I only want to be with you

^___^

62 bình chọn .

Thanks all 
:love:


WELCOME to my world !!!

Blog riêng ... giữ lại những bài viết bài thơ mình yêu thích và cảm động thực sự khi đọc ... Nếu bạn là tác giả thì đừng giận khi mình ko hỏi ý kiến mà đăng chúng nhé ... chỉ vì muốn giữ lại cho mình 1 chút cảm xúc thôi mà .. 



--- Vì tình cờ đọc tại nhiều nơi khác nhau nên có khi không biết tác giả là ai, nếu bạn là người viết hãy để lại cho mình 1 dòng comment, mình sẽ ghi ngay vào bài viết. Cám ơn 1.gif 


How could you say you love me
When you will go and leave me
How could you make me hurt so bad
When I have loved you more than anyone can do
Can't believe the pain
That I'm feeling now because of loving you..


Thông tin cá nhân

socola
Họ tên: Lyjing
Nơi ở: Clound City :")
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Làm con gái phải ngang tàng bướng bỉnh . Bước vào đời phải ngạo mạn kiêu sa. Sống phải biết vị tha và độ lượng. Phải biết iu và tàn nhẫn khi cần ^^


CÓ KHI NÀO
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình, đã đi lướt qua nhau?
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu...



Cho những người không đến được với nhau
Chẳng thể nào bay đến được với nhau
Cho dù mình yêu nhau đến mấy
Ở xa anh lúc nào em cũng thấy
Trong lòng mình một khoảng trống mênh mang

user posted image

?!♥!?
User Posted Image

Ai đó có thể ngụy biện rằng nói dối là cần thiết vì không muốn làm tổn thương người khác. Nhưng cảm giác khi phát hiện ra mình bị lừa dối còn đau hơn bất kỳ điều gì khác. ,trong những quan hệ bình thường, nếu bị lừa dối, có tức giận lắm cũng chỉ đến mức không qua lại là xong. Nhưng với những người mà bạn thương yêu nhất thì bạn mới bị tổn thương nhiều nhất ....


♥♥♥
If I'm in hell and you are in heaven, I'll look up and be glad to of you .

But if I'm in heaven and you are in hell, I'll pray to God to send me down cause the heaven is not heaven without you


Nếu
user posted image\

Nếu tôi biết đó là lần cuối
Ngắm nhìn em bên gối ngủ say
Tôi sẽ xiết chặt em trong vòng tay hơn nữa
Và cầu mong thánh thần hãy hiểu biết về tình yêu

Nếu tôi biết đó là lần cuối
Được nhìn em quay gót bước đi
Tôi sẽ giữ và cầm tay em thật chặt
Và trò chuyện để em nán lại bên tôi

Nếu tôi biết đó là lần cuối
Mỗi cử chỉ và lời nói của em
Tôi sẽ mở rộng ký ức tâm hồn
Để ghi nhớ trong lòng tôi mãi mãi

Nếu tôi biết đó là lần cuối
Tôi sẽ dành thời gian đọc ánh mắt em
Và nói rằng "tôi yêu em nhiều lắm"
Thay vì lặng im chắc em biết lâu rồi

Nếu tôi biết đó là lần cuối
Được chia sẻ xúc động cùng em...
Cứ ngỡ mình sẽ còn nhiều dịp nữa
Nên để thời gian trôi qua , trôi qua...

Tin chắc rằng mình còn có ngày mai
Để bù đắp những tháng ngày trước đó,
Và cứ nghĩ cơ hội sẽ luôn hào phóng
Còn nhiều dịp sửa chữa lỗi lầm hôm qua.

Sẽ luôn có một ngày tôi muốn
Để cho tôi nói được lời "yêu em"
Và luôn còn nhiều cơ hội khác nữa
Để thực hiện điều tôi có thể làm cho em

Nhưng nếu điều tôi nghĩ là sai
Và hôm nay là tất cả những gì tôi có ,
Tôi muốn nói yêu em biết bao
Và mong mọi người đừng quên điều đó

Nếu bạn chờ đến ngày mai
Sao hôm nay không làm ngay điều đó?
Vì nếu ngày mai kia chẳng có
Bạn sẽ phải hối tiếc cho ngày qua

Vì đã không dành thêm ít phút
Cho nụ cười , cái ôm chặt và những nụ hôn.

Vậy hôm nay hãy chia sẻ với
những người bạn yêu mến
Và bày tỏ rằng bạn yêu họ biết bao nhiêu
Hãy dành thời gian cho lời cảm ơn , xin lỗi ,
Và rộng mở lòng tha thứ , thương yêu ,

Để nếu Ngày mai không bao giờ đến nữa,
Bạn sẽ không bao giờ phải hối tiếc Ngày hôm nay.

Nào ai dám chắc mình còn có ngày mai
Dù bạn còn xuân hay mái đầu đã bạc.
Và hôm nay có thể là cơ hội lần cuối
Để bạn mở lòng với những người yêu thương


user posted image

Blog bạn bè
BUY PASSPORT ONLINE, PASSPORT RENEWAL, HOW TO APPL

BUY PASSPORT ONLINE, PASSPORT RENEWAL, HOW TO APPLY FOR A PASSPORT, EXPEDITED PASSPORT...



CÔNG NGHỆ THỰC TẾ ẢO TRONG BÁN LẺ

 Ngày nay, khi kinh tế ngày càng phát triển và điều đó đồng nghĩa với...



Ghế xếp cầu thang tiện dụng

GHẾ XẾP CẦU THANG-AN TOÀN-TIỆN DỤNG

 



Thánh nhân về với quê hương
 Nguyễn Quốc Bảo          



Vĩnh biệt Đại tướng
Nguyễn Quốc Bảo
 
 
VĨNH BIỆT ĐẠI TƯỚNG
 


63 Trang « < 33 34 35 36 37 > » 

   Trong: Thơ ><
 
Người ta vẫn thường nói hình như

Bởi chỉ nắm trong tay những điều không chắc chắn

Nhưng đôi khi biết là chắc chắn

Ta vẫn hoài thích nói hình như


Và hình như ta bất lực trước ngôn từ

Nên không thể nói với nhau những điều sâu kín nhất

Nhưng trên đời lẽ nào lại có " hình như là sự thật "

Để không bao giờ chắc chắn được thư tha ?


Người ta vẫn thường nói "hình như "là ...

Để tự an ủi hay làm yên lòng người đối diện

Em với anh ai là thuyền ai là biển

Hay suốt đời cũng chỉ biết " hình như "


Người ta vẫn lẫn lộn giữa thực và hư

Bởi sự thật phũ phàng hơn ta nghĩ

Nên cứ để bản năng và lý trí

Đi chung đường không biết sẽ về đâu


Người ta nghĩ rằng khi yêu nhau

Sẽ thôi không còn "hình như" nữa

Rằng thế giới chỉ mình hai đứa

Rồi ngang nhiên dám chắc đủ điều


Bởi chữ yêu luôn gắn với chữ liều

Nên " hình như" mới trở thành chắc chắn

Chuyện chúng mình nên nói hay im lặng

Để không nhầm " chắc chắn " với " hình như"

 
Một ngày trời ấm, nhưng lạ cái là trong lớp học, mọi người lại phải mặt áo khoác vèo hết. Thầy giáo hăng hái giảng bài, học sinh co ro bên dưới. Làm sao người ta tin đây là lớp học nhỉ? Nhưng mà có đấy. Một lớp học luôn có nhiều chuyện thú vị xãy ra. Bởi vì trong lớp đó có một con bé rất thích đùa. Trước khi bắt đầu một trò đùa mới, hãy nghe xem con bé đang nói gì với cô bạn ngồi cạnh nó đã. Để coi...một trò đùa mới à? Hình như không phải...

- Sunny! Bạn có nghĩ là tôi nên bảo thầy xuống nói với người ta chỉnh lại máy lạnh không?

Rõ rồi nhé! Con bé không đề cập gì tới chuyện làm rối loạn lớp học lên hết. Nó vô can trong chuyện này.

- Đương nhiên! Tôi nghĩ ai cũng có ý định như thế.

Đương lúc thầy giáo đi tới chỗ hai đứa con gái để phát tờ giấy bài làm, con nhóc chớp ngay cơ hội :

- Ben...

- Huh? Chuyện gì?

- À...thầy có thể, làm ơn vào giờ nghỉ giữa tiết xuống bảo người ta chỉnh lại máy lạnh không?

Con nhóc phải thêm vào hai chữ "Làm ơn" để nhấn mạnh là nó đang rất nghiêm túc, rất lịch sự, nó không đùa như mọi khi.

- Em thấy lạnh à, Kim?

- Không phải chỉ mình em, tất cả mọi người đều như thế mà. Được không thầy? Bảo họ chỉnh lại máy lạnh ấy.

Ông thầy trẻ cúi xuống cho ngang tầm với cô nhóc đang ngồi trước mặt mình, chống hai tay lên đầu gối và trả lời :

- Tôi không biết là...

- Ah, còn chuyện này nữa!

- Gì?

- Thầy làm ơn đứng thẳng người lên. Khi thầy nói chuyện với người ta trong tư thế ấy, họ sẽ không thích đâu.

- Huh?!? Tại sao?

- Vì có cảm giác thầy là người lớn, còn người đang nói chuyện với thầy là một đứa trẻ con.

- Thật à?

- Uh!

Mỉm cười. Ông thầy đành phải đứng thẳng người, quay lại với bài học chính.

Ông thầy đang nghĩ, khi nào thì nên tin con bé đang nói thật, khi nào thì nhận ra là nó đang đùa. Khi Ben nói chuyện với Kim về việc thái độ học tập của con bé trong lớp rất tệ, ông thầy 30 tuổi này đã phải gánh lấy một quả tạ từ trên trời rơi xuống. Nhớ lại một chút, cô Susan - Giáo viên chủ nhiệm khóa anh văn đã gọi Ben vào và than thở :

- Ben à, dù sao thì con bé đó cũng còn rất nhỏ, cho nên có nhiều chuyện, thầy không cần phải làm ra vẻ quá nghiêm trọng đâu. Thầy mới đi dạy không bao lâu cho nên chưa hiểu rõ tâm tính của học sinh. Đến khi làm việc thêm một thời gian, yêu quý các sinh viên của mình rồi, thầy sẽ hiểu.

Chưa hết ngỡ ngàng, vửa rời phòng cô quản lý, thầy đã phải nghe đồng nghiệp chỉ trích :

- Nghĩ kĩ thì thầy cũng hơi quá đáng đó. Con bé rất sợ thầy. Thậm chí đến đêm, khi đi ngủ, thầy cũng biến thành quái vật mà dọa con bé. Thiệt tình...với những sinh viên nhỏ tuổi như vậy, thầy phải cẩn thận trong từng lời nói và biểu hiện của mình chứ.

Đó là lần đầu tiên ông thầy đẹp trai chưa vợ này biết đến sự lợi hại của con bé hay đùa, và nhanh chóng đề phòng nó. Có vẻ như số thầy ấy không may mắn rồi.

- Ben...

- Huh?!?

Lại gì nữa đây? Con nhóc này...

- Thầy đã hỏi người ta chưa?

- Về chuyện gì?

- Máy lạnh...

- Ah! Tôi có hỏi, nhưng họ bảo họ không làm gì được hết.

Con bé tỏ ra không vui :

- Sao lại như thế? Mọi người có nghĩ rằng trường học này rất lạ không? Bên ngoài rất ấm, nhưng trong này thì lạnh kinh khủng.

Con nhóc này, nó đang định dùng đề tài máy lạnh để phá tan lớp học sao?

- Kim...

- Huh?!?

- Nếu như em cảm thấy lạnh, lần sau nhớ mang theo áo khoác nhé!

Con bé tròn mắt nhìn ông thầy, rồi mỉm cười :

- Em đang mặc nè! Nhưng không có hiệu quả.

Ben quay đi. Nói chuyện với con nhóc này, thế nào cũng rơi vào bẫy của nó, rồi sẽ xao lãng bài học. Đó...thấy chưa! Lại nữa rồi. Nó đang làm cho lớp học biến thành cái chợ kìa.

- Hả? Chưa kiss ai hết? Đùa sao? Nhưng Sunny đã 24 tuổi rồi mà.

Bàn chuyện gì nữa đây? Hôn à? Đúng là con gái.

- Nhưng tôi cũng vậy. Không biết hôn như thế nào nhỉ? Có mùi vị gì không?

Đồ ngốc! Trẻ con đúng là trẻ con. Hôn thì đương nhiên là...

- Không sao...Kim còn nhỏ mà, sau này sẽ biết.

Sao lại không nhỉ? Lần này tới phiên thầy giáo đặt ra trò đùa :

- Được rồi...tất cả mọi người! Bây giờ chúng ta chơi một trò chơi.

- Ah, games!

Con bé vui ra mặt. Thích games lắm à? Vậy thì cố mà chơi cho tốt trò này nhé nhóc.

- Trò chơi có tên là Dark Kissing. Khi tôi tắt đèn, mọi người sẽ không thấy gỉ hết, hãy tìm cách hôn một người, ý tôi là bất cứ người nào mọi người muốn. Trong vóng 3 phút thôi nhé! Bắt đầu!

Tối thui...có tiếng tru tréo của mấy đứa con gái, và tiếng reo hò của mấy tên con trai. Có một người con gái mò mẫm trong bóng đêm :

- Không thấy gì hết...Ahhh!

Trượt ngã. May mà có ai đ1 đã giữ lấy cô gái. Cô gái sờ vào thân hình mềm mềm và âm ấm trước mặt mình, hình như là co trai. Nhưng là ai ta?

Một bàn tay cứng cáp chạm vào mặt cô gái, nhẹ nhàng nâng cái cằm nhỏ xinh lên, và sau đó...

Rất nhẹ nhàng và ấm áp. Cô gái chỉ cảm thấy có một hơi nóng chạy qua môi mình, và thêm tiếng tim đập rộn ràng nữa. Xong, người đó thả tay cô gái ra.

- Hết giờ!

Tiếng của ông thầy. Đèn đóm quay trờ lại, nhiều người còn ngỡ ngàng nhìn nhau.

- Phải công nhận...trò này cũng không tệ à nha.

Ben giật mình nhìn sang bên cạnh mình :

- Kim? Sao em lại ở đây? Em đứng đây khi nào vậy?

- Ngay khi thầy tuyên bố cuộc chơi bắt đầu. Nơi an toàn nhất đế tránh nạn không phải là cạnh bên người đặt ra cuộc chơi sao?

Con bé cưới nhẹ. Ông thầy nhíu mày. Thỉnh thoảng con bé rất thông minh và sành sỏi, nhưng đôi khi, có cảm giác nó chỉ là một đứa trẻ con. Thật ra thì đâu mới là con người thật của nó nhỉ?

- Kim nè.

- Gì?

- Em đứng cạnh tôi...không phải là em muốn tôi hôn em chứ?

Con bé bức xúc :

- Thầy khùng à? Làm gì có chuyện đó.

- Không sao...tôi hiểu mà! Nếu em muốn thì cứ nói ra, tôi sẽ rất sẵn lòng hôn em.

Con bé nghiêm mặt :

- Nếu thầy chạm vào tôi, tôi thề sẽ nghiền thầy thành cám.

- Em nỡ sao?

- Thầy có muồn thử không?

Hình như đây không phải là lúc đùa thật rồi.

- Mọi người quay về chỗ ngồi nào. Chúng ta tiếp tục bài học. Mở trang...

Phía dưới bàn, con bé cằn nhằn :

- Ben chết tiệt! Dám đùa với mình. Mà trò chơi vừa rồi cũng bậy bạ hết sức phải không Sunny? Sunny...Sunny...

- Hở??? - Sunny giật mình.

- Sao vậy?

- Ah, không có gì!

Sunny lật vội cuốn sách để trước mặt ra. Thỉnh thoàng, cô gái ngưng lại, khẽ chạm tay vào bờ môi xinh xắn của mình. Nụ hôn có mùi vì như thế nào? Nó rất nồng ấm và nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua. Còn gì nữa ta? Ah, và còn...làm cho tim người ta cứ đập một cách thổn thức mỗi khi nghĩ về nó. Một nụ hôn của bóng tối. Không biết đã hôn ai nhỉ?

Ngày...tháng...năm...

Nguyệt Thiên

   Trong: [thơ] As_Eros
 
user posted image
tác giả : As_Eros


Quẩn quanh rồi vẫn trở về như thế

Chẳng dám nói nhiều nữa những khát khao

Chẳng dám viết một giấc mơ qúa ngọt ngào

Em mỏi mệt.


Không giấu được cái giật mình thoáng gặp ai không giống hệt

Nghe chuyên đâu đâu xa xót những đêm gầy

Thản nhiên cười như chẳng chút mảy may

Ai lỡ hỏi.


Viết vào thơ khoảng trống thay dấu hỏi

Dằn lòng nghe rơi rớt thanh âm

Gió mùa run cái rét âm thầm

Ai có biết.


Không xua được tấm ân tình thao thiết

Hợp tan rồi, lại chuyện mai sau

Khoét sâu thêm vết cũ tưởng hết đau

Cười ngơ ngác...


Đêm trắng thức từng con gió lạc

Ngỡ lời ru ngàn kiếp vọng về

Gió ơi gió vuốt ve những đê mê

Em bỏ lại.

   Trong: Tản mạn
 
Thầy giáo quát cậu học trò cưng của mình: “Mày cút đi cho khuất mắt tao!”. Cậu học trò theo thầy dã mười mấy năm nay, giờ quay đầu bỏ đi thật.


Ăn cơm xong, con liền gọi điện thoại liên tục, gọi một tiếng không thưa, gọi hai tiếng cũng không thưa, gọi đến ba lần cũng vẫn không thưa, cho đến khi ba phải quát lên: “Nếu con muốn gọi điện thoại, thì hãy ra ngoài mà gọi!”. Con đã ra khỏi nhà sau tiếng kéo cửa rầm một cái.

Ngoài trời tuyết rời thật nhiều, bà nội con vội chạy ra xem mắc áo ngoài cửa, và hốt hoảng khi con không mặc áo khoác ngoài. Mẹ con đứng bên cửa sổ, dõi theo xem con đi về hướng nào. Còn ba ngồi lặng nguời trong phòng khách, nhớ lại một cảnh trong một bộ phim mà ba đã xem:
Thầy giáo quát cậu học trò cưng của mình: “Mày cút đi cho khuất mắt tao!”.
Cậu học trò theo thầy dã mười mấy năm nay, giờ quay đầu bỏ đi thật.
Đến tận bây giờ, ba vẫn nhớ như in giọng nói run rẩy của diễn viên Vương Dẫn: “Nuôi nó mười mấy năm trời, chỉ một câu thôi, mà nó bỏ đi thật!”
Vương Diễn diễn xuất thật xuất sắc! Sự phẫn nộ, tê tái và hụt hẫng trong con mắt ông chẳng phải là tâm trạng của ba lúc này hay sao?
Con ơi, hai ba con mình đã to tiếng bao nhiêu lần chỉ vì việc gọi điện thoại của con! Lẽ nào điện thoại lại đáng để con làm tổn thương tình cảm giữa con và ba mẹ hay sao?

Có thể là do giận dỗi, con nói rồi quên, nhưng con có biết điều đó đã khiến ba mẹ đau lòng lắm không?

Ba còn nhớ hai hôm trước, ba mẹ trách con đã tiêu tốn quá nhiều tiền điện thoại, vậy mà con nỡ nói: “Gọi hết bao nhiêu tiền, con sẽ tự trả, được chưa?”

Con có nhớ mẹ con nhờ con đánh giúp một bức thư, con đã phàn nàn như thế nào không? Con nói:
“Trời ạ, của con, con phải tự đánh, của ba mẹ, con cũng lại phải đánh nữa!”

Ba nghĩ, có thể một ngày nào đó khi con kiếm được nhiều tiền rồi, trong lúc bực bội với ba mẹ, chắc con sẽ nói:
“Như thế này vậy! Ông bà thử tính xem từ nhỏ cho đến lớn, tôi tiêu mất bao nhiêu tiền của ông bà? Uống bao nhiêu sữa, mặc bao nhiêu bộ quần áo, tôi sẽ viết phiếu chi, trả một lần cho xong, không có nợ nần gì nữa!”

Và sau đó có thể con cũng giống như cậu học trò đó – rũ bỏ tất cả mà ra đi, thực sự được độc lập tự do! Chẳng phải vậy sao?

Trước đây, ba đã từng đọc cuốn sách nói về sự trưởng thành của con cái, rằng con cái khi trưởng thành rồi chỉ muốn xa rời cha mẹ, và khi xa cha mẹ rồi, lại muốn hòa hợp cùng với một cá thể khác, trở thành một gia đình mới. Khi đó, đọc những dòng trên, ba chẳng có cảm xúc gì, nhưng hôm nay trông thấy con từng bước rời xa ba mẹ, ba mới tự an ủi mình bằng lý luận của cuốn sách đó: “Đó là lẽ thường tình mà, con cái lớn rồi, nó có chủ kiến và tính phản kháng của bản thân, để thoát khỏi cha mẹ, trở thành kẻ độc lập!”
Vấn đề là ở chỗ, thoát ly ba mẹ là có thể phủ nhận tình yêu của ba mẹ sao? Tình yêu ba mẹ dành cho con suốt mười mấy năm qua, lẽ nào lại có thể đo được bằng giá trị của sữa và quần áo? Sao con không cộng thêm cả cuộc sống của con nữa?

Khi ba bằng tuổi con, ba cũng có tính ngang ngạnh, thường tự đem so sánh mình với nguời khác, than vãn gia cảnh nhà mình không tốt, trách cha mẹ quá nghiêm khắc, nhưng có một hôm ba đọc được vở kịch “Kết cục” của Samuel Beckett, trong đó có đoạn:
Cậu con trai hét lên với cha mình : “Thật đốn mạt ! Tại sao ông lại sinh ra
tôi?”
Cha: “Ta không biết”
Con: “Sao? Ông không biết cái gì?”
Cha: “Ta không biết được kẻ được sinh ra lại chính là mày!”

Ba bắt đầu hiểu ý nghĩa sâu sa trong đó, hiểu được quan hệ giữa cha mẹ và con cái không thể lựa chọn được. Điều quan trọng nhất là tầng quan hệ này vĩnh viễn không thể tách rời được.

Vì vậy con có thể oán trách ba mẹ đã quản lý giáo dục con bằng quan niệm của nguời Trung Quốc, trách ba mẹ không phải là nhà triệu phú, thậm chí con có thể trách ba mẹ không quan tâm.

Nhưng, con không thể trách chúng ta là cha mẹ của con.

Và cũng như vậy, chúng ta không thể ân hận vì đã sinh ra con.

Có được con, ba mẹ chỉ có thể nói lời cảm ơn. Ba nhớ khi con còn bé, ba mẹ thường nói lứa tuổi đi nhà trẻ là đáng yêu nhất, lúc ấy con hoàn toàn thuộc
về ba mẹ, và con đi học rồi sẽ không được như thế nữa.

Thế nhưng khi con học tiểu học, ba mẹ lại nói: Trước khi vào trung học thì con cái vẫn còn ngây thơ vô tư.

Và đến khi con học trung học, ba mẹ lại nói: Con cái lớn rồi, có thể nói chuyện với con như một nguời bạn, thật thú vị biết bao!

Và sau này khi con xa nhà, vào đại học, ba mẹ đã để con tuột khỏi tay mình!

Thế nhưng ba tin rằng, cho đến tận khi con xây dựng gia đình riêng, thì ba mẹ sẽ vẫn nói: “Mặc dù nó hiếm khi về thăm nhà một lần, nhưng nghĩ đến nó, mình cảm thấy rất ấm lòng!”

Đó chính là tình yêu da diết, tự thân, tự nhiên, không bao giờ khiến nguời ta phải hối hận!

Chỉ có điều, ba không biết rằng, khi con lớn dần lên, con có cảm nhận thấy ở mỗi giai đoạn thì tình yêu của ba mẹ đều có những điểm khác nhau? Hay con sẽ nói càng ngày càng đáng ghét và phiền phức, con chỉ muốn trả ba mẹ hết nợ nần, để không còn bị quản thúc nữa?

Con hãy cứ yên tâm! Dù con có lớn, có vĩ đại, có thành công, có thất bại thế nào đi chăng nữa, thì ba mẹ vẫn chăm lo cho con, yêu con nhường ấy!

Khi con gọi điện thoại công cộng xong và trở về nhà, nếu tinh ý, con sẽ nhận ra mặc dù ba mẹ dường như đang ngủ say, không để ý đến con, nhưng đám tuyết trước cửa nhà vẫn còn mờ mờ dấu chân của ba và mẹ con…

   Trong: Thơ ><
 
user posted image

Em sợ một ánh mắt dịu dàng tha thiết

Cái ánh mắt như biết nói

Cái ánh mắt như biết cười

Của một người con trai khác

Sao không phải là anh?


Em sợ nghe lời tỏ tình

Người ta nói với em trong một chiều thu vàng rực nắng

Vẫn tiếng gió thầm thì, xa vắng

Chỉ không phải là anh.


Em sợ một vòng tay

Cũng ấm nồng đầy che chở

Sợ mình mắc nợ

Những ân cần đầy yêu thương.


Sợ phải thấy những vụn vỡ... những u buồn...

Trong đôi mắt người con trai ấy

Ngày xưa em cũng từng nhìn anh như vậy

Sao chẳng phải là anh?

63 Trang « < 33 34 35 36 37 > »  
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
     


Tìm kiếm:
     

^O^----t8m----^O^

Người iu dấu ^.^
user posted image

Em chúc anh

Yên bình trong trái tim

Sự yêu thương của gia đình và bạn bè

Niềm tin để dẫn đường

Hy vọng để vượt qua mỗi ngày

Ánh mặt trời thắp sáng

... những ngôi sao để anh nhìn và ước

...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai

Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu

Một trái tim để giữ sự thương yêu

Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh

Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã.

Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh

... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em


user posted image


...:i Love You:...
user posted image

user posted image

user posted image

Iu Anh ^^
user posted image

♥ Em iu anh ♥
user posted image

Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới.

ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó

user posted image


[ Ngoan, Anh yêu Em ]
User Posted Image

Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại  

Bạn bè
em_gai_dai_ca17816
em_gai_dai_ca17816
thanhquoc
thanhquoc
hong_ngoc123
hong_ngoc123
pe_ngu
pe_ngu
heartforever
heartforever
heocondangyeu
heocondangyeu
gemini3691
gemini3691
phuonglinh_money
phuonglinh_money
lolibibica
lolibibica
le_phi47
le_phi47
Xem tất cả

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com