My love

   Trong: Tiêu điểm
 
TP - Đầu óc tôi lúc nào cũng chỉ có hình ảnh bạn trai. Mà lạ lắm, tôi nghĩ hết người này đến người khác. Hình như ai tôi cũng thích. Cứ có con trai rủ đi chơi là tôi thích và đi ngay...

Trong cuộc đời mỗi người, có lẽ ai cũng được hưởng thụ  những niềm vui hay những đau khổ, khắc sâu trong tâm trí không bao giờ phai mờ. Tôi đã đau những nỗi đau như thế.

Tôi cứ băn khoăn mãi, có nên kể ra trên diễn đàn hay không. Suy nghĩ mãi, tôi quyết định kể chuyện này để bày tỏ nỗi lòng mình, hy vọng mình sẽ dễ chịu hơn.

Tôi là đứa con gái dậy thì sớm. Mười ba tuổi tôi đã có bạn trai. Chính vì vậy mà tôi chểnh mảng học hành. Khi lên lớp sáu, tôi hoàn toàn không thể học hành gì được nữa. Suốt ngày rủ bạn đi chơi, hát karaoke, đàn đúm. Khi nhà trường thông báo cho ba má tôi việc tôi chểnh mảng học hành thì đã muộn. Tôi không thể trở lại trường học được nữa…

Đầu óc tôi lúc nào cũng chỉ có hình ảnh bạn trai. Mà lạ lắm, tôi nghĩ hết người này đến người khác. Hình như ai tôi cũng thích. Cứ có con trai rủ đi chơi là tôi thích và đi ngay. Có đứa bằng tuổi tôi, có đứa lớn hơn vài tuổi; thậm chí có người lớn hơn tôi đến vài chục tuổi tôi cũng thích.

Biết tính khí bất thường của tôi, ba mẹ cấm tiệt không cho tôi ra khỏi nhà. Bị nhốt trong nhà tôi càng nghĩ nhiều hơn đến con trai. Tôi bốc máy điện thoại gọi cho hết người này đến người kia. Có cuộc gọi đến gần một tiếng đồng hồ.

Cuối tháng nhìn hóa đơn tiền điện má tôi hốt hoảng vì cước phí lên đến gần một triệu đồng. Ba tôi tức điên lên, vớ cây chổi lông gà, trở đầu cán quất liên hồi vào người tôi, cho đến khi cán chổi nát te tua, ông mới vứt nó vào xó nhà thở dốc.

Lạ thay, tôi không khóc. Tôi cứ trơ ra như thách đố. Ông tức tối nói trong hơi thở dốc: “Tao sẽ xích chân mày lại”. Có lẽ do má tôi phản đối nên tôi chưa bị xích nhưng máy điện thoại thì bị khóa lại vì ba má tôi đã rút kinh nghiệm.

Gần một tuần sau má tôi động viên: “Nếu con không muốn học nữa thì má xin cho con đi làm. Con mới chưa đầy 14 tuổi sợ người ta không nhận trẻ con vào làm việc nhưng má có người bạn có cơ sở dệt khăn, công việc cũng nhẹ nhàng, má xin cho con đến đó làm cho khuây khỏa”.

Tôi chẳng có chút ham thích gì đi làm cả nhưng nếu đi làm tức là tôi được ra ngoài, được tự do, được giải thoát. Tôi đồng ý ngay. Hôm sau, khi đã dặn dò đủ thứ má tôi chở tôi đến cơ sở dệt khăn.

Chủ cơ sở là người đàn ông cùng học phổ thông với má tôi ngày trước. Má tôi dặn ông là không được cho tôi ra ngoài, hết giờ làm má tôi sẽ đến chở về. Ông bảo má tôi cứ yên tâm đi, đã vào đây làm thì chẳng còn thời gian đi đâu nữa. Ngày đầu tiên đi làm, tôi chưa được giao việc gì cụ thể, chỉ sắp xếp những đống khăn, đống sợi, thu dọn cái này cái kia, làm quen với những máy dệt, máy quay, máy sấy…

Ông chủ đã cẩn thận giao việc quản lý tôi cho một thanh niên chừng ngoài 20 tuổi. Anh có dáng người nhỏ thó, quê kệch. Tôi đoán anh ta có lẽ là dân tỉnh lẻ. Nhưng bù lại anh làm việc rất chăm chỉ, tính tình hiền lành ngay thật.

Tôi để ý trong một ngày anh không hề nặng lời với ai câu nào. Nhận xét đầu tiên của tôi về anh là: “Cha này được”. Những ngày sau đó, tôi làm việc dưới sự hướng dẫn chỉ bảo của anh và tôi đã thích anh lúc nào không biết.

Lần này có lẽ không phải chỉ có thích, mà tôi đã yêu anh thì phải. Lúc nào tôi cũng muốn ở bên anh. Đêm về nhà ngủ, chỉ mong cho trời mau sáng, đi làm để được nhìn thấy anh. Má tôi thấy tôi có vẻ ham đi làm, bà tưởng tôi đã thích công việc, bà mừng lắm. Ai có ngờ đâu tôi chỉ thích anh, chứ đâu có thích công việc.

Cuối tuần, má tôi có công việc đột xuất, nên không đón tôi được, tôi mừng rỡ nói “Con tự đi xe ôm về được má đừng lo”. Chiều hôm ấy, hết giờ làm, tôi chủ động mời anh đi chơi, anh đồng ý. Chúng tôi đi ăn tối rồi đi dạo công viên Đầm Sen. Đi bên anh tôi quên mất việc đã hứa với má về đúng giờ. Quá chín giờ tối rồi mà chúng tôi không muốn chia tay chút nào mặc dù biết rằng ngày mai chúng tôi lại sẽ gặp nhau.

Hôm ấy về trễ, tôi đã phải nói dối má là phải ở lại để học thêm một số việc.Có lẽ bà không tin lắm, nhưng vì đang vui, nên má tôi cũng không vặn vẹo gì nhiều. Nhưng đúng là mọi chuyện đều không thể giấu mãi được.

Tôi lại là đứa con gái mới lớn, lại chẳng biết giữ gìn gì nên chỉ tuần thứ hai là mọi người trong cơ sở đều biết quan hệ của hai chúng tôi. Ông chủ gọi điện nói mọi chuyện cho má tôi biết và đương nhiên là bà bắt tôi về ngay, với hy vọng là sẽ cắt đứt được mối tình của chúng tôi.

Ngay ngày hôm sau tôi đã tìm cách trốn đi với anh. Chúng tôi như muốn lao vào nhau và chính tôi chứ không phải anh đã chủ động đề nghị đưa nhau vào nhà trọ...

Ở đó tôi đã trao cái quí giá nhất của người con gái cho anh. Chúng tôi ở với nhau một đêm, mặc cho ba mẹ tôi tìm kiếm khắp nơi.

Sáng hôm sau, tôi ung dung về nhà, mà lòng không hề cảm thấy lo lắng, mất mát điều gì. Tôi chỉ biết chắc rằng sẽ bị ba cho một trận đòn nên thân. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng trận đòn này.

Tôi dự định là sẽ nói hết với ba má và xin ba má cho chúng tôi cưới nhau (tôi cũng chẳng biết bao nhiêu tuổi mới được thành vợ chồng).

Vượt qua cả dự đoán của tôi. Sau khi đánh tôi tan nát thêm một cái chổi lông gà nữa, ba tôi bỏ đi ra khỏi nhà. Khi đó, má tôi liền quì trước mặt tôi: “Má xin con, má lạy con, hãy tỉnh ngộ đi cho ba má đỡ nhục. Sao con u mê thế, người ta có bỏ bùa mê thuốc lú gì không mà con lại làm thế. Con mới chưa đầy 14 tuổi, còn là đứa con nít, con hiểu không?”.

Tôi chẳng để ý nhiều đến lời mẹ nói. Tôi chỉ nghĩ đến anh, lúc nào tôi cũng chỉ nghĩ đến anh. Mỗi khi ba tôi quất cán chổi vào lưng tôi lại thầm gọi tên anh một lần nên chẳng cảm thấy đau nữa. Ngay khi má tôi đang quì trước mặt tôi đây, đầu tôi lại ước gì có anh bên cạnh. Tôi sẽ ôm anh, gục đầu vào ngực anh mà khóc.

Sau “sự kiện ấy”, tôi bị nhốt ở nhà gần một tháng. Có lẽ ba má tôi nghĩ dùng biện pháp giam lỏng cũng không giải quyết được gì nên đành để tôi được tự do. Tôi gọi điện tới cơ sở dệt khăn hỏi thăm về anh thì được biết anh đã bị đuổi việc, theo đề nghị của má tôi.

Tôi buồn bã vô cùng và chưa biết làm thế nào liên lạc với anh nhưng ngồi ở nhà chờ anh một cách vô vọng thì không thể chịu nổi. Tôi đánh liều đến chỗ làm cũ, gặp người bạn thân của anh để hỏi thăm anh về quê hay đi làm chỗ nào. Người bạn của anh cũng không biết rõ anh đi đâu nhưng có cho tôi địa chỉ ở quê.

Hai hôm sau, tôi trốn ba má ra bến xe miền Tây nhảy xe đò về Cai Lậy tìm anh. Theo địa chỉ tôi tìm đến quê anh khá dễ dàng. Khoảng hơn 12 giờ trưa, tôi đã đến nhà anh - căn nhà lá khá rộng nhưng tuềnh toàng, sân và nền nhà đều bằng đất.

Tôi đứng giữa sân một lúc chẳng thấy ai xuất hiện. Tôi đang loay hoay thì thấy một chị khoảng ngoài 20 tuổi từ ngoài đồng về. Tôi chào chị và giới thiệu là người cùng làm chung với anh trên thành phố, muốn tìm gặp anh.

Chị nói: “À, ra vậy. Anh Bảy nghỉ làm rồi em biết chưa? Chị cũng không biết tại sao anh ấy nghỉ đột ngột vậy. Anh ấy về đã hơn chục ngày rồi, sáng nay có công chuyện đi Mỹ Tho, chắc chiều tối mới về. Em tìm anh ấy có chuyện gì không ? Nếu có thời gian mời em ở lại chơi. Chị là vợ anh ấy”.

Đất dưới chân tôi như sụp xuống. Căn nhà chao đảo. Tôi lảo đảo bước theo chị vào nhà và ngồi thụp xuống chiếc ghế, chiếc túi xách của tôi rơi đánh bịch xuống đất, chị vội chạy đến “Em có sao không?”.

Tôi lắc đầu nhưng rồi lại gục xuống bàn. Chị mang dầu đưa cho tôi: “Em xoa đi, coi chừng trúng gió” . Tôi đưa tay cầm chai dầu và tự nhủ không được khóc. Tôi gan lỳ lắm cơ mà. Ba tôi đánh nhưng chưa bao giờ tôi khóc! Khoảng năm sáu phút sau, tôi mới lấy lại được bình tĩnh.

Trả lại chị chai dầu, tôi gặng cười: “Cảm ơn chị. Em có công chuyện với người bà con gần đây, tiện thể ghé thăm anh chị. Thôi xin phép chị em về, nhờ chị nói với anh là có em T.L làm cùng trên thành phố xuống chơi”.

Tôi bước đi như người mộng du, may mà ở quê ít người qua lại nên đỡ ngượng. Tôi cứ lảo đảo bước đi như thế trên bờ ruộng từ nhà anh ra đường cái để đón xe về thành phố. Đoạn đường không biết dài bao nhiêu nhưng không dưới chục lần tôi bước chân xuống ruộng.

Về nhà tôi nằm li bì gần tháng trời. Ba mẹ tôi chạy chữa đủ thầy, đủ thuốc nhưng không ai đoán ra bệnh gì. Khi tôi đã đi lại được, ba má tôi không những không nhốt tôi mà còn năn nỉ tôi đi đây đi đó cho khuây khoả nhưng tôi mất hết hứng thú không còn muốn đi đâu nữa, đặc biệt là không muốn tiếp xúc với đàn ông.

Chuyện xảy ra đã hơn mười năm. Bây giờ tôi đã gần tuổi hai bốn vậy mà không sao quên được chuyện đã xảy ra. Với chừng ấy thời gian mà tôi không hề quen người con trai nào khác.

Tôi sống lặng lẽ như cái bóng đến bản thân mình tôi cũng không hiểu nổi. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao có những người phụ nữ họ không thể lấy chồng. 

Thanh Lan
Quận 7, TP. Hồ Chí Minh

Theo: Báo Tiền Phong



 

> Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Thông tin cá nhân

songxanh112
Họ tên: Songthan
Sinh nhật: : 12 Tháng 2 - 1910
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi Để một mai tôi về làm cát bụi Ôi cát bụi mệt nhoài Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi

Tik Tik Tak


CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31

Bình luận mới

Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
     


Tìm kiếm:
     


Truyện cười...he he

Ba cậu bé trong sân trường tiểu học nói về bố mình.
- Bố tớ chạy nhanh lắm. Ông là vận động viên điền kinh, bắn một mũi tên và chạy về đích trước nó.
- Bố tớ là thợ săn. Ông bắn nhầm một phát vào bạn săn, sau đó còn kịp chạy đến kéo ông kia tránh viên đạn.
- Bố tớ mới nhanh nhất. Ông là công chức, hết giờ làm việc lúc 5 giờ chiều và về đến nhà lúc 4 giờ 15

Thảm cảnh : Nhà em nghèo sáng sớm ba em phải dạp xích lô chở má em di bán kim cương. Anh em mơ có một trái banh da mà đá cũng ko có, phải gôm mấy tờ 500.000 vo thành cục rồi chơi dá banh. Chị em em nhìn mấy đứa hàng xóm chơi nhẩy dây mà thèm nên chị lấy dây chuyền vàng cột lại mà chơi. Ba má em cực khổ không kiếm được việc làm, tối ba má lấy vàng cục chơi chọi wa chọi lại. Anh em em ko được đi xe đạp hay xe máy chỉ đi BMW…tui nghiep em hong????????!!!!!!!!!

Thông báo, hiên nay chúng tôi chưa có gì để thông báo nên chưa thông báo để quí vị được biết là không có gì để thông báo khỏi phải mất công cứ ngồi nghe thông báo. Những ai mà nghe được thông báo này hãy thông báo lại cho những ngườichưa được nghe thông báo, để họ khỏi phải mất công lên bảng thông báo xem thông báo mà lại chẳng có thông báo gì của những người thông báo.Đó là 1 vài điều thông báo ngìn của ban thông báo, chương trình thông báo của ban thông báo đển đây là hết xin hẹn gặp lại quí vị trong những chương trình thông báo sau.Hết thông báo!!!


Những câu nói... quá hay
• Nếu ở gần một người mà bạn thấy thời gian trôi thật nhanh còn khi xa người đó bạn lại thấy thời gian trôi qua thật chậm thì bạn nên đem đồng hồ đi sửa.

• Yêu nhau không phải là nhìn nhau mà là cùng nhau nhìn về... cái xe dựng ở gốc cây kẻo nó chôm chỉa mất.

• 1 cô gái đứng trước tôi mà cúi mặt xuống có nghĩa là cô ấy đang thẹn thùng vì thích tôi, còn nếu tôi mà nhìn xuống trước mặt 1 cô gái thì đơn giản là tôi thích...cặp đùi của cô ấy.

• Khi bạn gặp chó dại hay rắn độc thì bạn hãy đứng yên để cho nó cắn, Vì đằng nào chạy thì nó cũng.... cắn

• Có những điều mà 1 người không biết, 2 người không biết, 3 người , 4 người... cũng không biết thì đơn giản là họ có biết cái quái gì đâu .

• Khi có con mèo đen đi qua trước mặt bạn thì điều đó có nghĩa là nó đang đi đâu đó.

• Nếu bạn thấy không ai quan tâm tới mình thì bạn hãy thử vào nhà hàng và quên trả tiền đi. Sẽ có người quan tâm tới bạn ngay!

• Một người phụ nữ toàn diện: sáng diện , trưa diện , chiều diện , tối diện.

• Hôn nhân luôn tặng bạn một đặc ân: chỉ có ai có nó mới có thể ly dị được.

• Trăm năm bia đá cũng mòn, bia chai cũng bể, chỉ còn bia ... ôm.

• Thiếu nữ là chữ viết tắt của thiếu ... nữ tính.

• Còn... nói còn.. tát.

• Bầu ơi thương lấy bí cùng, mai sau có lúc... nấu chung một nồi.

• Bạn có thể là anh hùng nếu bạn tên là Hùng và bạn có 1 đứa em

• Bạn có thể là bác sĩ mà không cần học nếu bạn tên Sĩ và có 1 đứa cháu

• Quân tử nhất ngôn là quân tử dại. Quân tử nhai di nhai lại là quân tử khôn.

• Ðừng bao giờ xem Tivi mà quên chưa cắm điện, và nhớ là đang ăn thì không được đánh răng đâu đấy !

• Thà hôn em một lần rồi chịu tát còn hơn cả đời nhìn thằng khác hôn em

• Xăng.. có thể cạn, lốp ...có thể mòn , nhưng số máy, số khung thì không bao giờ thay đổi

• Nhà sạch thì mát. Bát sạch tốn xà bông.

• Trèo cao ngã đau. Trèo thấp ngã cũng đau.

• Cá không ăn muối cá ươn. Con không ăn muối.....thiếu iot rồi con ơi.

• (toà hỏi): thế hắn ta đã giết chết anh như thế nào hử?

• Nước mắt em đang rơi ướt nhoè dòng chữ ....(thư điện tử cho người yêu.)

• Bạn hãy nhớ đừng bao giờ nhìn thẳng vào..... mặt mình mà hãy nhìn qua gương

• Không mày đố thầy dạy ai

• Trông bạn quen quen, Hình như tớ ...chưa gặp bao giờ

• Bạn có biết ai mà bạn ghét nhất và căm thù nhất không, Ðó chính là... kẻ thù của bạn

• Ðừng hỏi tôi bạn là ai, hãy hỏi mẹ của bạn

• Nếu bạn không mua được cái gì bằng tiền, bạn hãy tin rằng nó sẽ mua được bằng...nhiều tiền hơn

• Chúng ta đang có tất cả nếu chúng ta đang có 1 vật có tên là "Tất cả"

• Muốn thắng trong điền kinh thì tốt nhất là vừa chạy vừa ....rải đinh

• Bom nguyên tử là sáng chế để ....kết thúc các sáng chế khác

• Con ơi, 2 giờ sáng rồi đấy, dạy rửa mặt rồi uống thuốc ngủ đi con

• Trúc xinh trúc mọc đầu đình em xinh em hút thuốc lào cũng xinh


Truyện cười

(♥ Góc Thơ ♥)


Thời tiết


Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com