lytinh88 Blog

Thông tin cá nhân

lytinh88
Họ tên: Lý-Tình
Nghề nghiệp: cái bang
Sinh nhật: 1 Tháng 1 - 1988
Nơi ở: Đồng nai
Yahoo: lytinh88  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Có người nói thật khó để nhớ, nhưng cũng có người nói thật khó để quên! vì vậy nhớ đừng quên anh và đừng quên nhớ anh nhé!

Bạn bè
sand wind
sand wind
 
Xem tất cả

time

iu là chết ở trong lòng một ít, vì mấy khi iu mà chắc được người iu! :lenlop:

:bash:


lytinh88
Thà ko có gì còn hơn có gì mà ko ra gì! 



CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31

Truyện cười


Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
     


Tìm kiếm:
     

(♥ Góc Thơ ♥)

Thời tiết

times
hãy cho tôi tâm hồn của đá! để suốt đời lạnh giá với tình yêu!:bash:[-X 


10 Trang « < 7 8 9 10 >

 

Đàn ông tốt chưa vợ đi đâu hết rồi?

"Mình có những người bạn gái, đã gần bốn mươi tuổi nhưng chưa từng yêu lần nào trong đời. Đúng hơn là chưa từng được ai tỏ tình bao giờ".

 

 

 

 

Học cấp ba, để ý tới bạn trai cùng lớp cũng không dám nói. Lên đại học, đôi khi gặp gỡ bạn bè ở trường bên, thường bạn sẽ ngồi lẫn trong đám bạn gái thân. Đi làm để ý sếp, thì sếp đã vợ con đàng hoàng, ngoài sếp ra thấy mọi đồng nghiệp khác đều ấu trĩ và nhạt nhẽo. Mọi người lần lượt cưới, trước và sau ba mươi tuổi. Vào lứa tuổi ấy, bạn lại xách vali lên đường du học, làm quen được với một nhóm cũng – vì – chưa – bị – cưới – nên – đi – du – học, bạn càng thấy cuộc sống tự do độc thân là một lựa chọn khôn ngoan.

Bạn không định cưới Tây Tàu, nên du học là một cuộc sưu tập các quán cà phê và tiệm sách ở nước ngoài, không yêu ai lần nào. Sau dăm bảy năm buồn chân nên về nước. Có thêm được nhiều thứ xinh xẻo thời thượng và sành điệu nhưng không biết để làm gì. Về Việt Nam, bạn trở thành mẹ nuôi của một đám con nít, con của những bạn học thời đại học. Mỗi lần Tết đến, bạn đều tíu tít chuẩn bị phong bao mừng tuổi cho lũ – trẻ - con – không- phải – của – mình. Bỗng nhiên, bạn có mơ ước đi chinh phục Tây Tạng, bạn vội lên đường đi theo một nhóm người quen trên mạng. Sau chuyến đi, bạn bỗng giác ngộ cả thể chất lẫn tinh thần, đi học Yoga chăm chỉ kèm theo một loạt sách dạy về tử vi, càng đọc càng thấy tâm đắc, bỗng nhiên tự hỏi sao trước đây mình không bận tâm tới du lịch và khoa học thần bí?

Đàn ông tốt chưa vợ đi đâu hết rồi?

Và mỗi sáng lên cơ quan, việc đầu tiên của bạn là mở báo điện tử ra. Sau đó lướt qua vài trang blog hoặc Facebook của người quen bạn bè. Đôi khi có một bài viết khiến bạn dừng lại hồi lâu: Một công ty xây lắp trúng thầu dự án. Ngày xưa, chàng giám đốc này ngủ cạnh đôi dép của mình, bên đống lửa trại của thời sinh viên, bao lâu rồi nhỉ?

(Đủ lâu để một cậu trai non nớt và ấu trĩ trở thành người đàn ông thành đạt và nghiêm túc. Có điều, không phải trở thành một phần nào của bạn mà thôi).
Trưởng phòng kinh doanh của một công ty trả lời phỏng vấn về một vụ khiếu nại từ khách hàng. Con bé này ngày trước đụt thế, hóa ra bố nó là cựu phó tổng của công ty mẹ. Đúng là con ông cháu cha!

(Bạn tìm ra thêm nhiều lý do khác nữa đã kéo chân bạn ra ngồi ở cái bàn này, trước cái máy tính này, sáng sáng mở báo điện tử ra đọc!).

Trường Anh ngữ chiêu sinh và ưu đãi học phí. Cậu này xưa toàn lăn lộn trên forum, chửi nhau mấy lần.

(Cậu ấy giờ đã bắt tay vào sự nghiệp riêng, bạn vẫn còn ngồi hồi tưởng thời quá khứ ấy).

Rời màn hình, đi ra ngoài gọi vài cú điện thoại, quay về chỗ ngồi. Lại mở một trang web quen tay nào đó.
Ở đâu có một tình yêu như bạn mơ ước? Ở đâu có một người đàn ông không tì vết? Một người đàn ông sẵn sàng để bạn yêu và yêu bạn, đáp ứng đủ mọi nhu cầu mà bạn muốn có ở một người đàn ông?

Mười lăm tuổi, cậu bạn trai nào ngỏ lời, mình cũng rung động. Bất kể cậu ấy là ai, cá tính thế nào, gia cảnh ra sao. Cậu ấy chỉ cần học giỏi là đủ.

Hai mươi tuổi, thích những gì lãng mạn tuyệt đối. Sẵn sàng bỏ một kẻ theo đuổi chỉ vì kẻ ấy không biết tặng thứ hoa mà bạn thích. Và kẻ nào nói lời ngon ngọt sẽ có được trái tim yêu.

Đến ba mươi, lại cần một người đàn ông vừa lãng mạn vừa có kinh tế độc lập, lại còn phải biết đối nội, đối ngoại,...



Xem tiếp »

 
Ân nhân giấu mặt phần 2

Kết quảcuối cùng đã có, Lâm hơn Hạhai điểm,tổng điểm của anh bằng Lan Hương, vậy là hai suất học bổng đã có chủ. Biết cơhội lớn nhất đời đã vuột mất, Hạlại lao đầu vào học nhưquyên sinh. Trong tìnhyêu, cô vẫn giữnguyên phương châm cũ: chỉyêu người giàu có hơn mình. Nhưng cólẽ, vì Hạquá lý trí nên những người đàn ông cứđến rồi lại ra đi vội vã sau khi đã lấy được “một chút gì đó” ởcô. Một vài lần khi đăng nhập facebook,Hạnhận được lời mời kết bạn của Lâm nhưng cô đều từchối.
Năm cuối đại học, Hạlàm thêm nhưđiên đểtíchcóp đủtiền làm tốt nghiệp. Giữa lúc ấy, cô nhận được tin cha bịung thưgan. Hạsớm biết sẽcó ngày này nhưng chẳng ngờnó đến sớm thế! Sốtiền học bổng hàngnăm và sốtiền vất vảlàm thêm bấy lâu cô dành dụm đổhết vào chi phí chữa bệnhcho cha. Dẫu biết mọi cốgắng chỉnhằm duy trì thêm vài tháng sống ngắn ngủi choông nhưng xét đến cùng, người đàn ông ấy cũng có công sinh thành ra Hạdù chưamột ngày chăm sóc, lo lắng cho cô.
Trong những ngày tháng khốn khổấy, ngoài sựchia sẻcủa bạn bè, Hạcòn nhận được sựgiúp đỡtận tình của một mạnh thườngquân giấu mặt. Người ấy gửi cho Hạmột khoản tiền khá lớn nhưng lại không đòihỏi bất cứmột sựtrảơn nào từphía cô. Trước đây những đại gia tìm đến Hạ, họcho Hạmười thì cũng lấy lại từcô tám, chín phần. Chưa có ai cho không Hạnhưthếnày… Cô cất công tìm kiếm ân nhân khắp nơi nhưng hoàn toàn vôvọng.
Ra trường, Hạxin vào làm trong một công tyliên doanh với nước ngoài. Vốn nhanh nhạy, khôn khéo nên cô nhanh chóng đượctuyển vào làm nhân viên chính thức.
Ba năm sau, công việc thăng tiến không ngừng,sắc đẹp lại đang ởđộchín muồi, nhiều người đàn ông có gia thếtốt ngấp nghétìm đến với Hạ. Nhưng cô từchối tất cả, lặng lẽđóng cửa trái tim mình, trongthâm tâm cô vẫn hằng chờđợi người ân nhân ngày xưa. Hoa nhìn Hạáingại:
- Nhỡđâu người ấy là một phụnữthì cậuđịnh chuyển đổi giới tính đi theo người ta chắc?
Hạquảquyết:
- Tôi có linh cảm đó là đànông.
- Bây giờcũng có nhiều người giàu có, saycậu nhưđiếu đổ. Chỉcần cậu gật đầu một cái là sẵn sàng sai kiệu tám ngườikhênh đến đón, cớsao phải tựlàm khổmình nhưthế?
Hạim lặng, mắt nhìn xa xăm vào một khoảngkhông vô định. Từbao giờmà cô trởthành một con người sống thiếu lý trí đểcontim mặc sức điều khiển nhưvậy? Vốn trước đây cô là đứa ích kỷvà đầy tham vọngkia mà? Lúc nào cũng chỉbiết yêu bản thân mình, sẵnsàng đạp đổmọi thứquý giákhác đểđạt được điều mình mong muốn, vậy mà giờđây lại mù quáng chờđợi mộtngười mình chưa từng biết mặt? Hoa lên tiếng phá vỡbầu không khí tĩnhmịch:
-Sắp tới kỷniệm 60 năm thành lập trường,cậu có vềkhông?
- Có chứ!
- À, anh Lâm của cậu cũng vềnước rồi đấy!Nghe kểhắn và Lan Hương thành một cặp rồi. Tiếc thật, hắn giờphất lên nhưdiềugặp gió, giá ngày ấy cậu đừng đá hắn thì giờ
- Giờlàm sao. Việc người ta không liênquan gì đến tôi.
- Cậu vẫn đểbụng chuyện năm xưa đấy à? Nóithật chứ, cơhội lớn nhưthếthì có ai dại dột đi nhường cho ngườikhác?
Hạkhông thèm nghe hết câu đã đứng dậy bỏvềkhiến Hoa chưng hửng…
***
Ngày kỷniệm trường, mọi người vui vẻtrởvềbên nhau, cùng ngồi ôn lại những hồi ức từthời xa lắc xa lơ. Hạchủđộng cầmcốc bia sóng sánh đi vềphía Lâm, trong ánh mắt ngỡngàng xen lẫn tò mò của cảlớp. Giọng Hạhồn nhiên và bông đùa:
- Bạn bè cũ lâu ngày tái ngộ, trăm phầntrăm nhé, coi nhưxóa bỏmọi “ân oán năm xưa”.
Lâm lúng túng đứng dậy, khẽchạm cốc cùng Hạ.Nhìn vào đôi mắt trong veo của người đối diện, anh biết cô đã trưởng thành hơnnhiều.
- Em sống tốt chứ?
Hạchưa kịp...


Xem tiếp »

 

Ân nhân giấumặt

Hạvừa đọc xong mấy cuốn tiểu thuyết của MacLevy, cô nhắm mắt lại đểhồn mình chìm đắm trong bản nhạc không lời Loving you.Truyện của Mac hay thì có hay, nhưng Hạkhông tin trên đời này người ta lại cóthểyêu nhau và đợi chờnhau lâu nhưthế. Bằng chứnglà bốn năm trước, Hạđãbước qua Lâm nhưbước qua một vật cản lớn của đời mình, lạnh lùng không thươngtiếc. Thậm chí có lúc cô đã từng nghĩ sẽlợi dụng anh đểcó được thứmà mìnhhằng mong muốn.
Tuổi thơcủa Hạtrôi qua trong khó khăn, cơcực, bần hàn nên từnhỏ, Hạđã hạquyết tâm sau này lớn lên nhất định phải đổiđời. Hạlao vào học nhưmột sựhành xác. Năm lớp 10 nhà nghèo quá không có đủtiền nộp học phí, cô sẵn sàng bán máu đểkiếm tiền học tiếp. Cô bé Hạngày ấyquyết đánh đổi mọi thứmiễn sao đỗđược đại học, thoát khỏi mảnh đất quê nghèokhó, chó ăn đá gà ăn sỏi.
Ngày lên Hà Nội nhập học, khung cảnh phồn hoanơi đô thịcàng làm cô gái nông thôn nhỏbé kiên quyết chối bỏnguồn gốc củamình. Vốn có chút nhan sắc, lại thông minh lanh lợi nên mới năm nhất, Hạđã đượcnhiều người đeo đuổi. Nhưng trớtrêu thay, cô lại yêu Lâm - người con trai cóhoàn cảnh còn bi đát hơn cảmình. Dù biết Lâm là người có chí tiến thủnhưngtương lai còn xa vời vợi thì lấy gì bảo đảm anh sẽthành công? Hơn nữa, tình yêucủaHạlại không đủlớn đểtin tưởng giao phó cảcuộc đời mình choanh.
Những năm tháng gian khổ, bịngười ta khinh bỉ,coi thường đã dạy Hạmột điều: Cuộc đời này nếu chỉsống bằng tình yêu thôi thìchưa đủ. Người ta còn cần phải ăn ngon, phải mặc đẹp, cần phải sống tốt trướcđã. Hạchủđộng nói lời chia tay, Lâm níu kéo, van vỉmột thời gian rồi cũngđành buông xuôi…
Hết học kỳ một năm thứnhất, trường ra thôngbáo: 2 người có điểm dẫn đầu mỗi khoa sẽđược cửsang Hàn đào tạo. Giấc mơduhọc là niềm ao ước của mỗi sinh viên, đặc biệt là những người có hoàn cảnh khókhăn nhưHạ. Viễn cảnh huy hoàng mởra trước mắt thật khó lòng cưỡng lại nổi. Hạchỉnghĩ đến thôi trong lòng đã vui sướng ngất ngây vì nếu được sang Hàn, cô cóthểvừa đi học vừa đi làm thêm.
Hạnghe nói ởHàn Quốc kiếm tiền dễlắm, nhiềungười ởquê Hạmới đi xuất khẩu lao động một năm đã gửi tiền vềxây biệt thự.Hơn nữa sau này vềnước, nếu kết quảhọc tập tốt, “đầu ra” cũng khỏi cần phải lolắng. Nhưng muốn thế, Hạphải vượt qua đối thủđáng gờm là Lâm vì một suất họcbổngchắc chắn đã thuộc vềLan Hương - con một giảng viên cấp cao trong trường,suất còn lại chỉcòn chờxem Hạvà Lâm, ai sẽlà người chiến thắng?
Hạkhông phải không có niềm tin ởbản thânnhưng trong tám môn thi cuối kỳ, có hai môn Hạbiết mình có học cỡnào cũngkhông vượt được Lâm. Trong khi anh ta bình chân nhưvại thì Hạphải dậy sớm thứckhuya học muốn lồi cảmắt. Hoa, cô bạn thân cùng phòng bèn rỉtai Hạmáchkế:
- Tao trông thằng Lâm khờvẫn còn mê màylắm. Từcổchí kim anh hùng khó qua ải mỹnhân. Mày nói với nó nhường một bướccó khi nó chịu đấy.
Hạtròn mắt. Điều cô bạn nói không sai, nókhiến lý trí của Hạdao động. Dù là người kiêu ngạo đến đâu nhưng lúc bịđẩy đếnchân tường, Hạvẫn sẵn sàng vứt bỏdanh dựvà liêm sỉcủa bản thân đểđạt đượcmục đích.
Ngày trước khi xem phim “Bản lĩnh KỷHiểuLam”và “Tểtướng lưng gù”, Hạvẫn thích nhân vật Hòa Thân hơn tấtcả. Cuộc đời này thực tếlắm, người ta không thểsống hiên ngang và chết hiênngang đến cuối đời được. Đôi khi phải biết lươn lẹo, biết dùng thủđoạn một chútmới mong có thểngóc đầu dậy được. Hạhẹn gặp Lâm, dưới gốc cây muồng hoàng yếnđang mùa rộhoa, những chùm vàng rực rủxuống nhưđèn lồng. Chính tại nơi đây Hạđã từng e ấp nhận lời yêu từLâm và cũng tại nơi đây, Hạlạnh lùng nói lời chiatay trong cái nhìn thảng thốt, vỡvụn của Lâm.
Lâm đến. Anh tựa lưng vào thân cây, hai tay đútsâu trong túi quần, lặng...


Xem tiếp »

 

 

Thủy thoi thóp nằm trên giường cùng một đống thuốc ngủ vất lăn lóc. Lời thách đố “cưa đổ” thầy giáo trẻ đã đưa cô đến kết cục bi thảm như ngày hôm nay.

Tình thầy trò và phút nông nổi

Tôi với Thủy chơi thân với nhau từ nhỏ do gần nhà lại luôn học cùng lớp với nhau. Lên cấp 3, chúng tôi không còn học cùng nhau nữa vì thế tình cảm cũng dần xa xôi.

Do thi vào cấp 3 chỉ được 16 điểm nên Thủy đành ngậm ngùi học trường bán công (THPT BC NTG) còn tôi học một ngôi trường khác cách đó không xa.

Vào một ngôi trường mà vốn nổi tiếng là nghịch ngợm và ăn chơi đua đòi, đánh nhau, cãi lộn xảy ra như chuyện “thường ngày ở huyện” lúc đầu Thủy chán lắm nhưng sau đó lại “bắt nhịp” nhanh hơn ai hết.

Thủy bắt đầu chơi thân với một nhóm bạn có “máu mặt” ở trường. Vốn đều là những học sinh con nhà giàu, nhóm bạn này vô cùng nghịch ngợm và có tâm lí “chẳng sợ ai”. Với chiến tích đánh nhau lẫy lừng, nhóm chơi của Thủy nổi danh rầm rộ cả trường.

Danh hiệu hoa khôi của Thủy đã thực sự rực rỡ và đằm thắm khi lên cấp 3. Thủy biết cách trang điểm, ăn mặc đẹp và thu hút ánh mắt của mọi người. Mọi người thường gọi vui là hoa khôi vì cô bé khá đẹp đặc biệt là đôi mắt luôn gợi cho khác một cảm giác ảm đạm đằng sau đó…

Mọi việc có lẽ chỉ dừng lại ở sự “nổi loạn” của giới học trò nếu như không có sự xuất hiện của thầy giáo trẻ tên Khánh (sinh năm 1985) dạy môn Toán và trớ trêu lại được phân công chủ nhiệm lớp của Thủy.

Vẻ đẹp của một chàng trai Hà Nội cùng phong cách phong cách trẻ trung của thầy khiến bao nữ sinh trong trường chết mê, chết mệt. Tuy nhiên, họ chỉ dám đứng nhìn thầy từ xa và không dám đến gần sợ mất tự tin vì “thầy quá đẹp trai” – một số nữ sinh trong trường nhận xét.

Ngay từ buổi học đầu tiên, thầy Khánh đã khiến học trò ngất ngây với sự lãng mạn đúng chất của một chàng trai thủ đô đem niềm vui tới vùng quê nghèo này. Đối với bọn học trò thì thầy Khánh giống như người đi reo rắc ước mơ, khát vọng.

Biết Thủy có ấn tượng với thầy, cả đám bạn nghịch ngợm đã thách hoa khôi của lớp “cưa đổ” thầy giáo trong ba tháng.

Chỉ cần 3 tháng mà đem được “trái tim” của thầy về giao nộp, Thủy sẽ được tung hô và quan trọng hơn là làm cho nhóm được nổi danh hơn trong giới giang hồ.

Thủy cũng bị choáng ngập bởi vẻ hào hoa của một chàng trai Hà thành nên nhanh chóng gật đầu bước vào cuộc chơi. Nhưng cô bạn không biết rằng, đi sai một bước thì hỏng cả cuộc đời!

Xinh xắn, dễ thương, Thủy không khó để tiếp cận thầy Khánh, đặc biệt lại có cả sự giúp sức của nhóm bạn nghịch ngợm. Thủy được thầy chú ý trong buổi chọn nữ sinh tham gia cuộc thi “nữ sinh thanh lịch” được tổ chức ở trường vào dịp 26/3. Thủy vừa cao, lại xinh nên đã giật giải xuất sắc. Từ hôm đó thầy Khánh chú ý đến Thủy nhiều hơn. Hai thầy trò thường xuyên nói chuyện riêng, vui đùa rất khó hiểu.

Mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch. Thủy bắt đầu chiến lược cưa cẩm của mình, cô bạn bắt đầu tấn công thầy như vũ bão. Thủy nhắn tin vào mỗi sáng, mỗi tối, tham gia câu lạc bộ bóng chuyền (dù rất ghét môn này) để được gặp thầy riêng tư hơn, thậm chí cô còn đi học guitar để đánh đàn cho thầy nghe… Vào lần sinh nhật đầu tiên khi về vùng quê này, Thủy đã vừa đánh đàn, vừa hát bài chúc mừng sinh nhật khiến thầy vô cùng cảm động.

Sau hơn 2 tháng cố gắng, thầy Khánh đã trao trọn con tim cho cô hoa khôi. Trái với vẻ đắc thắng của nhóm bạn, Thủy thấy đau khổ quằn quại vì cứ tưởng chỉ “cưa cẩm” theo lời thách đố của nhóm bạn thôi nhưng không ngờ mình đã đem lòng yêu thầy giáo thật.

Ngày càng nhận ra mình si mê thầy, cô nhanh...



Xem tiếp »

 
Con Chó Nhỏ và Người Ăn Mày

Chuyện kể rằng trên cây cầu trong ngôi thành nọ có một người hành khất. Ông ta không biết kéo đàn, cũng không biết hát, thậm chí còn chẳng biết viết ra cảnh ngộ bi thảm của mình lên giấy, rải xuống đất để mong nhận sự thương xót của khách qua lại.

Mỗi ngày, ông chỉ biết ngồi chồm hỗm dựa vào thành cầu, co ro rúc mặt vào trong đầu gối, bên cạnh đôi chân gày gò để một cái bát mẻ cũ kỹ. May mà người qua lại chiếc cầu rất đông, thi thoảng cũng có người đem vài đồng bạc lẻ vứt vào trong bát.
Khi đêm đến, người hành khất sẽ trở về chỗ trú ngụ của ông – một cái vườn rau ở ngoại ô, bị bỏ hoang đã lâu. Một hàng rào xiêu vẹo bao lấy vườn rau bỏ hoang, bên trong có một túp lều nát, người hành khất già đã lánh rét ở đó được mấy mùa đông lạnh giá. Trong vườn rau còn có một miệng giếng khô, bên giếng có một gốc cây già.

Gió mùa đông bắc ùa về, thành phố đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Người trên cầu thưa thớt hẳn đi, lão hành khất đang định sẽ về nghỉ, bỗng từ đâu chạy tới một con chó nhỏ. Con chó bị lạnh tới nỗi run lên từng chập, trõ mõm hít hít cái bát sứt của người ăn mày, thì ra là vì đêm hôm trước ông đã dùng cái bát này để thức ăn. Lão hành khất trong lòng thương xót, liền lấy trong người ra một chiếc bánh bao, khẽ khàng bỏ vào trong bát.

Con chó nhỏ ngước lên nhìn ông hồi lâu, như thể cảm động lắm, rồi gục mặt vào bát ăn lấy ăn để.

Người ăn mày mang con chó về "nhà" của mình, từ đó người chó quấn quít không rời. Con chó rất thông minh, hễ đói là biết ngoạm cái bát chạy nhắng quanh chủ đòi ăn. Những người đi qua nhìn thấy thế rất ngạc nhiên thích thú, liền thi nhau ném tiền vào trong bát.

Người ăn mày phát hiện ra đây là cơ hội lớn, liền huấn luyện cho con chó.

Qua một thời gian, nó đã biết đứng bằng hai chân sau, ngoạm bát xin ăn nhảy tới nhảy lui trước mặt những người qua đường. Vậy là người ăn mày lại càng thu được nhiều tiền thêm.

Người ăn mày bỗng dưng " phát tài", liền lấy tiền đi đánh xổ số. Thật là nằm mơ cũng không tưởng được vận số ông lại tốt đến vậy, không lâu sau ông trúng giải độc đắc.

Cứ như là số mệnh vậy. Người ăn mày mua lại vườn rau bỏ hoang, rồi từ mảnh đất đó xây lên một ngôi nhà lộng lẫy, nhưng ông vẫn giữ lại túp lều nát, miệng giếng khô cùng gốc cây già và nếp hàng rào lưa thưa ngày nào ở vườn sau khu nhà mình.

Trong phòng của người ăn mày bày biện đầy những đồ xa xỉ, ông bỗng chốc mê mẩn việc sưu tầm đồ cổ, thích cung phụng những mỹ nhân chân dài, lại càng thích ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ của mọi người khi ông rút trong túi ra cả xấp tiền lớn.

" Quý ngài ăn mày" bắt đầu đi gặp gỡ giới thượng lưu, dĩ nhiên lúc nào ông cũng mang theo con chó nhỏ của mình. Các bà mệnh phụ ra sức ủng hộ nhiệt liệt quí ông ăn chơi mạnh tay này, và dĩ nhiên chẳng ai biết xuất thân ông ra sao.

Điều duy nhất làm cho " quý ngài ăn mày" cảm thấy khó xử chính là chú chó nhỏ, bởi những người thượng lưu khác đều nuôi những con chó giống quý, thuần chủng kia!

Cho tới một hôm, con chó con bướng bỉnh của ông cắn rách tai một con chó cái giống quí, ngay giữa bữa tiệc. Chủ nhân con chó nổi trận lôi đình, làm cho ngài ăn mày cảm thấy lòng tự tôn của mình bị tổn thương nghiêm trọng.

Về tới nhà, ông lạnh lùng mang con chó ra vườn sau, cạnh cái giếng cũ. Sau đó cho nó vào một chiếc cũi gỗ, buộc vào một sợi dây thừng dài và thả xuống cái giếng khô.

Người ăn mày quyết tâm giết chết con chó, giống như tiêu diệt hoàn toàn cái quá khứ khốn khổ vẫn ám ảnh ông ta.

Từ đó, bên cạnh người hành khất thiếu đi con chó nhỏ trung thành, ông ta có thể thoải mái một mình đi gặp các cô em phục vụ dễ thương ở quán rượu, hoặc đi dự những bữa tiệc thượng lưu xa hoa.

May mà dù thế nào ông cũng không quên mỗi ngày thả xuống giếng vài miếng thịt, vì tiếng sủa của con...


Xem tiếp »

 

Chương 4: Cô gái xinh đẹp!

Tôi vừa trở về nhà đã thấy mẹ tôi hớn hở.
- Này Lâm, con thật là… Hôm nay mẹ gặp cô ấy rồi, lúc trở bà Thanh đến câu lạc bộ. Trời ơi con bé xinh đẹp, đoan trang thế mà sao con còn chê hả?
- Có phải là mẹ ko đó? Con mắt của mẹ tinh tường lắm mà!
- Thì tất nhiên, cô ấy đúng là mẫu cô con dâu mà mẹ hằng mong. Hôm nay, mẹ đã mời gia đình họ cùng dùng bữa với gia đình ta tối nay ở khách sạn Phượng Dư rồi đấy.
- Sao mẹ chẳng bao giờ hỏi ý kiến con vậy? Hôm nay con gặp cô ta rồi, và giờ con ko muốn gặp nữa. Xúi quẩy lắm!
- Xúi quấy cái gì hả? Con ko lấy đc người ta mới là xúi quẩy của đời con đó. Con biết tính mẹ rồi mà, mẹ đã quyết định, 1 là 1.

Thật đúng là trời chẳng bao giờ thương tôi. Một ngày mà phải gặp con bé tới 2 lần, khác nào tra tấn chứ. Lại một đêm lãng phí rồi, cứ thế này tôi đến chẳng còn cơ hội mà thăng tiến nữa rồi. Con bé đáng ghét, ko biết nó bỏ bùa mê thuốc lú gì cho mẹ tôi rồi. Phen này, trứơc mặt bà, tôi quyết làm cho nó lộ cái đuôi cáo.

Mới 7h30 tối, mà tôi và mẹ tôi đã có mặt tại chỗ hẹn. Hẹn người ta 8h thế mà mẹ tôi cứ một mực bắt phải đi sớm vì sợ người ta bảo mình ko chu đáo. Trất đất, chưa gọi đồ ăn, ngồi ở đó chắc là để ngắm người ta ăn. Đúng 8h, hai người phụ nữ một trẻ một già tiến tới chỗ chúng tôi. Nói thật, lúc đó tôi gần như ko thể tin nổi vào mắt mình, người phụ nữ trẻ ấy quá đẹp. Cô ấy quả là vô cùng đoan trang và dịu dàng trong chiếc váy lụa trắng bó sát người. Cái dáng người cực chuẩn và đẹp. Vòng eo thon nhỏ. Vòng ngực đầy đặn. Và làn da trắng mịn mà. Có lẽ tại căn phòng khách sạn lúc ấy ko ít những người đàn ông cũng đang cùng trạng thái ngất ngây như tôi. Nhưng có một điều làm tôi chợt tỉnh, cô gái ấy hoàn toàn ko phải là con nhóc khó ưa mà tôi gặp. Trời, vậy thì mọi chuyện là thế nào? Ko lẽ tất cả chỉ là một sự trùng hợp? Nếu vậy thì hôm qua cô gái xinh đẹp này đáng nhẽ ra phải đến gặp tôi thì lại ko đến. Vậy là sao? Ôi! Tôi chả hiểu gì cả!

- Dạ chào bác, chào anh. - Giọng nói thật nhẹ và êm cắt ngang dòng suy nghĩ và lô tôi lại với thực tại.
- À… ừ… Mời… mời cô ngồi. – Tôi ko hiểu tại sao lúc đấy tôi lại thiếu tự nhiên đến vậy.
- Bà và cháu ngồi xuống đi! - Mẹ tôi quay sang phía tôi cười tươi - Thế nào, Thanh Trúc đẹp quá phải ko? – Tôi chị biết gật đầu mà ko dám nhìn vào cô ấy. Hình như cô ấy nhận ra sự bối rối của tôi hay sao mà tôi liếc nhìn thấy cô ấy đang khẽ cười. – Mà cháu út đâu rồi? - Mẹ tôi chợt quay sang hỏi bà Thanh.
- Cái con bé đấy lúc nào cũng vậy, đang đi trên đường chợt nó kêu có chút việc cần giải quyết, có lẽ sẽ đến muộn.
- Vậy thì chúng ta đợi cô bé đến cùng ăn vậy.
- Thôi ko cần đâu, đợi con nhỏ đấy thì ko biết đường nào mà lần. Thôi chúng ta cứ dùng bữa trước.
Hoá ra gia đình này lại còn có cả một cô con gái nữa. Cô ta tên là Thanh Mai. Chẳng biết có đẹp được như chị ko. Đúng là đàn ông tệ thật, suốt cả buổi tôi chỉ nhìn ngắm Thanh Trúc mãi thôi. Công nhận là cô ấy đẹp, ko chê vào đâu được. Chưa kể cô ấy hiện giờ còn đang là trợ lí cho một công ty liên doanh với nước ngoài. Mẹ tôi nói đúng, cô ấy đúng là mẫu vợ lý tưởng của rất nhiều người đàn ông, trong đó có tôi.
Mọi người có thể xem tiếp truyện ngắn này tại địa chỉ:
www.lytinh88.co.cc
hoặc http://blog.yahoo.com/lytinh88blog
 


 

  



Chương 2: Oan gia ngõ hẹp

Sau ngày đụng độ phải con bé đó, tôi không biết có phải nó độc mồm độc miệng rủa tôi không nữa, mà tôi liên tiếp gặp chuyện bực mình. Nhất là cái chuyện mẹ tôi, bà cứ liên tục càu nhàu tôi chuyện đến giờ này mà vẫn chưa có bạn gái. Nói thật, xung quanh tôi thì không thiếu nhưng khổ nỗi, tôi chỉ mải miết với công việc, hơn nữa tôi biết họ chẳng thể làm vừa ý mẹ tôi đâu. Bà ấy quá kĩ tính.

- Tối mai, con sẽ đi gặp mặt một người. Đó là con gái một bà bạn cũ của mẹ.
- Gặp mặt? Con không có thời gian đâu!
- Sao lại không? Mẹ không cần biết con bận gì, nhưng việc gặp mặt con phải đi. Con nghĩ, mẹ bỏ bao nhiêu thời gian ra để tìm vợ cho con là rảnh lắm à. Mẹ nói rồi đó.

Đấy, tôi quên không nói thêm, ngoài việc kĩ tính ra mẹ tôi còn hơi độc đoán, có lẽ tôi thừa hưởng điều này từ mẹ. Và tất nhiên, tôi phải đi gặp mặt người ta theo sự ép buộc và sắp đặt của mẹ tôi. Đúng 8h tối, tôi có mặt tại khách sạn mà mẹ tôi đã đặt chỗ trước, tay còn phải cầm theo một quyển báo – ám hiệu mà hai bên dùng để tìm ra nhau. Tôi nhìn xung quanh phòng, duy chỉ có một cô gái ngồi đúng bàn mà mẹ tôi đã đặt chỗ trước và đang chúi mũi vào một tờ báo, hình như là hoa học trò thì phải. Tôi đã phải bật cười với ý nghĩ, cô ta lớn thế mà vẫn còn đi đọc tờ báo dành cho tuổi mới lớn thế ư. Và ngay sau đó tôi tìm được câu trả lời.

- Tôi có thể cùng đọc báo với bạn ko? – Đó cũng là ám hiệu mà mẹ tôi dặn phải nói nếu gặp người ta trước.
- Tất nhiên, nếu điều đó làm bạn thấy vui. – Đúng là câu ám hiệu tiếp theo rồi. Tôi khẽ cười vì đã tìm ra người ta dễ dàng, ko mất nhiều thì giờ của tôi. Nhưng ngay sau đó, tôi gần như ko thể cười nổi. Và con bé đó hình như cũng thế. Sau khi nói xong câu ám hiệu và đặt quyển báo xuống, nó tròn xoe mắt nhìn tôi. Một cái nhìn chẳng mấy thiện cảm gì dành cho tôi.
- Ko phải thế chứ! – Tôi chỉ biết thốt lên câu đó.

Con bé nhếch miệng cười khẩy tôi.
- Ko ngờ lại là ông! Thật là có duyên gớm!
Sao tôi ghét cái cách nói chuyện của con bé này thế ko biết. Nó ở trường ko được học cách phải nói chuyện với người lớn tuổi ra sao ư? Tôi thấy khá giận và ko muốn phải lãng phí thời gian quý báu của tôi cho một con bé khó ưa này. Bao nhiêu giấy tờ và dự án đang chờ tôi ở nhà. Nghĩ vậy, tôi toan bước đi thì con nhỏ nhanh chân, rời khỏi bàn, chắn trước mặt tôi.

- Sao chú bỏ đi sớm vậy. Mình vẫn còn chưa nói chuyện mà. – Nó cười đầy vẻ thách thức tôi.
- Tôi nghĩ chúng ta ko cần phải nói chuyện nữa. Dẫu sao thì cũng biết kết quả rồi.
- Chú đừng vội kết luận thế chứ! Biết đâu đấy, chúng ta lại hợp nhau.
- Tôi ko nghĩ thế đâu cô bé ạ!
- Chú ko thử sao biết! – Nói rồi con bé trở lại chỗ ngồi bình thản, hớp một hụp nước lọc ở sẵn trên bàn, con bé lại nói. - Dẫu sao thì cả chú và cháu đều đến đây rồi, ngồi lại nói chuyện coi như là cùng ôn chuyện cũ, bổ sung chuyện mới!

Tôi ko hiểu ý con bé, chuyện cũ thì tôi hiểu nó ám chỉ việc gì nhưng còn bổ sung chuyện mới là sao? Giữa tôi và nó thì có cái quái gì chứ. Nhưng ko hiểu sao tôi cũng quay trở lại bàn. Con bé bình thản lật lật Menu.
- Chú dùng gì?
- Nâu đá.
- Chú có vẻ thích cà phê quá nhỉ! – Nói xong con bé gọi đồ.

Nhìn cái cách nó chọc chọc ngoáy ngoáy cái cốc sinh tố sữa chua làm tôi thấy khó chịu. Chẳng lẽ nó bảo tôi lại chỉ để ngắm cái việc nó đang làm sao.
- Sao chú cứ cau mày nhìn cháu thế? – Tôi giật mình, con bé có mặt ở trên chán nữa à?
- Cháu có nghĩ là cốc sinh tố sẽ ngon hơn thay vì cháu cứ chọc chọc mà ko uống ko?
- Giống như cái lần ở quán cà phê trước ạ? – Nó bắt đầu ôn chuyện cũ rồi đó.
- Lần ấy thì cháu uống ngon lành quá! – Tôi cố ý giễu cợt nó.
- Cũng nhờ ở chú đấy! – Nó ngước mắt lên nhìn tôi. – Chú có thấy bữa nọ mình quá nhỏ mọn ko?

Thật là, cái con nhỏ này nó nói chuyện sao mà khó...


Xem tiếp »

 
Vợ ơi anh biết lỗi rồi


Tác giả Nguyễn Bích Hồng (bút danh: caycodai) (Thế hệ 9x - 92)
Thể loại truyện: tình cảm gia đình và những điều khá thú vị.


[Lời mở: Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi. Bất kì ai cũng chẳng thể tránh nổi những lầm lỡ và hờn ghen ích kỉ khi yêu. Hãy thứ lỗi cho anh, lần này em nhé!]

Tôi - một thằng đàn ông đã 32 tuổi, đã có vợ và một cô con gái. Tôi ko biết sau khi lập gia đình cuộc sống hôn nhân của bạn có phải là một thiên đường? Còn với tôi nó chẳng phải là một địa ngục nhưng cũng chả phải là một thiên đường! Bởi chả có cái địa ngục nào lại cho tôi những phút giây ngọt ngào, lãng mạn, sự sung sướng và cả những khao khát, đam mê mãnh liệt. Và cũng chả có cái thiên đường nào lại chứa đựng những nỗi no sợ, những chọn lựa khó khăn, những toan tính cho cuộc sống bộn bề phía trước, hay hơn cả là những hơn ghen ích kỉ và những nỗi lầm đáng tiếc.

Vợ tôi ư? Biết nói thế nào về cô vợ bé bỏng của mình nhỉ? Không phải ngẫu nhiên mà tôi gọi cô ấy là cô vợ bé bỏng đâu, bởi cô ấy bây giờ mới có 20 tuổi. Các bạn đừng ngạc nhiên, tôi cưới vợ khi cô ấy vừa mới tốt nghiệp THPT xong mà. Có nghĩa là tôi hơn cô ấy 12 tuổi và chúng tôi đã cưới nhau được gần 2 năm.


Vợ ơi anh biết lỗi rồi-Chương 1: con nhỏ khó ưa!

- Này chú, chú có thể nhường cho cháu chỗ này được ko?
Tôi ngước lên, một con nhỏ mặc đồng phục học sinh, hình như là của cấp III, đeo cặp quai chéo, mái tóc búi lọn nhỏ, phất phơ mấy lọn tóc con, hơi rối. Có lẽ nó vừa đi học về. Con bé vẫn hướng đôi mắt nhìn tôi.
- Nhưng vẫn còn bàn trống mà cô bé! – Tôi đáp, những tưởng rằng con bé sẽ nhận ra và đi tìm chỗ ngồi khác, ai dè:
- Vì còn chỗ cháu mới bảo chú nhường lại bàn này cho cháu chứ. Đây là chỗ ngồi quen thuộc của cháu. Và cháu chỉ muốn ngồi ở chỗ quen thôi.
- Nhưng đây là chỗ duy nhất còn có ổ cắm sạc điện. Chú cần làm việc với cái laptop của chú mà giờ nó lại sắp hết điện. – Tôi hếch chỉ cái laptop trên bàn. Thực ra tôi có thể đứng dậy và nhường lại chỗ này cho con bé, vì tôi cũng chả gấp gáp đến độ phải làm việc ngay trong khi đang được ngồi nghỉ tại một quán cà phê yên tĩnh thế này. Nhưng tôi không thích tí nào hay chính xác là tôi ghét cái cách nó nói chuyện và đề nghị tôi nhường bàn. Nếu không phải là quá đáng thì nói thật tôi thấy chẳng ưa gì con nhỏ này.

Con bé vẫn giương đôi mắt nhìn tôi. Thật là, nó một con nhóc cùng lắm là học 11, 12 trong khi tôi đã 30 tuổi đầu. Âý thế mà nó dám nhìn một người lớn tuổi hơn mình bằng ánh mắt đó. Thật ko thể chấp nhận đc.
- Chú nói, cháu ko hiểu sao?

Ngay lập tức, tôi thấy nó đi đến cái bàn bên cạnh, quẳng cặp sách vào ghế một cái “bụp” rồi kéo mạnh một chiếc ghế khác ngồi vào đó. Và tôi nghe thấy rõ mồn một lời con bé lầm bầm: “Đồ ông già nhỏ mọn!” Cái gì? Ông già nhỏ mọn ư? Nếu nó nói là “Thằng cha nhỏ mọn” thì có lẽ tôi chả thấy gì đâu. Nhưng đằng này nó lại bảo tôi là “Đồ ông gìa”. Nói thật, tôi tuy đã 30 tuổi nhưng ai cũng bảo tôi là trẻ hơn so tuổi và đẹp trai, phong độ hơn khối thằng cha bằng tuổi mình. Vậy mà, con bé đó lại dám kêu tôi là “ông già”, thật chẳng biết nhìn người tí nào. Nhưng thôi, tôi người lớn không chấp trẻ con làm gì.i nghe thấy tiếng hút nước chùn chụt từ cái bàn bên cạnh. Con gái con đứa chẳng biết tệ nhị gì cả. Rồi chợt, tiếng ống hút gặp đá rít mạnh. Tôi quay sang nhìn, cốc sinh tố sữa chua của con bé đã cạn sạch trong khi cốc nâu đá của tôi gần như vẫn còn nguyên hay cùng lắm là vơi đi 1, 2 thìa. Con nhỏ bước ra khỏi bàn, túm lấy cái cặp và trước khi rời khỏi nó vẫn ko quên tặng tôi một cái lườm cháy da mặt



8-3

 

Hic! mùng 8-3 đến rùi pà kon ơi! Cho Lý-tình gửi đến tất cả những người phụ nữ( các bà,các mẹ, các bác, các cô, các thím, các mợ, các dì, các chị, các bạn và các em) mà lý-tình quen biết, chưa quen biết và sẽ quen biết… một ngày Quốc tế Phụ Nữ thật là…thật là…( biết chúc gì đây nhỉ! Mình dốt văn quá…hic!thôi thì chúc ) vui tươi, hạnh phúc, luôn cảm thấy được quan tâm, được iu thương… và thương iu( các đấng mày râu)

Thôi hết rùi, lý-tình chỉ biết chúc vậy thôi, không phải tại lý-tình dốt văn đâu…mà là…quá dốt văn…

Và cũng không quên gửi đến mẹ của mình một lời chúc yêu thương, chúc mẹ luôn có thật nhìu sức khỏe, có thật nhìu niềm vui, luôn tươi trẻ, luôn hạnh phúc và sẽ ở mãi với mấy anh em tụi con mẹ nhé! Mỗi khi nghe bài Mừng tuổi Mẹ không hiểu sao khóe mắt con cứ cay cay, con chưa bao giờ nói “con yêu mẹ”, con không hiểu sao 3 từ đó khó thốt lên thành lời quá, từ nhỏ đã vậy lớn lên càng thấy khó hơn, có những điều không cần nói ra nhưng ai cũng biết, nhưng cũng có những điều không nói ra thì chỉ có mỗi mình biết thôi, con thương mẹ nhìu lắm, gần 20 năm qua không sáng nào mà mẹ không dậy sớm để nấu cơm, để mấy anh em con có cơm nóng buổi sáng ăn đi học, mà năm nào cũng vậy, năm nào cũng có một hoặc hai người học buổi sáng. Buổi sáng đã vậy, học buổi chiều thì nhà xa trường về tối, mẹ lại phải đi đón nữa, vậy đấy, không ai yêu mẹ bằng con và cũng không ai thương con bằng mẹ cả… mẹ là quê hương của con mà!

 

Từ khi, từ khi con vừa biết nói,
Trên môi đã vang tiếng Mẹ,
Bên tai đã nghe tiếng Mẹ,
Tiếng Mẹ ầu ơ hát ru.

Từ khi, từ khi con vừa đi học
Con đã biết nghe tiếng mẹ
Từ khi con vừa đi học,
Con đã biết yêu thương Mẹ
Không ai yêu Mẹ bằng con
Không ai thương con bằng Mẹ
Mẹ là quê hương của con
Quê hương với chuối ba hương,
Với xôi nếp một, với đường mía lau.

Không ai yêu Mẹ bằng con
Không ai thương con bằng Mẹ
Mẹ là quê hương của con
Quê hương với chuối ba hương,
Với xôi nếp một, với đường mía lau...

Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc.Mẹ ru con yêu thương con tha thiết.Mong cho con luôn luôn ngoan hiền,Giấc no say
Vì đàn con thơ ngây bao yêu dấu đã hy sinh cho con bao nhiêu tuổi đời.Mẹ đã bên con mẹ đã cho con lớn lên
Luôn bên con khuyên răn con nên người.Mẹ yêu thương con hơn yêu cuộc sống.Mong cho con luôn luôn yêu đời,sống vui tươi
Tình thương cho con bao la biết mấy những đêm ôm con trong tay khóc ướt vai con.Mẹ có biết con yêu mẹ nhiều dù câm nín nhưng con thật lòng muốn nói
Ánh sao đêm cho con sáng soi là mẹ yêu.Khúc hát ru con trong giấc mơ là mẹ yêu.Mẹ là cánh chim cho con bay thật xa.Mẹ sưởi ấm cho tâm hồn con mẹ yêu
Dắt con đi qua bao nỗi đau là mẹ yêu.Tiếng con yêu gọi tên suốt đời là mẹ yêu.Mẹ đừng mãi ra đi cho con mồ côi...Ôi ! Mẹ yêu.......

Và cũng gửi đến Nội tôi lời chúc yêu thương, cháu xin lỗi bà, nếu cháu không ham đi nghĩa vụ quân sự và về thăm bà sớm hơn một năm thì có lẽ cháu đã được gặp bà, mặc dù bây giờ bà đã không còn nữa nhưng lúc nào cháu cũng nhớ đến bà, bà ở nơi đó hãy sống thật tốt bà nhé! Gửi đến Nội ngàn lời chúc yêu thương.

Chiều về thăm quê thăm nội tóc đã bạc phơ

Lòng chợt bâng khuâng nội ơi con đã trở về

Ngày nào thơ dại nội yêu thương

Bắt con cua đồng cho tôi vui

Đêm về Nội gói, gói bánh lá dừa khi cháu thèm ăn

Giờ về thăm quê thăm lại kỷ niệm ngày thơ

Kìa hàng rau xanh ngày xưa nội đã vun trồng

Bờ rào trước nhà giờ liêu xiêu

Khóm hoa cúc vàng buồn quạnh hiu

Hàng cau thầm nói nội đã xa rồi thương quá người ơi

Chiều nay thương nhớ

Nhớ sao nội tôi một đời

Một đời nuôi cháu thương con

Xem tiếp »


 
Ngay trước lúc đi, thằng bạn tôi còn giáo huấn cho tôi một trận cơ mà!
Vì sao đến Đài Bắc rồi, tôi lại đã nói những gì trái với lòng mình?
 “ Anh không bao giờ cho em rời khỏi anh nữa!” Tôi ôm chặt lấy cô ấy
Cô ấy khóc mãi
Còn tôi, chỉ vì sự ngu ngốc của tôi làm cho sự thể đến nước này, rốt cuộc tôi cũng khóc!
Vào lúc đó, chiếc di động đổ chuông
Tôi lại có dự cảm không tốt “Anh ta à?” tôi hỏi cô ấy
Cô ấy gật đầu, đang định nghe máy
“Không nghe! Anh biết người em yêu là anh! Nếu em nghe máy, em sẽ lại lần nữa rời khỏi anh!”
Tôi giật cái máy di động từ tay cô
Cô ấy nức nở, tôi đưa máy di động giơ lên thật cao, cho đến lúc tiếng chuông ngừng lại
Tôi đưa máy trả lại cho cô ấy
Tôi lại ôm cô ấy “Em đừng đi, em đừng bỏ đi, xin em đừng bỏ anh!”
Tiếng chuông điện thoại lại reo vang!
 Lần này cô ấy không nghe máy nữa… tiếng chuông im
 “Em không sao chứ?” Tôi hỏi khẽ
 Cô ấy không trả lời tôi
 Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa đổ vang… Chỉ nghe thấy một tiếng Ding!!!
Cô ấy vứt chiếc máy di động vào bãi cát và ôm lấy tôi thật chặt, ôm thật chặt...
Máy di động cứ kêu chuông dai dẳng…
Gió biển thổi qua… hai chúng tôi ôm nhau đứng giữa cơn gió lạnh lùng….
Ôm nhau thật chặt
Tôi rất sợ cô ấy sẽ biến mất trong vòng tay tôi
 Máy điện thoại cứ reo rồi ngừng, ngừng rồi lại reo mỗi lần chiếc máy di động reo chuông, tim tôi lại thót lên bất an một lần mãi, cho đến lúc cái di động không còn đổ chuông nữa
Như cảm thấy có một điều gì đó bất thường sắp xảy ra….
Tôi hôn lên trán người tôi yêu
Cô ấy khóc đỏ hai mắt,nói: “Anh đừng dịu dàng như thế này với em, được không?”
Tôi lại hôn lên trán
 cô ấy: “Chỉ có anh mới có thể dịu dàng thế này với em thôi!”
Tôi đẩy nhẹ cô ấy ra, cúi xuống nhặt chiếc máy di động
 “Xin lỗi, anh không nghĩ ra cách gì khác, nên chỉ biết làm thế này”
 "Chẳng lẽ anh lại thật sự muốn em nghe điện sao?" Cô ấy cố ý trêu
"Mà em cũng chả có gan nghe điện!" Tôi cười đáp
Chúng tôi ôm nhau đứng rất lâu
Đây mới chính là chị ấy của tôi, thân thuộc như...
Dắt em quay về
"Đêm nay có thể đến chỗ... anh không?" cô ấy ôm tôi hỏi
Tôi gật đầu, đưa mũ bảo hiểm cho cô
Trước lúc lên xe, cô ấy xem máy di động
"Vừa rồi kêu lâu như thế... ôi gọi những 23 cuộc, sao nhiều nhỉ..." cô ấy nói
Tôi không để ý, cứ nổ máy xe
"Ôi chờ đã, có cả bạn cùng phòng em gọi cho em này..." cô ấy giữ tay tôi lại
 "Lên xe đã" tôi lôi lại, kéo tay em ôm ngang người.
 Chầm chậm chạy xe về nơi tôi ở...
Bật đèn lên... "Ôi trời, một mình anh mà ở chỗ rộng thế này á?" Cô ấy kêu lên ngạc nhiên
"Ừ, bà chủ tốt lắm, còn bao cả điện nước" tôi khoe
"Sao chỗ rộng thế này mà lại rẻ thế? hay là cho thuê cả nhà cả người? " cô ấy trêu chọc
" Có lẽ vì anh đẹp trai quá đây mà!" Tôi cố ý đùa dai
 "Gớm, bớt cái mồm đi ạ!" Cô ấy bẻ lại
 "Thôi được, nếu là thuê cả nhà cả người, thì đêm nay em ở đây, phải cũng nên trả... phí?" tôi từ phía sau lưng ôm chặt lấy cô ấy
"Ngốc lắm, nói cái gì đấy? Em phải đi tắm đây" cô ấy gỡ tay tôi ra
"Em lại dở cái trò cũ rồi, không mang quần áo sau đó chạy đến nhà người khác đòi... tắm!" Tôi nói vọng vào buồng tắm
 "Mau mau đi lấy quần áo cho em, mau lên!" cô ấy thò đầu từ buồng tắm ra
 Đoạn này làm tôi nhớ đến đêm đầu tiên mới quen...
 tôi nhấc mấy quần áo khô tới cửa buồng tắm gõ cửa cô ấy mở hé cánh cửa "Cảm ơn" rồi đóng ngay lại
 tôi bật ti vi, ngồi uống nước một lúc, cô ấy từ buồng tắm ra: "Đến lượt anh rồi"
 "Để anh sấy tóc cho em" - tôi đứng dậy
 "Thôi không cần đâu, anh mau đi tắm đi" - cướp lại cái máy sấy trên tay tôi
 tôi đi vào buồng tắm trên tường treo những đồ lót của cô...
 những chi tiết quá quen thuộc với tôi, tôi cười, mở cửa buồng tắm kêu: "Em lại không mặc... à?"
 "Thế thì...

Xem tiếp »

10 Trang « < 7 8 9 10 > 
Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025 VnVista.com