^___^
^___^
62 bình chọn .
|
Em sẽ gạch chéo lên dòng chữ tên anh
Em sẽ quên đi số điện thoại của anh Em không muốn lại là một cô gái ngốc nghếch Em sẽ gác tình yêu này sang một bên Thật nhẹ nhõm, thật vui vẻ và tự do biết bao! Em sẽ cắt ngắn mái tóc dài mà anh vẫn thích Sẽ chẳng vì anh mà tiếp tục làm một bông hoa bé nhỏ dịu hiền Sẽ không lặng im, giả câm giả điếc Khi anh đi cùng một cô gái khác , em sẽ không xen ngang đâu Trong "chất độc" của tình yêu , em đã trở nên mơ hồ. Bởi tình yêu chính là điều ý nghĩa nhất với mỗi con người. Thì em chợt nhận ra sự sai lầm của việc chia xa Ngày mai hẳn sẽ tuyệt vời biết bao Khi em được làm chủ chính mình. Hy vọng rằng anh hạnh phúc Em sẽ không khóc thầm Sẽ bỏ đi gánh nặng mà tình yêu của anh đã trao cho em. Em đã hiểu được rất nhiều điều mới mẻ Hiểu được "chất độc" mà tình yêu đã mang đến cho em " Chất độc " của nó chẳng đắng chút nào ... ![]() Anh và Tôi cùng nhau lớn lên trong bao kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ. Tôi nhớ rất rõ lúc nhỏ anh đã từng vì tôi mà nhiều lần đánh nhau với bọn con trai trong xóm, có lần còn chảy cả máu nữa ...tôi biết anh đau lắm nhưng cũng cố gượng cười cho tôi vui, từ đó đến giờ chưa ai đối tốt với tôi thế cả, anh là người đầu tiên và trong tôi, anh là người duy nhất tốt với tôi...như thế. Cũng chính vì như vậy tôi đã mang trong tim mình một tình yêu, tình yêu đơn phương. Tình yêu của tôi dành cho anh cứ lớn mãi theo thời gian và đến một ngày tôi quyết định nói cho anh ấy hiểu tất cả những tình cảm của tôi nhưng chớ trêu thay ... trước lúc tôi định nói thì anh, người mà tôi yêu nhất lại cùng sánh bước, tay trong tay với một cô gái khác. Đứng trước mặt tôi, anh lại vờ như không biết, như giữa chúng tôi chỉ là tình bạn đơn thuần hoàn toàn không nghĩ đến những quá khứ tốt đẹp kia, anh ung dung nói - Này Nhóc, giới thiệu với em đây là bạn gái của anh. Tôi nghe tim mình như có một cảm giác đau, nó đau nhói một cách lạ lùng, tôi chưa bao giờ có cảm giác đau như thế - Chào em , em là em gái của anh Nhân à ? Thấy tôi vẫn im lặng , anh lại hỏi - Em không sao chứ Nhóc ? Mặc kệ lời hỏi thăm của anh, tôi đã bỏ chạy, chạy với những giọt nước mắt trên mặt, tôi chạy như để trốn tránh tất cả, trốn cái sự thật phủ phàng đã đến với tôi . Tôi lê la khắp nơi mỗi ngày như để quên anh, nhưng tôi không thể làm được chuyện ấy. Và trong lúc tôi đau đớn và tuyệt vọng nhất thì tôi đã gặp Vinh. Vinh có rất nhiều nét giống anh và đặc biệt là Vinh đã nói thích tôi, điều mà tôi đã mong ở anh nhưng không thể nào xảy ra. Thế rồi chỉ sau 2 tháng giữa tôi và Vinh đã có một tình yêu đẹp, tôi không biết là nó có thật sự đẹp hay không nữa nhưng tôi đã cố làm cho nó thật đẹp trước mặt anh. Tôi kể nhiều về Vinh cũng như tình yêu của chúng tôi cho anh nghe, những lúc ấy tôi thường chú ý đến vẻ mặt của anh, tôi mong mỏi ở nó một sự khó chịu, bực bội bởi như thế có nghĩa là trong tim anh, anh vẫn dành một chút gì đó cho tôi nhưng không, hoàn toàn ngược lại những gì tôi mong đợi anh vẫn vui vẻ nói cười, vẫn chúc phúc cho tình yêu của tôi và Vinh. Và tôi lại khóc mỗi khi từ ký túc xá của anh về, dường như nó đã trở thành thông lệ tôi thừa biết sẽ nhận được đáp án nhưng tôi vẫn cứ đi đến đó, vẫn kể cho anh nghe về Vinh và vẫn luôn nhận từ anh những lời nói tốt đẹp như của một người anh trai. Biết phải làm sao đây khi tôi đã quá yêu anh, không một giây phút nào hình ảnh của anh rời khỏi tâm trí tôi. Tôi đã đi trong cơn mưa này lâu lắm rồi như muốn tìm cho mình một câu trả lời tôi phải làm gì? quên anh ?tôi chắc rằng mình sẽ không làm được chuyện này đâu, còn nói cho anh biết là tôi yêu anh ư? để làm gì cơ chứ, khi trong tim anh hoàn toàn không có tôi. Giờ đây tôi chỉ biết rằng tôi phải làm một việc, việc mà tôi nên làm, đó là chia tay với Vinh bởi tôi không hề yêu Vinh, tôi không thể nào tiếp tục lừa dối Vinh nữa . Vào một ngày chủ nhật đẹp trời tôi đã nói lời chia tay với Vinh và nhận được sự đồng ý của Vinh bởi Vinh cũng không thể chấp nhận một người yêu mà suốt ngày cứ nghĩ về một người khác . Tôi lại đi lang thang trên con đường, con đường quen thuộc ngày nào anh đã dẫn tôi đi chợt tôi trong thấy anh, tôi định chạy thật nhanh đến bên anh. Nhưng ý nghĩ của tôi sớm bị dập tắt bởi anh không đi một mình, anh đang đi cùng cô gái hôm nọ. Nước mắt tôi lại rơi và tôi lại bỏ chạy, tôi vẫn không thể nào quen được với cái cảnh này. Dường như phía sau ,tôi nghe thấy tiếng của anh mặc kệ tôi vẫn chạy, chạy mãi và ....tôi bất chợt nhận ra phía trước mình chiếc xe tải đang đến rất gần, nhưng mặc kệ giờ tôi không cần biết gì nữa có khi chết lại tốt hơn cho tôi, chợt... - A ! Tôi có cảm giác như ai đã đẩy tôi sang phía bên kia đường. Khi tôi đã định thần và quay người lại tôi mới hốt hoảng nhận ra rằng người đó là anh, người cứu tôi là anh. Tôi chạy đến thật nhanh bên anh, người anh toàn máu là máu - Anh Nhân, anh có sao không? sao anh lại làm vậy? Tôi nói trong nghẹn ngào - Em lại đi sang đường mà không nhìn rồi, Nhóc à, lần sau đừng thế nữa nhé. Anh chỉ nói với tôi một câu thế thôi rồi ngất đi. Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu mà đôi tay của tôi lạnh ngắt, tôi sợ, sợ lắm, sợ anh sẽ rời khỏi tôi mãi mãi. Không! Tôi không thể mất anh được, tôi mong thời gian có thể quay trở lại tôi sẽ không bỏ chạy, sẽ không có ý nghĩ điên rồ đó. - Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi ạ? Tôi như nhảy sổ vào người ông bác sĩ. - Cô là người nhà của anh ta à? - Dạ, cháu là em gái của anh ấy, anh ấy như thế nào rồi bác sĩ. - Xin chia buồn cùng cô nhưng vì vết thương quá nặng nên không thể cứu được. Tôi như hóa đá bởi câu nói của ông, sao lại như thế, sao chuyện này có thể xảy ra với tôi kia chứ, tôi lại thấy tim mình đau, nhưng lần này nó đau hơn gấp trăm lần, tôi lặng người với những giọt nước mắt … 3 tháng sau ngày anh mất, tôi lại đi trên con đường ngày nào con đường đã khiến anh phải ra đi mãi mãi - Xin lỗi , em có phải là ...... - Là chị? Tôi hơi bất ngờ khi gặp chị ấy, người yêu của anh - Chúng ta vào đâu nói chuyện được không? Chị có cái này muốn đưa cho em. Tôi khe khẽ gật đầu, khi đã tìm được chỗ ngồi, chúng tôi bắt đầu câu chuyện. Chị ấy lấy trong giỏ của mình một cuốn sổ gì đó đưa cho tôi. - Đây là gì ? - Nhật ký của Nhân - Sao nó lại ở chỗ chị ? - À, là do lần trước chị cầm nhầm định trả lại cho Nhân nhưng không còn dịp nữa nên chị đưa nó cho em. Dường như thấy được ánh mắt của tôi chị nói tiếp - Em đừng hiểu lầm chị chỉ đọc được trang đầu thôi - Có gì quan trọng nữa hả chị, dù sao người cũng đã chết rồi còn gì là bí mật nữa - Tùy em vậy, giờ chị phải đi chọn áo cưới đây - Chọn áo cưới? Tôi khẽ chau mày - Sao chị lại có thể làm như thế? Anh Nhân mất chưa được 100 ngày mà - Em nói thế là sao? Chị và Nhân chỉ là bạn thôi mà - Là bạn? Thế tại sao lần trước anh ấy lại giới thiệu chị là bạn gái của anh ấy - Chị cũng không hiểu vì sao Nhân lại giới thiệu như vậy nữa, thôi chị trễ rồi chị phải đi, chào em Chị đi rồi còn mỗi mình tôi với nỗi khó hiểu, sao lại như thế, sao anh lại làm thế. Chợt tôi nhớ đến quyển nhật ký của anh. Tôi giở từng trang ra Ngày...tháng...năm... Hôm nay là ngày tôi cảm thấy vui nhất bởi tôi thấy được nỗi đau khổ của em khi tôi giới thiệu Phương là bạn gái của mình, điều đó chứng tỏ em đã yêu tôi. Ôi! tôi muốn hét lên cho mọi người biết rằng tôi đang rất hạnh phúc. Rồi một trang khác Ngày...tháng...năm... Có lẽ ngày hôm nay là ngày tôi buồn nhất, tôi đã lầm, một sự hiểu lầm tai hại bởi em, người mà tôi yêu nhất trên đời này lại hoàn toàn không yêu tôi. Em đã có người yêu, một chàng trai tốt, tôi đoán vậy. Tôi đã nghe rất nhiều về người đó từ em, những lời của em như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của tôi không chút xót xa, thế nhưng em vẫn cứ vô tư cười nói trên sự đau khổ của tôi. Và tôi vẫn phải diễn hết vai diễn là một người tốt trước mặt em, tôi đã chúc phúc cho cuộc tình của em cũng như đặt dấu chấm hết cho cuộc tình của chính mình. Nhóc ơi! Khi nào thì em mới hiểu cho anh đây? Khép trang nhật ký lại mà nước mắt tôi cứ tuôn rơi, vì sao? Vì sao cơ chứ? Vì sao anh không nói với tôi sớm hơn, vì sao ? Vì sao trời lại khéo trêu người như thế, những câu hỏi vì sao cứ bao quanh lấy tôi. Đêm ấy tôi đã khóc, khóc rất nhiều, chợt tôi giật mình khi nhận ra rằng mặc cho tôi có khóc bao nhiêu đi chăng nữa và tôi có trả lời được tất cả câu hỏi đó thì anh, người tôi yêu cũng chẳng bao giờ sống lại. Người ta thường nói đến vị ngọt và vị đắng của tình yêu, còn tôi, tôi chẳng biết vị ngọt của tình yêu là thế nào? Nhưng giờ tôi hiểu rất rõ vị đắng của nó. Tôi phải trách ai đây? Trách anh không nói sớm hơn? Trách tôi vì ý nghĩ điên rồ đó? Hay trách ông trời đã khéo đùa với chúng tôi? Đêm đó tôi đã mơ thấy anh, anh bảo tôi hãy sống thật tốt bởi cuộc đời của tôi hiện giờ của anh. Tôi thức dậy và nước mắt lại trào ra, tôi nhớ anh, nhớ thật nhiều .... Có lẽ với nhiều người chuyện tình của chúng tôi thật buồn nhưng với tôi anh là mối tình đầu, là một kỉ niệm đẹp trong tôi. ![]() ![]() ![]() Anh, Em chưa biết anh là ai, chưa biết khi nào chúng mình sẽ gặp nhau và gặp nhau ở đâu. Hy vọng chúng mình sẽ sớm gặp nhau thôi anh ha! Em mong khi gặp nhau, anh sẽ phải lòng em ngay và sẽ yêu em thắm thiết. Mà phải yêu em vì chính con người em chứ không phải cái gì khác đâu nha ! Hy vọng anh sẽ không đứng núi nọ trông núi kia, sự đời vốn tương đối thôi anh ạ . Vậy khi đi với em, anh sẽ tự hài lòng, không mong gặp cô gái khác mảnh mai hơn, đẹp gái hơn . Mong rằng anh sẽ không so sánh em với những cô gái khác, họ có thể có những nụ cười tươi xinh hơn, rực rỡ hơn . Khi ở bên nhau , hy vọng anh sẽ là niềm vui của em , luôn làm cho em thấy yêu đời và luôn cười tươi . Khi em đau đớn anh sẽ là người quan tâm chăm sóc em, anh sẽ là người suốt đời em tin cậy . Em mong sẽ được anh dẫn đi chơi, nhưng anh đừng hỏi em muốn đi đâu, chỗ nào em cũng thích miễn là chúng ta được sống bên nhau, được hiện hữu ở đời . Được sống cạnh người mình yêu, em cho đó là hạnh phúc nhất và hằng tạ ơn trời , tạ ơn đời về điều đó. Nếu anh thấy em khóc, nêm hiểu rằng không phải lỗi tại anh đâu . Khi đó anh cứ ôm em vào lòng , thật chặt, thật khăng khít, em sẽ nguôi ngoai . còn nếu như em khóc vì anh làm em buồn, anh cũng cứ làm như vậy. Nếu chẳng may chúng mình phải chia tay nhau, anh cũng sẽ hiểu rằng, buồn thật đấy, nhưng em mong mãi mãi làm bạn của anh . Phải chia xa, chắc trong lòng anh cũng sẽ có đôi lúc oán hận, nhưng rồi anh sẽ nguôi ngoai và sẽ sẵn sàng nhận em là một người bạn thân thiết. Hãy nói ngay cho em biết điều gì làm anh phiền muộn hay điều gì chưa ổn thỏa. Em muốn anh luôn trung thực với em . Nếu em gặp một ngày phiền muộn, mong anh sẽ an ủi em bằng những nụ cười, những vỗ về vuốt ve âu yếm. Mong anh sẽ không nghĩ là em đòi hỏi anh quá đáng . Hãy hiểu và thông cảm, em là một người bướng bỉnh và nhút nhát. Mong rằng chúng mình sẽ sớm gặp nhau và biết đâu đó chẳng là một cuộc gặp gỡ định mệnh, sẽ gắn bó chúng ta suốt đời với nhau . Người ta nói, mỗi một mối liên hệ là một ván bài mới, mà... em thì chơi bài dở lắm anh ạ . Nhưng em sẽ cố gắng hết mình để tỏ ra dễ thương và yêu anh tha thiết, vì chính con người anh, và không đòi hỏi gì nhiều quá ở anh. Cám ơn anh đã chú ý đọc "bức thư gửi người tình nhân không quen biết" này. Hẹn gặp anh Em. Ai có dịp ghé qua Trường tiểu học Ái Tân ở làng Bảo Sơn, huyện Khoan Điểm, Liêu Ninh (một tỉnh miền đông bắc Trung Quốc - TQ) cũng không khỏi chạnh lòng khi chứng kiến khung cảnh im ắng và đìu hiu của nó. Đây là ngôi trường duy nhất tại TQ và có lẽ trên thế giới, được mở ra cho chỉ một học sinh.
Cậu học trò đặc biệt của trường là Lương Lương (tên nhân vật đã được thay đổi). Cha em là người đầu tiên ở huyện Khoan Điểm mang trong người virus HIV sau khi đi lao động ở nước ngoài về. Do không biết về tình trạng của mình nên ông đã vô tình lây bệnh cho mẹ em. Ngày Lương Lương chào đời cách đây tám năm cũng là ngày em đeo trên mình bản án tử hình khắc nghiệt của một bệnh nhân HIV/AIDS. Ngày tựu trường năm ngoái, Lương Lương háo hức xách cặp đến Trường tiểu học Bảo Sơn. Điều cậu nhận được trong ngày đầu tiên đến lớp chính là thái độ sợ hãi và xa lánh của bạn bè. Ngày thứ hai, nhiều học sinh nghỉ học hoặc xin chuyển trường. Ngày thứ ba, giáo viên gọi Lương Lương lên, khuyên em nghỉ học. "Các bạn không muốn chơi với em vì sợ bị nhiễm bệnh" - Lương Lương buồn bã nói. Ở làng Bảo Sơn, nơi mà điều kiện y tế và giáo dục còn nghèo nàn lạc hậu hơn so với những thành phố lớn, nhắc đến AIDS là người dân nghĩ ngay đến một căn bệnh khủng khiếp cần phải tránh xa. Dù phòng y tế và phòng giáo dục địa phương đã tổ chức họp mặt để tuyên truyền kiến thức phòng chống AIDS và thuyết phục dân làng cho Lương Lương đi học, nhưng câu trả lời mà họ nhận được là "không". Để bảo đảm quyền đến lớp của cậu bé, chính quyền quyết định mở một ngôi trường dành riêng cho em, đặt tên là Ái Tân. Ngôi trường mang tên tình thương này thật ra là một phòng làm việc của hội đồng làng được sửa sang lại chút ít. Trường cũng có đầy đủ bàn ghế và bảng đen giống như ở Trường Bảo Sơn, nơi Lương Lương từng được học trong ba ngày ngắn ngủi. Chi phí hằng năm của trường lên đến 2.250 USD (cao hơn rất nhiều so với chi phí bình quân mà Chính phủ TQ dành cho một học sinh tiểu học), được các phòng giáo dục của huyện, thị xã và làng chia nhau đóng góp. Giáo viên duy nhất của trường là thầy Vương Lê Quyền, một nhân viên làm trong ngành văn hóa về hưu, tuổi đã ngoài 60. Thầy vừa kiêm vai trò giáo viên dạy toán, Hoa văn, âm nhạc và thể dục, vừa là người bạn duy nhất của Lương Lương. Do điều kiện sức khỏe nên cậu bé chỉ đi học một buổi/ngày. Trong giờ thể dục và những giờ nghỉ sau khi học xong, hai thầy trò cùng nhau chơi các môn bóng rổ, bóng bàn, bóng chuyền và thậm chí cả... bắn bi. "Tôi chỉ cố làm hết sức mình để cậu bé có việc để làm và luôn cảm thấy vui vẻ khi đi học. Nhưng thật sự, Lương Lương cần có bạn bè đồng trang lứa. Cậu bé quá cô đơn" - thầy Vương ngậm ngùi nói khi nhìn cậu học trò bé nhỏ đang đứng tần ngần bên cửa sổ lớp học. Ánh mắt của em hướng về Trường Bảo Sơn, nằm cách đấy chưa đến 30m, nơi các cô bé cậu bé bằng tuổi mình đang vui vẻ chơi đùa. Đến nay, đã có bốn người ở huyện Khoan Điểm có HIV/AIDS dương tính. Lương Lương là bệnh nhân trẻ em duy nhất trong số đó. Vì vậy mà có thể Trường Ái Tân sẽ mãi là ngôi trường cô đơn dành riêng cho một mình cậu. ![]() When that day I hear your voice I have some special feeling Let me always think I don't wanna forget you I remember at the day You are always on my mind Eventhough I just can think about you If the day in the future This love will becoming true I've never change my mind that I will love you forever I don't care how fool it is I will let my dream come true I will tell you something I wanna let you know, I let you know I love you, loving you, as the mouse love the rice Even every day has storm, I will always by your side I miss you, missing you I don't care how hard it is I just want you be happy Everything, I do it for you |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: ^O^----t8m----^O^
Người iu dấu ^.^
![]() Em chúc anh Yên bình trong trái tim Sự yêu thương của gia đình và bạn bè Niềm tin để dẫn đường Hy vọng để vượt qua mỗi ngày Ánh mặt trời thắp sáng ... những ngôi sao để anh nhìn và ước ...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu Một trái tim để giữ sự thương yêu Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã. Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh ... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em ![]() Bình luận mới
phuonglinh9 trong
Người này và người đó (2)
phuonglinh9 trong Người này và người đó (1) [N][H][A][T] trong Đám cưới bluestar47 trong Người này và người đó (1) hime_sayuki_lovely trong Mong bạn tran thanh sang trong Cõi luân hồi [chương Một - Duyên tự ngàn năm] binrom trong Người yêu đi du học It's me trong Người yêu đi du học Bằng Lăng trong Người yêu đi du học long1985 trong Nắm tay nhau đi giữa nhân gian ...:i Love You:...
![]() ![]() ![]() Iu Anh ^^
![]() ♥ Em iu anh ♥
![]() Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới. ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
![]() Thực đơn người xem
[ Ngoan, Anh yêu Em ]
![]() Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại Bạn bè
|