Happy Family

Gữi Một Người

Hình như ngày ấy tôi vô tình
Cho nên người ấy môi kém xinh
,
Nắng không về nữa chỉ mưa và gió
Và tôi riêng tôi, tôi một mình!

Đã bao ngày rồi em biết không?
Vào ngơ ra ngẩn nhớ nhói lòng

Một câu vô ý hai lòng hiu hắt,
Bến đó bên đây cứ mênh mong

Đừng giận anh nhé. anh đã sai
Đừng để rơi rụng giọt lệ dài
Lời hứa ngày ấy còn nguyên đó
Chẳng có quên đâu dẫu"mưa bay"!

Một ngày, hai ngày... tháng, tháng ngày,
Mộng mơ, mơ mộng bóng hình ai!
Em ơi! bên đó có còn nhớ?
Hay đã quên rồi chuyện "ngày mai"

Trời hỡi! mưa chi lắm thế này?
Giọt dài, giọt ngắn, giọt chua cay

Giọt thương, giọt nhớ, giọt sầu não!
Giọt Người, giọt Tôi, giọt nào đây?

Người ấy và tôi chẳng duyên trời
Cho nên hai đứa cách hai nơi!
Mộng mơ, mơ mộng, ngày rồi tháng
Có được gì không? thế nhân ơi!

Đã biết không chi sao vẫn mơ?
Đã biết không chi sao vẫn chờ?
Vẫn biết hai đứa xa vời vợi
Vòng hoa kết trái sẽ tiêu sơ!

Trời mưa, trời mưa, trời cứ mưa!
Nỗi nhớ giăng giăng nói sao vừa
Bến đây, bến đó"tối" rồi "sáng"
Hai hướng chúng mình như"nắng","mưa"

Đừng mộng tôi hỡi! cũng đừng mơ!
Đừng thương tôi hỡi cũng đừng chờ!
Quay về tôi hỡi! đừng mộng nữa
Ngày mai!...Ngày mai...Mai...Bơ vơ!

Chuyện tình của tôi thế này sao?
Chỉ toàn trắc trở với thương đau
Cũng thương cũng nhớ, rồi ly biệt
Cũng đợi cũng chờ, rồi xa nhau!

Lần này em nhé có thế không?
Bất chợt gởi anh cánh thiếp hồng!
Ngu ngơ anh chúc em hạnh phúc
Mà thấy đất trời cứ mênh mong!

Tôi nhớ năm ấy đã xa rồi
Người ấy và tôi cũng sánh đôi
Cũng hứa, cũng hẹn mai tròn mộng
Ấy thế bất chợt người xa tôi!

Trời đừng nỗi nữa trận cuồng phong
Cho tôi ấm lại chút trong lòng!

Mưa gió bao năm thôi thế nhé!
Đừng đọa đầy tôi, nữa được không?

Giờ này người ấy chắc ngủ rồi
Chúc em an giấc đừng như tôi
Đêm đêm thao thức trời khuya khoắc
Cứ nghỉ vẫn vơ chuyện chung đôi

Cát bụi tình đời anh bước đi
Em ơi! anh chẳng có thứ gì!
Chỉ mưa và gió anh dư đủ
Ngoài ra em hởi chẳng có chi!


Nỗi nhớ riêng Mang
Ngốc ơi !
Em tập làm thơ tặng Ngốc
Những lời thơ mộc mạc
Chứa trong thơ một nổi nhớ xen đầy

Ngốc này !
Nơi em ở chiêù nay sương khói quá
Gió Thu bay những chiếc lá vàng khô
Những áng mây hững hờ ....
Vài chú én bơ vơ nhìn Thu lá
Lòng em trào dâng một nổi niềm khó tả
Nhớ Ngốc quá ! Biết không ?

Thơ em nè ...
Tràn ngập những nhớ mong
Những yêu thương của tim nồng ấp ủ
Mỗi chiếc lá rơi
là một nổi nhớ cho Người ...

Ngốc ơi !
Tim yêu này em trọn đời cho Ngốc
Trời vào Thu mà chẳng thâý mình cô độc
Bởi em biết rằng
Ngốc luôn ở trong em ...!


MIỀN TÂY YÊU THƯƠNG

Về miền Tây mà nghe lúa hát
Về miền Tây mà xem bát ngát cánh đồng
Lúa vàng trải rộng dập dờn
Lam chiều khói tỏa vờn bay

Chiều nay! con nhớ lại nơi này
Nhớ giàn bông bí
Nhớ hàng rào thưa
Lòng thêm bin rịn
Của người ra đi

Xa quê! Con nhớ lại ân tình
Mái đầu điểm bạc
Mẹ cười rung rung
Lòng mẹ trông đợi
Con về mẹ mong

Xa quê! Con nhớ lại ngày vể
Nhớ tình thôn xóm
Tình người vấn vương
Nhớ dòng sông Hậu
Quê mình yêu thương

Miền Tây ơi!
Thắm đượm tình người
Chung sức xây đời
Miền Tây thân thương
Đẹp lắm quê mình
Tình càng vẫn vương

Miền Tây ơi!
Khi xa thì nhớ
Muốn về thăm quê
Mối tình trông đợi
Hẹn em ngày về
Gặp nhau trùng phùng
Thỏa nỗi ước mong.
 
(Sưu tầm)


Truyện cười


   Trong: Phẳng Lặng
 


Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy.

Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.

Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.

Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc xe ô tô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.

Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.

Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hi sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.

Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: “Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?”. Trong bức tranh hoạt hoạ, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.

Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể kinh qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?

Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi...


“Khi đại nạn đến,
anh có thể
nắm chặt tay em không?”


 

> Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Thông tin cá nhân

Lãng Tử Sầu
Họ tên: Mr.Bi0
Nghề nghiệp: Cơ - Điện Tử
Sinh nhật: : 19 Tháng 12
Nơi ở: An Phú - An Giang
Yahoo: hondacodon_44ever  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Hãy cho đời thêm một ý nghĩa.............................

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31

(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Lắng Nghe

Slide Show





Bạn bè
baothach
baothach
HANG MO
HANG MO
p3' h3o lov3 u 4ever
p3' h3o lov3 u 4ever
kingkongvn
kingkongvn
thanhquoc
thanhquoc
hong_ngoc123
hong_ngoc123
hoaungongtrencat_lp2512
hoaungongtrencat_lp2512
kimduc_ho
kimduc_ho
tram12
tram12
moon91
moon91
Xem tất cả

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025 VnVista.com