^___^
^___^
62 bình chọn .
|
--- sniffsniff---
~dark_light~ Đề tặng : "Bí mật Flowers Killer" ![]() Cái món "Trà sữa khoai môn trân châu" đó, Túc Mi chưa từng uống bao giờ. Nó ghét cái vị khoai môn. "Vừa ngán vừa khó chịu!", hoặc có men, như bia chẳng hạn. Và Túc Mi chọn "Trà Heniken". Cái tên nghe là lạ, nghe khoái nhất trong số hàng loạt tên các món trà sữa ở quán Flowers Killer. Flowers Killer thật ra là một quán trà nổi tiếng với gần trăm loại trà sữa, nhiều đến mức dù Túc Mi đã đến đó hàng tỉ tỉ lần (à nói hơi quá, nhưng ý tác giả là nhân vật nữ chính này là khách quen của quán. ), con nhỏ vẫn không thể nào thử hết tất cả các loại trà ở đây. Nhưng cái lí do khác, chính xác hơn, Túc Mi là đứa sống theo thói quen, nó đã quen thuộc với thứ gì thì nhất quyết không thay đổi. Và dĩ nhiên, Túc Mi luôn gọi "Trà Heniken" mỗi khi ghé Flowers Killer. "Một trà Heniken, một trà sữa khoai môn trân châu" "Ack, riết rồi bà biết ý tui luôn" "Thì chỉ có ông mới uống cái thứ ngán ngẩm đó thôi" Trà sữa khoai môn trân châu là món trà yêu thích của Bình Nguyên. Ngược với Túc Mi, Bình Nguyên thích vị béo ngậy và hương thơm của khoai môn, cộng với những viên trân châu đủ màu, vừa ngon vừa thích mắt. Chiều thứ sáu, ngày hẹn có thể gọi là "lịch" của Túc Mi và Bình Nguyên, hai đứa sẽ đóng ở Flowers Killer suốt buổi trưa, và sau đó, vi vu đến những địa điểm khác. Như chiều hôm nay, sau khi tính tiền hai ly trà, Túc Mi có ý đi một vòng khu Down Town. "Đua lên Down Town nha Đại Bác" "Okie luôn. Bà đổ xăng đầy chưa? Khu đó không có trạm xăng đâu đấy!" "Yên tâm, đã định đua thì Tiểu Túc Túc phải chuẩn bị kỹ rồi chớ" "Đại Bác" và "Tiếu Túc" là hai cái tên tụi nó đặt cho nhau. Không ai hiểu vì sao Mi và Bình Nguyên nghĩ ra những cái nick kì cục như thế. Ban đầu, tụi nó gọi nhau là huynh muội, sau không rõ ngẫu hứng nào mà hai cái tên "xinh đẹp" kia ra đời, gọi riết thành quen. Bình Nguyên và Túc Mi là hai đứa bạn nối khố. Nhưng không ai gọi tình bạn của một đứa con trai và một đứa con gái mới lớn là "tình bạn nối khố" cả, ít ra phải là "tri kỷ" hay "thanh mai trúc mã" thì có vẻ hợp tai hơn. À à, ở đây lại là ý của tác giả. Đơn giản vì tình bạn của Nguyên và Mi trông giống hệt tình bạn của hai thằng con trai, không hơn. Hai đứa nó thân nhau từ thời cởi truồng tắm mưa chung, đến lúc Túc Mi trở thành một đứa con gái xinh đẹp, có người yêu là Trung Nokia, và Bình Nguyên cũng trổ mã thành thằng con trai khỏe mạnh với cô bạn gái Thủy Điệu. Cái tình bằng hữu chí cốt đó không hề chấm dứt khi tụi nó có người yêu. Điển hình là hai đứa vẫn giữ cho nhau cái lịch hẹn "ngày thứ sáu rắc rối". Nghĩa là một tuần lễ bảy ngày, chỉ dành sáu ngày cho nửa kia, còn lại ngày thứ sáu, tụi nó trích riêng ra để đi với nhau. Một câu chuyện lạ đời! À ừ, cho hai đứa con trai con gái cũng lạ đời không kém. "Ê Đại Bác, tuần sau đổi lịch nhé. Thử bảy, Ok?" "Ack. Ngày đó tui đi với Thủy" "Lại Thủy, cứ làm như mình ông có người yêu không bằng. Một ngày thôi, được chưa?" "Thứ bảy không đi chơi với thằng Nokia à, mà đi với tui?" "Không lôi thôi, tui yêu cầu ngày nào đi ngày đó!" *** Thứ bảy. Túc Mi diện một cái váy mới. Nó ngắm mình trong gương, thẹn thùng. Thì ra nó mặc váy trông cũng xinh xắn lắm, đâu cứ phải áo phông, quần túi hộp mới ra dáng một đứa con gái phong cách. Túc Mi mỉm cười "Lần này cho tên Đại Bác bất ngờ chơi. Có mỗi cái ngày mình ra đời mà hắn cũng không nhớ. Rõ tệ hại". Có tiếng tin nhắn. "Tiểu Túc ơi, xin lỗi nhen, hôm nay sinh nhật Nguyên mà Nguyên quên mất. vậy là chiều nay không đi với Mi được rồi. Mi hiểu mừ!" "Ack. Chọc ông thôi Đại Bác, tui biết thế nào ông cũng quên nên hẹn ông ngày này để ông biết mà coi lịch thui. Đi chơi vui vẻ nhá, tui đi với anh í đây" Nỗi buồn. Kì lạ thế nhỉ?! Túc Mi chỉ dự định sẽ tạo một bất ngờ cho Nguyên, bằng cách dời lịch hẹn thường niên của hai đứa vào đúng ngày sinh nhật của Nguyên, thế thôi. Nhưng không hiểu vì sao, cái tin nhắn của Nguyên lại làm một hạt bụi vô tình rơi vào khóe mắt đứa con gái không-khóc-bao-giờ. "Mi ơi, em có nhà không?" Tiếng của Trung, người yêu Mi. Mi quên mất là hôm nay không nhắn lại với Trung rằng Mi có hẹn, nhưng bây giờ thì cuộc hẹn bị hủy mất rồi, hóa ra Trung đến đúng lúc! "Trời, người yêu của anh mặc váy à? Trông xinh quá. Thế hôm nay không đi ngoài đường nữa, vào ngồi quán em nhé" "Ừ tùy anh!" Bình Nguyên đón Thủy ở cổng nhà cô. Hơi tiếc vì mình lãng trí mà thành ra thất hẹn với Mi, Nguyên cảm thấy không được vui. "Hôm nay là sinh nhật anh. Mình đi quán nào đẹp đẹp nghen" "Ừ tùy em" *** Trung dừng xe trước cổng Flowers Killer. Túc Mi bất giác giật mình. Tuy nó là khách quen của quán, nhưng chưa bao giờ Mi đến Flowers Killer với Trung, vì đó là "chỗ hẹn bí mật" của nó và Nguyên. "Quán này đâu có gì hay. Thôi qua chỗ bờ sông uống nước đi anh" "Anh đặt bàn rồi. Ở đây nghe nói nhiều loại ngon lắm!" Túc Mi bối rối, cảm giác như những riêng tư bị phá vỡ bởi một điều gì đó. Nó luôn phân định rõ ràng giữa Nguyên và Trung, một bên là thằng bạn nối khố, một bên là người yêu của nó. Với Nguyên, Túc Mi sống như một đứa con gái ngang tàng, bướng bỉnh và đôi khi, nghịch như con quỉ con. Bên cạnh Nguyên, Túc Mi không che giấu điều gì, không thẹn thùng e lệ, không hiền dịu kín kẽ, nó là nó, đơn giản là thế. Còn với Trung, Túc Mi luôn ý thức mình là một cô gái đúng-nghĩa-một-cô-gái, nghĩa là dù tính cách có mạnh mẽ cỡ nào, cũng phải giữ cho mình chút gì đó dịu dàng nữ tính. Có lẽ vì thế, đôi khi ở bên cạnh Trung, Mi ngoan như một con mèo nhỏ. Chính vì sự khác nhau đó, Túc Mi không muốn để những lẫn lộn làm mình không phân định rõ ràng. Đó là lí do, nó không khi nào đi với Trung đến những nơi nó và Nguyên thường ghé, và dĩ nhiên, cũng không cùng Nguyên đi bất cứ đâu là nơi hẹn với Trung. Nhưng hôm nay, một buổi chiều thứ bảy...tình cờ...bất giác những gì gọi là "bí mật" hình như sắp bị phá vỡ... "Dừng lại đi anh. Cái quán đỏ đỏ ở góc đường kìa" "Cái quán đó nhìn chả có gì hay. Tụi mình đi xem phim vậy nhé" "Không, em đặt bàn rồi. Anh chưa đến mà làm sao biết có hay không" Nguyên dắt xe lên bãi giữ quen thuộc, tránh cái mỉm cười của anh giữ xe cũng rất quen thuộc. Không hiểu sao Thủy lại chọn ngay quán này nhỉ?! Nguyên chưa từng cùng Thủy uống trà Flowers Killer, và cũng không nghĩ đến việc sẽ đưa cô đến "chỗ hẹn bí mật" của mình và Túc Mi. Bỗng đâu, một nỗi lo lắng mơ hồ ập đến giữa trí óc Nguyên, nó không rõ vì sao mình thấy bất an. Từ lâu, Nguyên đã chọn hai vị trí rất khác biệt nhau trong lòng nó cho Mi và Thủy. Tiểu Túc đối với Nguyên là một cô bạn thân từ thuở nhỏ, bao giờ nó cũng cảm thấy dễ dàng sẻ chia và tâm sự với Mi, ở bên cạnh Mi, Nguyên cảm thấy được san bớt đi mọi lo lắng và phiền muộn trong lòng. Còn Thủy, đó lại là người mà Nguyên muốn được yêu thương và che chở, nó chăm sóc Thủy từng ly từng tí, có mặt mọi lúc Thủy cần và không bao giờ để những lo toan của mình ảnh hưởng đến cô người yêu bé nhỏ. Giống như Mi, chính vì sự khác nhau của hai mối quan hệ, Nguyên không muốn tình cảm nó nhập nhằng không rõ ràng. Và lại cũng giống như Túc Mi, Nguyên không bao giờ đi cùng một nơi nào đó với hai cô gái. Nhưng hôm nay, một buổi chiều thứ bảy...tình cờ...bất giác những gì gọi là "bí mật" hình như sắp bị phá vỡ... *** "Anh uống gì em gọi cho?" "Trà Heniken" Không hiểu sao Nguyên lại chọn món đó. "Hai trà Heniken" "Em có uống được không? Heniken là bia đấy nhá" "Thì nếu em say có anh đưa về mà." Hai ly trà Heniken được mang tới. Trí óc Nguyên bắt đầu có những mông lung. "Trà Heniken"...hình như Nguyên cũng chưa từng thử. "Khó uống quá" Thủy nhăn mặt, chạy vội vào phòng vệ sinh. Vị cay và hơi nồng của ly trà pha với bia làm người yêu Nguyên choáng váng. Bất giác Nguyên giật mình. "Trà Heniken". Nó uống một ngụm và thấy thanh mát. Vị chua của chanh, một chút nồng cay của men, và mùi trà thơm... "Hình như là rất ngon" "Em phải gọi món khác rồi. Sinh tố nho vậy!" Sinh tố nho - thức uống mát lạnh màu tím nhạt. Một chút gì đó dịu dàng........ "Em uống gì, Mi?" "Trà sữa khoai môn trân châu!" Túc Mi buột miệng, không hiểu vì sao cô lại gọi món đó. "Vậy hai trà sữa khoai môn trân châu" "Anh thích gì cứ gọi, gọi giống em làm gì?" "Thì em sao anh vậy mà!" Những hạt trân châu đủ màu trong hai cái ly xinh xắn. Lòng Túc Mi đã dần thấy xao động lạ kì. "Trà sữa khoai môn trân châu"... đã có lần nào Mi thử uống chưa nhỉ? "Vị kì quá" Trung đặt cái ly xuống mặt bàn, chau mày. Những hạt bột khoai môn béo ngậy khiến người yêu Túc Mi ngán. Bất giác Mi thấy nhoi nhói. "Trà sữa khoai môn trân châu". Túc Mi hút một hơi và cảm thấy thơm lừng. Những hạt trân châu ngòn ngọt, bột khoai môn thơm thơm, vị nước bùi bùi, và trà sữa béo ngậy..."Có vẻ như là rất ngon" "Anh gọi món khác vậy. Cà phê rum đi!" Cà phê rum - cốc nước màu đen quánh. Một chút gì đó nồng nhiệt và mạnh mẽ... *** Trà Heniken và Trà sữa khoai môn trân châu. Một chua một ngọt. Một béo ngậy một cay nồng. Trà Heniken đặt cạnh ly Cà phê rum. Hơi men nồng nhiệt! Trà sữa khoai môn trân châu đặt cạnh ly Sinh tố nho. Màu tím dịu dàng! *** "Alô chiều ghé Flowers Killer nha Mi" "Okie. Để tui đặt bàn!" Cái quán nhỏ quen thuộc, logo hình lưỡi liềm cắt ngang một bông hoa. Ban đầu Đại Bác và Tiểu Túc không hiểu nổi tên và logo quái lạ của cái quán nước này. Nhưng rồi sau đó, "bí mật đằng sau sự tích Flowers Killer" trở thành một bí mật của hai đứa. Sau này, cái bí mật đó được bật mí để tác giả ngồi đây viết truyện cho độc giả đọc. Một bí mật rất riêng của Mi và Nguyên! "Trà Heniken". "Trà sữa khoai môn trân châu" Bình Nguyên và Mi gọi cùng lúc, và rồi trố mắt nhìn nhau ngạc nhiên. Hai đứa đồng loạt cười to. Trà Heniken và Trà sữa khoai môn trân châu. Có một lúc nào đó hình như là rất ngon... *** Vậy thì cuối cùng Túc Mi và Bình Nguyên sẽ như thế nào nhỉ? Một tình bạn giữa "bí mật Flowers Killer", một tình bạn giữa Trà Heniken và Trà sữa khoai môn trân châu?... Đến một lúc nào thì trà hình như là rất ngon? Bí mật đó thì tác giả cũng đành chịu. Độc giả thử gọi một ly Trà Heniken và một ly Trà sữa khoai môn trân châu thử xem nào! Vì hình như là rất ngon... Hôm nay nhìn Linh thật mệt mỏi và uể oải. Tôi thấy lo lắng và buồn cho Linh. Tôi biết, hôm qua đang đi chơi cùng lũ bạn qua hồ Tây, tôi đã thấy Linh ngồi trên quán với 1 anh chàng và 1 cô bé nào đó. Tôi thấy Linh cười, nhưng trông thần sắc có vẻ như bị shock. Tôi cũng đoán ra đó là Khánh. Linh đã kể với tôi về Khánh, vừa hôm trước Linh đã vô tư khoe với tôi rằng Khánh đã về tới VN. Tôi biết, Linh kỳ vọng nhiều vào cuộc gặp gỡ này. Còn cô bé kia, chắc chính là nguyên nhân khiến Linh shock. Hôm qua tôi đã rời khỏi đám bạn, lấy cớ bận, chỉ để ngồi ở quán nước bên đường chờ Linh. Đến lúc Linh ra về, cũng không nhìn thấy tôi. Tôi lặng lẽ đi sau Linh, Linh cũng không nhận ra điều đó. Hình như Linh khóc.... Lòng tôi đau nhói. Tôi biết Khánh quan trọng đối với Linh như thế nào.....
Ngày tôi chuyển đến trường này cũng là ngày Khánh đi khỏi trường. Linh kể với tôi như vậy. Tôi và Linh chơi thân với nhau thật tình cờ, theo thời gian tình bạn càng lúc càng đậm hơn, và tôi cũng yêu Linh từ lúc nào không hay. Hồi đó, tôi chuyển đến đây cũng cùng lúc Khánh đi, nên các bạn trong lớp vẫn đùa là tôi là người thay thế Khánh. Thật đúng là trùng hợp, vì tôi cũng tên là Khánh. Tụi trong lớp vẫn hay gán ghép tôi với Linh. Tôi biết, Linh không thích điều đó và lẩn tránh tôi. Nhưng điều đó lại càng khiến tôi chú ý đến Linh hơn. Linh dễ thương, cá tính, vui vẻ, nhưng điều khiến tôi quan tâm đến Linh nhiều hơn chính là câu chuyện của Linh và Khánh mà các bạn trong lớp vẫn kể và bàn tán. Tôi cũng bị lôi vào câu chuyện đó, và theo tôi hiểu, có lẽ Linh không ưa tôi vì tôi cũng tên là Khánh, và vì tôi chuyển đến đúng lúc người kia chuyển đi. Lúc đó, tôi ước chi tôi không tên là Khánh và chuyển đến đây sớm hơn 1 năm, như thế có lẽ Linh sẽ không ghét tôi.... Và thế là tôi yêu thầm Linh. Thật đơn giản và nhẹ nhàng, tôi chỉ hay nhìn Linh trong giờ học, giờ ra chơi, hay bí mật bám theo Linh cho tới khi Linh về tới nhà rồi mới lủi thủi đi về... Tôi cũng đã cố gắng bắt chuyện với Linh, nhưng Linh luôn lảng tránh. Tất nhiên, điều đó khiến tôi rất buồn. Và tôi đã thầm nhủ sẽ cố gắng chứng tỏ tôi là Khánh, một thằng Khánh khác với người kia. Tôi muốn chứng tỏ với Linh là tôi không tồi như Linh nghĩ. (mà chả hiểu tôi tồi ở chỗ nào nữa) Rồi hôm cắm trại đó, cả lớp vui vẻ rầm rộ đi. Tôi định không đi, nhưng nghe tin Linh cũng đi nên tôi cũng lại hăng hái tham gia. Cả lớp cắm trại bên bờ sông, thật vui vô cùng. Tôi cũng có dịp khoe tài với bàn dân cả lớp.... Khi củi đã nhóm lên, đống lửa rực cháy hừng hực, là lúc mọi người quây quần ngồi bên nhau. Tôi bắt đầu giở cây đàn ghi-ta ra và hát. Tất cả đều trầm trồ tài đánh đàn của tôi (không phải tự khen, nhưng dù sao cũng là công sức 4 năm học đàn của tôi, đâu có thể dở được, chí ít cũng có bài tủ) . Rồi tất cả cùng hát, và cuối cùng, khi không khí đã hơi lắng dần, tôi bắt đầu đàn một bài tình ca.... Tất cả chú ý lắng nghe, không khí thật ấm cúng và êm đềm.... Khi tôi ngừng đàn có một giọng nói vang lên: “Khánh đàn bài hát này tặng ai vậy?”. Trong 1 thoáng suy nghĩ, tôi không ngần ngại trả lời luôn : “ Khánh tặng Linh” Từ lúc đó, cả lớp xôn xao. Chuyện tôi có tình ý với Linh được cả lớp rùm beng lên, rồi lan khắp trường. Linh khá ngượng sau vụ đó. Nhưng tôi thấy, hình như Linh nhìn tôi bằng ánh mắt khác, không còn là ánh mắt lẩn tránh khó chịu như trước nữa. Tôi mừng, đó chắc là 1 dấu hiệu cho cơ hội của tôi. Trong vòng 1 năm, tôi đã tìm mọi cách để có thể tiến gần đến Linh hơn. Linh cũng thân với tôi hơn. Và cuối cùng, tôi đã tỏ tình với Linh, nhưng Linh cười mỉm, nụ cười thật nhẹ nhàng nhưng lại giống như một lưỡi dao cứa vào lòng tôi vậy…. Linh đề nghị 2 đứa giữ lại tình bạn. Lúc đó, tôi không biết nói gì hơn, chỉ biết gật đầu. Hôm đó tôi đã đưa Linh về đến tận nhà trong im lặng, còn Linh thì kể cho tôi nghe về Khánh. Khánh mới là người Linh yêu, cuối cùng, tôi cũng vẫn chỉ là một thằng Khánh khác….. Rồi Linh bắt đầu hay tâm sự với tôi hơn về Khánh và Linh. Linh kể về lọ sao Linh đã cất công gấp riêng cho Khánh. Từ lúc đó, trong đầu tôi đã lóe lên נịnh xếp cho Linh những ngôi sao như thế…. Nhưng nó có phần quá sức, vì 1 thằng con trai vụng về như tôi thật sự… bất lực trước việc ngồi gấp tỉ mẩn những ngôi sao đó. Nhưng rồi tôi vẫn mua giấy đỏ về để gấp. Và trong vòng 1 tháng cố gắng hết sức, tôi đã xếp được 1000 ngôi sao thật đẹp thành hình trái tim, dính keo cẩn thận. Tôi muốn tặng Linh hình trái tim đó vì tôi vẫn nuôi mối tình đơn phương với Linh. Nhưng rồi hôm trước, Linh hồn nhiên khoe với tôi rằng Khánh đã về. Tôi cảm thấy thật buồn, cứ đi cả buổi trưa ngoài phố trong cái nắng chói chang, tôi đã tĩnh tâm lại. Lúc đó, tôi chỉ mong cho Linh hạnh phúc với Khánh. Tôi đã rủ lũ bạn đi chơi cho đỡ buồn, và cũng hôm đó, tức hôm qua, tôi gặp Linh trong tình cảnh như thế. Bàng hoàng và sững sờ, có lẽ Linh bị shock nặng vì cô người yêu của Khánh. Lúc đó cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Khánh. Tôi thật sự đã muốn xông lên đấm cho hắn 1 cái vào khuôn mặt hồn nhiên vô tư đến vô tâm đó của hắn. Nhưng tôi đã bình tĩnh lại, thật ra cuối cùng cũng chẳng ai có lỗi cả.... Lỗi là tại sự trớ trêu của cuộc sống này thôi, và tại cả niềm tin ngây thơ của con người mới khiến cho tôi và Linh phải đau khổ như thế. Còn bây giờ, tôi có thể làm gì ngoài ngồi nhìn Linh đang khóc? Chợt có một luồng sức mạnh khiến tôi bật dậy, đi đến chỗ Linh đang gục xuống và đặt tay lên vai nàng. Bờ vai nhỏ nhắn khẽ run lên, Linh ngước lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, sưng húp..... Rồi tan học, tôi mời Linh đi ăn kem. Linh im lặng ngồi sau xe tôi. 2 đứa vừa ăn kem vừa đi dạo loanh quanh bờ hồ. Linh cứ im lặng mãi. Và tôi hiểu ra, chắc Linh đã biết tôi biết chuyện. Tôi nhìn Linh không ngừng, nhìn chằm chằm, rồi không thể chịu nổi nữa, tôi thốt lên: - "Linh đừng im lặng nữa, hãy khóc đi nếu Linh muốn khóc!" Linh nhìn tôi ngạc nhiên. Rồi Linh cúi gằm xuống, một giọt lệ lại chảy dài trên má... Tôi ôm ghì Linh vào lòng, và Linh cũng không phản đối, Linh đã khóc..... Hôm đó tôi đã về nhà với bờ áo ướt đẫm. 1 tuần sau.... Vậy là cũng sắp đến sinh nhật Linh rồi. Tôi đã kiếm được cho Linh 1 cái áo rất xinh. Cũng may, tôi không phải là đứa không biết chọn quà. Nhưng cũng 1 phần là nhờ đứa em họ chọn hộ cho.... 25 tháng 9... Cái ngày này tôi đã chờ....mấy ngày nay rồi. Ngoài túi quà là chiếc áo xinh xắn đó ra, tôi còn ôm theo 1 bó hoa thiệt bự, chỉ có độc 1 bông hồng ghép to hự, đỏ chót..... và một dây sao quấn quanh bó hoa. Nhưng tôi thật xui xẻo, ông trời thật bất công. Đường phố đông nghịt... Tôi bị tắc xe đến 10 phút. Hớt ha hớt hải, tôi cũng chạy kịp đến nhà Linh. Bạn bè Linh đã đến đủ cả, tôi ngượng chín mặt vì sự xuất hiện đột ngột và muộn màng của mình. Nhưng Linh cười rất tươi, nụ cười đó khiến tôi quên hết ngại ngùng. Tôi tặng Linh bó hoa và gói quà. Linh sững sờ đôi chút.... nhưng rồi mọi người gọi nên chúng tôi đành phải đi vào...... Buổi sinh nhật diễn ra vui vẻ và suôn sẻ, nhưng kế hoạch không như tôi mong đợi……… Nhưng thật không ngờ, lúc tất cả đã ra về, Linh kéo tôi ở lại. Linh hỏi: - " Khánh àh, bó hoa đó....uhm`.... Khánh tự trang trí àh?" - " ơ.... không.... người ta gói cho Khánh đó!" Tự dưng lúc đó tôi ngố không thể tả, nhưng nhìn khuôn mặt chớm thất vọng của Linh, tôi nhận ra và vội nói thêm: - " ... nhưng nếu Linh đang hỏi về dây sao... thì đó...đó là Khánh tự làm đó!" - "Khánh tự gấp hết àh?" - Linh nhìn tôi chăm chú - "uhm`, Khánh bắt chước Linh mà!" Tôi nhe răng cười……. Linh im lặng nhìn dây sao .Trong tích tắc, tôi biết mình phải nói gì: - " Linh! Linh hãy cho Khánh một cơ hội nhé!" Linh ngước lên nhìn tôi, đôi mắt ánh lên niềm vui.....Linh mỉm cười thay cho câu trả lời..... Tôi thật sự rất vui mừng, quá vui mừng, rất rất vui mừng..... Và chúng tôi bắt đầu từ lúc đó...... ![]() ![]() Nó ngồi bên cửa sổ... Khung cửa sổ lớn trong căn phòng nhỏ bé của nó như bao trùm được cả bầu trời... Nó nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời... Đẹp nhẹ nhàng, lạ lùng, nhưng có lẽ vẫn không đẹp bằng lọ sao của nó. Lọ sao của nó vừa màu sắc, vừa lóng lánh, 1000 ngôi sao được gấp bằng giấy màu phủ nhũ bạc, dính và đẹp đến hoàn hảo, không có đến một ngôi sao bị bẹp hay bị méo... Chuyện, nó đã bỏ ra cả năm trời để hoàn thành lọ sao này mà!!! Lọ sao này nó dành cho 1 người, người bạn thân của nó, mối tình câm lặng của nó.... Mai là Khánh về phép rồi, nó sẽ lại gặp Khánh, và nó đã dự định là sẽ nói gì rồi..... Nó và Khánh là bạn thân của nhau, Khánh rất hay tâm sự với nó, nó luôn luôn lắng nghe Khánh. Khánh thích kể chuyện linh tinh, trên trời dưới đất với nó.... Nhưng nó thì chưa bao giờ tâm sự như vậy với Khánh cả, nó đã ôm trong 2 năm học một tâm sự lớn, mà nó không đủ can đảm để kể với Khánh.... Đến khi nó đủ can đảm thì không kịp nữa..... Nó và Khánh gặp nhau trong một hoàn cảnh đặc biệt: cả 2 đều là học sinh mới đến, và vào ngày đầu tiên đến lớp đều đi học muộn... cả 2 đứa đều chạy bán sống bán chết, vắt chân lên cổ, chả nhìn gì hết.... và tất nhiên, một cuộc "đụng đầu" hoành tráng đã diễn ra trước cửa lớp.... Nó đau điếng ôm đầu, Khánh xin lỗi rối rít và đỡ nó dậy, rất ga lăng, Khánh thu lại đồ đạc cho nó và kéo nó vào lớp. Từ hôm đầu tiên ấn tượng đã đậm rồi, càng về sau 2 đứa chơi càng thân, càng hợp cạ.... Cả lớp vẫn nghĩ nó và Khánh là 1 cặp "trá hình" bạn thân. Nhưng Khánh mặc kệ, Khánh vẫn hay nói đùa là nếu có bạn gái như nó thì quá tốt, chỉ sợ Khánh không xứng thôi..... Những lúc đó, ngoài câu nói đùa theo: "Tất nhiên rùi!" , trong lòng nó luôn nhủ thầm là Khánh quá xứng..... Trong 2 năm học cấp 3, nó và Khánh có cái gì mới cũng khoe nhau, phát hiện quán nào mới là ghé vào ăn uống, cái gì cũng tâm sự (tất nhiên là chuyện riêng quá thì không) .... nó yêu Khánh từ lúc nào không hay.... Mà chính nó cũng không biết đó có phải là tình yêu không nữa, nhưng chắc 3 năm yêu thầm của nó không phải chuyện đùa... Nó thích vẻ mặt của Khánh khi tâm sự với nó, và cả khi Khánh ngắm sao nữa.... Khánh rất thích thiên văn, Khánh tự sắm cả một kính thiên văn để được ngắm nhìn các ngôi sao kỹ hơn. Khánh rất thích sao, Khánh vẫn thường nói muốn bay lên các vì sao, một ước mơ thật trẻ con, nhưng nó yêu ước mơ ấy, nó yêu sự trẻ con và vô tư ấy của Khánh. Nó đã từng hứa sẽ làm cho Khánh 1000 ngôi sao, để ước mơ của Khánh có thể thành hiện thực. Khánh nhìn nó nhỏen miệng cười. Nó mãi không quên nụ cười ấy. Khánh bảo Khánh thích chơi với nó vì nó vừa mạnh mẽ, vừa dễ thương, lại biết lắng nghe..... Thật ra, nó biết nó không được như thế, nếu nó mạnh mẽ, nó đã đủ dũng cảm để nói với Khánh tâm sự của nó, nhưng nó yếu đuối hơn thế... Nó yêu và thương cảm cho Khánh. Khánh tuy con nhà giàu, nhưng rất có ý chí, không đua đòi ăn chơi, mặc dù cha mẹ đều mải lo kiếm tiền nên không quan tâm tới Khánh lắm, tất cả phó thác cho chị giúp việc. Mà người giúp việc sao có thể thương Khánh như mẹ được, chính vì thế Khánh là đứa khá thiếu thốn tình cảm. Cũng may, Khánh không vì thế mà sa ngã. Và cũng vì thế nó trở thành người duy nhất lắng nghe Khánh... Nó biết, Khánh chỉ coi nó như 1 người bạn tri kỷ, nhưng không phải là bạn gái. Nhưng rồi cuối năm lớp 11, nó vẫn quyết định nói cho Khánh biết tình cảm của nó. Lúc đó cũng là lúc nó đã hoàn thành lọ sao tự gấp, lọ sao hoàn hảo của nó, nó đã tỉ mỉ biết bao!!! Nhưng rồi ông trời trớ trêu bắt nó ốm, đến hôm bế giảng cũng không đi được, mà sao cũng không thấy Khánh tới thăm.... Rồi vài ngày sau, nó đã đỡ hẳn, Khánh gọi điện và hẹn nó đi chơi. Tối hôm đó, khi 2 đứa đi dạo quanh hồ Tây, nó chưa kịp nói gì thì Khánh đã bắt đầu trước. Khánh bảo Khánh sắp đi Anh du học, Khánh sẽ học đại học tại đó. Khánh phải sang từ hè để thích nghi và học thêm để theo kịp chương trình bên đó. Chỉ còn 2 ngày nữa là Khánh đi rồi..... Nó quỵ xuống, Khánh hoảng hốt đỡ nó ngồi xuống ghế đá. Nó cảm thấy lạnh, lạnh toát cả người, mặt đất như thụt xuống sâu hơn, trời như tối hơn.... Khánh ngồi im lặng. Nó cũng im lặng. Nó không mở miệng ra nói được. Nó đã không thể kể ra tình cảm của nó.... Cả 2 đứa đã ngồi im lặng như thế cho tới khi mẹ Khánh gọi điện gọi về vì có mấy người bạn đến chia tay.... Hóa ra nó là người biết cuối cùng.... CUỐI CÙNG..... tại sao chứ? Câu trả lời bị quên lãng, và nó cũng không hỏi tới.... Nó muốn đi tiễn Khánh, nhưng đã không thể, vì sau hôm đó về nhà nó đã ốm nặng hơn. Khi nó nằm mê man trong bệnh viện vì sốt cao thì Khánh đã lên máy bay sang nơi đó... Khánh đã nhắn cho nó : “ Linh ơi, đừng buồn nhé, tao chỉ đi có mấy năm rồi lại về thôi mà, mày ở VN đừng quên tao nhé!” Tất nhiên, sao mà nó quên Khánh được!!! Và lọ sao vẫn được nó trang trọng để trên bàn học, lọ sao vẫn được giữ nguyên với dải ruy băng xanh nó đã cẩn thận thắt lại. Nó vẫn lau cho lọ sao được sáng lên, sẽ sáng mãi để nó còn tặng Khánh chứ! Trong khoảng thời gian đó 2 đứa vẫn liên lạc thường xuyên qua mạng.... và nó vẫn nuôi hy vọng... Rồi 1 năm trôi qua nhanh chóng, Khánh báo tin sắp về phép, Khánh bảo sẽ có bất ngờ cho nó! Nó vui không thể tả, cả ngày nó vui đến nỗi cứ tưng tửng chẳng làm được gì. Rồi ngày ấy cũng đến, chính là hôm nay nè, nó không ra sân bay đón Khánh được. Nhưng đã hẹn Khánh đi chơi, và lại cái quán cạnh hồ Tây, cái quán quen thuộc của 2 đứa... Nó đến sớm và chờ trước, nhưng niềm vui chợt tắt khi nó thấy Khánh.... Khánh không đi một mình, Khánh dẫn theo 1 cô bé nào đó..... Cô bé ngồi đối diện nó thật dễ thương, đôi mắt đen láy, to tròn, đôi môi hồng hồng thật đáng yêu.... Và nó cũng đoán được cô bé là ai. Khánh hồn nhiên giới thiệu rằng cô bé là Hằng, kém Khánh 1 tuổi, cũng sang bên đó cùng Khánh, và bây giờ, tất nhiên là bạn gái Khánh. Nó cười, miệng cười nhưng mắt không cười.... Hình như cô bé cũng nhận ra điều đó nên e dè nhìn nó. Nó nhận ra ánh mắt đó và chuyển hướng câu chuyện cho vui, thoải mái hơn, nó không muốn cô bé khó xử.... Khánh có vẻ rất vui. Trước khi tiễn nó về, Khánh nói rằng cô bé chính là bất ngờ của Khánh dành cho nó. Khánh đã rất muốn giới thiệu cô bé với nó... Nó cười , và chỉ cười thôi, nó đã không biết nói gì hơn.... **** chiều hôm nay nắng chợt tắt, đi một mình trên con đường về nhà, sao nó thấy thật buồn, hồ Tây thật lạnh, giữa 1 ngày hè mà sao nắng lại tắt, gió lại thổi lạnh đến thế? Có giọt nước lăn dài trên má nó.... Mưa chăng? Không, trời đang rất quang mà..... Ansa , 25/09/06 . 21:30 ![]() Hoàng guồng bánh xe hơn, nhanh nhẹn và khéo léo để luồn qua chỗ tắc, rồi lao xe trong một con ngõ ở phố Hàng Điếu. Khoá và để xe ở ngõ, nó hộc tốc chạy ngay vào lớp học thêm nâng cao môn Lý, ở đó có ông thầy nổi tiếng nghiêm và dạy hay. May, nhìn đồng hồ ở lớp thì vẫn sớm hơn giờ vào lớp 30s. Hoàng vừa thở dồn dập vừa nhìn quanh lớp học chật kín, nó ko thấy Thắng tới “găm” chỗ trước như đã hẹn.” Ấy cho tớ với đc ko?” Hoàng đứng ở đầu bànm bàn ít đứa ngồi nhất trong lớp. Đứa con gái ngồi ngoài bàn ngẩng lên nhìn Hoàng, hơi cau mày thì phải, rồi cũng ngồi dịch vào để Hoàng ngồi. - Có phải bé Cận là người duy nhất hay chờ người đón sau giờ học? (Hoàng gật). Vì nó cau có mà mày ấn tượng?- Về sau, Thắng hỏi Hoàng. - Không hề! Mày ko thấy bé học giỏi phát khiếp à. Bài anh em mình vắt óc cả ngày làm cũng ko nổi mà bé 1 phút đã xong, như chỉ việc chép lời giải từ óc mình ra vậy. Đáng ngưỡng mộ đấy chứ! – Hoàng im một lúc – Cũng đáng yêu nữa! - Haha! Đáng yêu vì giải đc bài ư? Mày ngộ nghĩnh thật! *** Buổi tiếp sau đó, đúng là kệ cho Thắng nghĩ gì, Hoàng vẫn ngồi chỗ cũ cạnh Lê. Nhìn nhãn vở lần trước, Hoàng đã biết tên “bé Cận” rồi, nhưng vẫn chưa có gì để bé chú ý tới và nói chuyện cùng với Hoàng. Bé chắc chỉ thích học Lý mà thôi. - Mày làm hết bài chưa? Tao mượn xem 1 tí. - Đứa bạn gái bên cạnh hỏi Lê. Lê quay ra lục cặp rồi kêu: - Ối! Hôm nay tao lấy tiền trong Lợn để đóng học phí xong vội quá lại nhầm vở. - Chết mày! Hôm nay thầy kiểm tra mà mày lại thế? Mà mày ko thấy thầy dạo này hay bực à, chắc thầy sẽ… - Thôi, mày đừng giả sử thế tao càng méo mặt hơn. Làm thế nào bây giờ? – Lê cắn móng tay. Hoàng nghe vậy, bỗng nẩy ra 1 ý tưởng. Nó nhìn đồng hồ: 5 phút nữa mới vào học. Nó vội đứng dậy chạy ra lớp học, phóng ào ra chợ Hàng Da ngay gần đó. *** 5 phút sao, thầy vào lớp, và thằng Hoàng cũng đang đứng trước mặt thầy lý với 1 bó cúc to đùng. Nó cười tươi. - Em chúc mừng sinh nhật thầy ạ! - Ôi! Cảm ơn em - Thầy lý nhướn mày nhìn bó hoa nó tặng – Nhưng sáu tháng nữa mới là sinh nhật tôi cơ! Cả lớp cười rần rần. - Thì em chúc mừng sinh nhật thầy của sáu tháng nữa, và những năm trước em chưa có dịp ạ. Cả lũ vỗ tay rào rào. - Và để mừng ngày hôm nay, em xin hát tặng thầy 1 bài ạ. Tiếng đập bàn rầm rầm ko ngớt. Nghe Hoàng hát và cả lũ vỗ tay hoà theo bài hát dễ thương và vui vẻ, thầy khịt khịt mũi chỉnh lại gọng kính. - Thầy cảm ơn các em, thầy chưa bao giờ thấy lớp nào học thêm làm thầy xúc động như vậy, nên thầy cũng muốn hát tặng các em một bài. Cả lũ gào rú lên sướng ngất ngây. 15’ đầu tiên của lớp học đã diễn ra thật vuivẻ. Rồi thẩy trò học tiếp, tất nhiên không có “tiết mục” kiểm tra bài cũ nữa. *** Tan học, Lê lại đứng chờ bố như thường lệ, nhưng lần này ko chỉ có một mình nó nữa. - Chào ấy – Hoàng cười – À, ấy cũng đợi người đến đón giống tớ à? - Ừ, tớ chờ bố - Lê cười, nhìn Hoàng rạng rỡ. Sau “vụ” sinh nhật thầy, Hoàng đủ nổi tiếng với Lê rồi. - Ô, ấy có cái cặp giống tớ kìa, thế mà tớ ko nhận ra. Không biết ấy có nhét thêm đủ thứ sách truyện nhăng nhít như tớ hay ko nữa – Hoàng cười tít – À mà ấy thích đọc truyện gì nhất? - À, tớ … - Lê cười. Chiếc xe buýt đi ngang qua, phải dừng lại vì đường chật quá, nó nhả khói mù mịt vào 2 đứa đứng trên đường. Lê nhăn mặt, thè lưỡi ho sù sụ. - Tớ xin lỗi, tớ vốn bị dị ứng với khói. Tớ cũng ko thể đi nổi các loại xe ôtô vì bị say. - Ừ, ko sao mà, nhiều xe tớ cũng ko đi nổi nữa, như là ba bánh của trẻ con chẳng hạn! Lê nghe Hoàng nói mà phì cười. - Mình ngồi cạnh nhau, lại có túi giống nhau thế này dễ bị lẫn túi đấy. Ấy có muốn tớ chạy ra chợ, mua tặng mỗt đứa mình 1 cái đề can mặt cười khác nhau để phân biệt ko? - Ơ, nhưng tớ đang đợi bố, ấy nói tớ mới nhớ ra, sao bố tớ từ cơ quan về lâu đón thế nhỉ. 10 phút rồi còn gì, thường thì bố tớ chỉ muộn ko quá 5 phút? - Ấy đã biết là có hàng điện thoại công cộng ở kia ko nhỉ? – Hoàng chỉ tay ra tít cuối phố. - Vậy ư? Cảm ơn ấy, đúng là tớ nên đi gọi điện thoại đây. *** Một lúc sau Lê quay lại. Hoàng vẫn đang đứng ở đó. - Chán quá. Bố tớ bảo khu cơ quan bố tớ đang ngập ko đi đc vì mưa lớn quá. - Ừ, chắc người nào định đoán tớ cũng vậy nên đến muộn. - Mà tí tớ lại có buổi học Hoá nữa. Bố tớ bảo tớ nghỉ, nhưng làm sao có thể nghỉ đc. - Ừ, đúng rồi, nghỉ một buổi là mất bao nhiêu bài. Mà sao ấy ko đi xe ôm? - Tớ… tớ… Tớ chưa bao gờ đi xe ôm cả. Chỉ là nghe nói thôi, bị dọa là chính…Thêm nữa là bố mẹ đều ko muốn tớ đi xe ôm… - Lê đẩy gọng kính lên nhíu nhíu mày… - Lê này – Hoàng nói nhanh - ấy còn tiền ko? - Có. 100k. Là tiền đóng cho lớp học hoá đấy. Sao cơ? - Tớ cũng còn 100k. Ở chợ hàng Da ngay đây người ta có bán xe đạp cũ. Tớ định mua một cái để chở ấy đi bây giờ nhé. - Mua xe? Để chở tớ? – Lê trố mắt. - Tại sao ko? Đi mà. Tớ chỉ vay ấy thôi, lần sao tớ sẽ trả, đằng nào tớ cũng đang cần xe đi. Đây, ấy có thể giữ đôi giày của tớ làm tin (Hoàng tháo giày của mình ra luôn), nó có ghi giá đằng sao là 70.000 nhưng thực ra tớ chỉ mua có 68.000 thôi. Nếu chưa đủ thì cầm lấy cái này của tớ (Hoàng cởi cặp ra), chắc ấy đã biết giá, tớ mua 30.000 đc khuyến mãi thêm mấy cái fec-mơ-tuya gắn sẵn nữa này. Ấy cầm cả chứng minh thư của tớ nữa. Nhìn ảnh tớ chụp trong chứng minh thư trông đần đần thế này cũng làm ấy cười giảm stress và an tâm hơn đấy nhỉ? Thế ổn chưa? - Thôi đc rồi – Lê phì cười, tuy có bằng chứng là vụ sinh nhật vừa rồi, nhưng nó vẫn nửa tin nửa ngờ. - Ấy cầm tiền của tớ đi vậy. - Chờ tớ nhé – Hoàng kêu lên và phóng đi. 3 phút sao, đã thấy Hoàng phóng trên một chiếc xe đạp, cười tươi đỗ xich trước mặt Lê - Nhanh vậy? – Lê ngơ ngác. - À, người ta cũng đang cần tiền ấy mà. – Hoàng nhún vai –Mà đây giả ấy, tớ ko cần nhiều tiền đến vậy – Hoàng trả lại Lê tờ 100k. - Còn thế nữa… Cái xe trông phải đắt hơn 100k nhiều chứ nhỉ?!? – Lê ngồi đằng sau cười kinh ngạc, nó chớp mắt hoài - Ấy có nói dối gì tớ ko vậy? - Ơ, tớ nói dối gì cơ? - Thế sao ấy có thể làm đc những điều đó? - Thì giống như ấy giải bài Lý siêu khó chỉ trong 1’ ấy. Sao ấy có thể làm đc? - Vì tớ… vì đó là cái tớ yêu thích, tớ để ý nhiều đến nó, thực tập nhiều thành quen thôi. - Thì tớ cũng thế! - Nhưng mà…- Lê nhìn Hoàng với đôi mắt vừa ngưỡng mộ vừa khó hiểu - Những gì ấy làm đc theo 1 cách rất riêng… ý tớ là thật kỳ lạ và thú vị! - Ấy cũng có một cách rất riêng mà – Hoàng chỉ cười. - Thật ko? Tớ có một điều gì đó rất riêng sao? - Tất nhiên rồi! Ai cũng có một cách rất riêng! - Dù sao tớ vẫn muốn học ấy! – Lê nói quả quyết. - Tớ cũng thế. Hai “nhóc” cười thật tươi, rồi lên xe chở nhau đi. Mỗi đứa dù đã hiểu nhau ít nhiều, nhưng vẫn giữ trong mình một nỗi băn khoăn: “Sao bạn ấy lại làm đc những điều như vậy?” Nhưng đó là nỗi băn khoăn rất êm ả và bình yên. *** Và trong tương lai, nếu Lê có hỏi Hoàng đã trả bao nhiêu cho cái xe này thì ko bít Hoàng đáp ra sao? Theo bạn thì Hoàng có đáp theo một cách rất riêng của Hoàng nữa ko? Bởi thực ra, Hoàng đã phải trả 500 đồng chiếc xe đạp nó giữ ở chợ Hàng Da thôi mà A. (A.Anh)[color=yellow][/color] ![]() NGÀY THỨ 99 Hôm nay là ngày cuối cùng của chuyến du lịch, thật may mắn, gia đình hắn bận công chuyện nên fải về trước, hôm nay chỉ còn K và cô bé k0 ai wấy rối. Mới 5h sáng, cô bé đã sang fòng đánh thức K, rủ K đi ngắm mặt trời mọc. K và cô bé đi dạo dọc bãi biển, bãi biểm tậht đẹp và vắng lặng, chỉ có 2 người đi bên nhau, dưới ánh nắng ấm áp nhưng vẫn còn chớm lạnh của buổi sớm mai cô bé khắc tên K và tên cô bé trên bãi biển, rồi đợi thuỷ triều cuốn đi, cô bé bảo rằng, khi iu thương 1 ai đó, chỉ cần khắc tên mình và người đó trên cát rồi cho nước biển cuốn đi, thì sẽ được cùng người đó iu thương mãi mãi. Cô bé way sang K, gửi 1 nụ hôn thật sâu trên môi K, cô bé bảo rắng, cô bé iu K nhìu lắm, có thể cuộc ống ngắn ngủi này k0 đủ để cô bé iu K, cho nên nếu có têhm 1 cuộc sống nữa, 1 cuộc đời nữa, được gặp K 1 lần nữa, cô bé vẫn sẽ típ tục iu K. K mún nói lắm, rắng K cũng iu cô bé, iu cô bé vô cùng, nhưng k0 hỉu sao môi K k0 nói thành lời, chỉ bít lặng lẽ đi bên cạnh cô bé, K tự hứa với lòng, vào đúng ngày thứ 100, K sẽ tỏ tình với cô bé. Hoàng hôn buông xuống trên bãi biển, biển như được khoác chiếc áo khác, màu cam lan toả cả 1 góc trời. K và cô bé vẫn bên cạnh nhau. Cảnh vật thật đẹp nhưng sao bùn wá. Ánh mắt cô bé cứ hướng về 1 fía xa xăm nào đó. Cô bé nhìn bầu trời, nhìn mặt biển rồi lại nhìn K, cô bé nhìn K rất lâu, nhìn rất kĩ, rồi cô bé lại nhìn về fía xa xôi, ánh mắt lại mang nỗi bùn vời vợi. Cả 2 đứng bên nhau đến khi mặt trời khuất bóng hẳn, màn đên bao trùm tất cả. Ánh mắt cô bé vẫn gửi ở nơi nào đó xaxăm, cô bé bảo: - Cả ngày hôm nay tụi mình thật may mắn, được ngắm mặt trời mọc rồi ngắm lun cả mặt trời lặn. Cuộc đời con người cũng như mặt trời vật, có mọc rồi sẽ có lặn, nhưng mặt trời khi lặn thì ngày hôm sau sẽ lại mọc, còn con người khi đã chết rồi sẽ vĩnh viễn k0 sống lại được. A k0 có fần fuớc nhìn e lúc mới sinh ra, nhưng hi vọng a sẽ có thể nhìn e khi e ra đi mãi mãi - Trời, sao e nói chuyện xa xôi vậy? đời còn dài mà. - Ai bít được a, cuộc sống mà, hôm wa vẫn còn vui vẻ tràn đầy nhựa sống, bít đầu ngày mai đã khổ sở bên jường bệnh rồi, e sợ jường bệnh lắm anh à, e đã tấhy ông ngoại e, trước khi mất vẫn còn vật vã dưới hàng chục mũi kim tim, e k0 chịu đâu, e k0 mún đau đớn như vậy đâu, nếu e bị như ngoại thì thà e chết lun còn hơn - E nói khùng wá, con người dù chi còn 1 hơi thở cũng fả trân trọng chứ. - Trân trọng làm j rồi cũng sẽ chết thôi anh à. Rồi cả 2 im bặt, cả 2 trở về fòng thu dọn đồ đạc rồi lên xe về tahnh phố. Suốt đường về cô bé có vẻ mệt nên ngủ suốt, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay K k0 rời. Xe đỗ xịch trước nhà K, trước khi K xuống xe, cô bé ôm K hôn 1 cái thật sâu rồi chào tạm biệt. Đồng hồ điểm 0h, đó là ngày thứ 100 Về đến nhà K ngủ suốt đến tận 10h sáng, chuyến đi dài làm K mệt đừ người, K k0 muốn rời khỏi jường. Nhưng tiếng chuông cửa k0 cho fép K típ tục "nướng", vác bộ mặt ngái ngủ, K ra mở cửa. Thì ra là người jao bánh kem, K hơi bất ngờ, vì hôm nay có fải sinh nậht k đâu, nhưng địa chỉ thì đúng rồi, tên của K cũng chẳng sai, lại có kèm thêm 1 bức thư nữa, K kí nhận, đem bánh kem vào nhà, trên bánh kem là dòng chữ "HAPPY 100 DAYS I LOVE U TO DAY AND FOREVER". K đoán ngay là cô bé, jật mình K mới nhớ ra hôm nay đã là ngày thứ 100. K mở fong thư ra đọc, đúng là nét chữ của cô bé, xinh xắn và đáng iu như chính cô bé vậy. " Anh à, 100 ngày trôi wa nhanh wá fải k0, e cứ ước ngày thứ 100 sẽ mãi mãi k0 tới nhưng dù sao nó cũng tới rồi, có lẽ 100 ngày k0 đủ để vun đắp tình cảm trong a, nhưng với e nó sẽ vẫn mãi là kỉ niệm đẹp nhất trên cuộc đời này. A có bít e thix a từ khi nào k0? chắc là ak0 bít đâu. E thix a từ lần đầu tiên khi e bước vào trường, a ngồi lặng lẽ ở 1 góc sân, ánh mắt của a chứa 1 cái j đó bùn lắm, k0 hỉu sao từ ánh mắt đó e cảm nhận nơi a 1 sự lạnh lùng, đơn độc, từ đó e cứ dõi theo a suốt, e đả chứng kiến a từ chối rất nhìu cô gái bị a từ chối, đã nhìu lần e mún tỏ tình với a nhưng lại thôi, e ôm mối tình đơn fương đó suốt năm lớp 10, lên cả 11, e vẫn đơn độc dĩ theo a. Nhưng rồi đến ngày hôm đó e vẫn quyết định tỏ tình với a, a có bít vì sao k0? Vì e bít bản tânh e k0 còn sống được bao lâu nữa, bác sĩ đã chuẩn đoán e sẽ k0 thể sống wá nữa năm, cho nên e quyết định lấy hết can đảm để nói với a, cũng may là a đồng ý. 100 ngày wa bên a, là điều hạnh fúc nhất đời e, tuy a vẫn lạnh lùng nhưng e bít a cũng wan tâm e rất nhìu. Cám ơn a, cám ơn a nhìu lắm Ông ngoại e đã từng mắc chứng bệnh này, và ông cũng đã wa đời, nhưng trước khi ông đi, e cảm thấy ông rất đau đớn, e ghét bệnh viện, ghét kim tiêm, e k0 mún chết rên jường bệnh đâu. Cho nên, có lẽ khi a đọc bức thư ày thì e cũng đã vĩnh viễn rời khỏi cõi đời này rồi, e sẽ ra đi khi e còn xinh đẹp nhất, để hình bóng e mãi mãi xinh đẹp trong a. E iu a, iu a nhìu lắm, e k0 cần a iu e, chỉ cần hình bóng e chiếm 1 góc nhỏ trong trái tim e là được rồi, xin hãy nhớ đến e, nhớ đến 100 ngày vừa wa như 1 kỉ niệm đẹp nhất của a. MÃI YÊU ANH" Đọc xong bức thư K fóng như điêm đến nhà cô bé, vừa chạy đến cỗng nàh cô bé thì K đã thấy xe cứu thương đậu trước nhà, cô bé nằm bất động trên cáng cứu thương, cổ tay vẫn còn rĩ máu. Y tá vừa đưa cô bé lên xe cấp cứu thì K cũn lao theo, K nắm chặt tay cô bé mà khóc, K lay mãi nhưng cô bé k0 trả lời K, K như fát rồ, y tá, bác sĩ fải cố gắng lắm mới làm K trấn tĩnh lại được. Cô bé đã được đưa vào fòng cấp cứu, K cứ ngồi trước cửa fòng cầu nguyện. K van xin cô bé hãy cố gắng tĩnh dậy để K có cơ hội nói với cô bé rắng K iu cô bé đên dường nào Sau 2 jờ căng thẳng, cuối cùng cô bé cũng được đưa ra khỏi fòng cấp cứu tuy vẫn còn mê man. Ba mẹ cô bé đi gặp bác sĩ trao đổi về bệnh tình của cô bé, chỉ còn K trong căn fòng bệnh lạnh lẽo, nhìn ccô bé nằm yên bất động, K trực trào nước mắt. K khóc mà cũng k0 hỉu tại sao nước mắt mình rời, K cảm thấy sợ, K sợ cô bé sẽ rời bỏ K đi mãi mãi, sợ mất đi tình cảm nồng ấm của cô bé, sợ mất đi nụ cười của cô bé, mất đi những ngày tháng êm đềm bên cô bé, K cứ ôm bàn tay của cô bé mà khóc. Gần nữa ngày trời nằm bất động trên jưòng bệnh, vừa tỉnh dậy cô bé đã rút hết kim tiêm truyền dịch, vùng chạy ra ngoài, lần đầu tiên K thấy cô bé fản ứng mạnh như vậy, bị ba mẹ kềm lại, cô bé vẫn vùng vẫy hét lớn: - COn đã nói con ghét kim tiêm, ghét jường bệnh, ba mẹ muốn j? muốn con chết trên giường bệnh như ông ngoại à? muốn con chết trong đau đớn như vậy à, con k0 muốn, k0 muốn, buông con ra, thà con chết ngay lúc này, còn hơn fải chết wằn wại như vậy, buông con ra. -Ba van con, van con, con đừng như vậy nữa, con làm như vậy thì con giết ba mẹ lun đi Vừa nói ba cô bé vừa khóc, 1 người đàn ông rắn rõi như ba cô bé mà cũng có lúc mềm yếu như vậy, ông k0 gào thét mãnh liệt như mẹ cô bé, 2 hàng nước mắt chỉ âm thầm lăn dài trên đôi gò má jà nua của ông, nhưng khiến người ta cảm nhận 1 nỗi xót xa da diết. Mẹ cô bé ôm chầm cô bé mà khóc, khóc đến ngất đi. Ba mẹ cô bé đã về nhà nghĩ, căn fòng bệnh lạnh lẽo jờ đây chỉ còn cô bé và K. Cô bé năm yên trên giường bệnh, xoay mặt vào tường, k0 khóc nữa và cũng k0 cười, chỉ nằm đó, k0 nói 1 lời. K vẫn ngồi bên giường bệnh, nhìn cô bé mà lòng K buồn vời vợi, lần đầu tiên cô bé lạnh lùng với K như thế, K muốn nói với cô bé điều j đó để xoá đi cái k0 jan yên lặng đến đáng sợ này, nhưng K k0 bít nói j cả, K đã wen im lặng và lắng nghe cô bé nói, nhìn cô bé cười rồi. Jờ đây K cảm thấy như mình là kẻ vô dụng, cô bé đã mang đến niềm vui cho K, đã làm cho K biết bao nhiu thứ vậy mà jờ này, chỉ 1 nụ cười mà K cũng k0 thể đem đến cho cô bé được. 1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng trôi wa, bầu không khí vẫn yên lặng như thế. 12h trưa, K đỡ cô bé ngồi dậy và đút cháo cho cô bé ăn, nhưng cô bé cương quyết k0 ăn, K đút muỗng nào là cô bé lại đẩy ra muỗng đó, thế nhưng K vẫn kiên trì, vừa đút vừa dỗ ngọt, nhưng cô bé vẫn cứ đẩy tay K ra, đến nỗi cả chén cháo đỗ đầy áo K, đến lúc đó cô bé mới luống cuống xoay sang xin lỗi. K k0 nói j, chỉ lẳng lặng thay chén cháo khác rồi đút cô bé ăn, bây jờ cô bé mới ngoan ngoãn ăn cháo, nhưng mỗi muỗng cháo cô bé ăn vào thì 1 jọt nuớc mắt của cô bé lại trào ra, đến lúc cô bé k0 thể kềm chế hơn nữa, nước mắt cứ tuôn trào, cô bé ôm lấy K mà khóc, mà gào thét: - Tại sao? tại sao ông trời lại đối xử với e như vậy?????? em muốn sống, em muốn bên cạnh ba mẹ, muốn bên cạnh anh, tại sao e fải chết, e k0 muốn e k0 muốn Từng lời của cô bé, từng jọt nước mắt của cô bé như những nhát dao cứa vào tim K, K cảm thấy đau lòng lắm, cảm jác như sắp mất mát cái j đó to lớn lắm. K ôm lấy cô bé, cố nén những jọt nước mắt chực trào: - E đừng như vậy nữa, cuộc sống con người vốn ngắn ngủi lắm, có sinh rồi có diệt thôi, nhưg 1 ngày còn sống là wí 1 ngày, đừng huỷ hoại 1 ngày đó, mà hãy trân trọng 1 ngày đó, bít là ngày mai mình chết cũng được, nhưng hôm nay cứ sống đi đã. Hứa với a đứng làm chuyện dại dột nữa. Đối với a, dù chỉ 1 jờ, 1 jây, 1 fút e còn hiện diện trên cõi đời này thì a vẫn còn hạnh fúc, cho nên a xin e đừng vứt bỏ những jây fút đó, được k0 e? - Vậy a có ........ - CÓ iu e k0 fải k0? Có chứ, e đã làm thay đổi cuộc sống của a, thay đỗi cách nghĩ của a, dạy a bít iu và được iu, dạy a thế nào là hạnh fúc. E đã đột ngột xuất hiện làm đảo lộn cuộc sống của a, vì vậy a k0 cho fép e đột ngột ra đi, dù chỉ còn 1 ngày xin e hãy cứ để a iu e 1 ngày nha e. Cô bé k0 nói j, chỉ khóc và khóc, nước mắt rơi còn nhìu hơn ban nãy nữa, nhưng K k0 dỗ cô bé nín, vì K bít những jọt nước mắt ấy là những jọt nước mắt hạnh fúc hiếm hoi của cô bé. 1 năm sau 8h sáng - Alô, K hả? hôm nay là jỗ đầu của Như, K ghé nhà Như k0? - Uhm, fải wa chứ, K sẽ viếng mộ Như trước khi wa nhà Như. - Uh, cũng fải, mình wa nhà K đi chung với K nha -k0, K muốn đi 1 mình - Uh, tuỳ K, vậy khoảng mấy jờ K wa nhà Như - Chắc 5h chiều k wa nhà như, viếng mộ Như xong, K còn ra sân bay đón 1 người bạn nữa - Uh, vậy 5h gặp nha - Uh, bye 4h chiều - sân bay Tân Sơn Nhất - A, chào a, e cứ sợ a k0 ra đón e - A k0 ra sao được 1 năm trôi wa cô bé đã thay đổi nhìu, trông cô bé k0 còn xanh xao nữa, mái tóc đã cắt ngắn nhìu, có lẽ do ca fẫu thuật đòi hỏi cô bé fải hi sinh mái tóc dài đen óng của mình, nhưng mái tóc ngắn trông rất hợp với khuôn mặt trái xoan của cô bé, nhìn cô bé như 1 cô búp bê vậy. 1 năm trước may là gặp người wen của ba cô bé làm bác sĩ ở Mỹ về, ông ta cho biết ở Mỹ đang nghiên cứu về căn bệnh của cô bé và chiều hướng rất khả wang, nếu cô bé sang Mỹ điều trị thì sẽ có rất nhiều cơ hội. K còn nhớ như in trước ngày cô bé lên máy bay, K đã thức suốt đêm xếp 1000 con hạc jấy tặng cho cô bé, thật tội cho K, lần đầu ngồi xếp hạc nên tay chân cứ lóng nga lóng ngóng, cứ làm đi làm lại hoài. Ngày lên máy bay, cô bé ôm K khóc rất nhìu, cứ bám lấy K, k0 muốn lên máy bay, K fải dỗ mãi cô bé mới chịu thôi. Lên máy bay, tay cô bé cứ jữ chặt lấy lọ thuỷ tinh đựng 1000 con hạc jấy của K. Suốt 1 năm k0 ngày nào là cô bé wên email về cho K. Ngày trước khi lên bàn mỗ, cô bé gọi điện về cho K, cả 2 ngồi nói chuyện suốt đêm, cô bé khóc và K cũng khóc, bởi ca mỗ đó rất wan trọng, mang tính chất quyết định, nó có thể cứu cô bé thoát khỏi căn bệnh khốn khổ mãi mãi và cũng có thể mang cô bé đi mãi mãi. Bác sĩ fụ trách ca mỗ cho cô bé đã kể lại,trong lúc thực hiện ca mỗ, có 1 lúc thập tử nhất sinh, tưởng rằng cô bé k0 wa khỏi, nhưng có lẽ nhờ ý chí sống mạnh mẽ trong cô bé trỗi dậy, nên cô bé đã chiến thắng tử thần và hồi fục hoàn toàn. Giờ đây, cô bé đứng đó, trước mặt K, nói cười ríu rít như ngày trước, K cảm thấy k0 còn niềm hạnh fúc nào hơn, niềm hạnh fúc của 1 năm trước lại tràn về, làm K k0 kềm được, cứ ôm chầm lấy cô bé mãi. Sau 1 lúc K mới chực nhớ: - E mới đi 1 chuyến bay dài chắc mệt lắm hả? về nhà nghĩ nha - K0, e muốn thăm mộ chị Như trước, ngày trước cũng vì cứu e mà chị Như gặp tai nạn, đến bây jờ e vẫn thấy ân hận - Thôi e đừng nghĩ vậym sự cố ngoài ý muốn thôi mà, Nhưng dù sao e cũng fải bít trân trọng mạng sống của mình hơn, nên nhớ e đã nợ Như 1 mạng sống, e fải sống luôn cho fần của Như đó. - Uhm, e biết mà, mình đi thôi a. Hoàng hôn buông xuống, nắng ban chiều trải suốt cánh đồng cỏ, fần mộ của Như được xây dựng rất đẹp ở 1 góc của cánh đồng. Trong tấm hình, Như vẫn nở 1 nụ cười thật hiền. Như là chị họ của cô bé và cũng là bạn thân của K, Như rất hồn nhiên và yêu đời, thế nhưng số fận tậht bạc đãi cô gái trẻ ấy, Như đã yêu say đắm 1 chàng trai để rồi chính hắn đã đem đến mầm mống căn bệnh thế kỉ cho Như. Ngày Như cứu cô bé khỏi chiếc xe wái ác cũng là ngày Như nhận được xét nghiệm HIV jai đoạn cuối. Cô bé vẫn còn nhớ như in lời Như trước khi rời khỏi trần đời : " e fải sống, sống luôn cả fần của chị, fải hạnh fúc, fải vui vẻ, bít k0 e, cuộc sống của chị k0 còn bao lâu nữa, nhưng chị tin cuộc sống của e còn dài lắm, e fải sống, fải sống". Cô bé thắp 1 nén nhang, hôn lên fần mộ của Như và thì thầm: " em đã sống, và em sẽ hạnh fúc, cám ơn chị" Nắng đã tắt hẳn, K và cô bé vẫn ngồi trên cánh đồng cỏ, chỉ 2 người vai kề vai bên nhau. K nắm chặt tay cô bé và thét to: "a iu e, iu e và mãi mãi iu e". THE END |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: ^O^----t8m----^O^
Người iu dấu ^.^
![]() Em chúc anh Yên bình trong trái tim Sự yêu thương của gia đình và bạn bè Niềm tin để dẫn đường Hy vọng để vượt qua mỗi ngày Ánh mặt trời thắp sáng ... những ngôi sao để anh nhìn và ước ...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu Một trái tim để giữ sự thương yêu Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã. Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh ... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em ![]() Bình luận mới
phuonglinh9 trong
Người này và người đó (2)
phuonglinh9 trong Người này và người đó (1) [N][H][A][T] trong Đám cưới bluestar47 trong Người này và người đó (1) hime_sayuki_lovely trong Mong bạn tran thanh sang trong Cõi luân hồi [chương Một - Duyên tự ngàn năm] binrom trong Người yêu đi du học It's me trong Người yêu đi du học Bằng Lăng trong Người yêu đi du học long1985 trong Nắm tay nhau đi giữa nhân gian ...:i Love You:...
![]() ![]() ![]() Iu Anh ^^
![]() ♥ Em iu anh ♥
![]() Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới. ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
![]() Thực đơn người xem
[ Ngoan, Anh yêu Em ]
![]() Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại Bạn bè
|