C | H | B | T | N | S | B |
1
|
2
|
3
|
4
|
5
|
6
|
7
|
8
|
9
|
10
|
11
|
12
|
13
|
14
|
15
|
16
|
17
|
18
|
19
|
20
|
21
|
22
|
23
|
24
|
25
|
26
|
27
|
28
|
29
|
30
| | | | | |
[color=blue]
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm:
|
Mar 13 2007, 07:33 PM
Bởi: nk2110
Không thể chờ "hữu xạ tự nhiên hương"
Anh Thành Đạt, Phó giám đốc Thông tin doanh nghiệp Công ty British American Tobacco Vietnam nói chuyện bên lề buổi tổng kết sơ bộ chương trình tuyển chọn Quản trị viên tập sự: "Nhiều bạn sinh viên trong nước có kết quả học tập rất giỏi, kiến thức và kỹ năng tốt, nhưng khi giới thiệu khả năng của mình với nhà tuyển dụng thì còn kém so với những du học sinh đã học tập ở nước ngoài. Có thể vì họ thiếu tự tin, thiếu kinh nghiệm hay thiếu phương pháp “tiếp thị bản thân”. Nhận xét của anh cũng là nỗi băn khoăn của rất nhiều người làm công tác tuyển dụng.
Quả thực, "hữu xạ tự nhiên hương" - có hương thơm thì ắt mọi người đều ngửi thấy, có tài ắt mọi người phải công nhận - chưa bao giờ sai. Nhưng để nhìn nhận đúng khả năng của ai đó thì cần phải có thời gian tương đối lâu dài, trong khi đó nhiều cuộc gặp gỡ, nhiều quyết định vô cùng quan trọng đối với bạn thì chỉ diễn ra rất nhanh chóng. Ví như một cuộc phỏng vấn xin việc, khi các ứng viên đều "kẻ tám lạng người nửa cân". Ví như khi xét hồ sơ cấp học bổng du học, khi các hồ sơ đều thỏa mãn, nhưng hồ sơ nào gây ấn tượng hơn để được chọn? Biết cách “tiếp thị bản thân” trong những thời điểm quyết định, bạn sẽ là người chiến thắng.
Đừng quá "nổ" !
Theo những người ít nhiều thành công trong việc “tiếp thị bản thân”, bí quyết ở đây không phải là tô vẽ những điều không có thật để làm đẹp hình ảnh của mình (sẽ rất nguy hiểm nếu bị phát hiện), mà chính là biết cách nói thật như thế nào cho ấn tượng! Ví dụ để giành một suất học ở một trường đại học danh tiếng Mỹ, nhiều "cao thủ" áp dụng thành công "nghệ thuật nói thật" và truyền dạy cho đàn em đi sau trong việc trình bày hồ sơ. Thông thường, bảng điểm của Việt Nam là một bất lợi đối với học sinh vì nó khá sơ sài, cách tính điểm theo thang 10 cũng khác so thang A, B, C, D, F của Mỹ. Giáo trình Toán và một số môn khoa học ở Việt Nam lại khó hơn giáo trình ở Mỹ rất nhiều, vậy làm thế nào để "khoe" bây giờ? Ví dụ cùng môn Toán, lớp 10 bạn học về nhị thức và hình vector (tương đương với Algebra II và Plane Geometry); Lớp 11 bạn học lượng giác, giải tích và hình không gian (vậy là Trigonometry, Pre-Calculus, và Space Geometry); Lớp 12 thì bạn tiếp tục nghiên cứu giải tích và hình học không gian (Calculus và Space Geometry). Cứ dịch là Toán cả 3 năm là Mathematics thì không sai, nhưng sẽ thiệt cho bạn. Trên bảng điểm, bên cạnh tên cơ bản của các môn học, bạn nên chú thích về chương trình và nội dung học của từng môn, vừa giúp người duyệt hồ sơ hiểu hơn về hệ thống giáo dục Việt Nam, vừa "khoe" với họ về độ khó của chương trình.
Hay như trường hợp P.Ng, một nhân vật gây ấn tượng rất tốt đối với người tuyển dụng của một tờ báo lớn, để rồi được nhận ngay ở vòng hồ sơ, trước cả khi trực tiếp phỏng vấn, trong khi cậu chỉ là một phóng viên mới ra trường, kinh nghiệm chưa nhiều, tác phẩm chưa thực sự ấn tượng. Một trong những bí quyết của Ng.: không làm hồ sơ theo mẫu có sẵn - mà theo cậu, nó chỉ toàn những thông tin tẻ ngắt và không liên quan tới công việc. Bỏ ra cả tháng trời, cậu tự thiết kế một bộ hồ sơ rất chi tiết, ở đó Ng. có thể "khoe" những việc đã làm, những thành tựu dù là nhỏ nhất, kể cả những bài báo đầu tiên được đăng khi mới học lớp 6 để có một câu chắc nịch trong hồ sơ: "23 tuổi đời, 10 năm tuổi nghề!". Ng. bảo: "Ai bảo mình nổ nào, mình chỉ nói sự thật theo cách của mình thôi!". Sau này, cậu được người tuyển dụng cho biết lý do cậu được chọn: Những bài báo cậu đã viết chưa ấn tượng, nhưng hồ sơ của cậu chứng tỏ sự chuyên nghiệp và tiềm năng trong tương lai gần!
Mới hay "tiếp thị" đâu chỉ là việc của các nhà kinh doanh!
Feb 3 2007, 08:52 PM
Bởi: nk2110
Trong cuộc sống, bạn hãy nhớ những điều sau đây...
Chấp nhận: Hãy biết chấp nhận người khác, con người thật của họ và những lựa chọn của họ cho dù có khi bạn khó mà hiểu được niềm tin, động cơ hay hành động của họ.
Kết bạn: Hãy tạo ra một nhóm bạn có thể chia sẻ với mình những hy vọng, ước mơ, nỗi buồn và niềm vui sướng.
Niềm tin: Hãy tin tưởng vào chính mình, tin rằng mình sẽ thành công, hạnh phúc và những điều tốt đẹp sẽ đến với mình. Những rào chắn chỉ là những chướng ngại nhỏ trên đường và bạn sẽ vượt qua chúng thôi.
Khám phá: Hãy luôn tìm tòi, khám phá và thử nghiệm. Cuộc sống luôn có nhiều điều kỳ lạ. Mỗi khi bạn thử một cái gì đó mới mẻ, bạn sẽ nhận được thêm nhiều điều hay.
Tha thứ: Hãy tha thứ và quên đi những điều không hay. Sự giận dữ, thù hận chỉ làm lòng bạn thêm trĩu nặng và muộn phiền. Hãy để lòng mình rộng mở và nhớ rằng, ai cũng có thể mắc sai lầm.
Trưởng thành: Hãy để lại sau lưng những con điều không hay từ thời thơ ấu. Hiện tại là ở đây và tương lai là phía trước, hãy chỉ sống hết mình cho hôm nay mà thôi…
Hy vọng: Hãy hy vọng vào những điều tốt đẹp nhất và đừng bao giờ quên rằng bất cứ điều tốt đẹp nào cũng có thể đến với bạn, miễn là bạn luôn sống và cố gắng hết sức mình.
Bỏ qua: Hãy bỏ qua những suy nghĩ tiêu cực trong đầu bạn. Thay vào đó, hãy tập trung vào mục đích chính của mình và hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp.
Tiến lên: Hãy mở ra những cuộc hành trình mới, những cuộc thử thách mới bằng cách luôn khát vọng vươn lên, và mở rộng lòng mình. Cố gắng học một cái gì đó mới mẻ mỗi ngày và bạn sẽ trưởng thành hơn.
Chờ đợi: Hãy kiên nhẫn, bạn phải biết rằng dù cho sự việc tệ đến thế nào đi nữa thì nó rồi cũng sẽ tốt hơn thôi. Hơi ấm của mùa xuân luôn đến sau mùa đông khắc nghiệt nhất.
Yêu thương: Hãy để tình yêu lấp đầy trái tim bạn. Khi sự căm ghét ngự trị trong tim thì chẳng còn chỗ cho bất kì thứ gì khác, nhưng nếu có tình yêu hiện diện ở đó, bạn sẽ nhận ra rằng niềm hạnh phúc, niềm vui, thành công đều ở cả nơi đây.
Quản lý: Hãy quản lí thời gian và chi tiêu của mình một cách khôn ngoan, bạn sẽ ít bị căng thẳng, lo lắng. Như vậy, bạn có thể tập trung vào những việc quan trọng hơn trong cuộc sống của mình.
Chú ý: Đừng bao giờ phớt lờ những người bệnh tật, đang tuyệt vọng, yêu đuối hay đau đớn đáng thương. Hãy giúp đỡ khi có thể và luôn luôn giúp bằng lòng tử tế và sự hiểu biết của mình.
Đón nhận: Hãy mở mắt nhìn và đón nhận tất cả vẻ đẹp xung quanh bạn. Thậm chí ngay cả vào thời điểm khó khăn nhất cũng còn nhiều thứ khiến bạn phải mỉm cười, và mang ơn.
Đùa vui: Đừng bao giờ quên đùa vui khi làm vịêc, thành công chẳng có ý nghĩa gì nếu không có tiếng cười và niềm vui sướng.
Đặt câu hỏi: Hãy luôn luôn đặt nhiều câu hỏi vì bạn có mặt ở đây, trong cuộc sống này, là để học hỏi, để tìm hiểu cuộc sống và học cách sống.
Thư giãn: Đừng để sự lo lắng và căng thẳng chiếm lĩnh cuộc đời bạn và hãy nhớ rằng cuối cùng mọi việc luôn luôn có cách giải quyết.
Chia sẻ: Hãy chia sẻ tài năng, kỹ năng, kiến thức và thời gian của bạn với người khác. Mọi thứ bạn đầu tư vào người khác sẽ quay về với bạn gấp nhiều lần hơn thế.
Cô gắng: Hãy cố gắng, cố gắng không ngừng. Thậm chí ngay cả khi ước mơ của bạn dường như không thể thực hiện được thì bạn cũng cứ thử xem sao. Bạn sẽ kinh ngạc trước những gì bạn có thể đạt được.
Sử dụng: Hãy sử dụng năng khiếu của bạn theo khả năng tốt nhất. Tài năng bị lãng phí chẳng có giá trị gì, tài năng được sử dụng sẽ mang đến nhiều phần thưởng bất ngờ.
Đánh giá: Hãy quí trọng bạn bè và thành viên trong gia đình, những người đã ủng hộ và động viên bạn và nhớ rằng, hãy sẵn lòng giúp họ.
Làm việc: Hãy làm việc chăm chỉ mỗi ngày để trở thành con người tốt nhất mà bạn có thể, nhưng đừng bao giờ cảm thấy bản thân mình tội lỗi nếu bạn gặp thất bại hay lỗi lầm. Mỗi lần mặt trời mọc báo hiệu một ngày mới đều cho bạn cơ hội thứ hai.
Nhìn và lắng nghe: Hãy nhìn sâu vào lòng những người xung quanh bạn và lắng nghe họ nói, bạn sẽ thấy những điều tốt đẹp hiện hữu nơi họ.
Bay đi: Hãy bay đến những miền hạnh phúc khi những kỉ niệm buồn hay nỗi buồn bắt đầu… ngẩng cái đầu xấu xí của nó lên. Đừng để điều gì can thiệp vào mục tiêu cuộc đời của bạn. Thay vào đó, bạn hãy tập trung vào công việc, ước mơ của mình và nghĩ về một ngày mai tươi đẹp hơn...!!!
Nov 27 2006, 03:38 AM
Bởi: nk2110
Bài văn xôn xao cư dân mạng |
08:36' 24/10/2006 (GMT+7) |
Bài văn của cô học sinh lớp 10 với đề bài "một bài học sâu sắc, ý nghĩa mà cuộc sống đã tặng cho em" đã nhận được lời phê của cô giáo "cảm ơn em đã tặng cô một bài học, một lời động viên vào lúc cô cần nó nhất".
|
Trang đầu bài văn |
Bài văn được 9 điểm cộng của cô bé lớp 10 văn, Hà Minh Ngọc, được post lên các blog (một dạng nhật ký trên mạng).
Điều lạ không phải vì bài văn đạt điểm 9+, cũng không phải vì hành văn ấn tượng lạ ở chỗ là lời tâm sự của giáo viên với cô học trò nhỏ là tác giả bài văn.
Những tâm sự trong bài viết của Ngọc nhận được nhiều cộng hưởng.
Trên blog của ZoomNews (người đầu tiên post bài văn này lên) cũng có khá nhiều ý kiến chia sẻ.
(Theo Tiền Phong)
Đề bài: Một bài học sâu sắc, ý nghĩa mà cuộc sống đã tặng cho em
Bài làm
Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy giành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.
Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.
Thành công còn là hình ảnh một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?
Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công - bị - trì – hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công.
Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Truyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ - người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ - người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?
Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá - học - của - một- người – cha.
Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ. Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.
Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.
Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich – ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta. Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế!
Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”. Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công. | |
Aug 23 2006, 11:57 PM
Bởi: nk2110
[/color]Có một anh Vẹt sau khi học được vài ba tiếng Người thì lấy làm hãnh diện và tự phụ lắm. Anh ta tuyên bố:
- Ta biết nói tiếng Người. Từ nay các người sẽ không bao giờ nghe ta nói một lời nào bằng tiếng chim nữa !
- Ồ, ồ ! - Mấy chị chim Chìa Vôi thốt lên – Thông minh làm sao ! Anh ta chỉ nói bằng tiếng Người ! Anh ta khinh rẻ tiếng chim !
- Anh ta biết nói tiếng Người ư? – Bác Quạ già hỏi – Thì đã sao ! Thế càng tốt ! Nhưng như thế không có nghĩa là anh ta thông minh hơn tất cả những kẻ khác. Tôi cũng biết nói tiếng Người nhưng chưa bao giờ tôi cho mình là một nhà thông thái.
- Thế thì bác nói đi, nói với anh ta bằng tiếng Người đi ! Mấy chị chim Chìa Vôi năn nỉ - Chúng em cam đoan là anh ta chẳng bao giờ nói với bác bằng tiếng chim đâu. Đấy, rồi bác sẽ thấy !
- Nào, để tôi thử xem ! – Bác Quạ nói rồi nhảy sang cành cây, nơi anh Vẹt đang ngồi với vẻ quan trọng.
- Chào anh Vẹt ! – Bác Quạ cất tiếng chào và tự giới thiệu bằng tiếng Người rất rành rẽ - Tôi là Quạ ! Rồi bác Quạ nói tiếp: - Vẹt là thằng ngu ! Vẹt là thằng ngu ! – Anh Vẹt cũng đáp lại bằng tiếng Người rất trịnh trọng - Vẹt là thằng ngu !
- Bác nghe thấy chưa ? - Mấy chị Chìa Vôi thán phục reo lên – Anh ta đã làm cho bác tin rồi chứ ? Anh ta nói toàn bằng tiếng Người, bác tin rồi chứ ?
- Vâng, tôi tin ! Và tôi công nhận là anh ta nói rất đúng ![color=chocolate]
Aug 22 2006, 03:00 PM
Bởi: nk2110
[/color] Ngày đầu tiên ở trường,sau khi tự giới thiệu tên mình với bọn sinh viên chúng tôi,giáo sư đố chúng tôi tìm xem trong lớp có gì lạ.Tôi đứng lên và nhìn quanh, đang như thế thì bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai.Tôi quay lại và nhìn thấy một bà già nhỏ bé nhăn nheo đang mỉm cười-nụ cười bừng sáng. Bà nói :" Chào cậu trai, tên tôi là Rose, tôi tám mươi bảy tuổi.Tôi bắt tay cậu một cái được không?" Tôi cười to và vui vẻ đáp:" Dĩ nhiên rồi!" và thế là bà cụ bắt tay tôi một cái rõ chặt. "Sao bà lại đi học vào cái tuổi còn quá ngây thơ này?" tôi đùa. Bà cũng đùa lại:" tôi tới đây để tìm một ông chồng giàu có, làm đám cưới, có thêm vài đứa nhóc rồi nghỉ hưu và đi du lịch" Ôi, bà hài hước thật!" tôi thật sự tò mò muốn biết cái gì đã thúc đẩy bà cụ đi thử sức vào cái tuổi này "Tôi luôn luôn mơ ước được đi học đại học và bây giờ thì tôi đi học đây"bà cụ nói. Sau buổi học, chúng tôi đi bộ về hội quán sinh viên để làm một ly sôcôla nóng.Chúng tôi thành bạn ngay và chỉ ba tháng sau đã cùng nhau tan lớp, trên đường về nói chuyện với nhau không dứt.Tôi luôn luôn thích thú lắng nghe những câu chuyện của "cổ máy thời gian" này,nghe bà chia sẻ những kinh nghiệm và triết lý thâm thúy của cuộc đời. Trong năm học đó bà Rose đã trở thành biểu tượng của trường tôi,bà kết bạn ở bất cứ nơi nào bà đến bà thích ăn mặc đẹp và cởi mở trước những sinh viên tò mò muốn biết về bà Cuối học kì chúng tôi mời bà Rose đến nói chuyện trong một bữa tiễc và tôi không bao giờ quên được những gì bà đã nói với chúng tôi.Bà được giới thiệu trang trọng và bước lên bục nói. Bà mỉm cười và bảo:"chúng ta không nên ngừng hoạt động chỉ vì chúng ta già ,thực ra chúng ta già chỉ vì chúng ta ngừng hoạt động.Có bốn bí quyết để được trẻ,hạnh phúc và thành đạt, đó là: Bạn phải cười và phải tìm thấy một chuyện vui ,hài hước mỗi ngày. Bạn phải có một ước mơ cho mình.Khi không còn mơ mộng nữa ấy là bạn đã chết.Có bao nhiêu người chung quanh chúng ta,tuy đi đi lại lại đó mà không biết rằng mình đã chết. Có một sự khác biệt khổng lồ giữa già đi với trưởng thành.Nếu bạn mười chín tuổi và sống trọn một năm,không làm ra được một sản phẩm nào cho đời bạn sẽ già đi thành một người hai mươi tuổi. Ai thì cũng phải già đi.Không cần tài năng, năng lực gì,bạn cũng già đi được.Trong khi đó bạn ko già đi mà chỉ trưởng thành,nếu biết tìm ra trong sự thay đổi những cơ hội để trải nghiệm. Cuối cùng phải không hối tiếc.Chúng ta không nên tiếc nuối những gì mình đã làm mà chỉ nên hối tiếc cho những gì mình chưa làm.Chỉ những người còn mang nhiều hối tiếc mới là những người sợ chết." Rồi một cuối năm trước lễ tốt nghiệp chừng một tuần,bà Rose ra đi thanh thản sau một giấc ngủ dài.Hơn hai ngàn sinh viên của trường đã đến dự lễ tang của bà cụ,một người bạn đồng môn đã dạy cho mọi người một bài học: không bao giờ quá trễ để thực hiện ước mơ.[color=purple]
| |