Thực đơn người xem
Thực đơn người xem
Mel's chat
À quelle heure???
Ngẫu đắc!
Cảm ơn anh vì đã được sinh ra!
Anh yêu,
Cảm ơn anh vì đã được sinh ra! Cảm ơn anh vì đã ở bên em! Và một điều em sẽ không bao giờ dám nói, đó là cảm ơn anh vì đã yêu em đến thế! Dù cho sau này, tương lai có thay đổi, thì em mong tình yêu của mình sẽ mãi không nhạt phai. Em yêu anh nhiều lắm! MEL |
“ Mệt ko con? Học vất vả lắm à? Con ăn gì mẹ nấu cho!”. Đó là câu nói nó được nghe hàng ngày, quen thuộc quá đỗi đến ko còn quan trọng nữa, tại sao vậy nhỉ?
Tự dưng hôm nay, mẹ đi công tác. Đã gần 6 năm nay mẹ ko dám đi đâu xa nhà, vì đối với mẹ, chị em nó còn quá nhỏ, và dường như sự quan tâm chăm sóc của mẹ với chúng là nghiễm nhiên, đến mức khó chịu. Về đến nhà đã là 8h30 tối, vơ vội gói mì nấu, mẹ gọi về, hỏi thăm tình hình ở nhà. Trời ạ, mẹ đã rời khỏi cái Hà Nội bé xíu này đâu mà chưa gì đã lo lắng, buồn cười, mẹ đúng là lo hão, chả lẽ nó ko làm được những việc mà mẹ làm chắc! Trả lời qua loa vài câu hỏi của mẹ, rồi tiếp tục công việc ăn uống dang dở, nó bật cười, bố vừa đi hồi sáng, giờ mẹ cũng lên máy bay, thế là nó tự do, sướng quá! Ăn rồi, nghỉ rồi, thằng em xuống bà thì chưa về, nó thấy hơi lo lo, nhưng thôi kệ, có bác nó chăm thằng bé rồi mà. Nó lên gác, vào phòng. 9h hơn rồi, nhà nó đèn vẫn tắt, chả giống như bình thường gì cả, nó thoáng buồn. Quăng cặp lên bàn, nó liếc thấy cái chìa khóa xe máy và mảnh giấy mẹ ghi lại, “chắc lại dặn dò việc nhà mà, rỗi việc quá!”, nó tự nhủ. Nhưng ko, điều nó đọc được khác với những gì nó nghĩ, mẹ ko bắt nó làm gì, chả bắt đi chợ hay nấu cơm gì, chỉ đơn giản là một điều chưa bao giờ nó nghĩ là mẹ sẽ quan tâm: “ Con nhớ uống thuốc để khỏi hẳn, giữ gìn sức khỏe, ko được chủ quan. Ở nhà bảo ban em, đừng quát mắng em. Trong tủ lạnh còn gì thì con nấu lấy, nếu ko thik thì có thể mua thêm. Mẹ.” Phải rồi, mấy bữa nay nó đang ốm, hôm nào mẹ cũng bắt lôi mấy viên thuốc đắng ngắt ra uống, mà nó thì ngại chết, nó ghét nhất là thuốc. Nó đã nghĩ là mẹ chả để ý chuyện đó đâu, chẳng qua chỉ là lúc nó ho thì mẹ mới biết thôi mà, nhưng… Chả biết tại sao mấy giọt nước mắt cứ ứa ra, nó cũng đâu có tính khóc nhè đâu mà, chỉ tại… tự dưng… đã bao lâu nay mẹ quan tâm nó như thế, mà nó chả để ý gì cả, nó vô tâm quá! Ngay lúc này đây, nó muốn mẹ quay về với nó, đừng đi đâu nữa, mẹ đi 2 tuần, quá lâu, nó sợ nó ko chịu nổi mất thôi! Mới lúc nãy nó còn mong tự do, mà chỉ ngay bây giờ, nó ko muốn xa mẹ nữa, nó sợ, nó buồn, giờ nó chỉ mong làm sao gọi cho mẹ để mẹ đừng đi nữa, nghĩ thế nào lại thôi. Bao hình ảnh chạy một cách chóng vánh trong đầu nó, chợt nó khóc òa lên, như đứa trẻ con 2 tuổi đòi mẹ bế, mẹ nựng, mà nó đâu còn là trẻ con. Hay tại nó đã quen với chuyện mẹ sẽ đón nó ngoài cửa nhà, mẹ sẽ hỏi han nó xem học hành thế nào, rồi mẹ nấu một cái gì đó ngon ngon cho nó ăn, mẹ ngồi nhìn nó đầy trìu mến, chờ nó xử lí tô cơm to bự mẹ bưng ra, rồi mẹ sẽ dọn, mẹ bảo nó lên nhà nghỉ ngơi, rồi học bài? Chỉ đơn giản thế thôi mà sao mới xa mẹ chưa đầy 12 tiếng nó đã ko chịu nổi, nó sợ cô đơn lắm, sợ nhất là ko có mẹ bên cạnh. Khóc một trận đã đời, nó nghe tiếng xịch cửa dưới nhà, chắc là bác nó đến thôi, nó le te chạy xuống, nhìn thấy thằng em nó đang toe toét cười, chả biết thằng nhỏ có thấy buồn như mình ko nhỉ? Ba bác cháu vừa lên nhà thì bố gọi về, ôi trời, chưa bao giờ nó thấy khao khát giọng nói của bố mẹ đến thế, nó cười nhẹ khỏa lấp bớt sự bức bối trong lòng. Bố thì mai là về thôi, chỉ có mẹ thì sẽ đi lâu đấy, nó mang nguyên tâm trạng ấy lên giường, giấc ngủ đến chóng vánh. Sáng sau, thức dậy sớm, đi học thêm buổi sáng, thậm chí nó chỉ nhìn thấy em nó có mấy phút đồng hồ, chả nói với nhau kịp câu nào, thôi thì phó mặc cho bác vậy. Một ngày đi học dài đằng đẵng, tự dưng nó thấy bao áp lực đè nặng xuống, nó thấy như phải tự lập hơn, khó khăn hơn, ôi chao! Tối về sớm, 5h30, bước vào cửa nhà, vẫn tối om om, bố cũng chưa về, mà nếu có về thì cũng muộn lắm, nó lại một mình thôi, chán! Chả hiểu em nó đang làm gì, chắc thằng bé ăn cơm rồi chứ nhỉ? Nó thấy lo lo, “cứ như một bà mẹ trẻ lo cho đứa con đầu lòng ý” nó tự hài lòng với câu đùa của mình… Giờ mẹ đang ở đâu nhỉ, mẹ có lo cho bọn nó ko? Nó tự hỏi, rốt cuộc lại thở dài ngao ngán, thôi, đi ăn tạm cái gì, rồi nghỉ vậy. Một tuần trôi qua nhanh như tên bắn, nó đã tự lo được hòm hòm rồi, nó thấy như chững chạc hẳn ra, hì, vui quá! Cũng có mấy lúc nó nhớ mẹ, nhưng mà cũng ko được lâu lắm, thời gian là vàng mà, nó mà ngồi ngẩn ra cả ngày thì bố mắng chết, mấy hôm nay thằng em cứ hỏi nó là bao giờ mẹ về, xem ra ông kễnh cũng nhớ mẹ lắm rồi nhỉ? Nó phì cười khi nghĩ rằng thì ra ko chỉ mình nó nghĩ về mẹ nhiều đâu, mà cả bố và em nó cũng thế thôi. “ Hạnh, dậy, có nói chuyện với mẹ ko con?” Tiếng bố nghe xa quá nh[background=crimson][/background]ỉ… nó choàng tỉnh, “mấy giờ rồi bố?” “ mới có 5h hơn thôi” “ sao mẹ gọi sớm thế?” “ ừ, chắc giờ bên đó khác bên này”. Nghe giọng mẹ từ bên kia điện thoại mà nó thấy mãn nguyện, vui quá, thế là mẹ vẫn bình an, mẹ bảo mẹ mua quà cho nó rồi, mẹ nhớ bố con nó, ui, nghe tiếng của mẹ mới thik làm sao chứ! Rồi thì mẹ cũng về, mãi đến lúc mẹ đặt chân vào cửa nhà, nó vẫn như ngỡ ngàng, mẹ đây rồi, mẹ bằng xương bằng thịt, mùi của mẹ lan khắp nhà, nó thấy lâng lâng, như vừa được sinh ra thêm 1 lần nữa, nó xích lại gần mẹ, xách mấy túi đồ (nhiều như quân Nguyên) của mẹ, chao ôi, cảm giác ở bên mẹ thật thik, mẹ mở vali, lấy mấy món quà ra cho nó, nó cười sung sướng, mẹ chiều nó nhất, bao giờ bạn bè cũng ghen tị với nó vì điều đó, và cứ nhắc đến mẹ chăm nó thế nào là nó lại phổng mũi tự hào, mẹ của nó, chỉ của nó, và thêm thằng em nó thôi! Nhưng giờ cảm giác của nó ko chỉ là vui vì quà, mà còn vì mẹ nữa, vì mẹ lại ở nhà với nó rồi, nó lại được mẹ nấu cơm cho ăn, mẹ sẽ lại chờ nó đi học về, mẹ sẽ lại mắng vì tội vụng về hay lười biếng của nó, nhưng mà chả sao, chỉ cần có mẹ thôi, cái khác nó chả quan tâm nữa. Hai tuần mẹ đi, thời gian ko dài nhưng cũng đủ để nó học được thế nào là tình yêu, thế nào là mẹ, đủ để sau này nó ko bao giờ cãi mẹ nữa, vì nó biết, mẹ thương nó nhất, bất kể nó là ai, nó làm gì, đơn giản thôi, vì mẹ là mẹ của nó mà! Riri Ceres
|
Bài viết cuối
Bình luận mới
nguyenhonghanh trong
Gửi đến người yêu tôi!!!
nguyenhonghanh trong Gửi đến người yêu tôi!!! nguyenhonghanh trong Chỉ đơn giản đó là yêu!!!!! nguyenhonghanh trong níu giữ người sao đây??? nguyenhonghanh trong Sức mạnh tình yêu ailinh125 trong Sức mạnh tình yêu .::_Vnn_master_::. trong Để yêu và thương hơn nữa!!! .::_Vnn_master_::. trong Để yêu và thương hơn nữa!!! (♥ Góc Thơ ♥)
Truyện cười
Tự bao giờ.....
|
Bình luận
.::_PHI_::_LONG_::_THẦN_::_KIẾM_::.
Nhóm: Members
Bài viết: 1
Nhập: 22-June 06
Thành viên: 9,320
De^` nghi. em la^n` sau vie^t' bai` ji nga)n' ho*n , coa' y' nghi~a ty' nha.
.::_PHI_::_LONG_::_THẦN_::_KIẾM_::.
Nhóm: Members
Bài viết: 1
Nhập: 22-June 06
Thành viên: 9,320