One Moment In Time
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Bình luận mới
beocnlemlinh trong
Diary 17
PhamTuanTrung trong Diary 16 bietdenbaogio trong Diary 16 Guest_Beconlemlinh_* trong Diary 14 - About myself Guest trong Diary 14 - About myself Guest_Beconlemlinh_* trong Diary 14 - About myself PhamTuanTrung trong Diary 7 gaby trong Diary 7 |
Mar 1 2007, 08:48 AM
Bởi: PhamTuanTrung
Tâm lý thất thường có lẽ cũng do tác động không nhỏ của ngoại cảnh. Không phải tự nhiên mà một người hay nói, hay cười và hoà đồng lại trở nên trầm tĩnh, ít nói. Nguyên nhân là một việc xảy ra cách đây mấy năm rồi. Đến tận bây giờ nó vẫn ám ảnh tôi - một kỷ niệm buồn. Đó là nỗi buồn khi người ta gửi gắm trọn vẹn tình cảm và niềm tin cho một người nhưng lại bị từ chối một cách lạnh lùng. Và chỉ khi đó tôi mới hiểu cái mà người ta thường gọi là nỗi đau ngàn đời. Cũng từ khi đó, tôi bắt đầu thay đổi. Vẫn được nhận xét là hiền, nhưng trầm tĩnh, ít nói. Kể từ ấy, thật khó để tượng tượng ra tôi của ngày xưa. Tôi đã gần như thay đổi hoàn toàn. Cũng may việc ấy diễn ra đúng trước kì nghỉ hè nên tôi có dịp nghỉ ngơi để lấy lại tinh thần. Tôi bắt đầu năm học mới với một tinh thần mới. Nhưng thật khó để quên đi một kỷ niệm buồn. Và cũng kể từ năm học ấy, tôi có it bạn bè hơn và thường hay ngồi một mình tâm sự với cuốn nhật ký. Nguyên nhân có lẽ vì tôi không hoà đồng như trước và ít nói chuyện với bạn bè hơn. Và đã có một thời gian dài, tôi hài lòng với điều đó và là một người luôn hoạt động độc lập. Và cho đến bây giờ, tôi nhận thấy chính vì điều đó mà tôi đã đánh mất đi những ngày tháng tuyệt vời của tuổi thần tiên cùng bạn bè. Đó là kỷ những kỷ niệm về những năm học ở trường cấp II. Và bây giờ, một lần nữa tôi lại cảm thấy mình thay đổi. Tôi đã có một ngôi trường mới, bạn bè mới, thầy cô mới - Một tương lai mới đã mở ra trước mắt tôi. Bạn bè ở trường cấp III thật khác với bạn bè của tôi trước kia. Chính điều đó đã tác động đến tâm lý tôi. Tôi nói nhiều hơn, cười nhiều hơn. Thật khác xa những ngày tôi từng bị gọi là lạnh lùng như con thạch thùng. “Đa cảm thế!” – Đó là lời một người bạn đã nói với tôi khi tôi cảm thấy buồn khi trời mưa. Tôi luôn yêu mưa vì cảm xúc mà nó đem lại cho tôi. Trước kia mưa thường gợi cho tôi nhớ về những ngày tháng thơ ấu bên bà ngoại. Cơn mưa luôn gợi cho tôi những kỷ niệm đẹp. Đó cũng chính là những lúc tôi cảm thấy nhớ. Bây giờ vẫn vậy. Nhưng tôi không chỉ nhớ về kỷ niệm. Tôi còn nhớ một người. Phải chăng chính điều đó khiến tôi buồn? Và cũng chính điều đó giúp tôi nhận ra tôi không như bạn bè từng nói: “Lạnh lùng như con thạch thùng”. Và tôi tin rằng chưa từng có điều gì thay đổi trong tôi. Nhưng tôi chỉ thể hiện bản thân mình trước người tôi cảm thấy yêu thương và tin tưởng nhất.
Feb 24 2007, 05:27 PM
Bởi: PhamTuanTrung
Thất thường - Đây là một lời nhận xét về tâm lý và tính cách của mình. Trước đây, khoảng giữa năm lớp 9 mình vẫn chưa tự nhận ra điều này. Và bây giờ, khi lên cấp 3, mình phải thừa nhận điều đó. Nếu có ai đó hỏi tại sao, thì câu trả lời, có lẽ mình cũng không biết rõ. Thật sự, mình đã thay đổi rất nhiều.
Nhớ lại những năm học trước, mình từng là một học sinh giỏi xếp trong tốp đầu của lớp, từng là một học sinh hay cười, nói nhiều và hòa đồng với mọi người, cũng từng đứng trong nhóm học sinh cá biệt, và cũng từng là một học sinh hết sức bình thường. Mới đến đó thôi đã thấy phức tạp. Nhưng đấy là chuyện ngày xưa. Còn bây giờ? Mình nhận ra mình có tính cách và tâm lý thất thường. Chính điều đó đã làm nên một Phạm Tuấn Trung rất khác nhau trong mỗi bạn bè của từng năm học. Nếu nhận xét về chính mình trong thời điểm hiện tại, thì mình là một người ít nói ở trường, không có nghĩa là trầm tĩnh và nói rất nhiều ở trên mạng. Hồi đầu năm có người không tin mình chính là Trungmeofatcat. Mình cũng có không ít bạn, nhưng điều mình cần là một đứa bạn thân thực sự để chia sẻ thì... Có lẽ để bạn bè mình trả lời. Đã học qua bài Bến Quê, đã biết rằng đừng nên mơ mông đến những điều quá xa vời mà quên đi những điều tốt đẹp ở ngay bên ta, nhưng sao mình vẫn có những ước mơ, không đến nỗi viển vông nhưng thật sự hơi cách xa thực tế. Nhưng đôi khi, mình tin là mình có thể thực hiện được cho dù mình không đủ khả năng thực hiện nó trong thời điểm hiện tại. Vẫn biết yêu là buồn, và cũng từng trải qua cái cảm giác mà người ta gọi là nỗi đau ngàn đời, nhưng không hiều sao mình vẫn đặt niềm tin vào một ai đó mà không cần biết mình có được đáp lại hay không. Lý do để mình tiếp tục, đơn giản vì mình muốn là chính mình.
Feb 21 2007, 10:38 AM
Bởi: PhamTuanTrung
Khá lâu rồi hôm nay trời lại mưa. Cơn mưa luôn gợi nhớ nhiều kỉ niệm. Năm nay là năm thứ hai những ngày tết trôi qua thật buồn. Có lẽ thật khó để tìm lí do, "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Nói thật thì mình cũng không hiểu vì sao mình buồn nữa. Ngày tết, ngày trung thu, hay những kì nghỉ không còn hứa hẹn những niềm vui như ngày xưa nữa. Chẳng lẽ đó là vì mình đã lớn sao? Có lẽ không phải đâu. Bởi vì trưởng thành không có nghĩa là mất đi niềm vui, niềm hào hứng trước những ngày kỉ niệm. Chỉ có điều niềm vui ấy khác nhau theo từng lứa tuổi. Và có lẽ mỗi năm ta lại có một niềm vui, nỗi buồn riêng. Đó là một cảm xúc khó tả luôn tồn tại trong mỗi con người. Trong một thoáng chốc, mình muốn sống lại những ngày còn nhỏ, để được tận hưởng cảm giác của cái ngày Trung Thu của ngày xưa. Đó là niềm vui thực sự. Và có lẽ ta chỉ tìm thấy nó trong cuộc sống an bình. Ngày hôm nay, khi đất nước phát triển nhanh chóng, cuốn theo đó là nhịp sống của con người đang thay đổi, những niềm vui ngày tết, ngày Trung Thu như nhạt dần đi. Phải chăng đó chính là điều khiến ta không vui như ngày trước nữa. Không chỉ vì ta đã trưởng thành, mà còn vì cuộc sống của ta đã thay đổi, thay đổi rất nhiều. Nhiều niềm vui mới, nhưng cũng không ít nỗi buồn đến bên ta, cùng ta sánh bước trên đường đời.
Dec 3 2006, 10:59 PM
Bởi: PhamTuanTrung
Một điều mình nhận thấy ở trường cấp 3, đó là môn Văn thật sự không còn khiến mình cảm thấy hứng thú. Có lẽ tại chương trình ban A không quá chú trọng đến môn này. Sách giáo khoa năm nay chẳng có văn bản nào hay. Và cô giáo cũng không dành nhiều tâm huyết, tình cảm của mình cho học sinh như mấy năm trước. Nhưng bù vào đó, bạn bè của mình có phần vui vẻ hơn.
Nov 21 2006, 07:08 PM
Bởi: PhamTuanTrung
20/11 - A day for teachers
Lần đầu tiên từ khi buổi học cuối cùng thời cấp hai kết thúc, mình có dịp về thăm trường Bế Văn Đàn. Ngôi trường có đôi chút thay đổi, nhưng nó vẫn rất đỗi thân quen, gần gũi. Ngắm lại sân trường ngày nào mình chơi đùa, kí ức về 9 năm học đầu đời của mình lại hiện về... Sân trường còn đây dệt nhớ thương Mỗi hồi kỉ niệm mỗi vấn vương Đã nghe xao xác heo may lạnh Thương bóng thầy xưa khuất cuối đường... Lần đầu tiên mình cảm thấy thật sự nhớ trường. Gặp lại bạn bè cũ, nhớ năm nào cùng nhau học chung 1 lớp, nay mỗi đứa một trường. Thầy cô vui mừng khi gặp lại học trò cũ. Chỉ mấy tháng trước còn sống dưới sự dẫn dắt của cô, mà nay đã xa rời. Cô giáo dường như già thêm. Cô ơi, em hứa sẽ lại về thăm cô!! |
![]() |
Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025 VnVista.com |