*-_-*-_-*Tâm sự đời tôi!Những điều cần chia sẻ!*-_-*-_-*

(♥ Góc Thơ ♥)

Truyện cười

Thơ hay
[b]Đừng nhặt con ốc vàng
Sóng xô vào tận bãi
Những điều gì dễ dãi
Sẽ chẳng được bền lâu



Đừng nhặt con ốc nâu
Chìm sâu vào đáy biển
Những điều gì vĩnh viễn
Chẳng thuộc về ta đâu!
[b]

Thơ hay
XÚC CẢM MÙA THU

-Đỗ Thành Công-


Trời trong xanh mây trắng nổi bồng bềnh
Nắng dát vàng trên đồng lúa mông mênh
Cơn gió nhẹ vuốt ve làn tóc xoã
Hương thu về lan tỏa khắp đâu đây...

Phía cuối vườn thấp thoáng những hàng cây
Đã hiện lên những sắc màu thu nhạt
Đàn chim non đua nhau về ca hát
Không gian chiều rộn rã tiếng chim kêu
Mùa thu về bất chợt mà đáng yêu
Chiếc lá vàng giật mình rơi vội vã
Làn gió thu nhẹ nhàng bay hối hả
Từ đồng xa mang hương cốm vào nhà.


Mùa thu về gợi nhớ tuổi thơ qua
Đêm trăng sáng rước đèn,phá cỗ
Chị Hằng Nga những đêm rằm sáng tỏ
Đẹp tuyệt vời trong tâm trí trẻ thơ
Vầng trăng tròn thắp sáng cả trong mơ
Hương nếp thơm vương lẫn vào giấc ngủ
Hơi lạnh đêm thu tràn qua cửa sổ
Kéo hồn ta bay bổng với trời sao!

Thơ hay
Với Hàn Mặc Tử

-Hoàng Cẩm Giang-
THPT Lam Sơn,Thanh Hóa


Cạn thế kỷ rồi sao trăng vẫn cô đơn?
Vẫn cứ xanh trên mồ ai lặng lẽ
Xanh như tóc ai khi về đất mẹ
Chưa kịp yêu cho chín trái tim mình.

Năm tháng bụi mờ
Con chữ long lanh
Có phải thi nhân chắt thơ từ nước mắt
Nước mắt chảy vào trong
Thơ trào ra thế tục
Không chảy giữa đời mà trôi với sao trăng

Hồn mặn mòi như con sóng Qui Nhơn
Xin hãy thức mà nghe lòng biển sót
Để đẩy thuyền đi đến bến bờ có thực
Cả cuộc đời không kịp"bến sông trăng"



7 Trang < 1 2 3 4 5 > » 

   Trong: trang chủ
 
ĐẠI LỘ KỲ DIỆU

Đại Lộ Kì Diệu..!
1.

Làm thêm cật lực tại văn phòng tư vấn xây dựng nửa năm, tôi thu gom món tiền kha khá, theo đuổi chương trình làm việc 6 tháng cùng nhóm kiến trúc sư đàn anh. Đây cũng là đồ án tốt nghiệp Kiến trúc của tôi. Một vài đồng môn ngỡ tôi phát điên khi quyết định bay tận ra phương Bắc chỉ để vẽ và vẽ luận văn, điều mà những kẻ khôn ngoan có thể thực hiện dễ dàng ở nhà. Tuy nhiên, tôi chán ngấy phác thảo các dự án chỉ nằm trên bản vẽ và ra sức tán hươu tán vượn về nó thêm 50 trang giấy nữa.
Ngoài ra, còn lý do bí ẩn khiên tôi lao đầu vào kế hoạch phưu lưu này. Minh, bạn gái của tôi suốt 3 năm đại học đột ngột đề nghị chia tay. Chả có lý do nào ra hồn. Lòng can đảm để hỏi thẳng những điều không thể cứu vãn thì tôi chẳng có. Các gặp gỡ về sau thì lại kinh khủng. Mọi thứ từng dính níu đến tôi và Minh - Trạm xe bus dán poster quả táo khổng lồ trước cổng trường đại học, băng ghế gỗ ngồi chung quán cà - phê cóc, những giá vẽ linh tinh trong studio và vô số điều bé nhỏ khác ngỡ như cố ý phả vào không khí nỗi buồn thảm bất tận màu xanh ve. Không trôn mình trong rạp chiếu bóng mải miết xem phim kinh dị, cũng chẳng nốc say bí tỉ như các chàng si ngốc kỳ quái trong phim ảnh, nhưng tôi vẫn muốn làm gì đó hòng xé rách các hình ảnh tầm thường bủa vây. Trong lần tình cờ, tôi mua được từ cửa hàng hip-hop cái mũ màu vàng đáp miếng da che sau gáy. Miếng da lộn màu vỏ cây trông với man rợ làm sau. Nó khiên các đồng môn lớp tôi cười khành khạch như một cánh rừng đầy khỉ. Trong cái mũ quái gở, tôi lạnh lùng sải bước trên các bậc thang giữa giảng đường. Minh chỉ liếc thờ ơ. Thờ ơ đến độ khi kiếm được chỗ, tôi gục mặt xuống bàn, hơi thở lạnh cóng xâm chiếm lòng mình.
Trong tích tắc, tôi quyết định điện thoại cho nhóm kiến trúc sư đàn anh, xin theo họ bay ra Hà Nội. "Nghĩ cho kỹ, anh bạn. Đây không phải là chuyến du lịch chôn vùi cảm xúc - Trưởng dự án châm biếm - áp lực công việc chỉ là một nửa sự khủng khiếp. Nửa còn lại là gì, biết không?". Tôi phớt lờ. Miễn sao đi xa, có việc quan trọng tập trung đó đầu óc, thoát ra chuỗi suy nghĩ bi quan muộn phiền. Tuy nhiên, khoảng sau ba tuần đặt chân đến Hà Nội, một việc rắc rối xảy ra đột ngột đã cho tôi biết thế nào là nửa còn lại của sự khủng khiếp.

2.

Buổi sáng mát lạnh. Các đàn anh đã ra khu đảo du lịch làm thực địa. Còn một mình ở căn hộ chung cư tầng 5 cả nhóm thuê chung, trong khi lục tìm tập tài liệu kết cấu cất dưới đáy valise, tôi bị mảnh vỡ chai cắt đứt mé cổ tay. Thật là tai hoạ. Máu chảy đến chóng mặt. Rửa dưới vòi nước lớn, vùi tay vào đã lạnh đều không ăn thua. Tủ thuốc của người chủ cho thuê nhà hoàn toàn trống rỗng. Nhớ lơ mơ cách ngừa nhiễm trùng hình như lang băm tôi nốc bừa một trai rượu mạnh đã mở. Hơi cay nóng sộc thẳng lên đầu khiên tôi như phát khùng. Sau khi buộc tạm qua quýt bằng cái khăn tay, tôi nhảy bổ vào thang máy, chạy xuống đường đi lùng nhà thuốc tây.
Con phố dài. Những tiệm thực phẩm, hàng quần áo, hiệu sách liên tiếp. Nhưng chẳng có một hiệu thuốc nào. Đứng cạnh gốc cây dâu da xoan, mỗi lúc tôi thêm lo lắng. Vài người tình cờ sáng sớm ngoảnh nhìn tôi, mắt nghi ngại. Chà, trông tôi hẳn như tội phạm với mớ tóc bù rối thò ra ngoài mũ lưỡi trai kỳ dị, gravis trắng xỏ ngón đi ngược, cái quần túi hộp nhăn nhúm và bàn tay trái máu đang bắt đầu chảy dọc xuống, chấm ướt chiêcs khăn thắt nút vội vàng. "Trước khi chết mất với cái chứng máu không đông này, mình sẽ chết vì bị dò xét nghi ngại!". Tôi lẩm bẩm, tự nguyền rủa bản thân ba trăm lần.
Tôi dừng tại một trạm xe bus. Tuyến đường nơi đây sẽ vào trung tâm thành phố. Từ đó, chắc chắn tôi có thể lao thẳng đến bệnh viện bất kỳ. Tôi tính toán trong chớp mắt và kiên nhẫn chờ đợi. Sau lưng tôi, bức poster trạm chờ xe cũng vẽ quả táo khổng lồ. Thật khó chịu. Giá như tôi có thể hét tướng lên, đã tung mấy hộp nước rỗng dưới chân. Đầu băng ghế kia, có người cũng chờ xe bus. Một cô gái đeo kính phi công, cái túi màu da bò rộng khác thường đeo trên vai, áo khoác jean xanh. Trông cô ta nghiêm trang như bức tượng mới tinh. Ồ, dù tôi chẳng thuộc loại ưa đi soi mói các cô gái rồi bình phẩm lăng nhăng, nhưng tôi dám nói cái người cùng chờ xe bus hết sức mảnh khảnh. Bởi dù cố ý mặc trang phục vải dầy cộp, khửu tay, đầu gối và cổ cô ta vẫn gầy giơ xương. Chỉ có mái tóc và đôi bàn tay là khá. Tôi nói thật đấy. Mái tóc thẳng mềm muợt như tóc dân da đỏ loà xoà xuống lưng áo thật tự nhiên. Còn móng tay thì không chê vào đâu được, sạch tinh, cắt sát, đầu ngón hồng hồng. Cô gái chẳng buồn để ý tôi mảy may. Tự dưng tôi thấy chán, vung mạnh tay vào băng ghế. Viết thương nhói đau. "Chết tiệt!" - Ôm chầm cánh tay trước ngực, tôi thét lên hoang dã. Người cùng chờ xe bus giật nẩy mình. Bay về phía tôi câu hỏi khẽ khàng, thoảng thốt:
- Anh làm sao thế?
- Chẳng sao cả!
Tôi vẫn rống lên như bò tót. Thoắt, tựa cơn lốc nhẹ, cô gái đã đứng trước mặt tôi, trầm giọng đề nghị: "Anh đưa tay đây. Tôi xem hộ vết thương cho!". Toan phun ra vài lời thô lỗ phòng vệ, tuy nhiên, một khoảnh khắc nhìn xuyên qua lớp kính nâu, tôi tê dại. Đó là một ánh mắt tràn đầy sót thương mà rất hiếm hoi người ta có thể bắt gặp trong đời. Vết cắt sâu chưa kịp khép miệng. Một gã trai nhìn thấy cũng phát hoảng. Nhưng vẻ bình thản trên gương mặt cô gái khi đối diện nó khiến tôi im sững.
- Anh bị nặng đấy. Rất dễ nhiễm trùng, tại sao không băng bó tử tế? - Cô ta giữ tay tôi khẽ hỏi:
- Không có nhà thuốc hay phòng mạch tư trong khu vực này. Tôi chạy lồng lên khắp nơi như thằng ngốc. Một thành phố kì dị! - Cơn cáu giận vô cớ ập vào tôi.
-Anh không tự chăm sóc được ư? -Nụ cười lan toả gương mặt trắng xanh, như dợn sóng xao động mặt hồ nước yên tĩnh_ Một cuộn băng. Lọ thuốc đỏ. Vài viên thuốc trong trường hợp khẩn cấp. Nhất là khi phải đi xa như anh...
-Sao cô biết tôi là kẻ đi xa? Sao cô lại muốn giúp tôi chứ?-Gân cổ hét tướng lên, tôi cố rụt cánh tay bị thương ra khỏi bàn tay mát dịu như phiến lá ban mai. Nhưng không thể. Cách cô ta nắm gĩư tay tôi mới lạ thường làm sao.
-Giọng nói anh đấy thôi! Và anh đừng quên, người dân ở cái thành phố kì dị này có thói quen giúp đỡ người không may. Cho dù anh ta không lịch sự lắm! - Sau khi buộc lại vết thương bằng chiếc khăn tay màu xanh vẽ những chiếc ô, cô gái chợt ngước lên, nhìn sâu mắt tôi qua lớp kính nâu nhạt, thoáng mỉm cười - Anh này, tôi đang trên đường đến bệnh viện. Nếu muốn, anh có thể đi cùng, okay?

Tôi thở nhè nhẹ. Đứt tay, lảo đảo chạy ngoài phố, cho đến khi tuyệt vọng thì gặp một y tá kỳ dị. Có thể coi tất cả những điều ấy là may mắn được không? Xe bus đã đến. Ở bệnh viện, người ta tiêm cho tôi hai mũi thuốc, băng bó vết thương bằng dải băng sạch tinh. Khi tôi hỏi hoá đơn, người ta cho biết phiếu khám đã có người thanh toán. " Cô ta tên gì? Tôi có thể lấy địa chỉ cô ta để gửi lại tiền không?" - Tôi hỏi bằng giọng điệu cố gắng nhẹ nhàng. Có lẽ thông cảm vẻ xuẩn ngốc của tôi, bà thu ngân chìa ra mẩu giấy nhỏ. Ngạn Nhiên. 19,5 tuổi. Bệnh nhân khoa K. Mặt sau tờ giấy ghi địa chỉ nhà. Tên một con phố bong ra từ trang sách cổ. Đọc lên, nghe như âm vang từ ngàn xưa. Tôi lẩm bẩm cảm ơn. "Nhất định tìm ra cô gái khi, trả tiền cho xong!" - Tôi tự nhủ. Tuy nhiên, kế hoạch dàng ấy không thể thực hiện trong suốt hai tháng.

3.

Cả núi công việc chôn vùi tôi. Đó là cảm giác mệt mỏi tuyệt diệu. Một nửa thời gian, tôi thực hiện phần việc của nhóm. Vừa làm, vừa học. Có khối khinh nghiệm đáng giá tôi tự vỡ vạc. Nửa thời gian còn lại, tôi vẽ đồ án, bắt tay vào việc viết luận văn. Tuy nhiên, giữa những khối công việc dày đặc, vẫn là những khoảng nứt vỡ mà các ý nghĩ u ám, buồn bã luồn vào. Thi thoảng, chỉ có một mình, mở PC kết nối vào net, tim tôi đập mạnh khi thấy báo có e-mail mới. Và tôi ngồi thừ rất lâu khi chẳng có tin tức gì từ Minh. Những lúc như thế, thế giới quanh tôi như nhúng vào thứ nước quả dầm cũ kỹ. Và tôi là một con tàu chuếch choáng bơi trên mặt nước đỏ thẫm ấy, vô cùng đơn độc...Tôi buông thõng tay, tự hỏi sẽ là ai, sẽ làm gì trong thời gian sắp tới. Có khủng khiếp không nếu trở thành một kẻ tầm thường, với các bận tậm vặt vãnh? Liệu có đủ sức để làm nên những điều đáng kể như ngày xa xưa từng ước ao. Nhưng bằng cách nào? Một vệt nóng ấm chảy dọc gò má tôi , lẫn vào đám ria mép lởm chởm mấy hôm quên cạo. Cơn cáu kỉnh hoang dã lại trỗi dậy. Tôi xé toạc bản vẽ dở dang. Tiếng giấy rách loé lên, giật mình. Lảo đảo, tôi bước về cửa sổ, bật khoá chốt. Khối khí mát lạnh ập vào. Tôi chùi nước mắt. Thế đấy, tự dưng lại khóc như một thằng oắt chẳng ra gì.
Từ tầng năm, có thể phóng mắt nhìn ra thành phố lạ lùng. Mùa đông. Mặt trời trắng lạnh bất động. Dải sông xa chìm trong làn sương tím nhạt, bảng lảng bất tận. Vô số vòm cây như các khinh khí cầu xanh thẫm, trôi bồng bềnh vào thành phố. Các con đường bé nhỏ hầu như im lìm. Thảng hoắc, có tiếng còi xe vẳng đến, tiếng một đám trẻ tranh cãi, tiếng tập nhạc vấp váp trên cây piano lặp đi lặp lại...Dấu hiệu cuộc sống xuyên qua sự tĩnh mịch. Ừ, có gì chăng nữa cũng phải cố gắng. Phía sau lớp vỏ buồn bã, vẫn có bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu hứa hẹn cho ngày nào tươi vui sáng sủa sắp đến. Chẳng nên vì một tình cảm chết đi mà đánh mất hy vọng, oán trách, ngờ vực cuộc sống này. Tôi xoa nhẹ đôi mắt mỏi mệt. Cái sẹo nâu nhạt cổ tay đập vào mắt tôi. Ồ, cái cô gái lạ lùng tôi còn măc nợ! Tôi đã đánh mất mẩu giấy địa chỉ nơi đâu?

4.

Trực giác mách bảo tôi ra trạm chờ xe bus. Xác suất một trên một triệu. Nhưng tôi muốn nhìn thấy mái tóc kiểu ngưởi da đỏ ấy khủng khiếp. Muốn thật sự. Tôi chụp cấi mũ vàng kỳ dị lên đầu. Áo khoác dày cộm cổ lỗ cọ vào sườn theo nhịp chân đi hối hả. Poster quả táo to tướng đỏ rực phía trước. "Sẽ là một băng ghế trống rỗng" - Tôi nhắm mắt, bước, lẩm bẩm. Mở mắt ra. Ngạt thở. Cô gái ngồi đó, như vẫn luôn ngồi đó. Và khi tôi muốn bước đến gần hơn, cô ngẩng lên, mỉm cười, giọng trầm dịu dàng:"Chào! Tay anh hết đau chưa?"
Kể từ đó, hàng tuần tôi cùng Ngạn Nhiên đón xe bus đến bệnh viện. Ngồi cạnh một người có mái tóc tuyệt diệu, ngón tay sáng bóng và hơi thở thơm mát thật thú vị. Thú vị hơn khi nghe cô nói chuyện. Trả lời chính xác những gì bạn muốn biết. Khôi hài. Không khoe khoang. Cô đang học năm thứ hai khoa Đông Phương học. Biết hai ngoại ngữ. Đọc báo từ trang cuối trước. Không xem phim nhưng biết tất cả những bản nhạc phim...Ở cổng bệnh viện, cô cười, đôi mắt rộng vẫn giấu sau đôi kính phi công: "Chờ tôi nửa tiếng, nhé!" Tôi ngồi im, sưởi nắng trên bãi cỏ yên tĩnh giữa các khối nhà liền kết quét vôi vàng. Đúng nửa giờ sau, cô gái hiện ra, vẻ mặt tươi tỉnh. Một hôm, tôi quyết định đổi cách xưng hô:
- Em bị bệch gì mà phải đi khám định kỳ?
- Xoàng thôi! - Lời đáp nhẹ tênh - Hôm nay bác sĩ bảo tiến triển tốt. Anh có muốn lanh quanh đâu đó? Ở các phố trung tâm Hà Nội, rất tuyệt nếu mê thích đi bộ.
Mỗi phố nhỏ một màu sắc, một mùi vị riêng biệt. Các tên đường giản dị huyền hoặc. Nếu quay trở lại đây lần nữa, nhắm mắt tôi vẫn có thể gọi đúng từng tên. Nghe tôi nói, Ngạn Nhiên lặng đi. Tôi đánh bạo đề nghị cô choàng tay tôi. Thế mà cô đồng ý, như đây là hành động giản dị nhất đời. Tin tôi đi, sẽ không bao giờ bạn tìm thấy một cô gái thông minh như thế nữa đâu. Cả hai chúng tôi lạc sang dãy phố màu đỏ. Phố đồ chơi. Tôi sững sờ. Các vì sao ba ngôi. Mũ đỏ chỏm trắng. Rừng thông xanh tươi hay lấp lánh trang kim. Những quả châu lôi kéo mắt nhìn. Đường phố mùa đông ấm bừng lên. Noel đã về bao giờ, sao tôi không nhớ? Một ý nghĩ lạ lùng loé sáng trong đầu, tôi nắm nhẹ bàn tay Ngạn Nhiên..."Chúng ta đi mua quà Giáng sinh, nhé!". "Để làm gì?" - Giọng nói rất trầm. Tôi siết chặt tay cô: "Để tặng nhau! Hai ngày nữa Noel rồi..."
Rời khu phố cổ, chúng tôi lại lên xe bus. Đại lộ thênh thang. Những cửa hàng lắp kính sang trọng. Hàng hoá nhiều vô kể. Bỗng dưng, tôi muốn mua cho cô gái món quà thật tuyệt. Cái gì cũng được. Đắt mấy cũng được. Miễn cô cười vui. Khi tôi xăm xăm đẩy một cửa kính, Ngạn Nhiên níu tôi lại: "Chẳng cần phí phạm thế đâu. Có cách mua sắm này hay hơn. Giống hai nhân vật nghèo em từng đọc trong sách!". Chúng tôi đi dọc các cửa hàng, tôi chỉ một áo khoác dày dặn, khăn choàng ca-rô thanh nhã, đôi bottes da mềm: "Của em hết đấy!" Và cô chọn cho tôi đôi giày thể thao đẹp lạ lùng, cái áo jean nhiều túi có nắp đắp vải vàng. Tôi nhíu mày "Anh chẳng ưa màu vàng!" "Nhưng em thích chiếc mũ vàng anh đội vô cùng!" - Lời nói vang lên rất giản dị với tất cả sức mạnh chân thật của ý nghĩ. Tôi choáng váng. Chưa bao giờ tôi choáng váng đến thế. Mùa của yêu thương, của an ủi tốt lành đã đến. Đến theo một câu nói tình cờ ứa ra từ tim, thế thôi. Tôi quay về thành phố với đồ án và luận văn hoàn tất. Giảng viên hướng dẫn hài lòng nỗ lực của tôi. Buổi bảo vệ đồ án tốt nghiệp diễn ra vào cuối tháng sáu. Tức là hai tháng sau khi Ngạn Nhiên mất, vì ung thư. Tôi đã trải qua giai đoạn thực sự khó khăn. Mỗi khi nhớ đến mái tóc tuyệt vời ấy thưa đi dưới cái mũ vàng tôi tặng cho cô, mỗi khi nhớ đến đôi mắt lấp lánh yêu đời cuối cùng cô đã cho tôi soi vào sau đôi kính phi công, tim tôi thắt đau. Nhưng đàn ông chỉ được khóc khi hy vọng và hạnh phúc. Ngạn Nhiên từng nói thế nên trong cuộc sống này, anh sẽ luôn mỉm cuời, như khi chúng ta siết tay nhau trong mùa Giáng sinh, bước bên nhau trên đại lộ kỳ diệu.

:: www.hoangclub.kiss.to © 2006 ::




   Trong: trang chủ
 
Dịu dàng hoa tử đinh hương
Nở bung sắc tím trên đường em qua

Sắc Hoa Từ Đinh Hương
Vào hè. Những cơn mưa rào lướt nhanh để lại trong mỗi người nỗi khát khao tiết thu mát mẻ, tiếc nhớ cả những ngày đông rét đến xe lòng. Hà Nội rực đỏ hoa học trò, tím ngắt hoa chung thuỷ. Với tôi hoa bằng lăng luôn như một người con gái mỏi mòn đợi chờ người yêu để rồi tàn úa trong nỗi thất vọng khôn cùng. Nhưng giờ đây màu tím sẫm buồn ấy lại gợi cho tôi nhớ tới một loại hoa khác, hoa Tử Đinh Hương.

Vun vút qua bao làng mạc trù phú với những căn nhà gỗ đơn sơ, những rừng bạch dương ngút ngàn, những cánh đồng hoa dại rực rỡ, con tàu đưa chúng tôi từ Matxcơva ồn ào náo nhiệt tới Minxcơ nhỏ bé, êm đềm, nơi sẽ có những kỷ niệm không thể quên trong quãng đời sinh viên. Ngỡ ngàng xuống sân ga, tôi chợt bàng hoàng khi thấy người phụ nữ đón chúng tôi hôm ấy. Khoảng 32, 33 tuổi, cô có khuôn mặt đẹp với những đường nét kiêu kỳ, hấp dẫn, huyền bí của nàng Xêhêrat trong "nghìn lẻ một đêm" tôi say mê từ tuổi thơ. Cô có đôi mắt to xanh thẳm như biển cả, gợi nét u buồn của buổi hoàng hôn. Cô mỉm cười rồi dẫn chúng tôi về ốp qua những con đường nhỏ sum xuê mận, táo, lê, con đường thần tiên như sau này chúng tôi vẫn gọi. Vị ngọt lịm của những quả chín bên đường tan trên đầu lưỡi cũng không thể làm tôi quên nét u buồn của buổi hoàng hôn trong đôi mắt thoáng gặp ấy. Rồi tôi biết cô tên An la Phêđrốpna - giáo viên văn học Nga. Bên cạnh nỗi háo hức chờ mong năm học mới mẻ, bổ ích với mỗi sinh viên thực tập chúng tôi là nỗi háo hức mong chờ tiết văn đầu tiên. Cô vào lớp trong bộ váy xám kỳ lạ. Phải chăng đó là màu tro hoa hồng mà Côlin Macalâu đã tô điểm cho bộ váy Mecghi mặc trong đêm dạ hội, khi lần đầu tiên cha Ranphơ nhận ra Mecghi bé bỏng buồn thương của cha đã trở thành một thiếu nữ diễm kiều? Tiết văn đầu tiên trôi qua lúc nào tôi cũng không hay. Chỉ còn lại trong tôi những vần thơ dữ dội của một mối tình đơn phương, vô vọng.


Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
Nhưng không muốn em phải bận lòng thêm nữa
Và hồn em lại gợn nét u hoài.


Tôi ngỡ ngàng trước mắt tôi là một phụ nữ khác, một phụ nữ yêu đời, yêu người mãnh liệt. Biển buồn u uất nét hoàng hôn bỗng trở nên biển êm đềm của một buổi sáng trong lành. Tiết học kết thúc hoàng hôn lại trở về bên biển. Đôi lúc tôi tự hỏi khi nào cô sống thật với mình, trên bục giảng với những tình cảm cao thượng của những con người cao thượng hay trong đời thường với những lo toan vặt vãnh, bởi hàng ngày cô rất ít tiếp xúc với bạn bè và học trò xung quanh, dù chúng tôi rất yêu và ngưỡng mộ cô.

Cho đến một hôm, trên ti vi hôm trước có truyền hình trực tiếp có truyền hình trực tiếp trận chung kết bóng đá Châu Âu giữa đội Tây Ban Nha và đội Pháp, đội bóng tôi yêu thích nhất. Nỗi ham mê bóng đã lấn át tất cả, bất chấp bài vở ngày mai. Mê li những cú sút tung trời của Palatini, vui sướng tột cùng vì đội tuyển mình hằng ngưỡng mộ chiến thắng, tôi êm đềm đi vào giấc mơ với hình ảnh siêu cầu thủ đội Pháp với chiếc cúp rực sáng trên tay được tung lên trời trong tiếng reo hò vang dội. Sáng hôm sau, (thật bất hạnh cho tôi) tiết văn, tôi bị xách cổ lên bảng. Ngoài trời tuyết rơi mà tôi toát hết mồ hôi.

- Em hãy kể tóm tắt cuộc đời và sự nghiệp của nhà thơ Lecmantốp.

Lạy chúa tôi. Bắt tôi phân tích một tác phẩm, một bài thơ, một nhân vật còn được, đằng này về cuộc đời, sự nghiệp nhà thơ thì tôi biết nói sao (đúng hơn là không thể nói gì).

- Thưa cô, Lecmantốp là một nhà thơ Nga nổi tiếng. ông viết nhiều bài thơ rất hay, đặc biệt là bài "cánh buồm trắng cô đơn" mà chúng em rất thích. Em đọc cô nghe chứ ạ?

- Không cần. Tôi muốn em kể về cuộc đời và sự nghiệp của nhà thơ.

Biết kể gì nữa nhỉ? Thế là tóm tắt quá rồi còn gì. Cô muốn kéo dài làm gì nữa nhỉ?

- Thưa cô...

- Sao, em không học bài?

- Thưa cô...

- Thưa gì thưa mãi thế! Tôi hỏi em về cuộc đời và sự nghiệp của nhà thơ mà em cứ luyên thuyên ở đâu. Thế là sao?

Tôi chờ đợi những lời nói giận dữ hơn nữa bởi tôi hiểu mình có lỗi. Nhưng tôi lặng người. Cô đang giận giữ xé quyển vở văn tôi hằng gìn giữ.

- Về chỗ.

Tê tái tôi lê bước về chỗ, tôi lặng lẽ khóc. Giá như cô cho tôi điểm kém thì tôi sẽ vui lòng nhận vì đó là sự trả giá xứng đáng cho trận đấu hôm qua. Nhưng cô lại xé vở của tôi, xé quyển vở tôi cặm cụi ghi chép hàng ngày những giờ giảng lúc ngọt ngào, dịu ngọt, lúc chua xót, day dứt, xé đi chính niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc cô từng chia xẻ với chúng tôi, lại là chuyện hoàn toàn khác. Chưa tiết văn nào thê thảm thế, chưa lúc nào cay đắng thế.

Thu xao xuyến mang sắc vàng lặng lẽ ra đi. Tuyết rơi trắng trời. Tuyết tan. Xuân ngắn ngủi thoáng qua báo hè sắp tới. Hè về lộng lẫy trong sắc đỏ hoa tuy líp thắm trời, trong sắc vàng hoa bồ công anh khắp nơi. Chớp mắt, thế là năm học trôi qua. Dù muốn lang thang cho bõ những ngày đông lạnh cóng ru rú ở nhà, cho khắp cùng thành phố để còn chia xa, chúng tôi cũng phải lao đầu vào học thi cho tốt để giữ mãi ấn tượng tốt đẹp cho thầy cô và cho bản thân về những ngày ở thành phố xinh đẹp này. Riêng tôi chuẩn bị môn văn rất kỹ. Tôi muốn chứng minh với cô, tôi có thể đạt được điểm 5 văn dễ dàng thế nào. Ngày thi văn tới, tôi rủ lũ bạn đi thật sớm. Chúng tôi vào thi đầu tiên. Tôi thật may bắt được câu về tiểu thuyết "đất vỡ hoang" tôi chuẩn bị rất kỹ. Với cái nhìn kiêu hãnh, tôi trả lời trôi chảy, lưu loát.

- Em cho biết tác phẩm "đất vỡ hoang" ra mắt bạn đọc năm nào và tập hai năm nào?

- Thưa cô, tập 1 năm 1932 còn tập 2 năm 1959 vì nhà của Sôlôkhốp cùng những tài liệu ghi chép đã bị bom Đức bắn cháy.

- Vậy chúng cách nhau bao năm?

Giọng nói lạnh lùng, chua xót, ánh mắt u buồn làm tôi luống cuống. Bao năm nhỉ? Tôi nói đại:

- 35 năm, thưa cô.

- Bao nhiêu?

- 34 năm ạ.

Tôi càng luống cuống hơn. Biển trong mắt cô dữ dội. Giận dữ, cô nói:

- Chưa chuẩn bị kỹ bài, 3 điểm.

Cô vừa nói gì thế? Tôi lặng người. Tôi đã trả lời tất cả, chỉ nhầm lẫn một chút vì đã quá luống cuống trước đôi mắt buồn bã, trước giọng nói lạnh lùng ấy. Sao cô khắc nghiệt thế. Đây là thi văn, đâu phải thi toán? Uất ức, tôi lao ra khỏi phòng thi, trốn chạy khỏi bao câu hỏi thăm ân cần của bạn bè. Lang thang cả ngày trên đường phố rực nắng, giữa những con người nhân hậu nhưng sao tôi thấy mình cô đơn, bất hạnh đến thế! Lần đầu tiên tôi ăn chiếc kem đắng ngắt vị chua xót, buồn bã.

Ngày chia tay Minxcơ thân yêu, chúng tôi rất buồn. Biết bao giờ trở lại nơi đây, nơi chúng tôi đã cùng nhau chia xẻ mọi niềm vui, nỗi buồn, cùng nhau ngóng chờ từng lá thư nhà, cùng nhau khóc rưng rức vì nhớ quê hương, nhớ cha mẹ, người yêu trong những đêm tuyết trắng trời. Chia tay với những người bạn Nga cùng phòng, tôi lặng lẽ lên tàu, không chia tay Anla như bao bạn khác. Tôi muốn quên đi người phụ nữ có đôi mắt u buồn của buổi hoàng hôn, có giọng nói ngọt ngào du dương như nàng tiên cá ấy.

Trở về quê hương, chúng tôi lại náo nức bước vào năm học mới.

- Ly ơi, có thư.

Tôi ngạc nhiên. Ai không gửi về nhà mà lại gửi tới trường cho mình thế? Cầm thư trên tay, tôi bỗng run lên. Cái tên Anla gợi nhớ bao kỷ niệm buồn. Cắm cúi đọc thư. Tôi quên cả tiết học đã bắt đầu.

Minxcơ 28/8

Ly thân yêu của cô!

Chắc em sẽ ngạc nhiên khi nhận được thư này? Ở đây mùa thu đã về. Thu vàng gợi cho Puskin những câu thơ tình tha thiết, gợi cho mỗi người nhớ đến những kỷ niệm đẹp trong đời. Thu năm nay gợi cô nhớ tới em, bởi cô biết em giận cô nhiều. Cô viết thư này cho em, không phải để thanh minh mà để em hiểu cô thật sự như giữa những người phụ nữ với nhau và tha thứ cho cô nếu em có thể. Cô sinh ra, lớn lên ở Minxcơ. Cha người Nga, mẹ người Ý. Từ bé cô đã nổi tiếng xinh đẹp khác thường. Lớn lên, kiêu hãnh về sắc đẹp của mình, cô tự vẽ ra một người yêu, một người bạn đời lý tưởng cho suốt cuộc đời mình.

Bao chàng trai tìm đến, cô đều từ chối. So với chàng trai của cô, họ thật một trời một vực. Một lần lớp cô tổ chức đi xem vở kịch "Rômeô và Juyliet". Và em biết không, chàng xuất hiện bất ngờ, đột ngột như tia chớp giữa sông, xé tan sự kiêu hãnh luôn bao phủ quanh cô. Chàng xuất hiện rực rỡ trong chiếc áo choàng đỏ thắm của những quý tộc thời xưa với những đường kiếm bao người nể phục. Chàng có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, có trái tim trong sáng, mãnh liệt, giọng nói ngọt ngào với bao lời thủ thỉ, yêu thương làm rung động trái tim thiếu nữ ngây thơ trong trắng. Chàng vừa lên tiếng: Hỡi nàng tiên lộng lẫy, hãy nói nữa đi! Đêm nay trên đầu ta, nàng tỏa ánh hào quang như sứ giả mặt trời có cánh đang cưỡi những áng mây lững lờ nhẹ lướt trên không trung, khiến kẻ trần tục phải ngước đôi mắt thịt mà chiêm ngưỡng! Những lời yêu thương nồng cháy ấy, cô cứ ngỡ chàng dành cho cô. Đêm ấy cô mơ tới chàng. Từ đó, hình bóng chàng không thể phai nhạt trong cô. Những lời thầm thì yêu đương của chàng cứ văng vẳng bên tai cô mãi. Trong buổi sinh nhật một cô bạn cùng lớp, cô đã gặp chàng, ánh mắt gặp nhau. Và cô nghĩ không gì có thể làm chàng và cô xa nhau được nữa, và đây là tình yêu của Rômêô và Juyliet ở Minxcow ngày nay chứ không phải ở Vơnizơ cổ kính thời ấy. Cô và anh nhanh chóng yêu nhau say đắm, mấy tháng sau thì cưới. Những tưởng hạnh phúc bền lâu. Ai biết đâu, ba năm sau đã chia tay nhau. Chồng cô yêu nghệ thuật, yêu sân khấu, yêu những cô gái mơ mơ thực thực trong vở diễn nhiều hơn. Anh ấy nói tình yêu trên sân khấu đẹp hơn nhiều, mơ mộng hơn nhiều tình yêu đời thường với bao lo toan vặt vãnh của cuộc sống gia đình. Anh ấy bỏ lên Matxcơva để tiếp tục sự nghiệp của mình, sự nghiệp anh ấy yêu hơn cả, khi cô có thai ba tháng. Đau khổ, tuyệt vọng, bao đêm cô đã phải uống thuốc ngủ quá liều cho nhanh chóng đi vào mộng mị, quên đi tình yêu đầu đớn đau, quên đi cảm giác vắng bóng chàng trong ngôi nhà có bao kỷ niệm êm đềm mỗi khi đêm về. Hậu quả là bé trai cô sinh ra bị thần kinh vì cô uống thuốc quá nhiều. Đau khổ, day dứt, cô tưởng mình sẽ chết vì tuyệt vọng. Nhưng cô đã lấy hết nghị lực để sống với hy vọng mong manh là em sẽ khỏi bệnh. Bao đêm dài không ngủ, cô đau đớn với ý nghĩ mình đã làm khổ một con người, mà con người ấy chính là con mình, đứa con duy nhất của tình yêu duy nhất. Hôm cô xé vở em chính là hôm ở nhà đêm trước em bị lên cơn nặng và cô phải đưa em vào viện. Cô đã cư sử không phải với em. Nhưng em là một phụ nữ, và em sẽ là một người mẹ, chắc em sẽ hiểu, sẽ thông cảm cho cô. Hôm thi văn nữa, bữa trước là chủ nhật, cô tới bệnh viện đón em về chơi một ngày cho đỡ nhớ con. Nhìn nó đỡ, hy vọng trở lại. Nhưng ngay chiều ấy em lại lên cơn, đạp vỡ tivi, xé tan ảnh cưới và đã tát cô khi cô giữ tay em lại. Cái tát của đứa con mình đứt ruột đẻ ra, đứa con không bình thường, bị thần kinh, lỗi tại chính mình, người sinh ra nó hằn lên mặt cô mấy hôm liền.

Em biết không, khi hè tới một người Nga thường hái cho mình một nhành hoa. Nếu họ tìm thấy một bông Tử Đinh Hương năm cánh thì năm đó họ sẽ hạnh phúc. Mỗi mùa Tử Đinh Hương nở, cô lại ra cây trước nhà hái một nhành tìm bông hoa hạnh phúc cho mình, nhưng đều không thấy. Thật buồn, phải không em?

Cô rất mong thư em. Em viết thư trả lời cô chứ?

Chào em.

Anla Phêđrốpna.

Những dòng chữ nhòe dần trước mắt tôi. Tôi không biết mình khóc từ bao giờ.

Có khi nào trên đường đời tấp nập ta vô tình đi lướt qua nhau...

Phải, trên đường đời tấp nập ấy, tôi đã vô tình đi lướt qua một người phụ nữ đau khổ dường ấy, bất hạnh dường ấy mà không hiểu gì, không giúp đỡ gì, không chia xẻ gì dù chỉ là sự cảm thông. Mùa Tử Đinh Hương lại đến. Lạy Chúa! Nếu như trên đời này có Chúa thật thì con xin Người ban cho người phụ nữ xinh đẹp và bất hạnh ấy chút hạnh phúc trong sắc tím của bông Tử Đinh Hương hạnh phúc.

:: www.hoangclub.kiss.to © 2006 ::


   Trong: trang chủ
 
Bức Thư Gửi Mùa Hướng Dương

(Www.HoangClub.Kiss.To) Nắng Sài Gòn hôm nay vàng quá. Vàng đến nỗi có cảm giác nếu có một cánh đồng hoa hướng dương ở đây thì không biết hoa sẽ vàng hơn hay nắng sẽ vàng hơn.

Mùa này chắc cánh đồng hoa ở Hà Nội đang rực rỡ lắm, dù Hà Nội không có nắng như nơi đây. Hướng dương ơi, biết không, giờ tôi rất nhớ một người, người ấy cũng yêu hướng dương giống như tôi, làm sao để tôi tìm thấy người ấy ..... làm sao để nói với người ấy tôi đang nhớ đến thế nào?

Tôi xa người đã nhiều tháng rồi, ngỡ rằng tôi đã quên những gì người nói với tôi, quên những lúc chỉ mỉm cười khi nghĩ đến người. Giờ khi tôi sắp trở về, khi tôi lại nghe tiếng người nói, tôi lại thấy mình như đóa hướng dương ủ rũ khi đêm về.

Người ta thường nói về hoa hướng dương với hai ý nghĩa khác nhau, một thì nói rằng, hoa hướng dương là sự giàu có giả tạo, và một thì nói nó tượng trưng cho sự chờ đợi và luôn dõi theo một ai đó. Ngày trước tôi luôn nói với người tôi chỉ tin nghĩa thứ 2, nhưng giờ đây người biết không, tôi lại nghĩ, nếu tôi là một đóa hướng dương, thì những gì tôi có đều là ảo ảnh, dễ có và cũng dễ mất. Và tôi, cũng sẽ mãi ngóng trông một người như loài hoa kia luôn cố vươn về phía ánh nắng để rồi bị tàn úa bởi chính thứ nó yêu thương.

Người có biết tôi ao ước được đi bên người dù chỉ một lần, ước giữa những con phố lạnh Hà Nội, tôi được đặt tay tôi trong tay người, và đôi khi tôi còn ước đôi tay người ôm chặt tôi trong lòng, để tôi nghe nhịp đập con tim người đang dành riêng cho tôi mà thôi.

Tôi biết tôi không thể trách người vì tôi là người ra đi. Chẳng phải có một nhạc sĩ đã viết :

Còn lại gì để nhung nhớ khi người quay bước đi
Còn lại gì để luyến tiếc khi đa xa nhau rồi
Giờ chỉ còn là nước mắt ôi tình yêu đã xa
Những ân tình theo gió bay xa thật xa....

nhưng sao tôi vẫn thấy giận người khi biết giờ người đã hạnh phúc bên người khác, sao tôi vẫn thấy lòng mình tràn ngập sự ghen tỵ khi thấy người con gái khác trong tâm trí người.
Nhiều khi, muốn người nhớ lại những lời hứa với hoa hướng dương khi nào, trách thời gian khiến người lãng quên, nhưng.... tất cả giờ chỉ còn là quá khứ với người, nhắc lại cũng chẳng thay đổi được gì. Vậy mà tôi .....

Dù biết thế sao vẫn yêu anh
Dù cho anh đã quên mất câu thề
Và dù anh đang vui bên tình mới kia
Dù lòng em chẳng được nghe lời hạnh phúc....

Hướng dương ơi, chỉ muốn nói yêu người rất nhiều dù người đã xa, dù người đã quên. Bởi tôi biết, mùa hướng dương sẽ không bao giờ phai tàn, và không bao giờ quay lưng về phía mặt trời...



   Trong: trang chủ
 
(A?nh hien gio ko hien thi duoc)

   Trong: trang chủ
 
(A?nh hien gio ko hien thi duoc)
(A?nh hien gio ko hien thi duoc)
(A?nh hien gio ko hien thi duoc)
(A?nh hien gio ko hien thi duoc)
(A?nh hien gio ko hien thi duoc)

7 Trang < 1 2 3 4 5 > »  
Thông tin cá nhân

lyphonglong
Họ tên: do thanh cong
Nghề nghiệp: sinh vien
Sinh nhật: 21 Tháng 2 - 1982
Nơi ở: ha tay
Yahoo: liveandlearn_phonglong  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Cuộc đời có nhiều thứ mà chỉ khi mất đi mới thấy thật đáng quý...

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31



Tik Tik Tak

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com