Chương 4
“Tôi đã bảo cho tôi quá giang!” Hắn tót lên ngồi trên yên xe sau, sau khi nói. tôi gạt chống xe và đứng chống nạnh với hắn. “ra khỏi xe của tôi, trước khi tôi gọi thầy giám thị!” “Mới hôm qua còn níu áo tôi, hôm nay đã trở mặt với ân nhân rồi!” “…chuyện ấy…” tôi hơi quê, nhưng chợt nhớ câu cảm ơn còn nợ, tôi thì thào bằng cái giọng lí nhí “…cảm ơn.” “Hả??” “Tôi nói, cảm ơn!” “Okay. ^-^” “mà, tôi làm sao có thể chở you về được bằng chiếc xe này?” “Thế thì tôi chở you!” “Vấn đề ko phải ai chở ai, mà là chiếc xe ko thể chịu nổi sức nặng khủng long của you!!” “Oh…tôi có 60kg à. ^_^” “Tôi còn có hẹn nữa…” Điện thoại trong túi tôi bỗng rung lên. “Alo?” “Sao còn chưa ra??? Làm gì trong đó??” Mai luôn tỏ uy lực bằng cái giọng bà chủ của nó. “Chờ xíu, ra liền!” Tôi cúp máy nhanh, và định cho vào túi… thì hắn đã giật lấy chiếc điện thoại trên tay tôi. Cầm nó và bấm bấm…rồi áp vào tai nghe… Xong gập lại trả cho tôi. tất cả động tác của hắn diễn ra chưa đầy 1 phút. khiến tôi ko có 1 phản ứng gì vì bất ngờ. “Khi nào về nhà ban đêm, thì gọi nhé. tôi sẽ có mặt ngay!” Hắn bước xuống xe, vẫy tay chào tôi và chạy đi.. được vài bước, hắn quay lại nói to: “Mà này, ai xài điện thoại ghi âm đời mới mà lại cuốc xe đạp?! chẳng sành điệu gì hết!” TT____TT VÔ Duyên! Ai bảo xài điện thoại xịn thì ko được đi xe đạp?! Cho dù, cái điện thoại này cũng ko phải của tôi…-__- tháng trước ghé, ba tôi đã để cái của ông lại. khi nghe dì Út than rằng, ko biết liên lạc với tôi làm sao lúc tôi về trễ. và thật ra, có 1 bí mật mà hắn ko biết…và cũng ko ai biết, trừ dì Út. Là ko phải tôi thích đi xe đạp, mà vì tôi ko thể chạy được xe máy. Hai năm trước, tôi tập chạy xe với dì Út, chệnh chạng thế nào, tôi đã tông thẳng vào 1 cô đi ngang vì ko biết thắng làm sao. Cô ấy đang mang thai…tôi chỉ biết khi thấy máu từ chân cô ấy chảy ra, tôi như chết giấc giữa đường. Lần ấy, 2 vợ chồng họ đã ko truy cứu gì… nghe đâu sau đó họ lại có đứa con khác. Nhưng tôi thì ko thể nào quên được, việc đã hại chết 1 sinh linh bé bỏng… từ ấy, tôi ko dám chạy xe máy nữa. :::Trong quán chè::: “Hắn!! Để cái đầu cool ko chịu được! hèn chi … ai cũng mê hắn hết.” “Đầu đó mà cool cái gì, tổ quạ thì có!!” “Bà ko biết gì hết, đó người ta gọi là “tóc rối nghệ thuật”! Style của HQ đấy!” “Ê, hắn giống Kwon Sang Woo nhỉ?” … Ko biết tự khi nào, câu chuyện của 3 chúng tôi lại chỉ xoay quanh hắn, Ngay cả nhỏ Mai cũng nói hắn giống Kwon?? Hắn mà giống Kwon của tôi à?? Ặc ặc, hỏng hết hình tượng “Bạch mã hoàng tử Song Joo” [phim Nấc thang lên thiên đường] trong tim tôi. >_< “Anh ta tên là Chí Kiệt thì phải” Tự nãy giờ, Phong vẫn im lặng nghe đám chúng tôi cãi cọ về 1 gã vừa xuất hiện, đột ngột lên tiếng khiến cả ba đều quay sang nhìn Phong. “Yeah!!đúng đó. tên hay ghê!!” Nhỏ Diệu hẳn đã bị ám rồi, bất cứ cái gì về hắn nó đều coi là đỉnh của đỉnh! Mai thì chỉ gật gù… ko biết nó còn cay cú vụ điểm số ko nữa? “Sao Giang ko chuẩn bị bài báo cáo?” Trời ạ … Phong lại nhắc tới chuyện ấy ngay khi tôi vừa nghĩ.. “Xin lỗi… tối qua Mai gửi trễ, mà nhà Giang tự nhiên cúp điện..” “Cúp điện?!?!” Cả 3 đồng thanh hỏi gặng, cứ như chuyện cúp điện với tụi nó là khó tin lắm. “Rồi làm sao…?” Mai dịu giọng, nó nhìn tôi vẻ tội tội. “Thì ra net, ngồi đó đọc chứ sao.” Tôi trả lời 1 cách giận dỗi, như bao nhiêu uất ức nãy giờ được xổ ra. Đúng thế!! Bọn nó ko thể trách tôi!! >_< “Thế… bà khỏi chép bài cho tui!!” “Then kìu!^-^” …… “Ey, mà sao hắn lại tới lớp chúng ta nhỉ?” Lại nữa rồi, trời ơi. Diệu cứ liên tục nhắc về cái gã tên Chí Kiệt ấy với hàng tá câu hỏi, làm chúng tôi chỉ ăn 1 ly chè phải kêu tính tiền, chứ ko là 2 ly như mọi lần. thế cũng tốt, vì tôi có thể trả ít tiền hơn dự đoán. hehe… ……… “Chiều nhớ lúc 2h nghen!” “Ờ..ờ..” Nếu Mai ko nhắc, có khi tôi đã quên mất là nó có hẹn tôi, đi xin việc ở 1 Studio phát hành băng đĩa nhạc hôm nay. Làm thêm… tôi thích lắm. Ít ra tôi có thể tự mua những thứ mình muốn… Sau khi ăn xong dĩa cơm bụi, tôi dán mắt vào màn hình đang chiếu phim buổi trưa.. Phim ko hay, nhưng cũng đủ để chờ tới 2 giờ.. [tít tít] Chuông báo tin nhắn. Chắc là Mai? ‘Missing me?’ Người gửi: Bodyguard. Bodyguard??? Chương 5 Ai là Bodyguard? .. là hắn? *__* ………. Tôi gấp máy lại, không hồi âm tin nhắn đó. Ko phải tôi bất lịch sự, mà là với cái tin như thế, Tôi thật chẳng biết trả lời gì nữa…. :::Studio Khánh Nam::: “Bà phải chạy xe máy đi!” “Tại sao?! -__- tui đâu có tới trễ!” “Nhưng nhìn bà thảm lắm!!” “Thảm à??” Mai nắm tay tôi lôi vào bên trong khi tôi còn đang thắc mắc chữ “thảm” của nó. Oh.. cái Studio này, lớn thật đấy. Kana Studio – Studio Khánh Nam.. “Đừng có lẩm nhẩm đọc và ngó dáo dác như mới lên tỉnh vậy!” “…ah..okay TT__TT” Tôi tự hỏi tôi có điểm nào giống con bé nhà quê, Mà nó hở chút là cứ mắng nhiếc rồi lên giọng nhắc nhở tôi như thế. >_< Chúng tôi đi thẳng vào căn phòng cuối dãy lầu 2.. Tiếp chúng tôi là 1 chị mặc váy đen và áo sơ mi sọc kem. “Làm bán thời gian à?” “Vâng ạ” “Hai em vào phòng bên trái đối diện, trên máy tính có sẵn chương trình, chỉ cần thiết kế 1 cái bìa Album theo hình trong đó.” Chị ấy chỉ tay ra căn phòng có cánh cửa màu xanh đậm, ở đối diện. … Tôi và Mai ngồi ở 2 máy cách biệt bởi 1 vách ngăn bằng thạch cao.. Trên máy tính họ để hình của 1 nữ ca sĩ. Chỉ là tấm ảnh thô.Tôi hoàn thành bài dự tuyển của mình sau 30 phút, Nó không quá khó đối với tôi.. Nhưng, thực là tôi ko tự tin lắm về khả năng sáng tạo của mình. Mai vẫn đang say sưa, ko biết tôi đang đứng ngắm nghía tác phẩm của nó. Mai có tài thật, tôi nhìn mà mê mẩn, So với bài của tôi, thật đáng xấu hổ TT___TT “Xong rồi à?” Cả tôi và Mai đều quay lại, Một anh trạc 30 đang đứng nhìn chúng tôi ở cửa. Anh bảo chúng tôi ra ngoài chờ… ….. “Họ chỉ chọn 1 à?” “Ừ.” “Sao bà ko đi 1 mình, gọi tui theo chi?” “Nếu ko có bà, tui cũng phải thi với 1 đứa khác…” “Xời, thế bà kêu tui làm vật thí mạng hả?” “^-^ Nói gì thế, biết đâu họ chọn bà?” Cả nó lẫn tôi đều biết, nó giỏi hơn tôi ở khoản thiết kế trên máy,Tôi chỉ thừa hưởng được của mẹ năng khiếu vẽ tay bằng màu nước… Nhưng bây giờ, ai lại tuyển họa sĩ vào studio?? “Ai là Hải Giang?” “… Em?” “Em vào đây. Còn em, xin lỗi, em có thể ở lại chờ bạn hoặc về trước” “…” Tôi đứng dậy 1 cách chậm chạp, và quay sang nhìn Mai.. “Chúc mừng!^-^ tui đã nói mà, biết đâu… vào đi, tui chờ!!” Mai cười toe và khoác tay kêu tôi đi nhanh, Nó đang tỏ ra thế thôi, tôi biết, niềm kiêu hãnh trong Mai lớn lắm. Tôi thấy, lẽ ra người được chọn phải là nó thì tốt hơn. tại sao lại là tôi? ……. “Vì em hiểu được cái hồn của nhân vật” “Là sao?”“Bài của bạn em rất đẹp và bắt mắt. Nhưng nó ko phù hợp với bức hình ca sĩ, đang chụp trong tư thế buồn… Thiết kế phải đòi hỏi sự hoà hợp. Bài của em chân phương, nhưng kỹ thuật ko kém chút nào.” Tôi lắng nghe anh ấy khen tác phẩm của mình mà cứ ngỡ đang nghe bài báo nào đó.. Tôi.. đã làm cái bài xuất-sắc đến thế à? “Khi nào em có thể đi làm?” “À.. chắc phải tuần sau.” “OK, vậy hẹn em tuần sau. Anh là Tiến.” “Dạ…” ……… Suốt đường đi, Mai chạy chậm theo tôi, không nói gì cả. Điều đó làm tôi thấy ái ngại vô cùng… nên tôi phải lên tiếng. “Sao họ tuyển dễ thế nhỉ?” “Họ tuyển kín thôi. Ko có thời gian” “Vậy à… sao bà biết?” “Anh tui làm giám đốc kinh doanh ở đó.” “Trời…” Tôi ko kìm nổi sự ngạc nhiên, nếu thế, hẳn là họ phải biết Mai…? Mai nheo mắt nhìn tôi, rồi vỗ vai.. “thôi, tui rẽ chỗ này, bà về nhé. Nhớ khao khi lãnh lương” “Ừ..Cảm ơn” ……… Khi tôi tới nhà, trời đã xế chiều. Dì Út vẫn chưa về, chắc dì còn bận trên cơ quan.. Tôi mang tạp dề để chuẩn bị bữa ăn tối, thì chuông cửa reo. “Hi !!!!” “??” “Trông hay nhỉ? Đang nấu ăn à?” “???” “Ai chà, đừng có nhìn tôi thế. Tôi chỉ đi ngang và nghe mùi thức ăn thôi.” “Tôi còn chưa bắt đầu!” “Oh.. vậy hả. trực giác tôi tốt ghê ^-^” Hắn cứ thế bước vào cửa trong khi tôi ko hề mời, Tôi bắt đầu hối hận khi tối qua đã bám lấy hắn để về nhà. Nếu ko… hắn ko thể nào biết được nhà tôi để đi quấy rối thế này. “Ey!! Bỏ dép ra!” “Oh… Sorry!” ^^ Bằng câu nói đó, dĩ nhiên hàm ý là tôi chấp nhận cho hắn vào!!Ôi trời… chỉ vì tôi phát hoảng khi sàn nhà sạch boong dì Út đã lau kỹ bị đôi dép của hắn vấy bẩn.. “Hey, lúc trưa sao không trả lời tin nhắn?” “ -__- …...You!! định làm gì ở đây??” “Ăn tối! Hehehe” Tôi phải làm gì với gã này bây giờ! [Xịch…] Ồ, hohoho… Dì Út đã về!! Út ơi, tống tên này đi dùm con!!!!!!!! Tôi nhanh chóng ra mở cửa cho dì Út, còn hắn thì lại tò tò theo sau tôi. Chương 6 “Dì về rồi ^-^” “Làm gì mừng dữ vậy? …Ai đây?” “hắn…” “bạn cùng trường của Giang ạ!” Hắn chạy tót ra bằng đôi chân trần (vì chưa kịp xỏ dép vào) Xông xáo dắt xe cho dì Út, Trong khi tôi đứng ngẩn tò te ở bục cửa. “Cổ xe dì bị lỏng bù loong rồi, chạy thế nguy hiểm lắm” “Ừ, hèn chi… dì chạy thấy nó kỳ kỳ..” “trời…may mà chưa có gì. để con siết lại cho!” “Thế thì còn gì bằng…” Họ nói chuyện làm như ko hề nhìn thấy tôi, Và như thể đã quen thân với nhau từ dạo nào rồi vậy. Coi ra, dì ko hề có ý định sẽ tống cổ hắn đi dùm tôi.. Hắn có giá trị lợi dụng quá… đối với chiếc xe của dì!! -___- Tôi bất lực thở dài đi vào bếp.. Lòng vẫn tự hỏi, chuyện gì đang xảy ra thế này? ….. “Ở lại ăn cơm nghen, Giang nó nấu sắp xong rồi” “Dạ được!” Chưa thấy ai lại nhận lời ngay khi chủ nhà mới đánh tiếng mời như thế Ít ra thì cũng phải từ chối mại hơi vài câu chứ! >_< “Sao trước giờ ko thấy con tới nhỉ?” “Tại con mới biết nhà thôi..” … Cuộc nói chuyện cứ ra rả suốt.. Ban đầu, tôi còn dỏng tai nghe họ nói gì, nhưng về sau thì tôi mặc kệ. “Xong chưa, Giang?” “Rồi…đang dọn nè!” “Để con vô phụ cô ấy!” Ai cần chứ?? -__- Hắn giật cái mâm lớn trong tay tôi, và đặt lên đó tất cả các đĩa thức ăn tôi đã bày sẵn trên bếp, rồi cẩn thận bê ra ngoài. ……. “Chà… canh hơi mặn nhỉ” “Ừm…đúng đó, con bỏ muối quá tay rồi, Giang” >_< Tôi tiếp tục lùa cơm, ko đáp tiếng nào. Dì, dì đang phản bội đứa cháu đã bao năm đồng cam cộng khổ với dì.. chỉ vì 1 tên sửa xe! Why?? Why?? “Thịt kho hơi…” “NẾU DỞ THÌ ĐỪNG ĂN!!!!!!!” Tôi hết chịu nổi đã hét lên, và đứng bật dậy. Dì Út nhìn tôi bằng đôi mắt mở to, Còn hắn thì cười và gãi đầu… “Thịt kho hơi bị ngon mà!” ![]() “Con làm sao thế, ngồi xuống ăn đi!” “……..” Tôi liếc hắn, người đang cắm đầu xuống mâm cơm và ăn ngấu nghiến, Như thể đấy là bữa ăn cuối cùng của tên tử tù sắp bị hành quyết. -__- Cơn giận của tôi có dịu lại chút đỉnh khi thấy điệu bộ ấy, Nên tôi ngồi xuống… và tiếp tục ăn. Dù sao, tôi cũng ko dám cãi lời dì. TT__TT Thực lòng mà nói, ngoại trừ ba tôi ra, Thì hắn là người duy nhất đã dùng cơm tối chung với 2 dì cháu tôi. mặc dù rất bực mình, nhưng bên cạnh đó, tôi có cái cảm giác ấm áp khó tả, Như 1 gia đình. Hắn đòi phụ tôi rửa chén mới chịu ra về, Dì tôi bảo cứ vậy cho nhanh, còn dì thì đi vào phòng thay đồ. ……. Cái gã này, hắn chưa bao giờ rửa chén!!! Tôi có thể khẳng định như đinh đóng cột. Hắn cầm chai nước Sunlight bằng tay phải, tay trái cầm cái chén, rồi xịt ra đó 1 ít nước rửa chén, dùng miếng moouse quẹt quẹt lên.. xong cái nào, hắn lặp lại cho cái tiếp theo…..Argh!! “Ko phải thế!” “Hử?” “Làm thế thì chỉ 1 buổi là hết sạch chai Sunlight rồi” “Thế… thì làm sao?” “Tránh ra coi” “Yeah!!” Tôi, y như cái cô trên chương trình Thường thức gia đình, mỗi hành động tôi làm thật chậm, và đều có thuyết minh đàng hoàng… Tôi đang dạy cho hắn biết thế nào là… rửa chén khoa học. Và thỏa thích sai biểu hắn cất chén bát và lau chùi bồn rửa.. -_- Sau 25phút… Tôi tiễn hắn ra cửa với lòng sung sướng vô vàn. cuối cùng, hắn cũng về. ^_^ “Hôm nào ghé chơi nữa hen con” “Sure!^^” >_< …… “Này” “Gì?” “Lần sau mà ko thèm trả lời tin của tôi, thì you sẽ gặp phiền phức đấy!” “Hả??” Hắn cúi chào dì tôi, và chạy biến đi ngay sau đó. …Gặp phiền phức à? “Bạn trai dễ thương đấy” “Sao ạ?” “Con may mắn thật, làm dì ganh tỵ quá. ” “Trời… dì nghĩ bậy rồi…..” Dì Út cứ cười tôi mà ko tin rằng, hắn chẳng là gì của tôi cả. Tôi giải thích mệt mỏi mà vẫn (nói hỗn 1 câu)…như nước đổ đầu vịt. TT__TT Dì cứ tủm tỉm cười… |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: tình bạn ở mãi trong tim ta
![]() Thời tiết
(♥ Góc Thơ ♥)
Thực đơn người xem
|
Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - VnVista.com |
![]() |