Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: Say "hi" :)
chat chit
Bài viết cuối
IF ONE DAY.......
Rain again :)
Thực đơn người xem
[yÊu MộT NGưỜI]
* Yêu một người không có nghĩa là chỉ cần một người nắm tay sóng bước mà đôi khi chỉ cần một bàn tay nâng dậy khi vấp ngã, để biết mình có thể vững vàng hơn... * Yêu một người không có nghĩa là cần ấm áp những nụ hôn môi mà đôi khi chỉ cần một nụ hôn phớt nhẹ trên trán cũng đủ biết anh còn gần... * Yêu một người không có nghĩa là cần một bờ vai để gục đầu vào khóc mà đôi khi còn cần một người có thể lau nước mắt và kéo em đứng lên. * Yêu một người không có nghĩa là phải luôn gượng cười mà đôi khi còn phải biết tức giận, hờn dỗi và "không tha thứ"... để biết vẫn còn là chính mình... * Yêu một người không có nghĩa là yêu một bóng hình,một dáng vóc để lấp đầy nỗi cô đơn mà đôi khi chỉ là mong được sẻ chia, được quan tâm, chăm sóc ai đó (và được ai đó quan tâm, chăm sóc) * Yêu một người không có nghĩa là đợi chờ mà đôi khi thử đi tìm khi người ta không đến, biết đâu đó mới là hạnh phúc? * Yêu một người không có nghĩa là phải ở bên nhau mọi lúc mà đôi khi còn cần biến mất trước mắt nhau 1 phút để biết còn được lo lắng và để biết nâng niu, trân trọng... * Yêu một người không có nghĩa là sẻ chia hết mọi bí mật mà đôi khi giữ lại cho mình một chút suy nghĩ, 1 chút kỷ niệm dịu dàng... để còn biết mình đã yêu... * Yêu một người không có nghĩa là yêu một con người hoàn hảo nhưng đôi khi phải biết sự hoàn hảo trong tình yêu là vô cùng... * Yêu một người không có nghĩa là có quyền xét đoán Quá khứ hay Hiện tại mà đôi khi cần phải biết yêu những gì đã qua để biết mình đã may mắn đến nhường nào... * Yêu một người không có nghĩa là phải Tha thứ cho những lỗi lầm mà đôi khi còn cần phải học cách nắm tay nhau vượt qua những lỗi lầm đó... ** Yêu một người không có nghĩa là phải tin vào mọi điều người ấy nói nhưng đôi khi phải Tin - 1 - cách - trọn - vẹn vào những gì người ấy đang cố gắng làm... Blog bạn bè
Một mình
Khi rơi nước mắt không có ai dỗ dành, vậy nên học được cách trở nên... Tình yêu tựa cơn gió
Người này và người đó (2) Tác giả : Nguyễn Phong Việt
Người này và người đó (1) Tác giả : Nguyễn Phong Việt Tại sao ta chọn người này mà... Đám cưới Khi ta chọn dừng lại để một người khác nắm tay... Ta mới thật sự... Bình luận mới
bluestar47 trong
Mưa - nắng
phomuabuon trong Mắt buồn le ngoc thom trong Nhìn điện thoại đoán tính cach! Guest_Nguyễn Minh Sơn_* trong Mưa - nắng Guest_Nguyễn Minh Sơn_* trong Mắt buồn Guest_camchuongxanh_* trong Mưa - nắng hoangthi trong Mưa - nắng tieu_luc_xa trong Mưa - nắng hoangthi trong Mưa - nắng tieu_luc_xa trong Mưa - nắng
gởi anh !
Hoathuytinh.com
Rồi cuối cùng điều ấy cũng xảy ra Tất cả hay không ai là người có lỗi? Duy chỉ có tình yêu là vô tội Dẫu đã biến anh thành kẻ dối lừa Em không trách anh chuyện của những ngày xưa Chuyện một thời, ai mà chả có Nước mắt em rơi cũng không phải vì đổ vỡ Em khóc cho lòng kiêu hãnh, niềm tin Anh cứ bước đi, đừng quay lại ngoái nhìn Từ “hối hận” em sẽ không bao giờ nói Chỉ đâu đó trong tim em thẳm sâu nhức nhối Khi ký ức ngày xưa ào ạt dội về Sẽ không còn từ nay những phút đam mê Cũng sẽ chẳng còn những cơn giận dỗi Hay những câu chuyện rì rầm mỗi tối Liệu có khi nào anh chợt nghĩ tới ngày xưa Những buổi chiều về cùng nhau dưới cơn mưa Anh vẫn nói hai đứa mình thật lạ Cứ đi với nhau là trời mưa tầm tã Em thì hồn nhiên bên anh quá vô tư Anh bảo em đừng trách anh ư? Em có trách đâu, em giận em vội vã Thôi thì thêm một lần trả giá Em cũng biết rằng mình sẽ lớn khôn lên. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ quên Em sẽ quen với cuộc sống không có anh bên cạnh Quen cả với những nỗi đau buốt lạnh Nụ cười trên môi, còn nước mắt trốn vào tim. Rain !
khi anh nắm lấy tay e..
Một bước, hai bước... cả vạn bước chân em đi giữa trời giông bão, vẫn thấy trên cao mây trắng bình thản trôi và trời xanh ngập tràn ánh nắng trong ngần soi bóng em bên anh sóng sánh nghiêng nghiêng. Em biết là anh chẳng bao giờ để em lỡ nhịp, bởi từng bước em đi luôn có bàn tay anh nắm tay em... không rời... Khi anh nắm lấy tay em, Dải ngân hà như trải ra trước mắt em vô tận.... bừng sáng những vì sao lung linh soi đường cho anh dìu dắt em qua hết những ngày chông chênh. Đường em đi thênh thang vạn lối, lối tắt lối dài nào cũng có anh bên... Khi anh nắm lấy tay em, Em biết, có một trời yêu thương sâu vời vợi anh trao gửi cho em. Em biết, một cái nắm tay đôi khi em cần hơn muôn ngàn lời nói. Em hiểu ra rằng, anh yêu em... Khi anh nắm lấy tay em anh ko nói gì cả, nhưng em biết, một lần nữa cái nắm tay lại nói hộ anh, em rút tay ra, ko khóc, nhẹ nhàng mỉm cười...bởi vì, cái nắm tay có nghĩa là "anh xin lỗi, anh ko thể làm khác được.." Em quay lưng đi... khi anh nắm lấy tay em... Bạn bè
raining... and sun
....
|
Không hẳn là sang trọng nhưng rõ ràng cũng chẳng phải là quán bình dân. Cô chủ quán tỏ ra rất có gu trong cách bài trí lựa chọn đồ để biến cái không gian vừa chặn ba mươi mét vuông này thành quán cà phê… Quán đó, với không gian đó, với âm thanh đó và thêm một người phục vụ như Lâm thì quá hoàn hảo – đó là cái cách mà Minh cùng vài cậu bạn của anh thi thoảng bàn tán với nhau. Người phục vụ như Lâm tức là như thế nào nhỉ? Minh băn khoăn nhìn trộm rồi tự hỏi. Cũng phải rất nhiều lần như thế, mãi gần đây Minh mới phát hiện ra, hoá ra cái hay của Lâm chính là ở thái độ của cô. Cô hay cười, mà chỉ cười mỉm, đủ để cho khách cảm thấy nhẹ nhõm.
Thực ra, đa phần những lần nhìn Lâm nhè nhẹ mang đồ uống cho khách Minh đều có cảm giác cô giống như một con rùa. Phải nói là khi bật ra được sự liên tưởng kỳ dị này, Minh cảm thấy rất ngạc nhiên. Lâm có dáng người gày gò và mái tóc cắt ngắn như con trai. Khuôn mặt trắng xanh cùng đôi mắt một mí và cái miệng chúm chúm hồng. Đôi khi Lâm lơ đễnh đọc sách hoặc nghe nhạc, trông cô thật giống một cậu con trai nhỏ tuổi. Quán chỉ mở cửa vào ban ngày bởi con phố này toàn văn phòng làm việc. Nghề nghiệp của Minh khiến anh có thể vô tư ngồi quán bất cứ khi nào anh muốn. Có ngày, Minh ngồi ở “Ba mươi mét vuông cà phê” nhiều quá khiến chính anh cũng phải bật cười với ý nghĩ sao không chuyển bàn làm việc xuống quán này luôn. Và cũng chỉ đến lần ngồi quán thứ 3, Lâm đã thuộc lòng khẩu vị của Minh: Rock và cà phê phin. Minh xuống quán ngồi khá sớm bởi lời hẹn với Hương. Thực ra đó là mối tình đầu của anh. Họ đã yêu nhau trong khoảng thời gian đủ dài để mỗi khi có cô gái nào đó có ý định với Minh, trái tim anh lại thấy nhói đau. Ngày nhận được lá thư chia tay của người yêu, Minh lặng đi. Ba năm thực ra không quá dài để chờ đợi nhưng Hương đã không thể chờ anh. Minh đã bay về ngay sau khi nhận được thư để rồi đau đớn nhận ra anh không thể làm gì cứu vãn tình thế. Người con gái anh yêu hoàn toàn tự nguyện và hạnh phúc sánh đôi cùng người khác. Lúc đầu Minh những tưởng mình có thể hành động như những tài tử xi – nê, có nghĩa là phút cuối, anh chạy đến kéo tay người trong mộng, rồi cùng người ấy chạy trốn đến một nơi xa xăm… Nhưng rồi Minh lại lặng lẽ đơn côi sang vùng xa xăm với niềm cay đắng, cô gái ấy không còn là của anh. Quán chưa có khách. Minh lơ đễnh nhìn ra khung cửa sổ nơi có mấy chậu cây nhỏ mươn mướt. Hương đến. Cô giờ mang vẻ sang trọng, quý phái của phụ nữ đã có gia đình. Duy chỉ đôi mắt trong veo ngày nào giờ phảng phất nỗi ưu tư. Minh lắc đầu thật mạnh khiến mấy sợi tóc xoà xuống vầng trán rộng. Có lẽ anh quá cả nghĩ. Họ cưới nhau vì tình yêu cơ mà! Lâm xuất hiện, vẫn chiếc quần jean xanh bạc, chiếc áo len cao cổ màu xám đá và mái tóc tém bắt đầu hơi dài. Minh đưa mắt bâng quơ, giờ anh mới phát hiện ra cô chủ quán có chiếc răng khểnh khá duyên. Hương muốn thay đĩa nhạc. Chẳng biết vô tình hay hữu ý, Lâm lựa một đĩa nhạc của Trịnh Công Sơn. Khi những giai điệu đầu tiên cất lên, cả ba như chìm đi thảng thốt “… tình ngỡ đã quên đi, nhưng tình còn ở lại, người ngỡ đã ra đi…”. Sau lần ấy, có đôi lần Hương chủ động gọi điện cho Minh nhưng anh từ chối. Những cuộc gặp gỡ chỉ mang lại nỗi đau thì không nên tiếp diễn. Anh vẫn giữ thói quen ngồi quán và ngắm nhìn cô chủ nhỏ. Nhìn cô loay hoay sau quầy bar pha đồ uống cho khách, đôi khi Minh cảm thấy cuộc sống nhẹ tênh. Cũng từ sau bữa hẹn hò với Hương, trong menu của Minh xuất hiện thêm nhạc Trịnh – thứ nhạc đã từng một thời gắn bó với hai người. Anh không còn cảm giác thấy trái tim buốt nhói khi nghe những giai điệu da diết. Thi thoảng, Minh còn cao hứng lẩm nhẩm theo những lời ca ngai ngái xa xăm. Có lần không rõ vì sao, bỗng dưng Lâm nhô đầu lên khỏi quầy bar và hỏi Minh bằng thứ giọng trong veo về một loại đồ uống lạ lẫm. Cái tên gọi ngồ ngộ gợi sự tò mò. Và, lần đầu tiên sau nhiều năm gắn bó với cà phê đen, Minh đã đồng ý một thứ đồ uống khác. Vừa thưởng thức cốc nước lạ lùng Minh vừa băn khoăn về cô gái nhỏ. Có lẽ Lâm không hề biết rằng cô đã thay đổi được một thói quen tưởng như đã bắt vít được trong con người Minh. Bởi ngay chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại đồng ý đổi. Có lẽ bởi một niềm thương mến đã bắt đầu nhen nhóm trong anh… Chính Minh cũng chẳng thể biết rõ ràng. |