Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: Say "hi" :)
chat chit
Bài viết cuối
IF ONE DAY.......
Rain again :)
Thực đơn người xem
[yÊu MộT NGưỜI]
* Yêu một người không có nghĩa là chỉ cần một người nắm tay sóng bước mà đôi khi chỉ cần một bàn tay nâng dậy khi vấp ngã, để biết mình có thể vững vàng hơn... * Yêu một người không có nghĩa là cần ấm áp những nụ hôn môi mà đôi khi chỉ cần một nụ hôn phớt nhẹ trên trán cũng đủ biết anh còn gần... * Yêu một người không có nghĩa là cần một bờ vai để gục đầu vào khóc mà đôi khi còn cần một người có thể lau nước mắt và kéo em đứng lên. * Yêu một người không có nghĩa là phải luôn gượng cười mà đôi khi còn phải biết tức giận, hờn dỗi và "không tha thứ"... để biết vẫn còn là chính mình... * Yêu một người không có nghĩa là yêu một bóng hình,một dáng vóc để lấp đầy nỗi cô đơn mà đôi khi chỉ là mong được sẻ chia, được quan tâm, chăm sóc ai đó (và được ai đó quan tâm, chăm sóc) * Yêu một người không có nghĩa là đợi chờ mà đôi khi thử đi tìm khi người ta không đến, biết đâu đó mới là hạnh phúc? * Yêu một người không có nghĩa là phải ở bên nhau mọi lúc mà đôi khi còn cần biến mất trước mắt nhau 1 phút để biết còn được lo lắng và để biết nâng niu, trân trọng... * Yêu một người không có nghĩa là sẻ chia hết mọi bí mật mà đôi khi giữ lại cho mình một chút suy nghĩ, 1 chút kỷ niệm dịu dàng... để còn biết mình đã yêu... * Yêu một người không có nghĩa là yêu một con người hoàn hảo nhưng đôi khi phải biết sự hoàn hảo trong tình yêu là vô cùng... * Yêu một người không có nghĩa là có quyền xét đoán Quá khứ hay Hiện tại mà đôi khi cần phải biết yêu những gì đã qua để biết mình đã may mắn đến nhường nào... * Yêu một người không có nghĩa là phải Tha thứ cho những lỗi lầm mà đôi khi còn cần phải học cách nắm tay nhau vượt qua những lỗi lầm đó... ** Yêu một người không có nghĩa là phải tin vào mọi điều người ấy nói nhưng đôi khi phải Tin - 1 - cách - trọn - vẹn vào những gì người ấy đang cố gắng làm... Blog bạn bè
Một mình
Khi rơi nước mắt không có ai dỗ dành, vậy nên học được cách trở nên... Tình yêu tựa cơn gió
Người này và người đó (2) Tác giả : Nguyễn Phong Việt
Người này và người đó (1) Tác giả : Nguyễn Phong Việt Tại sao ta chọn người này mà... Đám cưới Khi ta chọn dừng lại để một người khác nắm tay... Ta mới thật sự... Bình luận mới
bluestar47 trong
Mưa - nắng
phomuabuon trong Mắt buồn le ngoc thom trong Nhìn điện thoại đoán tính cach! Guest_Nguyễn Minh Sơn_* trong Mưa - nắng Guest_Nguyễn Minh Sơn_* trong Mắt buồn Guest_camchuongxanh_* trong Mưa - nắng hoangthi trong Mưa - nắng tieu_luc_xa trong Mưa - nắng hoangthi trong Mưa - nắng tieu_luc_xa trong Mưa - nắng
gởi anh !
Hoathuytinh.com
Rồi cuối cùng điều ấy cũng xảy ra Tất cả hay không ai là người có lỗi? Duy chỉ có tình yêu là vô tội Dẫu đã biến anh thành kẻ dối lừa Em không trách anh chuyện của những ngày xưa Chuyện một thời, ai mà chả có Nước mắt em rơi cũng không phải vì đổ vỡ Em khóc cho lòng kiêu hãnh, niềm tin Anh cứ bước đi, đừng quay lại ngoái nhìn Từ “hối hận” em sẽ không bao giờ nói Chỉ đâu đó trong tim em thẳm sâu nhức nhối Khi ký ức ngày xưa ào ạt dội về Sẽ không còn từ nay những phút đam mê Cũng sẽ chẳng còn những cơn giận dỗi Hay những câu chuyện rì rầm mỗi tối Liệu có khi nào anh chợt nghĩ tới ngày xưa Những buổi chiều về cùng nhau dưới cơn mưa Anh vẫn nói hai đứa mình thật lạ Cứ đi với nhau là trời mưa tầm tã Em thì hồn nhiên bên anh quá vô tư Anh bảo em đừng trách anh ư? Em có trách đâu, em giận em vội vã Thôi thì thêm một lần trả giá Em cũng biết rằng mình sẽ lớn khôn lên. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ quên Em sẽ quen với cuộc sống không có anh bên cạnh Quen cả với những nỗi đau buốt lạnh Nụ cười trên môi, còn nước mắt trốn vào tim. Rain !
khi anh nắm lấy tay e..
Một bước, hai bước... cả vạn bước chân em đi giữa trời giông bão, vẫn thấy trên cao mây trắng bình thản trôi và trời xanh ngập tràn ánh nắng trong ngần soi bóng em bên anh sóng sánh nghiêng nghiêng. Em biết là anh chẳng bao giờ để em lỡ nhịp, bởi từng bước em đi luôn có bàn tay anh nắm tay em... không rời... Khi anh nắm lấy tay em, Dải ngân hà như trải ra trước mắt em vô tận.... bừng sáng những vì sao lung linh soi đường cho anh dìu dắt em qua hết những ngày chông chênh. Đường em đi thênh thang vạn lối, lối tắt lối dài nào cũng có anh bên... Khi anh nắm lấy tay em, Em biết, có một trời yêu thương sâu vời vợi anh trao gửi cho em. Em biết, một cái nắm tay đôi khi em cần hơn muôn ngàn lời nói. Em hiểu ra rằng, anh yêu em... Khi anh nắm lấy tay em anh ko nói gì cả, nhưng em biết, một lần nữa cái nắm tay lại nói hộ anh, em rút tay ra, ko khóc, nhẹ nhàng mỉm cười...bởi vì, cái nắm tay có nghĩa là "anh xin lỗi, anh ko thể làm khác được.." Em quay lưng đi... khi anh nắm lấy tay em... Bạn bè
raining... and sun
....
|
tác phẫm thứ hai của tui ^^
Mưa, mưa đầu mùa lớn lắm, lớn một cách lạ thường, hay tại nó cảm nhận như thế. Nó quen anh cũng trong một ngày mưa như thế này, và hai đứa yêu nhau cũng trong một chiều mưa, bàn tay uớt nhẹp và lạnh ngắt của nó nằm gọn trong tay anh, ấm áp đến lạ kì… Nhưng giờ đây, Nó chỉ biết là mưa lớn lắm thôi, ngoài ra, chẵng còn cảm nhận được gì nữa cả. Nó nhìn đăm đăm vào màn hình máy tính, vào cái offline, như thể ko tin vào những gì mình đã đọc. Vậy là cuối cùng điều ấy cũng đến.Anh đã bước ra khỏi cuộc đời nó. Mặc cho nó dùng đủ mọi cách để kéo anh trở lại. Giờ đây nó hiểu, những lá thư nó gửi anh, những lời xin lỗi, những cố gắng cuối cùng của nó, chỉ là vô nghĩa đối với anh. Chẳng còn gì nữa. Nó chẵng còn có thể níu kéo anh thêm. Nó im lặng, gói ghém tất cả những kỉ niệm nó có cất vào trong nơi sâu thẳm nhất của trí nhớ, mong rằng sẽ ko bao giờ no lục lại những kí ức ấy. Anh là 1st love của nó. Nó dành cho anh một tình yêu ngây ngô và chân thành nhất. Anh đã hứa với nó đủ thứ, nói với nó bao lời ngọt ngào. Con bé ngốc nghếch trong nó bắt đầu tô vẽ lên một tương lai đầy hạnh phúc. Và anh xé bỏ tất cả. Nó ko khóc. Chỉ một lần duy nhất nó khóc là khi nhìn anh bước đi qua nó mà ko quay lại. Nước mắt hoà lẫn vào mưa, tan đi, trôi mất cả. Có lẽ vì thế mà sau này nó ko khóc được nữa. Mưa đã cuốn đi nước mắt của nó rồi. Nó trở nên im lặng hơn, vô cảm hơn, và sống nhiều hơn trong thế giới ảo. Nơi duy nhất mà nó co thể trút ra tất cả những nỗi buồn. Còn trong cuộc sống thật, nó vẫn nở nụ cười mỗi ngày, xem như vẫn chưa có điều gì xảy ra. Xem như việc anh đến và đi qua cuộc đời nó là hoàn toàn bình thường. Chẳng ai biết nó đã đứng thật lâu trong mưa để dõi theo một bóng nguời, ko ai biết sau mỗi giờ học, nó đi một đường vòng rất xa nhà chỉ để trông thấy một người trong im lặng. Chẵng ai biết nó đã đứng truớc nơi anh và nó bên nhau mỗi ngày thật lâu, như cố tìm lại chút gì còn sót lại nơi đó, nơi mà khi đứng, nó vẫn nghe văng vẳng tiêng cuòi của mình, của anh. Nhưng xung quanh chỉ lạnh lẽo và trơ trọi một mình nó. Mưa vẫn cứ rơi.. Nhưng nó ko cho phép mình như thế quá lâu. Nó là một con bé đầy tự trọng và kiêu hãnh, kiêu hãnh nên chẵng thể cho ai biêt mình buồn, kiêu hãnh nên ko bao giờ nói lên hai chứ hối hận khi anh bước ra đi. Nó phải đứng dậy. Nó lập ra một bảng kế hoạch cho những điều mình phải làm, chi chít thời gian. Nó ko cho phép mình rảnh rỗi. Nó rút dây cáp, cất modem. Nó ko muốn mình yếu đuối và cần sự chia sẻ. Nó cắt tóc, xoá số điện thoại của anh, cất con gấu nhỏ mà nó vẫn ôm ngủ mỗi tối, con gấu ấy, anh tặng nó…Nó thôi ko than vãn nữa, nó học cách yêu chính bản thân mình. Và anh trở thành quá khứ. Cơn mưa cuối mùa đem những kí ức về anh trôi xa, trôi xa mãi….. Cuộc sống ko bao giờ như ý bạn muốn. Dù cho những cơn mưa có thật lớn, rửa trôi đất cát, thì luôn còn có gì đó sót lại. Và bây giờ, khi một mùa mưa lại bắt đầu, cơn mưa đầu tiên trắng xoá cả trời đất, anh gọi cho nó. Nó biết những kí ức về anh vẫn còn sót lại nhiều lắm. Nó thấy mình chạnh lòng khi nghe cái giọng buồn đến não nề của anh. Thế là gặp! Ngồi trong môt quán café cũ, nó im lặng nhìn anh khuấy ly café, cách khuấy ấy vẫn chẳng thay đổi gì cả, như mới hôm qua anh và nó vẫn ngồi đây vậy. Anh gầy đi nhiều lắm. Nó im lặng, lắng nghe anh kể về cuộc sống suốt thời gian qua, những khó khăn trong công việc của anh, những hục hăc gia đình,bè bạn. Cuối buổi, nó hỏi “ sao anh ko gọi ai khác?” anh cừơi buồn “Anh cũng chẳng hiểu sao mình gọi cho em, có lẽ em lắng nghe anh nhiều hơn những nguời khác chăng?” Ngoài trời, mưa rả rích, uớt nhẹp cả con phố… Thứ năm trở thành ngày anh và nó gặp nhau, nó chỉ cho phép anh như thế, và anh cũng chẵng đòi hỏi gì hơn nữa. Mỗi thứ năm, nó lại im lặng nghe anh kể chuyện. Nó ko biết tại sao mình làm thế, nhưng chỉ đến thê mà thôi. Nó hiểu rõ trái tim nó lạnh từ lâu lắm rồi. Những yêu thương ngày nào theo mưa trôi đi cả. Nó nhận ra một con người khác trong anh, yêu đuối đến lạ kì, hay vì nó ko còn là bé con của ngày xưa nữa? Anh bảo nó rằng anh vẫn chưa quen ai khác.Nó cũng thế thôi, nhưng bây giờ noi điều đó để làm gì.? Rồi một buổi chiều thứ năm như thông lệ. Anh đưa nó về. Trời vẫn đang mưa. Tiếng anh nói lẫn vào tiếng mưa rơi trên mái hiên “ mình quay lại với nhau được ko em?”, nó nhìn anh “để làm gì hả anh” Im lặng. Nó kéo cái áo mưa trùm lên người anh. Nó ko muốn anh giống nó ngày truớc, đứng dưới cơn mưa nhìn theo nó, và ướt nhẹp nữa vì nó biết, nó sẽ buớc đi và ko quay lại như anh ngày nào “anh về đi!”. Nó quay gót. Ko nhìn lại, lòng trống rỗng. Anh thôi ko gặp nó vào mỗi chiều thứ 5 nữa.Những ngày sau đó trời vẫn mưa. Tất cả trong nó như một kí ức mơ hồ… Một tháng sau, nó nhận đươc cái mail của anh. “ Nhóc ah, anh xin lỗi em. Giờ đây anh thấy mình ngốc nghếch khi đã để em ra khỏi cuộc đời anh. Lúc đầu, anh nghĩ mình sẽ quên được em nhanh thôi, nhưng anh đã sai. Kí ức về em vẫn còn nguyên vẹn trong anh, và ko đêm nào anh ko mơ về nó. Anh biết mình đã khiến em đau khổ nhiều lắm. Nhưng em là cô bé mạnh mẽ nhất mà anh từng gặp. Em đã sống rất tốt, và anh mừng vì điều đó. Anh chỉ trách mình ko may mắn mà thôi. Khi em đọc những dòng này thì anh đang ngồi trên chuyến bay sang Canada, anh phai làm lại từ đầu em àh. Bên em, anh thấy mình yếu đuối quá. Cảm ơn em vì những thứ 5 bên cạnh anh. Anh quên trả em cái áo mưa rổi. Anh giữ nó nhé em.Ở Canada chắc ko mưa nhiều như ở Vịêt Nam đâu nhỉ. Nhớ đừng dầm mưa nhé, nhưng, nuớc sẽ cuốn trôi tất cả, phải ko em. Yêu em” Cách đây một năm, nó vẫn còn mơ tưởng đến cái ngày mà anh sẽ hối hận vì quên mất nó, nó tưởng tượng ra nụ cười trên khuôn mặt mình lúc đó. Nhưng giờ đây, nó thấy nuớc mắt đang lăn dài trên má mình. Nó khóc cho nó, cho anh, cho những dại khờ của mối tình đầu, khóc cho nước mắt sẽ rửa trôi tất cả. Nó và anh như hai giọt nước nhỏ xíu… đã từng hoà quyện vào nhau, nhưng rồi dòng chảy vô tình tách chúng ra xa , xa mãi… Chúc anh hạnh phúc, tạm biệt anh…. Ngoài trời vẫn đang mưa…… |