnh ngộ đi cho ba
má đỡ nhục. Sao con u mê thế, người ta có bỏ bùa mê thuốc lú gì không
mà con lại làm thế. Con mới chưa đầy 14 tuổi, còn là đứa con nít, con
hiểu không?”.
Tôi chẳng để ý nhiều đến lời mẹ nói. Tôi chỉ nghĩ đến
anh, lúc nào tôi cũng chỉ nghĩ đến anh. Mỗi khi ba tôi quất cán chổi
vào lưng tôi lại thầm gọi tên anh một lần nên chẳng cảm thấy đau nữa.
Ngay khi má tôi đang quì trước mặt tôi đây, đầu tôi lại ước gì có anh
bên cạnh. Tôi sẽ ôm anh, gục đầu vào ngực anh mà khóc.
Sau “sự kiện ấy”, tôi bị nhốt ở nhà gần một tháng. Có
lẽ ba má tôi nghĩ dùng biện pháp giam lỏng cũng không giải quyết được
gì nên đành để tôi được tự do. Tôi gọi điện tới cơ sở dệt khăn hỏi thăm
về anh thì được biết anh đã bị đuổi việc, theo đề nghị của má tôi.
Tôi buồn bã vô cùng và chưa biết làm thế nào liên lạc
với anh nhưng ngồi ở nhà chờ anh một cách vô vọng thì không thể chịu
nổi. Tôi đánh liều đến chỗ làm cũ, gặp người bạn thân của anh để hỏi
thăm anh về quê hay đi làm chỗ nào. Người bạn của anh cũng không biết
rõ anh đi đâu nhưng có cho tôi địa chỉ ở quê.
Hai hôm sau, tôi trốn ba má ra bến xe miền Tây nhảy xe
đò về Cai Lậy tìm anh. Theo địa chỉ tôi tìm đến quê anh khá dễ dàng.
Khoảng hơn 12 giờ trưa, tôi đã đến nhà anh - căn nhà lá khá rộng nhưng
tuềnh toàng, sân và nền nhà đều bằng đất.
Tôi đứng giữa sân một lúc chẳng thấy ai xuất hiện. Tôi
đang loay hoay thì thấy một chị khoảng ngoài 20 tuổi từ ngoài đồng về.
Tôi chào chị và giới thiệu là người cùng làm chung với anh trên thành
phố, muốn tìm gặp anh.
Chị nói: “À, ra vậy. Anh Bảy nghỉ làm rồi em biết
chưa? Chị cũng không biết tại sao anh ấy nghỉ đột ngột vậy. Anh ấy về
đã hơn chục ngày rồi, sáng nay có công chuyện đi Mỹ Tho, chắc chiều tối
mới về. Em tìm anh ấy có chuyện gì không ? Nếu có thời gian mời em ở
lại chơi. Chị là vợ anh ấy”.
Đất dưới chân tôi như sụp xuống. Căn nhà chao đảo. Tôi
lảo đảo bước theo chị vào nhà và ngồi thụp xuống chiếc ghế, chiếc túi
xách của tôi rơi đánh bịch xuống đất, chị vội chạy đến “Em có sao
không?”.
Tôi lắc đầu nhưng rồi lại gục xuống bàn. Chị mang dầu
đưa cho tôi: “Em xoa đi, coi chừng trúng gió” . Tôi đưa tay cầm chai
dầu và tự nhủ không được khóc. Tôi gan lỳ lắm cơ mà. Ba tôi đánh nhưng
chưa bao giờ tôi khóc! Khoảng năm sáu phút sau, tôi mới lấy lại được
bình tĩnh.
Trả lại chị chai dầu, tôi gặng cười: “Cảm ơn chị. Em
có công chuyện với người bà con gần đây, tiện thể ghé thăm anh chị.
Thôi xin phép chị em về, nhờ chị nói với anh là có em T.L làm cùng trên
thành phố xuống chơi”.
Tôi bước đi như người mộng du, may mà ở quê ít người
qua lại nên đỡ ngượng. Tôi cứ lảo đảo bước đi như thế trên bờ ruộng từ
nhà anh ra đường cái để đón xe về thành phố. Đoạn đường không biết dài
bao nhiêu nhưng không dưới chục lần tôi bước chân xuống ruộng.
Về nhà tôi nằm li bì gần tháng trời. Ba mẹ tôi chạy
chữa đủ thầy, đủ thuốc nhưng không ai đoán ra bệnh gì. Khi tôi đã đi
lại được, ba má tôi không những không nhốt tôi mà còn năn nỉ tôi đi đây
đi đó cho khuây khoả nhưng tôi mất hết hứng thú không còn muốn đi đâu
nữa, đặc biệt là không muốn tiếp xúc với đàn ông.
Chuyện xảy ra đã hơn mười năm. Bây giờ tôi đã gần tuổi
hai bốn vậy mà không sao quên được chuyện đã xảy ra. Với chừng ấy thời
gian mà tôi không hề quen người con trai nào khác.
Tôi sống lặng lẽ như cái bóng đến bản thân mình tôi
cũng không hiểu nổi. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao có những người phụ nữ
họ không thể lấy chồng.
Thanh Lan
Quận 7, TP. Hồ Chí Minh
Theo: Báo Tiền Phong