Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: Thực đơn người xem
Tik Tik Tak
Bài viết cuối
Bình luận mới
nhacais666org trong
CÔNG NGHỆ THỰC TẾ ẢO TRONG BÁN LẺ
bluestar47 trong MANG EM VÀO GIẤC NGỦ ĐÊM NAY Guest_hoaithuong_* trong Thơ về Quảng Ninh - hè 2011 Guest_hải ninh_* trong Thơ về Quảng Ninh - hè 2011 Guest trong MÙA HẠ CUỐI nguyen tran khanh dung trong Thơ 20-11 Ngày Nhà Giáo Việt Nam nguyen tran khanh dung trong Thơ 20-11 Ngày Nhà Giáo Việt Nam nguyen tran khanh dung trong Thơ 20-11 Ngày Nhà Giáo Việt Nam gsgvhgjhgbn1hn trong Thơ 20-11 Ngày Nhà Giáo Việt Nam gsgvhgjhgbn1hn trong Thơ 20-11 Ngày Nhà Giáo Việt Nam MÙA XUÂN CẢM TÁC
TRANG ALBUM CỦA BẠN ĐỌC
CHÙM ẢNH HOA XUÂN Truyện cười
LỜI TỎ TÌNH HAY NHẤT
(A-0205)
Nudiepvien ơi... Chẳng biết tiếng kêu tuyệt vọng của anh có đến tai em không nữa..? Từ ngày nhận được PM của em thổ lộ với anh rằng em thiếu một vài tập phim "Thần điêu đại hiệp", trái tim anh đã hoàn toàn thuộc về em. Quá lạ lùng phải không em? Anh cũng không sao hiểu nổi, có lẽ là những lời ngọt ngào trong tin nhắn của em đã làm trái tim băng giá của anh tan chảy. Đôi khi anh thắc mắc không hiểu em và hiện tượng Global Warming người ta hay nói trên đài báo có quan hệ gì với nhau không mà em lại có sức nóng làm trái tim đã bao năm lạnh lẽo của anh ấm lên nhường ấy. Và tất nhiên nỗi băn khoăn của anh nào có câu trả lời.. Thời gian trôi qua, anh vẫn dõi theo bóng hình em, vẫn run lên thổn thức mỗi khi thấy nick của em online. Cũng chỉ có vậy, anh chẳng dám thốt lên lời yêu thương. Có lẽ trái tim anh đã bị nhàu nát đến nỗi anh sợ tình yêu, sợ một lần nữa bị từ chối. Mà anh đã bị từ chối lần nào chưa í nhỉ? Em thấy không? Khi nhắc tới tình yêu là anh hoảng hốt, anh do dự, anh đắn đo. Đó chính là lý do khiến anh không dám bày tỏ lòng mình? Có đúng lý do đấy ko nhỉ? Chết rồi, lại do dự rồi. Không đuợc. Phải dứt khoát. Rồi, đấy là lý do em ạ. Lại nói về việc có tình cảm với em quá dễ dàng, mau chóng. Anh nghĩ rằng lần đầu trong nhiều năm, cái cảm giác có thể giúp đỡ một người con gái yếu đuối (nudiepvien nghe cũng không yếu lắm nhưng không sao, kiểu gì em chả yếu hơn anh), cái cảm giác được cần đến khiến anh cảm thấy mình quan trọng biết bao. Chỉ 2 cái message của em đã có sức mạnh lớn lao, đem lại cho anh sự tự tin ghê gớm không thể nào miêu tả bằng lời. Em quả là có tài động viên người khác, làm sao anh lại không thấy yêu thương nhung nhớ cơ chứ.. Em thấy có phải không em?? Mỗi ngày trôi qua, anh lại ngồi nhìn em ba hoa với bé xí xọn, bé tí và mỉm cười mơ một lúc nào đó anh xí xọn với em... Thôi em nhé, đã đến lúc anh tạm dừng type, đi ngủ để lấy sức ngồi nhìn em khi em đi học về. Hãy cho anh kết thúc bằng 3 câu hát trong một bài bạn anh sáng tác, hát tặng người yêu nó: Người đừng cho anh chờ mong tình yêu trong nỗi ưu phiền Đùng cho anh nhiều đêm thẫn thờ thả hồn phiêu lãng Thầm mong em về đây cười vui hạnh phúc với anh... (A- 0106) Vài dòng này là những gì anh muốn nói với em từ rất lâu, nhưng...chỉ biết viết lên đây .... Tình yêu đẹp nhầt là mối tình đầu phải không em. Cuộc tình đầu tiên của chúng mình đẹp như trong những vần thơ mà em đã từng đọc anh nghe. Anh không nhớ rõ từng vần, từng chữ, nhưng vẫn còn đây cái cảm giác êm dịu khi mỗi đêm được cùng người mình yêu cùng mơ về một nơi nào đó chỉ có anh và em. Và cuối cùng thì cũng chỉ là những giấc mơ.. Thật ra chúng ta không nên có sự bắt đầu này, nhưng trách ai được trong những chuyện yêu đương của tuổi trẻ, và khi biết đau thì đã không quá muộn màng . mối tình trên net, nói ra thì thật khó hiểu . Nhiều người cho là không thực, những người khác lạ khuyên là sẽ không có kết quả, lại còn hỏi là "Sao mà dại quá !"... Từ ngày đầu tiên anh đã có suy nghĩ này rồi . Nhưng vì sợ em buồn nên đành chôn kín vào trong đáy lòng, mặc cho ra sao thì ra. Khoảng thời gian mới quen biết đuợc em dù rất ngắn, nhưng cảm giác đợi chờ đêm cho tới ngày, rồi lại ngày qua ngày để được một lần thấy em online, để lại được đọc những thông điệp không dấu, những lời nói ấp ủ một tình cảm . Những dòng chữ đem lại một niềm vui khó tả, lại có một chút lo sợ , một chút phân vân . Lo rằng em lại bỏ đi , sợ rằng không thế tìm lại đuợc cái cảm giác đó . Lần đầu tiên nói phone với em cũng thật buồn cuời . Cả hai chỉ biết ấp úng vài câu xã giao, lời nói cứ vang vang trong đầu mà không thành tiếng. Vậy mà cứ mong cho đôi bên đừng hang up.Tình yêu đầu tiên mà phải không, ai lại không vậy . Ai lại không e ngại , lo sợ , mong chờ . Sau đó là những năm tháng hạnh phúc. Tình cảm xây đắp theo thời gian. Lúc có nhau thi mong cho thời gian ngừng trôi, lúc một mình thì uớc gì mình lại có nhau. Có đôi lúc em giận lẫy , giận yêu , làm anh bối rối, chẳng biết giải thích thế nào, năn nỉ thế nào ... Mình đã hứa hẹn thật nhiều , uớc muốn thật nhiều . Anh không biết tư` lúc nào anh trở nên yếu đuối ,anh rất cần em. Mối lo sợ ban đầu không bao giờ quên đuợc trong anh, nó như hiện ra rõ hơn mỗi khi anh không thế lo cho em đuợc lúc em bệnh . Những lúc đó, anh chỉ biết cầu xin phép lạ cho anh đuợc ở ngay ben cạnh em, cầu xin ơn trên che chở cho em . Và điều không muốn cuối cùng cũng đên. Anh không thể thắng đuọc nỗi lo sợ đó . Anh xa em với mong muốn hai ta có một cuộc sống mới, tìm đuọc tình cảm thực sư. Thật đau khi anh không thế tìm đuợc tới em. Thật đau khi không thế nói cho em biết vì sao . Anh như một người thật xấu, thậc ác, một nguời gian dối đi tình cảm của em. Lúc đó anh không biết là mình đã làm đúng hay sai nữa . Anh nghĨ là mình có thể quêN đuợc nhau dễ dàng . Nhưng rồi một năm , hai năm, trong nhữNg lần đuọc gọi cho em hiếm hoi đó , anh vẫn cảm nhận ra tình cảm của em. cảm nhận ra đuọc em đang cô" gắng che đậy nó . Anh không muốn . Em trách anh thật nhiều tuy em không nói .Anh cũng khóc thật nhiều , tuy không một giọt nuớc mắt . Anh như một kẻ vô dụng , một nguời thất hứa. Anh không đùa vui với tình cảm của em, nhưng anh không biết trân trọng nó . Anh không muốn . " An empty street, an empty house , a hoe inside my heart.. I wonder how , i wonder why, i wonder where they are, The days we had , the song we sang together..." Mỗi đêm, anh nghe bản nhạc em thuờng hay mở , đọc lại những lá thư, và ôm trong lòng tấm ảnh của em. " in my heart you were the only"... Tin nhanh
TRANG BẠN ĐỌC BỐN PHƯƠNG
Có những điều... của cuộc sống Triết lý của số 1 • Ai cũng chỉ có một mẹ, mẹ là người cho con tình yêu mãi mãi. Mẹ cho con tất cả, vô điều kiện. Mẹ là tài sản quý giá nhất mà con có được ngay từ khi mới sinh ra. • Mỗi người chỉ có một trái tim để giữ nó trong sạch. Trái tim hoàn hảo nhất là trái tim đã chia sẻ tình yêu thương nhiều nhất. • Mỗi cuộc đời có thể trải qua nhiều mối tình, mối tình đầu khó quên nhất, nhưng mối tình cuối mới là mối tình đẹp nhất. • Một người yêu đúng nghĩa là người mà trái tim họ có thể sưởi ấm khi giá lạnh nhất. • Một người bạn chân thành đủ khiến ta bình tĩnh, tự tin và an tâm dù trong hoàn cảnh nghiệt ngã hay nguy hiểm nhất. Đó là món quà quý báu đặc biệt của cuộc sống. • Một ánh nhìn ấm áp, nói được nhiều hơn những điều vô vị. • Một nụ cười có thể làm nên những điều kì diệu. • Ai cũng có ít nhất một khả năng hơn người, chẳng qua là họ chưa thấy được để nhìn nhận khả năng mới của họ mà thôi. • Mỗi người chỉ có một cái miệng để cẩn thận khi dùng lời nói, để không còn làm nó dơ bẩn và không làm tổn hại đến người khác. • Một cuốn sách có thể làm thay đổi con người. Cuốn sách với nội dung xấu xa đủ làm hư hỏng người đọc, nhưng không ai thành công với chỉ một cuốn sách hay. • Một người không có gì ngoài gia tài kếch xù thì không bằng một người nghèo khổ mà có tri thức, sáng tạo, kinh nghiệm và lý tưởng. • Một đồng tự lao động được quý giá hơn nhiều so với hàng ngàn đồng nhặt được hay làm việc bất chính mà có. • Ai cũng chỉ có một cuộc sống để làm việc và yêu thương hết mình. • Chuỗi ngày quá khứ đã qua, tương lai rộng mở nhiều bất ngờ. Ta chỉ có một hiện tại để sống và để tận hưởng từng phút từng giây. • Có nhiều cơ hội chỉ đến một lần trong đời. • Với thế giới, bạn chỉ là một ai đó, nhưng có thể với một ai đó, bạn là cả một thế giới. GÓC THƯ GIÃN
*Công
thức nấu món ăn đêm 30 Tết : 1. Lấy 12 tháng trong năm đem rửa sạch mùi cay đắng, ghen tị, thù oán ...rồi để
ráo nước *
Có tin khẩn cấp báo cho bạn nè... Có 4 nguời đòi tìm bạn cho bằng được, tìm được bạn họ còn nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn, người đó tên là thần tài, may mắn, hạnh phúc và sức khoẻ. Họ nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn trong năm mới này. Còn nữa, bà Phiền muộn còn dặn tui bảo bạn là, bạn đừng tơ tưởng gì đến bả nữa bả sẽ không quan tâm đến bạn đâu... riêng ông sức khoẻ còn có thư riêng cho bạn là sức khoẻ bạn phải thiệt là ngon mà đón ổng đó. * Chúc Mừng Năm Mới ! Năm
hết Tết đến - Đón Chuột tiễn Lợn - Chúc ông chúc bà - Chúc cha chúc
mẹ - Chúc cô chúc cậu - Chúc chú chúc dì - Chúc anh chúc chị - Chúc
luôn các em - Chúc cả các cháu - Dồi dào sức khoẻ - Có nhiều niềm
vui - Tiền xu nặng túi - Tiền giấy đầy bao - Đi ăn được khao - Về nhà
người rước - Tiền vô như nước - Tình vào đầy tim - Chăn ấm nệm êm -
Sung sướng ban đêm - Hạnh phúc ban ngày - Luôn luôn gặp may - Suốt năm
con Chuột. XẢ STRESS Ở ĐÂY !
Những sự khác biệt giữa Tây và Ta
Tây : Đái bậy thì giấu giấu diếm diếm, còn hôn nhau thì trước bàn dân
thiên hạ |
Nỗi nhớ mùa đông Hà Nội Không hiểu
những ai đã đến Hà Nội, ăn thử món đậu phụ nướng này. Nhưng tôi tin, chỉ một
lần thôi sẽ nhớ mãi hương vị của nó. Món ăn tầm thường, giản đơn, bình dân
nhưng khi dừng lại ở Hà Nội phố, nó đã mang nét tinh tế kín đáo và thi vị rất
Tràng An. Hoài Hương NHỮNG NGƯỜI BẠN Cuộc sống mà không bạn bè nào khác chi cái cây sống đơn độc nơi
hoang mạc… VẺ ĐẸP CỦA TRÁI TIM Ai nấy đều xúm lại ngưỡng mộ và cho rằng đó là
trái tim đẹp nhất họ từng biết. Bài thơ áo dài - TẢN VĂN CỦA BĂNG SƠN Cuộc đời rực rỡ là điều hẳn ai cũng mong muốn, có phải không hỡi bài thơ áo dài?
Nhật ký một ngày đông Hà Nội SÁNG Ngồi thu người nơi quán nhỏ nép mình trong ngõ phố cổ, nhấp ngụm cà phê nóng
hổi, châm điếu thuốc và lặng im một chút, thấy trong người ấm lên. Cái giá lạnh
của một sớm mùa đông dường như tạm lắng lại, ngưng đọng ở một nơi nào đó vô
hình. Ngoài phố. Dòng người xe đi lại có vẻ tấp nập, hối hả hơn để tìm nơi ấm cúng,
tránh cái khắc nghiệt của mùa đông xứ Bắc. Họ đi qua, để lại trên phố muôn màu
sắc toát ra từ những chiếc áo khoác hiện đại với nhiều thương hiệu nổi tiếng.
Trong khi đó, những vị khách ngoại quốc vẫn thong thả dảo bước với bộ quần áo
mỏng và chiếc ba lô cồng kềnh, trĩu nặng. Cái lạnh này có lẽ chưa thấm vào đâu
so với xứ sở tuyết trắng của họ. Nhưng có nhiều người, nhất là người lao động
ngoại tỉnh hình như vẫn dùng bộ quần áo cũ của mùa đông trước, cặm cụi trên các
góc phố, gồng mình tìm cách mưu sinh với những gánh hàng rong trĩu nặng, nào là
khoai nướng, ngô luộc, bỏng ngô, bún đậu.... Thương quá, những tiếng rao, những dáng
người xiêu xiêu như lạng đi vì gió rét. Mùa đông cũng là lúc mùa cây rụng lá. Chỉ cần một cơn gió nhẹ ào tới, thì lập
tức hàng trăm, hàng nghìn sắc lá như những dòng thác vàng tuôn xuống xối xả,
trải một màu vàng mênh mang khắp phố phường. Không hiểu sao những cây bàng, cây
cơm nguội, cây me, cây phượng...lá lại rụng nhanh và nhiều đến thế. Rụng hết,
trơ trọi chỉ còn thân với cành. Và không hiểu có còn sức sống? Thế mà, bẵng đi
không để ý một thời gian, có lúc chợt ngẩng lên thì lá đã xanh, hoa đã thắm.
Tất cả bừng lên rực rỡ. Lạ kỳ thay, sức sống thật mãnh liệt- sự mãnh liệt ẩn
sâu vào trong trời đất. Nếu không tinh thì làm sao cảm nhận được. Và kia, trên những mái ngói cổ kính, trầm mặc, rêu phong theo thời gian càng phủ dày lên, chứng kiến bao đổi thay của thời cuộc. Chạm tay vào tường gạch xưa cũ bỗng thấy lòng bâng khuâng, xốn xang trăm ngả. Đâu gạch xây kinh thành, đâu gạch xây lầu son, gác tía? Phố đã đổi thay nhiều nhưng vẫn giữ trong mình bao điều bí ẩn, nét duyên dáng, kiêu sa để mỗi lần nghĩ về phố, càng thêm yêu phố hơn. TRƯA Nắng bừng lên tạm xua tan cái lạnh giá, sương mù của buổi sớm mai. Nắng vàng óng ngập đầy trên các ngả đường, góc phố, nắng đọng trong nỗi nhớ, gợi cảm xúc miên man cho những ai mang trong mình rung động nghệ sĩ. Tranh thủ thời gian, mọi người ùa ra đường để thưởng thức cái ấm áp, hiếm hoi của nắng mùa đông. Và cũng để cởi bỏ những chiếc áo khoác cồng kềnh nhường chỗ cho những bộ cánh nhẹ nhàng mà sang trọng, thênh thang thả bước trên đường. Nắng mùa đông ngắn lắm, có những ngày chỉ kéo dài quãng vài tiếng đồng hồ trong thời gian từ cuối trưa đến giữa chiều. Nắng lên. Khuôn mặt Hồ Gươm với Tháp Rùa, Đền Ngọc Sơn và Tháp Bút như được trang điểm bởi muôn vàn sắc màu càng trở nên lộng lẫy. Cổ kính mà tráng lệ nhường nào. Đứng bên Hồ Gươm trong một trưa mùa đông thấy bâng khuâng kỳ lạ và chợt hồi tưởng về bóng dáng kinh thành Thăng Long, Đông Đô xưa cũ với ngựa, với xe...với những điều vừa cổ tích lại vừa chân thực. CHIỀU Nắng yếu dần rồi tắt hẳn. Trời bắt đầu sụp xuống, một màu xám huyền hoặc rải đầy không gian. Cái cảm tưởng như có những đám mây đang ùn ùn kéo tới để rồi trút mưa xuống phố làm cho nhiều người phải đề phòng. Nhưng không, chiều mùa đông bao giờ cũng vậy. Gió bắt đầu thổi mạnh. Dự báo thời tiết loan tin không khí lạnh có chiều hướng tăng cường. Vậy mà, trên đường Cổ Ngư - con đường được mệnh danh là lãng mạn nhất Hà Nội nằm cắt ngang Hồ Tây và Hồ Trúc Bạch vẫn dập dìu từng đôi trai gái. Người đi đường thầm thì: lạnh thế này sao không chọn một nơi nào khác mà tâm sự, lại chọn chỗ này. “Hâm” thật. Thật ra, họ chẳng hâm chút nào. Lúc này họ còn cảm thấy lạnh gì nữa, tay trong tay, môi kề môi, trong hơi ấm của tình yêu, họ mơ ước về một cuộc sống mới ngập tràn hạnh phúc. Cái ước mơ giản dị nhưng vô cùng thiêng liêng.Gió hai bên hồ ào qua, người đi đường khom mình trong chiếc áo khoác.Phía xa xa, trên mặt nước Hồ Tây từng đàn chim Sâm cầm từ phương Bắc vượt qua một chặng đường dài rủ nhau về đây trú rét, thỉnh thoảng lại tung đôi cánh mỏng đùa với sóng. Trong những suy nghĩ về cuộc sống, về nỗi được, mất, bất chợt nhớ thi sĩ đồng quê tài hoa Nguyễn Bính mang nỗi buồn da diết thương người em gái nhỏ trong một buổi chiều đông cũ: "Chiều về chầm chậm trong hiu quạnh
TỐI So với các mùa trong năm, mùa đông trời tối sớm hơn, quãng 5 giờ trở đi là đã
nhoè mặt người. Cái ồn ào, hối hả của một ngày với bao công việc, dự định dần
lắng xuống. Tơ liễu theo nhau rủ xuống hồ... " Trong ngày, quãng thời gian này hình như yên ả nhất. Phố lên đèn. Những dãy đèn nối dài, rồi rẽ ngang, đâm dọc từ phố nọ sang phố kia lung linh, huyền ảo như dòng sông ánh sáng. Các cửa hàng, cửa hiệu lớn bắt đầu rậm rịch đóng cửa. Lúc này, tận dụng các mái hiên, những quán cóc bắt đầu trưng ra. Khách hàng của nó thì đủ loại người, từ vị khách sang trọng, nhỡ nhàng dừng xe mua điếu thuốc, cái kẹo cao su cho đến các bác xe ôm ngồi lỳ chờ khách, nhâm nhi chén chè nóng và “ăn vã” thuốc lào. Ở chỗ góc phố khác là các hàng ngô nướng, khoai nướng. Chỉ cần một cái mẹt, một cái chậu sắt hỏng và ít than củi rồi nhẹ nhàng đẩy đưa chiếc quạt, thế là theo gió, mùi thơm từ ngô, từ khoai, từ đồng nội toả ra. Ai ngửi thấy chắc cũng muốn ăn một chút quà quê cho đỡ lạnh! Trời lất phất mưa. Mưa đọng trên lá, mưa trượt trên những thân cây già, mưa gõ nhịp trên các mái hiên, mưa làm cho khách tha hương nao lòng thèm nơi ấm cúng. Mưa mùa đông hình như cũng giống mưa mùa xuân. Buồn và trắng xoá cả đất trời. ĐÊM Rất có thể trong căn gác nhỏ nào đó, người nghệ sĩ đang trầm tư suy nghĩ và cố lắng nghe hơi thở của đêm, để tìm thấy sự thăng hoa trong một bản nhạc, hoặc trên những trang văn. Kìa, bước chân ai xin hãy nhẹ nhàng, đừng dẫm lên chiếc lá nhỏ. Và hãy dang rộng đôi tay ôm thật chặt trong lòng những điều vừa như thực, như mơ, gom lại và nâng niu để lỡ mai này không còn trở lại. Đêm im lặng. Thỉnh thoảng lại nghe thấy trên cây tiếng trở mình của một loài chim, tiếng rúc rích, nũng nịu của con chim non tìm hơi ấm trong đôi cánh mẹ. Đêm êm trôi khép lại một ngày. HOA GIÁNG SINH Năm đó tôi vừa mới
ra trường. Xin mãi không một nơi nào nhận, tôi mang tâm trạng buồn chán theo
bạn bè đi học làm hoa vải. Lớp học chỉ có 5 học viên. Mỗi ngày đến lớp cô giáo
phát cho những miếng vải đủ màu đã được hồ sẵn, để tạo ra những bông hoa đủ
loài. Làm đến loài hoa nào, cô giáo giảng giải kỹ về loài hoa đó, từ đặc tính
sinh học của cây cho đến ý nghĩa của hoa. Có một loài hoa gây ấn tượng nhất đối
với chúng tôi lúc đó là hoa trạng nguyên, bởi vì hoa không phải là hoa mà là
lá. Cô giáo giải thích hoa trạng nguyên là một loài hoa đặc biệt, người Trung
Quốc gọi là Nhất phẩm hồng, người Nhật gọi là Tinh tinh mộc và người phương Tây
là hoa Giáng sinh. Điều đáng yêu của loài cây này là dáng vẻ mềm mại và đặc
biệt lá chỉ chuyển màu đỏ thành hoa mỗi năm một lần vào khoảng thời gian
từ Noel đến hết tết Âm lịch. Thời tiết càng lạnh và nắng thì lá chuyển
màu đỏ càng tươi và đẹp. Đến tháng hai Âm lịch, lá đã chuyển màu rụng đi,
cây nhìn chỉ thấy một màu xanh. Người Tây phương quan niệm, hoa Giáng sinh
tượng trưng cho sự thánh thiện, đem lại sức mạnh, hy vọng, lạc quan trong cuộc
sống. Do đó, trong những tấm thiệp chúc mừng Giáng sinh và năm mới truyền thống
đều có in hình những cụm hoa Giáng sinh màu đỏ, xung quanh là những chùm lá màu
xanh. Ngày Noel, người ta trang hoàng trong nhà, ngoài cây thông, hang đá, còn
có lẵng hoa trạng nguyên giả, những cái bánh Noel truyền thống đều có hình hoa
trạng nguyên bên cạnh những quả chuông nhỏ. Năm đó, mùa đông bắt đầu với những
cơn mưa liên tu bất tận, kéo dài hết ngày này sang ngày khác, không thấy ánh
nắng mặt trời. Tháng 12 đến, âm u chưa từng thấy. Mùa Noel năm đó, những lẵng
hoa trạng nguyên bán rất chạy. Cô giáo giải thích rằng do không có nắng nên
người ta không thể tìm đâu ra một cành hoa trạng nguyên để trang trí bên cạnh
cây thông. Buổi chiều ngày Noel, chúng tôi chuẩn bị dọn dẹp ra về sớm hơn ngày
thường, thì có một người cô bé chân đi khập khiễng, phải dựa vào một chiếc nạng
tìm đến hỏi mua một lẵng hoa trạng nguyên. Khi nghe cô giáo nói không còn một
lẵng nào, đôi mắt to tròn như có những giọt nước chực rơi ra. Cô bé năn nỉ
chúng tôi làm giúp một lẵng hoa, đắt bao nhiêu cũng được. Cuối cùng mọi người
quyết định ở lại xưởng để làm một lẵng hoa trạng nguyên. Cấp tốc, những miếng
vải màu đỏ tươi được cắt làm hình những chiếc lá nhỏ, những cái nhụy tròn,
những miếng vải xanh làm lá… Trong khi chúng tôi làm, cô bé kể cho chúng
tôi nghe rằng, cô có một người anh đang học năm thứ năm đại học, chuẩn bị
thi tốt nghiệp ra trường thì bị bệnh và rất bi quan. Cô muốn tặng anh cô một
món quà trong đêm Giáng sinh là một cành hoa trạng nguyên với lời nguyện
ước rằng, anh cô sẽ sớm bình phục để trở lại trường. Cô đã đi khắp nơi, nhưng
không thể nào tìm thấy một cây trạng nguyên có hoa đỏ. Nghe chuyện, ai cũng xúc
động và cố gắng làm một lẵng hoa thật đẹp. Mọi công việc hoàn tất khi kim đồng
hồ chỉ đúng tám giờ tối. Lẵng hoa được cô giáo tặng cho cô bé như một món
quà Giáng sinh. Chúng tôi ra về trong đêm lạnh giá có vài hạt mưa lất
phất. Có tiếng chuông một ngôi nhà thờ nào đó làm lễ vang lên.
Bài thánh ca buồn
Bài thánh ca đó còn nhớ không em
Khi còn bé, anh đã từng mong ngóng đêm Giáng
sinh trôi qua thật nhanh để sáng hôm sau được háo hức mở quà bên cây thông
Noel. Đối với anh, hộp quà to nhất chắc chắn sẽ chứa đựng món quà đắt tiền nhất
và đẹp nhất.
THĂM THẦY Chớm đông em đến thăm thầy Bồi hồi một dáng cao gầy tóc sương Bẵng đi mấy chục năm trường Lại nghe giọng nói thân thương thuở nào Một đời dạy học thanh cao Cầu kiều thầy bắc đường vào nhân gian Phấn bao nhiêu bụi quá giang Vở bao nhiêu chữ hành trang con người Một đời tâm huyết buồn vui Vườn ươm nhân thế đơm chồi nở hoa Con thuyền bến lỡ khách qua Sóng to gió cả gần xa vẫn chờ Một đời rút ruột nhả tơ Lặng thầm dậy sớm thức khuya mỗi ngày Nắng mưa năm tháng vơi đầy Làm sao trả được công thầy , thầy ơi ! Bốn mươi năm ấy qua rồi Học trò giờ cũng qua thời tóc xanh Còn nghe vang vọng vĩ thanh Nảy gieo đều những tốt lành tình thâm ... TỰ NGẪM Ngả nghiêng vòng xoáy thị trường Người ta vẫn nói phi thương không giàu Bán mua phố xá nát nhàu Sảy chân vấp ngã , gục đầu đỏ đen Nửa đời không biết bon chen Đường đi không biết giẫm lên chân người Đã quen nét đẹp cao vời Bảng đen phấn trắng nhen ngời ánh mai Gieo mầm mơ ước tương lai Thật lòng con chữ dẫu ai chê nghèo Vườn ươm mắt trẻ trong veo Tâm tư không vướng bọt bèo nổi trôi Bao niềm trăn trở khôn nguôi Âm thầm mạch đất mà khơi mùa vàng Rách - thơm, lành - sạch ta mang Chống chèo giữa chốn nhân gian ồn ào Nghề thầy -hai chữ thanh cao Bạc tiền cũng chẳng thể nào bán mua ! Ấp iu mưa nắng bốn mùa Vững vàng tay lái người đưa con đò Sóng che chở mọi âu lo Đếm tháng năm nhớ học trò thân yêu Ai không ai dại trăm chiều Ta giàu có ...bởi bao nhiêu tâm hồn ! Dưới góc độ tình yêu CÚC VÀNG MÙA THU Đất trời đang vào Thu...Trời rất trong và nắng rất hanh. Cúc vàng, đang nở rộ, cứ vàng rực, cứ sáng ngời giữa đất trời, trong hồn người... Sớm heo may. Vừa bước chân ra khỏi con ngõ nhỏ, bất ngờ, một mầu vàng rực, rung rinh hiện ra trước mắt. Đặt gánh hàng hoa xuống, bà cụ xởi lởi: “Cô mua hoa cho già đi. Cúc vàng mùa thu đấy!”. Chao ôi! Cúc vàng mùa thu! Câu nói thật lãng mạn của người già khiến người nghe phải định thần lại. Tóc bạc trắng, vấn trần. Đôi viền môi khô mà vẫn nét. Đôi mắt nheo cười hiền hậu, hóm hỉnh, gợi cái nét nghịch ngầm từng gặp đâu đây. Phải rồi, hình như là nét thanh xuân phảng phất của nữ điêu khắc gia nổi tiếng họ Điềm, xứ Huế, với cái dáng tượng nằm có cái tên rất ngộ - “vắt mảy" - hình như chỉ người Huế mới hiểu, độc đáo, xuân thì, bất tử và vĩnh cửu với thời gian. Khác chăng, là tấm áo nâu sồng của người miền quê xứ bắc, và đôi quang gánh như tạc trên vai. Ngày xưa, hẳn là người duyên ngầm, hút hồn thiên hạ lắm đây. Tôi cúi xuống đón từ tay bà lão một bó cúc. Hai người đàn bà, một đã già và một đang tới, nhìn nhau. Mắt cười, miệng cười và hoa cũng như cười. Như đón nhận mối tình muôn thuở mặn nồng nhất khi thu sang. Đón lấy cái màu vàng rực rỡ mà ấm áp. Một mùi thơm thoảng, hăng hắc, nồng say. Những bông cúc to đang độ hàm tiếu, cứ cong cong, cum cúp, như má lúm đồng tiền con gái tủm tỉm ẩn giấu điều riêng bí ẩn. Tôi không hiểu lắm nụ cười của cúc vàng. Nhưng lại yêu cúc đến nặng lòng. Tình yêu vốn đa diện, lạ kỳ và oái oăm mọi lẽ. Có thể càng hiểu lại càng yêu. Mà cũng có khi chỉ cần cảm thấy yêu mà không cần hiểu. Dường như trong cuộc đời mỗi người thiếu nữ, mỗi người đàn bà đều chọn cho mình một loại hoa để yêu, để nhớ, để gửi gắm, tình tự, để thấy nó gần với mình, nó là chính mình. Nhưng tôi không chọn cúc vàng mà chính cúc vàng chọn tôi. Bông cúc vàng đầu tiên đã “chọn” tôi lại là bông cúc trong... tấm bưu ảnh của “người ấy”. Một bông cúc đại đoá vàng rực như không thể vàng hơn. Những cánh hoa mỏng manh, quăn quăn, còn rõ những giọt sương (hay giọt nước) ngân ngấn. Thế thôi. Cũng đủ nghe thấy tiếng con tim thình thịch. Cũng đủ có những phút giây như đãng trí một mình ngồi nghĩ xa xăm mà chẳng hiểu nghĩ gì. Cũng đủ để bỗng thấy thoắt vui thoắt buồn, vô cớ. Những tiếng đập khe khẽ ngây thơ, khờ dại rồi cũng đi qua. Chỉ cúc vàng còn ở lại. Bông cúc vàng trong ảnh đã đánh thức tuổi thơ tôi, một thời khăn quàng đỏ ngày ngày cắp sách qua bờ hồ Hoàn Kiếm, đẹp tuyệt vời những khoảnh vườn nhỏ quanh hồ đầy cúc vàng. Tôi tung tăng trong bài thơ của sách giáo khoa ngày khai trường: “Cứ mỗi độ thu sang. Hoa cúc lại nở vàng. Ngoài vườn hương thơm ngát. Ong bướm bay rộn ràng. Em cắp sách tới trường...” Không giống những tiểu thư con nhà giàu nhung lụa ở Hà Nội, tìm thấy mình trong vị thế của hồng nhung, không giống những ni cô nhà chùa tìm thấy mình trong hồn của hoa sen, tôi không dám yêu hồng cũng chẳng dám yêu sen. Vì hồng kiêu sa quá, khuê các quá ít ai dám gần. Còn sen thì thanh khiết quá, nhưng mỏng manh quá, sớm nở, sớm tàn. Khi những cánh sen rụng bời bời, nhuỵ sen héo rũ, tôi thấy se lòng. Tôi chỉ là đứa con gái nhỏ một gia đình công chức cũ hạng trung lưu của Hà Nội, bị cuốn theo những chìm nổi, những thăng trầm, những biến thiên của thời cuộc, càng trải nghiệm và hiểu cái cay đắng của cuộc đời, tôi càng yêu cúc vàng. Không phải chỉ vì cúc vàng đã “chọn” tôi, mà chính vì càng ngắm cúc, càng quan sát cúc, tôi càng ngưỡng mộ cúc những phẩm chất “người”. Cái đẹp của cúc ngời sáng và thánh thiện như gương mặt thiếu nữ, nhưng lại đằm thắm duyên dáng như tâm hồn thiếu phụ. Giản dị đấy mà không kém phần kiêu hãnh. Mềm mại đấy mà không kém phần cứng cáp. Ngay cả khi chết đi rồi, tàn úa rồi, thân cúc khô quắt lại, lá cúc héo rũ, cúc vàng vẫn như cười nụ, nụ cười bí ẩn với thời gian, với nhân gian. Tình yêu cúc vàng còn nhân lên gấp bội khi tình cờ được biết cúc còn là loài hoa có ích - có thể là một vị thuốc dân gian - và còn để ướp trà. Tôi yêu thêm hoa cúc bởi nhũng vẻ đẹp hữu ích và hương săc bền lâu ấy. Cúc vàng còn hiển hiện trong tâm thức nghề nghiệp của tôi, khi một nhà báo đồng nghiệp, nguyên là nhà giáo, cũng là người Hà Nội gốc, còn cha chị, một giáo sư, gia đình chị cũng là gia đình nhà giáo nổi tiếng của Hà Nội xưa, nói: “Em biết không, hoa cúc cũng là hoa tượng trưng cho nghề dạy học, cho nhà giáo đấy, vì nó có vẻ đẹp rất thanh cao!”. Tôi theo học một lớp ngoại ngữ, tiếng Anh. Thày giáo của tôi, một người Hà Nội gốc, gia đình có nhà thờ họ rất lớn. Khi thày còn sống, Ngày Nhà giáo Việt Nam 20- 11, tôi đều mang tới tặng thầy bó hoa cúc tươi rói, vàng rực. Trong nhà thầy, mỗi gian nhà thiết kế nội thất theo từng phong cách, phương Đông phương Tây. Bó hoa cúc vàng của tôi bao giờ cũng được thầy cắm trang trọng trong phòng khách lớn. Thầy mất rồi, thi thoảng tôi bỗng nhớ đến hình ảnh của thầy. Một ông giáo già cao lớn như người phương tây, có mái tóc bạc hơi lượn sóng nghệ sĩ, thầy thường đeo chiếc kính trắng, khoác chiếc áo măng tô và chống chiếc can. Nhớ đến câu nói của thầy: “Có lúc thầy nhớ tới em và tự hỏi, không biết con bé Dung của thầy có hạnh phúc không?”. Rồi thầy cười, nụ cười thật hiền hậu. Tôi đã lớn rồi, có chồng, có con, nhưng trong mắt thầy tôi vẫn chỉ là con bé... Tôi đã theo cúc vàng hay cúc vàng theo tôi trên mọi nẻo đường công tác, không biết nữa. Chỉ biết tôi đã sửng sốt, đã sững sờ, dọc con đường lên cao nguyên Lâm Đồng, cơ man nào là những vạt hoa cúc vàng. Những bông cúc quỳ nổi tiếng, từng nhẹ nhàng bước vào những trang văn tinh tế của Trần Thuỳ Mai, rực màu cam, cánh cứng cáp, vươn cao giữa nắng giữa gió, cứ lao xao trò chuyện suốt dọc đường. Vẳng đâu đây, tiếng hát trầm ấm đầy nội tâm của Cẩm Vân: “Nơi anh gặp em có hoa vàng rực rỡ, có khung trời mộng mơ...”. Và tôi đã không tin nổi trước mắt mình, phía xa, sau sân bay Liên Khương (Đà Lạt), cả một trời hoa, cả một cánh đồng hoa cúc vàng. “ Mùa thu vàng” trên cao nguyên là đây. Và, còn có điều này chắc nhiều người không biết. Mùa thu, trời rất trong và nắng rất hanh, nhưng lại là mùa khắc nghiệt. Đến làn da con gái còn trở nên khô ráp. Không một loài hoa nào sung mãn với mùa thu. Mùa thu không phải mùa của “Hoa đến thì... hoa nở”. Chỉ riêng cúc vàng, với sức sống và bản lĩnh sinh học, cứ vươn cao, cứ nở rộ, cứ vàng rực, cứ sáng ngời giữa đất trời. Như con người giữa cuộc đời vậy. Ôi, cúc vàng mùa thu! TẢN MẠN MÙA THU Thu đã về trong gió heo heo. Thu của ai? Có phải thu của tôi? Thu của tôi - thu của những giao cảm đan xen trong gió và nắng. Xưa, cái tuổi còn ngơ ngơ, ngố ngố. Thu tới là mùa của những đêm trăng rằm có chị Hằng xinh đẹp ngồi gốc cây đa. Có chú Cuội mải chơi để trâu ăn lúa. Có bánh dẻo ngạt thơm mùi nếp mới. Có bánh nướng ngầy ngậy nhân mỡ cùng ngan ngát hương lá chanh xanh. Có chiếc đèn ông sao năm cánh để cầm chơi chạy rong khắp phố. Có múi bưởi chua mẹ chia chỉ dám nhấm nháp từng con tép nhỏ. Có mâm cỗ xanh đỏ bày dưới ánh trăng thanh. Có cả lúc xúm quanh mẹ hiền, say mê ngắm nghía chú thỏ, chú chó bông sinh ra từ bàn tay của mẹ, bằng những múi bưởi tẽ ra... Nhiều, nhiều lắm chẳng thể kể xiết. Chỉ biết rằng, mỗi hoài niệm giờ là một giọt nước mắt rưng rưng chỉ chực rơi trên má. Khi mà, chẳng còn mẹ để được ngồi bên phá mâm cỗ trung thu. Ðến tuổi trăng rằm, thu về xôn xao ngõ tôi bé nhỏ. Lá bàng rơi sẫm đỏ cả con phố dài. Gió xào xạc, đung đưa, lắc rắc hạt cơm nguội rơi. Quấn quýt gió thu nâng chân ai nhẹ gót. Tôi lâng lâng bước vào lớp học. Bím tóc đung đưa dịu dàng nét lưng cong. Tấm bảng đen, phấn trắng, trái tim hồng. Ngước đôi mắt sáng trong, tôi thầm ước một ngày kia mình cũng là cô giáo, đem lại cho bao trẻ nhỏ, thế giới lung linh huyền ảo, chỉ có tiếng cười. Chẳng bao giờ có tiếng bom rơi, tiếng đạn nổ và thiếu ăn rách mặc. Trống trường vang vang báo giờ tan học, chúng tôi tràn đi trên phố đùa hét vô tư. Ai đó đặt lên vai tôi một cái chạm nhẹ. Thảng thốt giật mình, đoán biết đó là ai. Tôi quay đầu nhìn lại, những ánh mắt giao nhau, rồi lùi bước sóng vai cùng ai đó. Trái tim nhỏ trong tôi run run mỗi lần chạm nhẹ, khi vai bên vai mỗi chiều nắng ngả, mỗi dấu chân đi về man mác tương tư. Rồi một ngày thu người ấy mãi ra đi, nơi xa tít chiến trận ngút ngàn khói lửa. Còn lại mình tôi trong da diết bâng khuâng nỗi nhớ, mỗi thu về ngắm lá bay bay. Có những lúc trong tôi dường như chẳng còn thu nữa. Bao băn khoăn, day dứt, những dàn trải lo toan của người làm mẹ, chẳng cho tôi một giây phút thư nhàn, ngắm mỗi lần thu sang để được chìm vào hoài niệm. Nào bài, nào vở cho kịp số báo ra, nào bữa cơm hàng ngày, nào nơi phố chợ, nào đưa đón con về mỗi buổi chiều tan… Thu về, còn thêm nữa những vòi vĩnh nũng nịu của những đứa con. Nhưng không phải mua đèn ông sao, không mua bánh nướng bánh dẻo, những con tò he nặn bằng gạo nếp... Chúng chỉ thích mua súng bắn pằng pằng, xe tăng, đại bác, ô tô điều khiển từ xa, và búp bê biết khóc... Cũng đành. Nhưng rồi băn khoăn tôi tự hỏi, chẳng biết nay mai chúng có còn nhớ, những thứ này mỗi độ thu qua, như mẹ chúng đến giờ vẫn day dứt với bao kỷ niệm về bà ngoại những đêm trăng tháng tám?... Tất, tất cả, những việc của một người làm mẹ phải nặng gánh đôi vai, đã đẩy tôi triền miên trôi theo mạch thời gian vô định. Nên với tôi, dường như mỗi một mùa thu qua, cuộc đời lại thêm tuổi. Mỗi độ thu về, chỉ lắng bao nỗi nhọc mưu sinh. Cuộc đời cứ vậy trôi theo sự đến - đi của mùa thu lá đổ. Người ta bảo, mỗi chiếc lá nhỏ rơi, là cuộc đời họ thêm một sợi tóc ngả màu. Nhưng còn một điều nữa, ai có nhớ, còn ai đã quên. Là giờ đây, bên cạnh mình chẳng còn những đứa con nhỏ quấn quýt đùa vui. Chẳng có ai để nũng nịu đòi tìm, mua những thứ đồ chơi trẻ nhỏ khi thu đến. Chúng đã lớn khôn, sải cánh bay đi muôn hướng. Chỉ coi cha mẹ là bệ phóng để vào đời. Cũng đôi lần mỏi cánh muốn nghỉ ngơi, chúng mới tìm về nơi cha mẹ mong được ấp ủ. Với tôi cũng vậy. Nên, mỗi độ thu sang, trong cô đơn trống trải, khi có thời gian hoài niệm bao kỷ niệm xưa, tôi lại bâng khuâng thương cha, xót mẹ, nhớ về những đêm trăng rằm được phá mâm cỗ thu đơn sơ, đạm bạc mà đầy ắp niềm vui. Lại khắc khoải về một nơi vời vợi, ai đã đem tuổi trăng tròn tôi chôn lấp bụi thời gian. Lại trằn trọc lo nỗi con xa chưa đủ cánh đủ lông, bước thấp bước cao gập ghềnh với bụi trần đầy những gian truân, khốn khó... Cứ thế thu đến. Cứ vậy thu đi. Giờ với tôi là độ tuổi được gọi đã vào “thu”. Liệu sẽ có một mùa thu vĩnh cửu, cho tôi mãi sống với những hoài niệm thu? |