Đi vẩn vơ trên mạng, tình cờ thấy đc cái này, thơ Xuân Diệu, hay lắm. Cũng đúng với tâm trạng lúc này quá hen. Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người Có kho vàng nhưng tặng chẳng tùy nơi, Người ta khổ vì xin không phải chỗ. Đường êm quá ai đi mà nhớ ngó, Đến khi hay gai nhọn đã vào xương. Vì thả lòng không kềm chế dây cương, Người ta khổ vì lui không được nữa ... VỘI VÀNG Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất; Tôi muốn buộc gió lại Cho hương đừng bay đi Của ong bướm này đây tuần tháng mật; Này đây hoa của đồng nội xanh rì; Này đây lá của cành tơ phơ phất; Của yến anh này đây khúc tình si; Và này đây ánh sáng chớp hàng mi, Mỗi sáng sớm, thần Vui hằng gõ cửa; Tháng giêng ngon như một cặp môi gần; Tôi sung sướng Nhưng vội vàng một nửa: Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân. Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, Không cho dài thời trẻ của nhân gian; Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lạị Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời; Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi, Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt.... Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc, Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi ? Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi, Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa ? Chẳng bao giờ, ôi ! chẳng bao giờ nữa... Mau đi thôi ! mùa chưa ngả chiều hôm, MAU LÊN CHỨ, VỘI VÀNG LÊN VỚI CHỨ. Ta muốn ôm Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn; Ta muốn riết mây đưa và gió lượn, Ta muốn say cánh bướm với tình yêu, Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều Và non nước, và cây và cỏ rạng, Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng, Cho no nê thanh sắc của thời tươi; -- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi! Cảm xúc ! Làm thi sĩ, nghĩa là ru với gió Mơ theo trăng, và vơ vẩn cùng mây Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây Hay chia sẻ bởi trăm tình yêu mến Đây là quán tha hồ muôn khách đến Đây là bình thu hợp trí muôn hương Đây là vườn chim nhả hạt mười phương Hoa mật ngọt chen giao cùng trái độc Đôi giếng mắt đã chứa trời vạn hộc Đôi bờ tai nào ngăn cản thanh âm Của vu vơ nghe mãi tiếng kêu thầm Của xanh thắm thấy luôn màu nói sẽ Tay ấp ngực dò xem triều máu lệ Nghìn trái tim mang trong một trái tim Để hiểu vào giọng suối với lời chim Tiếng mưa khóc, lời reo tia nắng động Không có cánh nhưng vẫn thèm bay bổng Đi trong sân mà nhớ chuyện trên trời Trút ngàn năm trong một phút chơi vơi Ngắm phong cảnh giữa hai bề lá cỏ Tôi chỉ là một cây kim bé nhỏ Mà vạn vật là muôn đá nam châm Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm Sao lại trách người thơ tình lơi lả . Yêu Yêu là chết ở trong lòng một ít Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt Tưởng trăng tàn, hoa tạ, với hồn tiêu Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu - Yêu, là chết ở trong lòng một ít Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt Những người si theo dõi dấu chân yêu Và cảnh đời là sa mạc vô liêu Và tình ái là sợi dây vấn vít Yêu, là chết ở trong lòng một ít Còn nhìu bài lắm, từ từ post tiếp/
|
Bài viết cuối
Bình luận mới
piachan trong
A day.
piachan trong Just 4.00 AM tieu_luc_xa trong Just 4.00 AM tieu_luc_xa trong A day. piachan trong GL tieu_luc_xa trong GL [N][H][A][T] trong ... [N][H][A][T] trong câu đố [N][H][A][T] trong Star. piachan trong Star. |
Bình luận
pé mèo
Nhóm: Members
Bài viết: 21
Nhập: 2-May 06
Đến từ: Cat paradise
Thành viên: 4,219
Thực tập viên
Nhóm: Members
Bài viết: 0
Nhập: 2-January 07
Đến từ: HCMC
Thành viên: 21,084
--------------------
Kẻ thù buộc ta ôm tay súng
...........................................