Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: Say "hi" :)
chat chit
Bài viết cuối
IF ONE DAY.......
Rain again :)
Thực đơn người xem
[yÊu MộT NGưỜI]
* Yêu một người không có nghĩa là chỉ cần một người nắm tay sóng bước mà đôi khi chỉ cần một bàn tay nâng dậy khi vấp ngã, để biết mình có thể vững vàng hơn... * Yêu một người không có nghĩa là cần ấm áp những nụ hôn môi mà đôi khi chỉ cần một nụ hôn phớt nhẹ trên trán cũng đủ biết anh còn gần... * Yêu một người không có nghĩa là cần một bờ vai để gục đầu vào khóc mà đôi khi còn cần một người có thể lau nước mắt và kéo em đứng lên. * Yêu một người không có nghĩa là phải luôn gượng cười mà đôi khi còn phải biết tức giận, hờn dỗi và "không tha thứ"... để biết vẫn còn là chính mình... * Yêu một người không có nghĩa là yêu một bóng hình,một dáng vóc để lấp đầy nỗi cô đơn mà đôi khi chỉ là mong được sẻ chia, được quan tâm, chăm sóc ai đó (và được ai đó quan tâm, chăm sóc) * Yêu một người không có nghĩa là đợi chờ mà đôi khi thử đi tìm khi người ta không đến, biết đâu đó mới là hạnh phúc? * Yêu một người không có nghĩa là phải ở bên nhau mọi lúc mà đôi khi còn cần biến mất trước mắt nhau 1 phút để biết còn được lo lắng và để biết nâng niu, trân trọng... * Yêu một người không có nghĩa là sẻ chia hết mọi bí mật mà đôi khi giữ lại cho mình một chút suy nghĩ, 1 chút kỷ niệm dịu dàng... để còn biết mình đã yêu... * Yêu một người không có nghĩa là yêu một con người hoàn hảo nhưng đôi khi phải biết sự hoàn hảo trong tình yêu là vô cùng... * Yêu một người không có nghĩa là có quyền xét đoán Quá khứ hay Hiện tại mà đôi khi cần phải biết yêu những gì đã qua để biết mình đã may mắn đến nhường nào... * Yêu một người không có nghĩa là phải Tha thứ cho những lỗi lầm mà đôi khi còn cần phải học cách nắm tay nhau vượt qua những lỗi lầm đó... ** Yêu một người không có nghĩa là phải tin vào mọi điều người ấy nói nhưng đôi khi phải Tin - 1 - cách - trọn - vẹn vào những gì người ấy đang cố gắng làm... Blog bạn bè
Một mình
Khi rơi nước mắt không có ai dỗ dành, vậy nên học được cách trở nên... Tình yêu tựa cơn gió
Người này và người đó (2) Tác giả : Nguyễn Phong Việt
Người này và người đó (1) Tác giả : Nguyễn Phong Việt Tại sao ta chọn người này mà... Đám cưới Khi ta chọn dừng lại để một người khác nắm tay... Ta mới thật sự... Bình luận mới
bluestar47 trong
Mưa - nắng
phomuabuon trong Mắt buồn le ngoc thom trong Nhìn điện thoại đoán tính cach! Guest_Nguyễn Minh Sơn_* trong Mưa - nắng Guest_Nguyễn Minh Sơn_* trong Mắt buồn Guest_camchuongxanh_* trong Mưa - nắng hoangthi trong Mưa - nắng tieu_luc_xa trong Mưa - nắng hoangthi trong Mưa - nắng tieu_luc_xa trong Mưa - nắng
gởi anh !
Hoathuytinh.com
Rồi cuối cùng điều ấy cũng xảy ra Tất cả hay không ai là người có lỗi? Duy chỉ có tình yêu là vô tội Dẫu đã biến anh thành kẻ dối lừa Em không trách anh chuyện của những ngày xưa Chuyện một thời, ai mà chả có Nước mắt em rơi cũng không phải vì đổ vỡ Em khóc cho lòng kiêu hãnh, niềm tin Anh cứ bước đi, đừng quay lại ngoái nhìn Từ “hối hận” em sẽ không bao giờ nói Chỉ đâu đó trong tim em thẳm sâu nhức nhối Khi ký ức ngày xưa ào ạt dội về Sẽ không còn từ nay những phút đam mê Cũng sẽ chẳng còn những cơn giận dỗi Hay những câu chuyện rì rầm mỗi tối Liệu có khi nào anh chợt nghĩ tới ngày xưa Những buổi chiều về cùng nhau dưới cơn mưa Anh vẫn nói hai đứa mình thật lạ Cứ đi với nhau là trời mưa tầm tã Em thì hồn nhiên bên anh quá vô tư Anh bảo em đừng trách anh ư? Em có trách đâu, em giận em vội vã Thôi thì thêm một lần trả giá Em cũng biết rằng mình sẽ lớn khôn lên. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ quên Em sẽ quen với cuộc sống không có anh bên cạnh Quen cả với những nỗi đau buốt lạnh Nụ cười trên môi, còn nước mắt trốn vào tim. Rain !
khi anh nắm lấy tay e..
Một bước, hai bước... cả vạn bước chân em đi giữa trời giông bão, vẫn thấy trên cao mây trắng bình thản trôi và trời xanh ngập tràn ánh nắng trong ngần soi bóng em bên anh sóng sánh nghiêng nghiêng. Em biết là anh chẳng bao giờ để em lỡ nhịp, bởi từng bước em đi luôn có bàn tay anh nắm tay em... không rời... Khi anh nắm lấy tay em, Dải ngân hà như trải ra trước mắt em vô tận.... bừng sáng những vì sao lung linh soi đường cho anh dìu dắt em qua hết những ngày chông chênh. Đường em đi thênh thang vạn lối, lối tắt lối dài nào cũng có anh bên... Khi anh nắm lấy tay em, Em biết, có một trời yêu thương sâu vời vợi anh trao gửi cho em. Em biết, một cái nắm tay đôi khi em cần hơn muôn ngàn lời nói. Em hiểu ra rằng, anh yêu em... Khi anh nắm lấy tay em anh ko nói gì cả, nhưng em biết, một lần nữa cái nắm tay lại nói hộ anh, em rút tay ra, ko khóc, nhẹ nhàng mỉm cười...bởi vì, cái nắm tay có nghĩa là "anh xin lỗi, anh ko thể làm khác được.." Em quay lưng đi... khi anh nắm lấy tay em... Bạn bè
raining... and sun
....
|
Thử lòng
truyện ngắn thứ 4 của tui ^^ RẦM! Cánh cửa phòng bật mở, nàng chạy như bay vào. Lao đến bên giường chàng, nước mắt lưng tròng - Anh có sao ko? Chàng ko nói, quay mặt đi, khuôn mặt chàng bây giờ được che phủ dưới một lớp băng kín mít. Trắng xoá, vài chỗ lấm tấm màu đỏ. - Anh! Nàng gọi, với một giọng nghẹn ngào, chàng vẫn ko quay lại. Nàng không hiểu? Sao chàng lại ko nhìn nàng? Nàng đã chạy như bay đến đây khi nghe tin chàng bị tai nạn. Nàng nhận được cuộc điện thoại từ bạn chàng, nghe tin chàng gặp tai nạn, đầu óc nàng lùng bùng, nàng chỉ nhớ được thấp thoáng vài từ sau con số phòng và bệnh viện, gì đó.. 2 ngưòi.. axit… Nàng đoán là chàng mệt, nàng gạt nước mắt, bước ra ngoài. Đến gặp vị bác sĩ. Nàng phóng xe về, đầu óc lùng bùng… cái quái gì đang diễn ra thế này…? Lời ông bác sĩ như văng vẳng từ đâu xa lắm, như mơ vậy .. …“anh ấy đâm vào hai người thanh niên đang đi xe máy, người phía sau cầm một lọ axit… khuôn mặt anh ấy hứng trọn cả, hai người kia bị phỏng ở vai và tay” Nàng rùng mình khi nhìn theo bàn tay vị bác sĩ. Bờ vai của ngưòi con trai ấy nhìn như một mớ lùng nhùng, đỏ áu, từ đó rỉ ra một thứ nước gì đó vàng vàng, vẻ đau đớn hiện rõ trên nét mặt. Nàng như chết đi khi liên tưởng đến chàng, đến khuôn mặt điển trai, đến nụ cười rất duyên mà nàng nhớ mỗi đêm. Gió đêm gào qua tóc…. Chàng đau xót nhìn nàng buớc ra ngoài. Hình như chàng đối xử ko đúng với nàng, nàng ko biết gì cả, nàng ko có lỗi. Chàng cũng ko thể thốt lên lời nào khiến nàng yên tâm. Chàng ko thể nói… Nàng vẫn đến đều đặn vào mỗi trưa, nhìn chàng và cười âu yếm. nàng luôn thế, rât đúng giờ, sống có quy tắc, ngay cả việc gọi điện, đến thăm chàng cũng thế. Chàng thấy mình có lỗi.. lần đâù tiên trong suốt tuần qua, chàng nói với nàng một câu. --- Nàng khoác chiếc túi xanh da trời ra khỏi cổng bệnh việc, cuối cùng rồi chàng cũng nói chuyện với nàng. Chắc tâm trạng chàng đang dần ổn định trở lại. … Đêm, nàng giật mình tỉnh giấc, mồ hôi uớt đẫm trán. Từ lúc nhìn theo tay vị bác sĩ nọ, ko đêm nào nàng ko gặp ác mộng. Giấc mộng với những dải băng trắng từ tư rơi xuống khuôn mặt chàng, nàng chờ đơi nụ cưòi mà nàng nhớ da diết, nhưng khi dải băng cuối cùng rơi xuống, một khuôn mặt gồ ghề, lồi lõm, nổi rõ lên từng mảng thịt mới kéo da non đỏ au, cái khuôn mặt biến dạng hẳn, ngưòi ta chỉ lờ mờ thấy được hai con mắt, mũi… tiếng hét nàng tan vào trong đêm…. Nàng lại ghé thăm chàng, vẫn giờ cũ, chàng ko có trong fòng, y tá cho biết chàng đi kiểm tra bệnh án. Nàng đi đến phòng khám, nàng nhìn thấy chàng, thấy cả vị bác sĩ hôm nọ, dải băng trắng đang từ từ rơi xuống… nàng thấy mình ngã xuống… ---- Nàng ngồi đó, nhìn chàng. Chàng đang mãi nhìn gì ở khung cửa sổ đầy nắng. Im lặng đến ngột ngạt. Nàng ko thể chịu được nữa. Nàng phá tan yên lặng - anh..! … - Chàng quay lại phía nàng, “gì em?” - Em..em xin lỗi anh, e đã cư xử ko đúng. … … - Em ko có lỗi gì cả, và có lẽ, anh nên nói điều này với e thì hay hơn… - gì vậy anh? Nàng ngạc nhiên. Im lặng, nàng ko dám thúc giục chàng. Nàng cũng chỉ biết chờ đợi. Sau một chốc, chàng quay qua nàng, thốt lên từng lời rành rọt. - Mình –chia-tay-đi-em. Nàng sững sờ… điều gì vậy? Nàng đang mơ? -Anh ko còn được như trước nữa, anh ko còn xứng đáng ở bên cạnh em, em còn trẻ, xinh đẹp, em hãy tìm cho mình một nơi chốn mới! Em suy nghĩ lời anh đi, đừng noi gì cả ! Nàng lặng người… ngoài trời nắng, gió vẫn dạt dào, nắng hôm nay hanh hanh trong cái lạnh cuối đông, chỉ có nàng là thấy toàn thân mình đông cứng. ------------------------------------------------------------- Chàng thẫn ngưòi trong đêm, chàng đã chơi một ván bài quá lớn? Chàng đã hành động đúng ? Bây giờ chàng ko thể khẳng đinh được gì cả. Chàng thấy mọi thứ xung quanh rối tung. Có lẽ chàng đã quá liều mạng thật. Nỗi lo sợ mất nàng bắt đầu tràn ngập thân thể nàng. Nhưng lời của thằng bạn thân lại vang lên “nếu nàng hành động như thế, mày cũng chẳng cần fải nuối tiếc nữa, tốt cho mày và cho cả nàng!” Thuốc an thần tan.. chàng lờ mờ nhìn thấy bóng gì trăng trắng.. chắc là y tá… Ba ngày, nàng ko ghé, ko gọi điện, chàng thẫn người, uh, có lẽ nàng đã suy nghĩ và quyết định. Tan nát cả, bỗng dưng chàng ước gì mình đừng chơi cái game này. Cửa mở, chàng hi vọng đó là nàng, nhưng đó chỉ là vị bác sĩ, ông ấy bảo chàng cần theo dõi thêm một tuần nữa. Lại một tuần ở bệnh viện, ko nàng, chán ngắt. Tình cảm suốt ba năm vụt biến mất. Chàng nhớ nàng, nhớ kinh khủng, bất chợt nhớ đến khuôn mặt nàng lúc chàng đề nghị chia tay, nó lạnh băng, chàng cứ tưởng nàng sẽ phải khóc nấc lên. Vậy mà mắt nàng ráo hoảnh. Chàng lặng ngừơi, nàng vô tình đến thế sao? Trút bỏ một ngưòi tàn tật là trút đi một một gánh nặng sao e? -------------- Chú chàng bước vào phòng, có vệt gì màu vàng đục dính trên áo blouse trắng. Chàng nhắc, ông mỉm cười “thuốc ấy mà, chuyện thường thôi”. Ông khám cho chàng, đặt lên bàn mấy viên thuốc. -thằng cháu ngốc, chú thấy cháu làm như thế rồi thành tàn tật thật đấy. Tàn tật con tim kìa! Chú chàng lắc đầu. Chàng im lặng. chú chàng lại lẩm bẩm “bọn trẻ bây giờ lạ thật, đang yên đang lành, lại đem nhau ra đùa! ----------------------- …. Trời âm u, chàng mới vừa đụng xe, gãy ngón tay, va đầu vào cái xe kia hơi mạnh, chú chàng đề nghị chàng ở lại theo dõi. Chàng đinh nhấn điên thoại báo cho nàng, thằng bạn chàng bước vào. Chàng bỏ điện thoại xuống. -Thằng điên, bộ trễ hẹn zới e hay seo mà tông xe ngưòi ta zậy mày ! Tay lái vàng đâu rùi? Chàng cười, muốn đánh thằng bạn quỷ sứ một cái, nhưng cái tay lại đang gãy, tha cho nó vậy. -Em đâu rùi, sao chàng bệnh mà ko đến vậy? -Tao chưa báo cho e biết. -hờhờ, không khéo em thấy mà què thế này bỏ mày đi theo thằng khác nhá ! Chàng cười, làm gì…. Rồi chợt nghĩ, nếu chàng ko còn là chàng, nàng sẽ như thế nào? Liệu tình yêu nàng dành cho chàng có đủ lớn? - sao im re vậy, ko trả lời tao, bộ sợ rùi hả? ……… Một tia sáng loé lên trong đầu chàng. Chàng gọi chú lại, dặn dò vài điều. Lát sau, chú chàng cầm vào một cuộn băng trắng, một ít thuốc đỏ. Vài phút, khuôn mặt chàng khuất đằng sau lớp băng trắng….Thằng bạn chàng cầm điện thoại, bấm số nàng… “Alo..” --------------------------------------------------------------- Chàng thu xếp hành lý, ra viện, cuối cùng cũng hết một tuần dài dằng dặc. Đồng hồ mới 6h sáng. Nhưng chàng ko chờ lâu hơn được, vở kịch kết thúc rồi, chàng tháo mớ băng ra. những dải băng trắng từ từ rơi xuống, hiện ra một khuôn mặt gầy gầy xương xương, trắng hơn so với cái cổ rám nắng. Chả trách, băng kín mít suốt 20 ngày vừa qua mà. Tay chàng cũng đã tháo bột. dù còn hơi đau một chút ! Chàng gõ gõ đầu , thuốc an thần vẫn chưa tan, dạo này chàng uống toàn liều nặng, nhưng uống vào rồi vẫn cứ mơ mơ tỉnh tỉnh. Lần nào chàng cũng mơ thấy một bóng trắng đến bên cạnh, nhìn chàng, rồi quay đi, lần nào cũng thế. Chàng đoán là do thuốc. Chàng xách vali ra, cười chào cô y tá. Cô này hay đến khám cho chàng.Cô cười chào lại -Anh ra viện hôm nay àh? Chị ấy có đón anh ko? - Chị nào? -Thì người yêu của anh đó, anh hạnh phúc ghê, em ghen tỵ đấy, có người yêu mình quan tâm như thế. Chàng tròn mắt, cô ấy nhầm anh với ai àh? Nàng đâu còn đến với anh nữa?? -sao cô biết? -Anh xấu hổ làm gì? Em trực đêm ở đây nên biết, tối nào chị cũng ghé qua. Theo quy định bệnh vịên thì giờ đó ko được vào. Nhưng chị ấy năn nỉ em quá, nên e đành phá lệ. Phận gái với nhau mà, hiểu rõ lắm. Con gái thời nay cũng công việc bộn bề, lúc rảnh thì ngó cái đồng hồ đã 10h đêm rồi.... -Chi ấy đêm nào cũng đến sao e? Cô y tá nhìn anh. "Em gạt anh làm gì? Vậy ra anh ko biết chị ấy đến?" - uh, anh uống thuốc nên ngủ mất ! Cô y tá lắc đầu, "chị ấy kiên nhẫn thật. Chi ấy khóc nhiều đấy, lần nào ra, mắt chị cũng đỏ hoe.Một ca cấp cứu gọi, cô y ta chạy mất, để lại anh đứng chết trân giữa hành lang bệnh viện. Một chiếc áo màu thiên thanh dừng trước anh, là nàng, mắt nàng cũng đang tròn-xoe... Nàng bỏ chạy...
|
Bình luận
socola
Nhóm: Members
Bài viết: 8
Nhập: 27-April 06
Đến từ: Clound City :")
Thành viên: 3,651
Thực tập viên
Nhóm: Members
Bài viết: 0
Nhập: 15-November 06
Đến từ: 263/3 phường tân thới hiệp.quận 12.TP.HCM
Thành viên: 18,966
bolg cua minh la :http://vnvista.com/thaonguyenfashion
email cua minh la:[email protected]
cam on ban rat nhieu.
Unregistered
Unregistered