^___^
^___^
62 bình chọn .
|
![]() Người tương lai ? Có những lúc em thấy anh đã rất gần, dường như chỉ cần 1 cái chạm tay rất khẽ Rồi xa.... Và em bừng tỉnh Em biết, đó chẳng phải là người để dành cho em...Và em lại một mình độc hành trên con đường dành cho riêng mình Thượng đế đã cho em nhiều thứ, tuổi trẻ, niềm vui, công việc mà một chút tài vặt,một chút khéo léo, một chút dễ thương, một gia đình đầm ấm và rất nhiều người yêu quý...Thế nhưng người còn thử thách, 24 năm, em hình như vẫn chưa gặp được anh trrên đường đi của mình. Có lẽ, anh ở quá xa... Em vẫn làm việc, vẫn có những niềm vui, nỗi buồn và vẫn tiếp tục bước trên con đường của mình, đường xa vạn dặm, một mình em tự quyết định lấy cuộc sống của mình. Có những lúc vui chỉ có bạn bè, và rất nhiều khi buồn chỉ một mình, không thể rơi nước mắt, ước gì thượng đế gửi đến cho em một bờ vai để nương tựa, em thấy mình mệt mỏi và già nua vì những nỗi lo không đầu, không cuối...Vẫn tự nhủ, một ngày nào đó, sẽ có anh bên cạnh...Đã có những lúc muốn buông xuôi, nhưng hy vọng lại giữ em vững vàng, và bước tiếp... Có những tối khuya làm về muộn, em tự hỏi nếu một ngày nào đó có anh đón đưa, em sẽ như thế nào nhỉ? Mọi người đã quá quen với một em bướng bỉnh, cứng rắn và kiêu hãnh...ngược lại với một tâm hồn yếu đuối, nhạy cảm và mong manh trong em. Một mình em, thường khi, em vẫn phải gồng mình..... Có lẽ, sẽ mất rất nhiều năm tháng nữa, cho đến khi mình tìm thấy nhau... Em biết, và em mong, ngày đó sẽ rất gần Tôi không định đi vào mục riêng tư của các bạn, nhưng do trời xui đất khiến thế nào tôi lại click nhầm vào mục này và được đọc tâm sự kỳ lạ của các bạn. Thôi thì lỡ đọc rồi cho nên tôi xin tặng hai bạn và đặc biệt là bạn Saigoncool bốn câu thơ dưới đây: Sực tỉnh em mới hay Tay nào có trong tay! Vì anh ơi khoảng cách Là vùng giữa đêm ngày Em vẫn nghe tiếng anh từ miền xa vắng nào Em vẫn chờ những điều chưa tới Em khát khao khát khao bình yên giữa gió gào Khi nụ cười vỡ vào nước mắt Một dòng sông, chảy ngược vào em ![]() ...có bao giờ...nắng lại về trên phố...để em lang thang ướt môi mềm... ...có bao giờ...anh lại về trên phố...để bên em bầu trời mãi trong xanh... Tuổi 17 của em đã đi qua........nhưng trong em...vẫn đọng mãi cái xúc cảm ấy....nguyên vẹn như thuở ban đầu........ .......17 trong em..........17 ngọt ngào.........17 trong sáng.........17 trẻ con.........17 của cha của mẹ.......17 của bạn bè của thầy cô......... 17 của" mắt sáng môi hồng".........17 của em........ .....em là chính em.......em yêu cha......yêu mẹ.........yêu bạn bè........ .......đôi lúc thấy mình trẻ con....tự hỏi sao lại ngây ngô đến thế?.........đôi lúc em muốn làm người lớn....muốn vênh mặt lên với bạn bè.........muốn cãi nhau với bố mẹ.........đôi lúc em muốn ngồi một mình........khóc.......và rồi lại đứng dậy.......em lại là em.......... ........chuyện tình mình kết thúc vào ngày hôm nay...........dưới tán cây hồng rực màu hoa........em khóc.........mặc dù em là người chia tay............sợ nhìn vào mắt anh..........sợ thấy cái ánh nhìn đau đắu trách móc..........sợ nghe những lời buồn.......... .........thấy mình như con ngốc..........sao tự dưng lại chia tay?............cảm zác sợ hãi mơ hồ cứ dấy lên bấy lâu nay.........thành một khối u sưng tấy và hôm nay thì vỡ ra......... .........anh cứ ôm em trong tay........để em nức nở trên vai............hơi ấm của anh.........mái tóc của anh.........vòng tay của anh...........em sẽ nhớ mãi..........nó đã trở nên quá quen thuộc với em.............thành một phần của bản thân em......... ........và dịu dàng.........anh nắm lấy tay em............rồi lau nước mắt cho em bằng những nụ hôn nồng ấm........sao lại tốt với em đến thế? sao lại an ủi em như thế? cứ bỏ mặc em có phải hơn ko anh?............anh làm thế khiến em đau lòng lắm......... ..........tối về em như lên cơn sốt.............ngồi một mình trong phòng và khóc như một đứa trẻ con bị lấy mất cái gì đấy quý giá............thấy trống vắng kinh khủng........nhớ những cú điện thoại muộn và cái giọng trầm ấm của anh..........nhớ những câu hỏi thăm linh tinh.........nhớ những mẩu thư nho nhỏ tìm thấy trong túi áo " em à, nhớ em lắm"...........em sẽ nhớ tất cả..........anh đi qua và đã để lại dấu ấn trong em biết ko?............ .......em giận.....giận thật đấy........hóa ra anh chẳng hiểu chút gì về em......ko một chút nào hết...........vậy mà em đã tự nhủ...." cuối cùng em cũng tìm được một người hiểu em"...... ........mọi người nói em là đứa phức tạp.......em quen sống độc lập nhưng lại cũng thích dựa dẫm........em khóc khi bị bạn đối xử ko tốt.....buồn cả tuần khi cãi nhau với anh.........băn khoăn cả đêm vì đã lỡ lời làm ai đó đau đớn............nhưng em có thể gạt fắt tất cả.......bỏ qua ý kiến của mọi người chỉ để làm những gì em thích......em có thể cãi nhau với ai đấy đến đau họng thì thôi........chỉ để chứng minh cái tôi của mình...........em có thể lạnh nhạt....lầm lỳ đến khó chịu............nhưng ko phải vì thế mà em ko cần bạn bè.....rất cần là đằng khác........nhưng em là em........em muốn sống cuộc sống của chính mình.......chỉ vì trong quá khứ em đã quá dựa dẫm....ỷ lại.....đến hèn yếu......... ....nếu như những gì em nói ra làm anh khó chịu và chính vì thế mà làm cho hai đứa xa cách nhau thì em xin lỗi.........em đành buông xuôi thôi.......em nói những gì em suy nghĩ..........em ko giấu gì hết......em sống thật với tình cảm của em.......bản thân em............vì đơn giản em nghĩ..........đã là bạn.........em sẽ nói tất cả những gì trong lòng............nhưng anh thì ko thế! ........nếu anh muốn nghe những lời ngọt ngào có cánh thì xin lỗi em ko thể............khách sáo để làm chi khi mà trong lòng ko nghĩ thế?............em phát buồn nôn với cái cuộc sống giả tạo..........sống hai mặt để làm gì hả anh?.......em cảm thấy như đang lợi dụng người khác khi mà mình ngọt nhạt với người ta.........cuộc sống nó vốn đã phức tạp rồi thì cứ phức tạp thêm nữa làm gì?..........có 1 thì nói 1..........đừng thêm thắt 2, 3........... .........quen sống giả tạo đến 1 ngày sẽ ko còn biết mình là ai......cuộc sống của mình là gì.......chẳng hóa tự mình tạo ra bi kịch cho bản thân mình........để rồi than khóc này nọ.........nực cười.....rồi ngớ ngẩn đặt ra câu hỏi " mình là ai thế?"......mình là người A quen sống ngọt nhạt????.........hay mình là người B quen đi xu nịnh????..............cũng có thể mình là người C quen đi nói xấu sau lưng........với anh thì thế nhưng em thì ko thế!........em có thể thẳng thắn trả lời " EM LÀ EM"!.......... .........anh có hỏi " với em hạnh phúc là gì?".........mỗi người sống một kiểu riêng.......anh rất rõ thế nào là hạnh phúc.......đừng vặn vẹo.......đừng zối lòng.........tự anh hiểu anh muốn gì...........chẳng qua anh sợ ..........sợ rồi sẽ thất bại lần nữa.........em thấy thật buồn cười.........và đáng thương........thử hỏi có bao nhiêu chuyện tình như anh?.......thử hỏi có bao nhiêu người còn đau khổ như anh?....." mất trắng " hả...........anh chẳng mất cái gì cả.....anh còn đầu tóc chân tay đầy đủ cả..........còn cả gia đình và tương lai.....có nghĩ đến những người sắp chết mà ko làm được gì ko?........thế mà người ta vẫn cười đấy........anh à, anh còn cả 1 cuộc đời........thật sự thất vọng về anh............anh thật sự muốn sống 1 cuộc sống ko có ngày mai à?...........thật sự sao?..........là do anh quyết định thôi........đừng đổ tội cho người khác............ko có lửa làm sao có khói..........đến vết đau còn lành sẹo thì chẳng có cái gì là ko qua được cả........chẳng qua anh ko đủ tự tin để đứng dậy thôi..........cái câu này em đã nói nhiều rồi nhưng em nhắc lại nhé : anh có biết hình tượng con lật đật ko?..........chắc anh hiểu em muốn nói cái gì chứ! ............tại sao anh cứ thích sống với quá khứ nhỉ? ..........nó đẹp lắm à?........nó làm cho anh đau chứ gì?.............thế thì bỏ qua đi..........để tay mãi trong lửa thì đau lắm anh à..........rút tay ra thôi.........đơn giản mà anh........chẳng qua la do anh quyết định cả thôi............tự nhủ rằng " tôi đã chán cuộc sống buồn tẻ này rồi......tôi ko muốn bị đau khổ mãi nữa......" .......và rồi sẽ ổn thôi mà anh!.....những cái gì đi qua.....những cái gì đã mất.......đã cho đi.......đã nhận được....cứ coi như là thử nghiệm thôi........coi nó nhẹ nhàng đi thì sẽ qua thôi mà.... .....trời lạnh rồi....anh có biết là em cần 1 vòng tay ấm ko ? ......anh biết thì rồi có đến bên em ko ?......anh àh , em nhớ anh lắm....thật đấy! ![]() ANH BIẾT... Anh biết em thất vọng khi tình ta chia xa Anh biết em đau khi thấy anh vui cùng người con gái khác Anh biết em sầu mỗi khi nhớ đến anh Anh biết em gượng cười để anh yên lòng Anh biết em buồn mỗi khi chiều tà Anh biết em khóc thầm mỗi khi cô đơn EM CÓ BIẾT... Em có biết anh yêu em nhiếu lắm Em có biết anh luôn nhớ đến em Em có biết anh đau khi thấy em đau Em có biết anh cũng sầu mỗi khi em sầu Em có biết anh cũng gượng cười khi em gượng cười Em có biết anh buồn tủi mỗi khi mưa xuống Em có biết anh cô đơn mỗi khi đêm về Em có biết em sẽ khổ khi đến với anh Em có biết em mang hình bóng của người con gái năm xưa Em có biết em gợi cho anh nhiều kỷ niệm buồn Em có biết anh đến với người khác vì muốn em quên anh Em có biết anh muốn được nắm tay em mãi Em có biết anh muốn ôm em vào lòng Và giữ chặt tim em mãi ko rời xa Em có biết anh cũng đang rất đau ko người yêu! ANH ĐANG... Anh đang trách ông trời sao nỡ trớ trêu Anh đang tự trách mình quá vô dụng ko thể đến với em Anh đang tự trách mình ko thể mang hạnh phúc đến cho em Anh đang tự trách mình sao quá yếu đuối ko thể vượt qua chuyện cũ Anh đang tự biến mình thành kẻ lạnh lùng ANH MONG... Mong mùa đông sẽ ko lạnh giá với em Mong mùa hạ sẽ ko oi bức với em Mong mùa thu sẽ ko chia lìa hạnh phúc của em Mong mùa xuân sẽ ở mãi bên em Mong có một người sẽ mang đến hạnh phúc cho em Mong một tương lai tươi sáng sẽ đến với em Mong có thể vượt qua tất cả để đến với em Mong cho đó là sự thật ![]() Cứ như một cơn mưa nhẹ ... Giọt Mưa Mùa Đông... Nếu ai đó biết rằng ... những dzòng PM ... những câu thơ _ dẫu chỉ là vu vơ mah thôi ... khiến người ta cảm thấy ấm lòng nhiều lắm ... Bởi vì anh là làn gió thoảng thôi Nên chẳng thể gần bên anh mãi mãi Em cứ mơ thả lòng mình dàn trải Giữa câu từ cho nỗi nhớ dài thêm Bởi vì anh vẫn cứ mãi là anh Quá khứ ấy - chẳng thể nào xóa nổi Anh cứ đến rồi chợt đi rất vội Chẳng bao giờ em biết được : " Vì sao !?! " Hok biết câu thơ này dzành cho ai ... nhưng ... người ta vẫn tham lam giữ riêng cho mình ... Mặc kệ ... uh huh ... chẳng xoá nổi ... làm sao tìm được câu trả lời đây ... Vì sao uh ? .... Khó quá ... ... Ai đó ... có biết rằng ... dường như ... người ta cười nhiều hơn ... Rồi lại cảm thấy lo ... Không biết nữa ... Mặc kệ ... mặc kệ ... ![]() -Anh Đom Đóm, sau này lớn lên, em sẽ làm nhà trồng cây! - Làm gì có “nhà trồng cây” chứ?! Chỉ có nhà báo, nhà văn … thôi! - Có mà, em sẽ lai giống cây hoa phong lan với con đom đóm này nè. Rồi nó sẽ nở ra một bông hoa có ánh sáng màu tím và thơm ơi là thơm… Cô bé mở từ từ hai bàn tay đang giữ con đom đóm ra, nó bay lên, ánh sáng xanh nhẹ nhàng mờ ảo - thật lạ - lại soi sáng cả khuôn mặt hai đứa nhóc. Thằng nhóc ngẩn ra tiếc nuối. Cô bé đứng nhìn con đom đóm bay xa, chợt quay sang thằng nhóc và nhe răng cười “ Anh bắt lại được con khác mà, đúng không?”. Thằng nhóc gãi đầu gãi tai, không nói, mắt chòng chọc vào khoảng không trước mặt. Hình như có một con đom đóm đang bay… ---o0o--- Tôi là thằng nhóc ấy. Tuổi thơ trôi qua, như mọi câu chuyện khác, vì một lí do nào đó nhân vật chính không còn gặp lại người bạn thuở xưa nữa, tôi cũng vậy. Cô bé hàng xóm với mái tóc thường buộc bằng dây thun, thích đom đóm ngày ấy nhẹ nhàng bước ra khỏi cuộc sống của tôi. Tôi cứ bị ám ảnh bởi cái cảm giác chập chờn buồn tủi khi mỗi chiều muộn bắt được một con đom đóm, chạy sang ngôi nhà bên cạnh và nhận ra nó trống tênh. Rồi tôi lủi thủi quay về, cố gắng nhốt con đom đóm vào một bông hoa phong lan màu tím toả mùi thơm nhẹ nhàng. Nhưng vô vọng. Con đom đóm bay mất. Tôi lớn lên, không như mọi thằng con trai khác, vô tâm và ít khi nuối tiếc. Hình ảnh cô bé ngày nào không chỉ là một kỉ niệm đẹp gắn liền với tuổi thơ của tôi. Nó cứ thôi thúc tôi mãi, bảo tôi cần phải hy vọng vào một điều gì đó thật bất ngờ. Và tôi cứ lẳng lặng đợi chờ. Cái tình cảm ấy nhẹ nhàng lắm, nó trong vắt như mắt của cô bé vậy. Đôi khi tôi còn cảm thấy sợ hãi và giận bản thân khi tôi nhận ra mình không nhớ nhiều. Nhưng lại cố an ủi mình rằng mọi thứ đều không có tên và không rõ nét, kể cả nỗi buồn. Có khi tôi nhớ cô bé ấy lắm nhưng không nhận ra đấy thôi! Tôi không biết nữa. Ngôi nhà của cô bé ấy bị đập bỏ, thay bằng một toà nhà khang trang lộng lẫy, nghe đâu của một ông giám đốc mua cho bố mẹ dưỡng già cho yên tĩnh. Mỗi mùa hè cũng có một cô bé trạc tuổi cô bé hàng xóm cũ về chơi với ông bà. Cô bé ấy rất xinh nhưng tôi chưa bao giờ nói chuyện. Mỗi khi nhìn thấy mái tóc dài buộc bằng một thứ ruy băng lộng lẫy, bao nhiều thiện cảm và ý định bắt chuyện của tôi bay biến. Đó không phải là một sợi dây chun. Có lẽ vì thế mà tôi cũng thiết tha tin rằng chẳng bao giờ cô tiểu thư này lại mê đom đóm. Tôi gặp lai cô bạn ngày bé rất tình cờ. Đó là một buổi giao lưu, và tôi chợt nhận ra cô gái speaker có nụ cười rất quen. Không phải lục tìm nhiều trong trí nhớ, tôi biết đó là ai. Tôi mừng đến nghẹt thở, tim tôi run lên. Em vẫn nhỏ bé và xinh xắn… Lan Hương lại khác. Em rất khó khăn để nhớ ra tôi là ai. Tôi chợt cảm thấy buồn rười rượi. Tuổi thơ của tôi! Có lúc chúng tôi nghĩ rằng mình sẽ nhận ra nhau, dù chỉ thoáng qua trên phố thôi, “ sau này khi ra lớn”. Rồi vô cớ, tôi trách mình, đã quá khe khắt với bản thân. Vậy mà tôi tưởng chỉ có tôi, thằng nhóc, là kẻ hững hờ, thờ ơ, lạnh nhạt. ---o0o--- - Cho anh đom đóm nè! – Cô bé đưa bàn tay thu thu giấu giấu sau lưng từ nãy giờ ra cho thằng nhóc. - Eo ui, gương vỡ! Coi chừng đứt tay! Mày cho tao làm gì vậy? Cô bé đặt ngón tay trên môi, làm ra vẻ nghiêm trọng, nói thì thầm: - Suỵt, không phải gương vỡ đâu! - Chứ cái gì? - Thằng nhóc ngơ ngác. - Đó là mảnh vỡ của mặt trời, em vừa nhặt được sáng nay đấy! Không tin anh xem này! – Cô bé vừa nói vừa rọi mảnh gương về phía mặt trời. Nó sáng lên, lấp lánh. Thằng nhóc mỉm cười nhìn theo, nheo nheo mắt, toan cãi lại nhưng nghĩ sao lại thôi. Con bé vẫn say sưa: - Lúc mặt trời vừa lên, có một chiếc máy bay đi qua. Nó đụng vào làm mặt trời văng tung toé. Chắc chắn là còn nhiều mảnh vỡ lắm, em phải đi nhặt về… Chiều hôm ấy, thằng nhóc không nói không rằng đập tan nát cái gương của mẹ. Ăn một trận đòn đau quấn đít nhưng nó không quan tâm. Vừa ngồi dậy xoa xoa mông, nó đã tót ra đi gom mấy mảnh gương vỡ, giấu kĩ trong cái hộp sắt dưới giường.”Ngày mai mình sẽ bỏ sẵn vào vườn cho nó tìm. Nhưng mà, làm sao để nó khỏi đứt tay đây ta?!!!” ---o0o--- - Anh gì ơi, cho tui đom đóm với! – Con bé tiều thư nhà bên cạnh nhìn thằng nhóc rụt rè. Thằng nhóc hừ mũi. À, thì ra con gái đứa nào cũng thích đom đóm. Cứ luôn tưởng chừng tại cái con bé tiểu thư này mà cô bé nhà bên không còn ở đây để chơi với nó nữa. thằng nhóc càng muốn làm khó dễ. - Mày có gì đổi cho tao? -Tui…tui…Dây cột tóc được hông? – Con nhóc ấy lúng túng. Thằng nhóc phì cười: - Tao lấy cột tóc làm gì hả mày? - Ơ …ơ…tui…- Nó càng lắp bắp. Bỗng nhiên thằng nhóc thấy tội nghiệp cho nó. - Thôi, nói tên mày đi rồi tao cho. Mày tên gì? - Tui tên Phương! – Nó mừng rỡ vội vàng đáp. Rồi sợ tôi chưa nghe rõ, nó liếm môi khẳng định lần nữa – Tui tên Phương đó! Thằng nhóc hếch mặt: - Cái gì Phương? - Lan Phưong – Con bé tiểu thư ấy trả lời, vai co rúm lại. Hình như nó cảm thấy mình như tội phạm bị tra hỏi. Thằng nhóc lẩm bẩm một mình “Sao máy không phải là Lan Hương nhỉ?”. Con bé kia nhìn nó lấm lét, ra chiều cố đoán xem thằng nhóc lảm nhảm một mình điều gì đó. - Đưa tay đây! – Thăng nhóc ra lệnh. Con bé chụm tay lại, háo hức đón đợi. Thằng nhóc cẩn thận ụp con đom đóm vào cái “lồng” bằng những ngón tay của nó. Con đom đóm ngoan hiền. Nó phát sáng. Con bé ấy kêu lên khe khẽ. Tự nhiên thấy nó cười giống hệt như cô bé hàng xóm cũ! Thằng nhóc quay lưng chạy thẳng về nhà. Nó không thích con nhỏ tiểu thư thấy mình ngoác môi cười. - Anh tên gì vậy? – Nó hỏi với theo. - Đom Đóm! Nó nhìn theo thằng nhóc ngơ ngác, hình như vậy. ---o0o--- “À, có phải anh là anh Tùng ở gần nhà em hồi trước không?” Lan Hương nói như thể vừa khám phá ra một cái gì đó cùng nụ cười đắc ý. “Đúng rồi, em vẫn còn nhớ mà! Anh dạo này thế nào? Ổn cả chứ?”. Tôi ngẩn người, quên cả trả lời. Trí nhớ của em tốt thật! Em nhớ được tên của tôi ngay cả khi hồi bé em chỉ gọi tôi bằng cái tên em tự đặt: Anh Đom Đóm. Rồi lại còn “dạo này anh thế nào, ổn cả chứ?”. Tôi cảm nhận đươc sự nhạt nhẽo. Có thể nó bình thường thôi, nhưng là không thể chấp nhận với tôi. Tôi đã mong chờ nhiều quá… ---o0o--- - Tao có con bạn thân, dọn nhà đi rồi, nó giống mày lắm! – Thằng nhóc quệt mũi, không nhìn con bé tiểu thư - Thiệt hả? Cái gì cũng giống em hả? - Không, có khác. Nó chỉ cột tóc bằng dậy thun thôi! Con bé tiểu thư nhíu mày ngẫm nghĩ một chút rồi tháo phăng cái nơ lộng lẫy trên tóc mình. Nó móc trong túi ra một sợi dây thun và túm đuôi gà lên. - Giồng chưa? Thằng nhóc thẫn cả người: - Giống ơi là giống! Con bé tiểu thư nghe thế, nhe răng cười. Đúng vậy mà, giống ơi là giống! ---o0o--- - Anh Đom Đóm ơi, ba em nói ở nhà mới không có đom đóm! Làm sao bây giờ? - Hay là tao bắt nhiều thật nhiều đom đóm bỏ vào cái hũ cho mày nha! - Thôi, nó chết! Để cho đom đóm bay đi! Thằng nhóc dằn dỗi đấm mạnh tay vào tường. - Mày sắp chuyển đi đâu, cái chỗ nào mà lạ vậy, đom đóm cũng không có! Cô bé thấp giọng: - Ba nói đó là thành phố! - Rồi … khi nào mày về lại đây? - Thằng nhóc hoang mang. - Em không biết! – Cô bé thẩn thờ. ---o0o--- - Mày sắp về phố hả Phương? - Dạ, em về đi học! - Ở đó không có đom đóm phải không mày? - Ừ, làm gì có?!!! - Mày buồn không? Mày thích đom đóm lắm mà! - thằng nhóc hỏi nó bằng một giọng đều đều. - Có! - Giọng con bé tiểu thư đang rầu rầu bỗng trở nên vui vẻ - Nhưng hè em lai về mà! Tha hồ bắt đom đóm! - Thật hả, mày về lại đây thật hả? – Thằng nhóci khấp khởi mừng. - Chứ sao! ---o0o--- Một gã con trai lại gần chúng tôi và mỉm cười lịch thiệp khi tôi đang lúng túng và chìm trong mớ ký ức hỗn độn. Gã choàng nhẹ tay lên vai Hương, nói gì đó tôi không nghe rõ, chỉ đại ý là Lan Hương phải đi một lát. Tôi mỉm cười: - Em đi đi! Còn nhiều dịp mà! - Ừ, em đi đây! Hôm khác nói chuyện nhé! Em mong gặp anh lắm đấy! - Rồi vộị vàng, em quay sang nói với gã con trai – Đây là anh Tùng, hàng xóm cũ của Hương, lâu lắm mới gặp. Họ gâtj đầu chào tôi. Tôi cười: - Ừ, đi nhé! Bỗng nhiên tôi thấy thiết tha muốn hỏi thêm vài câu hỏi nữa “Em còn muốn trở thành nhà làm vườn không nhóc? Để lai giống con đom đóm và hoa phong lan ấy mà!” hay “Em còn thích đi nhặt những mảnh vỡ của mặt trời không?”, “Em vẫn cột tóc bằng dây thun chứ?”. Nhưng lại thôi. Tôi sợ Lan Hương nhìn tôi lạ lẫm, ngạc nhiên, cố đoán xem tôi muốn nói gì. Mà như thế thì tôi sẽ hụt hẫng lắm. Cứ tựa như làm vỡ một cái gì đó rất quý, rất quý mà tôi đã cẩn thận gìn giữ, nâng niu từ rất lâu. Hay như cảm giác ngẩn ngơ khi cố nhét một con đom đóm vào một bông hoa phong lan nhưng nó bay đi mất; khi cố gắng hắt ánh mặt trời vào một mảnh gương vỡ lúc hoàng hôn, nhưng mặt trời đã lặn, và mảnh gương chỉ còn lại trong veo soi bóng ta đơn độc… ---o0o--- - Này anh Đom Đóm! – Phương tinh nghịch vỗ vai tôi! – Làm gì ngẩn ngơ vậy? Tôi giật mình quay lại lúng túng: - Ơ, không! Phương tò mò nhìn theo ánh mắt tôi, bóng Lan Hương và người bạn trai dần hoà vào trong đám đông những sinh viên đang đứng trò chuyện vui vẻ. - Anh lại thấy ai giống cô bé hàng xóm ngày xưa à? Lần này có thất vọng nữa không đấy? – Phương nheo mắt trêu tôi. Tôi gật đầu, chẳng biết nói sao với Phương, đành cười trừ, Phương vẫn nhìn theo dáng vẻ rực rỡ, kiêu sa với chiếc váy kiểu cách và nhưng lọn tóc nâu nâu xoã trên bờ vai của Hương, lẩm bẩm: - Ừ, mà không đâu! Cô speaker kia đâu có buộctóc bằng dây thun, phải không anh Đom Đóm? Tôi gật đầu, cười, dịu dàng nắm lấy tay Phương. Phương nhìn thôi ngạc nhiên, định hỏi gì đó nhưng lại thôi, vờ nhìn ra khoảng trời trong veo, bàn tay run rẩy. Muốn nói một câu gì dó để cô tiểu thư ngốc ơi là ngốc của tôi hiểu rằng thời gian luôn làm thay đổi mọi thứ, không phải ai cũng là kẻ thích nâng niu những kỉ niệm cũ, như em và như tôi. Nhưng tất nhiên tôi không nói được, bởi tôi cũng chỉ vừa nhận ra điều ấy thôi mà… |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: ^O^----t8m----^O^
Người iu dấu ^.^
![]() Em chúc anh Yên bình trong trái tim Sự yêu thương của gia đình và bạn bè Niềm tin để dẫn đường Hy vọng để vượt qua mỗi ngày Ánh mặt trời thắp sáng ... những ngôi sao để anh nhìn và ước ...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu Một trái tim để giữ sự thương yêu Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã. Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh ... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em ![]() Bình luận mới
phuonglinh9 trong
Người này và người đó (2)
phuonglinh9 trong Người này và người đó (1) [N][H][A][T] trong Đám cưới bluestar47 trong Người này và người đó (1) hime_sayuki_lovely trong Mong bạn tran thanh sang trong Cõi luân hồi [chương Một - Duyên tự ngàn năm] binrom trong Người yêu đi du học It's me trong Người yêu đi du học Bằng Lăng trong Người yêu đi du học long1985 trong Nắm tay nhau đi giữa nhân gian ...:i Love You:...
![]() ![]() ![]() Iu Anh ^^
![]() ♥ Em iu anh ♥
![]() Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới. ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
![]() Thực đơn người xem
[ Ngoan, Anh yêu Em ]
![]() Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại Bạn bè
|