^___^
^___^
62 bình chọn .
|
![]() Đó là một ngày mưa dầm dề. Đường phố ngập chìm trong nước. Những chiếc xe máy thỉnh thoảng lại tóe nước vào mặt người đi bộ trên đường. Mẹ tôi cũng là một người đi bộ. Mẹ tôi đang mang tôi trong lòng. Mẹ tôi đi bộ nặng nhọc vì tôi cứ chòi đạp trong bụng mẹ. Tôi muốn ra ngoài lắm rồi. Đêm qua, tôi nằm mơ thấy tôi được ra ngoài. Một thế giới lung linh sắc màu! Tôi mơ thấy mẹ tôi mỉm cười hiền từ và ôm tôi vào lòng trong khi nước mắt mẹ rơi. Tôi mơ thấy mẹ vạch chiếc áo bà ba sờn cũ và chìa vú cho tôi bú. Tôi ngấu nghiến bầu vú thơm mát của mẹ. Nhưng mà bây giờ tôi vẫn còn trong bụng mẹ, tối om om và rất chán. Thỉnh thoảng, mẹ tôi lại giật mình vì bị ai đó phóng xe vút nhanh qua làm tóe nước vào mẹ. - Ầm. Tôi cảm nhận được một chuyển động rất mạnh. Có lẽ mẹ tôi bị ngã xuống đường. Có tiếng xe phóng vút đi. Tôi hoang mang quá. Chuyện gì xảy ra thế này? Tôi há miệng kêu: “Mẹ ơi, mẹ ơi” nhưng mẹ tôi đâu có nghe tôi kêu. Có tiếng chân chạy rầm rập. Có người nói nhỏ: “Tội nghiệp quá”. Có người lớn tiếng: “Quân trời đánh, đụng người ta té mà chạy đi luôn”. Rồi có tiếng xe. Rồi im lặng, chỉ còn tiếng bước chân rất khẽ. Một giọng nói trầm đục: - Xét nghiệm máu trước, cần vô máu. Giọng người khác gắt gỏng hơn: - Họ có tiền không? Máu rất đắt, quĩ máu dành cho bệnh nhân nghèo hết rồi! Giọng người lớn tuổi hơn nghe trầm đục: - Hết thì xin thêm, cứ xét nghiệm đã. Không lẽ cho người ta chết? Nếu không thể xin thêm thì lấy máu của tôi. Máu của tôi là máu O có thể cho hết mọi nhóm máu. Tiếng dép loẹt xoẹt. Một giọng nhỏ hơn cằn nhằn: - Nói thì được, làm có dễ đâu. Thủ tục rắc rối hàng trăm thứ… Tất cả chìm vào im lặng. Tiếng dép loẹt xoẹt lần này có phần nhanh nhẹn hơn. Một giọng nói gần như là đắc thắng: - Em đã nói, không cần vô máu nữa mà. Im lặng. Tôi gào lên trong bụng mẹ: “Cứu mẹ con đi mà, cứu mẹ con đi mà. Con van xin các cô bác”. Im lặng. Rồi rất lâu sau mới có tiếng rất khẽ: - Còn đứa con? - Chắc cũng bị luôn rồi. Im lặng. Một lúc lâu sau. - Thôi, còn nước còn tát, cứ cho cô ấy sinh con đi. Biết đâu may không nhiễm! Im lặng. Tôi gào lên trong bụng mẹ: “Cứu mẹ con đi, ông ơi, cứu đi?”. Tôi thắc mắc tại sao họ không cứu mẹ tôi, tại sao giọng nói đục trầm tốt bụng kia không cãi lại cái giọng chanh chua độc ác đó. Im lặng kéo dài. Họ đưa mẹ tôi đi đâu đó. - Đứa nhỏ dễ thương quá. - Tội nghiệp, chết rồi. Tôi giật mình, tôi đã ra ngoài rồi à? Không, thế giới này không đẹp gì cả. Một màu trắng toát bao trùm, lạnh lẽo nữa. Những ánh mắt nhìn tôi cũng lạnh lẽo nữa. Duy nhất có một bà mặc đồ trắng có đeo miếng đen đen gần cổ nhìn tôi với ánh mắt xót thương. Tôi gào lên: “Không, con còn sống”. Nhưng họ không nghe. Chắc tại tôi nói nhỏ quá. Họ gói tôi vào trong miếng trắng trắng, lạnh toát, rồi lại bỏ tôi vào một nơi cũng trắng toát, lạnh lẽo. Im lặng rất lâu. Một bàn tay mở những thứ trắng toát đó, lôi tôi ra. A! Một ông già! Ánh mắt ông hiền từ quá. Giống ánh mắt của mẹ tôi trong tưởng tượng của tôi quá. À, mẹ tôi đâu rồi nhỉ? Từ lúc sinh ra đến giờ, tôi không gặp mẹ tôi. Tôi muốn gặp mẹ tôi quá. Mẹ ơi, mẹ ơi! Tôi khóc. Ối, mặt tôi nóng nóng. Nước mắt của tôi đấy mà. Người đàn ông đang bồng tôi trên tay giật mình. - Còn sống! Ông xót thương nhìn tôi, rồi đem tôi ra trước ánh sáng. Tôi thấy ấm hơn nhiều. Ông đem tôi đi đâu đó, bước qua những hành lang dài và hẹp. Tiếng người nói ồn ào. - Thưa bác sĩ, đứa bé này vẫn chưa chết. Im lặng. Chỉ có im lặng. Rất lâu sau. - Anh có biết mẹ nó bị AIDS không? Nó cũng có nguy cơ đó. Im lặng, rất lâu sau. Có giọng nói run run: - Không sao, tôi quen rồi. - Thôi, gọi điện qua bên nhà trẻ Mân Côi, nói với các bà xơ là có một em bé có mẹ bị AIDS bên này. Giọng nói đục trầm nghe rất quen, tôi mở mắt nhìn người nói. Người ấy có đôi mắt rất hiền, giống mắt mẹ tôi trong tưởng tượng của tôi. … Tôi về với các bà xơ, nằm chung với mấy bạn trong một cái giường nhỏ, chật chội. Tôi vẫn chưa được gặp mẹ của mình. Mẹ tôi đang ở đâu? Họ có cứu mẹ tôi không? Tôi vẫn tin ông bác sĩ có đôi mắt rất hiền ấy sẽ cứu mẹ tôi. Giờ thì tôi biết ông đó là bác sĩ rồi vì tôi nhớ có lần mẹ tôi nằm khóc một mình rồi nói với tôi giá mẹ có tiền, mẹ sẽ đi bác sĩ khám coi tôi có bị làm sao không. Tôi đói quá. Mấy bà xơ cho tôi uống sữa. Nhưng tôi muốn gặp mẹ tôi, tôi không muốn uống sữa. Ít nhất, tôi phải được gặp mẹ tôi một lần chứ! *** - Ave Maria, cầu xin Người ban phước cho đứa bé này. Hai đứa nhỏ xíu, mắt xoe tròn long lanh nhìn nấm mộ bé xinh đang phủ đầy những bông hoa hồng trắng. Đứa lớn hơn nói với đứa nhỏ: - Thôi, mình vào nhà nguyện đi, để cho em bé ngủ. - Em bé ngủ hả anh? - Ừ, em bé ngủ. Các mẹ nói nếu mình ngoan ngoãn, mình cũng sẽ được ngủ yên như em bé vậy. Những đóa hồng trắng cứ trơ ra, không chịu tỏa hương thơm. Nhưng, không hề gì. Vì em bé đã ngủ, rất bình yên! Truyện ngắn 1.075 chữ của TRẦN THỊ HỒNG HẠNH ![]() tác giả : _Crying_ Chẳng bao giờ anh giấu được em đâu Cái ánh mắt xót xa khi thoảng phút giây thôi anh nhớ về chị ấy Em chẳng thể hờn ghen, chẳng thể làm như vậy Dẫu trái tim em đang cay đắng rất nhiều Kẻ thứ 3 - kẻ đến sau cuộc tình ấy thì nói được bao nhiêu? Vì yêu anh, muốn ở bên anh mà đánh rơi đi bao nhiêu điều khác Dịu dàng xưa, tin yêu xưa lãng tan nhanh như bèo mây tản mác Mình em với em...! Chẳng bao giờ em hờn giận khi cứ mãi một mình câm lặng với đêm Anh ở nơi đây mà cứ ngỡ như xa, xa ngàn trùng vạn lý Ngày mai thôi, em sẽ trả anh về bên người mà trong anh in hằn bao suy nghĩ Ngày mai thôi, trả anh lại bên người... Nực cười con tạo khéo trêu ngươi Say đắm vòng tay, ngất ngây nụ hôn nào đắm đuối Có ai hay - chúng mình - đêm nay là đêm cuối Ngày mai, một mình em, lại một mình em trên lối cũ đi về Còn một đêm này thôi anh, em chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chẳng đắng đót thực - mê Mặc kệ người ta Mặc kệ những xót xa Chỉ muốn được bên anh, đêm này thôi, mãi mãi Ngày mai thôi, em chẳng thể níu bóng dáng anh gần lại Ngày mai thôi, trả anh lại bên người... ![]() Đề bài: “Em hãy phát biểu cảm nghĩ về một người thân yêu nhất” Bài làm: Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này. Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ. Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình. Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai. Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát. Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy. Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không? Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm. Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài. Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng… Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo. Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi. Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật. Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn. Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa. Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta. Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình. NGUYỄN THỊ HẬU (Lớp 10A2, Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh, Nghệ An - Ăn thêm cái nữa đi con! - Người đàn bà giàu sang bảo con.
- Ngán quá, con không ăn đâu! - Đứa con cằn nhằn, từ chối. - Ráng ăn thêm một cái, má thương. Ngoan đi cưng! - Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi! Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe hơi rơi xuống đường, sát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đi. Hai đứa trẻ đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh kem nằm chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, con bé gái nuốt nước miếng bảo thằng bé trai: - Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn. Thằng anh phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó thổi làm bánh rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn. - Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh - Con bé nói rồi thút thít. - Ừ tại anh! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi. ![]() Trước khi biết tên các môn thi tốt nghiệp, trước khi học sinh làm hồ sơ thi đại học, đoàn trường tổ chức trại hướng nghiệp cho khối 12. Sáng sớm dựng trại, nghe báo cáo, vui chơi ăn uống, chiều hạ trại. Trong đó, phần hấp dẫn nhất là diễn tiểu phẩm, giới thiệu trường đại học, cao đẳng hoặc trung học chuyên nghiệp nào đó mà lớp đã lấy làm tên trại. Thí dụ tiểu trại trung học y tế, tiểu trại đại học ngân hàng... Học sinh tưng bừng chuẩn bị đạo cụ biểu diễn. Quần ngắn áo dài. Ống nghe, ống chích. Nồi niêu soong chảo... Tới lượt lớp 12A15. Thằng Hiệp mập mặc quần lửng cũ xì, đội nón vải rộng vành leo lên sân khấu. Nó cặp ngang hông một cái ghế học trò. Cưỡi lên chiếc ghế như con nít chơi trò ngựa gỗ, hai tay khuỳnh ra, nó kêu ông ổng: - Xe ôm đây... ây... Ai... ôm hôn... ôn...? Khán giả cười rần rần. - Lớp này chọn trường chuyên nghiệp dạy lái xe ôm! Hiệp vừa dứt tiếng chào hàng, trên sân khấu có thêm một đứa con gái mặc váy ngắn. Cầm cuốn tập ngoắc ngoắc, con nhỏ cất giọng chảnh chẹ: - Ê. Xe ôm. Hiệp khom lưng, chà chân xuống sàn để dừng lại chiếc xe tưởng tượng. - Ủa! Phải Trang không? Mới thấy là nhìn ra liền. Chân giò vẫn còn đen. - Vô duyên. Y như hồi đó. Trang kéo ghị váy xuống che đầu gối, ngồi lên phần ghế đằng sau lưng Hiệp. Hiệp rồ ga bằng miệng èn èn èn. Hai đứa diễn rất tự nhiên. - Sao? Giờ làm gì? - Không làm gì hết. Đang ôn thi đại học. - Thiệt hay giỡn? Ra trường bốn năm rồi mà. - Còn rớt còn thi. Ông sao? - Thi hai lần không đủ điểm, tui ớn, bỏ luôn. - Dở thiệt! - Tui hay bà? - Ông chứ ai. Đàn ông con trai gì mà không chịu học lấy một nghề. Bởi vậy mới mập thù lù. - Miệng bà vẫn dữ như xưa. Ban giám khảo càng lúc càng nhăn mặt. Cô giáo búi tóc có vẻ muốn cho ngưng vở kịch. Nhưng hai vị kia đưa tay chỉ đồng hồ ra dấu “chưa quá thời gian qui định”. - Xì tốp. Cho xuống đi. Tới trung tâm luyện thi rồi. Trang bước xuống sân khấu, lắc lư như người mẫu, làm ra vẻ không thấy một đứa con trai áo quần chải chuốt, đang đi ngược chiều với mình. Thằng này vai đeo cặp đựng laptop, một tay bỏ túi quần, í ới gọi xe ôm. Thằng Hiệp lại à ồ sửng sốt, nhận ra bạn học cùng lớp cũ. Rồi hai đứa ngồi chung cái ghế, diễn tiếp vở kịch. Thằng ngồi sau khoe khoang, theo kiểu tấu hài: - Nhờ ông anh rể hụt nên vừa học xong cấp III, mình được ký hợp đồng liền. Bây giờ mình vừa làm vừa học tại chức đại học ngoại thương đó. Có tiếng chuông điện thoại. Bàn tay cố ý bỏ trong túi quần nãy giờ rút ra một cái máy tính bỏ túi, khách đi xe tỉnh bơ áp lên tai, nói ong óng: - Anh yêu đây. Tới liền. Kêu trước đi. Đùi gà. Khoai chiên. Chết cha. Anh lỡ quên ví tiền. Đang gò lưng rồ ga òn òn òn, Hiệp bỗng đổi sang kêu két két (tiếng bánh xe lết trên mặt đường). Nó la: - Thôi xuống đi. Không thèm chở mày. Xài ké tiền đàn bà mà dám làm cái mặt sang. Tên bạn cũ nhảy phóc ra khỏi ghế, cười nhăn nhở: - Đời là vậy đó. Bao nhiêu? Chừng nào gặp lại tao trả cho. Hiệp không trả lời, nó đang ngửa cổ rao lanh lảnh như mua ve chai, bán thuốc dính chuột gián mối kiến. - Xe. Ôm. Bớt mười phần trăm cho người đẹp. Thật quá lắm! Cô giáo búi tóc chưa kịp đập tay xuống bàn thì lớp trưởng đã chạy vù lên sân khấu. - Kính thưa ban giám khảo. Lớp em chỉ muốn trình bày một suy nghĩ. Diễn kịch chọn trường chỉ là hình thức. Thực chất ở trường mình không mấy ai đủ sức thi đại học. Những nhân vật trong tiểu phẩm này đã từng nuôi nhiều giấc mộng. Nhưng trong thực tế không có mộng. Các bạn hãy chọn lựa trường thi đúng khả năng của mình, để không bị giống như những con người mà bạn vừa xem. Xin cám ơn. Ban giám khảo không nói gì, gọi tên lớp kế tiếp. Buổi thi kết thúc, giám khảo đang cộng điểm, mấy học sinh 12A15 thập thò ngoài cửa. Nhỏ Trang nhóng cổ lên, nặn ra một cái cười nịnh nọt, nó lấy giọng tự nhiên như hỏi một chuyện bình thường trong lớp. - Thầy. Lớp em sao thầy? Ông thầy nói: - Không có sao. Ngày mai không được diễn. Trang làm mặt lì, hỏi tới: - Vậy chừng nào thầy? Cô giáo xõa tóc ân cần trả lời: - Bao giờ có kịch bản giới thiệu trường đã chọn như các lớp khác. Lớp trưởng giơ tay lên: - Tụi em có ý sâu xa mà cô. Cô giáo búi tóc nghiêm giọng: - Nhưng không đúng yêu cầu. Học trò òn ĩ nằn nì, thầy cô dứt khoát: - Uổng lắm cô ơi. - Muốn khác người thì phải đặc sắc, độc đáo hơn nữa. - Tụi em sẽ làm lại cái khác. - Không kịp. Sáng mai thi vòng chung kết rồi. Bốn năm bàn tay nữa đưa lên: - Tụi em sẽ thức suốt đêm, soạn tới đâu tập tới đó. Giám khảo nhìn nhau, ba cái đầu cùng gật, cô giáo búi tóc chép miệng: - Trước giờ khai mạc trại sẽ duyệt lại. Nghĩ cũng thấy tiếc ý tưởng và khả năng diễn kịch của mấy em nên mới có đối xử đặc biệt đó. Học trò nhảy tưng tưng, gào lên cảm ơn thầy cô. Chúng sung sướng bàn bạc. - Kể như nắm chắc phần thắng năm mươi phần trăm. - Mình phải nghĩ ra cái gì thiệt là độc. - Tao không đóng vai ác đâu. Hai bà cô giáo nhìn tao thấy ghê. - Mày muốn đóng cái gì? Thằng Hiệp giỡn: - Chồng con Trang. Một đứa vỗ tay bốp bốp, hét: - Quá dữ! Tao sẽ viết kịch cho hai tụi bây yêu sớm. Vừa thi tốt nghiệp xong, ngày mai làm đám cưới liền. Không học hành nghề ngỗng gì ráo, tương lai đen thùi tối thui như đêm ba mươi cúp điện. Nhỏ Trang giao hẹn: - Đừng kêu tui có bầu nha. Nhưng lớp trưởng lại vò đầu bứt tóc: - Bầu con mắt mày! Không đi học. Không chọn trường thi. Không biết có được diễn không mà đòi không có bầu. Truyện ngắn (1.139 chữ) của LƯU THỊ HƯƠNG |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: ^O^----t8m----^O^
Người iu dấu ^.^
![]() Em chúc anh Yên bình trong trái tim Sự yêu thương của gia đình và bạn bè Niềm tin để dẫn đường Hy vọng để vượt qua mỗi ngày Ánh mặt trời thắp sáng ... những ngôi sao để anh nhìn và ước ...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu Một trái tim để giữ sự thương yêu Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã. Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh ... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em ![]() Bình luận mới
phuonglinh9 trong
Người này và người đó (2)
phuonglinh9 trong Người này và người đó (1) [N][H][A][T] trong Đám cưới bluestar47 trong Người này và người đó (1) hime_sayuki_lovely trong Mong bạn tran thanh sang trong Cõi luân hồi [chương Một - Duyên tự ngàn năm] binrom trong Người yêu đi du học It's me trong Người yêu đi du học Bằng Lăng trong Người yêu đi du học long1985 trong Nắm tay nhau đi giữa nhân gian ...:i Love You:...
![]() ![]() ![]() Iu Anh ^^
![]() ♥ Em iu anh ♥
![]() Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới. ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
![]() Thực đơn người xem
[ Ngoan, Anh yêu Em ]
![]() Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại Bạn bè
|