Chương 23
Tôi thức dậy từ trước 7h00, để loay hoay chọn cho mình 1 bộ đồ thật ok trước Hoàng tử.Khổ nỗi, tôi lại chẳng có quần áo thể thao nào phù hợp… Đồng phục thể dục của trường? Ack… có mà điên. Cuối cùng, tôi đành chỉ mặc quần Jean và áo thun màu xanh đậm, ít ra, nó trông cũng xì po hơn những bộ khác.. “Đi chơi à?” “Yah.. Dì ko cần chờ cơm trưa…” “Với ai? Kiệt?” “No!… dù cũng có hắn…” “Vậy…dì cũng đi đâu đó đấy. Nếu về ko thấy dì thì…cứ tự mua đồ ăn” “Okay..” Tôi vừa ăn sáng xong, thì tiếng xe của nhỏ Diệu đã đổ xịch trước cổng.hôm nay nó đội cái nón lưỡi trai và mặc áo thun có in hình chó Snoopy.. Oh…Phong cũng đến đây? Tôi kéo Diệu vào thì thào.. “Ey, sao Phong cũng qua đây? ko hẹn ổng trên đó?” “Qua để chở Kiệt, hắn đâu có xe!” “Huh? hắn kêu thế hả?” “Ko, tui tự quyết đó ^-^ Bà dắt tụi tui qua đón hắn đi” …… Hah…thảo nào…nó nhất định đòi qua chở tôi chứ ko để Mai..như mọi lần. “Tui ko biết nhà… để tui gọi kêu hắn qua đây.” “Ko biết àh?…vậy thôi để tui gọi!” Gì? Diệu có số hắn à? Sao có được nhỉ? Mặc kệ vẻ thắc mắc của tôi, Diệu móc cellphone ra và gọi đi… “Phong vào chứ?” “Thôi khỏi… Phong đứng ngòai cũng được.” “Uhm…” “Giang quen với anh của Mai?” “Huh?ah…um…uh.” Mối quan tâm của Phong, chỉ có 1 chữ duy nhất: Mai. Nhỏ Diệu chẳng tinh ý gì cả, lẽ ra phải kêu Phong chở Mai…… Phong cứ đứng ngòai cổng, còn Diệu thì ngồi nói chuyện với dì Út,tôi tranh thủ mang giày trong khi chờ đợi. Khoảng 10 phút, hắn cũng tới. Và khi hắn vừa xuất hiện ngay cửa nhà tôi, cả Phong, Diệu, tôi, và dì Út đều bị shock…vì, cái áo thun của hắn đang mặc cũng là màu xanh đậm..y chang tôi. Ack!! Dì Út thì cười tủm tỉm, nhỏ Diệu thì hơi ko vui cho lắm… Phong chẳng nói gì, nhưng cứ nhìn tôi và hắn 1 cách kỳ lạ. Hắn cũng có vẻ ngạc nhiên lúc đầu, nhưng rồi lại tỏ ra khoái chí ngay. “Hoho… thần giao cách cảm!” “Tôi vào thay đồ đây. -__-“ “trễ rồi! Đã mang giày chẳng lẽ lại cởi ra? Đi thôi!” Hắn kéo tay tôi lôi ra cửa, và Diệu cũng ra theo sau, dì Út nhanh chóng ra tiễn chúng tôi và chặn ở cửa… ko cho tôi trở vào thay áo! Hic. ……………… :: CLB Phan Đình Phùng- Bãi giữ xe :: “Sao lại mặc áo nà..” ….“Hắc~.. xì~~!!…huh?” “You…thấy chưa!! Cảm lạnh roài chứ gì?” “…um..hịt hịt…” Hắn lại quay mặt đi ách xì thêm 2 cái, rồi khịt khịt mũi… -__- Tôi định nói thêm vài câu..nhưng Phong và Diệu đang trong bãi xe đi ra.Vừa lúc đó, Hoàng tử của tôi chở nhỏ Mai sau lưng cũng đã tới, và bám sát xe anh, là chiếc Suzuki vác gã DJ trên đó. Nhỏ Mai nhảy xuống xe và chạy bổ lại chỗ chúng tôi, trong khi 2 người kia chạy xe vào bãi. “Hey! sao bà và ông này mặc áo giống…” “IM đi!! ><” Sau tiếng gắt của tôi, nhỏ Mai nín bặt và ngó tôi khó hiểu.. rồi nó quay qua nhìn Diệu, hy vọng Diệu cho nó câu trả lời về sự nổi cáu của tôi. Nhưng Diệu chỉ nhún vai… :: Sân bóng rổ:: Tôi đang…ngồi trên băng ghế khán giả và giữ đồ!! Arghh… Vì nhóm có 7 người, chia 2 đội phải lẻ ra 1.. nên tôi quyết định hy sinh cao cả. -__- Ngồi ngoài quan sát dù sao cũng thú vị hơn là chen chúc với đám người cao to đó. T___T Trừ nhỏ Diệu… Nó cũng chỉ cao cỡ tôi, hoặc hơn tí xíu.. Thế mà cũng bon chen… <_< Hoàng tử mặc áo và quần short màu trắng, cổ và tay viền đỏ bordeaux.. trên cổ tay anh có 1 dải băng màu xanh đậm như màu áo tôi, loại các vận động viên vẫn mang khi chơi thể thao… Trông khá hào hoa. … Gã DJ thì mặc short lửng, màu đen, áo trắng-đen ráp nửa, gã đội cái nón xụp che kín gần nửa mặt…làm vẻ ngoài của gã càng lạnh hơn.. Cứ nhớ tới cái việc gã đã ném mạnh cái gì đó trong phòng thu, là tôi lại rùng cả mình. [Chichacha chichichi chichachi~~] Tiếng gì nghe như tiếng chuông điện thoại ấy nhỉ??? Arghhh!! Tôi mở túi nhanh để tìm cái điện thoại đang rung liên tục, trong số 6 cái di động họ đã gửi ở chỗ tôi. Một chiếc Nokia màu đen đang phát sáng và vang vang tiếng nhạc vui tai đó, tôi giơ cao nó hướng về sân bóng chỗ mọi người đang chơi.. Và gọi lớn… “AI ĐÓ CÓ ĐIỆN THOẠI NÀY!!!” Đây ko phải cái của Mai, Diệu, hay Phong, vì tôi biết loại bọn nó đang xài… Hãy là Hoàng tử! Nào… anh Lam…anh Lam, hãy đáp lại tiếng gọi của em và tới đây! ^-^ … Tôi đoán Chúa hay Thượng đế đã đi vắng… TT__TT Người giơ cánh tay nhận ko phải là người tôi mong chờ.. Gã DJ thảy trái bóng lại cho anh Lam và chạy về hướng tôi!!Arghh…! Quái quỉ! >< Chương 24… “Alo?” …… “Phải…ah ko…uh..” … “Ok…chờ chút… Này, cô em, cho mượn cây bút!” “Huh?” “Cây bút!! Nhanh đi!” Do vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng của anh ta, tôi phải mở balo lấy cây viết… gã thậm chí giật ngay khi tôi còn chưa chìa ra >< “Có giấy ko?” “Ko!” Tôi vừa quay mặt đi sau câu trả lời, thì bàn tay tôi bị gã chụp lấy và lật ngửa ra đặt trên đầu gối của mình, sau khi gác 1 chân lên mép ghế.. Gã ghi vào tay tôi!!!! Ahhh… chuyện gì thế này… tôi cố giật tay ra nhưng cái bắp tay rắn như chày đâm tiêu của gã cứ đè mạnh, nên tôi phải dùng tay còn lại để… cấu vào cái chày đó! “Ahh! Em làm gì thế??” Gã la lớn và nhìn tôi trợn mắt, rồi xoa xoa cánh tay mình, nơi vừa bị tôi tấn công -__- còn tôi, cũng ko sung sướng gì hơn với lòng bàn tay đầy chữ!và cổ tay thì đỏ ngầu vì bị đè ép như thế! >< Một dòng địa chỉ thì phải… Tay DJ thảy cây bút và cái điện thoại lại cho tôi và chạy trở ra sân.Ko hề có 1 tiếng –Cảm ơn- ! Hừ! Cái quyển từ điển kém cỏi!! Tôi đang cho cái Nokia đen của anh ta trở vào túi, thì bắt gặp 2 chữ C.K mờ khắc trên 1 chiếc điện thoại khác, kiểu Slide-up. Tôi bỗng tò mò.. Hắn lưu tên mình vào danh bạ của tôi là ‘Bodyguard’, vậy tên tôi trong máy hắn là gì? Giang? Boss? hay Queen? hay… Princess? ^-^ Ack ack…tò mò thiệt. Tôi thận trọng cầm nó lên bằng tay trái, và lấy điện thọai của mình ra, bấm số hắn… rồi hồi hộp theo dõi màn hình cellphone trên tay phải, như đang chờ kết quả thi của mình vậy! … ‘Baby calling’……… Baby???? O_o “Bắt quả tang xem trộm điện thoại của người khác nhé!” “Huh..??? Phong?” Phew…cũng may ko phải hắn. nếu ko, chắc tôi quê chết đi.T___T Do mải theo dõi màn hình điện thoại, tôi ko để ý Phong đã tới chỗ tôi ngồi hồi nào nữa. “Cho Phong xin lại cái di động, Phong có hẹn nên về trước.” “Hẹn àh? … Okay…đây…” “Thanks Giang, ở lại vui nhé!” ..Có hẹn, mà vẫn tranh thủ tới… vì nhỏ Mai chứ ko gì hơn. Sao Mai nó ko nhận ra nhỉ? Nó thậm chí cũng ko thèm ngó tới dáng Phong đang chạy ra cổng, mà cứ theo đuổi trái bóng rổ và cười vui vẻ ngoài sân. Phải kể cho nó nghe chuyện tình của dì mới đựơc -__- Và còn… ‘Baby’ là sao chứ?! >< Tôi muốn Edit cái tên này quá…!! Nhưng rồi nghĩ lại, tôi cũng bỏ cái Slide-up đó trở lại túi. Tốt hơn ko nên để hắn biết tôi đã chạm tới đồ của hắn. -__- ……… Do Phong về, nên họ ko chơi theo 2 đội đối đầu nữa, mà lần lượt từng người ra ném rổ. Mai ném trúng 2/5…Diệu thì ko trúng trái nào.. ^^ (cũng may tôi ko chơi!!) C.K cũng khá với 3 quả trúng trong 5 lượt ném… Hoàng tử trúng 4/5 … oh.. và DJ thì bách phát bách trúng! <_< Mai lại trở ra…awww… chừng nào mới nghỉ đây trời. tôi buồn ngủ quá…Wahhh… Vì Hoàng tử, mà tôi phải chịu khổ thế này! TT___TT ………… Tôi mơ màng và lim dim được khoảng 15 phút, thì thấy họ đã lục đục kéo nhau ra.. thanks god, cuối cùng cũng kết thúc rồi. “Chờ lâu có chán ko Giang?” “Dạ…ko. Mọi người chơi vui chứ? ^-^” “Vui…Argh…Khát quá!” Tôi nhanh nhảu lấy chai nước suối bên cạnh đưa cho anh, để rồi nhìn thấy cái mỉm cười hiền hòa cùng câu nói –Cảm ơn- rất ngọt. Có điều, dù nụ cười của anh có đẹp thật đấy, tôi vẫn ko có cảm giác “tê tê” như khi nhìn thấy hắn cười. Một nụ cười ma quỷ!! >< Nhỏ Mai đánh nhẹ vai tôi, ý nhắc nhở rằng tôi đang nhìn anh trai nó ko chớp mắt TT__TT và rồi quay ra đề nghị..trong khi tôi trả lại điện thoại cho mọi người và đeo ba lô vào. Cellphone của anh Lam cũng là nhãn Nokia, có điều nó màu lam – như cái tên đẹp của anh… Sao lúc nãy ko phải là nó reo lên chứ!! “Mình sẽ đi ăn trưa và uống café nhe!” “Tôi có việc. Ko đi chung được.” Đó là tiếng của gã cướp biển. Huray!!! Một cái gai đã tự nguyện bị nhổ đi! Hah hah.. Thật tuyệt. Hãy biến đi hỡi đám mây đen đang bao phủ ngày CN đẹp của tôi! ^=^ “Sao thế? Anh Huấn.. ko nán lại được à?” “Ko, việc quan trọng. Và… cô em này phải đi với tôi!!!” Gã đột ngột nắm lấy bàn tay phải của tôi trong khi tôi đang cười sung sướng, vì nghĩ rằng sắp tống được anh ta ra khỏi cuộc chơi chung -__- Tôi còn chưa kịp cho thấy bộ mặt sửng sốt của mình, thì.. C.K đã chụp nhanh bàn tay trái của tôi, và kéo lại. TT_______TT Hoàng tử, Mai và Diệu, họ đứng bất động và quan sát cái cảnh tượng đang diễn ra.. như đang coi phim.Một đoạn phim quái đản. Chương 25 Một con nhỏ cao chưa tới 1m55 đang đứng chính giữa, Hai tay bị giữ bởi 2 kẻ mà nó chỉ đứng qua vai họ chút xíu.. Tôi vừa quay lại nhìn C.K, thì hắn đã gằn bằng cái giọng mà tôi chưa nghe bao giờ. “Buông tay cô ấy ra!!” “Tại sao? Tôi cần cô ta.” “Giang là… BẠN GÁI TÔI!!” O_o “??…?” Gã DJ hơi ngạc nhiên, nhưng ko shock bằng tôi và Diệu, kế đến là Mai… Anh Lam thì tôi ko dám nhìn.. cố nén bình tĩnh…tôi lắp bắp ko thành câu.. “Gì…? You… Ko~!! KO PHẢI! Em ko…” “Ko thấy bọn tôi mặc áo TÌNH NHÂN àh?? Vì vậy, hãy buông ra trước khi tôi…” “Tôi ko cần biết cô em này là gì của cậu. Chỉ biết rằng, trên tay cô ta có cái mà tôi cần. Nếu cậu có thể chặt bàn tay này và đưa nó cho tôi, tôi sẽ ko đem cô bạn gái của cậu đi.” cả 2 người họ ko hề để ý gì tới lời giải thích yếu ớt lẫn sự khó chịu của tôi, Gã cướp biển cứ bình thản nói trước thái độ hung hăng của Bodyguard,thậm chí còn khẽ nhếch môi cười.. khiến 2 lỗ tai của C.K lại đỏ bừng bừng…như buổi tối hôm trước gặp tôi và anh Dũng.. Hắn giật mạnh tay tôi và kéo ra sau lưng mình, nhờ vậy, tay phải tôi vuột khỏi tay của gã DJ. C.K xấn tới trước mặt của DJ..hắn định làm gì chứ..trời ơi… Ngay lúc tôi, Mai và Diệu đang tái xanh mặt mày, Hoàng tử Lam đã chen vào giữa và đẩy C.K ra.. ko khó hiểu lắm, DJ là bạn thân của anh. “Hãy thôi cái trò trẻ con này đi!” Lẽ ra… Anh ko nên nói câu đó lúc này, nó chỉ làm cho My Bodyguard nổi điên lên thôi. *_* Tôi biết hắn… và quả nhiên, 5 ngón tay của C.K nắm chặt, gân xanh nổi rõ mồn một, hắn bắt đầu giơ nắm đấm lên… Omgosh… Đánh Hoàng tử của tôi ư? KHÔNGGG!!! Hoàn toàn thiếu suy nghĩ…tôi lập tức nhào ra trước mặt hắn,che ngang anh Lam, sau là gã DJ.. “KHÔNG ĐƯỢC ĐÁNH HOÀNG TỬ!!!” O_O ..O_*.. O_o.. 0__0.. O^O Năm cặp mắt nhìn tôi. CÒn tôi thì nhìn xuống đất. TT________________TT ko còn gì tồi tệ hơn…, ước gì… có cái lỗ để chui xuống và ngủ luôn dưới đó!! Khi thức dậy, thì mọi chuyện vẫn là 1 giấc mơ.. tôi vừa nói gì…quan trọng ko phải là việc tôi đã đứng ra bảo vệ anh,cũng ko phải việc tôi đã hét bằng cái giọng tần số cao.. mà là… 2 chữ cuối cùng… “G…ì..? H…Hòang..tử?? you vừa bảo… đấy là…Hoàng.tử?” Xin lỗi, tôi ko thể miêu tả thái độ hay nét mặt của mọi người,vì bây giờ, tôi đang dán mắt xuống sân đất.. tôi chỉ nghe giọng nghèn nghẹn chua chát của C.K.. hỏi tôi như thế. Tôi làm sao có thể trả lời hắn! “….T__T” Tôi nhìn thấy chân của C.K lùi lại vài bước, rồi quay đi, biến mất.. và tôi ngẩng lên khi nghe tiếng của Diệu.. “Khoan…Kiệt!…Kiệt đâu có xe..chờ đã!” Mai níu Diệu lại nhưng nó bất cần, đuổi ngay theo cái dáng của hắn đang đi nhanh đằng xa.. “Em…vừa gọi anh là..” Tôi lập tức cúi gầm mặt và nhìn cái sân tiếp tục.. anh đừng hỏi gì cả…please.. Mai ơi… help me.. “Ah…nó hay đặt tên tùm lum thế nên buột miệng vậy đó. Nó hay gọi em là công chúa!^-^!” Oh…my best friend. Nhỏ Mai đã kịp cứu vớt linh hồn tôi ngay khi tôi sắp tan ra vì xấu hổ, Yeah… bà là Công chúa!! “Thế à?… thú vị nhỉ..um..Đi thôi..” Tôi vẫn cúi mặt ko dám ngước lên, lủi lủi đi trước. Nghe giọng, tôi đoán là anh cũng đã rất bối rối… ko bối rối sao được khi tự nhiên có 1 con nhỏ nào đó vừa mới quen 1 tuần, gọi mình là Hoàng tử như thế!! ackk!! ::Bãi xe:: “Bà làm sao thế hả? Sao lại kêu anh tui thế??” “Đừng hỏi mà…” “Oh..okay..Nhưng bà hãy ngẩng mặt lên đi. Có gì mà phải cúi gầm mãi thế kia” Yah…phải rồi. Mai đã giải thích.. cho dù, lý do đó nghe ko xuôi tai chút nào. và dẫu là anh có tin hay ko, thì việc gọi 1 người như thế đâu có tội tình gì. -__- Tôi từ từ ngước mặt lên, và bất chợt bắt gặp.. ánh mắt của DJ đang nhìn tôi!! Opps! Gã quay nhanh đi vờ như ko bận tâm…nhưng rõ ràng, tôi thấy anh ta nhìn tôi!! Why??? Bộ có gì đáng xem lắm sao! >< “Làm sao đây… Diệu đã về, Phong cũng về…” Mai nói khi anh Lam đã lấy xe ra và đậu sát xe của DJ, nhìn chúng tôi nó cắn móng tay 1 lúc rồi mỉm cười bảo. “Anh ba chở Giang nhé, em sẽ ngồi xe anh Huấn.” Điên à?? Sau chuyện vừa xảy ra, nó tưởng tôi còn đủ mặt mũi để mà nhìn Hoàng tử? chứ đừng nói là ngồi cùng xe với anh… Nó tưởng tui sẽ thầm cảm ơn vì lời đề nghị của nó chắc?? Dù ko giận Mai, nhưng tôi cũng ko thể chấp nhận cái ý kiến của nó lúc này. Arghhh!! còn Diệu nữa, nó chỉ biết có C.K, C.K, Kiệt, Kiệt…đành đoạn bỏ về và để tui bơ vơ thế này đây! Họ sẽ ko để tôi đi xe ôm… Ko còn cách nào khác, khi mà tất cả con đường đều đau khổ, thì phải chọn con đường ít đau khổ nhất. “Ko. Em sẽ theo xe anh Huấn” Khi nói 2 chữ “anh Huấn”, tôi thấy sao mà khó khăn, ack ack..nhỏ Mai thì trân trối nhìn tôi… Nó ko hiểu hay sao chứ!! “Thế cũng được.” Cả Hoàng tử Lam và Cướp biển Huấn đều đáp đồng lọat. O_* Chương 26 Sau khi đột ngột rẽ phải ở ngã tư khiến công chúa Mai và Hoàng tử Lam đều gọi í ới, Gã DJ chở theo 1 con ếch chỉ biết cúi gầm mặt… đến cái địa chỉ trên lòng bàn tay nó.. ………… “Ngồi đây giữ xe, tôi sẽ ra ngay” Gã chỉ nói mà ko chờ xem tôi có đồng ý hay ko -__- Là đi thẳng vào cái tiệm nhạc cụ ko lớn lắm.. ………… Một người đội nón có chữ C.K đi ngang… C.K… 1 nhãn hiệu thời trang nổi tiếng. Tôi bỗng nhớ tới Bodyguard… Hắn… thật kỳ lạ. Tại sao bảo tôi là bạn gái hắn? >< tại sao lại nổi điên lên? tại sao thẫn thờ bỏ đi như thế khi tôi vô tình gọi anh Lam là Hoàng tử..? Việc đó… chỉ có tôi mới đáng xấu hổ và phải là người bỏ đi mới đúng. Tại sao…? Gã DJ bước ra sau 10 phút vào tiệm.. Tay anh ta cầm 1 vật gì đó nhỏ cho vào túi quần short lửng. “Ok, tôi sẽ đưa cô em về. Nhà ở đâu?” “yeah! Hẻm 475 Nguyễn Kiệm” Cuối cùng, tôi cũng được về nhà…Ôi đói bụng quá ! +__+ DJ ko phiền phức như C.K...khi mà tôi đã hết giá trị lợi dụng, Anh ta chỉ việc đem tôi trả về vị trí cũ. ………… Cũng như khi nãy trên đường đi, DJ ko hề hỏi hay nói bất cứ điều gì về câu thét có chữ Hoàng tử của tôi TT__TT, có lẽ đó là điều tốt đẹp duy nhất về gã. “Cảm ơn anh. Bye” “Cửa khoá rồi.” “Hả?????” Tôi nhìn nhanh lên cửa khi vừa bước xuống xe, Cái ống khoá trước cửa như muốn chọc tức tôi… Dì Út đã bảo rằng dì sẽ đi đâu đó…ôi trời…. Tôi đã quên mang theo chìa khóa!! Đó là điều tệ hại tôi vừa nhận ra. Ban sáng vì C.K lôi tôi đi nhanh để ngăn ko cho tôi thay áo, Nên tôi đã ko nhớ bỏ chìa khóa cửa vào balo! Tôi bấm máy gọi dì… “..ò e í..ò e í…ko liên lạc được…” Argh!! Hình như hôm nay là ngày kỵ của tôi? “Hãy ghé nhà người quen ở tạm. tôi đi đây” “Ok…” ………… Anh ta…gã ấy. Một người tàn nhẫn nhất mà tôi được biết. Gã bỏ tôi đứng bần thần giữa 1h trưa nắng và rồ máy chạy đi. …Phải, tôi cũng chẳng cần sự quan tâm của gã.. Mệt mỏi, tôi ngồi phịch xuống bật thềm, tựa người lên chiếc cổng sắt. Nhà người quen? Thật buồn cười là tôi ko có người quen nào cả. Nhà ngoại… hay nhà nội? Ko… dĩ nhiên là ko. “Lên xe đi.” DJ gạt chống xe và gọi tôi. Tôi vẫn ngồi yên, mặc kệ… dù việc gã xuất hiện là 1 bất ngờ lớn với tôi.Tôi đã ko nghĩ là anh ta sẽ quay trở lại.. “Tôi bảo em lên xe!” “Ko.” Tôi nhắm mắt lại và cố thả lỏng.. Nhưng… ngày mệt mỏi của tôi vẫn chưa kết thúc… Tay cướp biển bước tới và lôi tôi đi như lôi 1 nhỏ Oshin ko còn sức đề kháng. Okay…okay… đừng có bạo lực nữa. Tôi đã te tua lắm rồi. Tại sao ko tha cho tôi? ……… Chúng tôi dừng trước 1 bar café. Buổi trưa mấy quán bar này đâu có mở cửa?? Tôi ghét quán bar!! >< “Vào đi?” “Ko. tại sao ăn ở đây chứ?” “Chỗ quen của tôi” Khi anh ta định nắm tay tôi và lôi lần nữa, Tôi nhanh chóng né tránh và bước vào trước. Tôi thù cái vụ bị nắm tay kéo đi lắm rồi. Tay này chỉ để bạn trai nắm đi dạo trong công viên thôi cơ mà!! TT__TT “Cho tôi 2 phần spaghetti” DJ Huấn nói ngay lúc vừa gặp anh phục vụ ở quầy bar, và anh này gật đầu cái rụp sau khi cúi chào khúm núm. “Tại sao ko ghé nhà ai mà ngồi ngoài đó?” “……ko biết.” “Em thật là 1 cô gái lạ lùng” “……” Lạ lùng? Có gì lạ lùng? -__- Và tại sao gã lại trở nên dịu hẳn thế kia? Hah có lẽ tôi đã đi đúng đường…càng phản kháng, gã càng căng hơn. Lấy nhu chế cương… yeah.. “Có biết đây là gì ko?” Vừa nói, anh ta vừa móc trong túi ra cái vật ban nãy đã mua ở tiệm nhạc cụ, Đó là 1 chiếc kèn nhỏ cỡ chiếc lược, hình chữ nhật dài. Hình như, ngày xưa bé tôi có lần đã thấy nó ở nhà nội… “Loại kèn này là đồ cổ. Rất ít ai có. Phải nhờ người quen chỉ chỗ mới mua được” “Chỉ có vậy mà anh phải vội vã đến?” “Nếu đến chậm, họ sẽ bán mất.” Rồi, gã đưa chiếc kèn lên miệng và bắt đầu thổi.. Khác với tiếng đàn, tiếng nhạc từ chiếc kèn ấy cứ đơn độc, da diết thế nào ấy.. Nhưng rất dễ chịu, nhất là vào buổi trưa như bây giờ.. Tôi bỗng thắc mắc.. “Anh vừa chơi được đàn Piano, vừa thổi được kèn.. anh có thể chơi bất cứ thứ nhạc cụ nào àh?” “Ko phải tất cả. tôi chơi Guitar, Piano, Trống.. Saxophone cũng biết chút chút. Nhưng cái thứ này thì ko phải là –chơi nhạc--, hiểu ko, cô bé?” Dứt lời, gã đặt chiếc kèn vào tay tôi, và hất hàm. “Thử đi. Em cũng có thể thổi được” Thật à? Tôi có thể à? Hồi nhỏ tôi cũng thích cái này lắm, nhưng ko dám đụng đến đồ của ông.. Cái vật lạnh lạnh trên tay tôi trông hay hay làm sao.. Tôi đưa nó lên và thử.. |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: tình bạn ở mãi trong tim ta
![]() Thời tiết
(♥ Góc Thơ ♥)
Thực đơn người xem
|
Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - VnVista.com |
![]() |