Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: Say "hi" :)
chat chit
Bài viết cuối
IF ONE DAY.......
Rain again :)
Thực đơn người xem
[yÊu MộT NGưỜI]
* Yêu một người không có nghĩa là chỉ cần một người nắm tay sóng bước mà đôi khi chỉ cần một bàn tay nâng dậy khi vấp ngã, để biết mình có thể vững vàng hơn... * Yêu một người không có nghĩa là cần ấm áp những nụ hôn môi mà đôi khi chỉ cần một nụ hôn phớt nhẹ trên trán cũng đủ biết anh còn gần... * Yêu một người không có nghĩa là cần một bờ vai để gục đầu vào khóc mà đôi khi còn cần một người có thể lau nước mắt và kéo em đứng lên. * Yêu một người không có nghĩa là phải luôn gượng cười mà đôi khi còn phải biết tức giận, hờn dỗi và "không tha thứ"... để biết vẫn còn là chính mình... * Yêu một người không có nghĩa là yêu một bóng hình,một dáng vóc để lấp đầy nỗi cô đơn mà đôi khi chỉ là mong được sẻ chia, được quan tâm, chăm sóc ai đó (và được ai đó quan tâm, chăm sóc) * Yêu một người không có nghĩa là đợi chờ mà đôi khi thử đi tìm khi người ta không đến, biết đâu đó mới là hạnh phúc? * Yêu một người không có nghĩa là phải ở bên nhau mọi lúc mà đôi khi còn cần biến mất trước mắt nhau 1 phút để biết còn được lo lắng và để biết nâng niu, trân trọng... * Yêu một người không có nghĩa là sẻ chia hết mọi bí mật mà đôi khi giữ lại cho mình một chút suy nghĩ, 1 chút kỷ niệm dịu dàng... để còn biết mình đã yêu... * Yêu một người không có nghĩa là yêu một con người hoàn hảo nhưng đôi khi phải biết sự hoàn hảo trong tình yêu là vô cùng... * Yêu một người không có nghĩa là có quyền xét đoán Quá khứ hay Hiện tại mà đôi khi cần phải biết yêu những gì đã qua để biết mình đã may mắn đến nhường nào... * Yêu một người không có nghĩa là phải Tha thứ cho những lỗi lầm mà đôi khi còn cần phải học cách nắm tay nhau vượt qua những lỗi lầm đó... ** Yêu một người không có nghĩa là phải tin vào mọi điều người ấy nói nhưng đôi khi phải Tin - 1 - cách - trọn - vẹn vào những gì người ấy đang cố gắng làm... Blog bạn bè
Một mình
Khi rơi nước mắt không có ai dỗ dành, vậy nên học được cách trở nên... Tình yêu tựa cơn gió
Người này và người đó (2) Tác giả : Nguyễn Phong Việt
Người này và người đó (1) Tác giả : Nguyễn Phong Việt Tại sao ta chọn người này mà... Đám cưới Khi ta chọn dừng lại để một người khác nắm tay... Ta mới thật sự... Bình luận mới
bluestar47 trong
Mưa - nắng
phomuabuon trong Mắt buồn le ngoc thom trong Nhìn điện thoại đoán tính cach! Guest_Nguyễn Minh Sơn_* trong Mưa - nắng Guest_Nguyễn Minh Sơn_* trong Mắt buồn Guest_camchuongxanh_* trong Mưa - nắng hoangthi trong Mưa - nắng tieu_luc_xa trong Mưa - nắng hoangthi trong Mưa - nắng tieu_luc_xa trong Mưa - nắng
gởi anh !
Hoathuytinh.com
Rồi cuối cùng điều ấy cũng xảy ra Tất cả hay không ai là người có lỗi? Duy chỉ có tình yêu là vô tội Dẫu đã biến anh thành kẻ dối lừa Em không trách anh chuyện của những ngày xưa Chuyện một thời, ai mà chả có Nước mắt em rơi cũng không phải vì đổ vỡ Em khóc cho lòng kiêu hãnh, niềm tin Anh cứ bước đi, đừng quay lại ngoái nhìn Từ “hối hận” em sẽ không bao giờ nói Chỉ đâu đó trong tim em thẳm sâu nhức nhối Khi ký ức ngày xưa ào ạt dội về Sẽ không còn từ nay những phút đam mê Cũng sẽ chẳng còn những cơn giận dỗi Hay những câu chuyện rì rầm mỗi tối Liệu có khi nào anh chợt nghĩ tới ngày xưa Những buổi chiều về cùng nhau dưới cơn mưa Anh vẫn nói hai đứa mình thật lạ Cứ đi với nhau là trời mưa tầm tã Em thì hồn nhiên bên anh quá vô tư Anh bảo em đừng trách anh ư? Em có trách đâu, em giận em vội vã Thôi thì thêm một lần trả giá Em cũng biết rằng mình sẽ lớn khôn lên. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ quên Em sẽ quen với cuộc sống không có anh bên cạnh Quen cả với những nỗi đau buốt lạnh Nụ cười trên môi, còn nước mắt trốn vào tim. Rain !
khi anh nắm lấy tay e..
Một bước, hai bước... cả vạn bước chân em đi giữa trời giông bão, vẫn thấy trên cao mây trắng bình thản trôi và trời xanh ngập tràn ánh nắng trong ngần soi bóng em bên anh sóng sánh nghiêng nghiêng. Em biết là anh chẳng bao giờ để em lỡ nhịp, bởi từng bước em đi luôn có bàn tay anh nắm tay em... không rời... Khi anh nắm lấy tay em, Dải ngân hà như trải ra trước mắt em vô tận.... bừng sáng những vì sao lung linh soi đường cho anh dìu dắt em qua hết những ngày chông chênh. Đường em đi thênh thang vạn lối, lối tắt lối dài nào cũng có anh bên... Khi anh nắm lấy tay em, Em biết, có một trời yêu thương sâu vời vợi anh trao gửi cho em. Em biết, một cái nắm tay đôi khi em cần hơn muôn ngàn lời nói. Em hiểu ra rằng, anh yêu em... Khi anh nắm lấy tay em anh ko nói gì cả, nhưng em biết, một lần nữa cái nắm tay lại nói hộ anh, em rút tay ra, ko khóc, nhẹ nhàng mỉm cười...bởi vì, cái nắm tay có nghĩa là "anh xin lỗi, anh ko thể làm khác được.." Em quay lưng đi... khi anh nắm lấy tay em... Bạn bè
raining... and sun
....
|
Tôi chuyển đến sống ở căn nhà của bố tôi vì ông ấy thường xuyên để căn nhà ở tình trạng vắng chủ. Căn nhà được sơn màu tím nhạt và nằm trên một con phố khá vắng vẻ. Ngôi nhà có hai tầng và trồng khá nhiều hoa ở ngoài sân. Từ khi chuyển về đây sống, tôi gặp nhiều chuyện khá thú vị. Đầu tiên tôi phải kể đến hai cô cậu bé hay tập xe đạp ở đoạn đường trước cửa nhà tôi. Mỗi khi đọc sách ở tầng hai, nhìn qua cửa sổ, tôi đều thấy cậu bé vịn yên sau của chiếc xe đạp. Còn cô bé thì tay lái loạng choạng đạp về phía trước. Thỉnh thoảng cô bé làm chiếc xe bị ngã và những lúc như thế, cậu nhóc có vẻ tức giận vung tay chỉ trỏ khắp nơi. Tôi nghĩ chắc cậu bé ấy đang lên mặt dạy dỗ và chê bai. Tôi cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh cô bé, một là dửng dưng chẳng thèm nghe, một là mếu máo khóc nhè. Nhưng sau những lần té ngã, cô bé vẫn đứng dậy tập tiếp với cậu bé vịn yên sau xe. Tiếp đến là một anh chàng sống ở căn nhà đối diện. Anh ta hay ẵm một chú mèo con và đứng ở cổng nhìn ngắm hai đứa trẻ tập xe đạp. Thỉnh thoảng, tôi bắt gặp anh bật cười mỗi khi cậu bé chỉ trỏ cô bé. Và không biết có phải là tôi tưởng tượng hay không mà tôi có cảm giác là anh đang nhìn tôi. Tôi hay mở nhạc để nghe. Thường thì đó là những bản ballad nhẹ nhàng và có phần trầm buồn. Tôi thấy những giai điệu đó rất phù hợp với khung cảnh nơi đây. Everynight in my dreams, I see you, I feel you, That is how I know you go on... Giai điệu của bài hát tràn qua khỏi ô cửa sổ tầng hai. Nó chảy dài theo con phố vắng vẻ chỉ thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy vụt qua. Giai điệu đó và hình ảnh những đứa trẻ tập xe đạp, anh chàng ẵm một chú mèo con khiến cho tôi cảm thấy bình yên. Đó là cảm giác mà tôi cần lúc này. Bạn trai tôi đã lâu không gọi điện cho tôi. Thậm chí ngay cả vài dòng offline cũng không có. Chiếc điện thoại đã lâu không rung nên tôi dường như quên mất rằng nó có tồn tại. Hộp Inbox trống rỗng những thư rác và quảng cáo. Tôi giết thời gian bằng cách đọc sách và nghe nhạc. Tôi muốn bận rộn che lấp anh đi trong giây lát, giúp tôi quên đi cái cảm giác bồn chồn lo sợ cái khoảnh khắc anh nói lời chia tay. Không hiểu sao tôi tin chắc điều đó khi anh lạnh nhạt với tôi từ cái lần tôi từ chối “vượt rào”. Far across the distance, And spaces between us, You have come to show you go on... Hôm nay tôi quyết định đến nhà trọ tìm anh. Nhưng cậu bạn cùng phòng nói rằng anh đi vắng bằng một thái độ ấp úng rất lạ. Hôm nay là chủ nhật, theo như tôi biết thì anh thường không đi đâu vào những ngày này. Tôi chào cậu bạn và đi về. Tôi đi bộ. Vì chiếc xe đạp đã lâu không dùng đến nên bị hỏng sên. Mà tôi thì muốn gặp anh ngay nên không chờ cho đến khi chiếc xe được sửa xong, tôi đi ngay. Phượng đỏ cả phố, đỏ cả những bước chân tôi đi. Màu phượng vẫn chẳng khác với màu phượng năm nào tôi gặp anh. Lúc đó, tôi là một cô bé lớp mười hai và anh là anh chàng sinh viên năm nhất. Chúng tôi gặp nhau tình cờ trên một chuyến xe bus và qua vài lần nói chuyện anh chính thức làm quen với tôi. Một năm trôi qua, tôi nhận ra anh có nhiều thay đổi. Anh không hay cười như trước. Mà hay nổi cáu và đòi hỏi “chuyện đó”. Dù biết tôi ghét mùi thuốc lá nhưng anh vẫn hút mỗi lần hai đứa đi chơi với nhau. Sau sự việc tôi từ chối thẳng thừng, mối quan hệ của cả hai rạn nứt trầm trọng. Nhưng tôi không hề hối hận vì điều đó. Tôi biết rằng mình đã làm đúng. Chúng tôi yêu nhau, nhưng điều đó không có nghĩa anh có quyền đòi hỏi những điều tôi không chấp nhận. Theo tôi yêu không phải là cho nhau tất cả mà phải biết tôn trọng lẫn nhau. Near, far, Wherever you are, I believe that the heart does go on... Giai điệu của những bản ballad trầm buồn vẫn không ngừng vang lên trong căn nhà của tôi. Và tôi lại đến tìm anh một lần nữa và chủ nhật tuần sau. Vẫn là cậu bạn đó với thái độ ấp úng lạ lùng và vẫn là anh đi vắng. Chỉ khác duy nhất một điều là tôi lần này đi xe đạp. Và trên đường về, tôi đã hiểu tại sao anh đi vắng, tại sao cậu bạn kia lại lạ lùng như vậy. Ngược chiều tôi đang đi là chiếc xe của anh và sau lưng anh là một cô gái khác. Tôi lấy tay che gương mặt của mình lại và đạp nhanh hơn. Những mong anh không nhìn ra tôi. Once more, You open the door, And you're here in my heart, And my heart will go on and on... Tôi không khóc. Chỉ có một cảm giác buồn và một chút tức tối khi bị lừa dối len lỏi trong trái tim. Tôi đóng cửa sổ tầng hai lại và ở lì trong nhà trong vài ngày. Tôi chỉ chịu bước ra ngoài cánh cửa khi bắt gặp một chú mèo con lang thang trong căn nhà của mình. Đó là con mèo con của anh chàng hàng xóm.Tôi ẵm chú sang trả cho anh chàng đó. Anh chàng hàng xóm tên là Dương, đang là sinh viên năm hai của trường kiến trúc và sống một mình như tôi. Dương tỏ ra rất cảm kícn tôi khi tôi đem con mèo qua trả. Một cuộc sống cô đơn như anh thì con mèo là một người bạn vô giá. Nó nghe tất cả những chuyện vui, chuyện buồn, cả những chuyện vớ vẩn của cậu chủ. Thi thoảng nó đáp lại bằng cách liếm nhẹ lên tay hoặc cọ cọ bộ lông mềm lên chân. Tôi không tin rằng loài mèo thực sự hiểu con người nhưng tôi tin con mèo này phần nào đó cảm nhận được tình yêu của chủ dành cho nó. Thế nên nó lúc nào cũng quanh quẩn quanh chân chủ. Khoan đã, như vậy thì làm sao nó có thể đi lạc sang nhà tôi được? Tôi thắc mắc với anh như vậy và nhận được một câu trả lời ấp úng vụng về rằng vì đã lâu rồi không thấy tôi mở cửa sổ nên bỏ con mèo vào để xem tôi có gặp chuyện gì không. Tôi mỉm cười cám ơn anh. Và ô cửa sổ tầng hai lại được mở ra... Love can touch us one time, And last for a lifetime, And never let go till we're gone... Tiếp những ngày sau đó, tôi ít khi mở nhạc để nghe nữa. Vì có mở tôi cũng chẳng nghe được. Tôi thường xuyên có mặt ở trước sân để chăm sóc lại bồn hoa xơ xác do tôi đã không thường xuyên chăm sóc. Nơi đó âm thanh vọng xuống rất nhỏ, hầu như là không thể nghe được. Dương hay sang giúp tôi và hay kể những câu chuyện hài hước. Tôi cảm thấy rất vui và thoải mái hơn rất nhiều. Dương trong một lần nói chuyện đã kể cho tôi nghe chuyện em gái anh tự tử vì bị bạn trai phản bội. May mà phát hiện kịp nên cô bé ấy không sao. Anh chua chát nhận xét rằng cô bé ấy thật ngốc. Mỗi con người ai chẳng một lần vấp ngã. Nhưng điều đáng nói ở đây là sau lần vấp ngã đó, con người có đủ can đảm để đi tiếp hay không. Ngoài cổng, trên con đường, hai đứa trẻ vẫn tập xe đạp. Cô bé vẫn ngã nhưng luôn đứng dậy để tập tiếp. Có té xe thì mới biết đi xe đạp. Có vấp ngã thì mới trưởng thành. Love was when, I loved you, One true time, I hold you, In my life we'll always go on... Hôm nay là một ngày chủ nhật khác. Nhưng vì tôi đã hẹp gặp từ trước nên anh không đi vắng. Tôi hẹn gặp để nói lời chia tay mà không một chút luyến tiếc. Tôi cũng không đi xe đạp. Điều đó có cần thiết không khi Dương đang chờ tôi ở ngoài cổng. Tôi đã vấp ngã. Ấy là sự bồng bột của tuổi mới lớn chưa phân biệt được thế nào là yêu. Nhưng thật may mắn vì tôi chưa phạm một sai lầm nào do sự bồng bột ấy mang lại. Đứng dậy và đối mặt với sai lầm là cách mà tôi chọn lựa. Và thêm một lần nữa tôi không hối hận với quyết định của mình. Cuối cùng tôi cũng tìm được một nửa của mình. Một anh chàng với một chú mèo con và sự tinh tế của anh đã làm con tim tôi rung động. Tôi vẫn thích những bản ballad. Tuy giai điệu của nó có phần trầm buồn nhưng ẩn chứa bên trong là một cái gì đó cũng rất ngọt ngào. And my heart will go on and on... Trên con đường vắng, cô bé đã tự đạp xe mà không cần cậu bé vịn yên sau. Trần Nữ Băng Giang |