Sau những ngày tháng phiêu lưu, giờ em tự hỏi, mình còn lại gì, mình đã được gì, và mất gì ?
Sau những ngày tháng phiêu lưu, giờ em trở về với cái cảm giác bơ vơ, trôi như thể không gì níu giữ.
Sau những ngày tháng phiêu lưu, giờ còn lại em với giấc ngủ không tròn, nhiều mộng mị.
Cánh diều thì mãi mãi là cánh diều, có bay mãi, bay mãi cũng không thể biến thành hải âu.
Cánh diều thì mãi mãi là cánh diều, rơi xuống đất hay tung cánh giữa trời cao, đều không do mình định.
Nhưng là một cánh diều bị níu giữ trong tay người thả thì tốt hơn, hay đứt dây bay lượn theo gió thì tốt hơn ?
Em đã tưởng mình có thể tự do bay trong gió như hải âu tung cánh.
Nhưng em chỉ là cánh diều, được đưa đi bởi gió, được kiểm soát bởi anh.
Giờ thì anh hãy buông tay nhé, cho dây diều rơi ra, cho cánh diều bay mãi.
Gió có thể đưa em đi, có thể làm em ngã, nhưng nhất định không kiểm soát em, không ám ảnh tâm trí em, không chiếm giữ trái tim em... như anh.
Anh có thể nuối tiếc em, mong nhớ em, nhưng sẽ không phải khó xử nữa, không mệt mỏi nữa, không phải suy nghĩ nhiều nữa.
Em có thể sẽ nhớ anh, nhớ như không gì có thể nhớ hơn.
Em có thể sẽ đau đớn, đau như không gì có thể làm đau được hơn.
Em có thể sẽ khóc, nhiều hơn tất cả những cơn mưa ở nơi này...
Nhưng sớm muộn gì cũng một lần, chẳng thà là ngay bây giờ.
Bây giờ...
Lúc này...
Anh buông tay nhé, cho dây diều rơi ra, cho cánh diều bay mãi.
Và em, em kết thúc chuyến phiêu lưu của mình.
[ Sưu Tầm ]